Bên trong phòng vệ sinh của phòng ngủ chính.
Ngay khoảnh khắc Lục Dĩ Bắc tóm lấy sợi chỉ đỏ nối với cổ tay Jacob, tiếng gió ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên dữ dội lạ thường.
Cơn gió lạnh đầu đông xen lẫn dao động linh năng của quái đàm gào thét lướt qua, vừa dần dần lấy đi nhiệt độ cơ thể của mọi người, vừa mang đến những tiếng khóc lúc có lúc không.
Mãi đến lúc này, ba người nhóm Dương Nghĩa đang sững sờ vì hành động kỳ quái của Jacob mới đột nhiên hoàn hồn, hoảng hốt lùi về phía ngoài phòng vệ sinh.
Tuy họ không nhìn thấy con quái đàm đang lơ lửng trên không trung ngoài cửa sổ, nhưng họ đã nghe thấy...
Họ nghe thấy tiếng khóc mơ hồ theo gió đưa tới, rất chói, rất mảnh, như một con mèo hoang sắp chết, vừa rên rỉ, vừa lang thang trong gió.
Tiếng khóc đó khiến cho vị trí kết nối với sợi chỉ đỏ của họ truyền đến từng cơn đau nhói. Cơn đau này nhanh chóng lan ra toàn thân, như bị dao cạo qua, khiến họ chỉ muốn lăn lộn trên đất.
Kết hợp với hành động kỳ quái của Jacob lúc nãy, và bộ dạng hôn mê bất tỉnh của cậu ta hiện giờ, chút nghi ngờ cuối cùng của ba người nhóm Dương Nghĩa về việc trò chơi quái đàm thật sự đã gọi quái đàm đến, lập tức bị nỗi sợ hãi thay thế.
Bây giờ trong đầu họ chỉ muốn chạy, còn việc Lục Dĩ Bắc có giải quyết được con quái đàm mà họ không nhìn thấy hay không, thì họ hoàn toàn không quan tâm.
Trong nháy mắt, trong phòng ngủ chính chỉ còn lại Lục Dĩ Bắc, Đỗ Tư Tiên, và Jacob đang hôn mê bất tỉnh trên sàn.
Cùng lúc đó, con quái đàm lơ lửng ngoài cửa sổ dần rơi vào thế yếu trong cuộc giằng co sợi chỉ đỏ với Lục Dĩ Bắc.
Sau đó.
Đột nhiên nó như nhận ra điều gì, vung cánh tay với móng vuốt sắc nhọn, mạnh mẽ giật đứt sợi chỉ đỏ nối liền với bụng mình. Cùng với một tiếng hét thảm thiết đau đớn, nó quay người bay về phía bầu trời đêm.
Lục Dĩ Bắc đang kéo sợi chỉ đỏ đột nhiên mất lực, người loạng choạng về phía trước một bước. Sau khi ổn định thân hình, anh vô thức đuổi theo hai bước, đến trước bệ cửa sổ, nhìn thấy độ cao chênh lệch hơn hai mươi tầng lầu, lòng thắt lại, rồi lặng lẽ lùi về.
Tuy lúc luyện kiếm với Thanh Tễ trong mơ, anh đã miễn cưỡng nắm được bí quyết bay trong khoảng cách ngắn, nhưng anh vẫn chưa có dịp thực hành trong thực tế. Hơn nữa, dù là bay khoảng cách ngắn, cũng phải dựa trên tiền đề là quái đàm hóa.
Nghe tiếng khóc ngoài cửa sổ xa dần, anh nhìn đứa bé trai quái đàm chỉ còn là một chấm đen nhỏ, rồi lại cúi đầu nhìn sợi chỉ đỏ đang dần tan biến trong tay, ánh mắt ngưng tụ.
Muốn chạy à?
Rơi vào tay đại gia của Tư Dạ Hội rồi, ngươi chạy đằng trời à?
Ngươi tưởng ngươi là ta chắc?
Anh thầm nghĩ, quay người định nói gì đó với Đỗ Tư Tiên, vừa mới có ý định, thì đã phát hiện cô đã chuẩn bị xong từ trước.
Việc An Thanh huấn luyện Đỗ Tư Tiên cũng có chút hiệu quả.
Tuy rằng lúc cô theo Lục Dĩ Bắc xông vào phòng vệ sinh và nhìn thấy quái đàm ngoài cửa sổ, cô đã bị dọa sững người một lúc. Nhưng khi nhận ra quái đàm chuẩn bị chạy trốn, cô liền đè nén nỗi sợ, ổn định tâm trí, rút ra vật phẩm linh năng dùng một lần của Tư Dạ Hội để truy tìm dao động linh năng của quái đàm — Thiên Dạ Thương Hào.
Đó là một con cú lợn bằng giấy màu trắng tinh, lớn bằng lòng bàn tay, trên đó điểm xuyết bột vàng, nhìn kỹ mới thấy những hạt bột vàng đó là từng chú văn nhỏ bé và phức tạp.
Truyền thuyết kể rằng, Thiên Dạ Thương Hào tùy theo sức mạnh linh năng của người sử dụng mà có thể truy tìm quái đàm tối đa một nghìn lẻ một đêm.
Lúc Lục Dĩ Bắc biết đến sự tồn tại của thứ quỷ quái này, đã từng một phen mừng thầm rằng đêm anh nuốt chửng Trứng Ma Nữ, do tình hình đột ngột, nên không ai mang theo vật phẩm linh năng dùng một lần này. Nếu không thì anh, một con quái đàm chủng Ma Nữ đang đào tẩu, e là đã sớm bị bắt giam, thậm chí có khả năng đã thử vài lần bay qua trại thương điên rồi.
Tuy nhiên, một lý do khác khiến lúc đó không ai mang theo Thiên Dạ Thương Hào, có thể là vì không có.
Dù sao thì thứ này chế tạo không dễ, số lượng cấp cho mỗi nhân viên có hạn, nhân viên chủ lực mỗi tháng chỉ có ba con, còn nhân viên tạm thời như Lục Dĩ Bắc và nhân viên không phải chủ lực như Đỗ Tư Tiên thì chỉ có một.
Sau khi Đỗ Tư Tiên truyền linh năng vào Thiên Dạ Thương Hào, những chú văn nhỏ màu vàng trên con cú giấy lập tức sáng rực lên.
Đợi Lục Dĩ Bắc tiến lại gần, cho sợi chỉ đỏ bị đứt trong tay tiếp xúc với con cú giấy, nó rung lên hai cái, cùng với tiếng ‘loạt soạt’ nhẹ như tiếng lật sách, con cú giấy đột nhiên tách làm ba.
Ngay sau đó, cùng với một tiếng kêu, một con cú giấy vỗ cánh bay lên, hóa thành một vệt bóng trắng mảnh, đuổi theo hướng quái đàm bỏ chạy mà bay đi với tốc độ cực nhanh.
Hai con còn lại lần lượt lơ lửng trước mặt Lục Dĩ Bắc và Đỗ Tư Tiên, đầu chúng chỉ thẳng về hướng con cú giấy đã bay đi, thỉnh thoảng lại lắc lư điều chỉnh góc độ.
Lục Dĩ Bắc hai tay nâng con cú giấy, lại truyền linh năng vào khiến nó phân tách ra, rồi nhìn Đỗ Tư Tiên nói: “Bây giờ tôi đi truy lùng quái đàm, cô ở lại xử lý ba người vừa chạy mất kia, sau đó thông báo cho các anh em đội hành động đặc biệt, xử lý xong công tác hậu cần ở đây thì mau chóng đến hỗ trợ tôi.”
Dừng một chút, Lục Dĩ Bắc đột nhiên nghĩ đến, mình cứ thế một mình một ngựa đuổi theo có thể hơi liều lĩnh, để cho chắc ăn, anh nói thêm một câu.
“Đúng rồi, bảo họ hỗ trợ nhanh một chút, tôi không chắc đánh lại được tên đó đâu, đến muộn thì chỉ có thể giúp khiêng tôi ra nghĩa trang phúc lợi của Tư Dạ Hội thôi.”
Tuy đối mặt với quái đàm 0.7 Thỏ, tỷ lệ thắng của mình rất cao, nhưng vẫn phải có một vài phương án dự phòng cần thiết.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, quay người chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, tiện tay vác luôn chiếc túi đàn guitar dựng ở cửa.
Thế là.
Đám nam thanh nữ tú ở tầng dưới hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn anh chàng phục vụ vừa thắng rất nhiều tiền, vác theo một chiếc túi đàn guitar lớn, bỏ chạy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Đỗ Tư Tiên dõi theo Lục Dĩ Bắc rời đi, rất nhanh liền đứng dậy, đi về phía phòng gym nhỏ bên cạnh. Vừa đi được vài bước, bước chân đột nhiên dừng lại hai giây, nghiêng đầu.
Tư Dạ Hội còn có nghĩa trang phúc lợi sao? Sao chị Thanh không nói với mình nhỉ?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cô, ngay sau đó cô liền thu hồi tâm trí, rẽ qua góc hành lang, đẩy cửa phòng gym nhỏ ra.
“Két—!”
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khóe miệng Đỗ Tư Tiên giật giật.
Chỉ thấy trong phòng gym nhỏ, năm anh giai oai vệ hùng tráng của đội hành động đặc biệt, đang vừa nói vừa cười đè ba người trong nhóm Dương Nghĩa xuống đất, thành thạo thắt nút dây.
Ở góc phòng bên cạnh họ, còn có một nam sinh đến ăn chực uống chực đang nằm. Cậu ta nằm đó im lìm, như một con cá mặn đã mất hết lý tưởng lại còn bị người ta chơi hỏng...
“Đừng có động đậy lung tung, nút thắt này phức tạp lắm, buộc sai lát nữa sẽ làm cậu đau đấy.”
“Hê hê hê, lại có việc rồi, à không, là nhân viên Đỗ...”
Đỗ Tư Tiên: “...”
————
Trước cửa Khách sạn lớn Kim Sa, một chiếc taxi đang đậu.
“Rầm—!”
Cùng với tiếng cửa xe đóng lại vang lên nặng nề, Trương Sam dõi mắt nhìn đám nam thanh nữ tú khoác vai nhau rời đi, rồi đảo mắt đầy chán chường.
Giới trẻ bây giờ thật là!
Rõ ràng là tiệc của bạn của bạn của bạn tổ chức, họ nhận một cuộc điện thoại, vậy mà cũng mặt dày đến tham gia?
Đến tham gia thì thôi đi, còn mặt dày ngồi trên xe chê bai người ta ngốc nghếch nhiều tiền? Mặt đúng là dày thật!
Trương Sam âm thầm cà khịa đám nam thanh nữ tú đã đi xa một hồi, lắc đầu, khởi động lại xe. Ông đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn, đi lòng vòng một vòng, nếu không có khách thì về sớm livestream, cửa xe đột nhiên bị kéo ra.
Ông thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã kéo cửa xe, ngồi vào ghế sau, thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh và tuy là của nam nhưng lại có phần quen thuộc một cách khó hiểu.
“Tài xế, chạy xe!”
Trương Sam sững người, qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, sau khi xác nhận hành khách trên ghế sau là một thiếu niên, và không phải tóc hồng trắng hay tóc trắng, ông mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu em này, dù cậu có bảo tôi chạy xe thì cũng phải cho tôi một địa điểm chứ? Hay cái chạy xe mà cậu nói không giống với cái chạy xe mà tôi hiểu?”
“Tôi nói trước nhé! Sau khi đêm dài ra, mấy chỗ massage lớn ở Hoa Thành đã đóng cửa gần hết rồi, bây giờ tôi cũng không biết ở đâu có.”
Nghe thấy giọng của Trương Sam, Lục Dĩ Bắc sững người một lúc, rồi ngắm nhìn gương mặt nghiêng ông, ánh mắt lập tức trở nên vi diệu.
Thực tế, nếu anh muốn truy tìm đứa bé trai quái đàm kia, cũng không nhất thiết phải đi taxi.
Lúc xuống lầu anh còn đang phân vân, có nên bất chấp nguy cơ bị chụp lén cảnh chạy như điên trên phố với tốc độ phi nhân loại hay không. Nhưng vừa xuống lầu đã thấy chiếc taxi đậu trước cửa, anh liền không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên, kết quả...
Lại gặp người quen.
Đây là gì? Đây đúng là nghiệt duyên mà!
Phải chi Trương Sam là một chị gái xinh đẹp gợi cảm, chứ không phải một ông chú lôi thôi, thì sớm đã phát triển ra một vài tình tiết phụ rồi.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, lén liếc nhìn hướng chỉ của con cú giấy, lặng lẽ nói: “Chú cứ lái về hướng Tây Nam trước, cụ thể hướng nào, vừa đi con vừa nói cho chú.”
Nghe vậy, Trương Sam khẽ nhíu mày. Loại người chỉ biết phương hướng đại khái, không biết địa điểm cụ thể như thế này, không phải ông chưa từng chở, thậm chí còn có loại hành khách lên xe là bảo ôngcứ lái thẳng về phía trước.
Chỉ có điều trước khi khởi hành, ông đột nhiên liếc thấy chiếc túi đàn guitar bên cạnh Lục Dĩ Bắc, rồi nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Cậu em, tôi nói trước nhé! Tối thế này, những nơi ngoài khu vực nội thành, tôi không đi đâu!”
Tuy rằng, thiếu niên ngồi ở ghế sau, trông chẳng có liên quan gì đến cô nàng quái đàm thỉnh thoảng lại tìm đến cửa.
Nhưng, chú Trương Sam bây giờ nhìn thấy túi đàn guitar là thấy sợ, sắp bị PTSD rồi.
“Chú yên tâm, sẽ không đi đâu.”
Chắc là không... Lục Dĩ Bắc bổ sung một câu trong lòng.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lục Dĩ Bắc, Trương Sam hơi thả lỏng, lúc này mới vào số khởi động xe.
Chiếc taxi rời khỏi Khách sạn lớn Kim Sa, men theo những con đường vắng người về đêm, thẳng tiến.
Trong vài phút tiếp theo, Lục Dĩ Bắc trực tiếp hóa thân thành một hệ thống định vị bằng xương bằng thịt với giọng nói lạnh nhạt, kiềm chế và đầy xa cách.
Dưới sự chỉ dẫn của anh và sự phối hợp ăn ý của chú Trương Sam, chiếc xe lao đi như chó điên sổng chuồng, đuổi theo “mùi máu tanh” của con mồi mà phóng bạt mạng, càng lúc càng nhanh. Khoảng cách với quái đàm cũng ngày một rút ngắn, chẳng mấy chốc đã vượt qua nửa thành phố, đến tận đầu bên kia, trên con phố gần đường Phú Xuân.
Dưới màn đêm, hai bên con đường với bóng cây loang lổ là những tòa nhà khá cũ kỹ, lác đác vài điểm sáng.
Tiếp tục đi về phía trước, những tòa nhà không có người ở hai bên đường dần nhiều lên, bị bao vây bởi những tòa nhà chỉ có vài hộ dân, xung quanh ngày càng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, gió cũng ngừng lại ở đây, ánh sáng ngày càng tối.
Trong những góc tối, những đống rác nhỏ bị sinh vật đi đêm bới tung, tỏa ra mùi hôi thối. Ở những nơi không nhìn thấy, có lẽ là do ống nước bị rò rỉ, mơ hồ truyền đến những tiếng “rào rào” nhẹ.
Tuy nơi này so với những nơi nổi tiếng xấu như trường trung học Thạch Hà Khẩu hay lò mổ Nam Giao, trông có vẻ ‘thân thiện’ hơn nhiều.
Nhưng ở trong môi trường như vậy, cộng thêm vị hành khách phía sau ngoài việc chỉ đường ra thì không nói một lời nào, chú Trương Sam cũng khó tránh khỏi nản lòng.
“Khụ khụ, cậu em, cậu có tin trong thành phố này có quái đàm tồn tại không?”
Chú lại bắt đầu rồi à? Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, bình tĩnh đáp: “Tin.”
“Vậy...” Chú Trương Sam liếm đôi môi hơi khô, tiếp tục nói: “Cậu xem nhé, nơi này ít người quá, nhân khí sẽ suy, mà nhân khí suy rồi thì những thứ khác sẽ...”
“Ý chú là gần đây có quái đàm?” Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu hỏi.
“Có thể...” Chú Trương Sam nói. “Tôi chỉ nói là có thể, cũng chỉ là đoán thôi.”
“Ồ, nếu chỉ là đoán, vậy nói chung là không tồn tại đúng không?” Lục Dĩ Bắc gật đầu. “Ừm, chú ơi, phiền chú rẽ trái ở ngã tư phía trước.”
“Okê!”
Chú Trương Sam vô thức đáp một tiếng, thành thạo xoay vô lăng, chuyển hướng ở ngã tư, ngay sau đó liền nhíu mày.
“...”
Khoan, tại sao mình lại nghe lời cậu ta?
Không phải vừa rồi mình đang khuyên cậu ta rút lui sao?
Chú Trương Sam thầm nghĩ, tiếp tục khuyên Lục Dĩ Bắc: “Cậu em, cậu đừng không tin tà ma chứ! Tôi nói cho cậu nghe, trước đây tôi đã từng chở phải nữ quỷ mấy lần rồi, cái cô đó, áo trắng tóc trắng, mặt xanh nanh vàng, một đôi tay mọc đầy móng tay sắc như dao găm.”
Lục Dĩ Bắc: “...”
Chú Trương Sam ngoài mình r, còn chở quái đàm khác sao?
Chú ấy nói chắc không phải mình đâu nhỉ? Không phải đâu, không phải đâu?
Tuy nói ra có hơi xấu hổ, nhưng mình tự thấy mình sau khi quái đàm hóa, vẫn khá là đáng yêu mà!
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” Trương Sam nói. “Cậu có biết nữ quỷ bảo tôi chở cô ta đi đâu không? Trường trung học Thạch Hà Khẩu!”
Lục Dĩ Bắc: “...” Thôi xong, chắc kèo rồi, nói chính là mình!
“Cậu có biết trường trung học Thạch Hà Khẩu là nơi nào không? Đó là...” Chú Trương Sam tiếp tục nói, vừa nói vừa nhìn cảnh tượng ngoài kính chắn gió, bỗng đồng tử co rút lại, mạnh mẽ đạp phanh.
“Kétttt—!”
Má phanh ma sát với lốp xe, phát ra một âm thanh ê răng, tỏa ra một làn khói trắng.
Đối mặt với cú phanh gấp đột ngột, Lục Dĩ Bắc không kịp phòng bị, đầu đập vào ghế phía trước. Đợi đến khi hoàn hồn và nhìn ra ngoài cửa sổ, anh mới hiểu tại sao chú Trương Sam lại đột nhiên dừng xe.
Phía trước là một khu dân cư chưa hoàn thiện, những tòa nhà chỉ mới xây xong phần vỏ, đứng sừng sững trong bóng tối như một bộ xương khổng lồ.
Những công trình dở dang như thế này do sự gia tăng của quái đàm mà buộc phải dừng lại, sau khi màn đêm dài ra thì số lượng không ít. Nơi Lục Dĩ Bắc đối phó với việc quái đàm hóa mỗi đêm trong khu đại học, cũng là một tòa nhà dở dang tương tự.
Hàng rào bên ngoài công trình đã hoen gỉ lốm đốm, dường như đã rất lâu không ai chăm sóc. Vật liệu xây dựng và các loại máy móc chất đống trên công trường, đang dần biến thành những đống rác lớn khó xử lý.
Trên tường ngoài của tòa nhà, người ta dùng sơn đỏ phun lên đủ loại chữ, từ nội dung có thể thấy, dường như là do các công nhân không đòi được lương để lại khi trút giận.
“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!”
“Chủ đầu tư vô lương tâm mất hết nhân tính!”
“Giết giết giết! Chết chết chết!”
Những con chữ dữ tợn đã có phần bong tróc, cùng với màu sơn đỏ tươi, trông vô cùng chói mắt.
Lục Dĩ Bắc lén liếc nhìn con cú giấy giấu trong túi áo, phát hiện ánh sáng của nó đã mờ đi, điều này có nghĩa là con quái đàm mà nó truy tìm ở trong phạm vi năm trăm mét.
Và đôi mắt đã bắt đầu hơi nóng lên, càng nhắc nhở Lục Dĩ Bắc rằng, quái đàm thậm chí có thể ở gần hơn, đang ẩn nấp trong góc tối rình mò.
Cùng lúc đó, chú Trương Sam nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, bình tĩnh lại, yếu ớt nói: “Cậu, cậu em, tôi e là chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi, đi tiếp nữa...”
Thấy chú Trương Sam ngập ngừng, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, hỏi: “Cái gì? Ở đây cũng có truyền thuyết quái đàm à?”
Tuy danh mục quái đàm của Giang Ly có ghi chép chi tiết về quái đàm của Hoa Thành.
Nhưng danh mục đó cập nhật lần cuối đã là ba tháng trước, không chắc đã nhanh nhạy bằng các tài xế taxi rong ruổi khắp thành phố. Hơn nữa, Lục Dĩ Bắc cũng chỉ xem qua một hai lần, chưa thể thuộc làu làu, khó tránh khỏi có thiếu sót.
“...”
Cái gì mà “cũng” chứ, chẳng lẽ cậuthường xuyên đến mấy chỗ có quái đàm à?
Tim chú Trương Sam lập tức lỡ một nhịp, trán hơi lấm tấm mồ hôi.
Quả nhiên, những kẻ vác túi đàn guitar đều không phải người tốt!
Tuy nơi này tạm thời chưa có truyền thuyết quái đàm nào, nhưng việc nó đã dừng thi công một hai năm và dịp Tết gần đây hình như còn có người chết. Những chuyện này ông vẫn biết.
Tóm lại, đây không phải nơi tốt lành gì!
“Cậu em, cậu có thể cho tôi biết rốt cuộc cậu đến đây làm gì không? Tôi hơi hoảng.”
“Chú yên tâm, con sẽ không hại chú đâu, con không phải người xấu.” Lục Dĩ Bắc nhàn nhạt nói.
Nhưng mà tôi nghi ngờ cậu khôngphải là người đấy! Chú Trương Sam thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.
Thấy chú Trương Sam không nói gì nữa, Lục Dĩ Bắc lắc đầu, rút điện thoại ra, dùng phương thức quét mã mà chú Trương Sam thích nhất và yên tâm nhất để thanh toán tiền xe, rồi mở cửa xuống xe.
Chú Trương Sam ngồi trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng, dõi theo Lục Dĩ Bắc đi xa hơn mười mét, lúc này mới dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ mãnh liệt, thò nửa người ra khỏi cửa sổ, gọi với theo bóng lưng của anh: “Này, cậu em, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Cậu nói cho tôi biết đi!”
Nếu không nói, tối nay mình chắc chắn sẽ mất ngủ... Chú Trương Sam thầm nghĩ.
Nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, lặng lẽ kéo khóa túi đàn guitar, rút ra thanh Linh Đài Tịnh Nghiệp, khẽ nghiêng mặt, liếc mắt nhìn chú Trương Sam.
“Đời ta đi chuyến này là để trảm yêu trừ ma!”
Câu thoại của lão tổ, mình dùng để ra vẻ, không quá đáng chứ? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Từ xa, trước tòa nhà như bộ xương của một gã khổng lồ, thiếu niên đứng đó với thanh kiếm trong tay.
Gương mặt nghiêng lạnh lùng, ánh mắt u buồn, mái tóc lòa xòa khẽ lay động trong gió, thanh đoạn kiếm cổ xưa giơ ngang trong tay, trong tầm mắt dường như chỉ còn lại bóng lưng hiên ngang của anh lúc rời đi.
Chú Trương Sam nhìn bóng lưng của Lục Dĩ Bắc mà cánh mũi khẽ phập phồng, ánh mắt dần trở nên nóng rực.
Sao đột nhiên mìnhthấy cậu thanh niên này có chút đẹp trai nhỉ?
Có lẽ... mình có thể đưa cả cậu ta vào truyện?
Đúng rồi, nữ quỷ xinh đẹp hung dữ và chàng trai lạnh lùng tuấn tú, ừm, xứng đôi, thật sự quá xứng đôi!
Trong khoảnh khắc này, Trương Sam cảm thấy câu chuyện quái đàm của mình vì có thêm yếu tố tình yêu, nên đã thăng hoa!
Cho nên...
Chuồn thôi, chuồn thôi!
Mau về nhà viết bản thảo!
Chú Trương Sam nghĩ, thành thạo quay đầu xe, vào số, lao đi như một cơn gió.
