Phần 1 - Ch.0

Ch.0

<0 - Lời mở đầu>

Tôi bị ám ảnh bởi việc reroll chỉ số.

Bạn có thể sẽ tự hỏi tôi reroll chỉ số như thế nào.

Nó đơn giản chỉ là một cuộc đua ấn nút thoát khẩn cấp.

Bằng cách ép buộc mở nắp khoang trò chơi để kết thúc và khởi động lại màn hướng dẫn.

Mặc dù cái thiết bị luôn cảnh báo tôi mỗi lần tôi làm điều ấy rằng tôi có thể ngủm bất cứ lúc nào nếu có sự cố xảy ra, và báo đài cũng đề cập tới nó, nhưng mà đối với tôi mà nói, nó nghe chẳng khác gì là nói dối cả.

Vì sao ư?

Vì tôi đã làm điều đó hơn mười nghìn lần rồi.

"Này, cậu điên à?! Cậu thật sự sẽ ngủm khi làm thế đấy!"

"Không sao, tớ không ngủm được đâu."

"Đồ điên. Khi cậu thật sự ngủm, trên bia mộ của cậu sẽ ghi 'Không sao, tớ không ngủm được đâu.'"

"Thì sao?"

"Thà rằng cậu nghiện game người lớn còn hơn là mạo hiểm tính mạng để 'reroll chỉ số' trong một trò chơi rác phụ thuộc vào RNG."

Người bạn thời thơ ấu của tôi nhả ra những lời nguyền rủa không hẳn là nguyền rủa này trong khi tặc lưỡi.

Nhưng thật sự mà nói, điều này ổn mà.

"Thôi được rồi, cứ coi như việc reroll là một chuyện bình thường đi. Thì ít ra cậu cũng phải chơi nhân vật nữ chứ, tớ nghĩ cậu có đời sống tình dục lành mạnh hơn đấy. Sao cậu cứ chơi những nhân vật nam đầy cơ bắp ướt nhẹp mồ hôi thế? Cậu gay hay sao thế?"

"Cậu đang nói gì vậy?! Tớ không bị gay! Tớ chỉ bị cuốn hút bởi mấy cách lên đồ one-shot one-kill thôi. Tớ chả quan tâm nếu đó có phải nhân vật nam hay không miễn là DPS tốt là được."

"Nhưng mà cậu chỉ toàn chơi nhân vật nam thôi."

"Đó là vì không còn cách lên đồ DPS tốt hơn cách này đâu."

"Thật không đó?? Vậy là cậu sẽ ổn với việc dùng một nhân vật nữ với DPS cao hả? Kể cả khi cổ không có tí cơ bắp nào, siêu nhỏ con, làn da nhợt nhạt, và tỏ vẻ đáng thương hửm??"

"Dĩ nhiên rồi!"

Những câu hỏi không khác gì đang bị thẩm vấn cứ xuất hiện không ngừng khi chúng tôi thấm men say.

Đúng là phụ nữ, nói chuyện nhiều điên.

Có thể là do đang say nên một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên trong đầu tôi.

Liệu... Việc cô ấy lo lắng cho tôi bởi cổ thích tôi??

Khi tôi đang tự mãn với những suy nghĩ trong đầu thì cổ cất lời:

"Này, tớ có thể sẽ bỏ qua cho cậu nếu cậu chịu ngủ với tớ đêm nay!"

"Thôi cho qua nhá, tớ về chơi game đây."

Có hơi quá để có thể coi cô ấy là đang thích tôi không?

Bộ hầu hết mấy người bạn hồi thơ ấu với nhau đề thích nhau hả?

Chúng tôi chỉ cùng nhau uống rồi trò chuyện về game một cách lành mạnh thôi.

Cô ấy chắc chỉ đang nói mớ trong cơn say thôi.

"Nhớ nhắn cho tớ sau khi về tới nhà nhá Sia."

Sau khi đỡ cô ấy vào taxi, tôi đã chạy về nhà và mở khoang trò chơi của mình.

Tôi biết là cổ đã bật đèn xanh nhưng mà... Điều đó còn có nghĩa gì chứ?

Dù 2 đứa có hẹn hò đi chăng nữa, thì tôi cũng không có đủ tiền để mà đi hẹn hò.

Thôi thì cứ chơi game trước đã.

Bzzzt!

Ngay khi tôi vừa mở khoang trò chơi với một cách thờ ơ thì một tia sáng lấp lánh xuất hiện.

Nỗi sợ về việc khoang chứa bị chập mạch của tôi đã thành sự thật...

'Chà... Thì ra đây là cái chết...'

Quá trễ để tôi có thể bắt đầu tiếc nuối.

Một cảm giác đau tê dại từ luồng điện đang chạy khắp cơ thể tôi.

"... Đây là thứ cậu tự chọn. Tớ đã cho cậu một cơ hội rồi."

Người ta thường nói khi chúng ta đang rời xa cuộc sống, những khoảng khắc trong đời sẽ vụt qua trong ta.

Nhưng tại sao tôi lại nghe giọng của Sia người bạn thơ ấu của tôi?

Có lẽ... Tôi đáng ra nên hẹn hò với cô ấy chăng?

Một sự nuối tiếc muộn màng.

Dần dần tâm trí tôi tắt lịm...

SSS

Và thế là tôi mở mắt ra trong một thế giới khác như một thằng ngốc.

<Sự kiện hướng dẫn!>

Bạn đã được gửi đến thủ đô cùng ước mơ tham gia học viện! Một bức thư từ cha của bạn đã được chuyển đến phòng trọ này!

Cha của bạn đã chuẩn bị cho bạn món quà gì? Hãy mở bức thư để biết!

Thật sự thì... Tôi không phàn nàn về cái gì cả.

Ngủm trong khi chơi game, và tỉnh dậy cũng trong một thế giới game?

Là một người chơi hardcore, tôi cảm thấy rất biết ơn điều này.

*Bóp*

Cái cảm giác khi tôi chạm vào cẳng tay mình bằng các ngón tay.

Làn da trắng và mềm mại ngay trước mắt.

Một bộ tóc dài đến mức mà có thể gọi là khá cồng kềnh.

Sao tôi lại trở thành con gái rồi?!

Kể cả cảm giác khó chịu không quen thuộc trong một cơ thể phụ nữ, tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng chỉ duy nhất một thứ khiến tôi khá phiền lòng.

Ánh mắt tôi chuyển sang bức thư từ cha tôi gửi đến.

[Gửi đến con của ta Oknodie]

Cái tên ở trên phong bì thư chính là cái vấn đề ấy.

Trong cái thế giới này, cái tên ấy được phát âm là Oknodie và cũng được viết là Oknodie.

Bây giờ khi tôi để ý, tôi nhận ra một điều.

Một câu nói quen thuộc bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

'Không sao, tớ không ngủm được đâu'

Ok no die

Một cái tên có thể khiến người ta phát cáu sau khi tỉnh dậy ở một thế giới game.