"Himekawa-san, nếu cậu định cởi áo khoác đồng phục thì sẽ tiện hơn nếu gửi vào tủ khóa đấy. Nếu cậu không ngại thì để cùng với tớ nhé."
Vừa vào quán là Chisato-sensei đã nói đại loại như: "Tôi là Mizumoto và tôi đã đặt bàn cho bốn người..." kiểu như chủ động thay mặt Mizumoto-san nhận bàn và tự nhiên ăn bằng tiền của cổ luôn. Và trong lúc cô ấy nói chuyện, tôi lướt nhìn và thấy một chiếc tủ khóa.
Nếu để quần áo vào đó, chúng sẽ không bị ám mùi khói thịt nướng.
Trong lúc bỏ đồng phục của mình vào, tôi cũng tiện tay gửi luôn đồ của Hina.
Tôi cũng định nhận gửi giúp Minamo-san luôn vì để mùi thịt nướng ám vào bộ vest cảnh sát thì không ổn lắm…
Còn về phần Chisato-sensei, người quyết tâm tận hưởng bữa thịt nướng miễn phí, tôi nghĩ cô ấy cứ việc đi làm vào ngày mai với bộ quần áo đầy mùi thịt nướng, để tạo ấn tượng là một người cuồng thịt cũng tốt.
Nhưng cuối cùng, tất nhiên là tôi cũng phải nhận gửi luôn quần áo của Chisato sensei, nhưng vì Minamo-san đã trả tiền thuê tủ khóa nên tôi cũng không phải chịu phí gì.
...Hina cởi áo khoác mùa đông và đưa cho tôi, nhưng mặt cậu ấy lại tỏ vẻ bối rối.
"Tatara-kun, nếu tớ vẫn mặc áo len thì chắc chắn sẽ bị ám mùi thịt nướng đúng không nhỉ?"
Cậu ấy hơi băn khoăn vì bên trong áo khoác đồng phục là một chiếc áo len bằng sợi.
"À đúng rồi, người ta nói đồ len dễ bị ám mùi. Cậu có thể cho vào giỏ và gửi chung vào tủ cùng đồ của tớ, cậu nên cởi ra đi."
Tôi đưa ra lời khuyên và Hina lẩm bẩm "Đúng nhỉ..." rồi quay lưng lại và bắt đầu cởi áo len.
Hina cố gắng hết sức để cởi áo len... Hành động trông như một con vật nhỏ nhưng trái ngược thì bộ ngực đó lại không tầm thường tí nào. Chúng bị vướng lại áo len, trông như một con vật bị mắc bẫy ấy.
Hina dùng sức và cuối cùng cũng đã cởi được chiếc áo len.
Ngực cậu ấy nảy lên một cách rõ rệt. Và chúng khiến tôi vô thức nhìn chằm chằm.
Có cảm tưởng như ngực của Hina ở thế giới này lớn hơn... Không... không phải là tôi tưởng tượng mà chắc chắn là lớn hơn. Tôi là chuyên gia về Hina. Hay nói cách khác, có thể gọi là Sommelier Hina.
Chiếc áo sơ mi trắng tội nghiệp bị kéo căng hết cỡ giữa các cúc áo, tạo thành những kẽ hở thấy rõ và để lộ chiếc áo ngực màu xanh lam nhạt bên trong.
Hóa ra chiếc áo len này là để ngăn lộ áo ngực ư... Tôi vừa phải kìm nén mong muốn nhìn chằm chằm và sự thôi thúc muốn chụp ảnh, vừa cố không để tâm tới Hina, thay vào đó tôi đi lấy chiếc tạp dề giấy chống văng dầu từ nhân viên phục vụ rồi đưa cho cậu ấy.
Hina có lẽ thấy ngại khi đeo tạp dề nên cô mặc nó với một khuôn mặt đỏ bừng.
Trong thế giới đảo ngược sự trong trắng này, phải chăng cái kẽ hở trên áo sơ mi do bộ ngực lớn đó tạo ra chính là cái kiểu 'cửa sổ xã hội' đối với đàn ông không nhỉ? Vậy nên Chisato-sensei, bà cô hư hỏng này cứ liên tục huých khuỷu tay vào tôi và điều này khá là phiền toái.
'Cửa sổ xã hội'(social window) ám chỉ khóa quần.