Vệ long muốn chỉ muốn ngủ thêm thôi.

Truyện tương tự

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

140 325

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

110 13084

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

14 30

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

278 7891

wn - Chương 11

Chương 11

“Nhưng Mẹ, tại sao mẹ lại biến thành hình dạng đó nữa vậy?”

“Hmm, hình dạng nào cơ?”

Shamash hỏi, nhìn vào tôi trong dạng con người.

“Có vấn đề gì với hình dạng này à?”

“Thì… Hình dạng bình thường của Mẹ rất rực rỡ và đẹp đẽ giống con nhưng bây giờ Mẹ nhìn đáng yêu hơn là rực rỡ.”

“Nhưng nó có phù hợp với ta không?”

Tôi cười ngọt và nhẹ nhàng chạm hai ngón trỏ vào má mình.

“V-Vâng, nó phù hợp với người! Nhưng nó nhìn quá đáng yêu! Con thích Mẹ với vẻ đẹp rực rỡ hơn.”

“Nhưng không phải nó đẹp theo cách riêng của mình à.”

“Vì tôi đã biến thành phụ nữ, có lẽ tôi cũng nên tận hưởng việc đó.”

Thì, việc đó không có nghĩa là tôi dự định kết hôn và sinh con. Giờ tôi đã có sẵn bảy đứa con rồi, mặc dù tôi không sinh ra chúng. Và gián tiếp tôi có nhiều đứa cháu. Rất nhiều đứa.

Không giống như khi tôi lang bạt thế giới một mình để tạo ra sự sống, có một niềm vui hối hả mà tôi hơi thưởng thức.

“Đấng sáng tạo!!! Đây là con rồng xanh khốn khổ.”

“Không phải! Đây là tên thần đằng!!!”

Từ góc nhìn của việc phải trông chừng mấy đứa trẻ này, nó thực sự là một cực hình.

Chúng khởi đầu với chỉ một số lượng nhỏ… À trừ đen ra. Đen khởi đầu với cơ số ngay từ lúc đầu.

Dù thế nào đi nữa, lũ rồng khởi đầu từ con số nhỏ giờ đã nhân lên hàng trăm lần và bắt đầu bay quanh thế giới này.

Do đó, một số lượng lớn công việc đã bị đổ lên đầu tôi với vai trò là người hoà giải giữa những đứa trẻ này.

“Các con không thể giải quyết những vấn đề không quan trọng qua trò chuyện được à? Nếu Tethys và Shamash có thể nói chuyện với nhau…”

À, không. Có khi chuyện đó sẽ không xảy ra.

Có lẽ vì chúng được tạo ra từ chính những chiếc vảy của chúng, nên lũ trẻ chia ra các nhóm với những người có cùng màu vảy.

Như họ vẫn thường nói, giọt máu đào hơn ao nước lã. Dù đó không hẳn là câu thành ngữ đúng trong ngữ cảnh này.

Dù sao đi nữa, tôi là người duy nhất có thể nghe lũ trẻ từ vị trí trung lập.

Vậy một lần nữa, tôi lại bị làm phiền bởi lũ trẻ.

“Thưa Mẹ! Hãy trở về hình dạng gốc của người sớm đi! Hãy cho những đứa trẻ khác thấy vẻ đẹp rực rỡ của người.”

“Việc đó rất phiền phức. Và cơ thể ta quá lớn và vướng víu.”

Cơ thể tôi ít nhất cũng gấp đôi Sagarmatha lớn nhất trong số chúng. Thật lòng mà nói, nó rất khó để ngồi một cách nhẹ nhàng với cơ thể đó.

Trên hết, việc ở dạng người gợi nhắc việc tôi từng là con người. Phải.

Nếu loài người được sinh ra… Tôi muốn sống cùng họ.

À, những chiếc sừng này là vấn đề khó giải quyết. Kể cả khi biến hình, chúng vẫn ở lại, hơi phiền toái.

“Hoặc… hay là con thử biến thành hình dạng này xem.” 

“Cái gì ạ? Cả con nữa hả?”

Shamash bị sốc bởi lời nói của tôi. Thật sự điều đó sốc đến vậy sao?

“Sao con có thể từ bỏ cơ thể đẹp đẽ này cho hình dạng nhìn mỏng manh thế chứ? Thật lố bịch!”

“Nhìn mỏng manh sao… Kể cả trong hình dạng này ta vẫn mạnh hơn con rất nhiều.”

Kể cả trong dạng người, bản chất của tôi vẫn là một con rồng. Sức mạnh ấy không lẫn đi đâu được.

Thật lòng, kể cả trong dạng này tôi vẫn dễ dàng có thể đánh bại Shamash trong một trận tay đôi.

Đó là giá trị của việc là kẻ mạnh nhất trên thế giới. 

Ahem.

Hmmm…. Có phải tại hình dạng con người của tôi có dạng một đứa trẻ không? Đôi lúc tôi cảm thấy tuổi tinh thần của mình đang trẻ ra. Chỉ là tưởng tượng thôi nhỉ?”

“Hay là vì con không muốn mất đi vẻ đẹp khi biến thành hình dạng này?”

“V-vẻ đẹp của con đang biến mất? Không thể nào! Con đẹp trong mọi hình dạng!”

Shamash tự tin khoe khoang. Thật sự là hình dạng ánh vàng rực rỡ của Shamash rất đẹp.

Tôi tò mò không biết dạng người sẽ nhìn như nào.

“Ừm, vậy… thu thập ma thuật… giống như hình dạng của Mẹ…”

Shamash tập trung ma thuật lại một lúc, vật lộn, rồi bắt đầu biến hình với một ánh sáng nhẹ.

Và hình dáng của Shamash, giờ đã thu lại nhỏ hơn, đã…

“Một người đẹp tóc hoe.”

Một cách nào đó, một người đẹp tóc hoe đã xuất hiện người mà nhìn như sẽ có điệu cười “Ohohoho!” Trong khi hất tóc.

“Sao ạ? Ý-ý của người là đẹp đúng không? Đủ rồi!”

“Phải. Đúng rồi.”

Người đẹp tóc hoe. Một người nhìn đẹp với mãi tóc xoăn kiểu bánh cuộn.

“Hmm… Kể cả hình dạng này của con cũng đẹp nữa! Mặc dù mẹ rất nhỏ nhưng mẹ cũng rất đáng yêu.”

“Đúng rồi.”

Tôi có dạng của một đứa trẻ trong khi Shamash có hình thể của một nữ sinh cao học, gần như trưởng thành.

Dù tôi thực sự già hơn… Tôi thực sự không hiểu tại sao lại có một sự khác biệt đến vậy.

“Việc nhỏ bé cũng hữu dụng theo cách riêng mà. Ta có thể vào những nơi mà ta thường không thể.”

“Vâng. Nó thuận tiện hơn con tưởng.”

Ở trong dạng con người cũng là một bữa tiệc thị giác.

Thật lòng mà nói, mặc dù dạng rồng rất ấn tượng… nhìn thấy quá nhiều cũng khá phiền phức. Phải.

Và bắt đầu từ Shamash, biến đổi thành dạng người bắt đầu trở thành một xu hướng giữa những đứa trẻ.

------------

Thời gian tiếp tục trôi, một số lượng rồng trẻ tiếp tục gia tăng.

Tôi lo lắng rằng với nhiều con rồng khổng lồ, vùng đất này sẽ trở nên không còn thích hợp, nhưng nhờ việc sống trong dạng người trở thành tiêu chuẩn, việc đó dễ quản lí hơn dự kiến.

Và việc sống như con người mang đến một thay đổi mà tôi chưa thể lường trước.

“Krururuk.”

“Hmm? À, ngươi đã đến.”

Có lẽ dạng người được giả lập thích hợp cho bọn khủng long, bởi những con khủng long nhỏ hơn bắt đầu biến đổi thành những hình dáng gần hơn với loài người.

Những con khủng long hình người này… thuận miệng thì gọi là Người thằn lằn, là những sinh vật thông minh đến bất ngờ.

Chúng biết cách tạo công cụ và tạo ra lửa… tương đương trí thông minh của người cổ đại.

Nghĩ về việc người thằn lằn xuất hiện trước cả con người… Đây có phải là âm mưu của loài bò sát không?!

Chỉ đùa thôi.

“Điều gì đã mang ngươi đến đây hôm nay vậy?”

“Kruik. Shook! Shook

Mặc dù họ biến đổi nhờ sự khâm phục loài rồng trong dạng người, cấu trúc miệng của họ vẫn chưa phù hợp cho ngôn ngữ, vậy nên người thằn lằn chỉ có thể tạo ra những âm thanh gần giống với tiếng gào.

Trong tay cậu ta là một bông hoa nhỏ.

“Hmm, cho ta hả?”

“Krueu! Kwup!’’

“Cảm ơn.”

Tôi cười và chấp nhận bông qua mà người thằn lằn tặng.

Một bông hoa trắng nhỏ. Mặc dù nó là một bông hoa nhỏ nở phổ biến quanh đây, nhận nó như là một món quà khiến tôi cảm thấy rất vui.

“Vậy ta nên tặng lại cái gì để đáp lễ. Ngươi muốn cái gì?”

“Krururuk. Kreu!”

Tên người thằn lằn đưa tôi một thứ gì đó mà được mang đi với chiếc đuôi. Một vây giáo đá bị vỡ. Nó là một chiếc giáo với lưỡi được tạo từ đá hắc diện thạch gắn vào một tay cầm đá bị chẻ đôi.

“Hmm. Một cây giáo hỏng. Ngươi muốn ra sửa nó à?”

Dù không thể nói, người thằn lằn có vẻ hiểu và nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi không biết tại sao nó bị vỡ nhưng nó hẳn rất quý giá với người thằn lằn này.

Tôi cầm lấy ngọn giáo mà người thằn lằn đưa tôi. Hmm. Tôi nên làm gì để sửa nó đây?

Vậy, câu trả lời rất đơn giản.

Tôi vẽ ma thuật bao bọc lấy ngọn giáo, rồi sử dụng một thần chú.

Mặc dù hệ thống ma thuật chưa vẫn được củng cố đầy đủ, tôi có thẻ sử dụng ma thuật nhỏ bao nhiêu tùy thích.

Ma thuật mà tôi đang sử dụng ngay lúc này là… một ma thuật đảo ngược thời gian đơn giản.

Tuy đơn giản nhưng khi tôi dạy nó cho những con rồng khác, chúng không thể dùng được!

Vậy, nó dựa trên khả năng đặc biệt của tôi, nên tôi cho rằng điều dó là tự nhiên.

Những mảnh vỡ bắt đầu nối lại vào nhau, và những vết nứt biến mất. 

Không lâu sau đó, ngọn giáo đã quay về nguyên trạng mà không có dấu vết hư hại.

Và một chút phần quà bổ sung: tôi đã niệm một ma pháp đóng băng thời gian để ngăn nó vỡ thêm lần nữa.

“Của ngươi đây. Nó sẽ không vỡ nữa. Sử dụng cho tốt.”

“Kruik! Khuut! Khuut!”

Người thằn lằn đó cực kì vui mừng. Nhìn thấy niềm vui thuần khiết đó khiến tôi cũng vui lây.

Quả thực. So sánh với những con rồng trẻ mà nhân cách đã dần trở nên tồi tệ gần đây… Việc này thật sự tuyệt hơn rất nhiều

—---------

Kho báu của người thằn lằn, ngọn giáo hắc diện thạch cổ đại, là một cổ vật thần thánh được cho là đã được tăng bởi vị thần sáng tạo cho tổ tiên của người thằn lằn.

Theo truyền thuyết, tổ tiên của người thằn lằn đã dâng một bông hoa trắng lên thần sáng tạo và nhận về ngọn giáo được phù phép như một món quà.

Nhờ vào sự phù phép này, ngọn giáo hắc diện thạch không bao giờ cùn, và tay cầm không bao giờ vỡ dù phải chịu bất kì đòn tấn công nào.

Nhiều quan điểm nghi ngờ về loại ma thuật mà thần sáng tạo đã đặt trên ngọn giáo, nó có thể là một ma thuật cường hóa đơn giản hoặc là một hiệu ứng khác thường từ ma thuật cổ đại, và được đòn đại là kể cả rồng, những sinh vật làm chủ ma thuật, cũng không thể hiểu được thứ ma thuật này.

Ngọn giáo hắc diện thạch cổ đại vẫn còn tồn tại cho đến nay và được truyền lại qua các thể hệ như kho báu của tộc người thằn lằn, từ đời trưởng boọ lạc này đến trưởng bộ lạc đời sau.

-Trích bách khoa toàn thư về vũ khí thần thoại.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!