Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2383

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 01 - Chương 35: Ngoài dự liệu

***

Chạy dưới mưa được một đoạn, thành công kéo giãn khoảng cách với Lý Nhân, Lục Vân Trạch mới dừng lại thở phào một hơi.

"Ái, đau phết."

Cây lưỡi hái kia nguy hiểm thật, cứ sượt qua là bị thương. Lại thêm vừa chạy thục mạng toát mồ hôi, nước mưa lẫn mồ hôi ngấm vào vết thương gây nên từng cơn đau rát thấu trời.

Ngoảnh lại nhìn con đường vừa chạy qua, Lục Vân Trạch không kìm được tiếng thở dài.

Mải chạy quá, hắn không để ý dọc đường mình đã để lại không ít vết máu. Cộng thêm trời đang mưa, chẳng khác nào đang chỉ đường cho kẻ địch, chẳng mấy chốc gã sẽ đuổi kịp thôi.

Phải đánh thế nào với kẻ địch như vậy đây? Giá mà mình cũng có vũ khí thì tốt biết mấy, ít nhất cũng không chật vật như bây giờ.

"Nếu như hạt giống may mắn Giang Tuệ đưa có thể dùng được lần thứ hai thì tốt rồi."

Chỉ cần có hắc vụ tạo cơ hội tấn công thích hợp, việc hạ gục Lý Nhân sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Có lẽ cô ấy đã đoán trước mình sẽ gặp cường địch, nên mới chỉ đưa cho mình một hạt giống may mắn chăng?

Lục Vân Trạch nhanh chóng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu cho người ta như vậy.

"Không thể cứ trông chờ vào người khác, thời khắc mấu chốt vẫn phải tin vào chính mình."

Nhìn quanh bốn phía, Lục Vân Trạch chú ý thấy phía trước có một phân xưởng nhỏ. Mái nhà che khuất ánh trăng nên từ bên ngoài gần như không thấy được tình hình bên trong.

Lục Vân Trạch hơi nheo mắt, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trong đáy mắt lóe lên tia sáng tính toán.

"Liệu có được không nhỉ?"

Ngay lúc hắn còn đang do dự, một tiếng bước chân rõ mồn một cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Lục tiên sinh, Lục thiếu gia, ngươi còn trốn à? Là đàn ông thì ra đây đối mặt với ta đi, nếu sợ đau thì cứ đứng yên đấy, ta sẽ kết thúc nhanh thôi."

Lý Nhân kéo dài giọng, cái bóng lắc lư chầm chậm bước ra từ trong bóng tối, bộ đồ đen kịt khiến gã trông như tử thần mang đến tai ương.

Cây lưỡi hái cán dài bị gã kéo lê phía sau, vạch một đường dài ngoằng trên mặt đất.

Lý Nhân nhìn có vẻ thong dong, nhưng thực chất vẫn luôn dán mắt xuống đất. Thấy vệt máu không còn kéo dài về phía trước nữa, nụ cười trên khóe môi gã càng thêm đậm.

Trên gò má gã, vết thương do rễ cây quất trúng vẫn chưa tan, khiến gã giờ đây trông chẳng khác nào tên hề đang đứng rao hàng trước cửa rạp xiếc.

"Ngươi không ra là ta không đảm bảo chém chuẩn đâu đấy. Nhỡ không cho ngươi chết ngay được, xuống âm phủ đừng có oán ta tay nghề kém."

Đứng tại chỗ gọi vài tiếng, đáp lại gã chỉ có tiếng gió đêm thổi lá cây xào xạc.

Sự kiên nhẫn trên mặt Lý Nhân nhanh chóng biến mất. Đã Lục Vân Trạch không định trả lời thì gã cũng chẳng việc gì phải chần chừ nữa. Ngay khi gã giơ lưỡi hái định bước tới thì cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người bước ra từ sau gốc cây.

"Nghĩ kỹ chưa?"

"Kỹ rồi."

"Muốn ta chém chỗ nào?"

Lục Vân Trạch không trả lời, mà chỉ giơ ngón tay giữa về phía gã.

"Lớp phấn trang điểm trên mặt ngươi đẹp đấy."

"..."

Lý Nhân, tức giận rồi!

Gã giơ lưỡi hái lao thẳng vào Lục Vân Trạch, vung một nhát chém ngang hông, định chém cậu làm đôi.

Nhưng Lục Vân Trạch vẫn né được đòn tấn công ở khoảng cách cực hạn. Cú chém toàn lực của Lý Nhân chỉ xẻ đôi cái cây cổ thụ mà Lục Vân Trạch vừa nấp.

Lục Vân Trạch không dừng lại, liên tục lùi về sau, chạy tọt vào trong phân xưởng, để bóng tối nuốt chửng lấy mình.

Thấy cảnh này, Lý Nhân vừa định đuổi theo thì sực nhớ ra điều gì đó nên khựng lại.

Giây tiếp theo, trên mặt gã nở một nụ cười rợn người: "Định dụ ta vào trong, rồi tập kích ta trong phòng tối à?"

Tuy không rõ tại sao Lục Vân Trạch lại làm thế, nhưng Lý Nhân hiểu rõ tác chiến trong môi trường đó bất lợi cho mình. Kể cả Lục Vân Trạch không dám tấn công thì việc múa may lưỡi hái lung tung cũng chỉ tổ phí sức.

Hơn nữa không thể câu giờ thêm được. Trên đường đuổi theo Lục Vân Trạch, Lý Nhân nhận được tin báo từ đàn em rằng cảnh sát đang hướng về phía này.

Không thể tiếp tục chơi đùa với hắn nữa, thời gian không đợi người, vả lại...

Vết thương trên mặt vẫn đang đau âm ỉ, liên tục kích thích dây thần kinh của Lý Nhân.

Đừng tưởng ta không vào thì không làm gì được ngươi.

Lý Nhân đi đến cửa, kéo sập cánh cửa sắt dày nặng của phân xưởng lại, nhặt sợi xích sắt gỉ sét quấn chặt tay nắm cửa.

Sau đó gã giơ lưỡi hái lên, đâm phập vào tường, rồi tăng tốc chạy thật nhanh.

Tòa nhà vốn đã lâu năm không tu sửa, làm sao chịu nổi sự tàn phá như thế. Vết cắt của lưỡi hái trên tường ngày càng dài, cả phân xưởng bắt đầu rung chuyển.

Khi Lý Nhân chạy hết một vòng quanh phân xưởng và quay lại điểm xuất phát, gã rút lưỡi hái ra, rồi tung một cú đá cuối cùng vào bức tường đang oằn mình chống đỡ.

Cả phân xưởng sụp đổ ngay trước mắt gã. Trần nhà, tường vách đều vỡ vụn, trong khoảnh khắc hóa thành một đống phế tích, bụi đất bốc lên mù mịt lan ra bốn phía.

Thứ duy nhất còn đứng vững là cánh cửa sắt trước mặt Lý Nhân. Nhưng mất đi bức tường làm điểm tựa, gã chỉ cần đẩy nhẹ là nó đổ sập xuống, rầm một tiếng đập vào đống đổ nát.

Ngắm nhìn kiệt tác của mình, vẻ mặt Lý Nhân vô cùng hài lòng.

Không thấy bóng dáng Lục Vân Trạch chạy ra, nghĩa là giờ này hắn ta đang bị chôn vùi trong đống đá vụn kia.

Lý Nhân cắm lưỡi hái xuống bên cạnh, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm xác chết.

Đúng lúc này, gã chợt cảm thấy dưới chân có gì đó chuyển động.

"Hửm?"

Lý Nhân cúi xuống nhìn, lớp đất dưới chân dường như hơi lõm xuống.

Chưa đợi gã kịp phản ứng, một bàn tay từ trong lòng đất phía sau thò lên, chộp chặt lấy cổ chân gã.

Lý Nhân kinh hãi thất sắc, muốn vớ lấy lưỡi hái nhưng đã quá muộn. Vị trí gã đứng bất ngờ phát nổ, hất văng người và lưỡi hái về hai hướng khác nhau.

Lăn lộn mấy vòng trên đất mới dừng lại được, tầm nhìn quay cuồng vừa ổn định lại thì khuôn mặt lấm lem bùn đất của Lục Vân Trạch đã hiện ra ngay trước mặt gã.

"Ngươi..."

"Không ngờ chứ gì?"

Chính Lục Vân Trạch cũng không ngờ là sẽ thành công.

Tuy nhận thấy môi trường trong phân xưởng có lợi, nhưng cậu cảm thấy chỉ dựa vào đó thì chưa chắc thắng nổi, cần phải có một kế hoạch xuất kỳ bất ý mới được.

Ngay khi Lý Nhân bắt đầu chạy quanh phân xưởng, Lục Vân Trạch cũng bắt đầu đào đất dưới chân. Nhờ neo tích điểm cường hóa đôi tay, cậu đã đào được một đường hầm, luồn ra đến tận dưới chân Lý Nhân, sau đó bộc phát lực đạo, đánh cho gã một đòn trở tay không kịp!

Một kế hoạch khá liều lĩnh, nhưng hiệu quả cực tốt. Lý Nhân mất vũ khí, lại bị cậu áp sát thì mức độ đe dọa giảm đi đáng kể.

Ngay khoảnh khắc Lục Vân Trạch giơ tay lên, Lý Nhân bỗng hét toáng lên:

"Khoan đã, ta có thể nói cho ngươi biết bí mật của bọn ta!"

"Hả?"

"Có một chuyện ngươi nhất định phải biết!"

"Chuyện gì?"

"Đó là, là..."

Lời chưa dứt, Lý Nhân bất ngờ đạp mạnh vào người Lục Vân Trạch, xoay người bỏ chạy về phía cây lưỡi hái rơi đằng kia.

Nhưng Lục Vân Trạch đã sớm đề phòng, chỉ hơi lảo đảo rồi đấm thẳng một quyền vào lưng gã.

Rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Cả người Lý Nhân bay thẳng vào đống phế tích, đâm sầm vào thanh cốt thép lộ ra ngoài, bị xuyên thủng người.

Không dám nhìn thêm vẻ mặt trợn trừng chảy máu dữ tợn của gã, Lục Vân Trạch thở hắt ra một hơi dài thườn thượt, rồi ngồi phịch xuống đất.

Đau quá, hai tay mất hết cảm giác rồi.

"Nếu thế này mà còn chưa giải quyết được hắn thì ta chịu thua thật đấy."

Dùng neo tích điểm liên tục, Lục Vân Trạch không những tiêu hao thể lực nghiêm trọng mà hai cánh tay cũng đau nhức dữ dội. Nếu phải làm thêm lần nữa, e là tay cậu phế luôn mất.

Nghĩ thôi đã thấy sợ, cậu còn phải dùng đôi tay này để đàn nữa chứ, phế tay thì tàn nhẫn quá.

May mà mọi chuyện đã kết thúc.

Lục Vân Trạch giờ chỉ cần nằm vật ra đất, đợi cảnh sát đến là xong.

Một khuôn mặt bất chợt lọt vào tầm mắt cậu, che khuất vầng trăng sáng trên cao.

"Thiếu gia, ngài sống sót rồi nhỉ."

"Cô làm gì ở đây?"

Nụ cười ngược sáng của Giang Tuệ trông đầy vẻ bí ẩn, nhưng Lục Vân Trạch mệt sắp ngất rồi nên vẫn nằm im.

"Thiếu gia gặp nguy hiểm, tiểu thư đến được thì tôi không đến được sao?"

"Cô... đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này?" Giọng Lục Vân Trạch khàn đặc.

"Đúng vậy."

Có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Lục Vân Trạch muốn đứng dậy, nhưng dùng hết sức bình sinh cũng chỉ ngồi dậy nổi.

"Thiếu gia cứ nghỉ ngơi đi."

Giang Tuệ đứng thẳng lưng.

"Tôi biết hiện giờ ngài đang rất nghi ngờ tôi, nghĩ rằng có thể chính tôi đã đẩy ngài vào nguy hiểm, nhưng mà..."

Lời còn chưa dứt, Lục Vân Trạch đã lao thẳng vào người cô.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Giang Tuệ đập mạnh một nhịp, chưa kịp phản kháng đã bị cậu đẩy mạnh ra xa.

Tấn công ư? Không đúng!

Ngã xuống đất, Giang Tuệ ngước nhìn Lục Vân Trạch, đôi mắt màu tím nhạt rung lên bần bật trước cảnh tượng đập vào mắt.

Lưỡi hái màu tím yêu dị xuyên qua ngực Lục Vân Trạch rồi lại rụt về.

Chất lỏng đỏ tươi bắn ra như đóa Bỉ Ngạn nở rộ, văng đầy lên khuôn mặt thẫn thờ của cô.