Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2374

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Arc 11: Chuỗi Buồn [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 319: [Chuỗi Buồn] - Công Tắc

“Áááááá!?”

Bị cưỡng ép đóng cọc vào mặt, cơn đau dữ dội lấy khuôn mặt làm tâm chấn lan truyền ra khắp cơ thể.

Dù muốn giãy giụa, cơ thể cũng bị trói chặt, biến nơi đây thành địa ngục trần gian.

Đau, đau, đau quá!

Muốn hét lên cũng không thể, tôi bị bịt miệng, chẳng thể phát ra tiếng tử tế.

Chỉ có nước bọt không ngừng chảy bên mép.

“Chỉ cần lệch một chút thôi là sẽ thất bại ngay. Thật lòng xin lỗi cô bé…”

Tiến sĩ White vừa xin lỗi vừa đâm chiếc cọc thứ hai, rồi thứ ba.

“Xong cả rồi. Đừng lo, chúng có hình dạng đặc biệt nên sẽ không để lại sẹo đâu. Cứ yên tâm.”

Tiến sĩ White nói vậy, rồi lẩm bẩm điều gì đó.

Có lẽ là thứ mà ông ta giải thích là “niệm xướng” chăng?

Sau đó, một cảm giác kỳ lạ lan toả, như thể những nơi bị cọc đâm đang được nối lại bằng một đường thẳng.

Tôi đoán đây là khoảnh khắc sức mạnh Gift của tiến sĩ được truyền vào.

“Ự…!? Ứứứứứ!? Ưưưưưư!?”

Ngay khi sức mạnh Gift được truyền vào, mặt tôi nóng rực lên.

Một cơn nóng không thể diễn tả, còn hơn cả bị dội nước sôi, bùng lên.

“Phải thuần thục sức mạnh Gift và để nó dung hợp với cơ thể. Nếu không làm được, cô bé sẽ phải sống cả đời với lời nguyền của dấu ấn này đấy.”

Tôi không muốn…

Phải sống cả đời với cơn nóng này…

Sau khi dấu ấn được khắc lên, tôi mới hối hận nhận ra sự nguy hiểm mà tiến sĩ nói chính là đây.

“Số 1605, cô bé chịu đựng tốt lắm. Giờ chỉ còn cách cầu nguyện cho dấu ấn này biến mất thôi.”

“Cầu… nguyện…?”

Tôi vừa được tháo bịt miệng và còng tay, vừa nói chuyện với tiến sĩ.

Ông ta đáp lại lời tôi bằng một tiếng “Aaa”.

“Hình như là trong khoảng hai tuần. Nếu dấu ấn này biến mất thì chúc mừng, cô bé là người dương tính với Gift. …Nhưng, nếu nó không biến mất, cô bé sẽ là âm tính Gift cả đời.”

Tiến sĩ đưa gương về phía tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đó.

Trên đó, một dấu ấn gớm ghiếc và đáng sợ như mạng nhện đã được khắc đầy bên trái khuôn mặt của người mang gương mặt tôi.

Thử chạm vào, nó nóng đến mức gần như bỏng tay.

Thật kinh khủng… đến mức tôi vỡ mộng vì khuôn mặt xấu xí của mình…

“Nào, số 1605 sẽ được nghỉ phép hai tuần. Đây là kỳ nghỉ mà tất cả những ai mang dấu ấn đều nhận được, không riêng gì cô bé. À, và để những đứa trẻ đang chờ không nhìn thấy dấu ấn này, ta sẽ giam cô bé dưới tầng hầm.”

“…”

Tiến sĩ nói gì đó, tôi chỉ gật đầu lia lịa.

Cơn nóng từ dấu ấn khiến tôi không thể tập trung vào lời người khác nói.

Cứ thế, tôi bị còng tay và bị tống vào nơi mà tiến sĩ gọi là hầm ngục dưới lòng đất.

[Đau quáááá]

Tiếng rên rỉ của một cậu bé vang vọng khắp tầng hầm.

Nghĩ rằng có người cũng đang đau khổ giống mình, tôi bắt đầu nảy sinh ý thức đồng đội.

Trong phòng giam là một nơi đơn sơ, chỉ có nhà vệ sinh, gương và túi ngủ.

Nhìn lại song sắt, tôi thấy một cái lỗ nhỏ hình chữ nhật ở phía dưới.

Tôi đoán rằng đồ ăn sẽ được đưa qua cái lỗ đó.

“Kh…”

Dần dần, việc suy nghĩ cũng trở nên đau đớn, tôi lảo đảo.

Cứ thế, tôi nhăn mặt vì đau đớn, lê đến túi ngủ và nằm xuống.

Mặt đất mát lạnh thật dễ chịu…

Tôi nhắm mắt lại, tự hỏi liệu đây có phải là sự sắp đặt "tinh tế" của Tiến sĩ White không?

[Nónggg quááá]

[Cho tôi raaa]

[Á…!? Aá…!?]

[Burúúúúúúú! Burúúú!]

Tiếng rên la của vài người cứ vang vọng mãi.

“Gư… Dừng lại… Làm ơn dừng lại đi…”

Chỉ là nóng thôi thì tôi có thể chịu được.

Nhưng, đừng phát ra những tiếng rên rỉ gớm ghiếc đó nữa…

[Nóng quá…, cứu con với… Cha ơi, mẹ ơi…]

[Làm ơn cho tôi ra khỏi đây… Cho tôi ra…]

[Đau khổ quá… …Cứu tôi với…]

Tôi biết rồi!

Đau khổ, muốn được cứu, nóng rát, tôi biết cả rồi.

Nên làm ơn im đi…

“Hà… hà… dừng lại đi… Tôi biết rồi mà… bảo dừng lại đi…”

Tôi biết họ không phải đang cầu xin tôi.

Tôi biết, nhưng đừng rên rỉ đau đớn nữa.

Dừng lại đi mà…

Sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi…

Chỉ cần nghe thấy tiếng nói, trái tim tôi đã lạnh cóng.

Làm ơn, dừng lại đi…

“Tôi biết rồi màaaaaa!”

Tôi bịt tai lại, cuộn tròn người, vùi mặt vào túi ngủ và chui sâu vào trong.

Tôi cảm thấy nhiệt độ của túi ngủ tăng lên, và dấu ấn đau nhói dữ dội.

Nỗi sợ hãi ập đến, rằng tôi sẽ chết ngay vào ngày mai chứ đừng nói đến hai tuần.

“Sợ quá… sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá”

Tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt lại.

Dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác như những đứa trẻ đang đau khổ ở ngay bên cạnh, trái tim tôi như bị bóp nát.

Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.

Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, lực nhắm mắt và lực bịt tai ngày càng mạnh hơn…

Những giọng nói tựa địa ngục không hề dứt…

Tôi không nhớ mình đã ngủ, tôi nghĩ là mình đã ngất đi…

Nếu không phải vậy, thì việc tôi có thể ngủ yên trong hầm ngục là điều không thể…

Thà rằng tôi đừng được sinh ra…

Tôi muốn thời gian quay trở lại, đến một thế giới mà tôi không tồn tại.

Tôi đã ước như vậy.

✦✧

[Kuhaha! Kuha! Kuhahahahaha!]

“…?”

Khi tôi nhận ra, một cô bé tóc trắng da ngăm đang cười trước mặt tôi.

Tôi không biết có gì buồn cười, nhưng cô bé đó lơ lửng trên không và nhìn xuống tôi.

Đó là một cô bé tôi chưa từng thấy ở cơ sở.

Chỉ là, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó, tôi đã nghĩ rằng đó là [Thần linh].

[Ra là vậy, ra là vậy. Ta đã thấy rất nhiều kẻ ước mình không được sinh ra.]

“…?”

Vị thần đó không biết thấy gì thú vị, vừa cười Kuhaha vừa nói với tôi.

[Muốn thời gian quay trở lại. ── Aa, một điều ước quá tầm thường, ta chán ngấy rồi. Nhưng, ước muốn đến một thế giới mà mình không tồn tại thì khá thú vị đấy chứ. Dù còn nhỏ, nhưng ngươi có vẻ có sức hấp dẫn khuấy đảo thế giới nhỉ… Kuha!]

Cười như vậy xong, hình bóng vị thần tan biến vào không khí.

Tôi không hiểu gì cả.

Chỉ là, vị thần đó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ vọng điều gì đó.

Đó là ánh mắt khen ngợi sự đặc biệt mà cả huấn luyện viên Batz lẫn Tiến sĩ White đều không dành cho tôi.

[Thứ ta trao cho ngươi là sức mạnh chỉ dùng một lần duy nhất để làm đảo lộn thế giới này. Kuha… công tắc đó, ngươi hãy nhấn bất cứ khi nào ngươi muốn.]

Ngay khi giọng nói đó truyền đến, giấc mơ kỳ lạ này cũng kết thúc…

✦✧

Tôi ngồi dậy, mắt hướng về phía song sắt.

Bữa ăn cho vài ngày đã được đặt trên một cái khay.

Bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời tôi lại là bữa ăn sau khi vào tù, thật trớ trêu, tôi bật cười.

“Kuha……… Không phải, là kerakerakera.”

Như thể bị lây nhiễm cái gì đó, tôi vội vàng sửa lại.

Kết quả là, tôi lại cười một cách giả tạo giống như gã số 1581 mà tôi cực kỳ ghét.

Tôi cảm giác mình vừa có một giấc mơ kỳ lạ, nhưng tiếng [Kuha] đó là của ai nhỉ?

Có lẽ vì mấy ngày rồi mới tỉnh, tôi đói meo, vươn tay lấy chiếc bánh mì koppepan gần đó.

Đang lẳng lặng ăn chiếc bánh mì không vị, tôi nhận ra xung quanh không còn ồn ào nữa.

Là vì mọi người mệt rồi, hay đơn giản vì đang là ban đêm nên họ ngủ cả rồi…

Không có đồng hồ hay cửa sổ nên tôi không biết bây giờ là lúc nào, chẳng có cách nào xác nhận.

“…Hửm?”

Nhắc mới nhớ, tôi không còn cảm thấy khó chịu ở chỗ dấu ấn, nơi luôn phát nhiệt nữa.

Mọi thứ quá bình thường, đến mức ăn hết bánh mì tôi mới nhận ra cơn nóng đã biến mất.

Đứng trước gương và nhìn vào mặt mình, tôi nhận ra lý do cơn nóng biến mất.

“…Aa, dấu ấn biến mất rồi.”

Không biết từ lúc nào, tôi, số 1605, đã khắc phục được dấu ấn…

<Tác Note>

Nhân tiện, khi chị em nhà Fukamori được khắc dấu ấn, họ đã được gây mê, sau khi ngủ rồi mới bị đóng cọc.

Số 1605 thậm chí còn không được tiêm thuốc giảm đau.

Người nghĩ rằng “Không cần gây mê, chỉ cần trói cơ thể lại là ổn rồi, nhỉ?” chính là Tiến sĩ White thời còn ở [Shadow G].

Lý do là vì trói cơ thể lại thì tiết kiệm chi phí hơn.

Hoàn toàn không phải vì muốn hành hạ, mà là vì chi phí.

[Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] thì bất kỳ người sở hữu Gift nào cũng có thể thực hiện.

Giá trị thực sự của dấu ấn này là phân chia sức mạnh Gift cho người âm tính Gift.

Chỉ là, cách thức thực hiện rất khó.

Nó bị coi là cấm kỵ vì xã hội cho rằng đây là hành vi vô nhân đạo.

Nguyên nhân cơn nóng bám quanh dấu ấn là vì sức mạnh Gift là chất độc đối với cơ thể người âm tính Gift.

Chỉ người dương tính Gift mới có thể phân giải được dấu ấn.

Không ngờ rằng ở Arc 10, tôi không những bỏ qua phần giải thích này mà còn chưa hề nghĩ tới nó, vậy mà bây giờ lại phải giải thích…

Giới thiệu nhân vật đơn giản.

Thần Linh

Loli tóc trắng da ngăm có thói quen cười [Kuha!]. Một vị thần máu S yêu thích ác ý của con người. Cực kỳ ghét sự nhàm chán, nhưng vô cùng dễ thương.

Từ trước đến nay, tôi không có ấn tượng tốt lắm về Yoru, nhưng càng tìm hiểu sâu, tôi càng thấy gắn bó…

Chính tác giả cũng đang thèm khát "thành phần Hideyori" nhất đây, mệt mỏi quá…