Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6901

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web novel - Chương 32

Quá trình dọn nhà, vốn bắt đầu mà không có bất kỳ lời giải thích nào, lạ lùng là lại kết thúc khá nhanh chóng, chỉ trong khoảng hai tiếng đồng hồ.

Lý do ư? Là vì số lượng đồ đạc tối thiểu của Sajou-san. Hầu như chẳng có món đồ nào để vận chuyển, chỉ có vài cái thùng các-tông. Em gái tôi cũng chỉ mang theo một cái cặp đi học rỗng tuếch, có vẻ như nó cũng chẳng có gì nhiều để dọn. Mà, dù nhiều hay ít, tôi vẫn có cảm giác con em gái mình đã trốn việc.

Dù ngạc nhiên vì đồ đạc của cô ấy quá ít ỏi, tôi cũng thấy điều đó thật hợp lý. A, đúng kiểu của cô ấy thật.

Đương nhiên, tôi không thể nhìn thấy bên trong hành lý của một cô gái, nhưng dựa vào trọng lượng và cảm giác, phần lớn là quần áo. Có lẽ thêm một vài vật dụng linh tinh. Điều làm tôi bận tâm là không hề có sách giáo khoa hay đồ dùng học tập. Chắc là cô ấy để hết ở trường rồi. Tôi nhớ mấy ngày trước khi dọn nhà, cô ấy vật lộn với cái cặp nặng trĩu, người nghiêng cả đi vì nặng. Có vẻ như cô ấy không có ý định học bài ở nhà.

Nếu có gì tốn thời gian, thì đó là lúc em gái tôi quyết định đóng gói những thứ nó muốn gửi đến Hokkaido. Nó chỉ tay năm ngón ra chỉ thị này nọ, nhưng chủ yếu là ngồi thoải mái trên giường với vẻ mặt thản nhiên.

“Phù… Xong rồi.”

“…Thật lạ là em lại có vẻ mặt mãn nguyện như vậy đấy.”

“Em khát nước.”

Phớt lờ lời phàn nàn của tôi, con bé nhảy khỏi giường và đi thẳng ra khỏi phòng, căn phòng giờ đã là của Sajou-san.

Đúng là một đứa em gái vô tư.

Đồ đạc của nó được chất đống trước lối ra vào, còn bản thân căn phòng trông lại gọn gàng đáng kể. Có một bàn học, một cái giường. Nó mang một không khí khá sặc sỡ, đúng kiểu gu của em gái tôi, với hình trái tim , diềm xếp ren trên giường và rèm cửa. Khi hầu hết đồ đạc đã được dọn đi, căn phòng mang lại cảm giác trống trải, có chút cô đơn.

Trong một góc, có vài thùng các-tông được mang từ phòng Sajou-san đến, khiến nó trông như một ngày dọn nhà chỉ vừa mới bắt đầu. Dù vậy, sự thiếu thốn đồ đạc vẫn rất rõ rệt.

Mải suy nghĩ về khung cảnh đã thay đổi của căn phòng, tôi cảm thấy hơi khó xử khi em gái mình bỏ đi.

“…A.”

“…Gì?”

Sajou-san ngồi xuống, ôm gối, tựa lưng vào thành giường.

Chúng tôi đã không gặp nhau một tháng rồi, nên có một chút ngượng ngùng.

Tôi thầm trách con em vì đã tạo ra tình huống này. Ít nhất nó cũng nên ở lại thêm một chút. Thật thảm hại khi nghĩ như vậy, nhưng mà...

Tuy nhiên, nếu em gái tôi đã tạo ra tình huống khó xử này, thì nó cũng mang lại cơ hội để bắt đầu cuộc trò chuyện.

Dù cảm thấy hơi giống như nó đang cố moi lời khen, tôi vẫn bày tỏ chút lòng biết ơn trong khi dùng chủ đề mà con bé để lại làm mồi bắt chuyện.

“…Bộ đồ hầu gái đó là sao vậy?”

“Hả!?”

“…Cái này… ừm…”

Phản ứng của cô ấy thật dữ dội; mắt cô ấy mở to, má ửng đỏ. Cô ấy vẫn giữ tư thế ngồi, quay lưng về phía tôi, nhúc nhích mông một cách không thoải mái.

“…Em gái cậu… ép tớ mặc đấy. 'Nếu đã chăm sóc cho anh trai em thì phải ăn mặc cho ra dáng chứ,' con bé nói vậy…”

“Ha.”

Tôi hơi hếch cằm lên và ngước mắt.

Đừng nói ra, nếu đó là em gái mình. Và nó đã làm thế thật.

Nghĩ đến đồ hầu gái như một kết quả của việc chăm sóc thì hơi sáo rỗng, nhưng mà, chắc là con bé cũng chẳng suy nghĩ gì như mọi khi. Chỉ là một ý tưởng ngẫu nhiên.

Về cơ bản, em gái tôi sống bằng sự ngẫu hứng và nhiệt tình.

Tôi không hiểu lắm tại sao nó lại có đồ hầu gái… Chà, vì là em tôi, nên điều đó có thể chấp nhận được.

Tôi đưa mắt nhìn xuống và ngắm Sajou-san trong phiên bản hầu gái một lần nữa.

Ừ, hợp với cô ấy thật. Trông cô ấy giống như một cô hầu gái trưởng. Hoặc có lẽ, một cô hầu gái hay trốn việc nhưng vẫn xuất sắc. Hai thái cực, nhưng đều hợp.

Ghép cô ấy với một cô hầu gái hậu đậu ngớ ngẩn sẽ tạo thành một cặp đôi tuyệt vời. Một cặp đôi hoàn cảnh kinh điển.

Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi tự hỏi tại sao Sajou-san lại đồng ý mặc nó.

Cô ấy sẽ không ngần ngại hay xem xét đối phương là ai. Ví dụ, nếu tôi mà hỏi, "Cậu có thể mặc đồ hầu gái không?" chắc chắn tôi sẽ nhận được một cái nhìn khinh bỉ kèm theo giọng nói trầm thấp "Hả?" như thể tôi là rác rưởi của xã hội. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy tim đập thình thịch rồi. Tất nhiên, đó không phải vì phấn khích đâu nhé.

Điều này khá ngạc nhiên, và khi tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm, Sajou-san ngoái đầu lại nhìn qua vai và bĩu môi một cách dễ thương.

“…Chắc cậu đang nghĩ nó không hợp với tớ, đúng không? Không cần cậu nói tớ cũng biết. Mấy bộ đồ thế này nên để mấy cô gái dễ thương như em gái cậu mặc.”

“Hả? Không, không, hợp với cậu lắm mà. Tớ nghiêm túc đấy, không đùa đâu.”

“…Đồ nói dối.”

“Tớ không nói dối.”

Chắc chắn, em gái tôi vẫn còn khá trẻ con so với một học sinh lớp 8, nhưng vẻ ngoài của nó đủ đáng yêu để mặc vừa bộ đồ hầu gái. Trong trường hợp đó, nó có lẽ sẽ trở thành một cô hầu gái phiền phức đầy tinh nghịch, chuyên trêu chọc chủ nhân của mình.

Con bé lúc nào cũng phiền phức, dù thế nào đi nữa.

Tuy nhiên, chỉ vì em gái tôi trông hợp với nó không có nghĩa là Sajou-san thì không.

“Ừ, hợp với cậu lắm , thật đấy"

Thậm chí tớ còn muốn được cậu chăm sóc trong bộ đồ đó mỗi ngày.

"Sao cậu không thử gọi 'chủ nhân' một lần xem sao?”

“Cái gì vậy? Kinh tởm.”

Câu đáp trả sắc lẹm đó đúng là kiểu của Sajou-san, và cảm giác quen thuộc đó quay trở lại thật dễ chịu, gần như đến mức ứa nước mắt.

Ừ, thật sự… Tôi có thể khóc mất. Sụt sịt.

Tôi ôm gối và lăn lộn như một con lật đật. Thật kỳ lạ khi niềm vui và nỗi buồn lại cùng tồn tại, tôi lơ đãng nghĩ.

“Lăn lăn.”

“…”

Lăn qua lăn lại để xoa dịu trái tim tan vỡ của mình.

Thấy tôi làm trò như một đứa trẻ, Sajou-san nhăn mặt.

Cô ấy có vẻ không hài lòng. Nhưng có lẽ cô ấy đang hối hận về những gì mình đã nói?

Chà, cũng không phải là tôi đặc biệt bị tổn thương vì điều đó.

Dù vậy, tôi đã bị bỏ rơi mà không được phép. Để khiến cô ấy kiểm điểm, tôi sẽ tiếp tục tư thế bị tổn thương bởi những lời nói vô tình này.

Tôi chắc chắn không phải đang hờn dỗi như một đứa trẻ để gây chú ý đâu. Nghiêm túc đấy. ( M lại bốc phét nx đi:)) )

“Rihito…”

“Lăn lăn.”

Cố tình phớt lờ tiếng gọi của Sajou-san, tôi tiếp tục lăn lộn trong khi ôm gối.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình giống một cây lăn bụi hơn là một con lật đật. Có bụi dính trên tóc mái của tôi.

Và rồi, khi tôi đang dùng cơ thể mình để lau nhà, tôi nhận ra căn phòng đã trở nên im lặng.

Không có phản ứng gì từ Sajou-san.

Hử? Cô ấy bỏ mặc tôi rồi à?

Tự hỏi liệu mình có làm quá trò gây chú ý không, tôi buông gối ra và ngồi dậy rồi vắt chéo chân.

Tôi nhận thấy Sajou-san đang nắm chặt cổ áo bộ đồ rộng thùng thình của mình bằng một tay, cắn môi như thể đang chịu đựng điều gì đó. Tôi không thể nhìn thấy mắt cô ấy vì cổ đang cúi mặt, nhưng má thì lại ửng đỏ vì giận, và tôi có thể nghe thấy tiếng máu như đang rút khỏi mặt cô ấy.

Thôi rồi. Mình đi quá xa rồi.

Tôi hoảng hốt và cố gắng xin lỗi, nhưng tôi đã nuốt lại những lời đó khi Sajou-san trừng mắt nhìn tôi một cách sắc lẹm, mắt cô ấy giật giật.

A… hết rồi. Tôi đành chấp nhận sự thật đó.

Tuy nhiên, những lời run rẩy thốt ra từ đôi môi cô ấy lại trái ngược với những gì tôi mong đợi.

“Chủ… Chủ nhân…” ( cái đm thôi t đ dịch nữa con mẹ cmay akdhejmabd ;-; )

Khi cô ấy run rẩy vì tủi nhục, ôm lấy vai, đầu óc tôi trống rỗng.

Đồng thời, trái tim tôi rung lên như một cái âm thoa, và một sự phấn khích không thể tả chạy dọc sống lưng. Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Khoan, cái gì thế này— Tôi đưa tay về phía Sajou-san, người đang đỏ mặt vì xấu hổ, để xác nhận cảm giác đó. Nhưng đúng lúc đó…

“Em đói rồi! Em muốn ăn đồ ăn Nee-san nấu!” (Phá đám vừa:v)

Em gái tôi bước vào, vui vẻ đòi ăn, và bầu không khí ngượng ngùng tan biến như sương khói.

Sajou-san và tôi vội vàng quay lưng lại với nhau.

Nhìn chúng tôi, em gái tôi nghiêng đầu.

“Sao thế?”

“Kh-không có gì.”

Tôi cố gắng nặn ra một giọng nói căng thẳng, tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.

Phù, may quá. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm…!

Cảm giác như tôi vừa mở chiếc hộp Pandora, không chắc nó chứa đựng bất hạnh hay hy vọng. Nhưng tôi mừng vì bất cứ thứ gì bên trong đã không chui ra.

Lần này, tôi biết ơn em gái mình vì đã bỏ qua cho.

“Hả? Em không hiểu lắm, nhưng mà…”

Gương mặt bối rối của em gái tôi lúc này quay sang Sajou-san.

“Sao Nee-san của em trông có vẻ không vui vậy?”

“…Kh-không có gì.”

Giọng cô ấy nghe thực sự bất mãn.

Mặc dù tôi không thể nhìn thấy vì cô ấy đã quay đi, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Sajou-san đang hờn dỗi, ôm gối như một đứa trẻ.