Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Vol 1 (1-102) - Chương 8: Cuộc gặp gỡ tình cờ ở cửa hàng

“Hersia, hôm nay con ra ngoài à?”

Sau một thời gian ở nhà bà He giúp dạy dỗ lũ trẻ, cơ thể của Hersia cũng dần hồi phục, giờ đây đã không còn thấy dấu vết thương tích nào nữa.

“Vâng, lát nữa con sẽ lên khu tầng trên.” Hersia ngồi trước bàn trang điểm, chải mái tóc của mình, rồi khẽ búi lên và buộc gọn lại bằng một dải ruy băng màu lam.

“Con định đi mua thiết bị đầu cuối cá nhân mới, tiện thể xem thử có công việc nào phù hợp không.”

“Ở thành phố Payin e là khó tìm được công việc phù hợp, sang thành phố Molypden thì có lẽ sẽ dễ hơn.” Bà He vừa nói, vừa bưng vào phòng Hersia một đĩa dưa lưới đã được cắt sẵn.

“Ăn chút gì rồi hẵng ra ngoài nhé.”

“Con cảm ơn.”

“Các công ty ở thành phố Payin hầu hết đều làm về công nghiệp, còn lại thì chỉ có mấy nhà hàng với những công việc dịch vụ chẳng ra sao, khá vất vả, không hợp với con đâu.” Bà He nói thẳng, không hề giấu giếm suy nghĩ của mình về thành phố nơi họ đang sống.

“Vâng, để con ra ngoài xem thử đã.” Hersia khẽ gật đầu.

Nhìn Hersia nghiêm túc như vậy, bà He không khỏi thấy thương, khẽ nói: “Thật ra, con gái như con chẳng nên ra ngoài làm việc đâu, phải được nuôi nấng, chăm chút cẩn thận mới đúng.”

“Không đâu ạ, ai rồi cũng phải học cách tự lập, đâu thể mãi dựa dẫm vào gia đình được.”

Cô thu gọn mái tóc ra sau, buộc bằng dải ruy băng màu lam, rồi đeo lên cặp kính trên bàn. Ngay sau đó, mái tóc đen óng ả của cô dần phai đi, hóa thành một màu xám nhạt, còn sắc lam trong đôi mắt cũng từ từ tan biến, để lại một màu đen sâu thẳm, ẩn sau lớp phản chiếu của tròng kính.

Cô gái xinh đẹp tựa giấc mơ ban nãy, giờ lại trở về dáng vẻ giản dị, mộc mạc như xưa.

“Đúng là một năng lực tuyệt vời, như thế này thì an toàn hơn nhiều rồi.” Bà He nói từ bên cạnh.

Con gái sinh ra xinh đẹp là một điều may mắn, nhưng nếu gia cảnh không khá giả, thì vẻ đẹp ấy cũng có thể mang đến không ít rủi ro. Cô hiểu rõ điều đó trong lòng.

“Vậy con đi đây ạ.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hersia chào bà He rồi rời khỏi nhà.

Một mùa khai giảng lại đến. Hành lang vẫn rộng rãi như mọi khi, chỉ hơi bừa bộn đôi chút. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, thỉnh thoảng có người qua lại. Người thì ra ngoài mua đồ, người thì đi làm, cũng có người đang đưa con đến trường.

Giờ đây, phương tiện giao thông ngày càng phát triển, nhưng những gia đình ở tầng lớp dưới vẫn phải chắt chiu, ít ai có điều kiện để mua.

Ngoài ra, hệ thống thang máy công cộng và đường ray ngầm trong thành phố dưới lòng đất rất tiện lợi, đó cũng là một nguyên nhân.

“Chào buổi sáng, Hersia.”

“Hersia phải không? Hôm nay đi ra ngoài à?”

“Vâng, em ra ngoài mua chút đồ thôi.” Cô khẽ gật đầu đáp.

“Bé Tilane cuối cùng cũng chịu ra ngoài đi dạo rồi đấy.”

Giờ thì hầu hết hàng xóm quanh đây đều biết đến cô. Một phần vì chuyện trước kia của cô từng lan truyền khắp mấy khu lân cận, khiến người ta bàn tán suốt cả tuần. Phần khác là bởi cô đang ở nhà bà He làm gia sư, mà mấy đứa trẻ cô dạy cứ hễ tụ tập chơi đùa lại kể về chị Hersia, thế là chẳng mấy chốc, cả khu đều quen biết cái tên ấy.

Hersia tuy vẫn không nhớ được hết tên của những người hàng xóm, nhưng sau một thời gian quen mặt, cô cũng không còn cảm thấy bối rối như trước nữa.

Hersia bước vào thang máy, dõi theo cánh cửa từ từ khép lại. Khi không gian chìm vào tĩnh lặng, cô mới khẽ thở phào một hơi.

Mọi người thật nhiệt tình… Cảm giác thế này, trước giờ mình hiếm khi trải qua.

Cô không phải sinh ra và lớn lên ở đây, khoảng sáu năm trước, cô cùng gia đình mới chuyển đến. Có lẽ khi đó cha cô từng qua lại đôi chút với hàng xóm, nhưng khi ấy cô còn nhỏ, nên cũng chẳng biết được bao nhiêu.

An ninh quanh khu dân cư này không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến mức tệ. Hầu hết các hộ sống ở đây đều đã gắn bó hơn mười năm, có nhà thậm chí còn đã ở qua mấy thế hệ, như nhà bà He chẳng hạn.

Bíp——

[Đã đến tầng 43]

Cửa thang máy mở ra, trước mắt là những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn neon, không khí cũng trở nên trong lành hơn đôi chút.

Đến nơi rồi à…

Hersia bước ra khỏi thang máy, trong đầu nghĩ đến hai mục tiêu của hôm nay.

Một là mua thiết bị đầu cuối cá nhân mới, hai là tìm xem có công việc nào phù hợp không.

Mua thiết bị đầu cuối cá nhân trước đi.

Nghĩ vậy, Hersia rẽ bước về phía con phố thương mại sầm uất.

Cô bước đi trên con phố rộng, dòng người tấp nập qua lại. Làn gió dịu nhẹ từ trên cao khẽ thổi, đưa vài sợi tóc bay lên. Ánh đèn neon xanh tím phản chiếu, khiến bóng dáng cô và người qua đường tan vào nhau trong những mảng sáng tối đan xen, vẽ nên sắc màu của thành phố.

Những cửa hàng trên con phố được trang trí theo nhiều phong cách khác nhau, ánh sáng rực rỡ bên trong chúng tạo nên sự tương phản rõ nét với con đường tối bên ngoài, như thể là hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Cánh cửa kính xoay tròn dưới ánh laser chuyển sắc, Hersia bước vào thế giới tràn ngập ánh sáng ấy.

Bên trong cửa hàng trắng tinh, những hình chiếu ảo liên tục thay đổi, trình diễn đủ loại tính năng của các thiết bị đầu cuối cá nhân.

[FireEye Sparrow Y-1800 – chuyên dùng để xử lý các tình huống khẩn cấp trong đời sống. Thấu kính Cr-Flame Crystal có thể hội tụ năng lượng và phát ra Tia Nhiệt Lưu chỉ trong 2 giây, đủ sức xuyên thủng thép dày 20mm…]

[Sentinel E-100 có thể giúp bạn quét và phát hiện mọi thiết bị giám sát trong phạm vi 100 mét xung quanh, đảm bảo quyền riêng tư của bạn được bảo vệ ở mức cao nhất…]

[Matrix MR-4500 – người trợ lý vạn năng cho cuộc sống của bạn. Dù là phân tích, tính toán, hỗ trợ công việc, hay tăng cường khả năng phòng vệ cá nhân, nó đều giúp bạn vượt lên trên đám đông, tiến gần tới sự hoàn hảo…]

[Mực Họa - Cách Vật 2700 – phong cách thanh nhã, đậm hồn phương Đông. Khung viền đen tuyền tạo thành kết giới tĩnh lặng, giữ cho sự tao nhã và bình yên của bạn không bị quấy nhiễu bởi thế giới ồn ào bên ngoài.]

Những mẫu được trình chiếu trong quảng cáo đều là sản phẩm chủ lực hiện nay của các thương hiệu lớn, và giá của chúng không hề rẻ, chẳng hạn mẫu cuối cùng, sản phẩm mới nhất của Xưởng Mặc Vận, có giá khoảng ba vạn tín dụng Liên Bang.

Đôi mắt cô lướt qua dãy sản phẩm mới. Có chút ao ước thoáng qua, nhưng chẳng đủ khiến cô muốn mua. Với Hersia lúc này, tiết kiệm mới là điều quan trọng nhất.

Thôi, đi xem mấy mẫu có giá hợp lý hơn vậy… Mấy dòng ra mắt vài năm trước chắc giờ cũng đã hạ giá rồi.

Nhưng đúng lúc cô đang đi dạo trong cửa hàng, lại tình cờ gặp một người quen.

“Hersia, cậu cũng đến xem hàng mới à?”

Người lên tiếng là Lina, cô gái có mái tóc ngắn vàng kim, trước trán điểm vài lọn tím đậm. Cô ấy khoác một chiếc áo ngắn, để lộ vòng eo uyển chuyển, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Bên cạnh Lina là một nam Tinh Linh mang vẻ chững chạc, ăn vận như một doanh nhân thành đạt.

“Đây là bạn của Lina sao?” Người đàn ông nhìn Hersia với vẻ tò mò, ánh mắt lướt qua cô từ đầu đến chân.

“Phải, bạn học của em đấy, cũng khá thân nữa.” Lina mỉm cười đáp, rồi tiến lại gần Hersia.

“Thiết bị đầu cuối cá nhân của tớ bị hỏng rồi, nên tớ đến xem thử.” Hersia khẽ quay mặt đi, cảm thấy mình lúc này giống như một con vịt xấu xí, còn Lina trước mặt thì tự tin và chói sáng.

“Ồ, vậy thì trùng hợp quá rồi, tớ cũng đến để mua thiết bị đầu cuối cá nhân mới đấy.” Lina vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên vai Hersia.

“Đi nào, cùng xem thử đi.”

Không tiện từ chối, Hersia đành để Lina kéo đi cùng, rồi ba người cùng bước đến quầy hàng.

……

“Lấy giúp tôi mẫu ‘Purple Owl D-1260’ kia xuống nhé, tôi muốn xem thử.”

“Vâng, xin chờ một chút ạ.” Cô nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, rồi lấy xuống một mẫu thiết bị đầu cuối cá nhân hiếm thấy từ kệ phía sau.

“Mẫu ‘Purple Owl D-1260’ này có thể tự tạo hiệu ứng ánh sáng và sân khấu cá nhân, phát âm thanh chất lượng cao với công suất lớn, và thậm chí còn có thể trình chiếu tạm thời hình ảnh vũ công ảo chuyển động theo nhịp, rất phù hợp cho những người yêu âm nhạc.”

Lina nhận lấy thiết bị với vẻ đầy hứng thú, liên tục thử từng tính năng. Trong cửa hàng, ánh sáng sân khấu rực rỡ được chiếu ra, trông cô ấy có vẻ rất thích.

“Anh thấy sao, anh yêu~?” Lina khoác tay người đàn ông Tinh Linh bên cạnh, giọng đầy nũng nịu, một giọng điệu mà Hersia chưa từng nghe cô ấy dùng qua.

“Anh thấy cũng khá ổn đấy.” Dù trong suốt lúc Lina thử hàng, người đàn ông có vẻ hơi chán, nhưng khi cô ấy hỏi, anh ta vẫn trả lời đầy khẳng định.

“Vậy thì mua cái này đi.”

“Được thôi.” Người đàn ông đáp, rồi ra hiệu cho nhân viên bán hàng.

“Mẫu này có giá 23.890 tín dụng Liên Bang, hiện bên em đang có chương trình khuyến mãi, có thể giảm cho ngài xuống còn 22.890 tín dụng…”

“Không cần nói nhiều, thanh toán luôn đi.” Người đàn ông nhận lấy thiết bị thanh toán, ‘tít’ một tiếng, giao dịch hoàn tất.

Hersia đứng nhìn bên cạnh, trong lòng thầm cảm thán sự dư dả của người có tiền.

Còn mình… nếu tìm được một công việc với mức lương tám mươi tín dụng Liên Bang một ngày thôi cũng đã là tốt lắm rồi… dù sao thì mình vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba mà.

“Cảm ơn anh~ hihi.”

Lina vui vẻ nhận lấy chiếc thiết bị đầu cuối cá nhân mới tinh, nâng niu trong lòng bàn tay ngắm nghía một hồi, rồi mới miễn cưỡng đặt xuống.

“Hersia, giờ thì đến lượt cậu rồi, cậu thích loại nào, để tớ góp ý cho nhé~”

“Tớ mua loại thường là được rồi, không cần nhiều chức năng đâu.” Hersia chỉ muốn bớt tiêu đi một chút, để còn dành dụm lại ít tiền.

“Ơ, sao không mua loại tốt hơn một chút? Sắp lên cấp ba rồi mà.” Lina cúi người xuống, xem qua các mẫu máy cạnh bên.

“Không cần đâu.” Hersia lấy hết can đảm từ chối.

“Thôi được, vậy cái này thì sao?” Vừa nói, Lina vừa chỉ vào một mẫu máy.

[Silver Star Gr-620 – có thể tái tạo khung cảnh và hiệu ứng âm thanh chân thực, giúp bạn thư giãn như đang nghỉ dưỡng ở bất kỳ nơi đâu, làm dịu tâm trạng của bạn…]

“Giá 12.580 tín dụng Liên Bang, tuy là mẫu ra mấy năm trước nhưng nghe nói đánh giá vẫn khá tốt.”

“Vẫn đắt quá.” Hersia khẽ lắc đầu.

Sau đó, Lina lại giới thiệu thêm vài mẫu nữa, nhưng Hersia đành phải tiếp tục từ chối rồi tự mình chọn lấy.

“Hay là để anh cho bạn của em mượn ít tiền, không cần vội trả cũng được.” Người đàn ông Tinh Linh nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt anh ta dường như đã quan sát Hersia từ khá lâu.

“Cái này…” Lina có chút do dự.

“Cảm ơn anh, nhưng… không cần đâu. Em tự mua được.” Hersia ngẩng đầu, đáp lại bằng giọng hơi ngượng ngùng.

Thấy cô kiên quyết như vậy, hai người kia cũng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, Hersia mua một mẫu máy hơi cũ một chút, nhưng được đánh giá tốt và khá bền, tốn khoảng 4.000 tín dụng Liên Bang.

Thực ra, mức giá này vẫn hơi cao một chút, nhưng Hersia cũng ngại chọn loại rẻ hơn. Nếu không có hai người kia đi cùng, cô chỉ cần mua một mẫu cơ bản giá khoảng 2.000 – 3.000 tín dụng Liên Bang là đã thấy hài lòng rồi.

Sau khi mua sắm xong, ba người cùng bước ra khỏi cửa hàng. Lina mời Hersia đi uống chút gì đó, nhưng cô khéo léo từ chối.

Nói lời tạm biệt xong, Hersia khẽ vẫy tay, rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt người đàn ông Tinh Linh vẫn dõi theo bóng lưng thanh thoát của cô thật lâu, mãi đến khi Hersia khuất hẳn mới cúi xuống hỏi Lina, người đang mải nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân bên cạnh.

“Trước đây anh chưa từng nghe em nhắc đến người bạn này.”

“Cô ấy à.” Lina ngẩng đầu lên.

“Cô ấy không được chú ý trong lớp đâu. Trước đây em từng ngồi cùng bàn với cô ấy một thời gian nên mới quen biết.”

“Nói sao nhỉ, cô ấy rất hướng nội, cũng chẳng thích nói chuyện, cứ như một hòn đá vậy, thật sự rất tẻ nhạt. Dù em có nhắc đến mấy chuyện đang hot đi nữa thì cô ấy vẫn chẳng có phản ứng gì.”

“Anh thấy cô ấy cũng khá xinh mà, vậy mà không có ai theo đuổi sao?”

“Về ngoại hình à… Ừm, cái đó thì đúng thật.”

“Hersia tuy chẳng biết trang điểm, nhưng làn da trời cho rất đẹp, gương mặt cũng thật sự ưa nhìn, ít nhất trong số những người em quen, chẳng mấy ai có thể vượt qua cô ấy…”

Lina vừa nói, vừa trầm ngâm suy nghĩ.

“Lạ thật, đúng là chẳng mấy ai theo đuổi cô ấy. Có lẽ vì trông quá bình thường chăng? Người ta cứ thế mà bỏ qua thôi. Thêm vào đó, cô ấy lại chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với ai.”

“À đúng rồi, cô ấy vốn có mái tóc màu xám, lại luôn đeo kính nữa. Bình thường tan học cũng chẳng ra ngoài, chỉ ngồi một mình trong góc, nên chẳng ai để ý đến. Với lại, hồi cấp hai có nhiều tiết học ghép lớp, toàn là người lạ, nên lại càng không có ai nói chuyện với cô ấy.”

“Xem ra là một viên ngọc thô đấy.” Người đàn ông Tinh Linh khẽ đẩy gọng kính bạc trên sống mũi.

“Ơ? Chẳng lẽ anh hứng thú với cô ấy à?”

“Chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút thôi.”

“Hừ, tôi còn lạ gì mấy người đàn ông như anh. Biết đâu trong đầu anh giờ đang tưởng tượng cảnh chơi cả hai bọn tôi trên giường ấy chứ?”

“Tùy anh. Muốn tìm cô ta cũng được, nhưng tôi sẽ không giúp đâu.”

“Tại sao?” Người đàn ông Tinh Linh tỏ vẻ khó hiểu, vì vừa rồi anh vốn định nhờ Lina làm cầu nối.

“Anh không thấy như thế là hơi xúc phạm người khác à? Tôi cũng có lòng tự trọng đấy.”

“Vậy lần tới anh đưa em đến bãi biển Bạch Lãng ở Quận 2 phía Nam chơi nhé.”

Đối với những người sống quanh năm trong thành phố ngầm, việc được ra ngoài, đến một bãi biển tuyệt đẹp để vui chơi là một sức hấp dẫn vô cùng lớn.

“Lần tới là khi nào?”

“Tháng Sáu này.”

“Được, anh nói rồi đấy nhé. Mấy hôm nữa em giúp anh dò hỏi xem sao. Hersia trông có vẻ khá túng thiếu, chắc thuyết phục cô ấy cũng không khó đâu.”

Hai người cất thiết bị đầu cuối cá nhân đi, rồi tiếp tục bước dọc con phố rực sáng ánh đèn, hướng về một nhà hàng cao cấp với bảng hiệu neon chớp nháy không ngừng.

Trong thành phố ngầm, nơi đêm tối vĩnh hằng bao phủ, đèn neon rực sáng không ngơi, còn con người thì đuổi theo dục vọng của chính mình, say mê, rồi lạc lối.