Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 18: Một ngày thật hài hòa

“Chị đừng nghe các em ấy nói bừa,” Bạch Ninh Ninh nói với cô nhân viên, “Em vẫn là học sinh, cố gắng chọn phong cách hợp với thân phận một chút ạ.”

Kiêu hãnh gì chứ, cấp bậc gì chứ, cô hơi sợ.

“Phong cách thiếu nữ ạ, nhưng mà…” ánh mắt phức tạp của cô nhân viên lướt qua người cô, “Em thật sự là học sinh sao? Bao nhiêu rồi… chị hỏi tuổi.”

“18 tuổi.” Bạch Ninh Ninh bình tĩnh trả lời.

May mà hôm qua Tần Duyệt đã nói cho đáp án đúng, không thì hôm nay lại nói 24 tuổi, là học sinh rồi.

Cô nhân viên nhất thời nghẹn lời: “Thế hệ các em bây giờ… dinh dưỡng tốt thật.”

“Cũng tàm tạm thôi ạ.”

Mang theo tâm trạng xen lẫn cạn lời, ngưỡng mộ, thậm chí có chút ghen tị, cô nhân viên bắt đầu thực hiện công việc của mình. Cô ấy áng chừng bằng mắt một lúc, rồi dẫn Bạch Ninh Ninh thẳng đến mấy dãy tủ phía sau.

“Mấy mẫu lớn hơn một chút, khách hàng mục tiêu thường là phụ nữ trưởng thành, nên phong cách cũng khá là… trưởng thành. Phong cách thiếu nữ cũng có vài mẫu, nhưng chỉ có vài mẫu thôi.”

“Vậy thì chọn cho em mấy kiểu trong sáng đi ạ.” Bạch Ninh Ninh nói.

Cô nhân viên mỉm cười: “Em gái ơi, với số đo của em thì phong cách nào cũng không trong sáng nổi đâu.”

À thì, vậy đổi thành—

“Phong cách đáng yêu nhé?”

“Không vấn đề gì, phong cách thiếu nữ ít nhiều đều có chút đáng yêu.”

Cô nhân viên lấy một vật từ chiếc hộp bên cạnh: “Cho chị hỏi, em bao nhiêu?”

“18 tuổi ạ.”

“Xin lỗi em, lần này chị hỏi số đo vòng một.”

Hóa ra thứ cô ấy cầm trên tay là một chiếc thước dây.

Bạch Ninh Ninh là người trùng sinh, đương nhiên không biết số đo, thế là dùng thước dây đo tại chỗ một lần.

Trong quá trình đo đạc đáng kinh ngạc, cô nhân viên không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Em thật sự mới mười tám tuổi thôi sao?”

“Vâng, có chuyện gì sao ạ?” Vẻ mặt của Bạch Ninh Ninh vừa bình thản vừa vô tội.

“Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở em một câu,” cô nhân viên bất bình nói, “Sau này ăn ít đu đủ, uống ít sữa thôi, không thì lúc mua quần áo sẽ không mua được phong cách mình muốn đâu.”

Bạch Ninh Ninh nghe xong càng thấy vô tội hơn: “Nhưng em có ăn bao giờ đâu, cũng ít khi uống lắm ạ.”

Cô nhân viên nín nửa ngày trời mới nặn ra một câu: “Vậy thì bớt tập các động tác tạo dáng đi, ví dụ như bài tập nở ngực.”

Bạch Ninh Ninh im lặng một lát: “Vươn vai có tính không ạ?”

“…”

Dựa theo số liệu phiên bản hiện tại của bản thân, cô chọn bốn bộ trông rất đáng yêu, cho vào túi xách, bên kia mấy cô học muội vội vàng qua thanh toán.

Ra khỏi cửa hàng quần áo, Lan Lan thắc mắc nói: “Lạ thật, rõ ràng bán được bốn bộ đồ mà cô nhân viên trông chẳng vui chút nào.”

“Đúng đó đúng đó,” Tiểu Ức hùa theo, “Cũng không tiễn khách, cảm ơn quý khách cũng không nói.”

Còn A Cẩn thì nhìn sang Bạch Ninh Ninh: “Có phải học tỷ Bạch ở trong đó đã xảy ra chuyện gì không… một suy đoán thôi, không chắc đã đúng.”

“Hiển nhiên là không phải,” Bạch Ninh Ninh bình tĩnh thản nhiên, “Chắc là do tâm trạng chị ấy không tốt thôi.”

Nói có sách mách có chứng mà, suốt cả quá trình em hỏi gì đáp nấy, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, thái độ lại khiêm tốn như vậy, chắc chắn không phải vấn đề ở em rồi.

Không phải vấn đề ở em, thì chỉ có thể là do tâm trạng chị ấy không tốt thôi.

Dạo xong phố thương mại, ăn vài món ăn vặt ven đường, thời gian cũng hòm hòm rồi.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa,” sắc mặt Lan Lan bỗng tối sầm lại, “Hai ngày nữa là phải…”

“Quân sự.” Tần Hân nói nốt hai chữ thay cô.

Không khí lập tức chùng xuống, đặc biệt là loli Tiểu Ức, cái miệng nhỏ chu ra một cách đáng thương, như thể vừa bị đấm một phát.

Bạch Ninh Ninh, người duy nhất có mặt không cần tham gia quân sự, lần lượt vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của các cô học muội.

“Đừng lo, không chết được đâu, cùng lắm là nửa sống nửa chết thôi.”

Đây chính là kinh nghiệm xương máu của cô bốn năm trước đó!

Tàu điện ngầm đến, Bạch Ninh Ninh ung dung bước lên xe, tìm chỗ ngồi xuống. Bốn cô học muội đứng ở cửa xe với vẻ mặt phức tạp.

“Em nghĩ em biết tại sao tâm trạng của cô nhân viên lại không tốt rồi.”

“Em cũng vậy.”

“Một suy đoán, phần lớn là đúng.”

“…”

Sau khi xuống tàu điện ngầm, ai nấy đều xách túi đồ của mình về ký túc xá, Bạch Ninh Ninh cũng trở về nhà Tần Duyệt.

Tâm trạng cô rất tốt, đi đứng lắc lư, còn khẽ ngâm nga một bài hát.

Giúp đỡ các học muội cả một ngày, chỉ đường dẫn lối cho mấy cô gái lạc lối, còn an ủi các em ấy một cách ấm áp khi họ sợ hãi đợt quân sự.

Quả là một ngày hài hòa.

Tần Duyệt vừa tắm xong, thay áo choàng tắm về phòng ngủ thì phát hiện Bạch Ninh Ninh cũng đã về. Thiếu nữ cởi giày, đi đôi tất nhún bò đến bên giường, vui vẻ đung đưa chân.

Đến gần lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng hát ngâm nga.

“Em có dũng khí em chẳng sợ chi, mặc kệ đông lạnh hè qua~”

“Gặp chuyện gì vui à,” Tần Duyệt tò mò hỏi, “Vui thế?”

Bạch Ninh Ninh đang lúc cao hứng, nghe có người hỏi, buột miệng đáp một câu: “Chị quản được chắc.”

Ánh mắt chị gái tối sầm lại, đưa tay định cởi cổ áo choàng tắm.

“Cũng không có chuyện gì vui đâu ạ,” Bạch Ninh Ninh vội nói, “Chỉ là dẫn mấy cô học muội đi dạo phố thôi.”

Tần Duyệt nhướng mày: “Mấy cô?”

“Bốn ạ.”

“Chị đang nhấn mạnh từ đó, chứ không phải thật sự hỏi em số lượng,” chị bực bội nói, “Em không nghe ra ngữ điệu à?”

Bạch Ninh Ninh khó hiểu nhìn chị, trong lòng ấm ức không thôi.

Chẳng phải chị hỏi mấy người sao, em thành thật trả lời rồi, tại sao còn tức giận chứ.

Tần Duyệt thấy dáng vẻ thật sự không hiểu của cô, bèn nén giận giải thích: “Chị nhấn mạnh hai chữ đó, ý là chuyện em ‘dẫn mấy cô học muội ra ngoài chơi’ rất vô lý, vô lý em hiểu không?”

Hơn nữa còn rất ngang ngược.

Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu: “Tại sao lại vô lý ạ?”

“Bởi vì em đang yêu đương với chị!” Thanh nộ khí của Tần Duyệt sắp đầy, “Chúng ta vẫn chưa chia tay!”

Đúng là chưa chia tay, xét theo nguyên tắc quy trình chính nghĩa, thì chưa có quy trình chia tay.

Cái đầu nhỏ đáng yêu của Bạch Ninh Ninh lại nghiêng sang một góc khác: “Tại sao yêu đương rồi thì không được dẫn học muội đi chơi ạ?”

Tần Duyệt im lặng hai giây, rồi giơ tay định cởi áo choàng tắm.

Nói không thông nữa rồi, trực tiếp mẹ nó mở combat!

“Ồ em hiểu rồi,” tim Bạch Ninh Ninh lạnh đi, vội vàng nói, “Không phải đi chơi, em dẫn các học muội đi, là dẫn các em ấy đi tìm chỗ mua đồ.”

“Hehe,” Tần Duyệt cười lạnh, “Các em ấy không tự tìm được à?”

Không có tay chân mắt mũi sao?

“Thật sự là không biết, hoặc là không tiện, vì các em ấy đều từ nơi khác đến,” Bạch Ninh Ninh vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu nhàn nhạt, “Hơn nữa, chuyện này vốn là công việc của tình nguyện viên, là hội sinh viên yêu cầu em làm, có ghi trong ‘Sổ tay tình nguyện viên’.”

Bàn tay chị gái rời khỏi cổ áo choàng tắm, trái tim thiếu nữ cũng trở về lồng ngực.

May quá may quá, đúng là ngàn cân treo sợi tóc.

Cho nên nói người bây giờ thật là, hở ra là tức giận để làm gì chứ, không thể giống như em, bình tĩnh lại thấu tình đạt lý một chút sao.

“Vậy là em dẫn các em ấy đi dạo phố,” Tần Duyệt nhìn thấy chiếc túi mua sắm bên giường, “Tiêu bao nhiêu tiền?”