Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 152

Tập 01 - Chương 88 : Nhìn ống kính nào!

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng chỉnh xong cái của nợ này. Lần sau mua cái mới cho rồi, ông đây có tiền, việc gì phải chịu cái khổ này.”

Lục Thiên chỉnh xong máy ảnh, lẩm bẩm nhét vào lòng Lục Viễn Thu.

Nếu không phải hôm qua thằng con về nhà la lối om sòm đòi chụp ảnh cho Tiểu Hạ, ông cũng chẳng buồn lôi cái đồ cổ lỗ sĩ này ra.

Thời đại nào rồi còn dùng máy ảnh chụp hình, người ta dùng điện thoại hết rồi.

“Cầm lấy. Trình độ chụp ảnh của mày thế nào, hay để bố chụp cho Tiểu Hạ?”

“Không được, nhất định phải là con chụp.”

Lục Viễn Thu bảo vệ máy ảnh như bảo vệ đồ ăn, đeo dây máy ảnh lên cổ, đi đến bên cạnh Bạch Thanh Hạ.

“Cậu ngồi cùng Đông Đông đi, tớ chụp cho.”

Lục Viễn Thu vừa ngắm nghía máy ảnh vừa nói. Nói xong không thấy cô gái nhỏ trả lời, cậu ngẩng đầu, phát hiện Bạch Thanh Hạ đang ngây người nhìn vòng xoay ngựa gỗ.

“Bạch Thanh Hạ?”

“Hả?”

Cô gái nhỏ hoàn hồn, quay sang nhìn Lục Viễn Thu, mỉm cười.

Lục Viễn Thu: “Ngẩn ngơ gì thế, đã đi chơi thì chơi cho vui, đừng nghĩ chuyện khác.”

“Ừm.”

Cô gật đầu dứt khoát.

Lúc này Tô Tiểu Nhã cầm bốn tấm vé đi tới. Lục Dĩ Đông nhanh tay chộp lấy một tấm. Tô Tiểu Nhã lườm con gái một cái, rồi mới đi đến bên Bạch Thanh Hạ.

“Nào, Tiểu Hạ, cầm lấy.”

“Cháu cảm ơn cô.”

Bạch Thanh Hạ dùng hai tay nhận lấy, vẻ mặt có chút rụt rè. Lúc này, ánh mắt cô vô thức... liếc về phía quầy bán vé.

15 tệ một vé.

Vừa lén nhìn một cái, má trắng nõn của Bạch Thanh Hạ đã bị một bàn tay to bóp chặt, khiến cái miệng nhỏ chu lên. Lục Viễn Thu bá đạo xoay đầu cô về.

Cậu thiếu niên mắng: “Còn nhìn trộm giá nữa là tớ giận đấy, biết chưa?”

Bạch Thanh Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng Lục Viễn Thu vẫn bóp má cô không buông, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn chu lên như con cá vàng.

Bạch Thanh Hạ liếc mắt nhìn cậu, giọng nói không rõ tiếng: “Tớ không nhìn nữa mà...”

“Khoan đã, má cậu mềm thật, cho tớ bóp thêm lúc nữa.”

Lục Viễn Thu cử động ngón cái và ngón giữa, nắn bóp cái miệng nhỏ nhắn trên làn da mềm mại thành đủ hình thù.

Cô gái nhỏ lập tức giơ tay đánh vào tay cậu, nhưng Lục Viễn Thu lại kịp thời né được.

“Khà khà khà——”

Lục Viễn Thu cười bỉ ổi nhảy lùi lại một bước.

Bạch Thanh Hạ xoay người lại, cau mày, bàn tay nhỏ buông thõng bên người nắm rồi lại thả, bộ dạng muốn dạy dỗ đối phương nhưng lại bất lực.

Cô chỉ đành quay mặt đi, dùng cách lờ đi nụ cười bỉ ổi của Lục Viễn Thu để bày tỏ sự bất mãn.

Vòng xoay ngựa gỗ đã bắt đầu lượt khách tiếp theo, Lục Dĩ Đông vội chạy tới kéo tay Bạch Thanh Hạ: “Chị ơi đi theo em!”

Lục Viễn Thu thì cầm máy ảnh sẵn sàng tác nghiệp.

Bạch Thanh Hạ và Lục Dĩ Đông ngồi trên hai con ngựa gỗ cạnh nhau. Vòng xoay ngựa gỗ như cỗ xe bí ngô sáng đèn rực rỡ, hai cô gái nhấp nhô theo nhịp điệu của những chú ngựa gỗ. Lục Dĩ Đông cười lớn vỗ vai chị, Bạch Thanh Hạ cũng ngượng ngùng quay lại cười với cô bé.

“Vòng sau nhớ nhìn ống kính nhé! Hai người kia!”

Lục Viễn Thu đứng ngoài hét lớn.

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ lập tức nhìn sang, trong lòng bỗng thấy hồi hộp.

Lục Dĩ Đông bên cạnh vội nói: “Chị ơi, chị cứ tự nhiên là được, tự nhiên chụp mới đẹp. Bình thường chị nhìn anh trai em thế nào, lát nữa cứ nhìn y như thế.”

Cô nhóc loli này ra vẻ sành sỏi gớm.

Bạch Thanh Hạ ôm chặt cái cột, khẽ gật đầu.

Lại một vòng nữa.

Lục Viễn Thu vội giơ máy ảnh lên, bấm nút chụp khi hai cô gái xuất hiện trong cùng một khung hình.

“Tách.”

Ống kính bắt trọn khoảnh khắc: Bạch Thanh Hạ ngồi thẳng lưng, mỉm cười bẽn lẽn trước ống kính; bên cạnh là Lục Dĩ Đông nghiêng đầu, nhắm một mắt, giơ tay chữ V đáng yêu.

Kết thúc trò chơi, hai người cùng nhau đi ra. Tô Tiểu Nhã vẫy vẫy hai tấm vé còn lại: “Còn ai muốn chơi không? Mẹ thì chịu rồi.”

Bạch Thanh Hạ lắc đầu. Lục Dĩ Đông cũng xua tay: “Chơi lần hai chán lắm.”

Tô Tiểu Nhã: “Thế thì phí quá.”

Bạch Thanh Hạ nhìn sang Lục Viễn Thu.

Tô Tiểu Nhã nhìn sang Lục Thiên.

Lục Thiên ngớ người, chỉ vào mình: “Gì cơ? Mấy người bắt một thằng đàn ông như tôi đi chơi cái trò trẻ con đó á?!”

Lục Viễn Thu cầm máy ảnh, rụt cổ chê bai: “Ấu trĩ quá, năm tuổi con đã không thèm chơi rồi.”

Cảnh chuyển.

“A ha ha ha——”

“Nhong nhong nhong—— Nhong nhong nhong——”

Hai bố con Lục Thiên và Lục Viễn Thu mỗi người cưỡi một con "chiến mã". Một người cười như đứa trẻ, một người mặt nghiêm túc chỉ tay về phía trước, như vị tướng quân trẻ tuổi đang phi nước đại trên sa trường.

Tô Tiểu Nhã và Lục Dĩ Đông mặt mày cứng đờ, xấu hổ quay lưng bỏ đi: “Mất mặt quá...”

“Không quen, không quen, không thân, thật sự không thân...”

Nhưng Bạch Thanh Hạ lại đứng bên hàng rào, hai tay buông thõng đoan trang, mỉm cười nhìn cậu thiếu niên đang làm trò trên lưng ngựa gỗ.

Lục Viễn Thu hình như đang cố tình diễn cho cô xem.

Giây tiếp theo, Lục Dĩ Đông kéo tay Bạch Thanh Hạ lôi đi: “Chị ơi, chị không thấy anh ấy mất mặt à!”

Chơi xong vòng xoay ngựa gỗ, cả nhóm đi đến khu Tàu Cướp Biển. Lục Thiên xấu hổ che mặt, hỏi nhỏ con trai: “Cái đó... vừa nãy bố cười to lắm hả?”

Lục Viễn Thu lắc đầu: “Con không biết, con đang bận quất mông ngựa, không nghe thấy.”

Tô Tiểu Nhã lại mua vé về, lần này chỉ mua ba tấm. Bà biết chồng sợ độ cao, và bà cũng không dám để "lão baby" này chơi trò mạo hiểm của trẻ con nữa.

Bạch Thanh Hạ lén liếc nhìn giá vé, kết quả ngay lập tức nghe tiếng búng tay bên tai.

Lục Viễn Thu: “Lại nhìn trộm rồi?!”

“Không có! Không có... tớ không có.” Cô gái nhỏ vội vàng chối, trốn ra sau lưng Lục Dĩ Đông.

Cô không muốn bị Lục Viễn Thu bóp má nữa đâu.

Xếp hàng lên Tàu Cướp Biển, Lục Viễn Thu nói: “Chơi cái này phải ngồi ở đuôi tàu mới vui.”

Mắt Lục Dĩ Đông tối sầm: “Không muốn.”

“Tùy mày, mày tự ngồi giữa một mình đi.” Lục Viễn Thu nói xong, nắm lấy cánh tay mềm mại của Bạch Thanh Hạ, kéo cô ra hàng ghế sau cùng ngồi xuống.

Lục Dĩ Đông mếu máo, cắn răng chạy ra sau, ngồi xuống cạnh anh trai, nhưng vừa ngồi xuống đã ôm chặt lấy cánh tay anh như chim non nép vào người mẹ.

Bạch Thanh Hạ chưa chơi trò này bao giờ, không hiểu sao hai anh em lại kén chọn chỗ ngồi như vậy.

Thanh chắn hạ xuống, Tàu Cướp Biển khởi động.

Con tàu bắt đầu lắc lư. Bạch Thanh Hạ đưa hai tay nắm chặt thanh chắn phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú vì mới lạ. Lục Viễn Thu chỉ cười không nói.

Quả nhiên, mười mấy giây sau, nụ cười trên mặt cô gái nhỏ tắt ngấm.

Cô nắm chặt thanh chắn, người vô thức nép sát vào Lục Viễn Thu.

Lại qua mười mấy giây nữa, Lục Viễn Thu hú lên một tiếng quái dị. Đuôi tàu văng lên càng lúc càng cao. Bạch Thanh Hạ hoảng sợ, hàng mi run rẩy. Ngay khoảnh khắc tàu lao xuống, cô vội vàng cúi đầu, nhắm tịt mắt, tóm chặt lấy cánh tay Lục Viễn Thu.