Ác Long Bị Thuần Hóa Bởi Anh Hùng Mà Nó Từng Nuôi Dạy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 0

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

WN - Chương 01: Tôi tìm thấy một cô gái đang hấp hối

Ngày hôm ấy khác với mọi khi.

 

Tôi đang nằm trong chiếc quan tài của mình như thường lệ,

đắm chìm trong giấc ngủ dài yên bình và nhàn hạ.

 

Lời tiên tri vẫn còn lâu mới đến,

những vị thần đều im lặng,

và cả hai thứ độ ẩm và nhiệt độ đều hoàn hảo.

 

Nhưng.

Bằng cách nào đấy.

 

‘Lưng mình ê quá.’

 

Nói chính xác hơn thì,

cảm giác như có thứ gì đó đang chọc phía dưới xương cánh phải của tôi.

 

Tôi cố lờ nó đi và tính ngủ tiếp,

nhưng cuối cùng tôi lại tỉnh luôn.

 

“...Ngáaap.”

 

Thức tỉnh sau giấc ngủ sâu, tôi thở ra tiếng ngáp dài.

Bên trong chiếc quan tài,

ánh nắng chiếu rọi qua những khe hở làm tôi đau cả mắt.

 

“Là ban ngày à.”

 

Tôi mở nắp đậy quan tài.

Ngay khi vừa mở, ánh nắng ấm áp chào đón tôi.

 

Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được sau giấc ngủ dài của mình

không phải là mùi của chiến trận,

cũng không phải là những tiếng khóc than của những vị thần.

 

Mà chỉ là một mùi hương, hoa thơm phảng phất.

 

Thật lòng mà nói,

đó là mùi hương yên bình dễ chịu.

 

“Chắc đã mùa xuân rồi.”

 

Tôi ngồi dậy với cơ thể uể oải của mình.

 

“Mmm…”

 

Khi tôi vỗ cánh, bụi bắt đầu bay khắp mọi nơi.

Xương sống tôi bắt đầu kêu răng rắc, khi tôi vận động sau một khoảng thời gian dài.

Tôi chậm rãi quay đầu hướng về phía cửa sổ.

 

Bầu trời trong xanh,

khu rừng với những đóa hoa đang nở rộ trông thật yên bình,

và thế giới cũng lặng lẽ hòa mình vào đó như thể không có gì xảy ra.

 

‘Mình không cảm nhận được bất kì dấu hiệu nào của sự Thảm Họa.’

 

Không vị thần nào đánh thức tôi,

và thế giới này cũng chẳng thèm gọi tôi nữa.

 

Điều đó có nghĩa là—

 

“Mình tỉnh giấc sớm hơn so với lịch trình…”

 

Nhưng mà sớm hơn bao lâu?

Kể cả đối với tôi thì điều đấy cũng thật rắc rối nếu như sớm hơn cả hàng trăm năm.

 

Tôi suy ngẫm một cách thư thả, vẫn khoanh tay ngồi trong chiếc quan tài của mình.

 

Khi tỉnh giấc sớm, sức mạnh của tôi có thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục,

nhưng có lẽ tôi nên kiểm tra cho chắc để phòng khi lời tiên tri sẽ đến.

 

Tôi kiểm tra nhanh chóng.

Và nếu tôi phải thức quá lâu, thì tôi sẽ muốn đi ngủ trở lại.

 

‘Ý nghĩ muốn ngủ trở lại đã rời bỏ mình.’

 

Tôi nâng đôi tay của mình lên và chậm rãi hội tụ sức mạnh của mình.

Có lẽ bởi vì tôi đã thức giấc quá lâu, hoặc là do tôi thức quá sớm,

nên sức mạnh không hội tụ lại một cách dễ dàng.

 

“...Hmm.”

 

Khi tôi tập trung sức mạnh lại trong khoảng năm phút,

ngày lời tiên tri bắt đầu xuất hiện trước mắt tôi.

 

“Để xem nào.”

 

Bốn mươi năm.

Thời gian còn lại cho đến khi những vị thần sẽ gọi tôi.

 

‘...Thật ngượng ngùng.’

 

Suy nghĩ ấy thoáng qua tôi một lát, nhưng đây là một khoảng thời gian kì lạ để bắt đầu làm một thứ gì đó.

 

Nó nằm giữa việc quá trễ để tôi đi ngủ trở lại,

và hiện tại thì vẫn còn quá sớm để tôi rời đi.

 

Quá phiền phức khi gượng ép bản thân phải hồi phục trở lại,

nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt phải làm nếu tôi cứ thức mãi.

 

“Mình nên làm gì đây…”

 

Tôi thu lại sức mạnh đang hội tụ của mình và chậm rãi bước ra khỏi chiếc quan tài.

 

Bầu không khí trong lành, mùi hương của cỏ cây,

tiếng chim hót du dương ở ngoài xa.

 

“Hóa ra thế giới này thật yên bình trước khi xuất hiện Thảm Họa.”

 

Có lẽ bởi vì quá lâu không thấy lại được khung cảnh này, nên cảm giác thật xa lạ.

 

Vậy nên—

Tôi thong thả tiêu tốn mười năm chỉ để nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

 

Thế giới đang thay đổi một cách chậm rãi.

 

Khu rừng biến thành màu hồng,

sau đó là xanh lá, tiếp theo là đỏ, và cuối cùng được bao phủ bởi màu trắng.

 

Những mùa khác nhau đã trôi qua như thế.

 

Động vật thì sinh sản,

cỏ cây thì chết đi và mọc lại nhiều lần,

và thỉnh thoảng xuất hiện một số người thám hiểm sâu vào trong khu rừng này.

 

Trong khoảng thời gian đó—

Chẳng có thứ gì đặc biệt xảy ra.

 

“...Chính ngươi là nguyên nhân quấy rầy giấc ngủ của ta.”

 

Tôi loại bỏ viên sỏi nhỏ khỏi đáy của chiếc quan tài.

Nó có lẽ đã rơi xuống từ nắp quan tài do thời tiết quanh năm.

 

“Chẳng có gì để làm cả, có thể mình nên tìm một chiếc quan tài mới.”

 

Tôi làm đơn giản một chiếc quan tài mới,

dọn dẹp phòng ngủ đã bị lãng quên từ lâu,

 

“Đi hướng này.”

“Cảm ơn cậu! Cậu cứu tôi rồi!”

 

Ngoài ra thi thoảng còn phải chỉ đường cho những nhà thám hiểm bị lạc trong này về làng,

cũng không có gì to tát, cuộc sống nhàn rỗi mà.

Và như thế,

sau mười năm chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“...Mình bắt đầu chán rồi.”

 

Có lẽ do những lời đó thốt ra từ môi tôi

nên bởi thế cơn gió nhẹ hôm nay ít trong lành hơn mọi ngày.

 

Hoặc có lẽ là do những chú chim cứ lặp đi lặp lại những giai điệu ấy đến mức nhàm chán.

Tôi chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.

Tôi khoác chiếc áo choàng mà mình đã có từ rất lâu về trước.

 

“Có lẽ mình nên ra ngoài đi dạo.”

 

Tôi cảm giác muốn được nhìn ngắm thế giới sau một khoảng thời gian dài.

 

Chẳng có lý do gì to tát cả.

Tôi chỉ đơn giản là đang chán mà thôi.

 

‘Dù sao thì vẫn còn 30 năm nữa.’

 

Tôi quyết định dùng thời gian còn lại để chu du khắp nơi trên thế giới một cách từ tốn, như thể đây là một chuyến du lịch.

 

Sau đó,

Tôi lang thang khắp thế giới với tốc độ của mình.

 

Đôi khi tôi bay vụt qua bầu trời,

đôi khi tôi lại đi dạo dọc những con sông,

đôi khi tôi băng qua bờ bên kia của những dãy núi.

 

Bất cứ khi nào tôi thấy một ngôi làng, tôi không bao giờ quên phải ghé thăm.

 

“Nhiêu đây đủ để thanh toán chưa?”

“...À, vâng. Nhưng làm sao cậu có được món đồ cổ thế này?”

“Ở nhà ta.”

“...Sao cơ ạ?”

Thỉnh thoảng ai đó sẽ thấy tôi khá khả nghi,

nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng tôi là người ngoại quốc và mặc kệ.

 

Họ đã đủ bận rộn với thế giới riêng của mình

hơn là phải chú ý đến tôi.

 

Sau cùng thì tôi chỉ đơn thuần là một người quan sát mà thôi.

 

Tôi dạo bước qua con ngõ tối,

tìm kiếm những thứ tốt ở khu chợ,

băng qua những người đang cãi nhau vì những chuyện lặt vặt.

 

“Nó có ngon không?”

“Vâng ạ! Cảm ơn anh!”

“Anh không muốn nếm thử một chút sao, anh trai?”

“Ta không thích đồ ngọt.”

 

Hoặc quan sát lũ trẻ đang ăn kem ở trong góc của khu chợ một cách ngây ngô

 

“...Hử? Anh trai biến mất rồi.”

“Gì cơ? Anh ấy vừa ngồi ngay đây kia mà.”

 

Tôi chưa từng có ý định giao lưu cùng với mọi người,

Tôi chỉ lặng lẽ trà trộn vào như một nhà lữ hành và quan sát họ.

 

Đôi khi tôi quan sát chiến tranh từ xa.

 

Một số người khóc than,

một số người thì đã chết,

một số thì vui mừng,

một số người thì phát điên khi đang đọc giấy báo tử.

 

Tôi chỉ đơn giản,

quan sát hết tất cả mọi thứ.

 

Tôi lặng lẽ,

chẳng làm gì.

 

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Thay vì những cú oanh tạc dày đặc có thể phá hủy thế giới,

thì một lễ hội pháo hoa rực rỡ bao phủ bầu trời đêm ngập trong mắt tôi.

 

“...Đẹp thật.”

 

Đó là một lễ hội ăn mừng vì chiến tranh đã kết thúc.

Pháo hoa chúc mừng sự kết thúc của chiến tranh ngập khắp bầu trời đêm,

và mọi người nâng ly chúc mừng cho sự an toàn của mình.

 

Những đứa trẻ vươn tay ra với lấy những thứ trang trí lấp lánh trên cây,

và những cặp đôi nắm tay nhau và cười đùa khi được đoàn tụ.

 

Một số thì đang ngồi khóc trên đường,

trong khi số còn lại thì lặng lẽ bước qua.

 

Tôi nhìn xuống tất cả mọi thứ từ bên trên.

 

Không tiếp cận gần gũi,

nhưng tôi thong thả quay đầu mình để quan sát mọi cảnh từ xa.

 

“...Chỉ lần này thôi, có thể mình nên nhìn gần hơn.”

 

Chẳng có lý do gì cụ thể.

Suy nghĩ ấy đột nhiên xuất hiện thoáng qua với tôi.

 

Những đứa trẻ đang lựa chọn những chiếc kẹp tóc,

những người trẻ thì đang mặc cả với những thương nhân trong chợ.

 

Một thợ rèn già cầm thanh kiếm trong tay, lắc đầu mình và nói rằng, “Thứ này không ổn đâu.”

 

Tôi trở nên tò mò với những thứ tầm thường như thế,

 

Vì sự buồn chán,

hoặc có lẽ—

chỉ muốn nhìn thấy mọi thứ sẽ như thế nào khi Thảm Họa kết thúc.

Thế nên tôi,

đáp xuống khu rừng hẻo lánh bên dưới.

 

Chậm, rất chậm rãi, tôi bước về phía ngôi làng.

 

Đó là vào cuối thu.

Khi tất cả những chiếc lá đều rơi xuống, và tuyết sẽ sớm bắt đầu rơi.

 

Và lại thêm một lần nữa, những chiếc cây trơ trụi sẽ trở nên trắng xóa.

 

‘...Dù sao thì cũng không có nhiều cây ở quanh đây.’

 

Tôi bắt đầu nhìn ngôi làng từ xa.

 

Lễ hội vẫn còn đang bùng nổ.

Và những mảnh vụn vỡ từ chiến tranh cũng thế.

 

“Nó thay đổi rồi.”

 

Chẳng phải tình cảm đặc biệt gì.

Tôi chỉ đang nói sự thật.

 

Có nhiều tòa nhà hơn trong trí nhớ của tôi,

và những chiếc cờ có màu xa lạ và một cửa hàng đứng giữa chúng.

‘Đó là nhà trọ mới.’

 

Chỗ ở cho những người ngoại quốc dường như đã tăng lên.

 

Điều đáng ngạc nhiên là

một số tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn giữa đống đổ nát tạo ra bởi chiến tranh.

 

‘Ừ thì, loài người vẫn phải sống sót một cách cứng cỏi dù cho mình có gây ra Thảm Họa.’

 

Tôi đi qua cổng vào của ngôi làng.

 

Ai đó chào tôi,

và tôi gật đầu rất nhẹ để đáp lại.

 

Nhiêu đó là đủ rồi.

 

“Giữ cho con đường này thông thoáng đi!”

“Thêm chút nữa qua bên này! Đúng rồi, đúng rồi. Dọn dẹp những mảnh vụn đó đi!”

 

Ai đó hét lên,

Ai đó đang cười đùa,

và một tiếng sáo mỏng trôi chảy từ nơi nào đó.

 

‘...Đứa trẻ ấy.’

 

Một sân khấu được dựng tạm ở trung tâm quảng trường.

Người đàn ông đang chơi sáo với chiếc thùng quyên góp tiền là—

 

Đứa trẻ đó

Lúc trước tôi đã mua kem cho nó mà.

 

Khuôn mặt với nụ cười thiếu đi chiếc răng cửa.

Đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo choàng của tôi,

hỏi rằng, “Tại sao anh lại không thích đồ ngọt vậy, anh trai?”

 

Hồi đó, nó có biểu cảm như thể có cả thế giới chỉ với một que kem.

 

Giờ thì—

Trên sân khấu, nó khiến mọi người tụ tập lại với nhau chỉ với tiếng sáo nhỏ bé của mình.

 

‘Không tệ.’

 

Tôi tiến chậm đến sân khấu và đặt tiền vào trong thùng quyên góp.

Đứa trẻ đang chơi sáo dừng lại trong chốc lát.

 

“Cảm ơn anh!”

“Nghe hay đấy.”

“Haha, vẫn còn hơi nghiệp dư, nhưng cảm ơn anh đã lắng nghe một cách tử tế.”

Đứa trẻ ấy chào hỏi người khác khi họ bỏ tiền vào trong thùng quyên góp.

 

Với một nụ cười nhẹ nhàng,

Tôi quay người rời đi.

 

Đúng thật, kí ức của loài người thoáng qua như những tàn tro rải rác trong gió.

 

Người quan sát biến mất, một cách thầm lặng.

Một người ngoại quốc không đọng lại trong kí ức của bất kì ai.

 

Không để lại dấu vết,

chỉ là đi ngang qua mà thôi.

 

Tôi bước tiếp, phủ lại những kí ức thoáng qua.

 

Chậm rãi,

rất ung dung.

 

‘...Nơi này đã hoàn toàn đổ nát.’

 

Tôi bước đi trong khi đang lơ đãng, tôi phát hiện ra nơi chỉ có một vài người.

 

Những tòa nhà với những viên gạch sụp đổ,

những biển hiệu đổ nát,

vụn gỗ ở khắp mọi nơi.

 

Tôi cẩn thận gạt chúng sang một bên bằng chân mình khi tôi tiến về phía trước.

 

Không có bất kì âm thanh nào.

Hầu như không cảm nhận được sự hiện diện của bất kì ai.

 

Nghĩ rằng nó chỉ cách xa so với quảng trường,

nhưng nơi này im lặng như thể thời gian đã ngừng lại.

 

“Thật kì lạ. …Ồ?”

 

Sự hiện diện của loài người ở gần đây.

 

Rất mỏng,

một sinh mệnh yếu ớt như thể sắp tan biến.

 

Ở một mức độ mà sẽ chẳng ai chú ý đến nếu tôi không đi ngang qua.

Nhưng nó đặc biệt gãi đúng vào giác quan của tôi.

 

Chân tôi dừng lại.

 

“Ở đằng kia sao?”

 

Trí tò mò khiến tôi bước tiếp.

Tôi bước về hướng của sự hiện diện ấy.

 

Đó là,

một con hẻm u ám chẳng ai ghé thăm.

 

Ở đó tôi tìm thấy một cô gái đang ngồi với đôi mắt vô hồn.