Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16686

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 11: Khám Bệnh

Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu: “Vậy mấy hôm nữa, em có thể nằm trên giường chơi điện thoại không?”

Lúc đó mà em còn chơi điện thoại được á?!

Tần Duyệt cười: “Chỉ cần em chịu nổi, nằm sấp chơi điện thoại cũng không thành vấn đề.”

Bạch Ninh Ninh cũng cười, không phải chỉ là thức đêm thôi sao, làm như ai không chịu nổi vậy. Hồi đó cô thức trắng đêm xem đủ loại trận đấu, cả đêm không thèm thở dốc.

“Hehe, vậy thì tốt.”

Lại một đêm ôm nhau cọ cọ rồi cùng ngủ, sau một giấc mộng ngọt ngào thơm mềm, hai người tỉnh dậy gần như cùng một lúc.

Bạch Ninh Ninh mở mắt, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Duyệt ở ngay trước mắt, tò mò chớp chớp mắt: “Hôm nay chị không đi làm à?”

“Không, hôm nay có việc khác,” Tần Duyệt hỏi cô, “Hôm nay em không có tiết à?”

“Không ạ, sao thế chị.”

“Vậy thì tốt, em đi sắp xếp lại lịch trình của chị đi.” Tần Duyệt ra lệnh.

Bạch Ninh Ninh chậm rãi bò dậy khỏi giường, mặc bộ đồ ngủ nhỏ nhắn mềm mại, đi về phía căn phòng bên trong cạnh phòng ngủ, nơi đặt máy tính làm việc của Tần Duyệt.

Được thôi, Thư ký Bạch online rồi.

Mở máy tính, Bạch Ninh Ninh đầu tiên đăng nhập QQ của mình, khoanh vùng tài khoản của bốn cô học muội đã kết bạn hôm qua, tạo một nhóm chat QQ mới.

【Váy công chúa】: Học tỷ Bạch?

【Quần short bò】: Học tỷ, sao vậy ạ?

【Tóc hai bím】: Chị học tỷ ơi, có chuyện gì vậy ạ?

Vì không nhớ rõ tên, Bạch Ninh Ninh đã đặt biệt danh cho họ như trên, đều là những từ ngữ ấn tượng nhất. Còn người duy nhất nhớ tên là Tần Hân, không nói gì trong nhóm, nhưng chắc là đang online.

Bạch Ninh Ninh cũng không trả lời, chỉ tự mình đăng một thông báo trong nhóm—

【Ninh Ninh không biết】: Sau này có chuyện gì có thể nói trực tiếp ở đây, hoặc có thể @ tớ trong nhóm để tìm tớ. Hôm nay tớ có chút việc riêng, không đến trường, có việc gì cần tìm thì mai chúng ta nói chuyện nhé.

Đăng thông báo xong, tắt QQ, Bạch Ninh Ninh mở phần mềm làm việc.

Học muội gì đó để mai tính, hôm nay cô là Thư ký Bạch cơ mà.

Cô lướt qua nhật ký, bắt đầu từ lịch trình của hôm nay.

Ngày 16 tháng 8, gặp bác sĩ tâm lý tại nhà.

Ngày 17 tháng 8, họp tổng kết dự án.

Ngày 18 tháng 8, tiệc mừng công và lễ tuyên dương…

“Tần Duyệt,” Bạch Ninh Ninh quay đầu gọi chị gái, “Hôm nay chị hẹn gặp bác sĩ tâm lý à?”

“Ừm.” Tần Duyệt đáp thản nhiên.

Còn không phải là do em ban cho cả sao.

Nhưng ở trong phòng làm việc, tâm tư của Bạch Ninh Ninh bắt đầu rục rịch.

Trên lịch trình có ghi chi tiết về sự việc, ví dụ như giới thiệu về vị bác sĩ tâm lý này. Người này được gọi là Bác sĩ Trần, năng lực chuyên môn rất cao, có đủ các loại chứng chỉ và kinh nghiệm, hơn nữa còn là bạn thân của Tần Duyệt.

Có thể nhân cơ hội này, chữa luôn vấn đề của mình không nhỉ?

“Tần Duyệt,” cô hỏi, “Đợi chị khám xong, có thể cho em hỏi một chút được không?”

Tần Duyệt ngồi dậy khỏi giường: “Sao, em cũng có vấn đề tâm lý à?”

“Có một chút.”

Chị gái suy nghĩ một lát, mím môi: “Được, có thể.”

Buổi chiều, Bác sĩ Trần đến. Cô ăn mặc khá thoải mái, cũng không mang theo gì, sau khi chào hỏi thì tự nhiên ngồi xuống phòng khách, bắt đầu buổi khám định kỳ.

“Gần đây cảm thấy khá hơn nhiều rồi à?”

“Từ hôm đó đến giờ khá hơn nhiều rồi, không tái phát lần nào.”

“Vậy, có thay đổi gì về tâm lý không?”

“Không, vẫn là trạng thái tâm lý hôm đó nói với chị, cảm thấy cứ thế này cũng khá tốt.”

“…Không nghĩ đến việc thoát ra à? Cô bé đó đối với chị vẫn luôn là một bóng ma.”

“Không nghĩ đến,” Tần Duyệt không chút do dự, “Bây giờ tôi đang tận hưởng bóng ma này.”

Bác sĩ Trần thở dài một hơi: “Thôi được, một khi chị đã quyết định rồi, vậy thì cứ quan sát tiếp xem sao. Nếu có vấn đề gì mới, nhớ nói cho tôi biết ngay lập tức.”

“Ừm.”

Buổi khám định kỳ coi như kết thúc, Tần Duyệt chủ động hỏi: “Tiếp theo chị có rảnh không?”

“Rảnh chứ, sao vậy,” Bác sĩ Trần nói, “Hôm nay tôi đặc biệt đóng cửa phòng khám để đến gặp chị đấy.”

“Vậy tốt quá, cô ấy nói mình có chút vấn đề tâm lý, muốn nhờ chị xem giúp.” Tần Duyệt nói.

Bác sĩ Trần hơi sững người: “Cô ấy?”

“Bạch Ninh Ninh.”

Bạch Ninh Ninh, cô gái đã gây ra bóng ma tâm lý cho người bạn thân trước mắt này sao?

Bác sĩ Trần suy nghĩ một lúc lâu, hỏi một câu: “Là yêu cầu chữa trị chính thức, hay là…”

“Riêng tư thôi, yêu cầu không chính thức,” Tần Duyệt đáp, “Là yêu cầu giữa bạn bè với nhau.”

Nếu là yêu cầu chữa trị chính thức, ngoài việc cần đặt lịch hẹn và chuẩn bị trước, lên kế hoạch điều trị, còn cần phải bảo mật thông tin của bệnh nhân.

Nhưng nếu là yêu cầu riêng tư giữa bạn bè, thì không có nhiều quy tắc như vậy.

“Được thôi,” Bác sĩ Trần gật đầu, “Để tôi qua xem thử.”

Bạch Ninh Ninh đang ở trong phòng ngủ, Bác sĩ Trần cuối cùng cũng gặp được cô gái đã cướp đi bảy hồn sáu phách của bạn mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo, ngoại hình có phần non nớt, nhưng thân hình lại có da có thịt đến kinh ngạc. Vòng một đầy đặn, vòng eo thon thả, còn có một đôi chân dài thu hút ánh nhìn.

Có thể khiến bạn mình mê mẩn đến điên đảo, xem ra cũng có lý do cả.

Còn về phía Bạch Ninh Ninh thì khá căng thẳng.

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô gặp bác sĩ tâm lý, nhất thời không biết nên nói gì.

Ừm, tóm lại là cứ tỏ ra lễ phép và tôn trọng trước, sau đó chủ động nói ra vấn đề của mình.

“Chào cô Bạch Ninh Ninh, tôi là…”

“Cháu biết cô là ai, Bác sĩ Trần,” Bạch Ninh Ninh lạnh mặt ngắt lời cô, “Mời ngồi trước đã.”

Bác sĩ Trần sững người trong giây lát.

Khoan đã, mạnh mẽ vậy sao.

Không giống cô gái đáng thương bị xử đến mức phải kêu meo meo chút nào.

Mấy ngày trước, Tần Duyệt tự hào khoe với cô, nói rằng đã xử cô tiểu trà xanh kia ngoan ngoãn phục tùng, còn ép cô phải kêu meo meo. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của cô gái, không lẽ bạn thân mình đang chém gió?

Bác sĩ Trần ngồi xuống, vẫn quyết định đi theo quy trình trước: “Tôi là bạn thân của Tần Duyệt, nghe nói cháu…”

“Đúng vậy, cháu có chút vấn đề nhỏ, cháu cũng biết đó là vấn đề gì, chỉ cần cô cho cháu vài lời khuyên là được.”

Bạch Ninh Ninh nghĩ thầm thời gian của bác sĩ rất quý báu, không nên dài dòng, có gì thì cứ chủ động nói ra, thể hiện thái độ hợp tác tốt.

Bác sĩ Trần im lặng một lúc lâu, hỏi: “Vấn đề gì?”

“Lời nói của cháu lúc nào cũng không phản ánh đúng hoạt động tâm lý thật sự của cháu,” Bạch Ninh Ninh thản nhiên nói, “Có cách nào giúp cháu sửa chữa, hoặc là cải thiện một chút không ạ?”

“Biểu hiện ngôn ngữ của cháu, không giống với suy nghĩ thực tế trong lòng à?” Bác sĩ Trần thăm dò.

“Không giống ạ, ví dụ như bây giờ,” Bạch Ninh Ninh căng một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng, “Lúc khám bệnh, trong lòng cháu rất căng thẳng.”

Bác sĩ Trần thầm nghĩ cháu mà cũng căng thẳng à, ta thấy cháu ngông cuồng thế này, cứ như đang khám bệnh cho ta vậy.

Cô suy nghĩ kỹ một chút, đưa ra đề nghị đầu tiên: “Nụ cười là chất kết dính tự nhiên nhất giữa người với người, hay là lúc không nói gì cháu thử mỉm cười xem sao.”

Bạch Ninh Ninh nhếch mép: “Hì, thế này sao?”

“…Cháu vẫn là đừng cười thì hơn.”