Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3097

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2397

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 346

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6638

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 494

Tập 01 - Chương 33: Có rèn luyện qua

***

Không trách sao gã kia chạy thoát nhanh thế, chẳng lẽ chiếc xe này đã bị yểm bí thuật từ trước khi ta leo lên rồi sao?

Chạm tay vào ngôi sao sáu cánh màu tím đang xoay tròn trên cửa kính, Lục Vân Trạch hít sâu một hơi, thiết lập neo tích điểm lên cửa xe, tụ lực, rồi—— bùng nổ!

"Rầm" một tiếng nổ lớn, cả chiếc xe cảnh sát nảy lên, bụi đất tung mù mịt rồi nhanh chóng bị gió đêm thổi tan.

Cửa xe không hề bị lực bộc phát phá bung, vẫn đóng chặt tại chỗ. Ngược lại, chính Lục Vân Trạch bị phản lực đẩy văng sang ghế bên kia, đầu đập vào thành xe đau điếng.

"Cái quái gì thế này, dùng sức mạnh mà không mở được à?"

Lục Vân Trạch lồm cồm bò dậy, vừa định thử lại lần nữa thì xung quanh vang lên mấy tiếng cười chói tai.

"Nhìn kìa, thằng nhãi đó còn muốn thoát ra."

"Lúc nãy giật cả mình, tưởng nó có bản lĩnh gì."

"Đừng nói thế, ta còn muốn xem tiếp đây, đằng nào cảnh sát cũng chả đến nhanh vậy đâu."

Không biết từ đâu chui ra một đám người lăm lăm vũ khí trên tay. Tên nào tên nấy mặt mũi đầy vẻ ác ý, vây kín chiếc xe cảnh sát, ánh mắt nhìn Lục Vân Trạch chẳng khác nào nhìn con chó bị nhốt trong lồng.

"Đông người thế này ư?"

Tên bí thuật sư giả dạng đội trưởng Vương Hứa cũng ở trong đám đó. Gã đưa tay lên má, xé toạc lớp mặt nạ ngụy trang, để lộ dung mạo thật.

Chiếc mặt nạ bị vứt xuống đất nhanh chóng khô quắt lại, tan chảy thành một đống đen sì nhỏ xíu.

Biết là gây án có tổ chức, nhưng một lúc lôi ra gần chục tên thế này thì đúng là nằm ngoài dự liệu của Lục Vân Trạch.

Đây đâu phải băng nhóm nhỏ lẻ, là cả một tập đoàn tội phạm thì có!

Cốp!

Lục Vân Trạch còn đang suy tính thì có kẻ dùng gậy sắt gõ vào cửa xe, âm thanh trầm đục xuyên qua lớp kính lọt vào tai cậu.

"Nhãi ranh, quỳ xuống gọi cha đi, ta còn cân nhắc thả ngươi ra."

"Ngươi lại muốn chơi xấu rồi, lát nữa lôi ra nhớ đánh gãy chân nó trước."

"Cả tay nữa, đại ca bảo bắt sống nên ra tay nhẹ thôi, đừng để chết."

Bọn chúng cười hô hố bàn tán xem nên xử lý Lục Vân Trạch thế nào. Trong lời nói của đám người này, hắn chẳng phải con tin, mà giống con hổ trong sở thú hơn.

Vụ này hơi rắc rối rồi đây, làm sao để ra ngoài bây giờ?

Lục Vân Trạch chậm rãi lùi lại, định đổi vị trí đặt neo tích điểm tụ lực để thử lại lần nữa. Một lần không được thì hai lần, ba lần, bốn lần... Hắn không tin chiếc xe này thực sự "mình đồng da sắt" đến mức không thể phá vỡ.

Đúng lúc này, chân Lục Vân Trạch dẫm phải thứ gì đó. Hắn cúi xuống nhìn, là hạt giống may mắn màu đen kia.

Nhớ lại lời Giang Tuệ từng nói với mình, Lục Vân Trạch nhặt nó lên, lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ 'thời khắc quan trọng' mà cô ấy nói là lúc này sao?"

Nhưng dùng thế nào đây?

Dường như vì tâm trạng đang bực bội, Lục Vân Trạch bóp hạt giống may mắn ngày càng mạnh, phớt lờ đám kẻ địch đang chế giễu bên ngoài, dồn toàn bộ sự chú ý vào hạt giống này.

Và rồi——

Tách.

"Hửm?"

Bùm!!

Khoảnh khắc nhìn thấy vết nứt trên hạt giống, Lục Vân Trạch còn chưa kịp phản ứng thì thứ đó đã tự nổ tung. Một luồng hắc vụ đậm đặc tuôn trào, nhuộm đen cả khoang xe.

"Á đù, cái gì đấy? Sao khói đen xì ra nhiều thế kia?"

Đám địch nhân vây bên ngoài không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giơ vũ khí lên cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc xe cảnh sát.

Hắc vụ ngày càng dày đặc, thậm chí phủ lên khung cảnh bên ngoài một lớp kính lọc màu đen mờ ảo.

"Người đâu?!"

"Vô lý, xe vẫn còn nguyên, sao người lại biến mất rồi?"

"Mẹ kiếp, mau tìm nó ra, nếu không về đến nơi đại ca không tha cho chúng ta đâu."

Một tên côn đồ vừa hoảng hốt quay người lại thì một nắm đấm cứng như sắt đã giáng thẳng vào mặt. Lực tích tụ trong neo tích điểm đánh lệch cả nửa khuôn mặt gã, hất văng cả người gã bay đi, đập vào gốc cây mới dừng lại.

Người ra đòn chính là Lục Vân Trạch. Sau khi bóp nát hạt giống, tầm nhìn của hắn bị hắc vụ bao phủ, cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng. Hắn cứ thế trôi qua khe cửa xe ra ngoài, rồi cơ thể lại ngưng tụ thành thực thể. Người ngợm không sao, chỉ có đầu óc là hơi ong ong.

Thứ hắc vụ này giống hệt loại ở cục cảnh sát, nhưng lão quản gia chết rồi mà.

Tại sao hạt giống may mắn Giang Tuệ đưa cho mình lại có hiệu ứng này?

Cô ấy biết mình sẽ gặp nguy hiểm nên chuẩn bị trước sao?

Nụ cười của cô gái trong ký ức càng lúc càng trở nên bí ẩn. Lục Vân Trạch mím môi, ngẩng đầu lên, tự nhủ giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện đó.

Trước mắt còn cả đống kẻ địch, phải tìm cách thoát thân trước đã, chuyện kia tính sau.

Ánh mắt Lục Vân Trạch nhanh chóng khóa chặt tên bí thuật sư giả dạng cảnh sát, tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

Gã kia lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng, vừa lùi lại vừa hét bọn đàn em xông lên, mau chóng giải quyết Lục Vân Trạch.

"Nó chui ra kiểu gì thế?"

"Kệ mẹ nó, chúng ta đông người, lại có hàng nóng, chẳng lẽ không xử được một thằng ranh?"

"Đúng, anh em lên hết đi! Dám dọa chúng ta à, ta sẽ đánh cho mày quỳ xuống lạy lục van xin."

Quân số hơi đông, nhưng có vẻ bọn này không phải bí thuật sư.

Khoảnh khắc chúng rầm rập xông lên như lũ man di, tảng đá trong lòng Lục Vân Trạch cũng được đặt xuống.

Xem ra chỉ có gã biết ngụy trang kia là bí thuật sư thôi. Nếu đối phương biết dùng bí thuật tấn công thì hắn còn chưa biết phải thắng kiểu gì, chứ lũ này thì...

Đối mặt với đám côn đồ đang lao tới, Lục Vân Trạch chẳng những không hoảng loạn mà còn chỉnh đốn tư thế, bày ra thế thủ.

Biết Lục Vân Trạch là thiếu gia nhà giàu, đám côn đồ tự mặc định cậu là loại công tử bột trói gà không chặt, cùng lắm chỉ là con hổ giấy biết dùng chút bí thuật dọa người.

Nhưng có một điều bọn chúng chắc chắn không ngờ tới, đó là Lục Vân Trạch—— là dân có rèn luyện qua.

Cú đập của thanh sắt đầu tiên bị hắn nghiêng người né tránh. Ngay sau đó, cậu chộp lấy cánh tay và vai của tên côn đồ. Nhờ sự hỗ trợ của lực từ neo điểm, hắn dễ dàng quật ngã tên địch bằng một cú vật qua vai chuẩn sách giáo khoa.

Tên côn đồ ôm cánh tay bị trật khớp gào thét lăn lộn, còn thanh sắt tuột khỏi tay gã giờ đã nằm gọn trong tay Lục Vân Trạch.

Giờ thì cậu có vũ khí rồi, thế trận lại được gỡ gạc thêm một chút.

Đám còn lại nhìn thấy cảnh này thì ngớ người, chuyện này không giống trong kịch bản.

Hồi nhỏ, sau khi hạ quyết tâm không dùng bí thuật nữa, Lục Vân Trạch đã từng cân nhắc những cách khác để mạnh lên. Học các loại thể thuật phòng thân chắc chắn là con đường đơn giản nhất.

Quyền Anh, đấu vật, tán thủ... Cậu đã luyện một lèo suốt mấy năm trời. Ở cái tuổi trẻ trâu hừng hực khí thế ấy, đám thiếu gia khinh thường cậu chỉ dám võ mồm chứ chẳng dám động thủ.

Hễ bị Lục Vân Trạch áp sát là y như rằng bị đấm cho khóc cha gọi mẹ, nhục nhã chạy về nhà mách mẹ.

Tuy nhiên, càng lớn tuổi, hứng thú với võ thuật phòng thân của Lục Vân Trạch cũng giảm dần. Nhất là sau khi chứng kiến sức mạnh của những bí thuật sư hùng mạnh, cậu cảm thấy mình có luyện đến chết cũng chẳng chạm được vào gấu áo họ, nên dứt khoát bỏ tập.

Cú vật qua vai vừa rồi là phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy động tác của kẻ địch, thao tác vẫn rất thuần thục. Xem ra đợt huấn luyện ma quỷ năm xưa hiệu quả phết đấy chứ.

Xoay xoay bả vai, Lục Vân Trạch múa thanh sắt trong tay, chủ động bước về phía đám côn đồ.

"Đừng lùi thế chứ, ta còn chuyện muốn hỏi các ngươi mà."

Không chịu nổi việc bị một thằng "công tử bột" khiêu khích như vậy, trong đám côn đồ có kẻ gầm lên một tiếng giận dữ, kích động những tên khác cùng lao vào Lục Vân Trạch.

Đêm nay, mùi máu tanh lan tỏa trong khu nhà xưởng bỏ hoang này chắc chắn sẽ chẳng nhạt hơn sảnh lớn cục cảnh sát tuần trước là bao.

Địch đông, nhưng lối tấn công hoàn toàn vô tổ chức, thường xuyên ngáng chân nhau.

Lục Vân Trạch chỉ có một mình, nhưng dưới tác dụng của neo tích điểm, gậy của cậu cứ vụt trúng ai là kẻ đó gãy xương, mất khả năng chiến đấu ngay lập tức.

Thi thoảng cũng có đòn đánh trúng người cậu, nhưng Lục Vân Trạch cắn răng chịu đau, trở tay tóm lấy vũ khí đối phương rồi phản đòn.

Trận chiến này, ngay từ đầu đã không có chút hồi hộp nào.

Đợi đến khi tên bí thuật sư kia hoàn hồn lại thì trận đấu đã gần tàn cuộc.

Đồng bọn cuối cùng của gã cũng đã gục ngã dưới thanh sắt của Lục Vân Trạch. Giờ đây, người còn đứng vững chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Ngươi..."

Lục Vân Trạch toát mồ hôi hột, thở hồng hộc, trên người dính đầy máu, nhưng chẳng có giọt nào là của cậu cả.

Xung quanh cậu la liệt những tên côn đồ đang nằm rên rỉ. Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi lên khuôn mặt chàng trai trẻ, khiến biểu cảm của cậu càng thêm lạnh lùng, đáng sợ.

"Cuối cùng chỉ còn lại ta và ngươi."

Lục Vân Trạch nhìn thanh sắt đã cong queo, tùy tiện vứt sang một bên, rồi nhặt hai thanh khác dưới đất lên.

"Ngươi qua đây, ta hứa không đánh chết ngươi đâu."

"ĐM!"

Tên bí thuật sư xoay người bỏ chạy. Lục Vân Trạch ngẩn ra một chút. Rõ ràng là nói thật mà, chạy cái gì chứ.

Nhưng chưa đợi cậu đuổi theo, một luồng hàn quang đã lóe lên trong không khí.

Tên bí thuật sư bỗng đứng khựng lại, rồi đầu gã lìa khỏi cổ, lăn lốc lốc trên đất.

Nhìn bóng người bước ra từ trong bóng tối cùng lưỡi hái sắc lẹm trên tay, Lục Vân Trạch liếm đôi môi khô khốc.

Lại còn có kẻ phiền phức hơn nữa.