Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 12: Mắc mớ gì tới chị

Sau một hồi khó khăn để thấu hiểu, Bác sĩ Trần cuối cùng cũng hiểu được cô có vấn đề gì… có bệnh gì.

“Nói một cách nghiêm túc thì đây cũng không được coi là bệnh,” cô nói, “Từ những gì cháu kể, nó giống một khuynh hướng ngôn ngữ hơn.”

Bạch Ninh Ninh chớp chớp mắt: “Vậy cháu phải điều chỉnh thế nào ạ?”

“Cô chỉ có thể đề nghị cháu nói nhiều hơn, chủ động nói nhiều hơn,” Bác sĩ Trần nói, “Bình thường cháu nói ít quá, thiếu đi cơ hội để tự mình sửa chữa.”

“Tự mình sửa chữa ạ?”

“Đúng vậy, chỉ cần cháu có nhu cầu chủ quan, cháu sẽ bất giác thử sửa chữa. Nhưng nền tảng của tất cả những điều này là cháu phải nói nhiều hơn, nếu không chỉ có một hai câu, muốn điều chỉnh cũng không có cách nào.”

Bạch Ninh Ninh trầm ngâm: “Cháu hiểu rồi, giống như chơi game bắn súng, muốn điều chỉnh đường đạn và cảm giác tay thì phải bắn thêm vài phát.”

“…Tuy không rõ cháu đang nói gì, nhưng dù sao thì, cháu hiểu là được rồi.”

Kết thúc buổi khám, Bác sĩ Trần như được đại xá, vội vàng rời khỏi phòng ngủ, quay lại phòng khách.

“Sao rồi?” Tần Duyệt hỏi.

“Em ấy nói mình có một vấn đề,” Bác sĩ Trần nói thật, “Lúc nói chuyện với người khác, lúc nào cũng không thể nói ra lời trong lòng.”

Tần Duyệt nghe mà thấy buồn cười: “Em ấy mà còn không thể nói ra lời trong lòng?”

“Vấn đề nằm ở đây, ý của em ấy là, những gì miệng nói ra không phải là suy nghĩ trong lòng,” Bác sĩ Trần nhún vai, “Dù sao thì chính em ấy nói vậy.”

“Chị là bác sĩ, chị thấy thế nào?”

Nghe vậy, Bác sĩ Trần uống một ngụm trà, ngồi thẳng người nghiêm túc nói: “Tình huống này có khả năng xảy ra, lúc em ấy nói chuyện là một phản ứng vô thức, nói xong trong lòng lại cảm thấy hối hận. Tóm lại, tôi nghiêng về khả năng là thật.”

Trông cô bé cũng ngoan ngoãn, nếu không có chút vấn đề, sao lại ngông cuồng như vậy chứ.

Tần Duyệt cong môi, chị thầm nghĩ, một mặt vấn đề có lẽ thật sự tồn tại. Nhưng mặt khác, Bạch Ninh Ninh chủ động tìm bạn mình làm bác sĩ tâm lý, chắc chắn là hối hận về thái độ mấy ngày nay của mình, muốn thông qua Bác sĩ Trần để bày tỏ lời xin lỗi.

“Chị nói với em ấy thế nào?”

“Tôi đề nghị em ấy bình thường nên nói nhiều hơn, trò chuyện với mọi người nhiều hơn,” Bác sĩ Trần do dự một lát rồi nói, “Nếu tiện, chị cũng có thể cân nhắc nói chuyện với em ấy nhiều hơn.”

Tần Duyệt khẽ cười: “Ừm, tôi biết rồi.”

Hiếm khi cô tiểu trà xanh có thái độ hối cải tỉnh ngộ, chị sẽ miễn cưỡng giúp đỡ một tay vậy.

Bước vào phòng ngủ, chị thấy thiếu nữ chỉ mặc một chiếc quần ngủ rất ngắn ngồi trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà.

Tần Duyệt đến bên giường: “Nghe nói em khám bệnh rồi, thế nào, tình hình ra sao?”

Bạch Ninh Ninh muốn nói không cần lo cho em, chỉ là chút chuyện riêng thôi, làm mất thời gian và công sức của chị em sẽ áy náy lắm.

Thế là thiếu nữ khẽ mở đôi môi anh đào:

“Mắc mớ gì tới chị.”

Tần Duyệt tăng xông rồi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Bác sĩ Trần đã nói, tiểu trà xanh nói lời không thật lòng, trong lòng không phải ý đó.

Bên này tư duy của Bạch Ninh Ninh cũng bắt đầu linh hoạt, cô thầm nghĩ, Bác sĩ Trần bảo mình nói nhiều hơn, chủ động nói, bây giờ không phải là cơ hội sao.

“Tần Duyệt,” cô nhìn chị gái xinh đẹp bên giường, “Chị cũng có bệnh à?”

“…Đúng.” Tần Duyệt khó khăn gật đầu.

Đúng là có bệnh thật, nhưng câu hỏi này nghe cứ thấy sai sai ở đâu đó.

“Không sao đâu,” Bạch Ninh Ninh dùng giọng điệu bình thản, nghiêm túc nói, “Có bệnh thì chữa sớm là được.”

Nhẫn nhịn, phải nhịn, trong lòng cô ấy chắc không có ý đó, hơn nữa có lẽ không biết chuyện bên trong.

Tần Duyệt cố gắng để giọng mình bình tĩnh lại: “Em có biết tại sao tôi bị bệnh không?”

“Không biết,” Bạch Ninh Ninh đáp ngay, “Nhưng bị bệnh chắc chắn là có nguyên nhân.”

Chị nói thừa quá rồi, hơn nữa giọng điệu cứ như đang trách mình vậy.

“Lúc đó, tôi lần đầu tiên có tình cảm với một người, cũng là lần đầu tiên yêu đương,” Tần Duyệt nói với cô, “Vì một người nào đó, trải nghiệm này đã trở thành bóng ma của tôi.”

“Một người nào đó,” Bạch Ninh Ninh chỉ vào mình, ngây thơ nghiêng đầu, “Em à?”

Tần Duyệt nhướng mày: “Chứ còn ai vào đây nữa?”

Bạch Ninh Ninh thầm nghĩ, mình phải thành tâm thành ý bày tỏ lời xin lỗi. Tuy chuyện là do nguyên chủ làm, nhưng mình đã kế thừa mạng sống của nguyên chủ, thì không nên phân biệt đôi bên.

“Thật sự xin lỗi.”

Cô cố gắng dùng giọng điệu đầy cảm xúc để nói ra bốn chữ này, nghe như một câu thoại trong game đánh bài nào đó.

Huyết áp của Tần Duyệt vọt thẳng lên não rồi.

Bình tĩnh, trong lòng con bé không nghĩ vậy đâu, cho nó thêm một cơ hội nữa.

“Em chỉ nói một câu xin lỗi thôi à?” Tần Duyệt nén giận nói.

Thiếu nữ khẽ sững người, nghiêng đầu: “Chứ sao nữa ạ?”

Rồi Bạch Ninh Ninh cảm thấy mình bay lên, cô bị Tần Duyệt khống chế một cách ngoạn mục, sau đó bị ném mạnh xuống giường.

Thiếu nữ bình tĩnh chớp mắt, tiếp tục nghiêng đầu: “Lại nổi nóng rồi à?”

“Không có,” Tần Duyệt cười một cách âm u, “Chỉ là thiên phú triệu hồi sư đã kích hoạt rồi.”

Nhịp Độ Chết Người cộng với Mưa Kiếm, tốc độ đánh tức khắc đột phá giới hạn 2.5, thậm chí có thể còn mượn được Hóa Kỹ Cuồng Nộ từ game bên cạnh, chỉ có hai chữ để hình dung — vô địch!

Chống cự được năm phút, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Bạch Ninh Ninh không còn sắp bung nút rồi.

“Meo?”

“Kêu meo meo cũng vô dụng, hai mươi phút đầu không được đầu hàng, không biết à?”

“Nhưng em… là dân chơi Dota mà.”

“Vậy thì càng tốt, Dota không có đầu hàng.”

“…”

Thật ra thì trận đấu trong phòng tùy chọn của Dota có thể đầu hàng, chỉ là Bạch Ninh Ninh không còn sức để nói câu này nữa.

Hu hu hu, tại sao lại ra nông nỗi này chứ.

Bác sĩ Trần, cháu rõ ràng đã làm theo lời cô nói, tại sao lại thành ra thế này, tại sao chứ.

Doushite?

…………

Sáng hôm sau, trời đã sáng, nhưng không ai dậy.

“Oshiete yo, oshiete yo~”

Một cánh tay ngọc ngà từ trong chăn vươn ra, xoa xoa cái đầu nhỏ trên chiếc gối bên cạnh: “Đừng ngủ nữa, điện thoại của em reo kìa.”

Bạch Ninh Ninh lơ mơ lẩm bẩm một câu: “Chị không có tay à? Không biết cầm giúp em sao?”

Tần Duyệt suýt nữa bị câu nói này của cô làm cho tức tỉnh, nếu không phải lát nữa công ty có việc, chắc chắn sẽ mở thêm một trận combat tổng nữa.

Nhưng chị đã bình tĩnh lại, vẫn cầm điện thoại giúp Bạch Ninh Ninh, bấm loa ngoài, bên trong truyền ra giọng của một bạn nam.

“Alo? Bạch Ninh Ninh, Hội sinh viên vừa nói với tôi, hôm qua cậu không đến điểm danh tình nguyện viên. Tôi nhắc cậu một chút, trong nửa tháng nhiều nhất chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay cậu không đến nữa là hai ngày rồi đấy.”

Bạch Ninh Ninh gắng sức chộp lấy điện thoại: “Hôm nay sẽ đến.”

“Vậy được, nhớ đến sớm nhé.”

Tút, tút, tút.

Tần Duyệt ngồi trên gối nhìn cô: “Bận rộn vậy sao, còn gọi điện thoại riêng cho em?”

“Cũng tàm tạm,” Bạch Ninh Ninh thuận miệng giải thích, “Cậu ấy là Lớp trưởng, nhắc em làm nhiệm vụ kiếm điểm GPA.”

“Nhiệm vụ điểm GPA gì mà còn phải điểm danh?”

“Làm tình nguyện viên giúp đỡ sinh viên mới,” Bạch Ninh Ninh vừa ngủ dậy, đường huyết hơi thấp, không suy nghĩ mà buột miệng nói, “Bảo em dẫn mấy cô học muội.”

Trong lòng Tần Duyệt chợt thót một cái: “Mấy cô học muội?”

Hai chữ “học muội” được nhấn rất mạnh.

Bạch Ninh Ninh thầm nghĩ đây là chuyện ở trường, giải thích rất phức tạp, định nhẹ nhàng khuyên chị đừng hỏi nữa.

“Mắc mớ gì tới chị.”