Tôi Đã Trở Thành Con Gái Ác Nhân Học Viện

Truyện tương tự

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

36 1650

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

33 5233

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

34 867

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

201 30675

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

452 47884

EP1 - Chương 14 - Mối Tương Quan Giữa Hạnh Phúc Và Trưởng Thành

Chương 14 - Mối Tương Quan Giữa Hạnh Phúc Và Trưởng Thành

Bữa buffet với 100 món phong phú đủ để thưởng thức chậm rãi suốt 10 ngày trên không trung.

Mỗi ngày tôi chỉ cần xử lý 10 món là được.Vì hành trình đến điểm đến kéo dài đúng mười ngày, nên đây quả thực là hoàn hảo.

***

“Ah!”

“Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?”

“Em nhận ra rồi… cái bẫy này.”

Jonna lập tức đổi sắc mặt, quỳ xuống chỉnh lại dây giày cho tôi, đồng thời hạ giọng.

“…Nếu được phép hỏi, tiểu thư có thể nói rõ bẫy mà người vừa nhận ra không ạ?”

“Khẩu phần. Em không chắc rằng chỉ cần đặt nhiều món khác nhau lên cùng một chiếc đĩa thì sẽ được tính là đã thu thập toàn bộ món ăn cho sổ tay nấu nướng.”

“…Tôi hoàn toàn không hiểu ý của tiểu thư.”

Tiêu chuẩn để xác định một khẩu phần hợp lệ trong sổ tay nấu ăn là vấn đề then chốt.Nếu một đĩa buffet trộn lẫn nhiều món không được tính là thu thập thì sao?Nếu chỉ món chiếm phần lớn nhất trên đĩa mới được công nhận thì sao?

“…Như vậy em sẽ không thể tận hưởng việc chọn nhiều món cho cùng một đĩa…Nếu phải lấp đầy đĩa bằng chỉ một món, mười lần mỗi ngày, lặp lại suốt mười ngày…”

Ngay cả với người yêu sưu tầm thức ăn như tôi, đó cũng là tra tấn ẩm thực.

Khoan đã.

Một khẩu phần có nhất thiết phải lấp đầy toàn bộ chiếc đĩa không?

Buffet vốn là nơi muốn lấy bao nhiêu cũng được.Chỉ cần trên đĩa có một loại món duy nhất, thì dù lượng rất nhỏ, cũng có thể được tính là thu thập thành công.

***

Click, click.

Trong lúc hào hứng cầm kẹp gắp, suy nghĩ về cách lấp đầy đĩa của mình, tôi nghe thấy một giọng nói mang theo sự khó tin.

“Tiểu thư thay đổi cảm xúc nhanh thật đấy.”

“Hehe. Nhìn kìa, cô bé không với tới nổi quầy món phụ. Dễ thương ghê.”

“Ôi chao, làm ta nhớ đến cô con gái út ở nhà. Hohoho.”

Những thực khách đến dùng bữa giá rẻ bật cười khi đi ngang qua.

Nước mắt dâng lên vì xấu hổ, tôi nắm chặt tay áo của quản gia.

“Jonna… em không với tới được…”

“Tiểu thư đổi tâm trạng theo hướng tiêu cực cũng nhanh thật.”

Nhờ có Jonna giúp đỡ, tôi mới lấy được đồ ăn.

***

“Chỉ một miếng chocolate chip thôi, tiểu thư chắc là đủ sao?”

“Em muốn bắt đầu nhẹ nhàng.”

“Ăn như chuột thế thì không gọi là ăn uống đàng hoàng.”

“Ah! Gã râu quai nón!”

“Ăn là phải ăn như thế này.”

Một thú nhân ở bàn bên cạnh chất đồ ăn cao như núi, không ngừng nhét vào miệng.Nhìn cảnh đó giống như một võ sĩ ẩm thực hay streamer mukbang khiến tinh thần cạnh tranh trong tôi bùng lên—nhưng việc kiểm tra điều kiện hoàn thành vẫn là ưu tiên.

Rộp rộp.

“…”

“Tiểu thư muốn ăn thêm không?”

“…Vâng.”

Chiếc bánh quy bị tôi nuốt gọn trong chớp mắt.

Món tiếp theo là—

“Lại chocolate chip nữa sao?”

“Lần này em sẽ ăn bốn miếng!”

Cho đến khi chắc chắn nhận được phán định ‘một khẩu phần’, em sẽ chỉ ăn chocolate chip!

Đúng lúc tôi nghĩ, xét theo cảm giác con người thì thế này hẳn đã đủ, đầu tôi hơi choáng, và một thông báo xuất hiện.

***

【Món thường <Chocolate Chip> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】【Món thường không có hiệu ứng thu thập riêng】

***

Sau khi thành công với chocolate chip, tôi tiếp tục chinh phục từng món một, mỗi đĩa chỉ chứa duy nhất một loại món.

【Món thường <Súp Nấm> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】

【Món thường <Bơ Cua> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】【Món thường <Sushi Cá Hồi> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】【Món thường <Thịt Thăn New York> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】【Món thường <Dưa Lưới> đã được thu thập vào Sổ Tay Nấu Ăn】

Giống như một con kiến tha mồi, tôi cần mẫn đưa thức ăn vào miệng.

Dĩ nhiên, Jonna—người liên tục thay đĩa cho tôi—đã làm việc vô cùng vất vả.Dù vậy, tôi vẫn rất biết ơn vì ông ấy kiên trì giúp tôi hoàn thành từng đĩa.

***

“Hôm nay tiểu thư sẽ không cần phải luyện tập, nên hãy ăn uống thoải mái .”

“Nếu em thiếu đi việc luyện tập, em sẽ không vung kiếm nổi.”

Ngay cả một người yếu ớt như tôi cũng đã tích lũy được chút thể lực nhờ luyện tập đều đặn.Thấy quản gia đứng bên cạnh nghiêm túc suy nghĩ, lẩm bẩm điều gì đó như “tạ 2kg…”, tôi vừa cảm kích vừa áy náy.

“Em xin lỗi.”

“Tiểu thư đột nhiên xin lỗi vì chuyện gì?”

“…Không có gì cả.”

Jonna cúi nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dằn quen thuộc, rồi trầm giọng nói:

“Ta tự hào về tiểu thư.”

“Về… em sao?”

Đó là lời khen mà khi còn chơi nhân vật cơ bắp nam, tôi chưa từng nghe dù chỉ một lần.

“Tiểu thư không than phiền về đồ ăn, cũng không rên rỉ vì việc luyện tập vất vả.”

“…Đó là lời khen ạ?”

“Phải. So với cuộc sống thường ngày của những đứa trẻ cùng tuổi, nỗ lực và sự chuyên tâm của tiểu thư cho kỳ thi vào Học Viện là điều đáng ngưỡng mộ.”

Ở bàn bên cạnh, thú nhân khỉ nhìn sang với vẻ tò mò, còn Gisele thì quan sát bằng ánh mắt phức tạp.Được khen trước mặt người khác khiến tôi có chút ngượng ngùng.

“Tôi tin rằng nỗ lực của tiểu thư sẽ không bao giờ là vô ích. Có lẽ một ngày nào đó, Chủ Nhân sẽ công nhận và triệu gọi tiểu thư.”

“Ah… chuyện đó thì…”

“Tiểu thư không muốn gặp Chủ Nhân sao?”

“Không phải là không muốn… chỉ là…”

Có một sự kiện khá phiền phức.

Chuỗi sự kiện Papa Ngẫu Nhiên có thể dẫn đến các sự kiện liên hoàn như <Yêu Cầu Của Papa> hoặc <Triệu Hồi Về Nhà> theo thời gian.Nếu nhận được quá nhiều hậu thuẫn từ sớm, tôi có thể phải tiêu tốn những ngày nghỉ quý giá để hoàn thành yêu cầu của Papa, hoặc mất cả kỳ nghỉ vì bị gọi về nhà.

Càng nhiều lợi ích, tự do càng ít—đó là lẽ thường.

Cuộc sống quý tộc cũng có hai mặt.Ngay cả những người có xuất thân cao quý với vô số ưu thế cũng mang theo những khiếm khuyết nhỏ nhặt ấy.

***

“Tiểu thư sợ sao?”

Nhưng tôi không thể là một cô con gái vô ơn, phớt lờ một người Papa đã cho tôi 100 đồng vàng, chỉ vì ông ấy phiền phức.

Khi tôi gật đầu giả vờ sợ hãi, quản gia lấy ra một vật từ ngực áo và đặt vào tay tôi.

“Đây là gì ạ?”

“Nếu tiểu thư tiếp tục rèn luyện chăm chỉ, một ngày nào đó người sẽ mở được khối lập phương này.”

“Đây là một câu đố sao?”

“Khi tiểu thư mở được nó, nỗi sợ hãi đối với Chủ Nhân sẽ giảm đi phần nào.”

Hừm. Một khối lập phương.

Hay là cắn thử—

“Tiểu thư không được ăn.”

“…Em chỉ định cắn thử một chút thôi. Rất, rất nhẹ.”

“Bỏ bất cứ thứ gì vào miệng là thói quen xấu. Khối lập phương này cứng đến mức nếu cắn, răng của tiểu thư sẽ gãy. Xin hãy kiềm chế, thưa tiểu thư.”

Tôi bị mắng rồi.

“Thật là ấm áp. Sao vậy, người thuê?”

“Những gì ngươi thấy chưa chắc đã là tất cả.”

Ngay cả khi nghe cuộc trò chuyện giữa thú nhân khỉ và Gisele, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp đang bị rầy la.

***

“Tiểu thư muốn dùng bữa tiếp không?”

“Em sẽ đi luyện tập.”

Tôi cần tạo cảm giác thèm ăn bằng cách vận động nếu muốn hoàn thành năm đĩa còn lại trong hạn mức hôm nay.

…Dù có thể là vì muốn trốn khỏi tình huống xấu hổ này hơn, nhưng vì xấu hổ, tôi sẽ không nói ra lý do đó.

***

Buổi tối.

Sau khi kết thúc buổi luyện tập khắc nghiệt và quay lại buffet, tôi suýt ngất vì quá sốc.

“Trời ơi!”

“Tiểu thư có sao không?”

“S-sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?!”

Jonna nói với vẻ mặt “ta đã bảo rồi”.

“Đó là lý do ta khuyên tiểu thư nên kết thúc việc luyện tập hôm nay sớm hơn.”

***

【Cảm ơn quý khách đã sử dụng Sky Buffet hôm nay】【Giờ hoạt động: 8:00 – 17:00. Mong quý khách thông cảm nếu đến quá sớm hoặc quá muộn】【ĐÃ ĐÓNG CỬA】

***

“Em không biết buffet đóng cửa lúc 5 giờ…”

“Với một buffet nổi tiếng như vậy thì cũng khó tránh.”

“Thế bữa tối của em thì sao?”

“Có một nhà hàng buổi tối mở cửa trong giờ ăn tối. Tiểu thư có muốn ghé không?”

“…Đi thôi!”

Dù không thể ăn hết buffet, nhưng chỉ cần bù lại ở nhà hàng là được.

***

“Leape không đi cùng sao?”

“Tôi đã dùng bữa xong, nên sẽ tìm thêm những nơi khác có thể hữu ích cho tiểu thư.”

Tôi cảm thấy có chút áy náy.Cô ấy đã cố gắng tìm nhiều địa điểm như vậy, dù tôi chỉ quan tâm đến buffet và sân luyện tập.

Vì cô ấy làm vậy vì tôi, không phải cho bản thân, có lẽ tôi nên dành một ngày để đi theo lộ trình Leape đề xuất, coi như phép lịch sự.

“Eeeek!”

…Đó là những gì tôi nghĩ.

Cho đến khi nhìn thấy thực đơn của nhà hàng.

***

“…Jonna. Sao giá lại thế này?”

“Phụ phí ban đêm.”

“Một đồng vàng cho một bữa ăn là quá đáng rồi!”

“Bình tĩnh nào, tiểu thư. Đó là giá cho set ăn.”

“Ồ.”

Đúng là như vậy thật.

<Set A – Bữa tối trọn gói: 1 đồng vàng><Set B – Bữa tối: 40 đồng bạc><Set C – Món lẻ buổi tối: 15 đồng bạc>

“Dịch vụ ban đêm đắt hơn ban ngày là chuyện thường.”

“Em xin lỗi, lúc nãy em bị bất ngờ vì giá quá cao.”

“Đừng lo, tiểu thư. Tôi có thể chi trả tiền ăn bằng khoản tiền Chủ Nhân đã đưa.”

“Thật sao?”

“Tiểu thư có thể xem đó là quà từ Chủ Nhân, nhân dịp nghe tin người đã nhận được vé bạch kim.”

Trong game, tôi hẳn đã run rẩy khi nghĩ đến việc tiêu số tiền khởi đầu đắt đỏ này cho đồ ăn, cố gắng tìm cách thu thập món ăn với kinh phí eo hẹp.Nhưng với tư cách người chơi, tôi lại ngập tràn niềm vui trước sự xa xỉ mà mình chưa từng dám tận hưởng.

***

“Jonna, bây giờ con hạnh phúc lắm.”

“Tôi cũng mong rằng tiểu thư sẽ tiếp tục trưởng thành, và hạnh phúc theo cùng nhịp đó.”

Bất chợt nổi tính nghịch, tôi hỏi:

“Nếu con không trưởng thành thì sao? Ngài vẫn sẽ ở bên con chứ?”

“…Chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi hy vọng một tương lai như vậy sẽ không bao giờ đến.”

“Tại sao?”

“Chủ Nhân có rất nhiều học sinh nhận trợ cấp… không , con cái. Ngài ấy sẽ không quan tâm đến những đứa trẻ thiếu tài năng hoặc trưởng thành chậm.”

“Thế còn ngài thì sao?”

Jonna không trả lời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!