Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 13: Trận chiến trong bóng tối

Cùng với tiếng động cơ xe taxi gầm rú xa dần, Lục Dĩ Bắc một mình đến trước hàng rào bên ngoài tòa nhà dở dang, liếc nhìn hai bên, tìm thấy một lỗ hổng trên lưới sắt, anh bước tới, khom người chui vào.

Sau khi vào trong, anh hơi dừng bước, quay đầu nhìn lại, đưa tay sờ vào lưới sắt trên hàng rào sau lưng, rồi nhíu mày.

Những tấm lưới sắt được dựng lên để ngăn người ngoài đi lạc vào công trường, tuy trông có vẻ hoen gỉ nặng, nhưng thực tế lại chắc chắn hơn vẻ ngoài rất nhiều, còn lâu mới gỉ đến mức bị hư. Lỗ hổng trên lưới sắt rất có khả năng là do con người tạo ra.

Anh lại gần xem xét thì thấy mép lỗ hổng bị phá hoại đó cuộn vào trong đã xuất hiện vết gỉ, trông như đã có từ rất lâu rồi.

Nhưng mà.

Người bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy đến nơi quỷ quái này làm gì chứ? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, nhưng rồi lại nghĩ lại, bản thân anh cũng hay chui vào mấy tòa nhà dở dang, hình như cũng không có tư cách nói người khác.

Hơn nữa, trên thế giới này, những kẻ như Hà Lượng, Dương Nghĩa muốn tìm đường chết, thích tìm đường chết, dám tìm đường chết, nhiều vô số kể.

Thu hồi tâm trí, Lục Dĩ Bắc ngẩng đầu nhìn tòa nhà dở dang lờ mờ phía trước, lặng lẽ triển khai linh giác ra phạm vi lớn nhất, nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay, tiến về phía trước.

Tuy thông qua Thiên Dạ Thương Hào, anh đã khóa được vị trí của đứa bé quái đàm trong khu nhà dở dang này, nhưng diện tích của khu nhà này không nhỏ, khung sườn của tòa nhà hơn hai mươi tầng về cơ bản đã hoàn thành.

Muốn tìm được vị trí chính xác của con quái đàm này, vẫn phải từ từ rà soát.

Bên trong tòa nhà bị ‘bỏ hoang’ không có một chút ánh đèn, cũng gần như không có một âm thanh nào, hoàn toàn là một tòa nhà chết.

Đi trong hành lang, đế giày ma sát với nền bê tông thô ráp và sỏi cát, phát ra tiếng sột soạt, vang vọng trong không gian rộng lớn trống trải, luôn khiến người ta có cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.

Lục Dĩ Bắc đi nhẹ bước, men theo tường, đi lên theo hành lang chưa kịp lắp lan can, cẩn thận quan sát xung quanh, cảnh giác với những thứ có thể bất cứ lúc nào lao ra từ trong bóng tối.

Trong tòa nhà dở dang, gần như mỗi tầng đều chưa kịp xây tường, ngoài những cây cột đá sừng sững ra thì hoàn toàn trống trải. Trên mặt đất rải rác một vài bao dệt dùng để đựng vật liệu xây dựng, khẽ lay động trong gió nhẹ.

Ngoài ra, không hề có dao động linh năng rõ rệt nào tồn tại.

Tiếp tục đi lên hai tầng, ngay khoảnh khắc Lục Dĩ Bắc vừa đặt chân lên tầng bốn, anh đột nhiên dừng bước.

Anh ngửi thấy trong không khí có một mùi hương đáng chú ý, đó là mùi đặc trưng của tro tàn sau khi đốt nhang.

Nhìn theo hướng mùi hương truyền đến, chỉ thấy giữa tầng lầu trống trải đặt mấy bát cơm trắng cắm đũa, bên cạnh là mấy quả táo cắm nhang, trên đó nhỏ đầy sáp nến. Táo và cơm trắng đều đã biến chất hư hỏng, dường như đã đặt ở đây rất lâu rồi.

Có người đã tiến hành một buổi cúng bái đơn giản ở đây?

Người được cúng bái là ai?

Có phải là đứa bé quái đàm kia không?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, cẩn thận lùi về hành lang, tiếp tục đi lên lầu.

Đang đi về phía trước, vừa đến đầu cầu thang, anh đột nhiên lùi lại một bước.

Đầu cầu thang có một đứa trẻ đang đứng thẳng!

Nhưng anh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, đó chẳng qua chỉ là một con ma-nơ-canh thời trang trẻ em mà thôi.

Tuy nhiên, con ma-nơ-canh đó được làm vô cùng sống động, nó mỉm cười nhẹ với Lục Dĩ Bắc, đôi mắt kia như đang nhìn anh, lại như đang nhìn sau lưng anh, hoặc một nơi nào đó khác.

Lúc này, anh dường như mơ hồ nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trên lầu vọng xuống, như thể đang chế nhạo anh vì đã có một thoáng hoảng sợ bởi con ma-nơ-canh.

Anh vểnh tai lắng nghe thì lại phát hiện không có bất kỳ âm thanh nào.

“...”

Lục Dĩ Bắc đứng tại chỗ, trầm ngâm một lúc, khẽ chạm vào huy hiệu Báo Tang Thương Hiểu trên ngực, gửi tin nhắn cho Đỗ Tư Tiên.

“Đỗ Tư Tiên, tình hình bên các cô thế nào rồi?”

Đợi vài giây, Đỗ Tư Tiên liền có phản hồi.

“Công tác hậu cần ở đây đã xử lý xong rồi, họ rất hợp tác.”

Người bình thường nhìn thấy mấy anh giai cơ bắp của đội hành động đặc biệt, muốn không hợp tác cũng khó... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

“Bây giờ tụi em đang trên đường đến chỗ anh, chắc sẽ sớm tới thôi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Nghe thấy viện trợ của đội hành động đặc biệt đang trên đường đến, Lục Dĩ Bắc lập tức yên tâm hơn nhiều, lúc này mới xách thanh đoạn kiếm, đi vòng qua con ma-nơ-canh, tiếp tục đi lên lầu.

Đi trong hành lang tối tăm âm u, rất nhanh, anh lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ khác, dao động linh năng của đứa bé quái đàm không hề xuất hiện trong phạm vi dò xét của linh giác của anh.

Thiên Dạ Thương Hào của Tư Dạ Hội ngoài trường hợp bị phá hủy trên đường truy tìm ra, thì về độ chính xác gần như chưa từng xảy ra sai sót, điều này cho thấy đứa bé này chắc chắn ở trong khu nhà dở dang này.

Mà phạm vi bao phủ linh giác của anh ít nhất cũng có thể dò xét được sự tồn tại của dao động linh năng trong khoảng cách bảy tám tầng lầu trên dưới.

Thế nhưng bây giờ, anh đã liên tiếp lên năm tầng lầu rồi, nhưng không hề cảm nhận được một chút dao động linh năng nào, tình hình có chút kì lạ.

Chẳng lẽ con quái đàm nàyẩn náu ở những tầng lầu cao hơn?

Hay là nó có cách nào đó để che giấu dao động linh năng của mình?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên trên — khe hở giữa cầu thang, trong bóng tối nó trông như một đường hầm quái dị dẫn đến thế giới khác.

Mang theo nghi hoặc, cậu tiếp tục đi lên lầu, cho đến khi cách tầng thượng chưa đầy năm tầng, mới có một luồng dao động linh năng mới đột nhiên xông vào rìa phạm vi cảm ứng linh giác của anh.

Là con quái đàm lúc nãy!

Tuy rằng luồng dao động linh năng đó vô cùng yếu ớt, thậm chí chưa đến 0.1 Thỏ.

Nhưng Lục Dĩ Bắc vừa mới tiếp xúc gần với đứa bé trai quái đàm cách đây không lâu, gần như ngay lập tức đã nhận ra luồng dao động linh năng đột nhiên xuất hiện trong phạm vi dò xét đó, chính là từ trên người nó.

Xem ra có năng lực đặc biệt nào đó để che giấu dao động linh năng?

Dù sao thì cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ánh mắt sắc lại, ngay sau đó liền tăng tốc, men theo hướng dao động linh năng truyền đến, một mạch chạy như điên lên lầu.

Trong bóng tối, Lục Dĩ Bắc cảm nhận được cơn gió ập vào mặt, gào thét bên tai.

Dưới sự gia trì của phương pháp khống chế cơ bắp tinh diệu của thân pháp đi kèm trong 《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》, anh như một con mèo nhanh nhẹn với đệm thịt mềm mại dưới chân, lao đi trong hành lang tối đen mà không phát ra một tiếng động nào.

Như thể hòa vào bóng tối, khó mà phân biệt.

Mười mấy giây sau, anh đã đến gần tầng lầu phát ra dao động linh năng.

Vừa ra khỏi hành lang ở tầng hai mươi, nhìn thấy cảnh tượng trên sân thượng trống trải, anh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua sau lưng.

Trong bóng tối chất đầy rất nhiều búp bê. Những con búp bê đó đa số đều là hình dạng trẻ con, có ma-nơ-canh thời trang trẻ em, cũng có búp bê vải, lớn nhỏ không đều, và trông đều có dấu hiệu bị phá hoại.

Nhìn từ xa, như một đống xương cốt chất thành núi.

Càng kỳ dị hơn là, những con búp bê kia có con nghiêng đầu, có con bò trên đất, có con tựa vào tường, nhưng không ngoại lệ đều quay mặt về phía đầu cầu thang, ánh mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm về hướng Lục Dĩ Bắc.

Mẹ nó, tên biến thái nào lại đi đặt một đống thứ quỷ quái thế này ở cái chỗ ma quỷ này chứ?

Nếu là người bình thường đến đây, không cólinh giác để rà soát nguy hiểm chắc chắn sẽ bị cảnh tượng này dọa cho chết khiếp mất! Lục Dĩ Bắc mắng thầm trong lòng.

Sau một thoáng kinh ngạc, và xác nhận trên những con búp bê đó không có bất kỳ dao động linh năng nào, chỉ đơn thuần là búp bê bình thường, anh mới đi vòng qua những con búp bê rải rác trên đất, tiến về hướng dao động linh năng truyền đến.

Vốn dĩ bên trong tòa nhà dở dang chỉ mới xây xong khung sườn, chưa kịp hoàn công này, mỗi tầng nơi có thể ẩn nấp chỉ có những cây cột bê tông chịu lực san sát.

Thế nhưng, sau khi chất đống lượng lớn búp bê, tình hình lập tức trở nên phức tạp.

Những chi thể làm bằng nhựa, thạch cao, hoặc vải vóc, đan xen ngang dọc giữa tầng lầu trống trải, chia cắt thành những con hẻm quanh co chật hẹp. Đi trong những con hẻm đó, gần như cứ cách một đoạn ngắn, anh lại bất ngờ gặp phải một con búp bê tàn phế đột ngột xuất hiện, nằm ngang giữa đường.

Nơi này như thể bị ai đó tạo thành một mê cung, hoặc là...

Một địa điểm trốn tìm tuyệt vời? Trong đầu Lục Dĩ Bắc đột nhiên lóe lên ý nghĩ đó, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.

Anh đột nhiên nhận ra một vấn đề, luồng dao động linh năng của đứa bé quái đàm mà anh đang tìm, đã ở một nơi anh không nhìn thấy, rất lâu rồi không di chuyển.

Không lẽ...

Nó cố tình dụ mình đến đây?

Nghĩ đến đây, trái tim Lục Dĩ Bắc như bị bóp một cái, mạnh mẽ co rút lại, anh vô thức nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay.

Đúng lúc này, đôi mắt anh đột nhiên truyền đến một cơn đau rát dữ dội. Gần như trong một khoảnh khắc, anh đã từ trong túi áo móc ra những lá bùa chú linh tinh thu thập được gần đây, không hề tiếc rẻ mà rải một vòng quanh người.

Ngay sau đó, bóng tối như có sự sống, từ trong những chi thể tàn phế của đám búp bê xung quanh lan ra, bao vây lấy anh, trước mắt anh lập tức chìm vào một mảng đen kịt.

Cùng lúc đó, một ý nghĩ dự đoán lóe lên trong đầu Lục Dĩ Bắc.

【Bọn họ ở sau tôi, đang lặng lẽ nhìn tôi】

Sau lưng? Bọn họ? Trong tòa nhà dở dang này còn có quái đàm hoặc người có linh năng khác! Bọn họ xuất hiện từ lúc nào, tại sao linh giác của mình lại không dò xét được? Lục Dĩ Bắc kinh hãi nghĩ.

Xung quanh một mảng đen kịt, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, như một tấm màn đen khổng lồ che phủ bầu trời đột nhiên hạ xuống, khiến thế giới chìm vào đêm vĩnh cửu.

Trong một mảng bóng tối, không nhìn thấy gì cả.

Tạm thời mất đi thị giác và khả năng dò xét của linh giác, Lục Dĩ Bắc đứng tại chỗ, từ từ ngồi xổm xuống. Anh một tay nắm chặt thanh kiếm gãy, một tay đặt trên túi đàn guitar của mình, vểnh tai lắng nghe.

Thế nhưng, những cơn gió hỗn loạn không biết thổi đến từ đâu lại gào rú, luồn qua các khe hở giữa những con rối, phát ra âm thanh “ù ù ù” như tiếng còi tàu, khiến người ta nghe mà rối loạn cả thính giác.

Hai kẻ đang rình mò trong bóng tối kia lặng lẽ nhìn Lục Dĩ Bắc. Anh thậm chí có thể cảm nhận được hai luồng ánh mắt ác ý không rõ nguồn gốc đó đang nhìn qua lại trên người mình, nhưng chúng chỉ nhìn, không có bất kỳ hành động nào, không biết là e ngại những lá bùa chú bên cạnh anh hay là vì điều gì khác.

Đã quen với ánh sáng, đột nhiên mất đi thị giác sẽ khiến người ta vô cùng bất an, đây cũng là một hiện tượng bình thường.

Tuy nhiên, thấy hai kẻ không rõ lai lịch kia mãi không hành động, Lục Dĩ Bắc sau khi trải qua sự bất an ban đầu, dần dần bình tĩnh lại và khom người ngồi xuống đất.

Tuy bây giờ tình cảnh của anh vô cùng tồi tệ, không nhìn thấy gì, không biết tình hình xung quanh, cũng không biết kẻ địch là ai.

Nhưng chỉ cần kẻ địch mãi không hành động, kéo dài thời gian, hiện tại đối với anh không có hại.

May mà mình đã chuẩn bị sẵn đường lui! Các anh giai mãnh nam của đội hành động đặc biệt đã trên đường đến chi viện rồi, chắc sẽ sớm tới thôi. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Cứ như vậy, Lục Dĩ Bắc và hai kẻ địch mà anh không nhìn thấy rơi vào một cuộc giằng co ngắn ngủi. Lục Dĩ Bắc có thể cảm nhận được, hai luồng ánh mắt kia đang dần trở nên nóng nảy.

Còn Lục Dĩ Bắc, tuy mang tâm thái địch không động ta không động, tự an ủi mình rằng đội hành động đặc biệt sẽ sớm đến chi viện, nhưng theo thời gian trôi đi, lòng bàn tay anh cũng dần xuất hiện mồ hôi.

Khoảng mười mấy phút sau, các thành viên đội hành động đặc biệt còn chưa đến, thì hai kẻ địch vô hình của Lục Dĩ Bắc đã không nhịn được nữa.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, ngay sau đó trong đầu Lục Dĩ Bắc liền lóe lên ý nghĩ dự đoán.

【Bàn tay của nó từ phía sau vươn tới, kẹp chặt cổ tôi】

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ dự đoán của Lục Dĩ Bắc lóe lên, trong bóng tối không tan, một cánh tay trắng bệch khô héo như tay xác khô, như thể sinh ra từ hư không, xuất hiện trong khe hở của những chi thể búp bê, lao như điện về phía sau gáy anh.

“Vù—!”

Trong một tiếng nổ lớn của những lá bùa bị kích hoạt, tiếng rít của cánh tay tấn công và tiếng gió do Lục Dĩ Bắc xoay người vung kiếm tạo ra, trước sau vang lên, khoảng cách cực ngắn, gần như chồng lên nhau thành một tiếng.

Ngay sau đó, trong bóng tối liền vang lên một tiếng hừ nhẹ của Lục Dĩ Bắc.

Vào khoảnh khắc xuất kiếm, tuy anh đã thuận lợi đánh trúng cánh tay tấn công, nhưng do do dự trong chốc lát, không hoàn toàn hóa giải được đòn tấn công của kẻ địch, chỉ làm lệch quỹ đạo tấn công, khiến bàn tay vốn nên bóp chặt cổ họng anh lại rơi xuống lồng ngực.

Đòn đánh đó vừa nhanh vừa mạnh, dù anh đã sớm có chuẩn bị, dùng linh năng bao bọc, điều khiển cơ bắp phòng ngự, nhưng ngực vẫn truyền đến một cơn đau dữ dội, bị đánh bay ra ngoài, bên tai tiếng búp bê vỡ giòn liên tiếp vang lên, cho đến khi đâm vào một cây cột chịu lực, mới ổn định được thân hình.

“Khụ khụ khụ—!”

Lục Dĩ Bắc ho dữ dội, trong miệng tràn ngập mùi tanh ngọt, trong lòng một loạt suy nghĩ trỗi dậy.

Địch thì ẩn trong bóng tối — tối như đáy quần của Jacob, còn mìnhthì sáng rực, lộ liễu chẳng khác nào một cô gái trần truồng. Mẹ kiếp, thế này thì đánh kiểu gì được chứ?!

Dường như nhận ra đòn tấn công đã có hiệu quả, khi Lục Dĩ Bắc còn chưa kịp điều chỉnh lại trạng thái, anh đã cảm thấy tiếng gió rít ập tới.

Trong bóng tối, một cánh tay từ dưới đất hiện lên, từ dưới lên trên, mạnh mẽ đẩy vào cằm đang mở của anh.

“Vù—!”

Sức mạnh đáng sợ đột nhiên bộc phát.

【Bàn tay của nó từ phía dưới tấn công, đánh nát xương hàm của tôi】

Phía dưới?

Ý nghĩ dự đoán lóe lên trong đầu, lần này Lục Dĩ Bắc không do dự, không chút suy nghĩ mà nhảy lùi một bước, về phía mặt đất, dùng thanh đoạn kiếm trong tay, mạnh mẽ vạch ra một đường cong.

“Phụt—!”

Tiếng máu thịt bị lưỡi kiếm xé rách và mùi hôi thối nồng nặc gần như cùng lúc vang lên, phía xa truyền đến một tiếng hừ đau đớn, Lục Dĩ Bắc trong lòng vui mừng.

Trong tiếng gió hỗn loạn, một tiếng rên đau phát ra, tuy rất yếu ớt nhưng anh cũng đã thật sự nghe thấy.

Chém trúng rồi!

Hình như có cách đối phó?

Ừm, thử xem, có thể chơi được! Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ngay sau đó, anh liền mạnh mẽ cất bước, hướng về phía phát ra tiếng rên yếu ớt kia mà chạy như điên, cùng lúc đó, trong đầu không ngừng lóe lên ý nghĩ dự đoán.

【Bàn tay của nó từ bên trái tấn công, đánh trúng vai tôi】

“Phụt—!”

Lục Dĩ Bắc vung một kiếm, tiếng máu thịt vỡ nát lại vang lên, chất lỏng tanh hôi dính nhớp bắn lên mặt anh. Nhưng anh không hề dừng lại một chút nào, vừa phân biệt hướng phát ra tiếng rên đau, vừa tiếp tục chạy về phía trước.

【Bàn tay của nó từ phía trên tấn công, đánh trúng đầu tôi】

“Keng—!”

Đối phó với đòn tấn công từ trên cao, động tác xuất kiếm tương đối phức tạp, lưỡi kiếm của Lục Dĩ Bắc chậm một nhịp, va chạm với một bộ phận cứng rắn nào đó trên cánh tay trắng bệch, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

【Bàn tay của nó từ phía dưới bên trái tấn công...】

“Keng—!”

【Bàn tay của nó...】

“Phụt—!”

...

Vài lần phòng ngự thành công đòn tấn công của kẻ địch, vừa cho Lục Dĩ Bắc sự tự tin rất lớn, vừa giúp anh nắm được một chút quy luật tấn công của kẻ địch. Thêm vào đó, anh dần thích ứng với bóng tối trước mắt, sau đó việc phòng ngự hay né tránh đòn tấn công, dần dần trở nên thành thạo.

Trong vài phút tiếp theo, anh như một con thú hoang hoàn toàn không theo quy tắc, xông ngang dọc trong mê cung được tạo nên từ đống búp bê. Cộng thêm những lời lẽ rác rưởi không ngừng, thậm chí còn mơ hồ khiến cho nhịp điệu tấn công của kẻ địch trở nên có chút hoảng loạn.

“Cái đòn tấn công quái gì thế này? Ngươi cũng được coi là quái đàm à? Mềm nhũn như giấy vệ sinh!”

“Không đúng, ta phải xin lỗi ngươi vì lời nói vừa rồi, đòn tấn công của ngươi không giống giấy vệ sinh mà là một đống cứt lỏng!”

Lời vừa dứt, Lục Dĩ Bắc liền bị một đợt tấn công dữ dội như cuồng phong bão tố ập tới.

Thế nhưng, những đòn cuồng phong bão tố ấy lại hỗn loạn, rối rắm, hoàn toàn không theo bất kỳ quy tắc nào.

“cay rồi, Cay Rồi, CAY RỒI! Không ngờ đúng không? Ta đây bật hack nhìn xuyên tường đó!”

“Không thể nào...” Tiếng gió mang theo một tiếng kêu nhẹ đầy kinh ngạc, ngay sau đó nó như ý thức được mình mở miệng sẽ lộ vị trí, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ngay khoảnh khắc kẻ địch vừa dứt lời, Lục Dĩ Bắc đột nhiên dừng bước, hai tay giơ thẳng lên thành một đường thẳng, tay trái nắm chặt trường kiếm, lòng bàn tay phải trong chớp mắt ngưng tụ ra một quả cầu lửa màu đỏ thẫm lớn bằng cái chậu rửa mặt.

“Hồng Diễm Thiểm...”

Cùng với câu thần chú cuối cùng nhẹ nhàng vang lên, Hồng Diễm Thiểm được khuếch đại hơn hai mươi lần, bắn như tia chớp về phía bên phải anh. Cùng lúc đó, cả người anh cũng bay lên không trung, mượn lực bay về phía bên trái.

“Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Quân Thiên Tấu phiên bản thanh xuân!”

Cùng với một tiếng gào nhẹ, trong nháy mắt, kiếm khí hỗn loạn.

Tiếng gió gào thét bên tai ngưng bặt, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

 “Cộp cộp cộp —

Trong sự tĩnh lặng, có tiếng động nhẹ như quả bóng lăn truyền đến.

Ngay sau đó, bóng tối như một tấm vải bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, bay về hai phía, trước mắt Lục Dĩ Bắc dần dần khôi phục ánh sáng.

Khi tấm màn đen đó bị xé rách, thứ hiện ra không phải là một bối cảnh sân khấu tinh xảo nào, mà là một màu đỏ máu thảm liệt.

Một cái đầu xấu xí lăn trong vũng máu, cuối cùng dừng lại, đôi đồng tử đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Một thi thể không đầu mặc áo choàng đen ngã xuống cách đó không xa.

Dưới vô số vết máu văng tung tóe, cột đá, sàn nhà và mê cung được tạo nên từ đống búp bê đều đã trở nên biến dạng.

Lục Dĩ Bắc đứng tại chỗ, một bên là những rãnh sâu lộn xộn do lưỡi kiếm cày ra, một bên là ngọn lửa hừng hực do những con búp bê bị đốt cháy gây ra.

Nhìn xuống, quỹ đạo mà anh đã xông ra, đều là vài hình tròn không mấy đều đặn, và vị trí anh đang đứng, gần như chính là trên một đường thẳng nối các giao điểm của những hình tròn đó.

Đúng vậy, anh không phải là đang chạy loạn một cách đơn thuần, mà là thông qua tiếng rên của kẻ địch, không ngừng xác định vị trí của chúng.

Chỉ có điều, nếu không có tiếng kinh hô đầy kinh ngạc đó, có lẽ anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm thấy địch.

Trong cảm giác trống rỗng do tiêu hao linh năng dữ dội mang lại, Lục Dĩ Bắc thu hồi tâm trí, nhìn về phía thi thể ngã trên đất, nhíu mày.

Sao lại là một con quái đàm áo choàng đen, màkhông phải bé trai quái đàm?

Chẳng lẽ là đồng bọn?

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng súng và tiếng nổ dày đặc, ngay sau đó anh liền nghe thấy tiếng hét của các anh em đội hành động đặc biệt.

“Đoàng đoàng đoàng—!”

“Ầm—!”

“Bắt lấy nó, bắt lấy nó!”

“Anh em, đừng để nó chạy!”

Lục Dĩ Bắc: “...” Còn một con lọt lưới à? Có phải là đứa bé đó không?