"Cho em xin phép, Tanigaki-sensei có ở đây không ạ?"
Tôi kéo cánh cửa phòng giáo viên kêu một tiếng két và hỏi người cô giáo đang đứng gần nhất. Tôi có cảm giác cô ấy ở thế giới cũ cũng từng dạy các lớp trên.
"Tanigaki-sensei ơi, có học sinh tìm cô nè," và tôi được cô ấy dẫn đến trước mặt Chisato-sensei.
Chisato-sensei đang viết gì đó trên bàn làm việc, nhưng rồi cô nói: "Vậy thì chúng ta sang phòng tiếp khách nhé." Sau đó cô ấy dẫn tôi đến phòng tiếp khách, nơi có thể đi qua nhờ vào cánh cửa thông ra phía sau phòng giáo viên.
Chisato-sensei gõ cửa và bước vào phòng tiếp khách. Bên trong là cô cảnh sát và Hina đang ngồi đối diện nhau nói chuyện.
Hina ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, với vóc dáng nhỏ bé nhìn cô như một loài động vật nhỏ trông thật đáng yêu.
Tuy nhiên, có một bộ phận trên cơ thể cô ấy, vùng ngực thì lại không thể gọi là động vật nhỏ được... Do gen di truyền ư? Liệu có phải do gen di truyền không?
"Mừng cậu trở lại, chàng trai. Nghe nói cậu đã có thể đi học lại rồi? chúc mừng nhé."
Tôi được cô cảnh sát chào hỏi, người mà nhiều lần đến bệnh viện hỏi thăm khi tôi nằm viện.
Người này là Mizumoto Minamo(26 tuổi, vẫn còn độc thân), một nữ cảnh sát điều tra vụ tai nạn tôi bị rơi khỏi cầu, nên chúng tôi đã quen mặt nhau.
Điều đầu tiên tôi nghe từ mẹ sau khi tỉnh lại sau khi bị rơi xuống sông và suýt chết đuối là Hina đã làm chứng rằng: "Kyousuke(Tôi) đang với người ra khỏi lan can cầu để chụp ảnh, rồi bị một nhóm con gái đang mải mê trò chuyện và không nhìn đường va vào khiến cậu ấy theo quán tính bị rơi xuống."
Thật không may, bản thân tôi không hề có bất kỳ ký ức nào trước khi rơi xuống sông nên tôi hoàn toàn không biết tình huống lúc đó diễn ra như thế nào.
Tất cả những gì tôi biết là khi tỉnh lại thì đã thấy mình rơi xuống cầu, không thấy gì và không nhớ gì cả nên tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại lời khai như vậy. Có lẽ là Tatara Kyousuke kia cũng không nhìn thấy gì trước khi ngã.
Vụ việc không có yếu tố hình sự và có vẻ như chính nhóm ba người đã vô tình đẩy tôi xuống lại là người đã gọi cứu hỏa báo tin về việc tôi và Hina bị rơi xuống sông. Nhờ vậy mà lính cứu hỏa đã nhanh chóng cứu chúng tôi ngay khi chúng tôi bơi được vào bờ kè.
Mặc dù không có ác ý, nhưng vì họ đã rời đi ngay sau khi báo tin nên cảnh sát đã điều tra về nghi án 'vô ý gây thương tích'.
Nhân tiện, nhắc đến 'nhóm ba người' thì tôi nghĩ ngay đến ba nàng ngốc kia, nhưng rõ ràng không phải, và cũng không có chuyện hung thủ bất ngờ lại trùng hợp như thế. Theo lời Hina kể, đó là nhóm ba người phụ nữ ăn mặc kiểu nhân viên văn phòng.
"Vì các em vẫn còn sống, nên rất tiếc là cuộc điều tra đã phải kết thúc với việc hung thủ không được xác định. Từ nay về sau, chúng tôi chỉ có thể hành động khi có thông tin mới. Tôi đến đây để xác nhận lần cuối, thành thật xin lỗi."
Minamo-san cúi đầu xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng đành chịu thôi và chấp nhận nó.
Đó là buổi chiều tối mờ ảo giữa mùa đông, và nhân chứng duy nhất là Hina cũng hoảng loạn đến mức nhảy xuống theo ngay lập tức. Vụ án cũng coi như 'đi vào ngõ cụt'.
Khoan đã!? Cô ấy nghĩ hung thủ bất ngờ lại chính là Hina sao? Hina thậm chí còn không biết bơi nhưng cậu ấy vẫn nhảy xuống cứu tôi đấy. Chắc chắn Hina không thể nào là hung thủ thực sự được.
