Một con hẻm tối tăm nơi con mắt của đế chế không thể chạm tới.
Một luồng sáng lóe lên và ai đó xuất hiện.
Cô che giấu cơ thể mình bằng một chiếc áo choàng tồi tàn, chỉ là chẳng thể che giấu được mái tóc vàng và đôi mắt bên trong.
“Chết tiệt…!”
Cô chính là Andras.
“Bọn pháp sư con người chết tiệt…! Bọn chúng bám dai quá…!”
Cô đã sử dụng dịch chuyển không gian nhiều lần để trốn thoát.
Thế nhưng đội truy đuổi Hoàng gia vẫn bám theo dai như đỉa.
Chẳng biết bằng cách nào, mà họ có thể truy ngược dòng chảy ma lực và bao vây những nơi Andras có thể trốn thoát.
Vì vậy, các cuộn giấy dịch chuyển không gian mà Andras mang theo hiện đang cạn dần.
“Chết tiệt, chết tiệt…! Bị phản bội nữa rồi…! Lại…!”
Cô chưa bao giờ tin tưởng gã tự giới thiệu mình là Mephisto. Cô chỉ coi hắn là một công cụ hữu dụng.
Chỉ là cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng kể cả chuyện đó cũng là một thủ đoạn.
Andras ngồi phịch xuống một bức tường bẩn thỉu để nghỉ ngơi một chút.
Sau khi hít một hơi, cô bắt đầu nhìn rõ tình cảnh của mình.
“Mọi thứ kết thúc rồi… Không thể quay lại Thánh Quốc… Giá trị sử dụng của ta đã hết, chúng sẽ nhúng ta vào dầu thánh và chiên ta…”
Mọi thứ đã sai từ đâu?
Cô đã nghi ngờ mọi thứ và lập kế hoạch dự phòng thứ hai và thứ ba.
Thế nhưng, cả Andras cũng không thể chuẩn bị cho những điều không tưởng.
Chỉ có thể nói, đây là trò đùa của thánh thần.
Kể cả vậy, Andras cũng không bỏ cuộc.
“Ta phải gặp quân cách mạng.”
Con đường trở thành Nữ hoàng đã bị chặn.
Thay vào đó, cô phải sử dụng quân cách mạng để kích động dân chúng và gây ra xung đột nội bộ.
Nếu cô bừa bãi tàn sát con người của đế chế, cô có thể đẩy nhanh sự giáng trần của ngài đôi chút.
Mặc dù nếu làm vậy, chuyện sớm bị trấn áp và không đạt được kết quả mong muốn là gần chắc chắn. Thế nhưng, đây là cách duy nhất còn lại.
“Ở đây! Có dấu vết ở đây!”
Giọng nói làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vang lên.
Đó là đội truy đuổi Hoàng gia đang truy đuổi Andras.
“…Chết tiệt.”
Andras đứng dậy và bỏ chạy lập tức.
Để ít bị để lại dấu vết hơn, cô phải dịch chuyển không gian ở nơi mà không có đội truy đuổi.
Nếu dịch chuyển không gian quá gần như thế này, cô cũng sẽ chỉ tổ lãng phí cuộn giấy.
“Tìm thấy rồi!!”
Nhưng đội truy đuổi nhanh hơn cô nghĩ.
“Chết đi-!!”
Andras ngay lập tức bắn ma thuật về phía đội truy đuổi đang chạy vào con hẻm. Sau đó, cô chạy lại vào con hẻm mà không thèm quay đầu kiểm tra kết quả.
Chẳng có chuyện đội truy đuổi Hoàng gia gục ngã trước một trò như vậy.
Cô ả chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ biết giãy chết.
“Phải trốn…!”
Nhưng trốn ở đâu?
Không có nơi nào để trốn trong con hẻm dài ngoằng này.
Thật khó để tránh đội truy đuổi cùng một cơ thể có khả năng thể chất kém.
“Nếu đã như vậy…!”
Giây phút cô định từ bỏ tất cả.
“Ưm…!”
Có người đã nhảy ra từ con hẻm, bịt miệng Andras và khống chế cơ thể cô.
Ngạc nhiên trước cuộc đột kích này, Andras cố gắng phản công bằng ma thuật. Thế rồi, một giọng nói vang lên.
“Nếu không muốn bị phát hiện thì im lặng.”
Cô nhận ra ngay từ luồng khí qua được trong giọng nói ấy.
Kẻ đang sau lưng Andras rõ là một con quỷ.
‘Còn là một con quỷ cấp cao nữa… Tại sao lại ở nơi này…?’
Trước khi cô kịp đặt câu hỏi, đội truy đuổi đã xuất hiện ở con hẻm mà Andras đã chạy vào.
Đội truy đuổi lục soát xung quanh và tìm kiếm dấu vết của Andras.
Chỉ là chẳng hiểu sao, mà đội truy đuổi không phát hiện Andras cho dù cô ả đang ngay trước mắt.
“...Dấu vết đi đến tận đây.”
“Chẳng lẽ ả trốn thoát bằng dịch chuyển không gian?”
“Không có dấu vết ma lực. Cô ả chắc hẳn đã trốn bằng cách vật lý.”
“Tản ra ngay lập tức. Hôm nay nhất định phải bắt được ả.”
Đội truy đuổi lập tức tản ra.
Thấy cảnh tượng ấy trước mắt, Andras bèn không nói nên lời.
‘Sao có thể…? Hắn còn không dùng ma thuật hay công cụ đặc biệt nào…’
“Andras, con quỷ thứ 63. Cảnh tượng ngươi sa sút cũng đáng xem đấy.”
Nghe vậy, Andras bèn vội giải thoát khỏi sự kìm kẹp.
Bất kể kẻ đó là ai, cô cũng phải nhìn mặt hắn.
“Kẻ nào cả gan động vào cơ thể ta…”
Chỉ là, cô không thể nói hết lời.
Kẻ hiện đang trước mắt cô đây là một kẻ không bao giờ nên xuất hiện.
Andras nghiến răng cùng cơn giận trào dâng.
“Ex…!”
Kẻ trước mắt cô không ai khác ngoài Ex.
“Ta không phải Ex.”
Chính xác hơn, hắn là một kẻ trông giống hệt Ex.
Ngoại trừ mái tóc đen điềm gở và đôi mắt sáng lên một cách tà ác, hắn chẳng khác gì Ex.
Hắn tự giới thiệu bản thân.
“Ta tên là Berith.”
Hắn giới thiệu mình bằng cái tên mà chỉ nghe thôi cũng khiến cô rùng mình. Và rồi, hắn nói với khuôn mặt vô cảm.
“Ta đến để thực hiện điều ước của ngươi.”
Cùng một lời nói dối trắng trợn.
———
Ex, người đã thảo luận xong kế hoạch với Chủ tịch và Darius, đi đến sân tập trong nhà nơi vòng loại giải đấu đang diễn ra.
Trước hết, đây là chuyện hiển nhiên do cậu phải tham gia giải đấu để thực hiện kế hoạch.
Chỉ là cậu không ngờ đến giọng nói to vang lên trong đầu mình.
「Ex, đằng kia! Đi đến đó xem!」
“Công chúa điện hạ…”
「A, ta nhớ khuôn mặt của người đó! Đã lớn thế này rồi sao!」
"Công chúa điện hạ……."
「Hai người kia là người yêu sao? Nắm tay như thế kia! Á!」
"Công…. Haa…."
Ex sắp phát điên vì tràng giọng nói vang lên trong đầu.
Đây là do Beatrice đã dứt khoát bảo rằng mình nhất định sẽ ở bên Ex.
「Ta sẽ ở bên Ex! Nếu không có ta, cậu cũng đâu thể dùng thánh thuật một cách đàng hoàng đâu mà? Ta phải ở bên cậu để làm quen trước khi giải đấu diễn ra! Chắc chắn không phải vì ta cảm thấy nhàm chán khi phải ngồi trong văn phòng vài giờ đâu nhá?」
Darius và Milia đã kinh hoàng và cố gắng ngăn cản cô, nhưng cuối cùng đã nhượng bộ trước lời đe dọa rằng cô sẽ giữ im lặng trong vài năm nếu không được chiều theo.
Tất nhiên, Ex có đồng ý hay không đều không quan trọng.
‘Thật luôn đấy à, Công chúa điện hạ? Vài năm im lặng?’
「Vui quá đi!」
Beatrice hiện giờ đang phấn khích và nói lan man trên tay Ex như cá gặp nước.
‘Ngày ngươi đánh mất chiếc nhẫn này cũng sẽ là ngày tàn của ngươi.’
Chưa kể là còn kèm theo lời đe dọa sắc bén của Darius.
“Công chúa điện hạ, người thực sự không cần đến bên Hoàng tử điện hạ sao?”
「Darius sẽ hiểu cho thôi. Hơn nữa, anh ấy chẳng còn dễ thương giống xưa nữa rồi, còn chẳng chịu trả lời ta đàng hoàng nữa mà chỉ ngồi cùng đống giấy tờ đó nữa chứ! Ta thà ở bên cậu còn hơn ở như thế.」
“Thật vinh dự…”
「A, và đừng gọi ta là Công chúa nữa. Hay gây nhầm lẫn lắm. Cứ gọi tên ta một cách bình thường là được. Cậu có đủ tư cách để làm vậy mà.」
“Cô Milia mà phát hiện ra thì tôi chết chắc…”
Vì vậy, Ex hiện đang đi dạo quanh học viện với Beatrice.
Thực ra, Beatrice phấn khích như vậy cũng phải thôi.
Cô đã 5 năm sống dưới sự kiểm soát của Andras, vậy nên sự tự do hiện tại chẳng khác nào một giấc mơ.
「Ta mà còn lấy lại được cơ thể nữa thì tuyệt biết bao.」
"Chúng ta sẽ lấy lại nó. Chắc chắn."
「…Ối! Cậu mà cứ nói vậy là ta đổ cậu thiệt đó!」
“Haa.”
Cả Darius và Beatrice đều thật khó đối phó.
「Thực ra, ta không mong chờ nhiều vào chuyện quay lại cơ thể ban đầu của mình. Không, ta hy vọng là không quay lại.」
Trong lúc cả hai xếp hàng để tham gia giải đấu, Beatrice bỗng chốc lại nói vậy.
“Vâng? Tại sao? Nếu người không thể quay lại cơ thể ban đầu của mình, người sẽ phải sống như thế này suốt đời…”
「Ta không đủ tư cách.」
Giọng điệu của cô có phần nặng nề.
「Lý do cơ thể ta bị Andras chiếm giữ là bởi ta đã sử dụng Khế Ước Của Quỷ. Thân là tôi tớ của Nữ thần, mà ta đã khuất phục trước cái ác và bị giam cầm ở đây. Đây là tội lỗi mà ta phải gánh chịu suốt đời.」
“Beatrice…”
「Ta không biết vì sao phép lạ của thánh lực lại đến với ta, một kẻ đã từng ruồng bỏ Nữ thần. Chỉ có thể là Nữ thần đã ban lòng thương xót cho ta. Ta hài lòng với hiện tại. Vì vậy, Ex.」
Beatrice củng cố quyết tâm của mình.
「Nếu có cơ hội, hãy phá hủy cơ thể ta. Nếu làm vậy có thể cứu được đế chế, ta sẽ tự hào mà mỉm cười.」
“Sao lại…”
「Ta không thể nhờ Darius chuyện này. Anh ấy chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành và không chịu. Anh ấy luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Chỉ có cậu, Ex, mới có thể làm chuyện này.」
Ex lại nhớ rằng Beatrice cũng là một nhân vật phụ tồn tại bên ngoài nguyên tác.
Trong nguyên tác, linh hồn của Beatrice đã bị giam cầm vĩnh viễn trong tay Andras. Kể cả sau khi Andras trở thành Nữ hoàng.
Chắc hẳn cô đã rất đau khổ khi chứng kiến cái tên Beatrice bị bôi nhọ trong suốt 5 năm, ấy vậy mà cô vẫn nói rằng mình sẽ đi trên con đường chuộc tội.
Không nên như vậy.
“Beatrice không làm gì sai cả.”
「Không, ta…」
“Lý do người sử dụng Khế Ước Của Quỷ là để cứu Hoàng hậu, phải không? Người muốn cứu Hoàng hậu đang yếu đi từng ngày, thế nhưng thánh lực không có tác dụng, vì vậy người đã sử dụng phương pháp đó.”
Cô chắc hẳn đã làm vậy dù biết rằng đó là bẫy của quỷ.
Bởi vì cô muốn cứu mẹ mình.
「…Cho động cơ có tốt đi nữa, nếu hành động của ta là sai trái, thì tội lỗi vẫn là tội lỗi. Kết quả là, chuyện ta dùng Khế Ước Của Quỷ đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng cho đế chế.」
Giọng Beatrice trở nên u ám.
「Dưới sự chỉ huy của quỷ, quân cách mạng đã bành trướng thế lực, và bọn tà giáo đã hoành hành khắp nơi trong đế chế. Quá nhiều người dân vô tội đã hy sinh. Có kẻ phải gánh vác nghiệp chướng đó.」
“Kẻ đó không nhất thiết phải là Beatrice.”
「Không, phải là ta. Bởi vì tất cả chuyện này đều là bi kịch khởi nguồn từ ta.」
Beatrice rất cứng đầu.
Vì cô là người biết rõ tội lỗi của mình và nghiệp chướng sinh ra từ đó hơn bất kỳ ai, nên Ex không tài nào nghĩ ra lời để thuyết phục.
“Thần không muốn.”
Thế nhưng, cậu không thể chỉ đứng nhìn một cô gái mới 17 tuổi hy sinh bản thân vì thế giới.
“Ngày mọi chuyện kết thúc, người sẽ trở lại cơ thể ban đầu của mình. Người sẽ thể hiện thánh lực trước mặt người dân và tuyên bố rằng cái ác đã được thanh tẩy.”
Bất kể có làm gì, trẻ con vẫn chỉ là trẻ con.
Dạy bảo và tha thứ cho sai lầm mà trẻ con mắc phải là việc của người lớn.
「…Thật bất kính! Sao cậu dám từ chối yêu cầu của Công chúa hả?」
“Nếu người cứ như vậy, tôi sẽ mách Hoàng tử điện hạ đấy.”
「C-Cậu dám hăm doạ ta?! Thật thô lỗ!」
“Ngay từ đầu, kẻ chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này là kẻ khác. Hà cớ gì người phải chịu trách nhiệm trong khi có kẻ khác phải chịu chứ?”
Cậu chẳng cần phải nói ra người đó là ai.
“Vì vậy, hãy nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mà người trở lại cơ thể ban đầu của mình, người sẽ phải bận túi bụi để học đấy. Theo kịp tiến độ học chẳng mấy dễ dàng đâu.”
「…」
Beatrice im lặng.
Cô hơi ghét Ex vì đã phủi đi dễ như vậy sau khi cô đã quyết tâm. Chỉ là cùng lúc ấy, cô cũng biết ơn cậu.
Tuy cũng chỉ là một quyết tâm bằng lời nói, nhưng kỳ lạ thay, nó đã trở thành động lực.
「Nếu cậu nói vậy, ta sẽ tin. ‘Hiệp sĩ’ Ex.」
“…‘Hiệp sĩ’ sao?”
「Haha. Quyết tâm của cậu cũng giống như quyết tâm trở thành thanh kiếm bảo vệ Công chúa vậy. Vì cậu đã quyết tâm làm thanh kiếm của Công chúa, ta cũng nên ban cho cậu tước hiệu Hiệp sĩ.」
“Tước vị mà dễ dàng ban cho như vậy sao? Các quý tộc sẽ phát điên mất.”
「Cậu không biết sao? Ta là Hoàng tộc và tước hiệu Hiệp sĩ không là gì cả. Darius còn hiện đang cân nhắc xem nên ban tước vị nào cho Ngài Ex kìa.」
“...Vâng?”
「Chúng ta chẳng dại gì mà để mất một nhân tài vào tay nước khác. Chí ít cũng phải ban cho tước vị Nam tước để giữ cậu lại đế chế. Hoặc là ban cho một chức vụ quan chức nào đó trong Hoàng gia. Lúc đầu ta còn tính đến tước Bá tước, nhưng xem ra vậy có hơi quá tay.」
“…Một thường dân mà trở thành Bá tước chỉ sau một đêm sẽ bị ám sát mà không ai hay biết đấy. Xin hãy tha cho thần đi…”
Tuy cũng chẳng phải là không ngờ tới, nhưng khi tước vị quý tộc bất chợt bị nhắc đến, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Nghĩ đến việc nghe Lola gọi mình bằng cái tên khác ngoài thường dân khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
‘Ổn không đây? Mà chắc không sao đâu. Chỉ cần ngăn chặn cuộc tấn công lần này là kịch bản hủy diệt liên quan đến đế chế sẽ kết thúc.’
Trong lúc cậu đang tưởng tượng và đăng ký tham gia giải đấu.
“Ex, phải không?”
Bỗng chốc một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cậu bèn quay lại và một người khiến mình tự động cau mày.
“...Đến để trả thù à, Anh hùng? Cậu nhỏ nhen hơn tôi nghĩ đấy.”
Đó là Anh hùng Leon.
Mặt cậu ta cứng đờ, trông như đang chìm trong suy tư.
Cậu gọi Ex rồi chìm vào suy tư một lúc lâu.
“Nếu không có gì để nói thì tôi đi đây. Nếu muốn trả thù thì gặp nhau ở giải đấu.”
Khi cậu định bỏ đi vì bực bội.
“Tôi muốn nói chuyện một chút.”
Một âm thanh khiến Ex nghi ngờ lỗ tai mình vang lên.
“…Nói chuyện? Cậu ư?”
Cơn gió nào đã thổi qua mà khiến tên Anh hùng chỉ biết bạo lực này muốn ‘nói chuyện’ vậy?
“Ý cậu là nói chuyện bằng cách rung dây thanh quản để tạo ra âm thanh, chứ không phải cuộc trò chuyện đẫm máu cùng bạo lực bằng nắm đấm và kiếm? Cậu muốn nói chuyện như kiểu trao đổi ý kiến giữa hai người văn minh có trí tuệ? Thật sao? Cậu ư?”
“Cậu coi tôi là cái gì vậy? Cậu nghĩ tôi là người nguyên thủy chỉ biết sử dụng bạo lực sao? Tôi cũng biết nói chuyện.”
“À, vậy à? Vậy tôi không có gì để nói hết. Biến đi.”
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Leon, cậu lại nhớ đến Lola bị đánh đập. Bọn họ cũng là người lớn rồi chứ chẳng phải con nít nữa, vậy nên cậu chẳng việc gì phải đối xử tốt với họ.
Giây phút cậu định quay lưng bỏ đi.
“Đây là câu chuyện liên quan đến ‘Anh hùng’.”
Một chủ đề níu giữ Ex đã xuất hiện.
