Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6654

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 28: Kết Nối Những Sợi Dây Cầu Nguyện - Chương 9

Ngọn lửa trên đèn cầy khẽ lay động.

Ngọn lửa ấy là do Chu Tước, một trong Thập Nhị Thần Tướng, thắp lên.

Chàng đã nói sẽ trở về trước khi cây nến lụi tàn.

Câu Trận cất tiếng gọi Thiên Nhất, người đang chăm chú nhìn ngọn lửa chập chờn.

"Mặt mày cứ ủ ê thế. Đi cùng cũng đâu có sao?"

Thiên Nhất lắc đầu.

"Không thể khẳng định tà pháp sẽ không chạm tới căn nhà này."

Thiên cẩu không chỉ là yêu quái, chúng còn là quái vật ma thuật có liên quan đến thần linh. Nếu những ngoại pháp sư có thể tước đoạt sinh mạng của chúng thì có lẽ cũng nhìn thấu vị trí của những Âm Dương sư đang ngăn cản chúng.

Xương Hạo có Hồng Liên và Chu Tước hộ tống nên bản thân chàng rất an toàn, nhưng chính vì thế, xung quanh có thể sẽ bị liên lụy. Thành Thân và Xương Thân đã tách ra sống riêng thì không nói, nhưng cả hai vẫn cho rằng Cát Xương, người sống chung, cần có người ở lại bảo vệ.

Câu Trận cười khổ.

"Nếu kết giới của Thiên Không và Thiên Nhất bị phá vỡ, đó sẽ là điều làm mất mặt danh tiếng Thập Nhị Thần Tướng, khó mà gặp mặt Tình Minh được."

Thiên Nhất khẽ mỉm cười. Mặc dù Thiên Không và Thiên Nhất giỏi phòng thủ nhưng lại không có khả năng chiến đấu. Việc Thập Nhị Thần Tướng có năng lực chiến đấu mạnh thứ hai ở lại khiến mọi người rất yên tâm.

"Ngược lại là Câu Trận, không đi cùng Xương Hạo thật sự không sao chứ?"

Bị đồng đội nhìn thấu, Câu Trận nhún vai.

Thực tế đúng là như vậy, nhưng lời nói ra lại là một kiểu khác.

"Nếu có tới ba người bảo vệ, sẽ khiến bọn thiên cẩu khi nhắc đến Âm Dương sư mà mất thể diện mất."

Quả nhiên giống phong cách nói chuyện của nàng, Thiên Nhất khẽ cười.

Đã hơn một khắc kể từ khi Xương Hạo cùng đám thiên cẩu rời đi.

Xương Hạo và những người khác cùng ba thiên cẩu đáp xuống đỉnh núi Atago. Lúc này đã vào giờ Tuất (7-9 giờ tối).

Bầu trời chớm đông, mặt trời lặn rất sớm. Hơn nữa, gió trong núi lạnh hơn gió trong đô thành gấp mấy lần, như thể có thể đóng băng mọi thứ trong nháy mắt.

Quàng Tiểu Quái đang ngồi trên vai vào cổ mình, Xương Hạo nhìn quanh.

Lần đầu tiên đặt chân đến núi Atago, trên đỉnh núi này thờ phụng đền thờ Atago, nơi trấn giữ phía tây kinh đô.

Khi đi ngang qua khu vực đền thờ, Xương Hạo nhờ Táp Phong hạ xuống một chút.

Đền thờ Atago rất nổi tiếng về việc trừ dịch bệnh, diệt trừ ôn thần và ngăn chặn hỏa hoạn.

Trước đền, Xương Hạo chắp tay theo nghi thức, thành tâm cầu nguyện từ đáy lòng.

Đám thiên cẩu và Chu Tước đứng ngoài cổng chim (torii) quan sát, Phiêu Vũ khẽ lượn lờ, toát ra khí tức nguy hiểm.

"Trong lúc từng giây từng phút đều quý giá như thế này mà lại làm những chuyện nhàn tản như vậy sao...!"

"Vị thần này có khả năng trừ dịch bệnh, ta muốn mượn sức ngài để hóa giải tà pháp, hướng thần linh mà cầu nguyện."

Trước lời giải thích của Chu Tước, Phiêu Vũ đáp lại lạnh nhạt.

"Đại nhân Tật Phong bị trúng ngoại pháp, không phải dịch bệnh."

Chu Tước khẽ thở dài.

"Loài người, đến phút cuối cùng đều cầu thần phù hộ."

Trong đền Atago thờ rất nhiều vị thần, trong số đó có cả Ka-gu-tsu-chi. Dù chưa từng đến đây nhưng Xương Hạo hẳn phải biết điều này.

Chu Tước cảm khái nhìn Xương Hạo đang nghiêm túc chắp tay.

"Hừ, với tư cách là yêu quái, chúng ta thiên cẩu đâu biết thần linh có ích lợi gì."

Người đàn ông được mệnh danh là tinh anh số một tộc thiên cẩu, dưới lớp mặt nạ toát ra vẻ khinh miệt. Dù không nhìn thấy nhưng Xương Hạo có thể cảm nhận được. Ngữ điệu và thái độ đã biểu hiện rõ điều đó.

Tộc thiên cẩu Atago là hậu duệ của Quốc Tân Thần Sarutahiko Ōkami. Quả thật, Ka-gu-tsu-chi là Thiên Tân Thần, có lẽ không có nhiều mối liên hệ với thiên cẩu. Tuy nhiên, cách dùng từ ngữ miệt thị thần linh có thể gây ra những rắc rối tế nhị.

Sau khi lễ bái xong, Xương Hạo vỗ tay rồi chạy lon ton lại.

"Xin lỗi, chúng ta đi thôi."

Táp Phong và Y Xuy đang im lặng chờ đợi, đồng thanh đáp lời.

Phiêu Vũ đã bay lên trước một bước. Táp Phong ôm Xương Hạo từ phía sau, còn Y Xuy dùng một cánh tay nâng Chu Tước bay lên.

Tiểu Quái không muốn bị quấn quanh cổ Xương Hạo, bĩu môi nhìn vào bóng tối, dùng hai chi trước túm chặt đuôi. Nó cứ trượt xuống, vì gió mà mất thăng bằng, cuối cùng vẫn bám chặt lấy cổ Xương Hạo.

"Tiểu Quái, khó chịu quá."

"Vậy thì đừng có quàng ta vào cổ chứ!"

Xương Hạo thờ ơ đáp lại Tiểu Quái đang giận dữ.

"Không được đâu, lạnh lắm."

"Cái đồ này..."

Bỏ qua Tiểu Quái đang lẩm bẩm, Xương Hạo nhìn vào sâu trong núi.

Cánh cổng kết nối thế giới khác của thiên cẩu nằm ở đâu?

Thỉnh thoảng, con người vô tình lạc vào dị giới, không phải do đi qua cánh cổng mà do trùng hợp ngẫu nhiên khi hai thế giới chồng lên nhau.

"Sương mù dày đặc quá, có lẽ đó là liên kết."

Nghe lời Y Xuy nói, Chu Tước nhìn xuống phía dưới.

"Ví dụ như... thế này sao?"

Đồng thời mở mắt.

Những ngọn núi trùng điệp. Đỉnh núi được bao phủ bởi một màn trắng xóa.

Trên cao gió rất lớn, không một bóng mây. Núi thiêng Atago bắt đầu nhập nhòa với thế giới khác.

Táp Phong tặc lưỡi.

"Phiền phức rồi, tạm thời hạ xuống."

"Táp Phong?"

Phiêu Vũ bay trước, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khó chịu hạ xuống. Táp Phong và Y Xuy đuổi theo dấu vết của hắn, hạ xuống khu vực núi non chưa bị sương mù bao phủ.

Táp Phong quay lại nhìn Xương Hạo đang nghi vấn.

"Màn sương đó, không liên quan đến chúng ta. Nếu bị nó bao phủ, chúng ta cũng sẽ lạc lối mà không thể thoát ra."

Sương mù của núi thiêng đôi khi cũng khiến thiên cẩu bị lạc.

Trên cổ chàng lúc nào cũng đeo một túi hương và một viên đá Izumo. Túi hương đã gần như không còn mùi thơm nữa nhưng Xương Hạo vẫn không muốn vứt bỏ. Viên đá Izumo là vật không thể thiếu đối với Xương Hạo, nếu không có nó, Xương Hạo sẽ không thể "nhìn thấy" những thứ phi nhân.

Gió thổi vù vù, màn sương trắng xóa nhanh chóng bao phủ tầm nhìn.

Tiểu Quái nhảy xuống, nhìn quanh.

"Không thể dùng lốc xoáy của thiên cẩu để thổi tan sao?"

Phiêu Vũ giữ khoảng cách, liếc nhìn Tiểu Quái.

"Nếu không có các ngươi, chúng ta đã có thể dễ dàng quay về quê hương rồi. Đồ vướng víu im đi."

Trước những lời lạnh lùng của Phiêu Vũ, Táp Phong xúc động nói.

"Phiêu Vũ! Xin lỗi, Điện hạ Hóa Sinh, Phiêu Vũ chỉ là quá lo lắng, rất hối hận vì đã không bảo vệ được Đại nhân Tật Phong..."

Tiểu Quái khẽ vẫy đuôi. Chu Tước quỳ một gối.

《—Đằng Xà, tên thiên cẩu đó...》

《Ta thấy hắn không vừa mắt.》

Hai hỏa tướng trao đổi ánh mắt với nhau.

Thường xuyên đặt tay lên thanh kiếm đeo bên hông, cảm giác như hắn đang rình mò bọn họ.

"Có chúng ta ở đây thì không được sao?"

Y Xuy đồng tình với câu hỏi của Xương Hạo.

"Không phải không được... nhưng qua màn sương, con người vì lý do nào đó sẽ đột ngột mất đi sức lực."

Quê hương của thiên cẩu, vốn dĩ loài người không thể đặt chân tới. Gió của dị giới sẽ xâm thực cơ thể con người, những kẻ lạc lối sẽ chết không rõ nguyên nhân.

"Nếu được Tổng lĩnh đại nhân triệu vào thì khác... Nếu không phải vậy, ta nghĩ một khắc là giới hạn lớn nhất, điện hạ Âm Dương sư."

"Nếu vượt quá thì sao..."

Y Xuy mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười như đang gặp rắc rối.

"Vậy thì... theo như ta biết, chưa có ai từng ở lại quê hương mà không được phép hoặc không tuân thủ thời hạn."

Xương Hạo chìm vào im lặng.

Thật khó khăn.

Táp Phong nhận ra Xương Hạo đang suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Xương Hạo, có chuyện gì vậy?"

"...Ta đang nghĩ phải làm sao."

Xương Hạo liếc nhìn Tiểu Quái và Chu Tước, chọn lọc từ ngữ.

"Cái đó, ta nghĩ có lẽ rất miễn cưỡng, liệu có thể đưa Tật Phong đến đây không?"

Phiêu Vũ quay đầu nhìn Xương Hạo. Nếu ánh mắt có thể gây sát thương, Xương Hạo có lẽ đã bị thương nặng.

Táp Phong và Y Xuy biến sắc.

"Cái gì?"

"Nguyên nhân đó là gì?"

Khí tức của Tiểu Quái và Chu Tước trở nên sắc bén.

Xương Hạo đứng giữa hai luồng khí tức, hơi hối hận. Chết rồi, các hỏa tướng có lẽ dễ gây chiến.

Từ trước đến nay luôn có Câu Trận ở bên nên không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ là Hồng Liên quả thật có phần hiếu chiến. Câu Trận sẽ tùy theo tình huống và hoàn cảnh mà dẫn đầu tham gia chiến đấu, rồi lùi một bước bình tĩnh kiểm soát tình hình.

Mặt khác, Chu Tước hiện đang đồng hành, là người sở hữu thông lực mạnh nhất ngoài Đấu Tướng. Tuy nhiên, Xương Hạo không phải vì điều này mà muốn lợi dụng đặc tính lửa của chàng.

Ngọn lửa của Chu Tước có khả năng thanh tẩy rất mạnh. Mặc dù ngọn lửa của Hồng Liên cũng có khả năng thanh tẩy, nhưng đó là ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi mọi sinh vật sống trở về hư vô.

Xương Hạo cho rằng để ngoại pháp mà Tật Phong phải chịu hoàn toàn biến mất, thanh tẩy bằng lửa là phù hợp nhất.

"Để làm vật thế thân cho Tật Phong, cần có vật tùy thân."

Viết tên người lên vật thế thân, thổi ba hơi thì nó sẽ trở thành nơi trú ngụ của linh hồn. Nhưng điều này không đảm bảo có thể chuyển hoàn toàn ngoại pháp, đảm bảo hơn vẫn là dùng vật tùy thân.

"Ngoại pháp cần chuyển đi là phần cánh bị hoại tử. Bất kỳ vật nhỏ nào thường dùng, đồ vật hay thứ mà người đó thích đều được."

Táp Phong nhìn Phiêu Vũ. Thiên cẩu im lặng quay người. Giữa Phiêu Vũ và Âm Dương sư loài người có một bức tường ngăn cách.

Không làm được gì trong suốt thời gian dài như vậy chính là nguyên nhân sự tức giận của Phiêu Vũ.

Thái độ gay gắt của thiên cẩu, là do lỗi của bản thân đã chỉ lo chạy khắp nơi mà không nhìn xa trông rộng, không còn đường nào để bào chữa. Nếu sớm chú ý hơn, Tật Phong đã không phải chịu khổ đến mức này.

Sương mù càng lúc càng dày đặc, chỉ cần rời xa một chút là không còn nhìn thấy nhau nữa.

Tiểu Quái hoảng hốt. Tầm nhìn trắng xóa, hình bóng đồng đội xung quanh mờ ảo.

"Xương Hạo, có ở đó không?"

"Có, ta không sao."

Khí tức động đậy, như đang vẫy tay. Tiểu Quái không dùng mắt, mà cảm nhận là chính.

Bên cạnh Xương Hạo hẳn là Táp Phong và Y Xuy. Khí tức của thiên cẩu rất đặc biệt, có thể nhận ra ngay lập tức.

Chu Tước bên cạnh cử động. Gió rít lên khe khẽ.

Khí tức của thiên cẩu lẽ ra đã rời đi, lại lao về phía Xương Hạo với tốc độ đáng kinh ngạc. Trước đó, thần khí lướt qua. Thiên cẩu đạp đất, bay vọt qua đầu Chu Tước. Thanh đại kiếm xoay tròn, định tóm lấy thiên cẩu, nhưng mũi kiếm lại hơi chậm.

Tiểu Quái đuổi theo khí tức của thiên cẩu mà nhảy lên. Nó cảm nhận được mũi kiếm rút ra khỏi vỏ đang chĩa về phía mình.

Mũi kiếm lướt qua sườn Tiểu Quái đang co mình lại, cắt đứt vài sợi lông.

Tiểu Quái và thiên cẩu gần như đồng thời chạm đất.

Xương Hạo cảm nhận được khí tức khác thường, biến sắc hét lên.

"Tiểu Quái! Có chuyện gì vậy!?"

Gió luân chuyển, màn sương trắng như bóng tối dần mỏng đi, có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của nhau.

Tiểu Quái vừa cảnh giác vừa quay lại.

"Không sao, Xương Hạo. Táp Phong ở đằng kia."

"Điện hạ Hóa Sinh, rốt cuộc là..."

"Không sao đừng nhúc nhích. Hắn ta tức giận vì định lợi dụng lúc hỗn loạn mà đưa tên nhóc này vào."

Giọng Táp Phong thô bạo.

"Chúng ta sẽ không làm chuyện đó!"

"Thật sao? Vậy là ngươi đấy."

Tiểu Quái lẩm bẩm, hạ thấp thân mình. Có thể cảm nhận được Chu Tước trong màn sương đang tính toán hơi thở.

Tên thiên cẩu tên Phiêu Vũ đó, tổng thể có gì đó không ổn.

Xương Hạo như đã giải đáp được thắc mắc, nhưng Tiểu Quái lại chẳng thể yên tâm. Chu Tước đi cùng cũng vậy, luôn cảnh giác.

Tại sao Phiêu Vũ lại nhân lúc sương mù tiếp cận Xương Hạo? Liệu việc rút kiếm của hắn là ngẫu nhiên, hay cố ý?

Hay hắn muốn bắt Xương Hạo làm con tin, ngăn chặn thần tướng phản công?

Nếu làm vậy thì sao? Nếu không hóa giải tà pháp, Tật Phong sẽ chết.

Khả năng còn lại là hắn không muốn tà pháp được hóa giải.

Quả nhiên, kẻ chủ mưu là Phiêu Vũ. Nhưng không thể xác nhận. Hơn nữa, tại sao Phiêu Vũ, người được giao nhiệm vụ bảo vệ, lại muốn giết Tật Phong? Làm người bảo vệ cho con của Tổng lĩnh là một trọng trách, không thể nào chọn người hai lòng.

Tiểu Quái bộc phát thần khí về phía thiên cẩu đang trong tư thế chiến đấu. Đấu khí của Chu Tước cũng bốc lên trong veo.

Đối phó với kẻ khiêu khích mang sát ý, các hỏa tướng cũng không đơn giản.

Mặt khác, Xương Hạo cảm nhận được khí tức bất thường nhưng không hề cử động.

Trong tình huống tầm nhìn không rõ ràng mà ra tay ngu xuẩn, sẽ cản trở Tiểu Quái và Chu Tước.

Nhưng tại sao Phiêu Vũ lại đột nhiên tỏ ra địch ý? Lời hắn nói "thay Tật Phong chịu ngoại pháp mà chết" chẳng lẽ hắn thực sự muốn thực hiện điều đó sao?

"—Táp Phong, hỏi ngươi một chuyện."

Gió thổi. Hình dáng của Tiểu Quái, Chu Tước và thiên cẩu mờ ảo hiện ra.

Nắm chặt vật thế thân trong tay, Xương Hạo nói khẽ tiếp.

"Mặc dù sức mạnh của thiên cẩu không thể hóa giải ngoại pháp, nhưng liệu có thể chuyển nó sang vật khác không?"

"Không thể."

Táp Phong dứt khoát đáp lời, siết chặt nắm tay.

"Nếu, nếu có thể làm được, ta sẽ không kéo ngươi vào. Ta, Táp Phong, sẽ hiến dâng thân mình, dùng mạng ta đổi lấy mạng của Đại nhân Tật Phong."

Nghe vậy, sắc mặt Xương Hạo chợt trắng bệch.

Nghe tiếng "đốp", Táp Phong loạng choạng.

Xương Hạo hoàn hồn. Nắm đấm phải đang siết chặt của chàng đau nhói.

"...Ồ, chà?"

Táp Phong ôm đầu, quỳ một gối gầm lên.

"Ngươi làm gì vậy!"

Táp Phong bị đánh bay đột ngột, toát ra khí tức nguy hiểm.

"Hèn hạ! Âm Dương sư làm ra chuyện như vậy, chẳng phải là kẻ ngoại đạo sao?"

Xương Hạo nhìn chằm chằm vào tay mình, chớp mắt lẩm bẩm.

"...Lỡ tay."

"Lỡ tay!? Lỡ tay là sao!? Ta không hiểu! Đồ hậu đậu nhà ngươi!"

"Xin lỗi, ...xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý."

Xương Hạo không ngừng xin lỗi, nói với Tiểu Quái và Chu Tước.

"Không còn thời gian nữa. Ta, ta sẽ đến quê hương thiên cẩu. Có vẻ khá rắc rối, ta sẽ làm xong vật thế thân rồi quay về ngay. Ta nghĩ họ sẽ bình tĩnh lại."

Xương Hạo quay đầu nhìn Táp Phong, đưa tay ra.

"Thật sự, xin lỗi. Nhưng đừng dễ dàng nói ra lời dùng sinh mạng đổi lấy sinh mạng... Người ở lại sẽ không chịu đựng nổi đâu."

Tiểu Quái nheo mắt lại. Dù không khen ngợi hành động ra tay của chàng, nhưng nó hiểu tâm trạng của chàng.

Tuy nhiên, sự tức giận của Táp Phong vẫn không biến mất.

"Im đi! Bảo vệ Đại nhân Tật Phong là chức trách của ta. Nếu mạng ta có thể có ích, ta tự nguyện như vậy! Nếu khiến Đại nhân Tật Phong đau lòng, thì hãy giao phó cho đồng bào, xóa đi nỗi ưu phiền trong lòng ngài là được!"

Sắc mặt Tiểu Quái chợt trắng bệch.

Nó nhớ lại tiếng "thùm thùm". Tiểu Quái lộn một vòng trên không trung, đá văng Táp Phong một cách đẹp mắt rồi tiếp đất.

"...Ồ, chà?"

Nhìn Táp Phong bị đá, Tiểu Quái chớp mắt.

Táp Phong nhờ tay Y Xuy đứng dậy, hét lớn.

"Điện hạ Hóa, Hóa Sinh, làm gì vậy...!"

Ánh mắt Tiểu Quái hơi đảo quanh.

"—Lỡ tay."

Táp Phong phản xạ định nói gì đó, chợt im bặt.

Phiêu Vũ chĩa mũi kiếm vào Xương Hạo, không biết từ lúc nào đã nắm bắt được thời cơ.

"Phiêu Vũ, rốt cuộc..."

Thiên cẩu liếc nhìn đồng bào.

"Ta không tin Âm Dương sư gì cả... Hơn nữa lại là loài người."

Y Xuy đứng trước Táp Phong.

"Thu kiếm lại, Phiêu Vũ. Bây giờ không phải lúc gây ra những mâu thuẫn nhỏ nhặt này."

Tuy nhiên, với tư cách là tinh anh trong binh sĩ tộc thiên cẩu, hắn không nghe lời.

"Vào quê hương? Đừng tự đại, tiểu quỷ. Quê hương của chúng ta, làm sao có thể để những kẻ hèn hạ như các ngươi bước vào, thật nực cười."

Dùng mũi kiếm lướt qua cổ họng Xương Hạo. Xương Hạo nheo mắt vì đau nhẹ, hít một hơi.

"...Không cứu Tật Phong cũng không sao sao?"

Phiêu Vũ cười.

"Ngươi nghĩ chúng ta chẳng chú ý gì sao?"

"Cái gì?"

Mũi kiếm ghì vào cổ, Xương Hạo nuốt nước bọt. Tiểu Quái và Chu Tước tính toán hơi thở, dò xét thời cơ.

Trước hành động đột ngột ra tay của Phiêu Vũ, Táp Phong và Y Xuy không nói nên lời. Nhưng Y Xuy giàu kinh nghiệm đã hoàn hồn trước.

"Phiêu Vũ, ngươi điên rồi sao? Điện hạ Âm Dương sư thành tâm hết sức cứu Điện hạ Tật Phong. Táp Phong hiểu, ta cũng tin rằng người này, đáng tin cậy."

Liếc nhìn thiên cẩu một tay to lớn, tinh anh thiên cẩu nói.

"Điện hạ Y Xuy, ta không nghĩ đây là lời người đã làm việc cho Tổng lĩnh từ khi Đại nhân còn sống mà nói ra. Những việc làm của loài người gần như hủy diệt chúng ta bằng mưu kế, ngài không quên chứ?"

"..."

Y Xuy im lặng. Nghe những lời đó, Táp Phong nuốt một ngụm khí.

"Phiêu Vũ, chuyện này là sao?"

"Ngươi không biết sao, Táp Phong? Cũng phải, nếu không phải vậy, sao ngươi lại cầu cứu loài người chứ?"

Tiếp đó, tinh anh thiên cẩu ha hả cười.

"Ta sẽ kể cho ngươi nghe, ngày xưa, loài người đã làm gì với chúng ta thiên cẩu."

Nụ cười mỉa mai hiện trên môi.

Phiêu Vũ khẽ thu kiếm lại. Ngay khoảnh khắc đó, đại kiếm của Chu Tước nhảy vọt từ mặt đất, chém đứt thái đao của thiên cẩu.

Tiếng kim loại sắc bén xuyên qua màn sương trắng.

Tiểu Quái ôm chặt Xương Hạo.

"Xương Hạo, đến quê hương thiên cẩu!"

"Nhưng..."

Tiểu Quái vừa nhìn chằm chằm Phiêu Vũ vừa hét.

"Táp Phong, vừa nãy xin lỗi! Cùng Xương Hạo đến dị giới, đến bên Tật Phong!"

Chỗ này cứ giao cho chúng tôi. Các thần tướng đứng trước binh sĩ.

Táp Phong co người lại. Lời nói của đồng bào đâm vào tim chàng. Chàng còn trẻ, trong số những thiên cẩu sống lâu, có lẽ chàng mới sinh ra chưa đầy ba mươi năm. Chàng ngưỡng mộ vị Tổng lĩnh đã cất nhắc một kẻ non nớt như mình đảm nhiệm chức vụ bảo vệ con trai độc nhất của ngài, sẵn sàng đánh cược sinh mạng để làm việc cho con trai bé bỏng.

Chàng đã nghi ngờ Xương Hạo, thậm chí đã từng chĩa lưỡi dao vào chàng. Nhưng chàng ta đã tuyên bố sẽ tìm ra đứa trẻ mất tích, và đã hoàn thành lời hứa một cách xuất sắc.

Tộc thiên cẩu Atago truyền miệng không được tin tưởng loài người, nhưng những thiên cẩu trẻ như Táp Phong không biết lý do.

"Phiêu Vũ... nhưng... Điện hạ Hóa Sinh..."

Thiên cẩu một tay nắm lấy cổ áo Táp Phong đang bất động.

"Đi thôi, Táp Phong. Điện hạ Âm Dương sư, đi thôi."

Đặt cháu trai xuống, nắm lấy cổ tay Xương Hạo, thiên cẩu to lớn bay lên không trung.

"Điện hạ Y Xuy, nếu đi sẽ không an toàn đâu!"

Quay đầu nhìn đồng bào đang gầm lên, Y Xuy nói khẽ.

"Có thể, nhưng không thể do dự khi cứu Đại nhân Tật Phong, cho dù đó là—"

Cầu cứu loài người, những kẻ đã tàn nhẫn phản bội và tàn sát tộc mình.

Đôi cánh thiên cẩu vỗ vào gió. Xương Hạo di chuyển ánh mắt.

"Tiểu Quái, Chu Tước!"

Phiêu Vũ định bay lên đuổi theo Y Xuy, Tiểu Quái bộc phát đấu khí. Thiên cẩu bị đánh rơi, lộn nhào.

Xương Hạo không kìm được hét lớn.

"Chu Tước! Tiểu... Hồng Liên...!"

Lốc xoáy hình thành, gió mạnh cuốn theo sương mù và lá cây che khuất tầm nhìn.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, loài người đã làm gì, ngoại pháp, kẻ ngu ngốc, ngoại pháp sư... Thiên cẩu với lòng căm thù mạnh mẽ, nguyên nhân là...

Đấu khí của ngọn lửa bùng phát. Xương Hạo hét lớn.

Dù vậy...

"...Đừng giết hắn! Chu Tước, Hồng Liên! Tuyệt đối đừng giết Phiêu Vũ—!"