Ác Long Bị Thuần Hóa Bởi Anh Hùng Mà Nó Từng Nuôi Dạy

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

WN - Chương 05: Đứa Trẻ Mở Mắt

Đứa trẻ vừa vô cảm lúc trước giờ đang nhẹ nhàng nhíu mày và cử động miệng mình chầm chậm.

 

‘Đứa nhỏ tỉnh rồi sao?’

 

Tôi quan sát cẩn thận.

 

Đôi mi mỏng run lên một cách tinh tế.

Sau đó, đôi đồng tử nhẹ nhàng lộ ra.

 

“......”

 

Ánh mắt vẫn còn lơ mơ.

 

Đứa trẻ chậm rãi chớp mắt.

Như thể nó muốn nhắm trở lại, hoặc có lẽ đang mở hoàn toàn.

 

Tại sao lại như thế nhỉ…

Với mỗi cái chớp mắt của đứa trẻ.

 

Thời gian dường như chảy chậm hơn, thật kì lạ.

 

Tôi nín thở khi đang nhìn vào đứa nhỏ.

 

Cuối cùng—

 

Chiếc chăn được đẩy sang một bên,

Và đứa trẻ nhẹ nhàng nâng cơ thể của mình dậy.

 

Với đôi mắt mở hờ, đứa trẻ quay đầu mình một cách chầm chậm.

 

Một lần hướng đến đống lửa,

Lần thì hướng lên trên trần nhà,

 

Và sau đó…

Ánh mắt đứa trẻ dừng lại, hướng vào tôi.

 

Đôi mắt xanh mơ hồ ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Đôi mắt đã mất đi sự tập trung.

Chúng chẳng có sự thấu hiểu hay sự công nhận.

 

Nhưng,

Chúng đang nhìn tôi một cách rất rõ ràng.

 

Đó là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên mà đứa trẻ chú ý đến tôi trong ánh mắt của nó.

 

Trong vô thức, tôi rướn người lên phía trước.

 

“...Ngươi tỉnh rồi sao?”

 

Tôi hỏi một cách cẩn thận.

Có lẽ vì lần này tôi sẽ có thể nghe được giọng của đứa trẻ.

 

“......”

 

Đứa trẻ vẫn giữ sự im lặng.

Nó hướng ánh nhìn mơ màng của mình xuống và nhanh chóng cuộn tròn cơ thể mình lại.

 

Cơ thể nhỏ bé run rẩy nhẹ nhàng.

 

“Ngươi lạnh sao?”

 

Có thể thấy được đôi vai của đứa nhỏ run lên.

 

Cuộn tròn lại giống một trái bóng,

Nó run rẩy và co rúm lại.

 

Tôi nhìn xuống cảnh tượng ấy.

 

“Hmm…”

“....”

 

Sự im lặng này thật thân thuộc với tôi.

Nhưng lần này thì không.

 

Tôi muốn phá vỡ nó bằng cách nào đó.

 

Nhưng,

Tôi nên nói gì?

 

Dù cho tôi có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng chẳng tìm ra cách để mở lời.

 

Sự im lặng kéo dài lâu hơn.

Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng lách tách từ đống lửa.

 

Nó thật lạ.

 

Đối với tôi, sự im lặng,

Và âm thanh của tiếng lửa trại.

 

Chúng luôn là thứ công cụ tốt để khơi gợi kí ức.

 

Nhưng giờ.

Sự im lặng ấy cảm giác giống như một cái bẫy.

Những suy nghĩ của tôi cứ ngừng lại,

Và lần đầu tiên thứ âm thanh từ đống lửa như đang mỉa mai tôi.

 

‘Mình sao thế này?’

 

Đầu tiên, tôi cần phải thoát khỏi sự im lặng khó chịu này.

 

Tôi chậm rãi nhắm mắt mình lại.

Sau đó nhanh chóng lần mò thông qua những kí ức của mình.

 

Những cuộc trò chuyện nào mà nhân loại thường có?

Hành vi biểu hiện của họ thế nào khi lần đầu gặp nhau?

 

‘À, phải rồi.’

 

Tôi cuối cùng cũng nhớ.

 

“Tên ngươi là gì?”

 

Dù cho đó là câu hỏi mà tôi đã cố để nghĩ ra, nó vẫn vô ích.

 

Thứ đáp trả chẳng phải câu trả lời—

Chỉ những chuyển động nhẹ nhàng, giật nảy.

 

Tôi không khỏi thở dài.

 

Dù cho tôi có là một con rồng đi chăng nữa,

Thì tôi cũng không có khả năng biết được tên của một thứ mà mình chưa từng được nghe.

 

‘Loài người thường làm gì trong tình huống này nhỉ?’

 

Phải rồi.

Trước đây tôi đã được nghe từ nơi nào đó.

 

Ở một vài quốc gia,

Bạn nên giới thiệu bản thân mình trước khi hỏi tên của một ai đó.

 

‘...Tên, một cái tên.’

 

Tôi cảm giác như mình đang đối mặt với một chướng ngại vật khác vậy.

 

Tôi nên nói gì?

 

Chân Danh của tôi thì rõ ràng là không rồi.

Tôi cần thứ gì đó phù hợp hơn…

 

Sau đó—

Một kí ức cũ xưa trồi lên.

Chầm chậm, tôi mở miệng.

 

“...Rou. Đó là tên của ta.”

 

Một cái tên mà không tiết lộ bản thân mình,

Hay từng được gọi ở trong trí nhớ gần đây của tôi.

 

Có lẽ đó là lý do vì sao.

Cái tên này cảm giác thật xa lạ.

 

“.....”

 

Đứa trẻ chậm rãi ngẩng đầu nó lên.

 

Nhưng,

Nó vẫn im lặng.

 

‘Cách này cũng không được sao?’

 

Tôi lườm xuống đứa trẻ.

Khi chúng tôi chạm mắt, đứa trẻ cúi đầu mình xuống như thể muốn bỏ trốn.

 

Cơ thể nó vẫn đang run lẩy bẩy.

 

‘Giờ thì…’

 

Tôi vươn tay về phía đứa trẻ.

 

“...Ah!”

 

Đứa trẻ giật mình và lùi lại.

Nó che đầu mình lại bằng cả hai tay.

 

Tôi tình cờ nghe được giọng của nó.

 

‘Huh?’

 

Tại sao?

Sự run rẩy dần trở nên căng thẳng hơn.

 

“Ngươi thật sự rất lạnh sao?”

 

Tôi nhặt chiếc chăn và đắp lên vai của đứa nhỏ.

Đôi vai căng thẳng, nhỏ nhắn đần chậm rãi thả lỏng.

 

‘Có vẻ như tốt hơn rồi.’

 

Tôi nhìn sang đống lửa.

‘Đống lửa vẫn đang cháy, nhưng mà…’

 

Chắc vì nó đang lạnh, tôi nên thêm củi đốt vào.

Hơn nữa, mặt trời đã lặn hoàn toàn rồi.

 

Tôi chầm chậm đứng dậy.

 

Vào khoảnh khắc đó—

Thứ gì đó đang vùng vẫy trong tay tôi.

 

‘À, phải rồi. Con thỏ.’

 

Chắc tôi đã quên mất nó.

Tôi chẳng nhận thức được mình đang có con thỏ trong tay.

 

Tôi ngồi xổm xuống với đứa trẻ lần nữa.

 

“Giữ nó một lát, nó có thể chạy đi đấy.”

 

Tôi đưa con thỏ ra phía trước đứa trẻ.

 

Đôi mắt đứa trẻ nhanh chóng đảo đi.

Lần này, nó không cúi đầu mình xuống.

 

Nó chỉ

Nhìn tới nhìn lui giữa tôi và con thỏ.

 

“Đây.”

 

Tôi nâng một tay đứa trẻ để giữ con thỏ.

Đứa trẻ hoang mang từ từ dùng cả hai tay mình ôm lấy xung quanh.

 

Cử động của nó rất ngượng ngùng.

Hơn nữa, nó đang giữ con thỏ quá chặt.

 

“Đừng siết nó chặt quá. Nó cắn đấy.”

 

Đứa trẻ chớp mắt như thể ngạc nhiên.

 

Sau đó,

Rất chậm rãi nới lỏng vòng tay của mình.

 

May mắn thay, con thỏ không chạy đi.

Bàn chân trước nhỏ bé đang tựa nhẹ nhàng trên cánh tay của đứa trẻ.

 

Tôi quan sát chúng một lát, sau đó gật đầu hài lòng.

 

“Làm tốt lắm.”

Đôi vai đứa trẻ thoải mái hơn một chút.

 

Ánh lửa đang dần tàn đi.

Đó là dấu hiệu để tôi thêm củi vào.

 

Tôi cẩn thận quay người lại.

 

Ngồi xuống trước đống lửa, tôi chậm rãi đẩy thêm củi vào trong đấy.

 

Sau khi quạt nó vài lần với tay mình,

Ngọn lửa lay lắt dần sống trở lại.

 

Lách tách, Lách tách.

 

Âm thanh vui tai lại bao trùm khắp căn nhà gỗ.

 

Tôi nhìn sang cạnh đứa trẻ.

Nó vẫn ngồi y như cũ.

 

Vẫn đang giữ con thỏ một cách chắc chắn.

 

Nhưng—

Đôi vai nhỏ nhắn, gầy gò đã chẳng còn run rẩy.

 

Vậy là đủ.

 

Tôi nhìn vu vơ vào đống lửa.

Không lâu sau đó, một âm thanh cồn cào chạm đến tai tôi.

 

“À, phải rồi.”

 

Tôi đã quá quen thuộc khi sống mà chẳng có mục đích.

 

Như thể một thói quen.

Mà chẳng hề nhận ra.

 

Điều đó được thể hiện bằng việc nên cần làm lúc này.

 

Đứa trẻ đang đói.

Tôi cần đun nước để làm món hầm.

 

Tôi kiểm tra cái nồi cạnh đống lửa.

 

Giờ đang là cuối thu.

Như tôi nghĩ, nước đã nguội đi.

 

“Cần phải đun sôi nó lần nữa.”

 

Như lúc trước, tôi cầm chiếc nồi lên bằng hai tay và đưa nó vào sâu bên trong đống lửa.

 

“......!”

 

Tôi cảm nhận được chuyển động đằng sau mình.

Thứ gì đó nắm lấy áo tôi và bắt đầu kéo.

 

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

 

Đó là đứa trẻ.

 

Vẫn đang ôm con thỏ chặt cứng,

Đứa nhỏ nhìn tôi với đôi mắt run rẩy.

 

Tôi nghiêng đầu.

 

“Ta chưa thể bỏ nó vào được đâu. Nước vẫn chưa đủ nóng.”

 

Đứa nhỏ mở to mắt.

Nó lắc đầu liên tục.

 

Nó làm điều đó trong khi vẫn kéo áo tôi.

 

‘Sao nó lại làm thế nhỉ?’

 

Tôi suy nghĩ vu vơ trong khi vẫn đang giữ cái nồi.

Sau đó, khi nhìn vào nồi nước vẫn còn lạnh, tôi lẩm bẩm:

 

“Ngươi muốn ta chuẩn bị thịt thỏ trước à?”

 

Đứa trẻ giật mình rồi nhanh chóng lắc đầu.

Chuyển động dần căng thẳng hơn lúc trước.

 

Tôi nhíu mày.

 

Sao nó không nói,

Thay vì làm những hành động rắc rối ấy nhỉ?

 

Tôi bắt đầu mệt hơn.

 

“À, ta hiểu rồi.”

 

Tôi cuối cùng cũng hiểu.

Điều mà sinh vật nhỏ bé này đang cố truyền đạt.

 

“Ngươi không muốn ta để nó vào trong đó.”

 

Đứa nhỏ gật đầu.

Nó vẫn đang ôm con thỏ chặt cứng bằng một tay.

 

Phải rồi.

Giờ thì tôi đã hiểu.

 

‘Đứa trẻ này cũng không thích thịt, giống tôi.’

 

Nỗ lực của tôi bằng cách nào đó đã bị lãng phí,

Nhưng tôi cũng không thể ép nó ăn thứ gì đó mà nó không thích.

 

Hơn nữa, tôi cũng không chắc cách để chế biến con thỏ nữa.

 

“Được rồi, ta sẽ không đưa nó vào nữa.”

 

Đứa trẻ thở ra nhẹ nhõm.

 

Nhưng chỉ một khoảnh khắc,

Bàn tay nhỏ bé, gầy gò nắm áo tôi chặt hơn nữa.

 

Lần nữa, tôi cảm giác được áo mình bị kéo và thở dài.

 

“Ta nói ta sẽ không để nó vào nữa mà.”

“......”

 

Đứa trẻ bò bằng đầu gối của mình.

Bằng cách nào đó, nó di chuyển từ đằng sau tôi lên ngay bên cạnh.

 

Sau đó,

Nó cẩn thận nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu kéo một cách vội vã.

 

‘Giờ thì gì nữa đây?’

 

Tôi nhẹ nhàng ngơ ngác.

 

Tôi thấy mệt mỏi lần nữa.

Giải mã câu đố và ám hiệu không phải ưu thế của tôi.

 

“Chuyện gì vậy?”

“......”

 

Đứa trẻ vẫn không ngừng lại.

Nó chỉ liên tục kéo áo tôi với đôi tay nhỏ bé của mình.

 

Tôi nhìn.

Vào nước trong cái nồi.

 

Mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng.

 

Mà để nói thì,

Không đời nào một con người,

 

Đặc biệt là một đứa trẻ nhỏ, có thể lay động được tôi, một con rồng, bằng cách kéo tôi cả.

 

Nhưng—

 

Bàn tay nhỏ bé ấy vẫn không dừng lại.

Nó đang kéo cánh tay tôi với sự cố chấp.

 

Tôi thở dài và hỏi.

 

“Ngươi đói sao?”

“......”

“Không à?”

 

Sau đó,

Đứa trẻ vươn tay về phía đống lửa.

 

“Khoan đã.”

 

Nhân loại,

Không giống tôi, được miễn nhiễm với lửa.

 

Tôi nhanh chóng kéo ra và đặt chiếc nồi ngay cạnh đống lửa.

 

Vào khoảnh khắc đó,

Đứa trẻ thở dài nhẹ nhõm.

 

‘Hửm?’

 

Đứa nhỏ không còn vươn ra về phía đống lửa nữa.

Thay vào đó, nó dùng cánh tay nhỏ bé, ốm yếu của mình để ôm chặt cánh tay của tôi.

 

“......”

 

Tôi bặm môi mình lại.

Đứa trẻ vẫn đang run rẩy vì phải dùng quá nhiều sức.

 

Kể cả thế,

Nó vẫn cố chấp.

 

Như thể nó sẽ không bao giờ thả ra.

 

Tại sao nó

Lại tuyệt vọng đến vậy?

 

‘Có thể nào là…’

Nó đang lo lắng vì tôi có thể bị thương bởi ngọn lửa sao?

 

Tôi chậm rãi quay đầu.

Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán đứa nhỏ.

 

Sau khi nhìn nó một lúc, tôi nói.

 

“Không sao đâu. Ta là một con rồng.”

“......”

 

Cánh tay tôi vẫn không được thả ra.

Thay vào đó, nó tựa đầu mình vào cánh tay tôi và bắt đầu cuộn mình vào đấy.

 

‘Đứa trẻ này có biết rồng là gì không nhỉ?’

 

Tôi không muốn giải thích.

Một hơi thở dài lần nữa từ tôi.

 

Đứa trẻ giật nảy.

Nhưng vẫn không chịu thả ra.

 

Cả cánh tay tôi.

Lẫn con thỏ trong tay mình.

 

Sau khi cân nhắc phải nên làm gì,

Tôi vươn tay và nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên đầu đứa trẻ.

 

“Được rồi. Ta sẽ không để tay mình vào đấy.”

 

Thêm một cái quai cầm vào cái nồi

Sẽ ít rắc rối hơn việc giải thích rồng là gì.

 

“Giờ buông ra được rồi đấy.”

 

Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm khi đang xoa đầu nó.

 

Một lúc sau—

Đứa trẻ từ từ ngẩng mặt lên từ cánh tay tôi.

 

‘Ngươi có thể nói mà.’

 

Dù tôi đang nghĩ như thế,

Nhưng tay tôi vẫn tiếp tục xoa đầu đứa nhỏ.