Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3068

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2397

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 346

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6636

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 494

Tập 01 - Chương 37: Sau cơn mưa

***

Lý Nhân nhìn cây lưỡi hái trong tay mình, rồi ánh mắt lại rơi về phía Giang Tuệ, khóe mắt giật giật mấy cái.

"Ngươi đã làm gì ta?"

"Chẳng làm gì cả, thấy lưỡi hái của ngươi hay hay nên mượn dùng thử thôi."

Giang Tuệ xoay xoay món vũ khí mới trong tay, rồi quay sang nhìn gã. Nụ cười nhạt trên môi cô khiến dây thần kinh của Lý Nhân căng như dây đàn.

Đầu tiên là hắc vụ của lão quản gia, rồi giờ đến lưỡi hái của chính mình, Lý Nhân cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Cô hầu gái trước mặt này dường như là một con quái vật còn đáng sợ hơn cả Lục Vân Trạch.

"Khoan đã, lão quản gia chẳng phải bị tên thiếu gia họ Lục đánh bại sao?"

Lý Nhân nói đến đây thì khựng lại.

"Nhớ ra rồi, ngươi cũng có mặt ở đó. Ngươi mới là hung thủ thực sự giết lão quản gia."

Không ngờ tên này cũng không đến nỗi ngu, Giang Tuệ mím môi, nhưng vẫn giữ nụ cười vô hại:

"Ngươi đang nói gì thế? Người đánh bại quản gia đúng là thiếu gia nhà ta mà. Ta chỉ là một phận nữ nhi yếu đuối trói gà không chặt, làm sao chống lại được đám bí thuật sư các ngươi chứ."

"..."

"Ta chỉ là... tận dụng chút lợi thế của bản thân để biến mọi chuyện trở nên có lợi cho mình thôi."

"Ngươi!"

Cơ thể Lý Nhân run lên. Giờ gã đã hoàn toàn xác định mức độ nguy hiểm của Giang Tuệ. Cô ta là sự tồn tại cần phải cảnh giác hơn cả Lục Vân Trạch và Lạc Dao.

Trước đây chưa từng có thông tin gì về cô ta, vì cô ta chỉ là một hầu gái nên bị bỏ qua ư? Hay là do cô ta giấu mình quá kỹ, qua mặt được cả tai mắt của đội tình báo?

Lý Nhân hít sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh.

Biết đâu cô ta chỉ đang làm màu? Cây lưỡi hái trong tay cô ta chỉ trông giống của gã thôi, chứ thực chiến chưa chắc đã mạnh đến thế.

Đúng, chắc chắn là vậy!

Lý Nhân vốn ít biểu lộ cảm xúc, giờ đây khuôn mặt gã vặn vẹo đến mức chẳng ai nhận ra gã đang cười hay đang sợ.

Nhưng khi thấy gã giơ lưỡi hái về phía mình, Giang Tuệ biết trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Cũng tốt, thử uy lực của vũ khí mới xem sao.

Lý Nhân gầm lên một tiếng khàn đặc, lao tới như một con dã thú, vung lưỡi hái chém xuống.

Giang Tuệ vẫn đứng yên tại chỗ, hơi khom người, vung lưỡi hái từ hướng ngược lại, đón đỡ đòn tấn công.

Lưỡi dao xé toạc màn mưa, cắt đứt không khí, rồi va mạnh vào nhau.

Tiếng nổ chói tai vang lên trong khoảnh khắc khiến màng nhĩ Giang Tuệ đau nhói. Hai cây lưỡi hái cứ thế kìm kẹp nhau, giằng co không dứt.

Nếu Lý Nhân ở trạng thái sung mãn, gã hoàn toàn có thể nhanh chóng áp đảo Giang Tuệ và kết thúc trận đấu. Tiếc thay, sau khi bị Lục Vân Trạch đánh trọng thương, gã đã mất đi cơ hội đó.

Tia lửa thi thoảng bắn ra từ nơi hai lưỡi hái giao nhau. Lý Nhân đã nghiến răng dốc toàn lực nhưng vẫn không thể phá vỡ thế bế tắc.

"Nhìn thì cồng kềnh, nhưng dùng cũng nhẹ tay phết." Giang Tuệ cười khẽ. "Hèn chi ngươi thích nó thế, đúng là vũ khí tốt."

Vừa nói, cô vừa xoay cán hái trong tay, hất văng lưỡi hái của kẻ địch ra. Trước khi gã kịp thủ thế phòng ngự, cô đã chém một nhát từ trên xuống dưới.

Trong tích tắc, máu tươi bắn tung tóe. Thứ bay đi không chỉ có máu, mà còn cả một cánh tay của Lý Nhân.

"Á á á á á!"

Tiếng kêu thảm thiết xé lòng vang lên khiến Giang Tuệ không khỏi cau mày.

Không ngờ thứ này còn sắc bén hơn tưởng tượng. Ban đầu cô chỉ định rạch một đường để phế tay phải gã, ai ngờ chém bay luôn cả cánh tay.

"Sau này phải kiểm soát lực tốt hơn mới được."

Vết máu trên lưỡi dao nhanh chóng bị nước mưa rửa trôi. Giang Tuệ nhìn Lý Nhân đang sống dở chết dở, xem ra gã không còn sức để bò dậy nữa rồi. Lúc bị Lục Vân Trạch đánh trọng thương gã còn tự chữa trị được, giờ thì hết lực rồi.

Chưa chết là tốt, Giang Tuệ còn rất nhiều câu hỏi muốn moi từ miệng gã.

Chẳng hạn như, thế lực đứng sau các vụ mất tích rốt cuộc là ai, tại sao bọn chúng lại bắt người khắp nơi... Chuyện này liên quan đến diễn biến cốt truyện trong tương lai, Giang Tuệ phải sớm làm rõ mới có thể bày mưu tính kế cho Lục Vân Trạch.

Ngay khi cô định bước tới, lớp đất dưới chân bỗng nhiên chuyển động, nhanh chóng leo lên bắp chân, trói chặt hai chân cô tại chỗ.

Thấy cô sa vào bẫy, Lý Nhân lại nở nụ cười dữ tợn. Dù chỉ còn một tay, gã vẫn có thể vung lưỡi hái.

"Chết đi!"

Đây là đòn tấn công dốc hết sức lực bình sinh của gã, gã như đã nhìn thấy cảnh đầu lìa khỏi cổ của Giang Tuệ.

Nhưng ảo tưởng đó không thành hiện thực.

Trước khi bị chém trúng, cơ thể Giang Tuệ đã tan biến, hóa thành một làn hắc vụ. Không những né được đòn quyết tử của Lý Nhân mà cô còn thoát khỏi cái bẫy, xuất hiện ngay sau lưng gã.

Chưa đợi Lý Nhân kịp quay người, lưỡi hái trong tay Giang Tuệ lại vung xuống, chém đứt nốt cánh tay còn lại của gã.

Lần này, Lý Nhân coi như mất hoàn toàn khả năng phản kháng, ngã ngửa ra đất, đôi mắt đục ngầu nhìn bầu trời xám xịt.

"Đây là bí thuật của lão quản gia... Không đúng, ta nhớ hắc vụ của lão ta đâu có tác dụng này."

Lý Nhân từng tiếp xúc với quản gia, biết rõ hắc vụ của lão chỉ có tác dụng che khuất tầm nhìn và làm mất phương hướng, tại sao vào tay Giang Tuệ lại có thể giúp cô ta hóa sương?

Giang Tuệ cười mà không đáp.

Tuy điều kiện để Cổ Thư đoạt lấy năng lực của người khác khá hà khắc, nhưng một khi thành công, mọi tác dụng của năng lực đó đều sẽ hiện ra dưới dạng văn tự trên trang sách.

Chỉ có điều, những ký tự cổ xưa méo mó đó chỉ mình Giang Tuệ đọc hiểu, ngay cả tiền bối bí thuật sư như Mèo Đen cũng bó tay.

Trên đó viết rất rõ ràng, tác dụng thứ nhất của hắc vụ: Che mắt, làm mất phương hướng.

Tác dụng thứ hai: Hóa sương bản thân.

Chỉ cần kết hợp thêm công cụ "hàng hiệu" của tiền bối Mèo Đen, Giang Tuệ thậm chí có thể lưu trữ năng lực này vào một hạt giống nhỏ, đưa cho Lục Vân Trạch để bảo mạng. Tiếc là chỉ dùng được một lần, lại chế tạo khá phiền phức.

Đã đoạt được lưỡi hái của Lý Nhân, thì ngoài tác dụng vốn có, chắc chắn nó cũng mở khóa thêm hiệu ứng mới. Đợi về rồi nghiên cứu từ từ cũng không muộn.

"Ngươi sắp chết rồi, hay là giúp ta một việc nhé?"

Giang Tuệ nghiêng đầu cười, trông vô cùng ngây thơ vô số tội.

"Khai hết những gì ngươi biết ra đây. Nếu không, ta đành phải lóc từng miếng thịt trên người ngươi xuống trước khi ngươi chết hẳn, lóc cho đến khi ngươi không chịu nổi mới thôi. Ngược lại, nếu ngươi biểu hiện tốt, biết đâu chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ta tha cho ngươi sống để làm trâu làm ngựa cho ta."

Cô không nói đùa.

Rõ ràng mặt đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cùng, thậm chí lưỡi hái đã kề sát vào người Lý Nhân, chỉ cần ấn nhẹ là rách da thịt.

"Đừng, ta nói... ta nói!" Lý Nhân lần này ngoan thật rồi. Không phải xin tha giả vờ, mà là cầu xin thực sự.

Cuối cùng cũng...

Giang Tuệ thở phào nhẹ nhõm, hỏi câu đầu tiên:

"Các ngươi thuộc tổ chức nào?"

"Hắc... Hắc Tinh Giáo Đoàn."

"Làm cái gì?"

"Bọn ta... bọn ta đều thờ phụng Hắc Bào Chi Vương, tin rằng Ngài nhất định sẽ giáng thế lần nữa, hóa giải mọi khổ đau."

Đúng là văn mẫu tà giáo kinh điển. Hắc Bào Chi Vương? Hắc Tinh Giáo Đoàn? Nghe quen quen, hình như cư dân mạng cũng hay bàn tán, nhưng Giang Tuệ giờ không còn sức để nhớ lại nữa, cô tiếp tục tra khảo.

"Tại sao các ngươi lại gây ra các vụ mất tích? Những người mất tích đi đâu rồi?"

"Cái này..."

Thấy gã ấp úng, Giang Tuệ từ từ hạ lưỡi hái xuống, lưỡi dao dần ấn sâu làm da thịt gã lõm xuống, rỉ máu.

"Khoan đã, cái này ta thực sự không biết!" Lý Nhân hét toáng lên. "Ta chỉ là đội trưởng tiểu đội hành động thôi, bọn ta chỉ biết làm theo lệnh, lệnh của cấp trên là tuyệt đối!"

Xem ra không nói dối. Giang Tuệ nhấc lưỡi hái lên.

Hỏi thêm vài câu nữa nhưng vẫn không moi được thông tin mong muốn, giá trị lợi dụng của tên này đến đây là hết.

Thấy Giang Tuệ giơ lưỡi hái lên, Lý Nhân nở nụ cười nịnh nọt:

"Nữ vương đại nhân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, ta làm việc gọn gàng sạch sẽ lắm."

"Nghe hay đấy, ta thích."

Khóe miệng Giang Tuệ nhếch lên, một tay chống hông, một tay vác lưỡi hái.

"Giữ ngươi lại thì sau này chắc sẽ được nghe nhiều lời hay ý đẹp lắm đây."

"Đúng đúng, ngài xem ta đến tay cũng chẳng còn nữa mà?"

"Nhưng mà..."

Biểu cảm của Giang Tuệ lại nhuốm màu sát khí.

"Ngươi suýt nữa thì phá hỏng công cụ hình người độc quyền của ta. Cho nên, vĩnh biệt."

"Á, khoan đã...!"

Lưỡi hái vạch một tàn ảnh giữa không trung, máu đỏ bắn lên gò má Giang Tuệ.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Lần đầu tiên tự tay tước đoạt sinh mạng người khác, bàn tay cầm lưỡi hái của Giang Tuệ hơi cứng lại, nhưng rất nhanh cô đã rút nó ra, kéo theo cả đống nội tạng nát bấy.

Cảm giác... bình thản hơn tưởng tượng nhiều.

Vũ khí trong tay hóa thành luồng sáng đỏ hòa vào lồng ngực cô. Cô hầu gái mệt mỏi quay lại chỗ Lục Vân Trạch, quỳ gối ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc trước trán Lục Vân Trạch, động tác dịu dàng đến mức chính cô cũng phải ngạc nhiên.

"Đi thôi, người đến rồi." Con mèo đen đạp nước đi tới trước mặt cô.

Đã nghe thấy tiếng còi hú của cảnh sát văng vẳng.

Giang Tuệ không nói gì, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không trăng.

Mưa đã tạnh từ bao giờ.