Ác Long Bị Thuần Hóa Bởi Anh Hùng Mà Nó Từng Nuôi Dạy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 162

WN - Chương 0: Tìm thấy anh rồi.

Đó là vào một mùa xuân.

Khu rừng được nhuộm bởi một màu xanh ngát,

Những loài thú hoang ló mặt mình ra khỏi ổ,

Một mùa chứng tỏ thế giới này vẫn còn sự ấm áp.

 

Trước khi mà tôi biết.

Thì đây đã là mùa xuân thứ ba mươi bảy mà tôi chào đón bằng mắt mình.

 

“Thời tiết đẹp thật.”

 

Tôi thức dậy sớm hơn tôi nghĩ.

Ba mươi bảy năm trôi qua giống như một kì nghỉ.

 

Đôi cánh gập lại, đuôi thì giấu đi,

Giả dạng con người cũng không quá tệ như tôi nghĩ.

 

Xây dựng một căn nhà gỗ sâu trong rừng,

Thu thập thảo dược khi dạo bước trong những tán cây,

Sống nhờ vào trao đổi hàng hóa với những thị trấn nhỏ xung quanh.

 

“Bánh mì vẫn còn ấm.”

 

Tôi cười một cách từ tốn, khi nhìn xuống túi bánh mì trong tay mình.

 

Ngày qua ngày,

Lặng lẽ, chẳng có gì xảy ra.

Chậm rãi, nhàn hạ.

 

Đó là cách mà tôi sống trong 37 năm.

 

Tôi đã nhặt và nuôi dạy một đứa trẻ sẽ trở thành Anh Hùng đâu đó trong khoảng thời gian này.

 

Nhưng ngoài điều đó,

Thì đây là một cuộc sống vô tư và bình yên, như một chiếc lá trôi nổi trên dòng sông.

 

“Còn ba năm nữa…”

 

Khi tôi trở về căn nhà gỗ sâu trong rừng,

Sau chuyến viếng thăm trị trấn gần đây như thường lệ.

 

Tôi ngừng bước, lẩm bẩm với chính mình.

 

Đúng rồi.

Chỉ còn vỏn vẹn ba năm nữa thôi.

 

“...Mình nên chuẩn bị sớm.”

 

Ba năm nữa cho đến khi Lời Tiên Tri bắt đầu.

Tôi cần chuẩn bị để xuất hiện như một Ác Long, nguồn cơn của Thảm Họa.

 

‘Lần này mình nên xuất hiện kiểu gì đây nhỉ?’

 

Với một bầu trời rực lửa chăng?

Hay khiến mặt đất chia làm hai nửa?

Tôi có nên giang đôi cánh đen của mình giữa sấm chớp không?

 

Bằng cách nào đó mà tôi đã trở nên gắn bó với nơi này.

Có thể tôi chỉ nên giáng thế với vẻ nhàn nhã thôi.

 

“Nếu mình diễn lố quá, thì sẽ thật xấu hổ nếu đứa trẻ ấy nhận ra mình.”

 

Khi lẩm bẩm điều đấy, tôi lắc đầu với một nụ cười.

 

Không đời nào chúng sẽ nhận ra mình đâu.

Năm năm chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi.

 

Những đứa trẻ loài người lớn lên một cách nhanh chóng và bước đi trên con đường của chúng.

 

Và,

Không như tôi, một loài rồng, kí ức của chúng không phải là vĩnh cửu.

 

Những thứ mới mẻ.

Những thứ khác nhau.

Những thứ mà chúng luôn mơ về.

 

Khi gặp gỡ với những thứ đó,

Chúng sẽ nhanh chóng lãng quên tôi, người được chia sẻ năm năm ngắn ngủi ấy.

 

Tên của tôi,

Mặt của tôi sẽ trở nên mờ nhạt.

 

‘...Chắc sẽ tiện hơn nếu như mình nhớ tên chúng.’

 

Nghĩ đến điều đó, tôi chậm rãi bước tiếp.

Gió xuân thổi bay những chiếc lá, và tia nắng ấm áp rơi trên vai tôi.

 

-Crack.

 

Âm thanh của nhánh cây gãy vang lên đâu đó.

 

“...Hửm?”

 

Luồng khí thay đổi.

Những cánh chim cất cánh, bay ngập khắp bầu trời.

 

Tôi ngừng bước lần nữa.

Trong khu rừng luôn tĩnh lặng,

Tiếng bước chân vội vã tiếp cận tôi vang lên.

 

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Ngay ở phía rìa khu rừng.

Một bóng đen.

 

Cắt nhanh qua những cơn gió,

Một hình bóng xuất hiện giữa những nhánh cây.

 

“...”

 

Đôi mắt xanh lá như thể đang nắm giữ ánh sáng.

Mái tóc hồng như hoa cánh bướm.

 

Cảm giác thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

 

“...Ồ?”

 

Cơ thể tôi nghiêng ra sau.

Thứ gì đó đang ôm chặt tôi.

 

Chiếc bánh xốp nướng rơi ra khỏi túi bánh mì đang lăn trên đất.

 

“...Gì thế nhỉ?”

 

Như thể đáp lại câu hỏi của tôi, sự ấm áp ấy buông tôi ra.

 

Một gương mặt không mấy xa lạ.

Sự hiện diện này quá đỗi quen thuộc.

 

Nhưng–.

 

Sinh vật trước mặt tôi

Có ánh mắt khác hẳn hoàn toàn so với đứa trẻ mà tôi đã nuôi dạy.

 

‘...Hử?’

 

Đó không phải là ánh mắt của một đứa trẻ ngây thơ.

 

Dù cho tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa , thì ánh mắt ấy–

Như thể kẻ săn mồi cuối cùng cũng bắt được con mồi mà mình rình rập bấy lâu nay.

 

“Tìm thấy anh rồi.”

 

Một lời tuyên bố ngắn gọn.

 

Cụm từ ngắn ngủi ấy

Bắt đầu chậm rãi phá nát cuộc sống bất biến của tôi.