Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Tập 4: Ma nữ và cuộc Bách Quỷ Dạ Hành - Chương Kết

Bên bờ hồ chứa nước, gió mát hiu hiu.

Thấy Kim Giác Ngân Giác nhìn nhau ngơ ngác, Lục Dĩ Bắc mắt láo liên, thầm so sánh linh năng hai bên, rồi cẩn thận nhớ lại một vài chi tiết trên khế ước. Sau đó, cô âm thầm hạ quyết tâm.

“Hai anh, bàn khế ước này em không ký đâu! Em vừa hoàn thành Bách Quỷ Dạ Hành, còn chưa biết hết tất cả quái đàm Hoa Thành là ai!”

Vừa nói, cô vừa thong thả rút từ trong túi ra một que cay và bỏ vào miệng, cằm hất lên, khóe mắt hơi nhếch.

“Hai anh cũng biết làm đại ca thời buổi này không dễ. Dù em ký, nhưng chưa chắc đám đàn em đã đồng ý. Nếu chúng giận do em ký khế ước, thì em không thể đảm bảo an toàn cho hai anh đâu.”

Nghe vậy, Kim Giác và Ngân Giác sững sờ, nhìn Lục Dĩ Bắc với ánh mắt phức tạp.

“…”

o giác sao? Nó đang dọarằng đàn em đông, dù chúng ta ép nó ký khế ước, cũng không thể sống sót rời khỏi Hoa Thành?Hai người thầm nghĩ.

Thấy họ im lặng, trong mắt Lục Dĩ Bắc lóe lên một tia vui mừng. Anh nhún nhún thanh kiếm gãy trong tay rồi đột ngột nắm chặt, lặng lẽ vận dụng kỹ năng thiên phú để cường hóa, sau đó buông tay ra.

"Choang—!"

Linh Đài Tịnh Nghiệp vừa chạm đất, cùng với ý niệm của Lục Dĩ Bắc, lưỡi kiếm lập tức phun ra ngọn lửa sáng dài hơn hai mét, tức thì cày ra một rãnh sâu đỏ rực trên mặt đất.

 Đồng tử Kim Giác và Ngân Giác hơi co lại, cả hai đồng loạt lùi về sau một bước, vào thế chuẩn bị chiến đấu.

“Ơ, xin lỗi, kỹ năng mới, không kiểm soát được cũng là chuyện bình thường mà, đúng hong?”

Lục Dĩ Bắc vừa thong thả nhặt Linh Đài Tịnh Nghiệp lên, vừa giải thích. Vừa dứt lời, cô liền bung tỏa dao động linh năng đến cực hạn.

Nhờ sự gia trì của khí tức địa mạch còn chưa tan hết, dao động linh năng trong nháy mắt tăng vọt đến mức đáng sợ, không khí xung quanh như bị đốt cháy, cuộn lên sóng nhiệt hừng hực.

Nhưng, thứ đáng sợ hơn cả sóng nhiệt là gương mặt non nớt nhưng trầm tĩnh, lạnh lùng và sâu không lường được như biển cả kia.

Ai bị vẻ ngoài loli vô hại này lừa, thả lỏng cảnh giác,chắc chết thảm lắm? Kim Giác và Ngân Giác thầm nghĩ.

Thấy Kim Giác và Ngân Giác căng thẳng đến mức toát mồ hôi, Lục Dĩ Bắc khẽ thở dài, mặt không cảm xúc nói: “Hai anh đừng sợ! Em không phải người xấu!”

“Chỉ là linh năng nhiều quá, em không hiểm soát nổi nên bị 'rò rỉ' ra ngoài síu thôi! Có dịp, phát tiết một chút là ổn ngay.”

Kim Giác và Ngân Giác: "..."

Không sai, nó đang đe dọa!

Nếu chúng ta không chấp nhận đề nghị của nó, không chỉ có khả năng không rời khỏi được Hoa Thành, mà thậm chí ngay cả phạm vi cái hồ chứa nước này cũng không bước ra nổi!

Trong lúc thầm nghĩ, Kim Giác dựa vào chút quật cường cuối cùng, lấy hết can đảm hỏi: “Em muốn gì?”

“Em chẳng muốn gì cả!” Ánh mắt Lục Dĩ Bắc trong veo: “Nếu em mà ‘muốn gì’ thì em còn đứng đây nói chuyện à? Dù sao hai anh cũng ghét em nhưng không làm gì được em, đúng không?”

Kiêu ngạo.JPG

Kim Giác và Ngân Giác: “…” Nghe có lý… nhưng…

“Ý em là tạm không ký, nhưng nếu được, em muốn mang hợp đồng về nghiên cứu. Nghĩ kỹ rồi quyết định sau.”

Còn sau khi nghĩ kỹ, ai xui xẻo ký vào bản khế ước này thì không chắc… Lục Dĩ Bắc âm thầm bổ sung.

Lúc nãy lúc ‘nghiên cứu’ bản khế ước kế hoạch Ánh Trăng, dù Lục Dĩ Bắc chỉ lướt qua nội dung đại khái, nhưng những chú văn được khắc trên vàng lá thì cô lại nhìn vô cùng kỹ lưỡng.

Những chú văn đó cô không nhận ra hết. Nhưng khi cô chọn ra những phần nhận biết được và sắp xếp lại, rồi đối chiếu với các khế ước được ghi trong kiến thức của Đại Xà Thần, thì cô lập tức phát hiện ra điểm mờ ám.

Bản khế ước này chắc chắn là khế ước bán thân vô điều kiện.

Có điều…

Mìnhkhông ký, không có nghĩa là mình không muốn. Nếu lợi dụng thứ này hợp lý, khéo khi trở thành một món vũ khí sát thương cực lớn!

Trên đó viết rõ ràng từng điều khoản, câu chú thì trói buộc chặt chẽ: quái đàm ký vào khế ước tuyệt đối không được tấn công thành viên Tư Dạ Hội.

Mình chẳng phải là thành viên Tư Dạ Hội sao?Còn là nhân viên chủ lực tạm thời nữa. Cô nghĩ.

Thế nên cô không chỉ muốn, mà còn muốn làm hẳn mười bảy mười tám bản dự phòng. Dù gì Hội Tư Dạ vốn đã quen với chuyện vặt lông người ta rồi, thêm lần này cũng chẳng sao.

Con người ta luôn giỏi thỏa hiệp. Như trong mùa hè nóng bức, nếu bạn muốn tắt điều hòa trong phòng đi, thì chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người ở đó phản đối kịch liệt.

Nhưng nếu chỉ tăng từ 16° lên 25° thì thường sẽ không có vấn đề.

Thấy Lục Dĩ Bắc đã nhượng bộ, Kim Giác trầm ngâm một lát rồi chắp tay với cô: "Nếu đã vậy, chúng tôi chờ em trả lời. Hy vọng em sẽ lựa chọn đúng đắng."

Thực tế, kế hoạch Ánh Trăng của Tư Dạ Hội không suôn sẻ. Đến thời điểm hiện tại, những Quái Đàm lựa chọn hợp tác với Tư Dạ Hội đều có lý do bắt buộc phải ký.

Nên Kim Giác và Ngân Giác vốn cũng không nghĩ Lục Dĩ Bắc sẽ ký ngay. Chỉ cần cô nhượng bộ và thể hiện thiện chí – đã là rất tốt rồi.

“Tất nhiên, tất nhiên.” Lục Dĩ Bắc gật đầu, vừa nói vừa nhận lấy cuộn giấy da từ tay hai người, thuận tay nhét vào túi áo.

Thấy vậy, Kim Giác và Ngân Giác nhìn nhau, khẽ gật đầu, đang định xoay người rời đi thì lại bị Lục Dĩ Bắc gọi giật lại.

“Hai anh, chờ đã!”

Nghe vậy, Kim Giác và Ngân Giác nhíu mày, xoay người lại, cảnh giác nhìn Lục Dĩ Bắc, nghi hoặc hỏi: "Không biết cô nương còn có việc gì?"

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, nhai nhai que cay, nghiêng đầu nói: “Lúc nãy hai anh nói, nếu em không ký thế ước này, thì định xử lý Bạch Khai thế nào?”

“Bọn tôi…” Kim Giác hơi hé môi, rồi lập tức cười: "Vì em đã tỏ rõ thái độ, chuyện xử lý Bạch Khai, chúng tôi về còn phải báo cáo với cấp trên..."

"Đừng nha, đừng nha!" Lục Dĩ Bắc vội nói: "Cứ hành hạ thế nào thì cứ hành hạ, đừng nhẹ tay với chú ấy. Nếu hai anh không nỡ thì giao cho em làm thay cũng được!"

Mình đã thểhiện rõ thế này rồi, chắc bọn họ không nghĩ mình có quan hệ tốt với Thủy Ca đâu nhỉ?

Nhân viên chủ lực Tư Dạ Hội ngầm cấu kết với Đại Quái Đàm tiến hành Bách Quỷ Dạ Hành, đó là trọng tội...

Dù sao Thủy Ca cũngkhông nguy hiểm đến tính mạng. Mình nói quá lên một chút, rũ sạch quan hệ, chắc chúấy cũng chỉ bị phạt chút thôi. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Kim Giác và Ngân Giác: "..."

… Sao lại thấy thương Bạch Khai thế này?

————

Bạch Khai tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói trên một chiếc giường tròn lớn. Ánh sáng mờ ảo màu hồng phấn từ bốn góc trần nhà chiếu xuống, bên cạnh giường bày một vài món ‘đồ chơi’ có hình thù kỳ lạ.

Sững sờ trong giây lát, thì ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là an nguy của Lục Dĩ Bắc.

Trong cơn nóng vội, Bạch Khai buột miệng: "Chết rồi, sao mình lại ở cái nơi quỷ quái này. Tiểu Bắc, con bé còn..."

"Anh yên tâm, nó còn sống, sống tốt là đằng khác."

"Tách—!"

Tiếng bật lửa vang lên từ một góc phòng. Bạch Khai nhìn theo tiếng động, lúc này mới chú ý thấy Hình Diên, người chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen đang ngồi trên sô pha ở góc phòng. Khói thuốc lượn lờ giữa đôi môi đỏ và con mắt một bên đầy mê hoặc.

Thấy Bạch Khai nhìn sang, ánh mắt cô ta lướt dọc từ xương quai xanh của Bạch Khai đi xuống, đi qua lồng ngực trần trụi, cuối cùng dừng lại ở ..., sau đó nhếch mép: "Cũng không tệ!"

“…”

Ánh mắt của Hình Diên như bàn tay hư hỏng đang sờ soạng khắp người anh. Dù Bạch Khai dày dạn kinh nghiệm cũng cảm thấy có chút không quen, anh trầm ngâm một lát rồi thăm dò: "Cô ngủ với tôi rồi à?"

“Xì!” Hình Diên bĩu môi. “Đây đâu phải lần đầu, kích động làm gì? Không cho em ôn lại tuổi trẻ à?”

"Tôi..." Bạch Khai muốn nói lại thôi, trầm ngâm vài giây, rồi mới hung hăng rít ra một câu từ kẽ răng: "Giữa tôi và cô không có gì đáng nhớ cả..."

Hình Diên nhíu mày: “Xin lỗi, em lỡ lời.”

Ngập ngừng một lát, cô ta lại gặng hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, trả lời xong anh có thể đi. Con Quái Đàm nhỏ tối nay là ai mà đáng để anh liều mạng vì nó như vậy?"

Nghe Hình Diên lại nhắc đến Lục Dĩ Bắc, sắc mặt Bạch Khai sa sầm: "Chuyện này tôi không thể nói cho cô. Con bé là một trong những người quan trọng nhất của tôi. Cô dám động đến nó, cô cứ liệu hồn!"

"Một trong những người quan trọng nhất sao?"

Hình Diên nhìn Bạch Khai đầy ẩn ý, mỉm cười: "Để em đoán xem. Người quan trọng nhất của anh: có em, đáng tiếc là chia tay rồi; còn có sư phụ của anh, cái này chắc chắn không phải; còn có con gái của đại sư huynh anh, nhưng cô bé không cần Quái Đàm hóa; còn ..."

“Ah, Lục Minh chắc cũng được tính nhỉ? Nhưng đã chết rồi! Bản sao báo cáo điều tra hiện trường vẫn còn để trong văn phòng của em đây!”

“Nếu những người đó không phải thì chỉ còn con trai Lục Minh thôi.” Hình Diên nói với vẻ đăm chiêu, rồi gật đầu: "Chắc chắn là nó rồi!"

Vừa nói, Hình Diên vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Khai, lắc đầu với vẻ mặt đầy thông cảm: "Bạch Khai, anh tiêu đời rồi. Người ta giao đứa con trai khỏe mạnh cho anh, nhưng mới mấy năm thôi. Anh đã biến nó thành con gái rồi? Dựa theo tính cách của hai vợ chồng nhà đó, dù có chết rồi thì chắc cũng…”

Sắc mặt Bạch Khai càng nghe càng u ám, cuối cùng không nhịn được mà cắt lời: “Đủ rồi! Cô nói mãi không chán à? Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Chẳng muốn gì! Chỉ hỏi thăm mấy năm nay anh sống thế nào thôi!” Hình Diên nói, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười không tự nhiên.

Nghe vậy, trong lòng Bạch Khai khẽ dâng lên một tia rung động, nhưng rất nhanh cảm xúc đó lại lắng xuống.

“Hừ, trước đây cô đi đâu? Giờ mới muốn tìm hiểu thì muộn rồi!”Anh cười lạnh: “Giờ tôi sống sung sướng lắm, ‘kim thương bất đảo’, đêm nào cũng xuân sắc, còn cần đến cô sao?”

Hình Diên ngẩn ra: “Những năm qua… anh thật sự… Em còn tưởng…”

“Thế nào?” Bạch Khai hất cổ, nói: “Chỉ có cô được làm ong bướm bay khắp nơi mà không cho tôi vui chơi qua ngày? Hình Diên, làm người đừng có tiêu chuẩn kép!”

“Thật ra em…” Một tia lo lắng lóe lên trong mắt Hình Diên, cô ấy mấp máy môi như muốn giải thích điều gì đó, nhưng rồi lại cười khổ: “Anh nói đúng, nhưng…”

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ mảnh mai xuống, để lộ bờ vai trắng ngần, rồi nhướng mày với Bạch Khai: “Đằng nào anh cũng phóng túng như vậy rồi, có ngại phóng túng thêm lần nữa không?”

Bạch Khai sững lại một chút, nheo mắt thử dò: “Em... vẫn chưa ngủ à?”

“Chưa.” Hình Diên lắc đầu, biểu cảm ẩn chứa chút tủi thân khó hiểu. “Ban đầu còn định đợi anh chủ động… không ngờ lại…”

“…”

Bạch Khai im lặng vài giây, nghiêm túc nói:

“Nếu không nói chuyện tình cảm mà nói chuyện làm ăn, thì tôi muốn nói…”

“Giá của anh rất cao đấy.”

Nói xong, trên mặt Bạch Khai hiện lên một nụ cười tà mị đầy ngông cuồng. Anh ta thè lưỡi, liếm ướt khóe môi mình.

Đây thật sự là Tiểu Bạch ngày xưa sao? Hình Diên ôm trán, xua xua tay với Bạch Khai: "Thôi, thôi, Em cởi trói cho anh, anh mau đi đi!"

Vừa nói, cô vừa đi tới, trèo lên giường, giải trừ chú thuật phong ấn trên sợi dây thừng trói tay Bạch Khai.

————

Rời hồ chứa nước Hoa Thành, Kim Giác và Ngân Giác không liên lạc được với Hình Diên qua huy hiệu Báo Tang Thương Hiểu, nên vội chạy về phòng khách sạn để báo cáo trực tiếp.

Đến khách sạn, thấy phòng của Hình Diên tối om, hai người không khỏi nghi hoặc. Sau khi gọi khẽ vài tiếng trong phòng mà không có ai đáp lại, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng cả hai.

“Giám sát viên không bị... người yêu cũ giết ngược đấy chứ?” Kim Giác nói nhỏ.

"Khó nói lắm. Tôi nghe nói tên nhân viên Bạch kia có linh văn hệ hỗn hợp." Ngân Giác bĩu môi. "Linh văn hệ hỗn hợp cậu biết rồi đấy? Rất nhiều kỳ tích đều do loại Linh Năng Giả này làm ra, không phải sao?"

“Có lý!” Kim Giác gật gù ra vẻ đăm chiêu. "Chúng ta mau tìm xem, nếu không có ai thì chi viện."

“Ừ!” Ngân Giác đáp một tiếng, rồi cùng Kim Giác lục soát khắp phòng.

“Giám sát viên? Ngài có đó không?"

“Giám…”

“Suỵt—!”

Ngân Giác đang gọi thì bỗng thấy Kim Giác đứng trước cửa phòng ngủ của Hình Diên ra dấu im lặng với mình, nên tiếng gọi lập tức tắt ngóm.

Ngân Giác hoang mang bước tới định hỏi, thì nghe thấy tiếng đối thoại khiến người ta đỏ cả mặt vọng qua cánh cửa.

“Cái này của cô chặt quá rồi, làm kiểu gì vậy…”

“Im đi, Không chặt một chút, lỡ nó tuột ra thì làm sao?”

"Hít—! Đau đau, nhẹ tay chút!"

Kim Giác rón rén quay người nhìn Ngân Giác, hỏi nhỏ: "Bọn họ đang..."

Vừa nói, anh ta vừa vỗ nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau, phát ra tiếng – “bốp bốp!”

Ngân Giác trợn tròn mắt, bĩu môi: "Trong đầu anh chứa cái quái quỷ gì vậy? Theo lẽ thường đây đều là hiểu lầm. Không tin anh cứ nhìn xem, tôi vào bây gờ, bọn họ tuyệt đối không làm chuyện gì mờ ám!"

Nói xong, Kim Giác còn chưa kịp cản, thì thấy Ngân Giác đẩy cửa xông vào, nghênh ngang đi thẳng vào trong. Nhưng chưa đầy hai giây sau, anh ta lại che mặt chạy vọt ra.

“Giám sát viên, bọn em về rồi, bọn em… ơ, xin lỗi làm phiền!”

Bạch Khai và Hình Diên trong phòng cứ thế ngơ ngác nhìn Ngân Giác hấp tấp chạy vào, còn chưa kịp để họ giải thích, anh ta đã hấp tấp chạy ra.

Sau đó.

"Rầm!" một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Thấy Ngân Giác mặt đỏ bừng chạy ra, Kim Giác vội đuổi theo hỏi: “Trong đó thế nào?”

"Thì..., thì như vậy đó! Lúc tôi vào, Giám sát viên đang mặc một chiếc váy ngủ, cưỡi trên người nhân viên Bạch, còn, còn lại tôi không dám nhìn." Ngân Giác ấp úng.

“…” Má Kim Giác giật giật, gã giơ tay vỗ một phát thật mạnh vào gáy Ngân Giác: "Đã bảo cậu bớt xem tiểu thuyết với anime đi, cậu không nghe, lần này gây họa rồi thấy chưa?"

“Tôi… nào ngờ giám sát viên làm thật?” Ngân Giác ấm ức.

“Không làm thật mới lạ!” Kim Giác trợn mắt: “Mọi người gọi Giám sát viên là 'Người đàn bà thép', cậu tưởng ngài ấy làm bằng thép thật à? Hai mươi mấy năm không yêu đương rồi, sao mà kìm chế nổi khi khó khăn lắm mới gặp lại người yêu cũ!?"

"Cậu chờ cô ấy quay lại xử lý đi!"

Ngân Giác, “…”

Anh ta bỗng dưng không còn thương cảm cho Bạch Khai nữa.

————

Ngoại ô xa xôi của Hoa Thành, trên một cánh đồng lúa mì.

Trời lại bắt đầu rơi tuyết, sương mù trắng xóa bao phủ cả cánh đồng. Lúa mì trong ruộng sớm đã thu hoạch xong, chỉ còn lại ít gốc rạ khô vàng, mục nát ngã rạp trong bùn lầy.

Một thi thể úp mặt xuống, nằm trong vũng bùn đen ngòm đọng nước. Đầu ngón tay ngâm nước đến mức da và xương tách rời, da thịt bở bùng nhùng như bông thối trôi nổi trong nước, lòi ra một đoạn xương ngón tay trắng hếu.

Quanh lồng ngực thi thể có một vết thương xuyên thấu khổng lồ. Mép vết thương trông như bị xé rách một cách tàn bạo, tựa như máu thịt của nó đột nhiên nảy sinh ý thức, tự mình chạy mất vậy.

Một chuỗi dấu chân ngoằn ngoèo trên bờ ruộng phủ tuyết mỏng, kéo dài về phía xa.

Xa xa, một người phụ nữ lưng còng, tóc dài vàng khè lảo đảo bước đi. Chất lỏng ô uế, vẩn đục không ngừng nhỏ giọt từ chiếc váy dài rách nát như được cấu thành từ máu thịt của ả.

Nơi chất lỏng nhỏ xuống liền mọc ra những mầm thịt nhỏ li ti màu xanh đen trong nháy mắt.

Người phụ nữ đó chính là Mộ Sắc Nữ đã may mắn giữ được tính mạng. Nếu không phải Lục Dĩ Bắc vừa mới nắm bắt được khí tức địa mạch, máu thịt của Ôn Thái Tuế rải rác khắp các ngóc ngách thành phố vẫn chưa hoại tử hết, thì dưới đòn tấn công như vậy, e là ả ngay cả việc giữ mạng một cách miễn cưỡng cũng không làm được.

"Chết tiệt, rõ ràng chỉ còn một chút nữa, một chút nữa là có thể..." Ả lẩm bẩm, lời mới nói được một nửa, một luồng dao động linh năng quen thuộc đột nhiên truyền đến, ả lập tức cứng đờ tại chỗ.

Ngước mắt nhìn lên là một cô gái mặc váy trắng, tay cầm một cây rìu cứu hỏa rỉ sét đứng giữa đường đất, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ ngầu.

“Chủ nhân yêu quý, ngài định đi đâu vậy?” Cô gái mỉm cười: “Linh năng của ngài yếu xìu, tôi tìm mãi mới thấy đó!”

“…”

Ánh mắt Mộ Sắc Nữ biến đổi mấy lần, rồi đột nhiên ả nghiến răng, xoay người bỏ chạy. Còn chưa chạy được bao xa, dưới chân liền rung lên.

Một bức tường thành bằng xương trắng phá đất chui lên chặn đường ả. Trên tường thành, một người đàn ông mặt mũi trắng trẻo không nói một lời, phóng xuống ánh mắt lạnh như băng.

“Thỏ Thỏ, thật ra ta…” Mộ Sắc Nữ mở miệng định nói gì đó, thì thấy ánh thép lóe lên sau lưng, máu hôi thối lập tức bắn vọt lên trời.

Linh năng còn sót lại không nhiều đang nhanh chóng tiêu tan, cơ thể bắt đầu không nghe sai khiến. Ngay khoảnh khắc ả sắp ngã xuống, một đôi tay đã nâng lấy khuôn mặt ả.

“Suỵt—! Ngài không cần nói gì cả. Đối với tôi, chỉ có chủ nhân ngủ say vĩnh viễn mới là chủ nhân tốt! Vậy nên vĩnh biệt, chủ nhân!"

Cô Thỏ buông nói rồi buông đôi tay đang nâng mặt Mộ Sắc Nữ ra, giơ rìu cứu hỏa lên, hung hăng chém xuống. Ngọn lửa màu trắng nhạt hiện lên trên lưỡi rìu.

Nguyệt Âm chi hỏa bùng nổ.

Cô Thỏ nhìn thân thể Mộ Sắc Nữ dần hóa thành tro bụi trong ngọn lửa trắng nhạt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này. Cuối cùng cô cũng đã giành được tự do, nhưng đột nhiên lại có một cảm giác hụt hẫng, mất mát và đau buồn khó tả.

Lúc này, một bàn tay quấn đầy băng gạc vươn tới, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Chúc mừng cô tự do. Giờ đi thôi?”

“Đi đâu?”

“Về với tôi.” Thúc Ngạc dịu dàng nói.

Nghe vậy, đôi đồng tử màu hồng phấn của Cô Thỏ khẽ run lên. Cô vừa định nói gì đó thì nghe Thúc Ngạc nói tiếp: "Cô vẫn còn hai lần nghi thức thí nghiệm chưa làm xong đấy!"

Cô Thỏ: “…”

(Hết tập này)