Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 11: Đây là cái cách giải quyết vấn đề của cậu đấy à?

Tiếng hét từ phòng ngủ chính vang lên rồi nhanh chóng biến mất, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc ở tầng dưới, dường như không ai phát hiện ra điều bất thường.

Có lẽ như vậy là tốt nhất, nếu có quá nhiều nhân chứng, tình hình lại rắc rối hơn… Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, khẽ chạm vào huy hiệu trên ngực, liên lạc với Đỗ Tư Tiên.

“Đỗ Tư Tiên, tình hình bên cô thế nào rồi? Tại sao lại có người la hét?”

“Là Jacob, lúc anh ấy vào phòng vệ sinh để hoàn thành quy trình giai đoạn hai, hình như đã xảy ra sự cố gì đó. Bây giờ cửa đã bị khóa trái từ bên trong, tụi jem không vào được, không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Trong một nhóm nhỏ như vậy, khi kích hoạt sự kiện quái đàm, người chết đầu tiên quả nhiên là chú da đen sao?

Lục Dĩ Bắc buông một câu cà khịa trong lòng, rồi khẽ chạm vào huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu lần nữa.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó xem tình hình ngay.”

Trả lời xong Đỗ Tư Tiên, Lục Dĩ Bắc quay đầu nhìn các anh giai cơ bắp của đội hành động đặc biệt bên cạnh và nam sinh đã bị khống chế trói gô trên mặt đất, xoa xoa thái dương.

“Các anh, em qua đó xem trước, nếu có tình huống gì phiền các anh liên lạc với khách sạn để sơ tán người ở tầng dưới, sau đó vào chi viện. Em sẽ cố gắng câu đủ thời gian.”

Lục Dĩ Bắc không chọn cách để các thành viện đội hành động đặc biệt trực tiếp phá cửa xông vào, làm vậy động tĩnh quá lớn. Tần dưới còn nhiều người, một khi họ bị hoảng sợ mà chạy tán loạn, công tác giải quyết hậu quả sẽ trở nên rất khó khăn.

Vì vậy, trước khi xác nhận có quái đàm xuất hiện mà đã để các anh ra tay, thì không phải là lựa chọn tốt nhất.

Những mẹo vặt mà Giang Ly để lại cho Lục Dĩ Bắc vẫn rất hữu ích. Kỳ Đông sau khi nghe phương án khá thỏa đáng của Lục Dĩ Bắc, sững người một lúc.

Ngay sau đó, anh ta cười sảng khoái với Lục Dĩ Bắc: “Nhân viên Lục, cậu cứ yên tâm! Chuyện này chúng tôi rất có kinh nghiệm.”

Tĩnh như bàn thạch, động như xe tăng, chính là để nói về họ.

Lục Dĩ Bắc gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng gym nhỏ, nhưng trước khi đi, ánh mắt anh lướt qua nam sinh đang bị trói gô.

Chỉ thấy nam sinh đó nằm nghiêng trên đất, cơ thể bị trói không ngừng giãy giụa, miệng bị bịt thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên “ư ư!”.

Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc nhíu mày trầm ngâm hai giây, bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới ngồi xổm xuống nói: “Anh bạn, chuyện này thật sự không thể trách tôi được, ai mà muốn xảy ra mấy chuyện thế này chứ! Cùng lắm lát nữa để mấy anh trai này nấu mì cho cậu ăn nhé?”

Nam sinh: “???”

Câu này nghe… sao có gì đó sai sai vậy trời?

“Được rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, nhớ phải hòa thuận với các anh ấy nhé!” Lục Dĩ Bắc nói, nhún vai, đứng dậy rời khỏi phòng gym, đi về phía phòng ngủ chính.

Anh không hề lo lắng nam sinh kia sẽ bị tổn hại gì trong tay các anh em đội hành động đặc biệt.

Đội hành động đặc biệt rất có kinh nghiệm xử lý những nhân chứng vô tình lọt vào hiện trường điều tra sự kiện quái đàm.

Bỏ qua một số quy trình bảo mật thông thường, Tư Dạ Hội còn có một loại thuốc luyện kim không độc, không hại, không màu, không mùi, làm đẹp da, thúc đẩy tiết dopamine, được mệnh danh là ‘Nước mất trí’.

Chỉ cần một hai giọt, sau ba mươi giây là mọi đau khổ tan biến.

Ngoại trừ tác dụng phụ là sau khi uống, trong thời gian ngắn có thể khiến người thường dễ nhìn thấy quái đàm hơn thì nó còn hiệu quả hơn nhiều so với mấy loại thuốc linh tinh được quảng cáo trong nhà vệ sinh công cộng.

“U u u ——!”

Ngay khoảnh khắc cửa phòng gym sắp đóng lại, nam sinh phát ra một tiếng gào thét khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.

Lục Dĩ Bắc quay đầu nhìn lại, mặt không cảm xúc nói: “Đừng sợ, dưới sự chăm sóc của các anh trai cơ bắp này, lát nữa cậu sẽ chỉ còn lại niềm vui thôi!”

Nam sinh: “!!!”

Ngay sau đó, tầm nhìn của cậu ta đã bị lấp đầy bởi những thân hình oai vệ hùng tráng của các thành viên đội hành động đặc biệt.

“Hê hê hê—!”

Cùng với tiếng cười như tiếng tạ đòn, nhìn đâu cũng thấy toàn là những người đàng ông cơ bắp đang toe toét cười, để lộ hàm răng trắng bóng...

————

Rời khỏi phòng gym nhỏ, Lục Dĩ Bắc bước nhanh về phía trước, đi qua một góc rẽ, đến trước cửa phòng ngủ chính của phòng suite.

Chắc là ở đây... anh thầm nghĩ, lặng lẽ rút ra【Đồng Xu Phúc Thần】 trong túi áo.

Trong phòng có quái đàm tồn tại không, mặt ngửa là có, mặt sấp là không.

“Keng—!”

Mặt sấp, không có... Lục Dĩ Bắc ngẫm nghĩ kết quả dự đoán, nhíu mày.

Nếu bên trong không có quái đàm, vậy luồng dao động linh năng kia ngoài Đỗ Tư Tiên ra, là từ đâu đến?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, lại một lần nữa tung đồng tiền lên không trung.

“Keng—!”

Kết quả bói toán vừa rồi có bị nhiễu không, mặt ngửa là có, mặt sấp là không.

...

Lục Dĩ Bắc thầm niệm trong lòng, tung đồng xu lên không trung, rồi nhanh chóng bắt lấy, lặp lại như vậy ba lần, tổng cộng tung sáu lần, lúc này mới gật đầu.

Lần đầu tiên điều tra sự kiện quái đàm, cẩn thận một chút cũng không sai.

Liên tiếp tung sáu lần, kết quả bói toán đều cho thấy trong phòng không có quái đàm tồn tại, anh mới yên tâm mạnh dạn đưa tay gõ cửa.

Tuy kết quả bói toán cho thấy trong phòng không có quái đàm, nhưng chỉ cần xác định được nguồn gốc của luồng dao động linh năng kỳ lạ kia là từ trò chơi quái đàm, là có thể thông qua đạo cụ xin được từ phòng vật tư của Tư Dạ Hội để tiếp tục truy lùng.

Vì vậy Lục Dĩ Bắc cảm thấy vẫn cần phải vào xem tình hình.

“Cốc cốc cốc—!”

Anh gõ ba tiếng có nhịp điệu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân có phần vội vã sau cánh cửa, liền lùi lại một bước, nhường đường.

Két một tiếng, cửa mở ra, Đỗ Tư Tiên ra đón, theo như đã bàn bạc trước, cô giả vờ hoàn toàn không quen biết Lục Dĩ Bắc, ngạc nhiên hỏi: “Ừm? Xin hỏi, anh có việc gì không?”

Lục Dĩ Bắc khẽ cúi người: “Là thế này, tôi là nhân viên phục vụ các vị. Vừa rồi tôi ở dưới lầu nghe thấy bên này hình như có người la hét, nên lên đây hỏi thăm tình hình.”

Vừa nói, Lục Dĩ Bắc vừa dùng đôi mắt đang hơi nóng lên của mình nhìn vào trong phòng, ánh mắt lướt qua ba người trong nhóm của Dương Nghĩa, không khỏi sững người một chút.

Chỉ thấy trong phòng, ngoài Đỗ Tư Tiên ra, trên người mỗi người đều quấn một sợi chỉ đỏ nửa hư nửa thực, có sợi quấn ở đầu ngón tay, có sợi ở đuôi tóc, còn có một sợi kéo dài vào trong phòng vệ sinh.

Sợi chỉ đỏ của Dương Nghĩa, thậm chí còn xuyên thẳng qua lồng ngực!

Điều này có lẽ liên quan đến sự khác biệt trong quy trình thao tác của mỗi người khi tiến hành trò chơi... Nhưng tại sao Đỗ Tư Tiên lại không có? Vì cô ấy là người có linh năng à?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, lặng lẽ men theo sợi chỉ đỏ dẫn vào phòng vệ sinh mà triển khai linh giác, dò xét tình hình bên trong.

Trong phòng vệ sinh cách một bức tường, dao động linh năng của quái đàm không hề tăng cường, sức sống của Jacob cũng không có dấu hiệu suy giảm, xem ra hiện tại tạm thời không có nguy hiểm gì.

Sau một thoáng im lặng, Lục Dĩ Bắc nhanh chóng thu hồi tâm trí, khẽ gật đầu với Đỗ Tư Tiên: “Xin hỏi, tôi có thể giúp các vị không?”

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc và Đỗ Tư Tiên đang nói chuyện, trong phòng, Dương Nghĩa vẫn đang cố gắng vào phòng vệ sinh xem tình hình đã nhìn về phía này.

Sau khi thấy người ở cửa là Lục Dĩ Bắc, cậu ta sững người một lúc, rồi sắc mặt tái xanh, kinh ngạc nói: “Lục Dĩ Bắc sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?”

Khoảng thời gian này, Lục Dĩ Bắc cứ bám theo họ dò hỏi, khuyên can họ đừng chơi trò chơi quái đàm. Họ chưa bao giờ gặp ai như Lục Dĩ Bắc, lải nhải hơn cả gà mái sắp đẻ, xuất quỷ nhập thần hơn cả giáo viên chủ nhiệm ngoài cửa sổ, chạy nhanh hơn cả ngựa hoang.

Giống như một bóng ma, mang lại cho họ một cái bóng tâm lý cực lớn.

Bây giờ, nỗi sợ hãi mà Jacob vừa mang lại còn chưa tan, Lục Dĩ Bắc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!

“Tôi ở đây làm gì à?” Lục Dĩ Bắc lùi lại nửa bước, khẽ cho Dương Nghĩa xem bộ đồng phục trên người mình. “Thế này mà còn không nhìn ra à? Không phải là làm thêm sao!”

Ừm, đúng là làm thêm, tuy không phải nhân viên phục vụ khách sạn, mà là làm thêm điều tra sự kiện quái đàm thôi.

Lục Dĩ Bắc bổ sung một câu trong lòng, tiếp tục nói: “Ngược lại là các cậu...”

Cậu ta nói rồi nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn trong phòng đủ cho bốn năm người cùng vận động, khẽ nheo mắt.

“Các cậu tụ tập đông người trong phòng làm gì vậy? Đừng có giở trò linh tinh gì, gây phiền phức cho khách sạn đấy nhé!”

Dương Nghĩa khẽ nhíu mày, liếc mắt về phía cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt bên cạnh, trong mắt dần trở nên hoảng loạn.

Không biết Jacob trong phòng vệ sinh rốt cuộc thế nào rồi, lỡ như thật sự gặp phải quái đàm tấn công, nói không chừng đã... Lỡ như bị nhân viên phục vụ khách sạn phát hiện phòng chúng ta có người chết, chắc chắn sẽ báo cảnh sát đúng không? Nếu cảnh sát đến, chúng ta còn nói rõ được không? Nếu chuyện này bị cảnh sát báo lên trường, cuộc tranh cử lần tới e là tiêu mất...

Dương Nghĩa nghĩ, ánh mắt trầm xuống, lặng lẽ di chuyển, chắn trước cửa phòng vệ sinh, nghiêm mặt nói: “Chúng tôi, chúng tôi không làm gì cả, phải không mọi người?”

Lục Dĩ Bắc: “...” Trước đây mình không nhìn ra, thằng khốn này lòng dạ cũng đen tối gớm! Chú da đen bây giờ đang bị nhốt trong phòng vệ sinh, rất có thể đã gặp quái đàm vậy mà nócòn muốn che giấu?

Thấy Lục Dĩ Bắc không có ý định rời đi, Dương Nghĩa quay đầu lại, ra hiệu cho em gái trà xanh và cô nàng ngây thơ bên cạnh.

“Ừ ừ.” Cô nàng ngây thơ gật đầu, trên mặt đầy vẻ lo lắng không thể che giấu.

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ đang chơi game tổ đội thôi mà!” Em gái trà xanh thể hiện kỹ năng diễn xuất kinh người, mặt đầy vẻ vô tội, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp.

Thấy vậy, Dương Nghĩa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ý định của cậu ta rất đơn giản, chính là đuổi nhân viên khách sạn Lục Dĩ Bắc này đi trước, đợi xác nhận tình hình trong phòng vệ sinh rồi tính tiếp. Lỡ như thật sự có án mạng, cùng lắm thì đổ hết lên đầu Đỗ Tư Tiên, dù sao bữa tiệc là do cô ấy tổ chức, trò chơi quái đàm này cũng là do cô đề nghị.

Cậu ta đã nghĩ quá trình rất đơn giản, chỉ là cậu ta không ngờ rằng trong số họ có một ‘nội gián’!

“Chúng tôi đang chơi trò chơi quái đàm!” Đỗ Tư Tiên đột nhiên nói.

Dương Nghĩa: “...”

“Trò chơi quái đàm?” Lục Dĩ Bắc nhướng mày, ngạc nhiên hỏi. “Chẳng lẽ là 【Trốn tìm một người】?”

Dương Nghĩa mặt lộ vẻ tức giận, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc: “Có liên quan gì tới anh không? Chúng tôi…”

Lời của Dương Nghĩa còn chưa nói xong, Đỗ Tư Tiên lại một lần nữa chen vào: “Đúng vậy! Chính là trò chơi mà anh nói!”

Cô, Đỗ Tư Tiên chính là nội gián.

“Các cậu thật sự đã chơi trò đó?” Lục Dĩ Bắc giả vờ nghiêm túc. “Gay go rồi! Tôi đã cảnh báo các cậu hết lần này đến lần khác là đừng tham gia trò đó, sao các cậu không nghe?”

Dương Nghĩa nghe vậy nhíu mày nói: “Anh lúc nào...”

Nói được nửa chừng, trong đầu cậu ta lóe lên nội dung mà Lục Dĩ Bắc đã lải nhải suốt thời gian qua, sắc mặt biến đổi, lời nói trong miệng ngưng bặt.

Cậu ta đột nhiên nhận ra, bỏ qua tám, chín phần lời lẽ rác rưởi trong những câu nói của Lục Dĩ Bắc, thì hơn một phần nội dung còn lại đúng là đang bóng gió nhắc nhở họ rằng trò chơi này có nguy hiểm!

“Anh sớm đã biết trò chơi này có nguy hiểm?!” Cô nàng ngây thơ một lúc lâu mới phản ứng lại, lại như phát hiện ra kho báu gì đó, kinh ngạc nói. “Tại sao anh không nói sớm cho chúng tôi biết?”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Cô nương, con người không thể... Thôi, ai bảo hình tượng của cô là ngây thơ chứ?

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc im lặng trong giây lát, em gái trà xanh đột nhiên tiến lại gần anh, nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu như đang làm nũng yếu ớt nói: “Lục Dĩ Bắc, thật ra, tôi luôn cảm thấy anh là người rất tốt...”

“Cô đừng nói vậy, lỡ như bạn trai cô nghe thấy, anh ta sẽ giận đó.” Lục Dĩ Bắc ngắt lời.

Cảm giác nói chuyện này hình như mình đã nghe ở đâu rồi... Em gái trà xanh sững người một lúc, nhưng vẫn tiếp tục: “Tôi không có bạn trai đâu! Con gái như tôi chắc chẳng ai thích đâu nhỉ?”

“Cô biết vậy là tốt rồi!” Lục Dĩ Bắc mặt không cảm xúc, dứt khoát nói.

Em gái trà xanh: “...”

Cô ta nhìn Lục Dĩ Bắc, như thể trà Long Tỉnh Tây Hồ đang nhìn trà Bích Loa Xuân Động Đình, xác nhận ánh mắt là cùng một loại người, liền không làm trò nữa, đi thẳng vào vấn đề.

“Lục Dĩ Bắc, nếu anh đã biết trò chơi quái đàm này có nguy hiểm, chắc chắn cũng biết cách giải quyết nguy hiểm đúng không?”

Cô nàng ngây thơ bên cạnh nghe thấy lời này, cũng kích động lên: “Đúng đó! Lục Dĩ Bắc, anh chắc chắn có cách mà đúng không? Xin anh đó, giúp chúng tôi đi?”

Lục Dĩ Bắc há miệng, đang định nói gì đó, thì đúng lúc này Dương Nghĩa mỉa mai: “Cầu xin anh ta có ích gì? Nếu anh ta giúp được thì đã không chỉ khuyên can chúng ta rồi!”

Lúc đó chưa xác định được gì, ông đây ngoài khuyên các người ra thì còn làm được gì nữa? Lục Dĩ Bắc bực bội thầm nghĩ, lắc đầu với Dương Nghĩa: “Các cô ấy thì cứu được, còn cậu... e là khó!”

“Anh...” Dương Nghĩa chỉ vào Lục Dĩ Bắc, định nói lại thôi.

“Anh cái gì mà anh!” Lục Dĩ Bắc gạt tay cậu ta ra, bĩu môi nói. “Tôi xem rồi, tình hình của cậu không giống họ, chắc lúc chơi, quy trình thao tác của cậu cũng không giống họ lắm nhỉ?”

Dương Nghĩa nghe đến đây, sắc mặt trở nên tái nhợt, vô thức nắm chặt tay, giấu đi vết thương bị kim đâm ở đầu ngón tay.

Em gái trà xanh biết Dương Nghĩa lúc nãy không nghe lời khuyên, nhất quyết nhỏ máu vào người búp bê cũng biến sắc, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với cậu ta, lùi về góc xa nhất.

“Coi bộ bị tôi nói trúng rồi.” Lục Dĩ Bắc bình tĩnh nói. “Nhưng nể tình chúng ta đều là bạn học, chỉ cần...”

Lục Dĩ Bắc vốn định nói, chỉ cần đưa cho vài ngàn vạn thì sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này. Nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt chăm chú đánh giá của Đỗ Tư Tiên, anh liền không nói ra được, chỉ có thể hắng giọng, chuyển chủ đề.

“Khụ khụ, chỉ cần các cậu hợp tác tốt, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp các cậu.”

Trước mặt quyến thuộc kiêm đồng nghiệp thì không tiện làm càn, làm tổn hại đến hình tượng vĩ đại của mình, tức ghê! Lục Dĩ Bắc nghĩ.

“Anh thật sự làm được à?” Dương Nghĩa thăm dò.

“Nếu không thì sao?” Lục Dĩ Bắc liếc cậu ta một cái. “Tuy bề ngoài tôi là một sinh viên đại học bình thường, nhưng thật ra tôi xuất thân từ Đại Thuần Dương Cung...”

...của một đạo quán nhỏ vô danh bên cạnh ké hương khói. Lục Dĩ Bắc thầm bổ sung một câu.

“Trời ơi! Thật sự là Đại Thuần Dương Cung trong truyền thuyết sao!?”

Lời Lục Dĩ Bắc vừa dứt thì Đỗ Tư Tiên đã không nhịn được mà kinh hô thành tiếng. Không biết là đang phối hợp diễn xuất với Lục Dĩ Bắc, hay thật sự có hiểu biết về Đại Thuần Dương Cung, tóm lại là vô cùng khoa trương.

Thấy vậy, Dương Nghĩa nhíu mày, hỏi: “Cô Đỗ, hình như cô biết cái... cung gì đó?”

“Là một người yêu thích quái đàm, sao tôi có thể không biết được. Nghe nói rất nhiều người gặp quái đàm đều đến đó tìm cách giải quyết. Hơn nữa, lá bùa Tử Vi Thời Khí cầu được ở đó, dùng để hộ thân cực kỳ linh nghiệm!”

Lục Dĩ Bắc: “???”

Khoan đã! Cái gì cơ?

BùaTử Vi Thời Khí không phải là do lão tổ tự sáng tạo ra, dùng để lừa tiền nhang đèn của khách hành hương sao? Bây giờ sao lại chạy sang tay của Đại Thuần Dương Cung rồi? Có thể tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ một chút được không?

Đúng vậy, ý của tôi chính là...

Ta cháu của Thanh Tễ, trả tiền đây!

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, lặng lẽ thêm vào danh sách những thứ cần học mỗi ngày với Thanh Tễ một môn học mới là vẽ bùa.

Dù có phô trương, táo bạo đến đâu, người thường khi đối mặt với cái chết, ít nhiều cũng sẽ sợ hãi.

Thấy Đỗ Tư Tiên khen ngợi cái gọi là xuất thân môn phái của Lục Dĩ Bắc hết lời, Dương Nghĩa cuối cùng cũng chịu tránh sang một bên, hướng về phía Lục Dĩ Bắc làm một động tác mời: “Mời, nếu như anh vào được.”

Lục Dĩ Bắc bước tới, vặn tay nắm cửa, nhíu mày.

Anh đã dùng rất nhiều sức, nhưng đổi lại chỉ là một loạt tiếng “cạch cạch” nhẹ, cửa đã bị khóa từ bên trong, thậm chí anh còn cảm nhận được trên tay nắm cửa có dao động linh năng yếu ớt.

“...”

Trầm ngâm hai giây, Lục Dĩ Bắc nói một câu: “Không sao, vấn đề nhỏ, tôi có cách giải quyết! Các cậu ở đây đừng đi lung tung, tôi đi một lát sẽ về.”

Nói xong anh liền quay người rời khỏi phòng ngủ chính, đến phòng gym nhỏ bên cạnh, tìm thấy chiếc túi đàn guitar mà các anh em đội hành động đặc biệt đã giúp mang theo, lục ra Tượng Minh Vương.

Một phút sau, anh một tay xách Tượng Minh Vương quay trở lại phòng ngủ chính. Sau khi khóa trái cửa lớn, anh liền trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước tới, hai tay giơ Tượng Minh Vương lên, nhắm thẳng vào ổ khóa của cửa phòng vệ sinh...

Mọi người: “???” Đây là cái cách giải quyết vấn đề của cậu đấy à?

“ĐÙNG— ĐÙNG—!”

Hai tiếng động lớn vang lên, ổ khóa theo đó mà bay ra. Lục Dĩ Bắc quay người nhìn mọi người một cái: “Vừa rồi các cậu có nói gì không?”

Mọi người: “…Không, không có gì, cậu cứ tiếp tục đi.”

Trong lòng: coi như cậu giỏi, DIO!

“Két—!” Lục Dĩ Bắc nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.

Một luồng gió lạnh thấu xương ập vào mặt, cửa sổ trong phòng vệ sinh không biết đã mở từ lúc nào. Jacob đứng bên cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, rõ ràng có chút không tỉnh táo.

Nửa thân trên của cậu ta bị sợi dây đỏ kéo nghiêng hẳn ra ngoài, gần bảy mươi độ, nhìn thôi cũng biết sắp rơi khỏi cửa sổ đến nơi.

Trong phòng vệ sinh, tấm gương không lớn lắm đặt nghiêng đối diện với cửa sổ, trong gương một mảng đen kịt, không phản chiếu hình ảnh của Jacob, cũng không phản chiếu cảnh vật bên ngoài, mà lại phản chiếu hình ảnh một đứa bé trai toàn thân trắng bệch, mặt mày dữ tợn ở trên không trung cách đó mấy chục mét.

Đứa bé lơ lửng trên không trung, bụng bị mổ ra, bốn sợi chỉ đỏ như ruột gan từ trong bụng rơi ra, kéo dài, đầu còn lại lần lượt nối vào người của bốn người trong nhóm Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa và mọi người thấy tình hình trong phòng vệ sinh, bị hành động kỳ quái của Jacob dọa cho ngây người, đứng sững tại chỗ. Ngay lúc họ đang sững sờ, Lục Dĩ Bắc một bước lao tới, ôm ngang eo Jacob, kéo cậu ta vào trong phòng.

Sau đó, anh đưa tay ra, một phát tóm lấy những sợi chỉ đỏ trước mặt, nhanh chóng quấn vài vòng, siết chặt trên tay mình.

Bắt được ngươi rồi! Đồ ranh con 0.7 Thỏ! Lục Dĩ Bắc nghĩ, ánh mắt mắt hơi sắc lại.

Hình ảnh trà Long Tỉnh Tây Hồ đang nhìn trà Bích Loa Xuân Động Đình là một phép so sánh mang tính ẩn dụ. Cả Long Tỉnh và Bích Loa Xuân đều là danh trà trứ danh của Trung Quốc, mỗi loại có hương vị và xuất xứ riêng nhưng đều được xếp vào hàng thượng phẩm. Khi tác giả dùng hình ảnh này để miêu tả ánh nhìn của nhân vật, ý muốn nói rằng hai người đều là “cùng một loại”, đều thuộc hàng xuất chúng, ngang tài ngang sức. Đây là cách nhấn mạnh sự đồng điệu và sự thừa nhận lẫn nhau của những kẻ ở cùng một đẳng cấp. DIO là meme mạng Trung, mượn từ nhân vật Dio Brando trong JoJo’s Bizarre Adventure – nghĩa là kiểu “được rồi, coi như mày lợi hại như Dio đi”.