Tập 01 - Chương 78 : Mình chen chúc một tí, ngủ tạm một đêm đi

Lục Viễn Thu gật đầu, cậu cũng đang có ý đó.

Trước đây không thể đến nhà Bạch Thanh Hạ vì không biết rõ tình hình gia đình cô, giờ thì mọi chuyện đã gần như rõ ràng, chắc cô gái nhỏ cũng đã bớt đề phòng hơn rồi.

Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Đây chính là sức hấp dẫn của việc trọng sinh.

Lục Viễn Thu muốn xóa bỏ những tiếc nuối, và ngăn chặn những tiếc nuối tiếp tục lan rộng theo hướng tồi tệ hơn.

Đó là ý nghĩa của trọng sinh.

Vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại trở thành người bị cô lập ở trường, một cô gái tự ti trong cuộc sống. Một cô gái tốt như vậy, đáng lẽ phải được thế giới đối xử dịu dàng. Lục Viễn Thu cứ nghĩ đến là thấy không cam lòng.

Lúc này Lục Thiên đưa hộp cơm đến trước mặt con trai. Lục Viễn Thu nhận lấy, như chợt nhớ ra điều gì, vội nói:

“À đúng rồi bố, tối nay để Bạch Thanh Hạ và chú Bạch ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Muộn thế này rồi, nhà lại xa, đừng để họ tự về. Bố đưa về cũng không tiện, sẽ làm cậu ấy không thoải mái.”

Lục Thiên cười: “Mày nghĩ được, chẳng lẽ bố không nghĩ được sao? Bố đã nói với con bé rồi, nó cũng đồng ý rồi.”

Ông bố "bản sao Ngụy Tường" nói tiếp: “Với cả, cái gì mà bố đưa về thì Tiểu Hạ thấy không thoải mái? Ý mày là con bé tin tưởng mày một thằng côn đồ hơn bố mày hả?”

Đương nhiên rồi, trong lòng cô ấy, con là một trong những người tốt nhất thế giới này đấy nhé. Mà cái 'một trong' này chỉ gồm có hai người thôi, người kia là bố cô ấy... Lục Viễn Thu cười mà không nói, vẻ mặt đắc ý.

Khoảng chín giờ rưỡi tối, Lục Thiên về trông siêu thị, Tô Tiểu Nhã tiếp tục ca trực đêm.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai bố con Bạch Thanh Hạ và Lục Viễn Thu đang nằm trên giường bệnh.

Đây là phòng bệnh đơn, không gian khá rộng, thậm chí còn có bàn ghế và một chiếc giường gấp cho người nhà bệnh nhân. Bạch Tụng Triết đang nằm ngủ trên chiếc giường gấp đó, tiếng ngáy đã vang lên đều đều.

Bạch Thanh Hạ thì ngồi yên lặng bên bàn làm bài tập. Lục Viễn Thu không làm phiền cô, nằm trên giường xem điện thoại.

Đang mải mê chơi trò đẩy thùng, Lục Viễn Thu đột nhiên cảm thấy bên giường có động tĩnh. Cậu quay đầu lại, phát hiện Bạch Thanh Hạ đã đứng đó từ bao giờ.

“Vãi, cậu đi không có tiếng động à?”

Lục Viễn Thu kinh ngạc. Bạch Thanh Hạ vội đưa ngón trỏ trắng nõn lên miệng: “Suỵt.”

Cô chỉ vào bố đang nằm trên giường gấp, nghiêm túc nói nhỏ: “Đừng làm bố thức giấc, dỗ khó lắm.”

Thật ra tớ cũng khó dỗ lắm đấy... Lục Viễn Thu vẻ mặt chân thành.

Ánh mắt cô gái nhỏ nhanh chóng dời lên đầu cậu, nhìn lớp băng trắng quấn quanh đầu, cô mím môi, im lặng hồi lâu.

“Sao cậu lại bị thương?”

Bạch Thanh Hạ khẽ hỏi, nói xong liền đưa tay ra. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo dưới ánh đèn trắng toát lên vẻ hồng hào.

Cô nhẹ nhàng, cẩn thận chạm vào chỗ bị thương trên đầu Lục Viễn Thu. Được vuốt ve thoải mái quá, Lục Viễn Thu đột nhiên chẳng muốn nói gì.

“Sao lại bị thương?”

“À... à, sao lại bị thương hả? Ngã đấy, làm màu nhảy qua lan can, kết quả đầu tiếp đất.”

Bạch Thanh Hạ vốn đang buồn, nghe vậy không nhịn được bật cười.

Lục Viễn Thu cũng cười "hê hê". Cậu liếc nhìn chiếc giường gấp duy nhất trong phòng mà chú Bạch đang nằm, khóe miệng bỗng không kìm được mà nhếch lên, nói với Bạch Thanh Hạ: “Muộn rồi, ngủ thôi.”

Bạch Thanh Hạ quay đầu nhìn bố, chiếc giường đơn đó đã hết chỗ. Cô nhìn cái bàn học, nói: “Ừm, cậu ngủ trước đi, lát nữa tớ gục xuống bàn ngủ là được.”

Cô vừa định quay đi, Lục Viễn Thu vội đưa tay tóm lấy cánh tay mềm mại của cô.

Cô gái nhỏ quay đầu nhìn cậu.

Lục Viễn Thu nằm trên giường, nghiêm túc dịch mông sang một bên, để lộ một khoảng trống trên giường bệnh: “Chỗ tớ còn chỗ này, hay là mình chen chúc một tí, ngủ tạm một đêm đi? Gục xuống bàn ngủ sao ngon được?”

Bạch Thanh Hạ cúi đầu nhìn giường, rồi lại ngước mắt nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt thay đổi, vành tai cũng bất giác đỏ lên.

Cô lập tức lắc đầu, đồng thời ngượng ngùng, rụt rè rụt tay lại: “Không... Tớ thích nằm sấp ngủ.”

Nói xong, Bạch Thanh Hạ rụt tay về, vội vàng quay lại bàn học. Như để chứng minh mình thích nằm sấp đến mức nào, cô nhanh chóng khoanh tay lên bàn, gục đầu xuống ngay lập tức.

Tốc độ đi vào giấc ngủ thần tốc này khiến Lục Viễn Thu nhất thời liên tưởng đến Trịnh Nhất Phong.

“...”

Nhanh thế á?

Mình đáng sợ thế sao? Lục Viễn Thu ngớ người.

Thôi kệ.

Cậu nằm xuống tiếp tục chơi điện thoại, dần dần quên cả thời gian. Lúc sực nhớ ra thì đã qua một tiếng đồng hồ.

Lục Viễn Thu quay đầu, thấy Bạch Thanh Hạ vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp đó, có vẻ đã ngủ say.

Cậu từ từ xuống giường, cầm cái áo khoác đi tới, định đắp cho cô.

Kết quả vừa đến gần bàn, cô gái nhỏ giật mình bật dậy, co rúm người sang một bên, mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp chớp liên hồi vì hoảng sợ. Trên vầng trán trắng nõn trơn bóng còn hằn vài vết đỏ do tay áo đè lên.

Chưa ngủ.

Giả vờ ngủ cả tiếng đồng hồ?!

Lục Viễn Thu kinh ngạc rụt cổ lại.

Trong phòng bệnh, hai người im lặng nhìn nhau.

Bạch Thanh Hạ liếc thấy cái áo khoác trên tay Lục Viễn Thu, mới hiểu ra mình đã hiểu lầm. Cô dời mắt đi, tay nhỏ lúng túng sờ sờ cổ, ánh mắt đảo lung tung, sự ngượng ngùng như muốn tràn ra ngoài.

Lục Viễn Thu gật gù, phá vỡ sự im lặng: “Được, được lắm... Bạch Thanh Hạ, trong lòng cậu tớ là loại người đó hả? Có phải cậu tưởng cái tớ cầm trên tay không phải áo khoác, mà là bao tải không?”

Bạch Thanh Hạ vội vàng xua tay lia lịa trước ngực, đỏ mặt phủ nhận: “Không có, không có, tớ... tớ vừa nãy sắp ngủ rồi... thật đấy.”

Lục Viễn Thu ném cái áo vào người cô, giả vờ giận dỗi quay về giường, nằm quay lưng lại, không thèm để ý đến cô nữa.

Bạch Thanh Hạ lo lắng nhìn theo, vội đứng dậy đi về phía giường bệnh, định giải thích. Nhưng vừa bước được vài bước lại dừng lại, tay chân luống cuống, hai tay nắm chặt vào nhau trước ngực, không dám nói gì, cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

Rất sốt ruột.

Mãi đến khi Lục Viễn Thu quay lưng về phía cô ra lệnh: “Ngủ đi.”

Bạch Thanh Hạ cúi đầu, ủ rũ quay về bàn học. Cô nhìn bóng lưng Lục Viễn Thu một lúc lâu rồi mới gục xuống bàn lần nữa, nhưng lần này... cô đắp chiếc áo khoác của Lục Viễn Thu lên người.

Ngày hôm sau, Lục Viễn Thu tỉnh dậy.

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cậu biết mình chắc đã ngủ đến gần trưa.

Bạch Thanh Hạ đi học rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người.

“Anh Thu!”

Tào Sảng vậy mà lại đến.

Cậu ta đã cắt bỏ cái mái tóc che mắt, để đầu húi cua giống hệt Lục Viễn Thu, xách một giỏ hoa quả nhỏ đi vào.

Lục Viễn Thu ngồi dậy: “Tào Sảng, hôm nay không đi học à?”

“Em nghe tin anh nằm viện nên trốn học qua thăm anh. Thế nào? Nghiêm trọng không anh?”

“Không nghiêm trọng, mấy ngày nữa là xuất viện thôi.”

Tào Sảng cười gật đầu, vội vàng mở giỏ hoa quả, lấy trái cây chạy vào nhà vệ sinh rửa.

Lục Viễn Thu ngồi dậy, vừa hay trong lòng có chuyện muốn hỏi.

“Tào Sảng, cậu có biết trường mình có người tên Trương Dật Phi không?”

Nghe câu hỏi này, Tào Sảng vội thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh: “Biết chứ anh! Học lớp 11, là đội trưởng đội bóng rổ trường đấy. Nghe nói giải bóng rổ toàn trường sau lễ Quốc Khánh, cậu ta cũng đại diện lớp tham gia.”

Rửa xong hoa quả, Tào Sảng đi ra, vẻ mặt khoa trương ngồi bên mép giường: “Cậu ta chơi bóng rổ đỉnh lắm, cao gần mét chín, nghe đồn còn biết úp rổ nữa. Anh Thu cũng biết đấy, ở trường mà biết úp rổ thì là thần thánh rồi. Trường số 7 ngoài cậu ta ra chẳng ai biết úp rổ cả. Em hâm mộ Trương Dật Phi lắm.”

Lục Viễn Thu: “Anh có thù với bố nó.”

Tào Sảng: “Trương Dật Phi là cái thá gì! Mẹ kiếp lần sau em tìm người đập chết nó!”

Cậu thiếu niên đầu húi cua số 2 lập tức gào lên giận dữ, cắn một miếng táo thật mạnh, rồi chuyển chủ đề hỏi: “Anh Thu cũng tham gia giải bóng rổ ạ?”

Lục Viễn Thu gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Con trai của Trương Chí Thắng đã tham gia, thì cậu không tham gia sao được?

Hơn nữa, người biết úp rổ không chỉ có một mình cậu ta, còn có... kẻ trọng sinh là cậu đây.