Leon bảo muốn nói chuyện riêng với Ex và dẫn cậu đến một nơi. Đó là một sân tập trống trong nhà.
Chỉ có Leon và Ex đứng trong không gian rộng lớn này.
Ex nhìn quanh và xác nhận rằng không có ai khác. Ý định của Leon ngày càng trở nên đáng ngờ.
“Cậu đưa tôi đến nơi này để làm gì?”
Leon ném một thanh kiếm tập cho Ex mà không thèm đáp lời.
Keng-
Ex không bắt lấy. Thanh kiếm tập rơi xuống chân Ex một cách thảm hại.
“…”
“Gì? Cậu nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nhận lấy à?”
“Ra vậy. Tôi giải thích chưa đủ.”
Leon cũng cầm một thanh kiếm tập và đứng trước Ex.
Chỉ khi đó, cậu mới mở miệng như đã sẵn sàng.
“Tôi nghe nói cậu dùng được cả nội lực, ma lực và thánh lực. Giống như một anh hùng vậy. Có thật không?”
Xem ra tin tức đã lan truyền.
Ex không bối rối vì tin đồn dù sao cũng phải lan truyền. Cậu chỉ tự tin trả lời.
“Nếu vậy thì sao?”
“…Chứng minh đi.”
“Không. Cậu nghĩ tôi sẽ nói ‘Vâng, tôi hiểu rồi’ và cho cậu xem nếu cậu tự dưng gọi tôi ra và bảo tôi tiết lộ bí mật của mình à?”
“Chuyện này rất quan trọng! Đừng coi nó như một trò đùa!”
“Trò đùa?”
Ex nghiến răng và trừng mắt nhìn Leon.
“Kể từ đó cậu đã xin lỗi Lola chưa?”
“Cái đó…”
“Đầu to mà óc chẳng khác nào trái nho và còn động như mấy đứa con nít. Nói xin lỗi với một đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều khó lắm à? Cậu vẫn chưa hiểu vì sao Circe rời bỏ cậu ư?”
“Không phải chuyện của cậu.”
“Tên khốn đầu đá chết tiệt này.”
Ex quên mất Beatrice và bộc lộ cơn giận dữ đang trào dâng trong mình.
“Nghe này, ngài Anh hùng não tàn. Thứ làm tôi bực mình là cái thái độ làm sai mà không chịu nhận lỗi của cậu. Hành động cho ra dáng con người đi.”
“Cậu tức giận đến thế làm gì? Liên quan gì đến cậu à?”
“Nếu cậu nói một lời xin lỗi với Lola, tôi đã không tức giận như thế này. Kể cả không phải thật lòng đi chăng nữa. Cho dù là nói dối hay chửi thầm trong lòng, cậu cũng nên xin lỗi.”
“Vậy tại sao?”
“Vì đó là đạo lý làm người, thằng chó!!”
Mỗi khi trông thấy khuôn mặt ngây ngô của Leon, cơn giận lại trào lên như dung nham từ sâu thẳm trái tim cậu.
「Ex.」
Chỉ là trước khi sợi dây lý trí bị đứt, giọng nói của ai đó đã dập tắt cơn giận của Ex.
Đó là giọng nói lo lắng của Beatrice.
“…Phù, thần xin lỗi. Công chúa điện hạ. Thần đã cho người thấy cảnh tượng khó coi rồi…”
「Tẩn hắn một trận ra trò đi! Một kẻ như vậy mà đáng mặt anh hùng ư?! Cho dù Nữ thần có công nhận hắn đi nữa, ta cũng không! Một anh hùng mà tàn nhẫn đánh đập một cô gái yếu đuối thì chẳng khác nào một tên côn đồ hết!!」
“…”
Ex không nói nên lời.
Cậu không biết tính cách của Beatrice lại nóng nảy như vậy.
Thế nhưng cũng nhờ vậy, mà cơn giận của cậu đã giảm đi rất nhiều.
“Phù. Được rồi, quan trọng. Chắc là chuyện quan trọng. Vậy? Nếu tôi dùng được cả ba loại sức mạnh thì sao?”
“…Tùy trường hợp.”
Leon giữ mũi kiếm hướng lên trời ở ngang ngực. Đó là một tư thế giống như chào nghiêm.
“Mà tôi có thể yêu cầu cậu hợp tác.”
Và rồi, cậu bắn cả thân mình về phía Ex như một mũi tên.
“Trên cương vị là một anh hùng tiền bối, tôi có thể dẫn dắt cậu.”
Một cú đâm chính xác và thẳng tắp.
Một thanh kiếm không có hào quang hay lưỡi kiếm.
Chỉ là, đòn tấn công ấy là thứ không thể ngó lơ.
“Tên điên này…!”
Ex đá thanh kiếm rơi dưới chân lên, bắt lấy nó và lập tức vào thế.
Keng-!
Cậu chỉ có thể đỡ được ngay trước khi kiếm của Leon chạm tới.
Thế nhưng, cuộc tấn công của Leon không dừng tại đó.
Các đòn tấn công liên tiếp diễn ra theo chiều dọc và ngang, trên, dưới và hai bên. Càng đỡ, kiếm của Ex càng rung.
Ex cũng vội vàng đuổi theo đường kiếm, nhưng kiếm của Leon không phải là thứ con người có thể bắt kịp.
Hết cách, cậu đành tạo ra Bạch Quang Cửu Kiếm và bắn vào Leon từ mọi hướng. Ba giả, một thật.
“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả.”
Leon vung kiếm ra sau một chút để đánh bay cái thật và phá hủy nó. Cậu thậm chí còn chẳng để tâm đến mấy cái giả.
Chẳng hề có lấy bất kỳ sơ hở nào.
‘Cách biệt kinh nghiệm thực chiến…!’
Chiến thắng ở di tích cổ đại không phải là sức mạnh của Ex.
Chuyện đó rõ ràng đến mức hệ thống cũng phải thừa nhận.
Cậu không thể đánh bại một anh hùng đã bôn ba trên chiến trường hàng chục năm. Chẳng cần nói cũng biết.
“Nếu vậy…!”
Nếu khó bắt kịp đường kiếm, vậy chỉ cần dùng cách khác.
Cậu lập tức niệm chú, kết ấn bằng tay trái và bắn một quả cầu lửa.
Khi quả cầu lửa được tạo ra vội vàng bắn về phía Leon, Leon cũng phản ứng.
Vùùù-
Bằng cách sử dụng ma thuật tương tự.
‘Cậu ta dùng được ma thuật rồi ư…!’
Cậu nghĩ rằng Leon sau này mới có thể dùng được ma thuật.
Thế nhưng, Leon trước mắt cậu đây rõ là vừa dùng ma thuật.
Cậu lập tức biết lý do là gì.
‘Bài huấn luyện của Chủ tịch đã đẩy nhanh sự phát triển sao…!’
Bùm-!!
Hai quả cầu lửa va chạm trên không trung và phát nổ.
Quả cầu lửa của Leon vẫn giữ nguyên hình dạng.
Đó là bằng chứng cho thấy ma thuật của Leon hoàn thiện hơn của Ex.
Trong một khoảnh khắc, kiếm cùng ma thuật bay về phía Ex.
Leon cũng không định ngừng tay.
「Nguy hiểm!」
Trong chốc lát, chiếc nhẫn lóe sáng.
Ánh sáng chói lòa hình thành và trở thành một bức tường khổng lồ.
Keng-!
Bùm-!
Chiếc khiên ánh sáng vàng vững chắc đã chặn hoàn toàn thanh kiếm và ma thuật của Leon.
Cuộc tấn công của Leon đã dừng lại ở đó.
“…Cậu đã dùng thánh lực.”
Leon nhìn chiếc khiên ánh sáng cùng vẻ ngạc nhiên.
Cậu nhanh chóng nhận ra rằng cấp độ của chiếc khiên ấy ngang ngửa với Frey.
“Thánh thuật cấp cao hơn tôi nghĩ. Cậu biết dùng thánh lực từ khi nào?”
“Nếu tôi nói là từ hôm qua thì cậu có tin không?”
“Để đạt được cấp độ này, cần ít nhất mười năm tu luyện đức tin. Chẳng đời nào chỉ mới hôm qua mà đã được như vậy.”
Phân tích của Leon là chính xác.
Thánh thuật này là sức mạnh của Beatrice, người đã nuôi dưỡng đức tin từ khi còn nhỏ, chứ không phải Ex.
“Nguồn gốc của sức mạnh này… Cậu sẽ không trả lời kể cả khi tôi hỏi chi tiết.”
Cậu biết rõ đấy.”
“Được thôi, tôi hiểu rồi. Cũng chẳng quan trọng. Qua trận đấu vừa rồi, tôi cũng đã xác nhận được.”
Leon nhìn Ex bằng đôi mắt vô cảm.
Đó là đôi mắt không còn chút hy vọng nào.
“Cậu không phải là anh hùng. Cậu chẳng đủ tư cách.”
Đây là đánh giá khả năng chiến đấu của Ex từ Leon.
“Tôi không biết cậu dùng được cả ba loại sức mạnh bằng cách nào. Thế nhưng với trình độ này, cậu chỉ đi được mười bước trong Ma Giới là cùng. Cả kiếm thuật và ma thuật đều nửa vời. Thánh lực cũng chẳng phải là sức mạnh của cậu nốt nhỉ? Cậu đã mượn sức mạnh của ma cụ hoặc thánh tích.”
Quả nhiên là Anh hùng có khác.
Cậu đã nắm bắt được bản chất chỉ qua một lần chạm trán.
Leon đặt thanh kiếm trở lại vị trí cũ và thở dài đầy tiếc nuối.
“Tôi không có cảm xúc gì với cậu về chuyện xảy ra ở di tích cổ đại. Tôi cũng đã chấp nhận chuyện Circe rời bỏ chúng tôi rồi. Và như cậu đã nói lúc nãy, tôi cũng sẽ xin lỗi cô bé tên Lola đó.”
“…”
“Tôi không biết cậu coi tôi là gì, nhưng tôi là anh hùng. Tôi coi việc hy sinh mạng sống để cứu thế giới dưới sự lựa chọn của Nữ thần là sứ mệnh của mình. Hiện tại cũng vậy.”
Leon nhìn Ex với đôi mắt thẳng thắn.
“Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã thực sự hy vọng cậu là anh hùng. Nếu thiếu sức mạnh, có thể bồi dưỡng cậu. Thế nhưng cậu không phải là anh hùng. Tôi chắc chắn vậy.”
Leon để lại một lời khi rời khỏi sân tập.
“Tôi mong cậu sẽ trả thù thành công.”
Đó chính là lời nói dối mà Ex đã bịa ra để đánh lừa Leon trước đây. Ấy vậy mà, Leon vẫn nhớ.
Và thế là, Ex bị bỏ lại một mình.
“…Tự dưng thay đổi tính tình thế?”
Cậu thấy khó xử khi không biết phải nghĩ gì về Leon.
Cậu nhìn thấy một chút hình ảnh của Leon trong phần sau câu chuyện, khi cậu đã trưởng thành về nhân cách. Tuy là vẫn còn hình ảnh của phần đầu và có vẻ hơi gượng gạo, nhưng chắc chắn là cốt lõi của cậu đã thay đổi.
‘Sức mạnh, nhân cách, tâm lý. Mình đã thua cả ba.’
Biết được vậy, cảm giác thất bại bất ngờ ập đến cậu.
Chuyện Leon trưởng thành và trở thành một anh hùng là điều tốt cho Ex. Vì như vậy sẽ làm tăng khả năng ngăn chặn kịch bản hủy diệt sau này.
‘Còn mình thì sao?’
Chẳng lẽ là do cậu chỉ muốn sống sơt?
Hay là do cậu chỉ là một nhân vật phụ?
Cậu bắt đầu hoài nghi liệu mình có đủ tư cách hay không.
Nếu không đủ tư cách, cậu nên làm gì?
Thế rồi.
「Đừng bị lung lay bởi mấy lời vô cảm của một gã như vậy chứ!」
Beatrice hét lên đầy giận dữ.
「Cậu chẳng cần tư cách để quyết tâm làm gì hết. Chưa kể là, cậu cũng chỉ là một học viên thôi. Tư cách tư kiếc cái gì chứ?」
Beatrice tiếp tục thúc đẩy Ex đang ủ rũ.
「Ex, ta đã không ngừng cầu nguyện trong suốt 5 năm. Kể cả khi chuyện cầu nguyện trong Nhẫn Bẫy Linh Hồn là vô nghĩa. Chẳng phải vì tương lai, cũng chẳng phải vì trốn thoát. Chẳng phải bởi mấy lý do đó. Ta cầu nguyện chỉ vì ta muốn đế chế được bình an. Chỉ có vậy thôi.」
“Beatrice…”
「Ta bảo này, đừng có mà ủ rũ chỉ vì thua một người mạnh hơn một chút! Người đã cứu ta không phải là tên anh hùng khoe mẽ đó, mà chính là cậu.」
Beatrice hét lên một cách tự tin.
「Ngài Ex! Nếu ngài là thanh kiếm của Công chúa, vậy hãy luôn tự tin mà ngẩng cao đầu mọi lúc mọi nơi! Đây là mệnh lệnh!」
Quả là một sự ép buộc vô lý.
Chẳng khác nào mấy lời nói vô căn cứ của một đứa trẻ đang làm nũng.
Chẳng khác nào lời nói đầy mơ mộng mà chẳng thèm suy nghĩ đến hậu quả.
Chỉ sau khi nghe những lời đó, cậu mới nhận ra.
Do những chuyện đã trải qua cho đến giờ, mà cậu đã lầm tưởng rằng mình là nhân vật chính.
Cậu không phải là người trưởng thành và trở nên mạnh mẽ bằng cách trải qua nghịch cảnh như nhân vật chính.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi trải qua nghịch cảnh?
Chẳng phải chỉ có mỗi trưởng thành, mà còn có cả thụt lùi.
Sự trưởng thành của cậu hôm nay không phải là kết tinh của vượt qua vô số nghịch cảnh.
Mà chính là kết tinh của vô số lần vung kiếm thêm một lần nữa và suy nghĩ các phép tinh ma thuật mỗi ngày.
“…Ra vậy. Sao mình quên được chuyện này nhỉ?”
Mục tiêu của cậu không phải là cứu thế giới.
Cậu chính là muốn sống sót bằng mọi cách, không từ mọi thủ đoạn.
Và trụ vững đến cuối trong cái hủy diệt chết tiệt ấy.
Vậy nên, cậu mới tìm mọi cách để trốn thoát khỏi chuỗi địa ngục này.
“Tôi chắc chắn không phải là anh hùng.”
「Và cũng không cần phải là anh hùng!」
“Chỉ cần sống sót là được!”
「Kẻ sống sót cuối cùng mới là kẻ mạnh!」
Một quyết tâm kỳ lạ đã nảy sinh giữa Ex và Beatrice.
Thời điểm tâm trí cậu được khai thông, cũng là lúc một kế hoạch nảy ra.
“Beatrice, thần đã nghĩ ra một kế sách tuyệt vời.”
Nếu không có bàn cờ thuận lợi, vậy chỉ cần tạo ra nó.
Andras đang ẩn náu, Đại Quỷ của Thánh Quốc, và cả Elysia đang nhàn hạ quan sát cảnh tượng này.
Tung ra một lời nói dối mà không ai có thể phớt lờ.
———
Ngày hôm sau, vòng loại giải đấu.
Vùùùùùù-!!!!
Một cột sáng khổng lồ bỗng dưng bắn lên từ bầu trời.
Cột sáng chỉ vào một người một cách rực rỡ và trang nghiêm.
Kẻ đó giơ kiếm lên trời ngay giữa lòng đấu trường, nơi hàng nghìn người đang theo dõi.
“Tên ta là-!!!!”
Chẳng một ai là không biết danh tính của cột sáng đó.
Đó chính là dấu hiệu mà Nữ thần đã tạo ra anh hùng, huyền thoại về sự ra đời của đế chế, người anh hùng được vạn người ngưỡng mộ.
“Ex-!!!!”
Kẻ nhận được cột sáng ấy cũng sẽ trở thành anh hùng, và khai mở câu chuyện về vị anh hùng cứu rỗi nhân loại.
“Là người được chọn làm anh hùng-!!!!!!”
Tất nhiên, chúng là dối trá.
