Sensei… hôn nhau đâu nằm trong phạm vi bài học

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 407

WN - Chương 04: Hợp đồng bí mật của tôi và Char(1)

Buổi học trôi qua êm đềm, cho đến khi tan học.

"Con về rồi đâyyy!"

Mở cửa phòng khách ra, mẹ tôi chạy lại, đôi dép lê vang “cạch cạch” đều đều theo từng bước.

“Về rồi đấy hả, Atsuto! Hôm nay ở trường vui không?"

Một câu hỏi rất chi là “mẹ”, đến từ chính mẹ tôi… Honoka.

Từ ngày bố phải đi công tác dài hạn ở nước ngoài, mẹ là người gánh vác cả nhà Yamazaki này.

…Dù đôi khi cũng hơi hậu đậu một chút.

"Vâng… bình thường thôi."

"À, mẹ nấu cơm xong rồi đấy! Ăn trước khi đi nhé!"

"Ồ, cảm ơn mẹ. May quá."

Vừa ăn cà ri mẹ nấu, tôi vừa mở điện thoại kiểm tra ca làm của hôm nay.

Daikatsu thì có buổi tập bóng rổ, Benika bảo phải chụp hình cho tạp chí thời trang.

Còn tôi… lại chuẩn bị đi phải làm thêm.

Việc ở quán cà phê trước ga, tuần ba buổi.

Trường Suishou vốn có quy định khá thoáng, nhưng “làm thêm” thì từ xưa đến nay vẫn bị cấm.

Dù vậy, bố mẹ tôi… đều là cựu học sinh Suishou… ngày trước vẫn đi làm thêm như thường.

Hơn nữa, ở nhà Yamazaki có quy tắc: “Tiền để chơi bời thì phải tự kiếm.”

Vậy nên tôi chẳng bị ai la mắng cả…

Khi tôi đang cắm cúi ăn thật nhanh trước giờ làm thì…

"Không thể nữa rồi aaaa! Học kiểu gì nổi trờiiiii!"

Tiếng hét từ tầng hai vang xuống, và người xuất hiện không ai khác ngoài chị gái tôi… Akane.

Chị ấy học trường nữ sinh, lớn hơn tôi một tuổi, hiện đang vật lộn với kỳ thi đại học.

Có vẻ áp lực đã lên đến đỉnh điểm rồi.

"Ồ, chào mừng em về. Mà, hôm nay em đi làm à?"

"Ừ. Có đàn anh nhờ đổi ca, nên em làm hôm nay. Đổi lại mai được nghỉ."

"Ờ hở〜, ra là vậy."

Hỏi xong rồi lại chẳng mấy hứng thú, chị ấy chỉ đáp qua loa, rồi ném mình xuống sofa nằm phịch.

Ngay sau đó, trở mình, úp người xuống, giơ điện thoại, và quay sang tôi với nụ cười gian xảo…

"Này, hôm nay là ngày đầu của học kỳ mới nhỉ? Có cô nào dễ thương không? Hay là… đã thích ai chưa?"

"Nhanh quá rồi đấy chị ạ. Mấy chuyện đó em không hứng đâu."

"Ể!? Không có hả!? Trời ơi, chị bắt đầu lo rồi nha! Em mà cứ bị động thế này thì không ổn đâu! Tình yêu là phải…"

"Nhưng mà… chị học trường nữ sinh mà."

Tôi tung “đòn chí mạng”, khiến chị ấy đang thao thao bất tuyệt bỗng đơ người lại.

"Ơ!? Em đang coi thường trường nữ sinh là yếu đuối trong tình cảm à!? Kỳ thị nữ sinh hả!? Chị chưa từng dạy em như thế đâu đấy!"

"A, nhắc mới nhớ, cái bánh ngọt giới hạn chị thích ấy, em thấy bán ở cửa hàng tiện lợi nên em mua rồi."

Ngay lập tức, hai má chị ấy đang phồng lên xẹp lại, đôi mắt sáng rực như vừa thấy thần linh.

"Thật á!? Trời ơi, em đúng là vị thần trong lòng chị luôn! Có đứa em như thế này đúng là phước phần ba đời đó nha!"

"Cái màn trở mặt nhanh như lật bánh tráng của chị thật sự ấn tượng lắm đấy."

Nhìn chị ấy hí hửng đi lấy bánh trong tủ lạnh, tôi chỉ biết thở dài rồi ăn nhanh nốt phần cà ri.

Hôm nay tôi phải làm đến tận 22 giờ.

(Chết tiệt… dài quá…)

Than thầm trong lòng, tôi dọn dẹp rồi ra khỏi nhà đi làm.

***

Một tuần sau khi lên năm hai.

Ngày 7 tháng 4 …cái ngày định mệnh ấy đã đến.

Sau khi tiễn Daikatsu đi luyện tập, Benika đi chụp ảnh, tôi hôm nay lại một mình trong lớp.

Buổi chiều rảnh rỗi không biết làm gì, nên…

(Ra game center chơi tí vậy…)

Tôi đổi giày ở kệ và định lấy chìa khóa tủ giày thì…

"…Hể?"

Túi quần trống rỗng.

Không có cảm giác của chìa khóa.

Mà không, không chỉ chìa khóa thôi đâu… cả ví tiền cũng mất tiêu!

Trong cái ví đó có thẻ nhân viên ở chỗ làm thêm.

Trường Suishou cấm tuyệt đối việc làm thêm.

Nếu giáo viên mà nhặt được và xem bên trong thì…

("Nhớ lại đi, nhớ lại đi nào, mình ơi!")

Tôi chạy khắp trường, lục lại ký ức xem lần cuối cùng mình thấy ví là ở đâu.

Nhà ăn, máy bán nước, căn-tin… không có.

"Aaa… Rốt cuộc nó đâu rồi chứ…"

Chạy đến nơi cuối cùng, tôi chỉ còn lại một tia hy vọng… hộp đồ thất lạc trước phòng giáo viên.

Tôi hít sâu và bước đến…

"A…"

"Hể?"

Ngay trước cửa, tôi đụng mặt Charlotte-sensei.

Trên tay cô ấy… là chiếc ví đen của tôi, và tệ hơn nữa, cô đang định mở nó ra!

"Ah…! Kia là! Cái ví của em đấy!"

Charlotte giật mình, đôi vai run lên, rồi ngẩng đầu nhìn tôi…

"This?"

"Y-Yes! This is kore!!"

Cô mỉm cười rạng rỡ, trông nhẹ nhõm hẳn ra.

"May quá~ Nó nằm trong hộp đồ thất lạc đó. Cô sợ nếu để lâu ai lấy mất thì nguy! À tất nhiên, trường mình không có học sinh xấu như thế đâu, hehe!"

"Cảm ơn cô… Thật sự cô cứu mạng em rồi, haha…"

Tôi cố nở nụ cười gượng gạo, vừa định lấy lại ví thì…

"Sorry!"

"!?!"

Char liền mở ví, rút ra một tấm thẻ… chính là thẻ nhân viên quán cà phê của tôi!

"Th-this…"

Cô tròn mắt nhìn tấm thẻ rồi nhìn sang tôi.

A rồi, tiêu rồi. Thấy tận mắt thế kia thì chối kiểu gì bây giờ…

Nếu thế này, chỉ còn nước cầu xin lòng thương xót thôi…

"Rồi! Không sai, đúng là ví của Atsuto rồi nhé!"

Cô vui vẻ đặt ví vào tay tôi.

…Ơ? Là sao?

Không lẽ cô không để ý?

Hay là cố tình làm ngơ cho tôi?

Dù thế nào đi nữa, tốt nhất nên chuồn sớm thì hơn.

"À, cảm ơn cô nhiều ạ! Vậy em xin phép…"

"Ừ! Lần sau đừng làm mất nữa nhé! Bye-bye ……Hmm!?"

Tôi vừa quay đi thì vai bị giữ chặt mạnh mẽ.

"Cho cô xem lại ví thêm lần nữa được không?"

"Ê, em… em không muốn đâu ạ!"

"…What is that!?"

"Hể? Ở đâu… Aaa!!"

Tôi vừa quay sang theo hướng cô chỉ, thì… bị giật mất ví.

Trời ơi, tôi vừa bị lừa bằng một chiêu cổ hủ nhất thế giới!!

"Ủa!? Trường Suishou không phải cấm làm thêm à!?"

"Đ… đây là thẻ thành viên mà!"

"Trên đó ghi rõ ràng “Thẻ nhân viên” mà!?"

Dù cố cãi, nhưng rõ ràng… bại hoàn toàn.

"Được rồi, vào phòng này nói chuyện chút nào!"

"Ơ… em còn có việc phải đi…!"

"Không sao đâu! Chỉ năm phút thôi! Chỉ năm phút thôi!" 

Cái này hả? Phải! Chính là nó! Xin lỗi! C-cái này là... Cái gì ở kia vậy!?