Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Tập 01 - Chương 77 : Hắn ta nói hắn không muốn sống ở Lô Thành nữa

Lục Uyên ngồi trên ghế, gương mặt chữ điền không biểu lộ chút cảm xúc nào. Ông khẽ hất cằm, hai gã to con đứng cạnh cửa lập tức đóng cửa phòng bệnh lại, một người canh bên ngoài, một người canh bên trong.

Tên tóc vàng quỳ trên mặt đất, run rẩy ngẩng đầu lên.

Lúc này Lục Viễn Thu mới thấy rõ bộ dạng thảm hại của hắn: mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy xuống tận môi, quần áo rách rưới, ngay cả đôi giày da vàng chóe cũng mất một chiếc, một chân chỉ còn đi tất.

Tôn Cường Thịnh liếc nhìn Lục Viễn Thu trên giường bệnh, trong mắt không còn chút ngông cuồng nào, thay vào đó là cái gật đầu khúm núm, cười gượng gạo, rồi tiếp tục đánh giá những người khác.

Khí chất toát ra từ ba người đàn ông trung niên trong phòng bệnh khiến hắn lạnh sống lưng. Đó là khí chất của một đẳng cấp khác, không thể diễn tả bằng lời, nhưng lại khiến hắn cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch về thân phận.

Đặc biệt là người đàn ông mặt chữ điền ngồi ngay chính diện, đang lạnh lùng nhìn hắn. Nhìn chiếc áo khoác đen trên người ông, Tôn Cường Thịnh nuốt nước bọt trong tuyệt vọng, từ từ cúi đầu.

Trước khi đến đây, những người đánh hắn đã nói rõ cho hắn biết... lần này hắn đụng phải nhân vật cỡ nào.

Lục Uyên lên tiếng: “Người trẻ, xa quá, lại gần đây chút.”

Tôn Cường Thịnh sững sờ, do dự vài giây, rồi vội vàng quỳ gối lết lại gần, ngẩng đầu, cười nịnh nọt với Lục Uyên.

Lục Uyên không nhìn hắn, mà quay sang mắng người đàn ông hói đầu: “Ai bảo các người đánh nó?”

Người đàn ông hói đầu chột dạ lùi lại vài bước, cứng họng.

Tôn Cường Thịnh vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, chỉ vào mình: “Không ai đánh cháu cả! Không ai đánh cả! Cháu tự ngã! Là cháu tự ngã!”

Lúc này Lục Uyên mới liếc nhìn hắn, cười khẩy: “Nghe nói cậu... rất nổi tiếng ở con đường nào đó?”

Tôn Cường Thịnh lắc đầu lia lịa: “Không có! Không nổi tiếng! Cháu chém gió thôi!”

Lục Uyên cúi đầu nhìn hắn: “Chàng trai à, nổi tiếng quá không tốt đâu, dễ chịu thiệt thòi lắm.”

“Cháu hiểu rồi! Cháu hiểu rồi! Lần này cháu thật sự hiểu rồi! Lần sau cháu không dám nữa!”

Lục Uyên lắc đầu: “Lần sau? Không cần đến lần sau đâu, một lần này là đủ rồi.”

Nói xong, ông quay sang người đàn ông hói đầu: “Tiểu Tống, tra xem tất cả những người, cửa hàng có liên quan đến nó ở con đường đó. Tra luôn lịch sử giao dịch của nó, tôi cảm giác sẽ tra ra được khối thứ hay ho đấy. Dựa vào chút tiếng tăm ở một con đường mà dám lộng hành đánh người, chắc không có ai chống lưng đâu nhỉ?”

Ông Tống lau mồ hôi, gật đầu lia lịa: “Vâng ạ.”

Nghe đến đây, Tôn Cường Thịnh tuyệt vọng dập đầu: “Cháu sai rồi! Cháu sai rồi! Cháu thật sự sai rồi!”

Lục Uyên như không nghe thấy, tiếp tục: “Tra luôn cả dòng tiền gần đây của người nhà, họ hàng, bạn bè nó. Nó phạm pháp, người thân cũng phải phối hợp điều tra, tôi nghĩ đây là quy trình bình thường thôi mà.”

Ông Tống lại gật đầu: “Vâng ạ.”

Tôn Cường Thịnh nằm rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Lục Uyên cúi đầu, nói: “Chàng trai, làm sai thì phải xin lỗi. Xin lỗi trước đi.”

Tôn Cường Thịnh vội ngẩng đầu, lết bằng đầu gối đến bên giường Lục Viễn Thu.

Hắn vừa dập đầu vừa khóc lóc sùi sụt với Lục Viễn Thu: “Anh Lục, em xin lỗi! Anh Lục, em sai rồi! Anh Lục tha cho em! Nhất định phải tha cho em! Là em không hiểu chuyện! Em đáng lẽ phải nhận ra anh sớm hơn!”

Lục Viễn Thu không để ý, quay sang nói với bác ba: “Bác ba, cháu nhớ hắn ta từng nói, hắn ta không muốn sống ở Lô Thành nữa, nhờ bác giúp một tay.”

Lục Uyên ngạc nhiên: “Thế à? Nó nói thế à? Tại sao?”

Lục Viễn Thu gật đầu: “Đúng là hắn nói thế thật, chắc thấy vật giá ở Lô Thành đắt đỏ quá chăng, cháu cũng không rõ. Bác cũng biết cháu xưa nay hay giúp người làm niềm vui mà...”

Lục Uyên gật đầu: “Được, việc của cháu là việc của bác. Giúp được gì bác nhất định giúp.”

Lục Viễn Thu cười: “Cảm ơn bác ba.”

Tôn Cường Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu, nhớ lại những lời ngông cuồng mình đã nói ban ngày, nhưng giờ hối hận đã muộn.

Lục Uyên ngẩng đầu: “Tiểu Tống, đưa đi đi. Công việc công, đừng xen lẫn tình cảm cá nhân vào, biết chưa?”

Ông Tống hiểu ý gật đầu: “Vâng! Vâng!”

Sau khi người bị giải đi, Lục Uyên xoa đầu Lục Viễn Thu, cười nói: “Đúng là chuyện cười, cháu trai bác mà cũng có người dám bắt nạt à. Thôi, bác cũng phải đi đây, dưỡng thương cho tốt nhé.”

Lục Viễn Thu cười: “Cháu biết rồi, bác ba đi đường cẩn thận.”

Lục Uyên đi ra cửa, thư ký theo sau. Lúc này ông như nhớ ra điều gì, vội dừng bước quay lại, dặn dò: “Thi tháng thể hiện tốt đấy, nhưng cái bác muốn không chỉ là thành tích thi tháng lần này tiến bộ đâu, hiểu không?”

Lục Viễn Thu nằm trên giường giơ tay chào kiểu quân đội: “Rõ!”

Lục Uyên lúc này mới mỉm cười rời đi.

“Cái lão tam này, càng ngày càng ghê gớm, giờ ngoài bà cụ ở nhà ra, chắc chẳng ai ép được nó...”

Bác ba vừa đi, bác hai đã lầm bầm bất mãn.

Bác cả vỗ vai ông: “Bớt nói nhảm đi, không có lão tam, nhiều việc anh em mình có thuận lợi thế không?”

“Cũng phải.”

Hai người đàn ông trung niên nhìn nhau cười ẩn ý, rồi cùng quay sang nhìn cháu trai.

“Thu nhi, hai bác cũng về đây, hôm nào rảnh lại vào thăm cháu.”

Không đợi Lục Viễn Thu đáp lời, bác hai giơ ngón tay lên, nghiêm mặt nói: “Đừng quên giao kèo giữa hai bác cháu mình nhé. Cầm giấy báo trúng tuyển đại học đến đổi lấy công ty con.”

Lục Viễn Thu nghiêm túc gật đầu: “Cháu nhớ mà.”

Đợi hai người đi rồi, Lục Viễn Thu mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Trương Chí Thắng...

Ông có biết ông đã tự tay đẩy một gia đình xuống vực thẳm không?

Lục Viễn Thu ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí mát lạnh tràn vào phổi, đầu óc cậu cũng theo đó mà trở nên tỉnh táo.

Nếu Chú Quần Yếm không bị tính kế, chú ấy giờ vẫn là ông chủ lớn của Thực phẩm Bạch Tê, và có thể dựa vào món mì Bạch Tê chính tông để phát triển công ty ngày càng lớn mạnh.

Mẹ của Bạch Thanh Hạ cũng sẽ không chết vì không có tiền chữa bệnh.

Anh trai của Bạch Thanh Hạ có lẽ cũng sẽ không ra ngoài vào cái đêm trước kỳ thi cấp ba đó.

Anh ấy ra ngoài làm gì?

Mua đồ ăn cho em gái?

Lục Viễn Thu không rõ, nhưng cậu vẫn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Chí Thắng.

Cuối cùng, nếu Chú Quần Yếm không bị tính kế...

Bạch Thanh Hạ sẽ có một người bố bình thường, và sẽ trở thành một nàng thiên nga trắng thực thụ, chứ không phải một con vịt con xấu xí tự ti.

Ngồi im lặng trên giường suy nghĩ một lúc, Lục Thiên xách hộp cơm tối đi vào.

Ông đưa cho con trai, đồng thời nói: “Mẹ con dắt hai bố con họ đi dạo phố rồi, tiện thể làm công tác tư tưởng cho Tiểu Hạ, khuyên con bé lễ Quốc Khánh đi chơi cùng nhà mình.”

Lục Viễn Thu gật đầu: “Được đấy, lúc này đúng là thời cơ tốt để khuyên cậu ấy, xác suất đồng ý rất cao.”

“Còn chuyện này nữa.” Lục Thiên vừa mở hộp cơm vừa dặn dò:

“Tiểu Hạ tuy không nhận tiền, nhưng bố con bé đã giúp nhà mình, nhà mình phải đến tận nơi cảm ơn, đây là quy tắc, cũng là lẽ thường. Vừa hay, hôm nào con xuất viện thì mua ít thịt, ít quà, đến nhà con bé một chuyến. Bây giờ hai nhà cũng coi như biết rõ gốc rễ rồi, chuyện đến nhà làm khách chắc con bé sẽ không quá để ý đâu. Đến lúc đó con tự đi một mình nhé.”