Màn đêm buông xuống.
Ngọn núi Kifune vừa chìm đắm trong hơi thở mùa đông. Hai luồng thần khí giáng xuống trước cổng chính của ngôi điện sâu thẳm nhất.
Dù đã qua kỳ trăng non, trăng bắt đầu dần lớn, nhưng ánh trăng vẫn chưa thật sự đủ sáng. Sao trời lấp lánh như những hạt bạc được nạm trên nền trời đêm.
Gió thổi se lạnh, mang theo hơi sương giá. Hòa quyện với luồng thần khí trong lành bao trùm ngọn núi, tạo nên một bầu không khí độc đáo.
Hai luồng thần khí xuyên qua cánh cổng, tiến vào khoảng đất trống, rồi dừng lại trước Thạch Thuyền.
Chẳng mấy chốc, trên bầu trời xanh thẳm đầy sao lấp lánh, một xoáy nước thần khí hiện ra, lặng lẽ giáng xuống.
Ánh bạc lấp lánh bao bọc lấy lớp vảy trên thân rồng nguyên thủy của vị thần ấy. Từ thân rồng vĩ đại, thần hóa thành người, mái tóc đen nhánh uốn lượn bồng bềnh, quần áo trắng muốt ôm lấy làn da mịn màng, trước ngực căng đầy được tô điểm bằng một viên ngọc lớn.
Vị long thần ấy, hóa thành một mỹ nhân đẹp đến kinh ngạc, chính là Long Thần Cao (Takaokami-no-kami), vị thần được thờ phụng tại đền Kifune, vị thần hộ mệnh phía Bắc của Kinh đô.
Giáng xuống tảng đá, vị thần chủ đền Kifune đứng uyển chuyển, từ từ khoanh tay trước ngực.
Đôi môi son khẽ nở nụ cười, cặp mắt lưu ly ánh lên vẻ lạnh nhạt.
Ánh mắt của thần tụ lại phía trước, nơi hai bóng người hiện ra.
Long Thần Cao khẽ híp mắt lại.
“—Ồ, những gương mặt hiếm thấy đây.”
Hai người trang trọng cúi mình hành lễ trước vị thần đang kiêu hãnh nhìn xuống.
“Thập Nhị Thần Tướng Thái Thường và Thiên Nhất, thuộc hạ của Abe no Seimei, xin đến ra mắt thần. Thật là vinh dự và vô cùng sợ hãi khi được diện kiến.”
Vị Thập Nhị Thần Tướng Thái Thường lên tiếng. Chàng thanh niên với mái tóc xanh sứ dài chấm mắt, trên mắt trái có vật trang sức bằng bạc, nói với vẻ mặt dịu dàng cùng giọng điệu trầm ổn.
Đáp lại, vị thần chủ đền Kifune dùng giọng điệu tôn quý nhất:
“Có chuyện gì?”
Sau khi hành lễ, Thiên Nhất nhẹ nhàng nói:
“Chúng tôi phụng mệnh chủ nhân mà đến.”
Mắt Long Thần Cao ánh lên tia sáng.
“Ồ?”
Thái Thường chắp tay trong tay áo, không thay đổi tư thế hành lễ mà nói:
“Vì Seimei vẫn chưa định ngày trở về kinh, nên chúng tôi xin lỗi vì đã đến dâng lễ muộn. Đồng thời xin báo cáo với Long Thần Cao về sự việc ở Ise.”
“Xin thần rộng lòng tha thứ thay cho chủ nhân.”
Vị thần chủ đền Kifune, vẫn im lặng bấy lâu, cuối cùng nụ cười trên môi biến mất, rồi ngồi xuống Thạch Thuyền.
“Không sao.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
Long Thần Cao là Thiên Tân Thần. Vụ việc xảy ra ở Ise vào tháng Tám năm ngoái, Long Thần Cao đã nghe nói. Tuy nhiên, Long Thần im lặng không nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui.
Vốn dĩ, Seimei phải tự mình đến bái kiến, báo cáo đầy đủ nghi lễ. Việc Thái Thường đến báo cáo là vì Seimei vẫn chưa xác định được ngày trở về kinh. Vì vậy, phải gấp rút phái thần tướng thay mặt.
Nhân tiện, hai người họ được lựa chọn từ Thiên không. Với tính cách trầm ổn, trong tình huống này, hai người có khả năng xuất sắc.
Tựa một cánh tay, ánh mắt Long Thần Cao lướt qua.
“Quả nhiên, không yên tâm với hai ngươi không có năng lực chiến đấu sao.”
Thái Thường và Thiên Nhất không khỏi ngẩng đầu lên.
“A…?”
Cả hai quay đầu lại theo ánh mắt của thần.
Đối mặt với dị vật trắng toát vừa chạy qua cổng, hai người không chuẩn bị kịp nên không thốt nên lời.
Mặt khác, Kobaken (tiểu quái) cũng không ngờ lại gặp họ mà trợn tròn mắt.
Long Thần Cao gật đầu liên tục.
“Dù sao đi nữa, một sự kết hợp hiếm thấy, là ý của Seimei sao?”
“Không, hoàn toàn là ngẫu nhiên.”
Kobaken bước vào, cũng giống như đồng bào của mình dừng lại trước Thạch Thuyền, trong chớp mắt biến trở lại hình dạng thật.
Thần khí mãnh liệt bốc lên, thần khí lửa làm náo động không gian thanh tịnh của Kifune. Nhưng trong khoảnh khắc, nó bị triệt tiêu bởi làn sóng thần lực mà vị thần phát ra.
Bị luồng thần khí của Đằng Xà (Tōda) dù đã bị kiềm chế vẫn thoát ra, Thái Thường vô thức co người lại. Thái Thường hiếm khi ra khỏi dị giới, nên ít tiếp xúc với Đằng Xà. Bởi vì khó mà duy trì ý thức trước thần khí mạnh mẽ của hắn, nên khi ở dị giới, anh ta ít tiếp xúc với hắn.
Thần khí của Đằng Xà thật đáng sợ, đó là cảm nhận chung của những đồng bào có sức mạnh yếu hơn.
Mặc dù vậy, so với trước đây, Thiên Nhất và Huyền Vũ, những người tiếp xúc với hắn nhiều hơn, không còn như vậy nữa.
Tuy nhiên, lấy Thái Âm, người tiếp xúc với hắn nhiều hơn trong số này, làm ví dụ, cô ấy vẫn chưa thể xử lý tốt chuyện này.
Phần bản năng dù thế nào cũng rất khó sửa chữa và vượt qua, gia tăng cảm xúc, đây là phần chung giữa thần tướng và con người.
“Chẳng lẽ cuộc gặp gỡ của các ngươi là ngoài ý muốn sao?”
Thiên Nhất mỉm cười nhìn Hồng Liên đang khoanh tay nhìn đồng bào của mình.
“Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên. Không đi theo Masahiro sao? Đằng Xà.” (Xem ra mối quan hệ đã được công nhận.)
Hồng Liên khẽ nhún vai.
“Hiện giờ cậu ấy đang ở cùng con quạ đó và Chu Tước. Ta nghĩ Chu Tước rời xa ngươi thì thật hiếm thấy… phải không?”
Nụ cười của Thiên Nhất càng sâu hơn. Chỉ cần không có lệnh của Seimei, Chu Tước và Thiên Nhất sẽ luôn ở cạnh nhau. (Câu gốc dịch thẳng: “ân ái đến mức khiến tôi cảm thấy… mong một ngày nào đó cũng có thể gặp được mối tình như vậy…”)
Mặt khác, Thái Thường nhận được ánh mắt của Hồng Liên thì khẽ cúi mình. Vì Hồng Liên không thường xuyên trở về dị giới, nên đã rất lâu rồi mới gặp lại đồng bào.
Bởi vì biết hắn sợ hãi mình, Hồng Liên bản thân cũng cố gắng tránh tiếp xúc, đối phương cũng sẽ không chủ động tiếp cận, cho nên cũng không có chuyện cãi vã hay ghét bỏ lẫn nhau.
“Nói vậy, khi tên đó làm càn đã gây ra rắc rối lớn cho các ngươi nhỉ?” (Hồng Liên, anh đang nói thay cho nửa kia của mình sao? Tôi thấy Hồng Guren ngày càng thể hiện rõ… và mối quan hệ với Masahiro giống như người lớn với trẻ nhỏ hơn…)
Thái Thường và Thiên Nhất đều hiểu đang nhắc đến ai.
“Không, không có chuyện đó.”
“Với lại, đợi cô ấy bình tĩnh lại sẽ bắt cô ấy xin lỗi tử tế.”
Là một nữ tướng duy nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, bình thường sẽ không mất lý trí mà phấn khích đến vậy, khi cô ấy phẫn nộ nhất thì trời đất quỷ thần cũng phải run rẩy.
“Đã ngàn năm trôi qua kể từ khi chúng ta sinh ra trên thế gian, giờ đây ta mới nhìn thấy một khía cạnh mới của đồng bào.”
Những chuyện lúc đó dần hiện lên trong đầu, Thái Thường nhìn xa xăm một chút, rồi Hồng Liên lên tiếng.
“Cũng không phải là một khía cạnh mới, có lẽ đó là… thôi bỏ đi.”
Đối với Hồng Liên đột ngột thay đổi ý định và cắt ngang câu chuyện, Thiên Nhất bật cười như thể cô ấy đã hiểu ra điều gì đó.
Thái Thường cũng cười khổ.
Nếu để người khác biết chuyện ở đây, chắc chắn họ sẽ truy hỏi ba người đang nói chuyện gì.
Long Thần Cao với vẻ thích thú sâu sắc nhìn xuống cảnh giao tiếp vừa hòa bình vừa căng thẳng của các thần tướng khi vừa gặp mặt.
Sự nhận thức của đồng bào về vị thần tướng chiến đấu hung hãn nhất quả thực có một chút thay đổi.
Nhận thấy ánh mắt của Long Thần Cao, ba người đứng thẳng.
Thiên Nhất với dáng vẻ tao nhã cúi mình xin lỗi thần:
“Xin lỗi, trước mặt thần, lại để thần thấy những hành vi thất lễ như thế chỉ có giữa đồng bào với nhau.”
“Không sao, để ta thấy một điều thú vị.”
Vị thần chủ đền Kifune nhìn vị Thập Nhị Thần Tướng mạnh nhất.
“Vậy, mục đích của ngươi là gì, Thập Nhị Thần Tướng Hỏa tướng Đằng Xà?”
Buông hai tay xuống, Hồng Liên trả lời:
“Trước hết, thay mặt đứa trẻ sau khi trở về đã chậm trễ đến bái kiến xin lỗi, và, xin hỏi thần về động thái của Yêu quái Atago cùng manh mối về ngoại pháp.”
Côn trùng đang rả rích kêu.
“Ừm, Abe no Masahiro à, nhìn thế này, ngươi không thấy việc yên lặng lắng nghe tiếng côn trùng kêu là một điều thanh tao sao?”
Sau khi Kobaken (Ngao) híp mắt lại đậu trên lan can, Masahiro từ rèm trúc bước ra, nhìn chằm chằm vào mặt bàn Lục Nhâm Thức Bàn, lầm bầm.
Bên cạnh cậu là Sa Hô đang ngồi nghiêm chỉnh và Ibuki đang khoanh chân ngồi tự tại, dựa lưng vào lan can.
Đáp lại con quạ khổng lồ, là tên thiên cẩu một tay.
“Quả thực, Kính thưa Ngài Quạ dị hình, Ngài có một tâm hồn am hiểu sự thanh nhã.”
“Ừm, ta hầu hạ Đại Thần Đạo Phản, và nuôi nấng công chúa của thần, nên việc giáo dưỡng là điều tất yếu.”
“Ừm, ừm, điều này rất tốt, quê hương của chúng tôi hòa quyện với dị giới, rất giản dị và thanh bình, dù hạnh phúc và mãn nguyện, nhưng khác với nhân giới, không có côn trùng có thể tấu lên âm thanh đẹp đẽ như vậy.”
“Ồ? Vậy thì thật cô tịch. Công chúa nhà ta mùa xuân nghe chim hoàng oanh hót, mùa hạ ngắm mưa rào, mùa thu nghe côn trùng kêu, chiêm ngưỡng bốn mùa thay đổi.”
“Ồ, thật thanh tao. Còn mùa đông thì sao?”
“Mùa đông, cô đơn ngắm nhìn tuyết trắng lặng lẽ rơi… Ta, ta mất lời, không thể an ủi nàng, chỉ có thể nương tựa vào nàng…”
Nỗi hối hận và đau buồn của lúc đó tái hiện, Kobaken (Ngao) run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Cái gì…! Kính thưa Ngài Quạ, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tấm lòng khó kìm nén của Ngài, tôi Ibuki đây đã thật sự lĩnh hội…!”
“Kính thưa Ngài Thiên Cẩu…! Ngài đúng là người tốt, có một thiên cẩu tình cảm sâu nặng như ngài, chuyện đã qua, hãy để tất cả trôi theo dòng nước.”
Nhân tiện, chuyện đã qua mà Kobaken (Ngao) nói, là việc vài ngày trước khi bay về kinh đô, đã bị yêu quái Atago đánh bay.
“Gọi tôi là Ngài Thiên Cẩu nghe có vẻ xa lạ. Xin hãy gọi tôi là Ibuki, Kính thưa Ngài Quạ.”
“Vậy thì, tôi gọi là Kobaken (Ngao).”
“Nếu vậy, Ngài Kobaken (Ngao). Tôi cảm thấy rất may mắn khi có được một người bạn mới như ngài. Tình bạn của chúng ta sẽ mãi mãi bền chặt.”
“Tôi cũng vậy, Ngài Ibuki.”
Liếc thấy con quạ và tên thiên cẩu không hiểu sao đột nhiên nảy sinh tình bạn, Masahiro nhắm hờ mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn mà không làm gì cả.
Sa Hô rụt rè mở lời với Masahiro.
“À, xin lỗi, bác của tôi là người rất tốt, luôn kiên trì đạo nghĩa của chúng tôi. Để cứu Hayate-sama, phải nhanh chóng giải trừ ngoại pháp, nên bác ấy rất nóng lòng. Tối nay, dù tôi đã ngăn cản, nhưng dù sao thì từ trước đến nay bác tôi vẫn là người rất lớn tiếng, lời ngăn cản của tôi không có tác dụng…”
Buổi sáng, hắn đã đập vỡ cửa sổ gỗ, nói với các thần tướng rằng một khi trở về dị giới Atago, thấy Hayate đau đớn sẽ quay lại ngay.
Nhìn vào mặt bàn, Masahiro gật đầu một cái.
“Ừm, ừm, hiểu rồi. Không có tiến triển là lỗi của chúng ta.”
“Không, chẳng phải ngài cũng đã hết lòng vì chúng tôi sao.”
“Dù hết lòng, không có kết quả thì cũng vô nghĩa.”
Nghe thấy lời nói chứa đựng tiếng thở dài, Sa Hô lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải! Tuyệt đối không phải. Hayate-sama rất rõ chuyện này.”
Trong hơi thở đau đớn, cậu bé liên tục nói muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến vị Âm Dương Sư.
—Sa Hô… Đợi ta khỏe lại, ta có một việc muốn thực hiện.
Với giọng nói mê sảng, đứa con nhỏ duy nhất của thiên cẩu Atago nói.
“Vâng, vâng, bất kể là việc gì cũng được.”
—Hãy để người đó nhìn thấy ta bay lượn. Ta muốn chàng công tử loài người đó nhìn thấy. Một ngày nào đó…
Đợi ta lớn lên, nếu chàng công tử đó không sợ thiên cẩu, ta muốn dùng đôi cánh này đưa chàng đi ngắm nhìn bầu trời tuyệt đẹp.
“…Hayate-sama, đã nói ra những lời dặn dò như vậy…”
Cảm thấy giọng Sa Hô không ổn định, Masahiro quay đầu lại, đột nhiên trợn mắt.
Sa Hô từng giọt nước mắt rơi xuống. Nước mắt lăn dài từ khóe mắt trũng sâu, để lại vài vết trên mặt.
“Làm vậy bây giờ cũng… thân thể bé nhỏ kia đang đấu tranh với ngoại pháp…! Tôi, tôi chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy, vừa lo lắng vừa hối hận…!”
Đối mặt với Sa Hô nắm chặt tay run rẩy đôi vai, Masahiro dường như nhìn thấy chính mình của lúc nào đó.
Dù ở bên cạnh, nhưng lại không thể làm gì. Chỉ có thể nhìn sinh mệnh của hắn dần yếu đi từng khoảnh khắc. “Đừng chết” đã mấy lần muốn thốt ra khỏi cổ họng, nhưng nếu nói ra như vậy, chẳng khác nào thừa nhận không còn cách nào.
“…Tôi sẽ cố gắng hết sức. Không dám nói tuyệt đối, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sa Hô lau mặt, gật đầu mạnh mẽ.
“Cho nên, đừng dễ dàng khóc. Ngươi đã nói với Hayate rồi mà? Đàn ông không được để người khác thấy nước mắt.”
“Vâng… ừ, ừ, ừ, đúng như ngài nói. Bởi vì tôi là một hộ vệ phải trở thành tấm gương, không thể để Hayate-sama thấy dáng vẻ vô dụng của tôi, không thể.”
Hít hít mũi, Sa Hô dứt khoát ngẩng đầu. Khuôn mặt ướt át nhanh chóng khô đi.
Masahiro đưa mắt trở lại Thức Bàn.
Vì sao lại rất muốn gặp người ông ở Ise xa xôi.
Long Thần Cao đã nhận được báo cáo của Seimei về sự kiện Ise và báo cáo của Masahiro, cuối cùng cũng ổn định lại tâm trạng.
Dù đã nhận thức được phải đến bái kiến sau khi trở về kinh, nhưng vì vụ thiên cẩu náo động mà Masahiro không thể đến, bây giờ cậu hoàn toàn quên bẵng chuyện của Kifune. Nhận thấy điều này, Hồng Liên vội vàng đến bái kiến để tránh làm thần phật lòng.
Thiên cẩu Atago tôn thờ Đại Thần Sarutahiko. Vì Sarutahiko là Quốc Tân Thần, nên không có nhiều liên quan đến Long Thần Cao, người là Thiên Tân Thần. Tuy nhiên, đối với Masahiro là con người, việc đàm phán với Long Thần Cao sẽ dễ dàng hơn là đột ngột đến bái kiến Sarutahiko.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đối với mong muốn nhỏ nhoi của Hồng Liên, vị thần chủ đền Kifune có thể thẳng thừng từ chối.
Không có sự chuẩn bị như vậy, bị từ chối thẳng thừng, sự thất vọng là điều không thể phủ nhận.
Vị thần ngồi trên Thạch Thuyền, mỉm cười lạnh nhạt nhìn xuống.
“Chuyện thiên cẩu. Đứa trẻ nhà Abe vẫn như xưa, sống những ngày không có lấy một khoảnh khắc nhàm chán.”
Đối với lời nói của Long Thần Cao thốt ra với tiếng cười nhẹ trong cổ họng, Hồng Liên khẽ nói:
“Đối với Masahiro, không phải vì thích mà bị cuốn vào chuyện này đâu.”
Đôi mắt lưu ly của Long Thần ánh lên tia sáng. Thiên Nhất và Thái Thường hít một hơi khí lạnh.
“Nếu có bất mãn gì thì cứ nói ta nghe.”
“Không, không có gì cả. Bẩm báo lên Long Thần Cao, vị thần chủ đền Kifune, ý kiến vụng về của Hỏa tướng Thập Nhị Thần Tướng, hạ thần vô cùng cảm kích, thật là quá mức cho phép.”
Thái Thường và Thiên Nhất im lặng đứng cứng đờ.
Thái độ và lời nói của Hồng Liên, bề ngoài thì cực kỳ cung kính nhưng bên trong lại khinh thường.
Sử dụng lời lẽ như vậy với vị thần chủ đền Kifune, một trong năm vị thần hàng đầu Nhật Bản, chẳng khác nào chạm vào vảy ngược.
Bỏ qua ánh mắt run rẩy của đồng bào, Hồng Liên khoanh tay. Để giải trừ ngoại pháp mà thiên cẩu đang chịu, việc dùng sức mạnh mạnh hơn ngoại pháp là cách làm thích hợp và hiệu quả.
Nói đến việc có thể thành công thi triển ngoại pháp lên đứa con trưởng tộc của loài thiên cẩu cư trú sâu trong núi Atago, nơi dị giới cách biệt với con người, thì vị ngoại pháp sư này có kỹ năng khá cao siêu.
Thành công thi triển chú thuật lên đối tượng cư trú trong dị giới, ngay cả Abe no Seimei cũng khó lòng làm được.
Dù đã quyết tâm coi Seimei là mục tiêu, một ngày nào đó sẽ vượt qua ông, Masahiro vẫn còn non nớt. Tiếp cận mù quáng có thể không giải được pháp mà còn bị hại ngược lại.
Vì vậy, Masahiro hiện chưa quyết định được phương pháp cụ thể. Cậu không từ bỏ việc giải ngoại pháp bằng phương pháp chính thống, ít nguy hiểm nhất.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Tên thiên cẩu Ibuki đó. Mặc dù bây giờ hắn đã già, nhưng yêu khí mà hắn sở hữu có lẽ Sa Hô còn không bằng một góc chân hắn.
Khi thiên cẩu Atago tấn công kinh đô vào cuối tháng Chín, Ibuki không xuất hiện, Hồng Liên phỏng đoán có thể vì mất một tay và tuổi già mà hắn đã rút lui khỏi tuyến đầu.
Nếu không phải vậy, ngay cả khi có sự cho phép của Masahiro, việc xuyên qua kết giới dệt bởi bầu trời, tiến vào phủ Abe được Seimei dùng thuật bảo vệ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Không chỉ có những tạp quỷ, mà còn vì người ta thường nói khó công khó phá, phủ đệ được bao phủ bởi kết giới, ngay cả yêu ma quỷ quái có sức mạnh cường đại cũng không thể bước chân vào.
Dù có Thập Nhị Thần Tướng ở bên cạnh, Masahiro chỉ cần đi sai một bước là sẽ mất mạng. Masahiro hiện giờ không sao, là vì Ibuki không có sát ý với Masahiro. Chỉ điểm này là đủ rồi.
Ibuki có lời nói thiện chí và thái độ phóng khoáng. Nhưng Hồng Liên nhận thấy đôi khi thiên cẩu đó có ánh mắt sắc bén. Nếu Masahiro nản lòng, nếu không thể cứu Hayate, tên thiên cẩu đó sẽ lập tức giữ chặt Masahiro, dùng cánh tay còn lại bóp chết cậu. Cổ họng mảnh mai của con người, bị bàn tay thiên cẩu như thân gỗ siết chặt, sẽ gãy lìa như cây khô. (Thực ra, nhìn hiện tại thì tên thiên cẩu đó khá vô lý, đâu phải Masahiro thi triển ngoại pháp, hơn nữa Masahiro đã cố gắng hết sức vì họ, họ lại như kiểu ỷ lại vào Masahiro vậy, nếu không giải quyết được thì là lỗi của Masahiro… Quả nhiên như Hồng Liên đã nói, Masahiro cũng không phải vì thích mà bị cuốn vào chuyện này…)
Hiện tại, ánh mắt của Chu Tước hiện ra bên cột, và đầu bút chẻ của Câu Trận đang ẩn mình trên mái nhà, đều hướng về Ibuki.
Hồng Liên đường hoàng thở dài.
“Xin mạo phạm, Long Thần Cao, vị thần chủ đền Kifune. Chuyện thiên cẩu chúng tôi sẽ xử lý, xin thần hãy quên đi.”
“Ồ? Ngươi vừa nói sẽ không đến quấy rầy ư?”
Đối với vị thần đang hỏi bằng giọng nói nguy hiểm, Hồng Liên dùng giọng điệu tôn quý nhất nhưng không hề khách sáo mà nói:
“Đây là điều bất ngờ. Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã làm xáo trộn sự yên bình của thần, xin lỗi.”
Long Thần Cao khẽ cười. Thiên Nhất và Thái Thường đã sợ đến tái mét mặt.
“Sau khi dẹp yên náo loạn của thiên cẩu, tôi sẽ bắt cậu ấy đến đây. Đối với một đứa trẻ vụng về chỉ cố gắng hết sức vì một việc mà không để ý đến những việc khác, ra lệnh cho cậu ấy bỏ dở công việc hiện tại để đến bái kiến, tôi nhớ Long Thần Cao, vị thần chủ đền Kifune, không phải là vô tình.” (Thật là ăn nói khéo léo!)
Dừng lại một nhịp thở, đôi mắt vàng sắc bén lóe lên.
“Nếu nhận định của tôi sai, thì xin hãy xác nhận ngay tại đây.” (Hồng Liên à, anh đừng cố chấp nữa, giữ cái tài ăn nói của anh mà đi cãi nhau với Câu Trận đi… Tôi thích nhất là xem hai người cãi nhau, yêu lắm ấy~~~~~~)
Đôi mắt lưu ly và đôi mắt vàng chạm nhau, tóe ra những tia lửa dữ dội. Bên cạnh Thái Thường mặt mày tái mét, Thiên Nhất mặt cũng trắng bệch, dường như sắp ngã quỵ.
Vị thần, nhận ánh mắt nguy hiểm của thần tướng, lát sau bất giác nheo mắt lại.
Khẽ rung nhẹ vai, thần mở đôi môi son.
“…Việc một thần tướng dám trả thù ta, ta hoàn toàn không ngờ đấy.”
Một bên lông mày của Hồng Liên đột nhiên giật nhẹ, nhưng không nói gì.
Thái Thường kinh ngạc mở lời:
“Cái gọi là trả thù đó là…”
Long Thần Cao cười:
“Trước khi đi Ise, ta biết rõ sự thật nhưng không nói cho Seimei, nên ngươi vẫn ôm hận chuyện đó chứ gì.”
Các thần tướng không che giấu sự ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Hỏa tướng. Hồng Liên im lặng, nhưng không phủ nhận.
Long Thần Cao đang định nói thật nực cười.
「Thật tình, trên đời này kẻ dám đường đường gây sự trước mặt Cao Uý ta, ngoài cái tên Quan Minh tự cho mình thông minh kia ra, thì chỉ có ngươi thôi đấy. Nói thật lòng, ta thấy vui phết đấy chứ!」
Nghe thấy danh xưng không muốn nghe, người đàn ông mạnh nhất trong Thập Nhị Thần Tướng khẽ nhắm mắt. Bị đem so sánh với kẻ đó khiến hắn vô cùng khó chịu.
「Trên cõi đời này, có những lời nói được, có những lời không thể nói, vị Tế Thần của đền Kifune, Cao Long Thần à.」
「Là Cao Uý.」
Không chút kẽ hở, vị Tế Thần của đền Kifune cười một cách lạnh lẽo mà tuyệt mỹ.
「Để ta xem quyết tâm của ngươi đến đâu, Đằng Xà. Bằng không, sẽ chẳng còn gì thú vị cả.」
Bỗng nhiên nhướn mày, Hồng Liên phản xạ theo bản năng mà hạ thấp giọng.
「Cao Long Thần? Vừa rồi, ngươi nói cái gì cơ…?」
「Vậy thôi, xong việc rồi. Các Thập Nhị Thần Tướng, mau rời đi đi.」
Thần không một tiếng động đứng dậy, thân hình Thần được bao bọc trong ánh lân quang bạc lấp lánh mà bay lên.
「Một kẻ thi triển ngoại pháp lên Thiên Cẩu trú ngụ nơi dị giới ư? Con người quả nhiên có thể làm được loại chuyện đó sao.」
Kết thúc bằng lời đó, bóng dáng Cao Long Thần biến mất vào màn đêm.
Hồng Liên mang vẻ mặt khó chịu. Sẽ không nói thêm nữa đâu.
「…Ngươi đó, Cao Long Thần.」
Hắn lẩm bẩm, nở nụ cười mỉa mai. Trải qua bao chuyện mà hạ quyết tâm, xem ra không chỉ có một mình Xương Hạo. Giống như Xương Hạo, hắn vẫn chưa hoàn toàn ý thức được điều đó.
Bên cạnh Hồng Liên vừa nhún vai vừa nói 「Ôi chao, ôi chao」, Thái Thường đỡ Thiên Nhất đang choáng váng, lảo đảo.
「Đằng Xà… Người nói những lời quá vô lễ với Cao Long Thần…」
Đối với Thái Thường đang công khai ném ánh nhìn trách móc, Hồng Liên thờ ơ đáp.
「Ta đã cố gắng hết sức để giữ lễ tiết rồi.」
Nhân tiện, đây tuyệt đối không phải lời nói dối. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn đều nuốt xuống cổ họng. Hiện tại, đó đã là lễ nghi cao cấp nhất mà hắn có thể dùng. Tuy nhiên, việc lời nói có đôi chút gai góc là điều không thể phủ nhận.
Thiên Nhất, nhờ tay Thái Thường điều chỉnh tư thế, thở ra một hơi như muốn tống hết không khí trong phổi.
「Làm ơn, vì vị thế của ngài Thanh Minh, xin hãy kiềm chế một chút.」
「Mặc dù ta có sự phân biệt như vậy… Ừm, ta sẽ xử lý thỏa đáng.」
Hai cặp mắt vô lời trách móc nhìn tới, Hồng Liên nhăn mặt đáp lời.
Thấy cảnh này, Thái Thường hơi bất ngờ vì ấn tượng về Đằng Xà đã thay đổi rất nhiều sau một thời gian dài không gặp. Nếu là Đằng Xà trước đây, sẽ không có thái độ như thế này. Hẳn sẽ lập tức trở về dị giới.
Hồng Liên hít một hơi, biến trở lại hình dạng Tiểu Quái.
Thiên Nhất và Thái Thường vô thức thả lỏng vai. Thần khí của Đằng Xà hoàn toàn ẩn giấu, cảm giác áp lực không thể xóa bỏ cũng biến mất.
Lay nhẹ chiếc đuôi trắng muốt, Tiểu Quái chợt nhớ ra điều gì đó mà hỏi.
「Nói mới nhớ, Chu Tước hồi phục chậm quá nhỉ. Sao vậy?」
Tiểu Quái không hiểu tại sao Chu Tước, đấu tướng sở hữu sức mạnh lớn nhất sau đấu tướng, lại hồi phục chậm hơn Bạch Hổ hay Thiên Hậu.
Thiên Nhất mỉm cười nhàn nhạt.
「Trước khi Xương Hạo đại nhân quay về, ngài ấy đã được Thanh Minh đại nhân triệu hồi, và vội vàng đến Ise…」
Vì đã cưỡng ép sử dụng linh lực, nên ngay khi trở về dị giới, ngài ấy đã ngã vào lòng Thiên Nhất và mất ý thức nhiều ngày.
Tiểu Quái trừng lớn mắt. Lần đầu tiên nghe nói chuyện này.
Sau khi về kinh, hắn lập tức trả lại giá bút mượn rồi trở về dị giới, trực tiếp đến bên cạnh Câu Trận đang nổi điên, xong việc lại lập tức trở về nhân giới, không hề gặp riêng bất kỳ đồng bào nào.
Không ngờ lại có chuyện như vậy.
Hướng về Tiểu Quái đang lay lay tai, Thái Thường cười khổ nói tiếp.
「Theo Chu Tước được triệu hồi, Huyền Vũ cũng đã đến Ise, và ở lại đó.」
「Cái gì?」
Chẳng trách không thấy bóng dáng hắn đâu.
「Ha ha, quả nhiên là vậy mà.」
Nếu đi cùng Chu Tước, chắc hẳn vết thương cũng đã lành rồi. Thanh Minh hẳn sẽ không trách cứ hành động tùy hứng này. Chắc chắn sẽ hiền từ cười nói 「Thôi đành vậy」.
Đến đó cũng chẳng phải làm gì. Chỉ là ở bên cạnh Thanh Minh. (Cái, cái đó, ta có thể liên tưởng nho nhỏ một chút được không…?)
「Ngoài ra, Thanh Long đã hoàn toàn hồi phục vài ngày trước, cũng chẳng nói năng gì mà đi Ise rồi.」
「Ế—」
Đáp lại một cách thờ ơ, Tiểu Quái khẽ nheo mắt, dùng chân sau gãi gãi cổ.
Thấy bộ dạng của Tiểu Quái, Thái Thường trợn tròn mắt. Nhận ánh nhìn đó, Tiểu Quái cảm thấy chuyện này như của người khác, vì đã lâu lắm rồi hắn không thấy Thái Thường ngạc nhiên đến vậy.
Gãi một lúc, Tiểu Quái đột ngột đứng dậy.
「Vậy thì, hãy truyền lời của thần Cao Uý đến Xương Hạo nhé.」
Thái Thường và Thiên Nhất ngạc nhiên nhìn nhau. Tiểu Quái ngoái đầu nhìn họ qua vai, và mỉm cười.
「Dù sao đi nữa, vị thần đó vẫn rất để tâm đến Xương Hạo mà.」
