Phần 1 - Ch.1 <Oknodie>

Ch.1 <Oknodie>

<1 Oknodie>

Tôi muốn bù đắp năng lực thể chất của mình bằng sự may mắn.

Ngược lại nếu vận may có đen đến đâu, thì tôi cũng muốn vượt qua nó bằng cách đầy sự ấn tượng với năng lực thể chất.

Trong số những trò chơi được tạo ra để đáp ứng nhu cầu của game thủ, nổi tiếng nhất chính là trò chơi thực tế ảo <Tốt Nghiệp Học Viện Bằng Vận May> này.

“Haizz… Tại sao mình lại dành hàng ngàn giờ cho một trò vô lý như thế này chứ?”

Nếu hồi đó tôi chơi game hẹn hò, có lẽ giờ tôi đang suy nghĩ xem nên xây dựng hậu cung với những ai rồi.Lẽ ra tôi nên chơi một tựa game người lớn như bạn tôi đã nói.Tôi đã chọn sai game trước khi ngủm rồi...

Nhưng thế này vẫn chưa phải tệ nhất.

Trên đời còn có những game như 'Banyogok', một trò cực kỳ khắc nghiệt đòi hỏi kỹ năng và thể lực vượt trội, gắn với các tag như <Ẩn Nấp><Hành Động><Ám Sát><Yokai Fantasy>.Tất nhiên, <Tốt Nghiệp Học Viện Bằng Vận May> cũng chẳng hề dễ hơn tí nào.

Thể chất, trí tuệ, và vận may.Ngay cả với tư cách là một người chơi kỳ cựu, tôi cũng không thể lơ là trong trò chơi mà cả ba yếu tố này phải cùng hội tụ mới tốt nghiệp được.Nếu may mắn, mọi chuyện có thể trở nên cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu xui xẻo, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được trò chơi sẽ chơi xấu bạn kiểu gì.

“Reroll là cách duy nhất để điều chỉnh vận may dù chỉ một chút.”

Và trong lúc đang reroll, tôi lại tới một thế giới khác.

“Lưu! Thoát! Cưỡng chế đăng xuất! Cửa sổ trạng thái!”

Dù tôi có hét lên với không khí như kẻ điên bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng có thông báo hệ thống nào xuất hiện.Một thế giới game trở thành hiện thực.Nói cách khác, đây là một bản vá… thực tế...

Nếu đã bị nhập vào một thế giới khác dựa trên game, thì ít nhất họ cũng nên cho tôi nhập vào cái nhân vật nam lực lưỡng mà tôi luôn chơi chứ, chứ không phải cái cơ thể của một bé gái nhỏ xíu mà tôi chưa từng chơi bao giờ.

- Nhưng mà cậu chỉ toàn chơi nhân vật nam thôi.

- Đó là vì không còn cách lên đồ DPS tốt hơn cách này đâu.

- Thật không đó?? Vậy là cậu sẽ ổn với việc dùng một nhân vật nữ với DPS cao hả? Kể cả khi cổ không có tí cơ bắp nào, siêu nhỏ con, làn da nhợt nhạt, và tỏ vẻ đáng thương hửm??

- Dĩ nhiên rồi!

Cuộc trò chuyện với cô bạn thuở nhỏ Sia khi cả hai còn trong cơn say luôn vang vảng trong đầu tôi.Liệu đây chỉ là sự trùng hợp thôi à?

“Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.”

Tôi mong là thế...

Đúng là cơ thể này chả có tí cơ bắp nào, cực kỳ lùn, da thì trắng bệch, nhưng mọi thứ sẽ do tôi quyết định!Một người chơi kỳ cựu mà trông đáng thương á? Nghe khó tin thật.Dù tôi có cố tình mà tỏ ra đáng thương đến đâu thì cũng khó mà làm được.

Sau khi ôm lấy cái đầu đang nhức nhói, tôi phấn chấn đứng dậy khỏi ghế.Nếu cứ ủ rũ thế này, tôi thật sự sẽ trở thành một cô bé đáng thương, tội nghiệp mất!

<Sự Kiện Hướng Dẫn!>

Bạn đã được gửi đến thủ đô cùng ước mơ tham gia học viện! Một bức thư từ cha của bạn đã được chuyển đến phòng trọ này!

Cha của bạn đã chuẩn bị cho bạn món quà gì? Hãy mở bức thư để biết!

Nhưng mà cũng có vài tin tốt.Thông báo từ hệ thống mà tôi tưởng là hoàn toàn không phản hồi bỗng kích hoạt khi tôi nhìn thấy một vật thể cụ thể.Nó giống hệt như trong game, từng tí một.Đây chính là đoạn hướng dẫn đầu game.

“Vấn đề là còn có những khởi đầu tệ hơn cả một dân thường.”

Chướng ngại đầu tiên của cái trò chơi–biến–thành–hiện–thực này chính là sự kiện hướng dẫn đang xuất hiện trước mắt tôi, được người chơi gọi là Thư Ngẫu Nhiên của Papa.

Yếu tố ngẫu nhiên của màn thử thách đầu tiên này chính là người cha gửi bức thư.Mỗi lần chơi, người cha sẽ thay đổi ngẫu nhiên.

Nhân vật chính có thể là con của một nông nô, con của một thợ săn sống trên núi hẻo lánh, hoặc là một đứa trẻ mồ côi được một hiệp sĩ cưu mang trong chiến tranh.

<1 Đồng Vàng><Vỏ Ốc Âm Thanh Nhạt><Người Giám Hộ: Không>

Ví dụ như là kết quả đã xuất hiện ngay trước khi bất ngờ ngủm.

Quỹ hỗ trợ: 1 đồng vàng, tầng lớp thấp.Một vật phẩm liên quan đến nghề đi biển, nghề ngư dân.Không có người giám hộ, hoàn toàn cô độc, không quen biết ai.

Trong những ngày còn non nớt, chưa biết gì, tôi chắc chắn sẽ cố chấp chơi một nhân vật như thế đến cùng. Nhưng sau khi biết đến việc reroll, thì đây là dạng chỉ số mà tôi sẽ bỏ ngay không cần suy nghĩ.

<50 Đồng Bạc><Mũ Da Gấu Nhồi Bông Cũ><Người Giám Hộ: Nick – Gã Đồ Tể>

Thông số này cũng… trung trung thôi.

Quỹ hỗ trợ dưới 1 đồng vàng, mồ côi.Giáp làm từ da thú, xuất xứ từ một ngôi làng săn bắn.Người giám hộ là đồ tể, tăng tốc độ trưởng thành trong kỹ năng săn bắt và xẻ thịt.

Tốc độ trưởng thành trong săn bắn và xẻ thịt á?Tôi bỏ qua mấy thứ đó lâu rồi.Cho tôi thứ tôi vốn đã giỏi sẵn thì đúng là chẳng có ích gì thật.

Ngã rẽ đầu tiên của may mắn—có thể cực kì khó nếu bạn đen đủi, nhưng cũng có thể cho bạn một khởi đầu giàu sang phú quý nếu gặp may.

Thật khó để mong đợi những chỉ số có ích.

Hầu hết các vật phẩm hỗ trợ và buff chỉ là những thứ nhỏ nhặt mà người chơi có thể tự xử lý bằng khả năng của mình.

“Chuyện này chắc cũng bình thường thôi.”

Để có được một kết thúc bình thường, nơi quyền công dân được đảm bảo, bạn cần tốt nghiệp Học viện với điểm số tốt.Để có được một kết thúc hạnh phúc với tỉ lệ thành công được đảm bảo, bạn cần tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.

Những học sinh kém, tốt nhất thì trở thành các quản trị viên khu vực và kỹ nữ; tệ nhất thì bị phản bội bởi đồng đội phiêu lưu và trở thành nô lệ tùng dịch. Nói nôm na, là một bad ending.

Bị đuổi học?Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến nó.

Ở cái thế giới này, nơi mà thế giới game đã trở thành hiện thực, bị đuổi học đồng nghĩa với cái chết, một Death ending.

Phần hướng dẫn (tutorial) là điểm rẽ nhánh đầu tiên phân chia quyền công dân và sự thành công khỏi sự sụp đổ và cái chết.Nó giống như một lá bài tarot tiên đoán số phận vậy.

60% khả năng cha là thường dân. Bad ending.30% khả năng là trẻ mồ côi. Dead ending.9,9% khả năng cha là một người thành đạt. Quyền công dân được đảm bảo.0,1% khả năng cha là quý tộc. Đây là nơi thành công xuất hiện.

“Là một người chơi lâu năm, tôi sẽ biết ơn với bất cứ thứ gì ngoài trở thành trẻ mồ côi.”

Nhân vật được chúc phúc. Thành công. Điểm cao chót vót khi tốt nghiệp.Đường tắt dẫn đến ba điều này chính là xuất thân quý tộc.

Nhưng mà 0,1% thì hiếm đến mức nào?

Tôi thậm chí không cần phải ước đến việc trở thành một quý tộc.

Chỉ cần một người cha thành đạt, hoặc thậm chí chỉ là một thường dân, cũng đã đủ rồi.

Miễn là tôi không phải trẻ mồ côi, tôi tự tin mình có thể tận dụng hiệu suất đến mức tối đa ngay cả với phần thưởng nhỏ.

Keng.

Túi tiền xuất hiện trên bàn trong phòng trọ.Quỹ hỗ trợ này trông có vẻ khá nặng.Tôi sắp nở một nụ cười thật tươi nhưng lại dừng lại.

Dù số tiền trong túi là ngẫu nhiên, loại tiền bên trong cũng ngẫu nhiên.

Chưa phải lúc để tôi mất cảnh giác.Tôi phải nhớ kĩ quy tắc.

Quy tắc 600 đến 300 đến 99 đến 1.

Việc nó chứa đồng vàng (0,1%), bạc (9,9%), đồng (60%), hay là mấy viên đá (30%) chỉ có thể biết được khi tôi mở nó ra.

Sột soạt.

Khi tôi tháo dây buộc túi, một màu sắc sáng óng xuất hiện.

Màu sắc rực rỡ đó là vàng!

Đồng vàng!

Ít hơn 1 đồng vàng nghĩa là mồ côi.Từ 1 đồng vàng đến dưới 10 đồng vàng nghĩa là tầng lớp thấp.Từ 10 đồng vàng đến dưới 100 đồng vàng nghĩa là tầng lớp trung lưu.

100 đồng vàng trở lên là bảo chứng thành công, gần như tấm vé chắc chắn để có một người cha quý tộc.

Quỹ hỗ trợ tôi nhận lần này là 100 đồng vàng.

Tôi trúng giải quý tộc rồi~.

May mắn thật~

Vật phẩm hỗ trợ đi kèm với quỹ cũng tuyệt vời không kém.Tôi được tặng một chiếc vòng cổ gắn đá quý.

Những phụ kiện có đá quý thường là cổ vật, mà dù không phải thì chúng cũng là vật hỗ trợ cực kỳ giá trị.

Xé.

Tôi xé con dấu và mở lá thư ra.

Trong thư có một tờ giấy viết thư thanh lịch và một chiếc còi.Một lá thư chất chứa tình thương của một người cha quý tộc.

Nó được viết gì ta?

Trái với kỳ vọng của tôi, nội dung bức thư cực kì ảm đạm.

Năm xxxx, Tháng xx, Ngày xxNgày đăng ký dự thi tuyển sinh Học viện.

Tôi lật mặt sau lá thư.

Chả có gì được viết ở đó.

Tôi huơ nó lên trên ngọn đèn.

Không có dòng chữ ẩn nào hiện ra.Cái gì thế này?

Cha tôi là giám khảo tuyển sinh à?Không có chút dấu vết nào của tình cha trong nội dung ngắn ngủn đến khó hiểu này.

Keng.

Là vì nó đã nằm trong túi tiền.

Tôi cảm nhận được tình cha thông qua số tiền lớn trong túi đó.

Không có những dòng văn dài dòng cũng tốt.

Điều đó có nghĩa là sau này sẽ ít xảy ra những sự kiện rắc rối liên quan đến người cha quý tộc hơn.

Nếu có cái gì phiền, thì có lẽ chính là cái tên Oknodie khiến tôi nhớ đến quá khứ ngu ngốc của mình.

“Cha của đứa trẻ này đã nghĩ gì khi đặt cho nó cái tên như vậy?”

'Không sao, tôi không ngủm được đâu.'

Đó là một cái tên mà chẳng người cha bình thường nào lại đặt cho con mình.

Cơ thể xa lạ này cũng đáng bất an như cái tên xa lạ ấy.

Soạt.

Bộ ngực mà tôi nhìn thấy khi kéo cổ áo xuống… có nhiều 'thể tích' hơn so với vẻ ngoài của nó.Khi tôi kéo chiếc áo phông lên “sức mạnh” được nó lộ ra không hề tầm thường.Lồng ngực tôi đang che giấu sức mạnh của nó.

Sau mấy suy nghĩ có phần viển vông đó, tôi nhanh chóng trở nên trầm cảm.

Dù lồng ngực này có che giấu bao nhiêu sức mạnh đi nữa, việc nó là ngực của tôi vẫn khiến tôi cảm thấy bất ổn.

“Haiz, tôi cũng chẳng biết nữa.”

Tôi nên nhìn vào gương trước rồi mới suy nghĩ tiếp.

Điều may mắn là trong thư còn có kèm theo một chiếc còi.Một vật phẩm liên kết vô cùng hiếm, ngay cả trong game cũng hiếm gặp.

Còi triệu hồi quản gia.

Một quản gia có khả năng tự động cung cấp nhu yếu phẩm hằng ngày và tự động bán chiến lợi phẩm—đó là vật phẩm hộ vệ hạng S, nếu không nói là hạng SSS!

Oknodie đã thừa hưởng mọi yếu tố của một nhân vật được ban phước: quỹ hỗ trợ, trang bị hỗ trợ, và cả mối các mối quan hệ được hỗ trợ.

“Tôi tự hỏi là không gian như thế này có hơi chật để bắt đầu việc triệu hồi không.”

Trong game, khi dùng còi, sẽ có tiếng bụp, khói xuất hiện lên từ không khí, và một quản gia sẽ được triệu hồi.Nhớ lại điều đó, tôi chất hết mọi thứ ngoại trừ cái bàn lên giường như chơi Tetris rồi ngồi vào phần còn lại của giường.

May thay bảng phân bổ chỉ số của tôi không bị rối, vì tôi không đổ mồ hôi hay mệt mỏi gì cả.

Tuýt.

Khi tôi thổi còi, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.Là cửa ra vào.

“Tiểu thư gọi tôi sao?”

Thay vì xuất hiện với tiếng bụp và làn khói như trong game, vị quản gia bước vào bằng cách… mở cửa chính...

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm sau kiểu xuất hiện quá mức “bình thường” đó.'Tại sao ông lại vào từ đó chứ? Ngại chết đi được.'

“Xin lỗi... Ừm…”

Một quản gia trong bộ đuôi tôm truyền thống.Một kiểu tóc vuốt ngược cứng đơ như cổ áo của ông ta.Một gương mặt đáng sợ và đôi mắt dữ tợn khiến tôi tự hỏi liệu ông ta là một quản gia hay là thành viên một băng đảng mafia nào đó.Trên ngực ông ta có một tấm bảng tên.

[Jonna Wiheomhae]

Một cái tên kỳ lạ.Nhớ lại nguồn gốc của cái tên Oknodie, tôi không thể mất cảnh giác được.Tôi cố thử đọc nó theo cách phát âm ở thế giới này.

Jonna wiheomhae.Cực kỳ nguy hiểm.

“……”

“Có vẻ tiểu thư đang có triệu chứng lo âu.”“Không, không phải vậy…”“Tiểu thư cần thuốc chứ?”“À, không. Tôi chỉ cần một cái gương cầm tay là được…”

Tên của một người có thể là “Không sao, tôi không ngủm được đâu.”Nếu cha mẹ muốn con gái mình dũng cảm, điều đó hoàn toàn có thể.Nhưng làm sao tên của một quản gia lại có thể là 'Cực kỳ nguy hiểm'?Một ánh mắt sầu lắng nhìn xuống tôi.

Bầu không khí rợn người một cách bất thường ở một quản gia khiến tôi có cảm giác căng thẳng như đang đối mặt với một kẻ khủng bố chống xã hội hay một phản diện.

“Tiểu thư cho tôi mạn phép nói chuyện với cô một lát được chứ?”“Hả? À, vâng.”“Nếu tiểu thư đã đọc thư thì sẽ biết. Chủ nhân mong tiểu thư nhập học Học viện.”“Chủ nhân? Ý ông là Papa?”“Papa…?”

Đây bây giờ là thực tại, không phải trò chơi.Có lẽ trong thực tế có cách gọi khác.Quản gia có vẻ không thấy từ đó khó nghe hay lạ lẫm, và cứ thế tiếp tục câu chuyện.

“Tôi đã chuẩn bị huấn luyện để tiểu thư có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh. Tiểu thư không cần phải đi săn hay lăn lộn với các mạo hiểm giả. Ở đó cũng có một chiếc gương toàn thân.”

Ánh mắt của vị quản gia chuyển sang bàn, ghế, và đống đồ lặt vặt chất trên giường.Không còn chỗ nào để một người nằm xuống giường, chỉ vừa đủ chỗ để đứng tựa vào đồ đạc.Trên giường thậm chí không có vết lõm nào—thứ thường xuất hiện nếu đã có người nằm lên đó.

“Ở đó sẽ là một môi trường đáng tin cậy hơn nhiều so với trọ trong quán trọ.”

Một chiếc giường không hề có dấu vết từng có người ngủ.Một khung cảnh chả giống phòng của một người bình thường chút nào.Tôi chợt nhận ra điều mà trước đó mình chưa để ý.

“À... Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”“Tiểu thư không cần phải nói gì cả.”

Dù tên và vẻ ngoài của ông trông đáng sợ, ông lại có vẻ đang thương hại tôi.Tôi đã nhìn thấy ánh mắt như vậy ở đâu đó rồi.Sau khi lục tìm ký ức một lúc, cuối cùng tôi nhớ ra.

Đó chính là biểu cảm của những khách mời trên các chương trình TV khi nhìn một con chó được mang đến từ trạm cứu hộ co ro trong một góc, run rẩy và tránh bàn tay con người.

“…….”

Ông ấy đang nhìn tôi như thể tôi là một đứa trẻ vô cùng đáng thương.