Tập 01 - Chương 83 : Bạch Nhược An, tên nghe hay thật đấy

Lục Viễn Thu xách một đống đồ bước vào cửa, mũi ngửi thấy một mùi hương thanh mát thoang thoảng, hao hao giống mùi hương trên người Bạch Thanh Hạ. Sàn nhà không lát gạch men mà là nền xi măng, xem ra không cần thay giày.

Nhưng nền nhà được quét dọn rất sạch sẽ.

Cậu đặt đồ xuống đất, quan sát xung quanh.

Chỉ có một gian phòng rộng chừng mười mét vuông, nhưng ở giữa có một tấm rèm lớn ngăn cách khoảng ba phần tư diện tích, chừa lại một phần tư bên trái làm lối đi, coi như chia một gian phòng thành hai không gian riêng biệt.

Bên trong rất ít đồ đạc, hay nói đúng hơn là gần như trống trơn. "Gian ngoài" chỉ có một cái giường, một cái bàn vuông và hai cái ghế đẩu.

Chú Bạch lúc này đang mặc áo thun cũ và quần đùi rộng thùng thình, nằm ngủ chỏng vó trên chiếc giường bên ngoài.

Lục Viễn Thu đoán phía sau tấm rèm, tức là "gian phòng" thứ hai được ngăn ra, chính là "phòng ngủ" của Bạch Thanh Hạ.

Cậu quay đầu lại, cười gượng gạo: “Trông... cũng ổn phết.”

Cô gái nhỏ đứng ở cửa cúi đầu, vẻ mặt lúng túng.

Lục Viễn Thu hỏi: “Tớ vào trong xem được không?”

Bạch Thanh Hạ khẽ gật đầu.

Lục Viễn Thu đi vào trong, bước chân khựng lại một chút, vì "phòng ngủ" sau tấm rèm đẹp hơn cậu tưởng tượng nhiều.

Hai bức tường dán kín báo cũ, nhưng báo đều được tô màu hồng phấn. Bạch Thanh Hạ quả nhiên thích màu hồng, giống hệt Lục Dĩ Đông, chỉ có điều giấy dán tường màu hồng đắt tiền trong phòng Lục Dĩ Đông không phải làm từ báo cũ.

Bên trong có một chiếc giường, trên giường là một tấm chăn hoa được gấp gọn gàng. Sát tường có một cái tủ quần áo tróc sơn, bên trong chắc chẳng có mấy bộ quần áo, nếu không cô gái nhỏ đã chẳng quanh năm mặc đồng phục.

Ngoài ra còn có một cái bàn học rất cũ và một cái ghế, nhưng một chân ghế đã được quấn băng dính chằng chịt.

Cảm thấy phía sau có tiếng động, Lục Viễn Thu quay lại, thấy Bạch Thanh Hạ đã đi theo vào.

Cô gái nhỏ nắm chặt hai tay trước ngực, rụt rè liếc nhìn Lục Viễn Thu, đứng bên cạnh không nói gì.

Lục Viễn Thu đi đến bên giường ngồi xuống, ván giường cứng ngắc làm mông cậu hơi ê ẩm. Cậu không phàn nàn, quay đầu nhìn những khung ảnh treo trên bức tường phía đầu giường.

“Nhiều ảnh quá...”

“Đó là ảnh bố mẹ tớ hồi xưa, còn có anh trai tớ nữa. Lục Viễn Thu, mẹ tớ và anh trai tớ...”

Lục Viễn Thu ngắt lời: “Chuyện của cậu, thật ra tớ có tình cờ nghe một bác lao công ở cổng trường 65 kể rồi, chỉ là lúc đó không biết là cậu.”

Bạch Thanh Hạ hơi sững sờ, chỉ tay ra sau lưng: “Chắc là ông cụ sống ở con hẻm góc đường... Sáng nào tớ cũng thấy ông ấy cầm chổi ra khỏi nhà từ lúc năm giờ hơn.”

Lục Viễn Thu không quan tâm ông cụ mấy giờ ra khỏi nhà, cậu cũng đâu có ý đồ gì với bà cụ nhà ông ấy.

Cậu hỏi: “Thế cậu có biết bố cậu trước kia là ông chủ lớn không?”

Bạch Thanh Hạ gật đầu như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi: “Có nghe nói, nhưng bố tớ không hay nhắc chuyện ngày xưa.”

Lục Viễn Thu đoán chắc chú Bạch chưa kể cho con gái nghe chuyện bị hãm hại, Bạch Thanh Hạ có lẽ cũng không biết công ty trước kia của bố mình là Thực phẩm Bạch Tê.

Không biết cô nhóc này đã từng ăn mì tôm Bạch Tê chưa, chắc chắn là từng thấy trong siêu thị rồi. Lúc đi lướt qua, cô ấy có biết đó là tâm huyết của bố mình không?

Lục Viễn Thu thầm nghĩ.

Nếu chú Bạch chưa kể, Lục Viễn Thu tạm thời cũng không tiện nói ra. Chú Bạch bao nhiêu năm không nói, chắc chắn là có lý do riêng.

Lục Viễn Thu bắt đầu quan sát những bức ảnh.

Cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy múa ba-lê, dung mạo quả thực rất xinh đẹp, khí chất thanh cao như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, trông cứ như minh tinh, có nét giống Bạch Thanh Hạ phiên bản trưởng thành hơn.

Cậu còn nhìn thấy Bạch Tụng Triết, nhưng trong ảnh, Bạch Tụng Triết mặc quần áo công nhân, đội mũ bảo hộ màu vàng, bị mấy người bạn công nhân bá vai bá cổ, mặt mũi lấm lem nhưng vẫn cười tươi rói trước ống kính.

Sau khi phá sản, chú Bạch chắc là đã đi làm công trường. Nghĩ mà thấy chua xót, chắc là cần tiền gấp, một doanh nhân tinh anh lại đi làm công nhân bốc vác.

Lục Viễn Thu không kìm được quay đầu hỏi: “Họ hàng... khác của cậu đâu? Không ai tìm đến à?”

“Bố mẹ tớ quen nhau từ nhỏ trong trại trẻ mồ côi, cùng nhau lớn lên, đi học, kết hôn, rồi sinh ra tớ và anh trai.”

Bạch Thanh Hạ xoắn xuýt hai tay trước ngực, nhìn cậu thiếu niên ngồi trên giường, nghiêm túc trả lời.

Lục Viễn Thu sững người.

Hóa ra bố mẹ cô đều là trẻ mồ côi. Thảo nào, thảo nào cô gái nhỏ một mình gánh vác tất cả, mà suốt quá trình đó chẳng có người thân bạn bè nào ra tay giúp đỡ.

Bởi vì cô vốn dĩ không có họ hàng.

Nhưng mà, không ngờ chú Bạch lại chung tình thế, thanh mai trúc mã với dì nhà.

Lục Viễn Thu lại quay đầu nhìn lên tường, lúc này cậu nhìn thấy bức ảnh nổi bật nhất.

Trong ảnh, một cô bé bốn năm tuổi buộc tóc hai chỏm, mặc váy liền màu đỏ rực, được một cậu bé khoảng mười mấy tuổi mặc quần yếm bế trong lòng. Cả hai đều cười toe toét trước ống kính.

Bức ảnh đã hơi ố vàng theo thời gian.

Cô bé rõ ràng là Bạch Thanh Hạ, nhìn mặt là nhận ra ngay, xinh xắn từ bé. Cậu bé mười mấy tuổi kia chắc là anh trai rồi.

Anh trai rất đẹp trai, da trắng giống Bạch Thanh Hạ, đôi mắt cũng cực kỳ giống, cả nhà toàn gen trội. Nếu lớn thêm chút nữa, chắc chắn còn đẹp trai hơn cả Trịnh Nhất Phong.

Lục Viễn Thu thở dài. Nếu anh trai còn sống, giờ này chắc cũng 22 tuổi rồi.

Nếu anh ấy còn, em gái nhất định sẽ được bảo bọc rất tốt.

Đêm tai nạn đó, cầm 500 tệ cà nhắc về nhà, liệu người anh trai ấy có đang vui vẻ nghĩ rằng cuối cùng cũng có tiền mua đồ ăn vặt cho em gái không nhỉ?

“Hai cái chỏm tóc này dễ thương ghê, sao giờ cậu không buộc nữa?”

Lục Viễn Thu quay đầu lại, cười hỏi.

Bạch Thanh Hạ ngượng ngùng: “Cái đó... hồi bé xíu mới buộc thôi...”

“Anh cậu tên gì?”

“Bạch Nhược An.”

“Tên hay thật đấy...”

Lục Viễn Thu cảm thán.

Cậu đứng dậy xoa bụng: “Nấu cơm thôi, đói rồi.”

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ lập tức quay ra ngoài, xách cái túi to đùng vào, nói: “Cậu xem trước đi, muốn ăn gì? Món gì kết hợp với món gì?”

“Tớ sao cũng được, tớ không kén ăn.”

Vừa nói, Lục Viễn Thu vừa nhặt tờ hóa đơn trong túi ra, đưa lên mắt nhìn... 156 tệ. Cậu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ: “Chơi lớn thế?”

Bạch Thanh Hạ sững sờ, rồi cười gượng gạo, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ôm cái túi vội vàng quay người: “Tớ đi nấu cơm!”

Sao cô ấy nhiệt tình với chuyện nấu nướng thế nhỉ?

Lần đầu tiên Lục Viễn Thu cảm nhận được sự "nhiệt tình" trên người cô gái nhỏ.

Cậu đi theo ra ngoài. Bạch Thanh Hạ ra khỏi phòng, đi đến cuối hành lang tầng hai. Hóa ra ở đó có dựng một cái bếp lò đơn sơ và một cái bồn rửa.

Cô gái nhỏ bắt đầu bận rộn. Lục Viễn Thu dựa vào cửa nhìn bóng lưng cô. Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt lại thong thả bước ra, cũng dựa vào cửa giống như Lục Viễn Thu.

“Tiểu Hạ xinh không?”

Người phụ nữ thuận miệng hỏi.