Rốt cuộc thì tôi đã tự đẩy mình vào cái gì vậy?
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đứng giữa một thế giới xám xịt nhạt màu.
Galf đang ôm cả đống mặt nạ Cáo, nhảy múa cùng Sora, Em Cáo và Krahi.
Chẳng có gì hợp lý cả, nhưng trông họ… rất vui.
Tôi tự gõ đầu, cố nhớ xem vì sao mình lại ở đây, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Đây là thiên đường?
Hay địa ngục?
Trên trời, sấm chớp lóe lên nhưng không có tiếng động, cũng chẳng có lực.
Nhìn đám người nhảy múa dưới bầu trời im lặng đó, tôi thấy mình nên bỏ cuộc và chấp nhận thực tại thì hơn.
Tôi chớp mắt chậm rãi, thì có người nắm lấy tay tôi từ phía sau.
“Sao mặt anh buồn thiu vậy, cựu Bang chủ của tôi?”
Là Touka, thủ lĩnh Knights of the Torch.
Phía sau cô là các thành viên cùng tổ đội, mặc giáp đồng màu, nắm tay nhau nhảy múa thành một vòng tròn lớn.
Điệu nhảy chẳng phức tạp, nhưng nhìn số lượng người tham gia thì đúng là mãn nhãn.
Rồi tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai trong câu của Touka.
“Hả? Cựu Bang chủ?”
“Anh còn ngái ngủ à? Anh nghỉ săn, và nghỉ chức bang chủ lâu rồi còn gì?”
Nghỉ hưu?
Tôi dụi mắt.
Hóa ra tôi đã nghỉ?
Tôi không nhớ chút nào, nhưng Touka vốn đâu phải kiểu bịa chuyện.
“Giờ thì phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thôi. Điệu nhảy!”
Cô nở một nụ cười rộng, hiếm khi nhìn thấy ở cô.
Đám hiệp sĩ thả tay nhau, rồi đổi sang một điệu nhảy chân nhỏ, bước nhanh.
Vòng tròn loang rộng ra khi càng lúc càng nhiều người tham gia.
Tôi thấy Franz, Arnold, Greg, hoàng đế, Murina, Kecha, rồi cả Telm cũng nhảy vào, trong khi Thâm Uyên Hoả Diệt đang thắp sáng cả bầu trời bằng những quầng lửa đổi màu.
Đột nhiên, ai đó nhấc bổng tôi lên vai.
“Chúc mừng nha, Krai!”
…Và tôi tỉnh dậy.
Thấy mình nằm trên giường.
“Đúng là giấc mơ điên rồ thật.”
Bộ đồ ngủ đẫm mồ hôi.
Tôi dụi mắt, ôm đầu, rồi nhìn quanh.
Tôi vẫn hoa mắt choáng váng, nhưng nghe thấy giọng Liz, như mọi khi, tràn đầy năng lượng.
“Chào buổi sáng, Krai! Mơ thấy gì ghê vậy?”
Đôi mắt cô sáng như đèn pha, y như thường ngày.
Từ từ, tôi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngất đi.
Hôm qua bắt đầu bằng chuyện tôi bị lôi vào Lễ Hội Chiến Binh Tối Thượng.
Rồi cái chai nước biết nói.
Sấm sét rơi xuống.
Em Cáo đánh thay tôi.
Rồi anh hội trưởng đột nhiên xuất hiện và hóa điên.
Đúng kiểu hỗn loạn vượt cả giấc mơ vừa nãy.
Có khi… nó không phải là mơ?
Liz thấy tôi ngơ ngác thì giải thích:
“Anh xỉu ngay lúc mọi thứ kết thúc đó. Ổn chứ? Bác sĩ bảo chẳng có gì bất thường.”
Ờ… chắc vậy?
Tôi cử động tay chân, sờ ngực, sờ mặt.
Không đau.
“Chào buổi sáng, Krai.”
Sitri mỉm cười.
“Em kiểm tra hết rồi. Bác sĩ bảo anh kiệt sức quá nên ngất.”
Thể lực tôi chỉ ngang người bình thường.
Hôm qua đúng kiểu chuỗi sự kiện oằn mình theo không nổi, cuối cùng đất còn rung bần bật.
Một đứa yếu như tôi ngất là chuyện dễ hiểu.
Khoan… hôm qua?
Tôi nhìn ra cửa sổ.
Trời sáng rõ.
“À… anh ổn rồi. Mà anh ngủ bao lâu vậy?”
Tôi hỏi Sitri.
Cô suy nghĩ một chút rồi giơ một ngón tay.
Một ngày?
Một đêm?
Nghe hợp lý.
Tôi thở phào thì cô giơ thêm ngón thứ 2.
Rồi thứ 3.
Rồi thứ 4.
Lúc tôi còn chưa hiểu, cô lại cụp xuống dần cho đến khi chỉ còn 2 ngón.
Sitri cười toe trước vẻ mặt hoảng hốt của tôi.
Lại trò đùa kỳ quặc đây.
“Hai ngày? Anh ngủ hai ngày?
Tôi biết là mệt, nhưng hơi… quá nhỉ?”
“Không, em đang làm dấu hòa bình thôi.”
“Em đừng có nói nhảm hại não vậy!”
Liz đập nhẹ Sitri thay tôi.
Sitri đúng là hôm nay kỳ lạ thật.
Em ăn nhầm thứ gì à?
Tôi còn chưa kịp hỏi thì Luke hùng hổ xông vào.
“Krai, dậy rồi! Nghe này, Gark bảo không muốn phải rượt theo cậu thêm lần nào nữa…”
“Anh dậy rồi à, anh trai. Trời đất, anh biết em lo đến mức nào không?”
“Mmm.”
Tôi cuối cùng cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu, nhưng xem ra mọi chuyện không còn căng như ban đầu.
Tâm trí tôi vẫn lơ lửng ở ranh giới mơ tỉnh, thì nghe Sitri hắng giọng.
Cô bước lên, nhận vai trò phát ngôn như mọi khi.
“Giờ thì bắt đầu từ đâu nhỉ? Chắc anh muốn biết mức độ thiệt hại, và vì sao kẻ địch thoát được dù chúng ta chiếm ưu thế áp đảo.”
“Ôi trời… tệ thật.”
Tôi nuốt nước bọt.
Đấu trường tan nát hoàn toàn.
Đấu trường, biểu tượng của thị trấn Kreat giờ chỉ còn là đống gạch vụn.
Tòa nhà từng khiến tôi phải ngẩng cổ mới thấy đỉnh giờ chỉ còn nền đất xám xịt.
Trên con đường lát đá dẫn vào, vết nứt chằng chịt chứng minh cơn rung lắc hôm qua thật khủng khiếp.
Khó ai tin nổi chỉ một món Bảo Cụ gây ra được cảnh này.
Tôi thấy tội lỗi khi nhìn người dân đang vất vả dọn đống đổ nát.
Nghe Sitri tóm tắt mọi chuyện, tôi chỉ nói được đúng một câu:
“Hả?”
Thì ra cái gã trong đấu trường chính là con Cáo xấu mà Gark và mọi người truy lùng bấy lâu, và hắn định dùng Chìa Khóa Đại Địa để hủy diệt thế giới.
Nghe chẳng khác truyện cười, nhưng nhìn tình hình thế này, chẳng tin cũng phải tin.
Bảo sao hội hâm mộ mặt nạ Cáo lại… đẫm mùi tử thần vậy.
Mà khoan, tức là tôi đã đứng ngay trước mặt một tên nguy hiểm tới mức đó, lại còn chẳng đeo lấy một chiếc Nhẫn Kết Giới nào?
Nếu nguy hiểm chưa qua chắc tôi ói ra mật luôn.
Không chỉ đen đủi, mà còn vì ai cũng dùng hình ảnh con cáo nên mọi thứ rối tung cả lên.
Có Em Cáo, Huyễn Ảnh.
Rồi Cáo tốt và Cáo xấu ở Kreat.
Tổng cộng ba phe dính dáng tới… cáo.
Không chỉ tôi, bất kỳ ai cũng sẽ hiểu nhầm như tôi thôi.
“Thật đúng là phép màu khi vụ hủy diệt không lan rộng thêm nữa,” Lucia nhận xét.
Em ấy được kể là đã ngất xỉu vì cạn ma lực.
“Có những khoảnh khắc em tưởng như tất cả bọn mình tiêu rồi.”
Ansem gật đầu trầm ngâm.
“Ừm.”
Tôi được kể rằng Lucia và các Pháp Sư khác đã dốc toàn lực để giảm thiểu thiệt hại.
Nếu không có họ, sức tàn phá sẽ không chỉ dừng lại ở đấu trường mà còn lan ra cả khu vực xung quanh.
Nói cách khác, lại là cái vòng lặp quen thuộc:
Tôi gây chuyện, còn mọi người thì phải đi thu dọn hậu quả.
Chỉ khác lần này là cái hậu quả ấy… to ngang cỡ một thảm họa quốc gia.
Một nhóm xe đẩy dừng lại trước đống đổ nát rồi chở các mảnh vỡ đi.
“Thôi thì… không ai chết, vậy cũng coi như kết quả khá rồi,” Sitri vừa nhìn những chiếc xe vừa nói.
“Hả? Không ai chết thật á?”
Tôi hỏi.
“Ừ. Hôm đó nhiều thợ săn lắm, còn có cả ông Quản lý Chi nhánh,” Liz nói.
“Nên giữ được mạng sống cho mọi người cũng hợp lý thôi.”
“Em cũng… à, em phát miễn phí thuốc hồi phục đó nhé,” Sitri khoanh tay khoe thành tích.
“Ansem cũng làm tốt cực.”
“Và tôi được chém đã tay luôn!”
Luke tuyên bố, mặt đầy tự hào chẳng hiểu nổi.
Tôi chỉ ước cậu ấy có thể tìm được sở thích nào khác ngoài chém.
Tôi bỗng thấy thợ săn đúng là khủng khiếp thật, giữ số người chết bằng không trong khi cả một công trình đồ sộ đang sụp xuống.
Nếu họ mà sơ sẩy chút thôi, người duy nhất nằm lại chắc chỉ có… tôi.
“Giờ Cáo đã cố kích hoạt Chìa Khóa Đại Địa, đế chế bắt đầu siết chặt truy lùng bọn chúng hơn hẳn,” Sitri nói và chẳng hiểu sao cứ lấy cùi chỏ huých vào tôi, mặt thì vui như tết.
“Hoàn toàn trái ngược cách họ xử lý trước giờ. Có vẻ đế chế không vui chút nào với những gì xảy ra hôm nay.”
Tôi mừng vì cô ấy biết tận hưởng mọi thứ, nhưng nếu cô mà biết chính tôi là người kích hoạt Bảo Cụ thì có lẽ chẳng vui gì.
Dù hệ thống có bị cắt ngang giữa chừng, chỉ riêng hậu quả tiềm tàng thôi đã đủ để tôi lãnh án tử rồi.
Bảo họ rằng tôi kích hoạt vì… vấp chân ư?
Chắc chẳng ai thương hại đâu.
Cuối cùng thì Cáo mới là kẻ muốn dùng Chìa Khóa Đại Địa, chỉ là con đường đi tới thảm họa thay đổi, chứ đích đến thì vẫn vậy.
“Do Cáo hết,” Sitri nói ngay khi thấy tôi nhíu mày.
“Ừ nhưng mà anh cũng có—”
“Không. Anh chẳng có lỗi gì cả. Đây là tội của Cáo.”
“Nhưng mà—”
“Là Cáo.”
Cô ấy khăng khăng một cách kỳ lạ.
Luke, Lucia và Liz cũng ào ào hùa theo.
“Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng lỗi là của Cáo!”
“Đúng. Tất cả là Fox.”
“Tất nhiên là lỗi tụi nó rồi. Cậu làm tốt lắm. Tức giận thì tức giận Cáo, với cả cái đám quản lý giải đấu kia nữa, chỉ vì tí xíu sự cố mà hủy giải luôn!”
Nghe giọng mọi người thì Cáo là thủ phạm tuyệt đối, không có chuyện bàn lại.
Còn tôi thì vẫn thấy mình… có dính dáng ít nhiều.
Ít nhất tôi cũng không nghĩ ban tổ chức có lỗi.
Ai mà ngờ được địa điểm tổ chức bị biến thành đống gạch vụn, hủy lễ hội là chuyện bình thường thôi.
Tôi cũng tiếc cho những ai mong chờ Lễ Hội Chiến Binh Tối Thượng, nhưng kể tình hình vậy thì…
Tôi thở dài, nhìn Sitri rõ ràng không cho tôi hé môi trách bản thân cái gì nữa.
“Nhưng Cáo đâu phải kẻ xấu duy nhất. Em cũng làm đủ trò tệ rồi chứ.”
“Hả?!”
Ansem lại gật.
“Ừm.”
Thôi thì chuyện cũng xong rồi.
Điều làm tôi lo hơn là:
Vớ cái cấp độ của mình, mọi người sẽ còn kỳ vọng kiểu gì nữa.
Mới hôm trước tôi gặp vụ Mê Túc, giờ lại đến tai họa hôm nay.
Cái viễn cảnh nghỉ hưu như trong giấc mơ… vẫn còn xa lắm.
Tôi hít một hơi thật sâu, vươn vai rồi theo mọi người rời khỏi đống đổ nát.
—-
“Bằng mọi giá, phải tìm được gã đeo mặt nạ cáo!”
Franz quát.
“Hắn bị thương nặng, chắc chắn vẫn quanh đây! Làm mọi cách đi! Danh dự của đế chế nằm ở chuyện này đấy! Có phải hắn cười vào mặt chúng ta khi cố tình tha cho một tên mục tiêu bị thương không?! Gọi chính quyền địa phương phối hợp! Chính là bọn họ phớt lờ cảnh báo của ta, để công chúa Murina suýt gặp nạn!”
Đám binh sĩ và quan chức lập tức tản đi.
Một ngày trôi qua từ sự cố ở Lễ Hội Chiến Binh Tối Thượng, nhưng hoàng đế và đoàn tùy tùng vẫn như một tổ ong vò vẽ.
Murina đứng cạnh cha mình, liên tục nhận các báo cáo.
“Kẻ chúng ta truy đuổi trúng thương rất nặng,” Rodrick nói.
“Không đời nào hắn biến mất không để lại dấu vết. Hắn chỉ dám hứng đòn của Chiến Binh Tối Thượng khi đã cạn ma lực.”
“Chúng con đã phong tỏa toàn bộ khu vực đấu trường,” Murina đáp.
“Không còn đường tẩu thoát nào khả dĩ. Nhưng vẫn chưa có báo cáo về tung tích.”
Rodrick im lặng, nhưng nét mặt thì căng như thép.
Đôi mắt ông sắc và lạnh như lưỡi kiếm vừa tuốt khỏi vỏ.
Murina và Franz còn đang bàn bạc thì một thuộc hạ hối hả chạy tới.
“Đội trưởng Franz, chúng tôi đã thu thập toàn bộ vết máu trong đấu trường. Đủ để gửi đến Divinarium.”
“Ta cũng chẳng thích phải dùng đến biện pháp khó kiểm chứng thế này, nhưng đành chịu,” Rodrick nói.
“Khi xác định được vị trí tương đối của hắn, chúng ta sẽ lật tung cả vùng lên. Giờ thì… chẳng còn lý do gì để nán lại nơi này nữa. Và cần phải yêu cầu các quốc gia khác hợp tác.”
Ý chí nghiền nát Cáo dường như bùng cháy trong từng lời ông nói.
Còn Murina thì… cảm giác của cô phức tạp hơn.
Mọi tổ chức dám dùng thứ vũ khí kinh khủng kia đều phải bị trừng trị, điều đó cô hiểu.
Nhưng cô cũng biết có một người nào đó đã trà trộn vào nội bộ của họ và khiến mọi việc hỗn loạn.
“À… thêm một chuyện nữa,” người cấp dưới nói, giọng không mấy thoải mái.
“Nhà Giả Kim của Vong Linh… muốn chúng ta chia một phần máu của Cáo cho cô ấy…”
Franz cứng người, nhưng Rodrick lên tiếng trước.
“Sau những gì họ đã làm, ta không thể từ chối. Cho cô ấy một ít, nhưng phải giữ đủ cho Divinarium. Ta không thích cách hắn im lặng, nhưng ta nợ Thiên Biến Vạn Hoá, cả chuyện này, lẫn chuyện của Murina.”
“Khi mọi việc lắng xuống, chắc phải chính thức yêu cầu họ hợp tác,” Franz nói.
“Dẫu sao thì… hắn có những nguồn tin đúng là khó hiểu.”
Murina gật nhẹ.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Thiên Biến Vạn Hoá vừa rối rắm, vừa kỳ quặc, nhưng cũng kỳ lạ thay… rất tỉnh táo.
Có những điều cô vẫn chưa hiểu hết, đơn giản vì thiếu thông tin.
Giờ cô đã biết vì sao hắn có biệt danh “người nhìn thấu mọi thứ”.
Dù từng được chính tay Grieving Souls huấn luyện, Murina vẫn chưa đủ khả năng dùng bất kỳ dạng kỹ nghệ siêu phàm nào.
“Thưa cha,” cô nói, “con nghĩ kế hoạch hiện tại của Thiên Biến Vạn Hoá vẫn đang được triển khai.”
“Con có lý do để tin vậy không, Murina?”
“Không có bằng chứng cụ thể… nhưng mọi hành động của anh ta đều có nhiều lớp ẩn ý. Con không nghĩ việc anh ấy xuất hiện trên sân khấu hôm đó là ngẫu nhiên.”
Murina chỉ đang nêu suy đoán, nhưng cô hoàn toàn tin vào trực giác của mình.
Cô biết điều mà cha mình không biết, rằng Thiên Biến Vạn Hoá đã thành công thâm nhập một tổ chức mà từ trước đến nay không ai lần ra được tung tích.
Cô chắc chắn anh ta đã nắm được ý đồ của Cáo trong giải đấu, và vì thế, anh có lý do để để gã đeo mặt nạ trốn thoát.
Tuy vậy, Murina cho rằng tốt nhất là không nói với Franz và cha rằng anh ta từng liên lạc trực tiếp với Cáo.
Cả hai người đàn ông đều nhìn cô với vẻ ngạc nhiên nhẹ.
Murina hít sâu, chuẩn bị cho cú sốc tiếp theo họ sắp phải nghe.
“Cha, xin hãy giao việc này cho con. Con có thể trông không giống vậy, nhưng con đã vượt qua được Ngàn thử thách của anh ấy. Con tin mình có thể giúp.”

“Thiên Biến Vạn Hoá… cậu rèn luyện con bé quá tay rồi,” Rodrick lẩm bẩm.
“Cậu đã làm gì con gái ta vậy chứ?”
—-
Caelum Tail, một trong những lãnh đạo kỳ cựu của Cáo chưa bao giờ đến gần cái chết như lần này.
Ma lực gần như cạn sạch, thương tích thì nặng nề.
Tệ hơn nữa, Galf phản bội khiến những lối thoát mà hắn kỳ công chuẩn bị đều bị phong tỏa.
Với một tổ chức sống nhờ vào tuyệt mật như Cáo, chẳng thứ gì đáng sợ hơn bị bắt sống.
Khi Chiến Binh Tối Thượng bắt đầu đuổi theo, Caelum hoàn toàn bất lực.
Nếu không có cô gái bí ẩn kia xuất hiện, e rằng hắn khó lòng thoát chết.
Ở cô gái ấy có thứ gì đó siêu nhiên, thậm chí vượt trên tự nhiên.
Nhưng điều khiến Caelum choáng váng nhất chính là việc cô đeo chiếc mặt nạ giống hệt hắn.
Ban đầu hắn tưởng cô là một chướng ngại khác muốn ngăn hắn, nhưng cô lại bảo sẽ giúp hắn chạy trốn.
Ký ức sau đó trở nên mơ hồ.
Tất cả những gì hắn chắc chắn chỉ là nhờ cô gái ấy, hắn thoát khỏi Kreat mà không chạm mặt Chiến Binh Tối Thượng hay bất kỳ binh lính nào đang truy lùng.
Caelum thở phào khi đến được một căn hầm trú ẩn khẩn cấp ở thị trấn gần đó.
Nhưng dù đã tránh được hiểm cảnh trước mắt, hắn không thể thả lỏng.
Cáo luôn chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến toàn diện với đế chế, nhưng chuyện đó vốn được dự tính là tương lai rất xa.
Giờ thì không còn xa nữa.
Họ đã mất một trong những con bài quan trọng nhất, Chìa Khóa Đại Địa.
Còn toán người được cử đi ám sát công chúa đế quốc thì sao?
Nếu thành công, họ đã phải quay về từ lâu.
Còn nếu thất bại… nhiều khả năng họ đã chết.
Caelum nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn giữ giác quan cảnh giác về thế giới xung quanh.
Hắn nghĩ đến cô gái đã cứu mình, thái độ, sức mạnh dị thường, chiếc mặt nạ cô đeo.
Nếu không phải là người của tổ chức, vậy chỉ có một khả năng:
Cô đến từ Mê Túc, kho báu đã ban hình hài cho Cửu Vĩ Ảnh Hồ.
Hẳn cô là hậu duệ của thần trú ngụ trong kho báu ấy.
Ngày xưa, người sáng lập Cáo từng tình cờ bước vào kho báu đó và nhận được một chiếc mặt nạ từ vị thần.
Với tổ chức Cáo, bất kỳ ai có được mặt nạ từ kho báu đều là “người được thần chọn.”
Nhưng thật ra, sự tôn thờ ấy chỉ là cái tên trang trí cho lý tưởng của họ.
Ai may mắn gặp được kho báu và được một trong các Huyễn Ảnh ban mặt nạ đều nghiễm nhiên trở thành thành viên cấp cao.
Hết chuyện.
Cũng chẳng có lý do sâu xa nào cho các đặc quyền của nhóm linh mục.
Cáo, về bản chất, chỉ là tàn dư của một cơ quan tình báo đã tan rã, rồi được dựng lại thành hình dạng mới.
Dĩ nhiên, Mê Túc chưa bao giờ là đồng minh của họ.
Cáo gặp nguy cấp nhiều lần, và chưa một lần nào hậu duệ của thần hiện thân để giúp.
Một Huyễn Ảnh mà đi lang thang xa khỏi kho báu thì nghe còn vô lý hơn.
Câu đó nghĩa là gì?
Ngài Cẩn Trọng là ai?
Tên thật?
Bí danh?
Ai lại chọn bí danh kỳ cục như thế?
Và chuyện Caelum chạy thoát thì liên quan gì đến chiến thắng của cô ta?
Dù hắn nghĩ đến rã đầu cũng không tìm ra câu trả lời.
Với bối cảnh lúc đó, có thể “Ngài Cẩn Trọng” chính là Thiên Biến Vạn Hoá đã đối đầu trực tiếp với hắn.
Thôi đi, hắn tự nhủ, nghỉ ngơi trước đã.
Nền tảng tổ chức đang rung chuyển.
Trong tình cảnh này, đối đầu Thiên Biến Vạn Hoá là quá mạo hiểm.
Dù cô gái kia rốt cuộc là ai, với Cáo thì tốt nhất nên coi cô là một đồng minh tiềm năng.
Ngay lúc đó, hắn nghe một giọng nói vang lên phía sau, giọng phụ nữ, lạnh lẽo đến gai người.
“Khà khà khà. Trông ngươi thảm hại quá, Caelum.”
Caelum mở choàng mắt, thở dài nặng nề.
Một cái bóng cao lớn đã đứng trong phòng.
Người phụ nữ ấy khoác áo choàng, đeo kiếm ở hông, và trên mặt là chiếc mặt nạ gần như giống hệt hắn.
Cáo có nhiều “vĩ”, và Caelum chỉ là một trong số đó.
“Không biết phép tắc à? Đây là lãnh địa của ta đấy, Blade Tail.”
“Nghe ngươi nói mà buồn cười. Ngươi nghĩ ta không biết gì hả? Tin đồn truyền đến tai ta rồi. Con cưng của ngươi phản bội, còn đám người ngươi huy động đều bị thương. Tổ chức thì rệu rã, tổng bộ thì hỗn loạn.”
Caelum chau mày.
Cô ta nói đúng vào chỗ đau nhất.
Đợt hành động vừa rồi của hắn đúng là thảm bại.
Không chỉ mất cả Chỉ Thuỷ và Kẻ Gọi Rồng, mà một kế hoạch dài hơi cũng đổ vỡ theo.
Thường thì một “thủ lĩnh” tự ý xâm phạm địa bàn của kẻ khác là phạm luật, nhưng Caelum lúc này chẳng có tư cách để phản đối.
“Vết thương này vẫn cứu vãn được,” hắn nói.
“Ít nhất thì giờ chúng ta đã hiểu cách đối thủ hành động. Loạn ở tổng bộ chắc cũng sớm ổn lại thôi.”
Caelum bắt đầu nghĩ, biết đâu sự xuất hiện của Blade Tail lại là may.
Đến cả Thiên Biến Vạn Hoá cũng sẽ phải tốn thời gian để xoay xở trong mớ hỗn độn này.
Trong đám mưu sĩ của Cáo, Blade Tail nổi bật với bản tính cứng rắn và hiếu chiến, mà năng lực của cô ta thì chẳng kém gì Caelum.
Dù hắn muốn tự tay xử lý hơn, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nếu giao việc truy sát Thiên Biến Vạn Hoá cho người phụ nữ này.
Cái chết của tên thợ săn đó sẽ giáng một đòn cực lớn lên đế quốc.
“Ta nghe sơ qua chuyện đã xảy ra,” Blade Tail lên tiếng, giọng đều và khẽ.
“Vậy nói ta nghe đi, Caelum. Ngươi thoát ra bằng cách nào? Kiệt sức mà vẫn chạy được thì chẳng dễ đâu.”
Hóa ra cô ta có thuộc hạ âm thầm theo dõi tình hình?
Lại thêm một lần phạm quy, nhưng lần này Caelum còn thấy biết ơn.
Hắn hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
“Nghe khó tin, nhưng ta được một hậu duệ của Hồ thần cứu mạng. Chúng ta đã được họ ban phúc.”
Một khoảng lặng thật dài.
Rồi Blade Tail đáp gọn lỏn:
“Vậy sao.”
Caelum không ngờ cô ta lại phản ứng thẳng tưng như thế.
Không hỏi thêm, Blade Tail chỉ rút kiếm.
Đó là một thanh đao cong, dài hơn 1 thước, bề mặt phủ hoa văn kỳ dị, một Bảo Cụ, nhìn ướt át như đang nhỏ nước.
Cảm giác tối tăm tỏa ra từ nó hút mắt đến mức giống một món nghệ thuật hơn là vũ khí.
Lớp kim loại ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Blade Tail đứng yên, nhưng Caelum không nhìn thấy một khe hở nào.
“Ngươi định làm gì?”
Hắn hỏi.
Giờ thì hắn đã hồi phục phần lớn ma lực, việc niệm phép sẽ không thành vấn đề.
Blade Tail khẽ cười mũi.
“Ta muốn biết ngươi sẽ viện cớ gì. Mà đem ‘thần thánh’ ra để bao biện? Caelum Tail, chiến lược gia lừng danh, sa sút đến thế rồi sao. Ngươi đang bị nghi ngờ gây nguy hiểm cho tổ chức vì tự ý giải phóng vũ khí chiến lược, Chìa Khóa Đại Địa. Cũng có tin rằng ngươi đã bí mật đưa một mặt nạ cho cấp dưới để làm rối thông tin tổng bộ. Ta sẽ xử lý ngươi ngay tại đây.”
Caelum bật dậy.
“Cái gì?!”
Hắn nhìn cô ta chằm chằm, nhưng chiếc mặt nạ che kín biểu cảm.
Chỉ có giọng nói, lạnh lẽo mà đầy khinh miệt pha chút thương hại.
Blade Tail giơ mũi kiếm về phía hắn.
“Đừng lo. Cáo thì không chết, chỉ mọc vĩ mới thôi. Chúng ta cũng nên gửi lời cảm ơn Thiên Biến Vạn Hoá vì đã ngăn được thảm họa. Còn chức chỉ huy khu Zebrudia, chúng ta sẽ sớm kiếm được người thay.”
Thiên Biến Vạn Hoá.
Cái tên đó khiến cả người Caelum run lên.
Từng hồi chuông cảnh báo dội trong đầu hắn.
Nhìn lại, những hành động gần đây của Thiên Biến Vạn Hoá quá chính xác, quá mổ xẻ.
Như thể hắn ta biết rõ từng bước trong kế hoạch của Caelum.
Không một chiến lược gia nào, dù tài đến mấy, có thể làm vậy nếu không nắm toàn bộ phương pháp và đường đi nước bước của Cáo.
Đến sức phản kháng dữ dội của Galf cũng đáng ngờ.
Chỉ một cú lừa liệu có đủ khiến hắn huy động lực lượng lớn như vậy?
Hay phía sau còn có bàn tay điều khiển?
Rồi chuyện hậu duệ thần cáo xuất hiện đúng khoảnh khắc để cứu Caelum.
Nếu có ai có khả năng “sắp đặt” được con cháu thần, chỉ có thể là mấy nữ tư tế.
Tất cả… có khi là kế hoạch triệt hạ Caelum từ trong bóng tối.
Mà để qua mặt hắn trọn vẹn, chỉ có thể là kẻ đứng trong hàng ngũ cao nhất của Cáo.
Và như thế thì việc Galf bị lừa gạt đến vậy cũng trở nên hợp lý.
Ma lực trong người Caelum bắt đầu lưu chuyển.
Hắn từng nghe rằng Blade Tail chẳng giỏi mưu mô… nhưng biết đâu đó cũng chỉ là đòn nghi binh?
“Đừng nói là…”
Caelum siết giọng.
“Chính ngươi đã dùng Thiên Biến Vạn Hoá để tạo ra mớ hỗn loạn này?”
“Hử? Thảo luận tới đây được rồi.”
Blade Tail, kẻ phản bội hừ nhẹ rồi nâng kiếm lên.
—-
Các thành viên của First Steps tập trung trong một tòa nhà gần chi nhánh Hiệp hội ở Kreat.
“Baaang chủ! Anh tỉnh rồi!”
Tino lao tới, nhưng bị Sitri chắn lại giữa đường.
Sven nhướn mày, trông như muốn gục đầu xuống bàn.
“Lại thêm trò điên rồ nữa, đúng là cạn lời,” anh ta thở dài.
Có vẻ như trong lúc tôi bất tỉnh, đám thợ săn trong khán đài đã làm việc cực kỳ xuất sắc.
Dưới sự chỉ huy của Gark và Thâm Uyên Hoả Diệt, đám Pháp Sư giữ chân Chìa Khóa Đại Địa, còn những ai không giúp được thì lo bảo vệ dân thường và dẫn người đi sơ tán.
Dù là vô tình, tôi vẫn là đứa kích hoạt Bảo Cụ, nên thấy tội muốn độn thổ.
Tôi gãi đầu, nói đầy áy náy:
“Ờ thì… vụ đó đúng là quá trời rắc rối.”
“Bị lôi vào hả?”
Eva đã quán xuyến cả khán đài đẩy gọng kính, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ sâu sắc.
Có lẽ cô ấy đã đoán ra tôi… vấp chân.
Nhưng Touka chỉ nhún vai.
“Tôi chẳng phàn nàn gì cả. Lễ hội Chiến Binh Tối Thượng bị hủy thì hủy. Dù sao đây cũng là dịp tốt để gây tiếng vang.”
Touka vượt qua nỗi tiếc nuối rất nhanh.
Hoặc có lẽ ngay từ đầu, cô ấy chẳng quan tâm mấy, với Touka, tiền luôn quan trọng hơn vinh quang.
Tino tiến lại gần tôi, bước chậm để tránh kích hoạt “Rào Chắn Sitri”.
“Bang chủ, anh ổn chứ?”
“Ổn. Chỉ hơi mệt thôi.”
“Hơi mệt á?”
Kris hét lên.
“Tin kiểu gì được?! Giữ chân được cái thứ khủng khiếp đó mà nói ‘hơi mệt’? Tụi này lo muốn chết đấy, ạ!”
Giọng cô nàng vẫn trơ trẽn y như mọi khi.
Nhìn qua thì ai cũng có vẻ không lo lắng lắm.
“‘Giữ chân’? Hả? Tôi giữ nó lại lúc nào?”
“Ngươi nói gì vậy, ạ? Ta nhìn rõ mà! Một Tinh linh Quý tộc không bao giờ nhìn nhầm ma lực đâu! Ta đoán ngươi chặn được khoảng một phần ba… không, phải nhỉnh hơn một chút!”
Một phần ba.
Nhỉnh hơn một chút?
Thật lòng mà nói, tôi chỉ cảm nhận được lượng ma lực trào ra từ Chìa Khóa Đại Địa lớn đến mức khó tin.
Còn một phần ba thì… có nhiều không nhỉ?
Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng vài giây, Lapis, đội trưởng Starlight khẽ thở dài.
Cô đứng dậy, bước tới trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo nhưng khó đoán.
“Hừm. Con người mà chứa được từng ấy ma lực thì đúng là khó hiểu. Ma lực đó nằm ở đâu trong người cậu vậy? Đứng gần thế này mà ta không thấy chút dao động nào. Em gái cậu, Lucia thì là một dòng sông lớn. Còn cậu… chẳng có gì cả.”
Lucia ôm đầu, thở ra một hơi dài như trút hết cả đời.
Đúng là tôi đã cố đè Chìa Khóa Đại Địa lại.
Tôi cứ tưởng mình thất bại, ai ngờ lại thành công mà không hay biết.
Có khi… tôi thật sự làm được việc nếu chịu tập trung không chừng?
“Ừm, tôi có giữ nó lại được đó,” tôi nói.
“Tôi định chặn hẳn luôn, nhưng chuyện đó vượt quá sức. Dù sao thì tôi cũng còn phải cố gắng nhiều.”
“Nghe vẫn còn khí thế chiến đấu đấy, ạ. Thật sự, trong người ngươi có cái gì vậy? Theo hiểu biết của bọn ta về ma lực, ngươi không thể dùng nhiều đến thế mà vẫn tỉnh táo được. Ạ.”
Không nghĩ gì nhiều, Kris đưa tay định đặt lên người tôi, nhưng lập tức bị Sitri hất ra.
“Không chạm,” Sitri mỉm cười nói.
“Chạm xíu thôi cũng được mà, ạ.”
“Tôi nói là không. Tôi cho cô quyền thương lượng về Lucy, chứ không cho quyền sờ Krai.”
Kris không nói gì, nhưng lại chìa tay ra lần nữa.
Sitri lập tức đỡ gọn.
Tôi còn chẳng biết hai người này thân nhau từ bao giờ nữa.
Ngay lúc đó, Sven làm vẻ mặt như vừa nhớ ra chuyện quan trọng.
“À đúng rồi, Krai. Thằng bản sao của anh tới đây lúc nãy. Nó bảo muốn gặp anh trước khi rời thị trấn.”
Krahi và nhóm của cậu ta đang ở một nhà trọ bình dân, kém hơn chỗ của chúng tôi vài bậc.
Đứng trước tôi cùng đồng đội, ai cũng xanh mặt, câu đầu tiên cậu nói nghe vừa nể vừa gượng:
“Vậy là… cậu là thợ săn nổi tiếng thật.”
Sự cố ở giải đấu đúng là thảm họa đủ đường.
Nhưng nếu phải chỉ ra ai khổ nhất, thì chắc Krahi mới là người xứng danh nhất.
Tôi thì bị ép vào giải đấu, bị sét bổ, bị lăn xả tùm lum, còn Krahi thì bị nhầm thành tôi rồi bị gã đeo mặt nạ cáo hành cho tơi tả.
Ấy vậy mà Krahi vẫn bình thản.
Có vẻ chuyện tôi giấu cấp độ không ảnh hưởng gì đến cậu ta.
Thật ra, dù tôi có che tên thật, cái danh Thiên Biến Vạn Hoá thì ai cũng biết.
Không rõ là cậu ta không biết, hay giả vờ không biết cho dễ sống nữa.
Có lẽ lòng độ lượng đó là đặc trưng của một Cấp 8.
Nếu Sitri mà ở đây thì chắc cô ấy đã xử lý đoạn nói chuyện giúp tôi rồi.
Tiếc là người đi cùng duy nhất lại là Luke.
Không có “lá chắn giao tiếp”, tôi lúng túng không biết mở lời kiểu gì.
“Ta định đến gặp cậu sớm hơn, nhưng mới hồi phục gần đây thôi,” Krahi nói tiếp.
“Cú sét cuối cùng của ta hơi quá tay.”
“À, cú đánh trúng tôi ấy hả.”
Tôi nhớ cú đó.
Là cú làm nổ luôn chiếc Nhẫn Kết Giới cuối cùng.
Nghĩ lại thì tên đeo mặt nạ chưa từng đánh tôi cú nào, nhưng tôi lại ăn đủ các loại sát thương từ Krahi.
Ma thuật lôi của các nhà vô địch vừa mạnh vừa khó điều khiển.
Điều khó nhất chính là… điều khiển.
Nói trắng ra là lôi thuật rất dễ quét trúng cả vùng rộng nhưng lại khó bắn chính xác vào mục tiêu.
Dù có kiểm soát xuất sắc đến đâu, chỉ cần Ansem hay một người cực kỳ đen đủi đứng gần, tia sét vẫn có thể lệch hướng và bổ vào họ.
Tại sao tôi biết?
Vì Lucia kể!
Em ấy không dùng lôi thuật… nhưng chắc chẳng cần nói ra lý do.
Tôi còn nhớ như in cái gương mặt em ấy khi lần đầu thử tung phép sét và… bắn trúng tôi.
Krahi gật đầu, vuốt tóc.
Cử chỉ đó hơi làm tôi chướng mắt, nhưng đồng thời lại hợp với cậu ta đến lạ.
“Ta nghe rồi. Ta không biết nói sao nữa. Nghe bảo cậu cố nương tay để dụ Cáo ra mặt.”
“Hả?”
Ai đã bóp méo câu chuyện đến mức cậu ta tin vào kết luận như thế?
Chẳng có tí sự thật nào trong lời đó cả.
Tin đồn đúng là sinh sôi như vi khuẩn.
Nhưng kể lại chuyện thật thì lại lôi theo cả việc:
Người mà Krahi đánh gục… thật ra không phải tôi.
Giải thích chuyện này sẽ mệt chết.
Tôi quay lại thì thấy Luke gật gù đầy hiểu biết.
Hắn chắc chắn chẳng hiểu gì hết.
Tính hắn thế, đam mê thì để tâm, còn không thì bỏ ngoài tai.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
Luke lại gật đầu, bước lên trước và thở ra như ông cụ.
“Cậu hiểu sai rồi,” cậu ấy nói với Krahi.
“Cậu bảo cậu ấy nương tay? Không, tất cả nằm trong kế hoạch hết. Đến tôi còn không hiểu gì nữa.”
Nếu “không hiểu”… thì làm ơn đừng nói…
Tôi thật sự không biết nên làm gì để kết thúc mọi chuyện trong hòa bình.
Dù không thể nói thật, tôi vẫn muốn sửa ít nhất vài hiểu lầm.
“Krai, cho tôi hỏi một câu thôi,” Krahi trở nên nghiêm túc.
“Khi cậu bị tia sét của ta đánh gục… cậu có giả vờ không?”
Đây rồi!
Cơ hội vàng để tôi… bớt đáng gờm trước mắt cậu ta!
Không hiểu sao lúc cần kém ấn tượng thì lại khó thế.
“Không, tôi không diễn giỏi đến vậy đâu,” tôi đáp.
“Tôi không tiện nói chi tiết, nhưng cú đánh đó là từ một ma thuật cực kỳ đáng sợ. Nếu nói về khả năng điều khiển lôi thuật, tôi chỉ nghĩ đến đúng một người vượt trội hơn anh.”
Không phải ai cũng làm được chuyện đó.
Với đôi mắt cùn của tôi, tôi chẳng giỏi đánh giá sức mạnh ai, nhưng chắc chắn ngay cả Arnold, Cấp 7, danh hiệu Lôi Đình Giáng Thế cũng không đạt đến mức ấy.
Người đó là ai?
Tất nhiên là Ark Rodin, Ngân Tinh Vạn Lôi.
Tôi hâm mộ ruột của Ark, quen anh ấy lâu rồi, nhờ anh ấy đủ thứ chuyện.
Không nói thêm lời nào, Krahi nhắm mắt.
Rồi khẽ gật đầu.
“Ta hiểu rồi. Nghe khó tin nhưng cũng là điều ta nghĩ. Ta luôn tưởng mình là vô địch về lôi thuật… có lẽ ta đã sai.”
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi.
Bàn tay siết lại run lên, chắc vì bực.
Chẳng thợ săn nào thích thua cả.
Nhưng tôi đâu thể mở miệng nói rằng Krahi hơn Ark Rodin, Ngân Tinh Vạn Lôi.
Chưa kể tôi hoàn toàn thiên vị Ark.
Tôi cho anh ta 99 điểm, và sẽ cho đủ trăm nếu anh ấy không biến mất mỗi lúc tôi cần.
“Ta công nhận, Krai Andrey,” cậu ta tuyên bố.
“Về lôi thuật… ta không thể thắng cậu.”
“Hả?”
Tôi chỉ biết đứng hình.
Cậu ta đang nói cái gì vậy?
Sét đánh trúng có làm hỏng não không?
Hay đây là trò đùa theo phong cách Thiên Thiên Vạn Hoa?
Krahi tiếp tục, giọng nhiệt huyết đến bất thường:
“Cậu không cần giấu nữa. Ta thấy rõ rồi. Cậu cố tình để ta đánh trúng để hấp thu sức mạnh từ tia sét!”
Tôi không hiểu gì hết, nhưng Luke lập tức nhào vào hùa theo như thể vừa khai sáng.
“Cậu ấy hấp thụ cú sét á?! Vãi thật, nghe đã quá! Cho tôi thử với! Quăng cho tôi một tia sét đi!”
Ai đó làm ơn chen vào chặn lại dùm đi.
Bất cứ ai.
“Ta cảm nhận được sức mạnh của gã đeo mặt nạ, và cả sức mạnh từ Chìa Khóa Đại Địa ngay trước khi mình ngất,” Krahi tiếp tục, phớt lờ không khí đang ngày càng kỳ cục.
“Không có con người nào có thể cản được hai nguồn sức mạnh đó! Trừ phi… hắn mượn sức mạnh của thiên nhiên! Và trước khi cậu phản bác, ta còn bằng chứng khác. Cậu cũng đã đỡ cú sét vốn nhắm vào gã đeo mặt nạ.”
Đỡ cú sét?
Anh bắn trúng tôi đấy!
…Nhưng thôi, tôi tôn trọng khả năng tưởng tượng của anh.
“Cậu còn bẻ hướng ma thuật của mấy pháp sư khác để biến sức mạnh của họ thành của cậu,”Krahi nói với giọng đầy kính ngưỡng.
“Ta chưa từng nghiên cứu lĩnh vực này… Cậu chính là Lôi Đế chân chính. Không, cậu vượt xa mức đó rồi. Cậu là Lôi Thần!”
Hóa ra cậu này cũng không bình thường lắm.
Tôi cố tập trung vào việc quan trọng hơn:
Phải giải thích cho ra lẽ.
“C-Cú sét đó trúng tôi là do anh không kiểm soá—”
Tôi đứng hình, rồi vô thức lùi lại.
Tóc Krahi đang nổ lách tách điện.
Với các Pháp sư mạnh, mỗi khi xúc động thì cơ thể hay phát sinh mấy hiện tượng kỳ cục thế này.
“Ta đã quyết rồi, Lôi Thần!”
Hắn hùng hồn tuyên bố, chỉ thẳng vào tôi.
“Ta sẽ vượt qua cậu! Ta sẽ học bí thuật hấp thụ tia sét, rồi còn mạnh hơn nữa! Dù buồn vì Đại Hội Chiến Binh bị hủy, nhưng ta không hối hận khi đến đây! Ta đã được khai sáng! Ta sẽ mạnh lên! Với danh hiệu tương tự nhau, rõ ràng số phận đưa chúng ta gặp nhau!”
Không, tôi nói “vượt mặt Ark” mà!
Nếu tôi nghĩ mình hơn anh, tôi đã không nói như vậy!
Nhưng đứng trước cảnh điện nổ rắc rắc quanh người hắn, tôi nuốt luôn lời muốn nói.
Mắt hắn sáng rực, phấn khích đạt đỉnh điểm.
“Chúng ta sẽ đấu lại một ngày nào đó. Ta sẽ không quên rằng có người đã vượt mặt ta về nghệ thuật điều khiển lôi điện. Ta sẽ cho thế giới biết: Lôi Đế cũng có kẻ trên cơ, Lôi Thần! Trận chiến tiếp theo sẽ xứng tầm danh hiệu. Trước khi đánh bại cậu, ta xin nhường danh hiệu lại cho cậu!”
Và thế là, vì một lý do trời ơi nào đó, tôi bị đội cái danh hiệu “Lôi Thần.”
Tin đồn không chỉ tự lan ra, nó bây giờ lên hẳn… hàng thần thánh.
Đám thợ săn cấp cao đúng là toàn người lập dị.
Trong một động tác vừa uyển chuyển vừa kịch, Krahi quay lưng muốn chốt câu cuối cho ngầu.
Tôi phải ngăn hắn lại.
Trời đất, tiếng điện nổ làm tôi không nghĩ nổi!
Cuối cùng tôi cũng hét được:
“Khoan đã, Krahi! Thật ra anh đã vượt qua tôi rồi!”
Krahi khựng lại.
“Cậu nói gì?”
Hắn quay lại, điện tóe mạnh hơn.
Tôi không chắc hắn còn kiểm soát nổi cơ thể nữa.
“Cụ thể là vượt ở điểm nào?”
Hắn hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Thực lòng mà nói, mọi phương diện.
Tôi nghĩ mãi không ra một điểm nào tôi hơn hắn cả.
Nhưng nếu không nói cụ thể, hắn sẽ không tin.
Đằng sau lưng Krahi là đồng đội của hắn.
Lusha thì tôi từng gặp, còn mấy người kia cũng giống mô tả tôi nghe trước đó:
Một thanh niên tóc đỏ đeo kính (chắc là Kule).
Một nữ Đạo tặc mặc đồ loè loẹt và… vòng một rất khủng (Izabee).
Một cô trông như phù thủy chuyên làm chuyện mờ ám (Kutri).
Họ giống bản nhái… mà nhái còn không tới.
Nếu không vướng chuyện lớn hơn, tôi sẽ nói chuyện với họ một buổi dài.
“Cậu vượt mặt ta ở đâu?”
Krahi nhắc lại, bước thêm một bước, tôi mà đứng im là bị giật chết, nên tôi vội nói:
“Đ-Đội của cậu! Cậu có những đồng đội tuyệt vời!”
Khônggg!
Tôi không định nói câu đó!
Hoàn toàn không!!
Tôi còn lo hắn hiểu nhầm là châm biếm, nhưng Krahi lại trợn mắt, rồi hít một hơi sâu.
“Đúng vậy,” hắn nói nghiêm túc.
“Cậu nói đúng.”
Hắn tin thật?!
Tôi cũng tròn mắt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thuyết phục được một người.
“Để ta sửa lại,” Krahi nói, giọng bình tĩnh hẳn.
“Chúng tôi sẽ đánh bại cậu.”
Không!
KHÔNG!
Đừng quay lại nhìn!
Kule và Izabee, hai người tỉnh táo nhất đang cúi đầu xin lỗi!!
Tôi bắt đầu thấy Bereaving Souls là… phiên bản đối nghịch hoàn toàn với tổ đội của tôi.
Và tôi… có lẽ phải chấp nhận mình là Lôi Thần thật rồi.
Chí ít, tôi còn biết khi nào nên bỏ cuộc.
Luke bước lên.
Đây rồi!
Thánh hiểu sai!
Không ai nghe dở bằng cậu ấy!
Cậu sẽ cứu tôi!
Tôi cầu nguyện.
“Cậu chẳng hiểu gì cả, Lôi Đế”
Luke hùng hồn nói.
“Lý do cậu không sánh được với Lôi Thần là vì cậu chưa hiểu thế nào mới là mạnh thật sự!”
Tôi mất vài giây mới tiêu hóa được câu đó.
Đây là… Luke Sykol.
Không phải Kule, mà là Luke.
Và từ bao giờ cậu ấy cũng gọi tôi là Lôi Thần vậy?
Mấy năm đi chung, tôi chưa từng dùng tia sét lần nào.
Hay cậu chỉ nói theo Krahi?
Não cậu ấy toàn kiếm chăng?!
Lôi Đế cũng đơ người.
Có vẻ hắn không ngờ bị dạy đời như vậy.
“Nghe này,” Luke tiếp tục giảng đạo, “lý do cậu thua Lôi Thần là vì cậu dựa vào Bảo Cụ. Cái trượng đó đang kéo cậu xuống! Như kiếm sĩ giỏi không kén kiếm, một Lôi Pháp Sư chân chính không cần Bảo Cụ để phóng điện. Krai là ví dụ sống đấy! Cậu ấy chưa bao giờ dùng Bảo Cụ! Nếu muốn đứng đầu, hãy bỏ cây trượng lại đây!”
Vậy là hết cứu.
Từ đầu tới cuối, Đại Hội Chiến Binh chỉ toàn hỗn loạn!
Tôi quyết định mặc kệ dòng đời và nở một nụ cười cam chịu.
Krahi quay lại nhìn tôi rất nghiêm túc.
Và thế, Đại Hội Chiến Binh hỗn loạn khép lại.
Có thứ được, có thứ mất.
Có gặp gỡ, có chia ly.
Và như mọi khi, tôi chỉ bị cuốn đi từ đầu tới cuối.
Người ta kháo nhau vụ hỗn chiến ở đấu trường đã khiến đế quốc lập liên minh chống Cáo, nhưng chuyện đó chẳng liên quan tới tôi.
Nếu có điểm chung nào giữa tôi và bọn họ, thì chắc chỉ là:
Ai làm tội thì chết luôn cho khỏe.
Bọn du côn biến mất hết thì đời tôi đỡ phiền biết bao.
“Này Krai, tôi thấy lần này cậu lời hơn cả mức công bằng rồi đó,” Luke nói khi chúng tôi đang chuẩn bị rời Kreat.
Cậu ấy đang lau thanh kiếm gỗ.
“Hả?”
Tôi hỏi.
“Cậu thấy gì chứ? Tôi được cái gì đâu?”
Tôi chẳng thu được gì cả.
Mở đầu còn tạm ổn, cuối cùng thì chỉ còn mỗi cái nhức đầu.
Trong khi Luke muốn gì được nấy!
Thấy tôi không tin, cậu ấy chống tay ngồi thẳng lên:
“Nghe này, đâu phải mình cậu trông chờ giải đấu. Tôi đến đây để chém mấy kẻ mạnh cơ. Thế mà cuối cùng chỉ có mỗi cậu được vào thi, lại còn đấu với gã đeo mặt nạ nữa chứ. Tôi còn chẳng được hưởng tí gì giống vậy. Tôi đến đây để đánh nhau. Tôi muốn bị sét đánh thử một lần. Cậu thì lại trở thành Lôi Thần.”
TẠI NHỮNG ĐỨA NHƯ CẬU GỌI TÔI NHƯ THẾ ĐÓ!
Nửa đầu bài ca than thở của Luke đã đủ phiền rồi, nửa sau thì tôi còn chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì nữa.
Tôi còn không biết có người muốn bị sét đánh thật.
“Chém người theo yêu cầu của công chúa thì vui đấy,” cậu tiếp tục, “nhưng cái đó chỉ là món khai vị thôi. Tôi đang cố sống như một Kiếm Sĩ ngầu lòi, ít nói, nhưng đến mức này tôi phải lên tiếng chứ. Món chính của tôi bị cướp mất tiêu rồi. Nghe rõ chưa, Krai? Tôi muốn chém mấy tên mạnh mạnh! Tôi muốn giết mấy thằng ác ôn cơ!”
Cậu đã làm cái quái gì lúc tôi quay đi?
Thôi, tôi không muốn biết nữa.
“Ngay cả Lucia với Ansem còn được việc hơn tôi. Họ phải chặn cái luồng ma lực điên rồ đó! Sitri thì tôi không biết có chuyện gì, nhưng tôi thấy cô ấy còn giơ tay làm dấu hòa bình nữa! Còn tôi thì sao?! Không có kẻ địch nào cả! Chém đống đá rơi thì vui chỗ nào?! Krai, kẻ thù của tôi đâu?! Những kẻ tôi có thể chém ấy! K-Ẻ T-H-Ù! Đây là phân biệt đối xử!”
Luke bắt đầu dậm chân như một đứa trẻ bị tịch kẹo.
Tôi không biết cậu ấy dồn nén bao lâu rồi nữa.
“Cậu biết không,” Liz chen vào với tiếng rên mệt mỏi, “Luke đã cố chém Vị Chiến Binh Tối Thượng đời trước đấy.”
“Tên đó hèn lắm! Hắn bảo không đánh vì đánh ngoài đấu trường có thể làm sập nhà! Tôi đâu có để chuyện vặt đó cản tôi!”
Những câu kiểu vậy chính là lý do Luke sẽ chẳng bao giờ trở thành Kiếm Thánh, cho dù kỹ năng của cậu ấy có tốt đến đâu.
“Đủ rồi, Luke,” Liz càu nhàu, túm cậu kéo đi.
“Cậu đang làm phiền Krai đấy. Đi chỗ khác.”
“Hả?! Cô chẳng cùng cảnh với tôi còn gì?!”
Liz bĩu môi đầy bất mãn.
“Ừ thì… nếu cậu không bực, có lẽ tớ mới là người dậm chân. Nhưng tớ không thể dậm mạnh bằng cậu được.”
Hóa ra cô ấy vẫn giữ được chút liêm sỉ.
Thực lòng mà nói, tôi hoàn toàn không hiểu Luke trông chờ tôi giải quyết kiểu gì.
Vừa kéo Luke đi, Liz vừa quay lại chỉ thẳng vào tôi:
“Đừng tưởng tows vui hơn Luke! Cậu nhớ tìm cách bù cho tớ đó!”
Có vẻ… tôi nợ cô ấy gì đó.
Mà tôi cũng chẳng biết phải làm gì với món nợ này.
“Cho rõ ràng nhé,” Lucia nói, “em cũng chẳng vui hơn đâu! Em bỏ cả kỳ thi để đến đây, rồi lại phải ra tay ngăn cái Bảo Cụ đó!”
“Em cũng muốn được đền bù!”
Sitri gào lên, “Em mất Killiamina mà còn không lấy được tổ chức… Áu!!”
Lucia hất Sitri té lăn bằng một luồng gió.
“Em thấy rõ chị còn làm dấu hòa bình nữa đấy!”
Cắt lời kiểu đó hơi tàn nhẫn thật… dù là bạn từ nhỏ đi nữa.
Nếu hỏi tôi, thì cái đám đeo mặt nạ cáo mới là thủ phạm khiến mọi chuyện thành ra thế này.
Thật lòng mà nói, tôi còn muốn đòi bồi thường y như mấy người họ.
Nhưng thôi, tôi biết thân biết phận.
“Ansem, cậu là đồng minh duy nhất của tôi đúng không?”
Tôi hỏi.
“Mmm.”
Hừm… đó là “ừ” hả?
Khi rời khỏi thị trấn, tôi cố phớt lờ hoàn toàn cuộc cãi nhau giữa Luke và Sitri.
“Nhìn lại đi Luke,” Lucia nói.
“Chuyện chỉ mới bắt đầu.”
“Ý cô là… chúng ta sẽ có nhiều kẻ thù hơn?”
“Chắc chắn luôn!”
Quá nhiều người sẵn sàng đánh nhau với tôi, dù tôi chẳng mời ai cả.
Đến nước này thì thêm vài kẻ thù cũng như muối bỏ bể thôi.
Nhưng có lẽ tốt nhất tôi không nên ra đường một thời gian.
Mới yên được mấy ngày mà.
Tôi hoàn toàn không giỏi cảm nhận sự hiện diện.
Dù được cái Bảo Cụ giữ cho thoải mái, việc phải ngó trước ngó sau xem có ai phục kích cũng mệt chết đi được.
Điểm sáng duy nhất là dù tôi có ngu cảm ứng đến đâu, tôi vẫn nhận ra ngay sự xuất hiện của mấy con Huyễn Ảnh.
Vừa rà lại ký ức xem còn việc gì ở Kreat không, thì hai gương mặt quen quen ló ra từ cỗ xe kế bên.
Tôi ôm đầu.
Galf với Sora, từ cái “Hội Hâm Mộ Mặt Nạ Cáo” (tên tạm).
Nhưng Sora không mặc lễ phục trắng nữa mà mặc đồ dân thường, tóc cắt ngắn, đeo kính.
Galf thì chống nạng, hình như bị thương.
Trong số những người tôi từng tiếp xúc… chắc hai người này là những người tôi gây phiền nhất.
“Sora,” tôi lên tiếng, “cô ổn chứ?”
Sora giật bắn như bị bắt quả tang.
Cô quay phắt lại, nói hạ giọng:
“Suỵt! Th—à không, Krai. Tôi không còn là Sora nữa.”
“Hả?! Có chuyện gì vậy?”
“Nhiều lắm. Tôi đang chạy trốn. Lần này là cơ hội duy nhất.”
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Anh cho chúng tôi cơ hội này khi anh đánh bại thủ lĩnh,” Sora nói gấp gáp.
“Tổ chức đang loạn. Tôi nghe nói thủ lĩnh đang đánh nhau với một thủ lĩnh khác, nên họ không rảnh truy chúng tôi. Hehe, đây hẳn là điều anh tính toán khi tha cho thủ lĩnh chạy đúng không?”
“Ờ… ừ?”
Khoan đã, tôi đang chậm một nhịp.
Tôi đánh bại thủ lĩnh nào?
Chuyện gì xảy ra vậy trời?!
“Chúng tôi quyết định cắt lỗ và rời khỏi tổ chức,” Sora nói tiếp.
“Galf rất được lòng người. Kể cả khi sự thật lộ ra, nhiều thuộc hạ vẫn đi theo anh ấy. Chúng tôi có cơ hội trốn sạch rồi.”
“Sora, cô đang nói chuyện với ai thế?”
Một gã to như tường xuất hiện từ bên kia xe.
Cỡ… hơn nửa Ansem.
Hình như tôi đã thấy hắn ở đâu.
“Hanneman, đây là Krai. Thủ lĩnh của chúng ta. Tôi sẽ không để anh ấy bỏ rơi chúng ta đâu.”
“Cái gì? Hắn đến giúp à? Dù sao thì tôi chỉ nghe lệnh Galf.”
Khoan…
Đây chẳng phải gã đã tấn công bảo tàng sao?
Kẻ mà Krahi đập gục?
Não tôi chạy chậm một nhịp rồi mới kêu rắc rắc như bánh răng gãy:
Tôi đánh thủ lĩnh?
Tôi là thủ lĩnh?
Thủ lĩnh????
Tôi cảm giác rất xấu nên quyết định ngừng suy nghĩ luôn.
“Dĩ nhiên anh ấy sẽ giúp. Anh ấy là Thiên Biến Vạn Hoá mà. Mọi thứ đều trong lòng bàn tay anh ấy. Anh ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta rồi biến mất đâu.”
Giọng Sora vừa cung kính vừa như trách móc.
Như thể chính cô không phải người tự tạo ra cái lưới nói dối này vậy.
Tôi không trả lời ngay, chỉ khẽ thở dài bất lực khi thấy cái thái độ cố chấp của Sora vẫn y nguyên.
“Ờ… tôi cũng chẳng hiểu lắm, nhưng sao hai người không đến kinh đô đế quốc? Ở đó an toàn hơn. Với lại tôi thật lòng nghĩ hai người nên thử bán đậu hũ chiên đi. Còn tốt hơn dính vào mấy tổ chức kiểu đó. Chắc vậy.”
“Galf, kinh đô đế quốc đó!”
Sora reo lên, mắt sáng như sao.
“Chúng ta đến kinh đô thôi! Krai sẽ giúp chúng ta! Lạ ghê, bình thường người ta sẽ bảo trốn vào rừng mà! Tôi chưa từng tới kinh đô bao giờ!”
…Đây chẳng giống Sora mà tôi biết chút nào.
Mà tôi cũng chắc chắn là chỉ nên ém ai đó vào rừng khi họ đủ khỏe để sống sót trong đó.
Dây dưa thêm với Sora kiểu gì cũng mệt, dù lý do đã khác trước.
Đằng sau tôi, Sitri đang im thin thít nhưng rõ ràng lo sốt ruột.
Tôi túm lấy tay cô ấy, coi như nộp cô ấy làm vật tế để giữ Sora tránh xa mình.
Hmm… đi trước cũng nên để lại lời khuyên chứ nhỉ.
Tôi quay lại nhìn Sora, cố nuốt cơn buồn nôn xuống rồi nói:
“À phải… hai người tuyệt đối đừng cho hai chữ ‘Hồ Ly’ vào tên quán nhé. Tin tôi đi, chẳng có gì tốt đẹp từ cái tên đó đâu.”
