Tôi Muốn Kết Hôn Với Thái Tử Xấu Xí Ở Dị Giới Nơi Chuẩn Mực Đẹp Và Xấu Bị Đảo Ngược!

Truyện tương tự

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

25 286

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

冷冬阳

Một thế giới nơi tồn tại những hiện tượng siêu nhiên và các truyền thuyết kì lạ, một cậu bé tin rằng bản thân đã mất tất cả.Cho đến khi cô ấy xuất hiện, mang phép màu đến với cuộc sống vô vị của cậu d

6 30

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

133 13171

Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

(Đang ra)

Phỏng đoán của phó giáo sư Takatsuki Akira

Sawamura Mikage 澤村御影

Cùng khám phá những bí ẩn xung quanh bộ đôi đũa lệch: phó giáo sư thích sưu tầm chuyện kì bí x nam sinh viên nghe thấy lời nói dối.

7 10

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

20 86

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

(Đang ra)

Công chúa mà tôi chăm sóc cứ bám lấy tôi mãi

夏乃実

Leon trở thành người hầu cận cho Tam công chúa Tetra. Dù đi theo hộ tống Tetra… (một cô nàng chẳng hề thành thật với lòng mình…) đến học viện, nhưng khi những tiểu thư quý tộc mà Leon từng phục vụ trư

2 7

Light Novel Vol 1 - Chương 1.1: Chuyển Sinh Vào Thế Giới Đảo Lộn Tiêu Chuẩn Vẻ Đẹp

Chương 1.1: Chuyển Sinh Vào Thế Giới Đảo Lộn Tiêu Chuẩn Vẻ Đẹp

Tôi, Cocolette Blossom, đã nhớ lại những ký ức từ kiếp trước vào năm lên mười tuổi.

Khi đang gào khóc trong cơn sốt cao li bì vì căn bệnh truyền nhiễm bùng phát lúc bấy giờ, một ý nghĩ chợt lóe lên, một khao khát mãnh liệt trào dâng từ tận sâu thẳm linh hồn tôi: Mình không thể chết như thế này được! Kiếp này, mình nhất định phải kết hôn với một bishonen thực thụ, một anh chàng đẹp trai đúng nghĩa!

Lời nguyện cầu đó đã mở toang cánh cửa ký ức của tiền kiếp, nơi mà tôi chưa từng một lần có được trải nghiệm tình yêu đúng nghĩa.

Ở kiếp trước, tôi là một kẻ chuyên tự đẩy thuyền chính mình; tôi mê mẩn truyện tranh thiếu nữ, các trò chơi hẹn hò và tiểu thuyết lãng mạn. Trong những thế giới đó, tôi tự huyễn hoặc mình là nữ chính dễ thương và mơ mộng về việc được các nam thần điển trai yêu chiều. Thời còn đi học, tôi dành hết tiền làm thêm cho những nhân vật mình yêu thích; đến khi đi làm, tiền lương cũng bốc hơi theo các giao dịch mua vật phẩm ảo. Đáng lẽ ra, số tiền đổ vào những người tình trong mộng đó nên được dùng để đi dự tiệc hay gặp gỡ mọi người ngoài đời thực nhằm tìm kiếm một ai đó đặc biệt. Thế nhưng, tôi đã trở thành tù binh của thế giới nhị nguyên, nơi tôi có thể dễ dàng tận hưởng những mối tình giả tưởng mà không sợ bị tổn thương.

Chính vì thế, kiếp này tôi nhất định phải khiến cho bằng được một nam nhân 3D cực phẩm bằng xương bằng thịt phải lòng mình!

Cha kể lại rằng vào đêm đó, cái đêm tôi nhớ lại tiền kiếp, bác sĩ nói tôi đã vượt qua giai đoạn nguy kịch nhất. Điều đó khiến tôi thấy thật may mắn khi thâm tâm mình lại nông cạn đến thế. Tôi tin rằng lời thề thốt nồng nhiệt kia đã trở thành lẽ sống của mình. Chính sự khao khát trai đẹp đã cứu tôi khỏi việc phải vĩnh biệt thế gian này mãi mãi.

***

Tôi, người đã bám lấy sự sống chỉ để tìm kiếm hoàng tử trong mơ, hiện đang sống ở một quốc gia giống như châu Âu thời trung cổ: Vương quốc Cheriotte. Tôi là con gái của một Hầu tước, một tước vị vốn dĩ quá đỗi tự nhiên đến mức tôi chẳng mảy may suy nghĩ gì cho tới khi nhớ lại kiếp trước. Thật là kinh ngạc. Hơn nữa, và điều này cũng bình thường đến mức tôi chưa từng để tâm, tôi lại là một đại mỹ nhân không ai bì kịp.

Khi nhìn vào gương lần đầu tiên sau khi khôi phục ký ức, tôi thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp phản chiếu trong mặt kính. Cô ấy có mái tóc màu hồng cánh hoa nhạt bồng bềnh như sóng nước, đôi mắt to tròn lấp lánh như búp bê với con ngươi mang sắc xanh vàng hoàn hảo của đá Peridot. Hàng mi dài cong vút, đôi môi và gò má ửng hồng, cùng làn da trắng ngần như sứ. Trông cô ấy chẳng khác nào một nàng tiên mùa xuân, một công chúa của các loài hoa.

“Đây thực sự là mình sao...?” Tôi ngỡ ngàng tự hỏi.

Tất nhiên, cha và các hầu gái vẫn luôn cưng nựng tôi bằng những lời như “Coco của cha đáng yêu quá!” hay “Tiểu thư Cocolette, nàng tiên nhỏ của chúng ta!”, nhưng tôi cứ ngỡ họ chỉ đang nuông chiều mình thôi. Hóa ra tôi đã lầm.

“Cảm ơn Thượng đế đã ban cho con một cuộc đời ở chế độ dễ với bộ nhận diện này!” Tôi thốt lên. “Con sẽ sử dụng chúng thật cẩn thận để kết hôn với một người đàn ông đẹp trai! Con hứa đấy!”

Tương lai của mình thật rạng rỡ! Chắc chắn mình sẽ trở thành một quý cô nổi tiếng và xinh đẹp cho mà xem! ♡

Đó là những gì tôi đã tin tưởng khi mười tuổi, nhưng cuộc đời vốn dĩ đâu có êm đềm đến thế.

***

“Nào, Coco, cha đi làm đây. Con vẫn đang trong thời gian hồi phục, nên hễ thấy trong người không khỏe dù chỉ một chút thôi, con phải đi nằm nghỉ ngay đấy nhé.”

“Vâng thưa cha. Chúc cha một ngày làm việc tốt lành ạ?” Tôi đáp.

“Cha sẽ cố gắng xong việc sớm.” Ông hứa hẹn.

Cha là người thân duy nhất của tôi ở thế giới này. Nghe nói mẹ tôi đã lâm bệnh sau khi sinh tôi và qua đời không lâu sau đó. Những bức chân dung của bà vẫn được treo trang trọng trong phòng cha; bà đẹp đến mức không lời nào tả xiết, và tôi tự hỏi liệu khi lớn lên mình có giống bà không.

Có một điều khiến tôi vô cùng thắc mắc là làm thế nào cha tôi lại có thể rước được người mẹ tuyệt sắc như thế về dinh. Tính cách của ông thì tuyệt vời thật đấy, nhưng mà...

Tôi còn đang mải mê với những suy nghĩ đó thì Amaretti, một trong những hầu gái, bỗng lên tiếng. “Tiểu thư Cocolette, cô giống cha như đúc vậy! Cha con nhà Blossom đúng là một cặp đôi đẹp tuyệt trần!”

Tôi khựng lại. “Cái gì cơ? ‘Một cặp đôi đẹp’ sao?”

“V-Vâng, đúng vậy ạ!”

Tôi không tài nào hiểu nổi ý nghĩa đằng sau câu nói của Amaretti. Xét cho cùng, gương mặt cha tôi gợi liên tưởng mạnh mẽ đến một con Orc. Dĩ nhiên là ông không có răng nanh, nhưng cái đầu thì tròn quay; mũi và miệng đều lớn; đôi lông mày rậm rạp nổi bật nằm ngay trên đôi mắt xếch sắc lẹm; và thân hình thì to lớn vạm vỡ. Ông trông hệt như một con Orc trong trò chơi ở thế giới cũ của tôi. Nếu chẳng may chạm mặt ông giữa đêm khuya mà không báo trước, chắc tôi sẽ sợ đến mức phát khóc mất.

Tôi có thể hiểu tại sao chị ấy nói tôi giống cha, vì dù sao tôi cũng thừa hưởng màu tóc và màu mắt từ ông. Nhưng bảo cả hai chúng tôi đều đẹp sao? Cha tôi mà lại là... mỹ nam à...?

Không, tôi kết luận sau một thoáng suy nghĩ. Tôi không thể nào tự thuyết phục bản thân rằng cha mình có điểm nào gọi là ưa nhìn. Có lẽ Amaretti chỉ đơn giản là thích kiểu đàn ông như vậy, và những quý ông hệ Orc chính là gu của chị ấy chăng?

Vốn là một kẻ chuyên đẩy thuyền lâu năm, nên dù tôi hoàn toàn không cảm thụ được nét quyến rũ từ nhân vật mà người khác yêu thích, tôi vẫn có thể thản nhiên trò chuyện mà không làm mất lòng ai. Sau cùng thì, rác của người này đôi khi lại là báu vật của người kia mà.

“Cảm ơn chị, Amaretti.” Tôi trả lời. “Là con gái, nghe chị khen ngợi cha như vậy tôi thấy vui lắm.”

Tôi để cuộc trò chuyện tiếp diễn như vậy và thầm kết luận rằng chuyện cha mình đẹp trai coi như đã ngã ngũ.

Thế nhưng ngay sau đó, các hầu gái lại bắt đầu bàn tán xôn xao về cha tôi. Hóa ra Amaretti không phải là người hâm mộ duy nhất.

“Được làm việc cho gia tộc Hầu tước Blossom đúng là nhất trên đời. Sau tất cả, tôi lại được phục vụ một quý ông điển trai và cô con gái xinh đẹp của ngài ấy!” Một hầu gái thốt lên.

Một người khác thì rú lên đầy sung sướng. “Hôm nay tôi được phục vụ chủ nhân trong giờ ăn đấy. May mắn quá đi!”

“Ghen tị thật đó.” Một người khác rầu rĩ nói. “Hy vọng sớm đến lượt tôi.”

Lẽ tự nhiên, tôi bắt đầu nghi hoặc. Cái thẩm mỹ hệ Orc này làm thế nào mà lại trở thành xu hướng chủ đạo được cơ chứ? Với câu hỏi đó trong đầu, tôi tìm đến thư viện của dinh thự để đọc thêm về văn hóa của vương quốc Cheriotte.

Những gì tôi tìm thấy đã xác nhận một sự thật: tiêu chuẩn vẻ đẹp của thế giới này có chút khác biệt so với kiếp trước của tôi. Đối với phụ nữ, mọi thứ vẫn giữ nguyên, tôi thực sự là một cô gái xinh đẹp xuất chúng ở đây. Nhưng rắc rối nằm ở phía đàn ông.

Thật kinh ngạc làm sao, Cheriotte ca tụng những người đàn ông mặt Orc là những người đẹp trai nhất vương quốc! Những gương mặt thô ráp, dữ tợn như quái vật lại được coi là tiêu chuẩn của cái đẹp; và những gương mặt như cha tôi chính là đỉnh cao của bảng xếp hạng. Ngược lại, nếu một người đàn ông sở hữu những đường nét thanh tú hoặc tao nhã, vốn được coi là cực phẩm ở kiếp trước của tôi, thì ở đây lại bị xem là kẻ có diện mạo khó coi.

Hơn nữa, Cheriotte khắc nghiệt với tiêu chuẩn vẻ đẹp này đến mức những người kém sắc (nhắc lại lần nữa, chính là những mỹ nam bishonen rực rỡ ở thế giới cũ) đều bị phân biệt đối xử. Việc chỉ phớt lờ họ thôi đã được coi là một hành động đức hạnh, vì dường như có những tiểu thư khuê các yếu đuối thậm chí sẽ sùi bọt mép và ngất xỉu ngay khi nhìn thấy họ.

Nghĩ đến việc mình chuyển sinh vào một thế giới mà tiêu chuẩn vẻ đẹp bị đảo ngược chỉ dành cho nam giới... liệu tôi có thực sự kết hôn được với một anh chàng đẹp trai, theo đúng gu của tôi, ở cái nơi này không đây?

***

Một năm kể từ khi tôi nhớ lại tiền kiếp đã trôi qua nhanh chóng. Tôi dành cả năm đó để mài giũa và trau chuốt hình tượng bên ngoài của mình. Nói chi tiết hơn thì tôi đã rèn luyện thành thục mọi lễ nghi, kỹ năng khiêu vũ và kiến thức cần có của một tiểu thư quý tộc. Tôi cũng dốc sức cho các hoạt động từ thiện tại nhà thờ, nhờ đó giành được sự công nhận rộng rãi với danh xưng “Cocolette, thiếu nữ có trái tim nhân hậu”.

Tất cả những việc này đều nhằm đặt nền móng cho kế hoạch kết hôn với một mỹ nam. Ở xã hội Cheriotte, họ bị ghét bỏ và tôi biết thừa rằng họ bị đối xử bất công như thế nào. Nếu muốn tiếp cận một ai đó để vun đắp tình cảm tiến tới hôn nhân, trước tiên tôi cần phải tạo dựng vị thế chắc chắn cho mình như một tiểu thư quý tộc mang tâm hồn thiên sứ, giàu lòng trắc ẩn với mọi người.

Thật sự là giả trân đến mức không chịu nổi.

Mà thôi, tôi chỉ đang đặt cược vào nhân quả, nếu mình làm việc thiện, biết đâu ông trời sẽ ban thưởng cho mình một anh chàng siêu cấp đẹp trai? Dù sao thì, tất cả cũng vì mục tiêu săn tìm mối cho riêng mình. Đó là lý do tôi luôn tỉ mỉ giữ thái độ tử tế với những người đàn ông mặt Orc, không bao giờ lạm dụng quyền hạn hay tỏ ra kiêu ngạo. Vì trước khi nhớ lại tiền kiếp tôi vốn là một cô bé khá trầm tính, nên cái kiểu “nữ phụ phản diện hồi phục ký ức rồi thay đổi tính nết 180 độ khiến mọi người xung quanh hoang mang” đã không xảy ra.

Tôi vốn thuộc kiểu người chuyên đẩy thuyền luôn mơ ước mình có thể biến thành một nữ chính dễ thương, nên tôi thích nghi với vẻ ngoài xinh đẹp của mình khá nhanh. Tuy nhiên, sở hữu nhan sắc vô song không có nghĩa là tôi chỉ ngồi yên hưởng thụ, tôi đã phải nỗ lực điên cuồng để duy trì nó (vâng, thực ra là Amaretti đã duy trì nó giúp tôi). Dù một cô gái có dễ thương đến đâu, nếu chỉ biết diễn vai ngây thơ vô dụng hoặc ích kỷ lộ liễu, cô ta sẽ sớm đánh mất vị thế của mình thôi. Cách duy nhất để không lãng phí đặc quyền của cái đẹp là phải sử dụng nó khéo léo như một vũ khí.

Chính nhờ vậy mà mọi người đều lầm tưởng Cocolette Blossom là một thiếu nữ tỏa sáng rực rỡ từ trong ra ngoài, đúng như kế hoạch tôi đã vạch sẵn.

Và hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc tôi được hân hoan thu hoạch thành quả từ những nỗ lực xây dựng hình tượng của mình: Hoàng gia Cheriotte tổ chức một buổi tiệc sân vườn tại cung điện.

Trong suốt một năm qua, tôi chưa gặp được một bishonen nào đúng gu cả. Cũng khó trách, vì lịch trình hàng ngày của một tiểu thư Hầu tước mười một tuổi vốn khá hạn hẹp. Và tệ hơn nữa là tất cả đàn ông tôi gặp (như họ hàng hay người quen của cha) hầu hết đều là hệ mặt Orc. Ngay cả một cậu nhóc giúp việc có ngoại hình trung bình cũng hiếm khi thấy bóng dáng.

Đó là lý do tôi đã mòn mỏi chờ đợi cơ hội này để gặp gỡ thật nhiều chàng trai tại buổi tiệc sân vườn. Với số lượng khách mời đông đảo như thế, kiểu gì tôi chẳng trúng số, nhất định phải có một người đúng ý tôi chứ.

“Ôi, tiểu thư Cocolette, cô đẹp quá! Tôi nghe nói đây là thời điểm đẹp nhất trong năm để ngắm vườn hồng của cung điện, nhưng chắc chắn cô sẽ làm lu mờ tất cả những bông hoa đó. Chao ôi, nàng tiên nhỏ của tôi!”

“Amaretti này, chị có thể thôi mơ mộng và trở về thực tại được không?” Tôi hỏi khéo.

Cô hầu gái đã giúp tôi thay một bộ váy lộng lẫy khiến tôi trông thực sự thoát tục. Tôi có trang điểm một chút để làn da thêm đều màu, nhưng vẫn giữ nét nhẹ nhàng phù hợp với lứa tuổi mười một. Mái tóc màu hồng hoa hồng được tạo kiểu tuyệt đẹp và tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng. Tôi đeo bộ trang sức đồng điệu, nhưng ngay cả những viên đá quý đó cũng trở nên lu mờ trước khí chất thần tiên tỏa ra từ khắp người tôi. Amaretti đã làm rất tốt như mọi khi.

Amaretti khẽ thở dài đầy mơ mộng. “Tiểu thư của tôi chắc chắn sẽ chiếm trọn trái tim của Nhị Hoàng tử.”

“Nhị Hoàng tử?” Tôi hỏi lại, nghiêng đầu thắc mắc. Chẳng phải chị ấy nên nói về Thái tử sao?

Cha đã bảo tôi rằng mục đích của buổi tiệc sân vườn hôm nay là để chọn ứng cử viên kết hôn cho Thái tử và Nhị Hoàng tử, mỗi người ba người. Thái tử điện hạ của Cheriotte là con trai của hoàng hậu, người xuất thân từ một gia tộc Công tước của vương quốc; trong khi Nhị Hoàng tử điện hạ là con trai của một Công chúa đế quốc từ nước láng giềng, người đã trở thành vương phi của Đức vua. Hai anh em chỉ cách nhau sáu tháng tuổi và dường như sinh cùng năm với tôi.

“Ôi, tiểu thư Cocolette, tôi không nên làm vẩn đục trái tim thuần khiết của cô bằng những chủ đề thô thiển như vậy.” Amaretti nói, cố tình né tránh câu hỏi của tôi.

“Có chuyện gì sao?”

“Nhị Hoàng tử Orkhart được cho là cực kỳ điển trai!” Chị ấy buột miệng. “Người ta nói rằng ngài ấy vô cùng hòa nhã và đầy nam tính!”

Nói cách khác, lại là một gương mặt Orc. Tôi cảm thấy sự hứng thú của mình tan biến ngay lập tức.

Tuy vậy, ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười dịu dàng. “Vậy thì tôi rất mong chờ được gặp ngài ấy.”

Chẳng ích gì khi cố chống lại sự thống trị của những người đàn ông hệ Orc trong xã hội này. Thay vào đó, tôi sẽ tập trung vào việc tận hưởng gu thẩm mỹ của riêng mình một cách tối đa, dù đó có là ý kiến của thiểu số đi chăng nữa.

Tôi sẽ gặp Vị Nhị Hoàng Tử Mặt Orc kia rồi nhanh chóng rời đi. Dù sao thì nhan sắc của tôi cũng là vô đối, nếu không cẩn thận ngài ấy sẽ đổ tôi đứ đừ, và rồi tôi sẽ trở thành một trong những ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi, lúc đó thì đừng hòng mà tìm được mỹ nam nào nữa.

Với suy nghĩ đó, tôi rời khỏi phòng.

***

Cha và tôi tiến về phía hoàng cung trên một chiếc xe ngựa. Từ phía đối diện, ông nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ trìu mến. Nếu ở thế giới cũ của tôi, ông sẽ bị cảnh sát chặn lại hỏi thăm ngay lập tức, nhưng ở Vương quốc Cheriotte này, nụ cười của ông lại được coi là đẹp đẽ và ngọt ngào.

“Con làm cha nhớ đến lần đầu gặp Clarissa. Mỗi ngày trôi qua con lại càng xinh đẹp hơn đấy, Coco.”

“Con cảm ơn cha.”

Clarissa là người mẹ quá cố của tôi. Trong khi Amaretti nói tôi giống cha, thì dưới góc nhìn của ông, tôi lại giống mẹ. Tốt thôi.

Cha tôi, vừa có gương mặt Orc vừa thuộc tầng lớp thượng lưu, dường như là một người đàn ông rất đào hoa. Tuy nhiên, ông vẫn luôn chung thủy với mẹ tôi và không có ý định tái hôn. Ông cũng cực kỳ chiều chuộng tôi, đứa con gái duy nhất và nuôi dạy tôi bằng tất cả tình yêu thương. Tôi yêu quý ông từ tận đáy lòng.

“Hôm nay là lần đầu tiên con đến hoàng cung, cha biết chắc là con đang lo lắng.” Ông tiếp tục, “Nhưng lễ nghi của con rất hoàn hảo, Coco. Cứ bình tĩnh rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy tận hưởng buổi tiệc nhé.”

“Kìa cha. Cha thực sự không định giục con phải giành lấy một vị trí trong danh sách ứng cử viên kết hôn của các hoàng tử sao?”

Ông cười lớn. “Đừng lo lắng về chuyện đó. Nhà chúng ta là phe trung lập, và cha muốn con gái duy nhất của mình được tự do chọn chồng. Nhưng vì Coco của cha đúng là một nàng tiên nhỏ, cha nghĩ việc một trong các Hoàng tử hỏi cưới con là điều không thể tránh khỏi. Ít nhất thì chúng ta cũng sẽ có những cuộc thảo luận hôn nhân với vài quý tộc cấp cao của Cheriotte và hoàng gia nước ngoài.”

“Ôi trời.” Tôi đáp rồi thêm vào một lời thì thầm cực nhỏ. “Con chỉ sợ chuyện đó xảy ra thôi.”

“Coco à, đừng lo về chuyện ứng cử viên nữa.” Cha tôi tiếp tục. “Thư giãn đi, thưởng thức những món ăn ngon, và hãy nhớ ngắm nhìn thật kỹ những khu vườn tuyệt đẹp cùng các loài hoa ở đó.”

“Vâng, thưa cha.”

Khi ông âu yếm xoa đầu tôi, tôi đã mộng tưởng về việc sẽ tuyệt vời biết bao nếu có một cơn mưa lời cầu hôn đổ xuống từ các mỹ nam.

***

Cha đưa tôi đến cung điện và từ đó tôi một mình tiến vào nơi tổ chức tiệc sân vườn.

Khu vườn hoàng gia tràn ngập những công tử và tiểu thư trạc tuổi tôi. Một bữa tiệc đứng đã được chuẩn bị, với những chiếc bàn cao rải rác khắp vườn. Dù tất cả những vị hôn thê tiềm năng và tùy tùng đều là quý tộc, từ gia đình Bá tước trở lên, nhưng số lượng người tham dự vẫn đông đến kinh ngạc. Với lượng khách mời thế này, có lẽ tôi thực sự có thể gặp được một chàng trai xinh xắn.

Tôi hớn hở bước vào. Cùng lúc đó, khu vườn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng khi mọi người chú ý đến tôi và phản ứng theo nhiều cách khác nhau. Các tiểu thư há hốc mồm trước nhan sắc của tôi, trong khi những cậu con trai đỏ mặt và hít hà kinh ngạc; nhân viên cung điện thì đứng hình, nhìn tôi chằm chằm. Ngay cả các hiệp sĩ cũng phải ngoái nhìn lại lần hai.

Xin lỗi nhé, vì tôi là cô gái lộng lẫy nhất mà các người từng thấy.

Tôi chậm rãi bước đi giữa đám đông đang sững sờ, tìm kiếm một người trong mộng. Tuy nhiên, ngoại trừ một vài cậu bé có ngoại hình trung bình, đám đông vẫn dày đặc những gương mặt Orc trong tầm mắt tôi. Thỉnh thoảng, tôi gặp vài người quen và trao đổi đôi lời xã giao trước khi lại đắm mình vào đám đông quái vật. Chắc chắn ở phía cuối dàn quái vật này, tôi sẽ tìm thấy kho báu của mình.

Tôi tìm kiếm thêm một lúc nữa, cho đến khi có tiếng thông báo vang lên. “Cung nghênh Thái tử Raphael điện hạ và Nhị Hoàng tử Orkhart điện hạ!”

Orkhart? Cái tên nghe mới khiếp làm sao. Tôi thầm nghĩ rồi hướng mắt về phía lối vào lộng lẫy của các hoàng tử.

Hai luồng âm thanh trái ngược bùng nổ khắp khán đài, những tiếng reo hò chói tai dành cho Nhị Hoàng tử, và cả... những tiếng la hét đầy kinh hãi. Tôi còn nghe thấy vài tiếng đổ rầm, cứ như thể có nhiều người cùng lúc ngất xỉu vậy. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Một lát sau, đám đông dãn ra giúp tôi cuối cùng cũng nhìn thấy nguyên nhân của sự hỗn loạn: hai vị hoàng tử. Người đầu tiên tôi nhìn thấy chắc hẳn là Nhị Hoàng tử Orkhart. Ngài ấy có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, và diện mạo thì “hệ Orc” gấp mấy lần cha tôi, được rồi, chuẩn xác là Hoàng tử Orkhart rồi. Chắc chắn ngài ấy chính là nguồn cơn của những tiếng hò reo nồng nhiệt kia.

Ánh mắt tôi dời sang vị Thái tử, và rồi dính chặt lấy thiên sứ tóc vàng mắt xanh đang đứng ngay trước mặt.

Trời ơi, cực phẩm!

Thái tử Raphael điện hạ có phần tóc mái rủ xuống đủ thấp để che khuất đôi mắt, phần tóc còn lại dài quá vai một chút và được buộc thấp kiểu đuôi ngựa. Xứng danh một vị Thái tử, ngài diện bộ trang phục lộng lẫy lấp lánh dưới ánh mặt trời, thế nhưng biểu cảm thỉnh thoảng lộ ra sau bức màn tóc ấy lại u ám đến lạ kỳ.

9da875ea-b8d0-4a5c-a620-dc7d6b9f69c8.jpg

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

là một thuật ngữ tiếng Nhật theo nghĩa đen là "mỹ thiếu niên" (cậu bé đẹp)