Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 36

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 165

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 410

Tập 08: Liên Giả - Chương 207

RẦM.

Muen đóng sầm cửa lại, quay sang Bakvi bên cạnh và nghiêm túc nói:

"Có vẻ như chúng ta đến nhầm chỗ rồi."

"Phải, phải, nhầm rồi, nhầm rồi."

Bakvi vỗ trán. "Nhìn trí nhớ của tôi này! Sao tôi có thể quên một chi tiết quan trọng như vậy chứ? Con đường đến Phân khoa Ảo ảnh không phải ở bên này, nó ở bên kia!"

"Chúng ta mau qua bên kia!"

"Được, được. Tôi sẽ đưa ngài qua bên kia ngay. Bên này, tự tiện xông vào phòng ăn của người khác là bất lịch sự, chúng ta không nên làm phiền..."

ẦM!

Đột nhiên, cánh cửa của lối đi hoang tàn bị phá vỡ, và một xúc tu dày, được bện bằng thịt và máu méo mó, vươn ra.

Một đóa hoa bằng xương bằng thịt nở rộ trên "cổ tay" của nó, và một con mắt đỏ như máu xuất hiện trên đầu nhụy hoa, nhìn chằm chằm vào hai người đang chuẩn bị rời đi.

Đôi mắt của nó kỳ quái, nhưng vẫn có thể thấy được sự tham lam và một chút thích thú.

"Đã... đến... rồi... thì... ở... lại... chơi..."

"Xin lỗi, mẹ tao dặn không được chơi với lũ hư hỏng!"

Trong tích tắc, Muen một tay túm lấy cổ áo Bakvi, tay kia làm động tác nắm lấy, và Elizabeth (con dao của anh) đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.

Anh không chút do dự, chém mạnh.

Phụt.

Xúc tu bị cắt đứt, máu mủ bẩn thỉu văng tung tóe, ăn mòn mặt đất kêu xèo xèo. Con mắt trên đóa hoa thịt đột nhiên bùng lên giận dữ, và trong chốc lát, một xúc tu mới đã tái tạo, tấn công Muen đang bỏ chạy.

Đồng thời, đoạn xúc tu bị cắt đứt rơi xuống đất, tan vào máu, và chảy vào các kẽ hở trên mặt đất.

Mặt đất, vốn được làm bằng gạch và một số vật liệu ma thuật, ngay lập tức trở nên sống động, gợn sóng như thủy triều. Mặt đất vốn lạnh lẽo, cứng rắn, giờ đây lại mang một kết cấu mềm mại, như thịt.

Hoa, dây leo, đồng tử, miệng... vô số tập hợp không thể tả được lần lượt nở rộ trên mặt đất bằng thịt, nhanh chóng chặn đường lui của cả hai.

"Cái... làm sao bây giờ?"

Muen né tránh, cơ thể yếu ớt của Bakvi không thể chịu được những cử động mạnh của Muen, mặt ông ta dần tái đi, lẩm bẩm: "Tình hình có vẻ không ổn lắm..."

"Những gì ông vừa nói có thật không?"

Muen liếc nhìn ông ta, rồi thản nhiên vung dao, cắt đứt vài cái xúc tu đang lao tới.

"Cái gì?"

"Còn đường nào khác không."

"Xin lỗi, đó là giả. Đây là con đường duy nhất tôi biết dẫn đến Phân khoa Ảo ảnh."

"Vậy thì không còn gì để nói nữa."

Muen khựng lại, đà lao về phía trước đột ngột dừng lại.

Mất đà, anh từ từ rơi xuống. Mặt đất bằng thịt bên dưới nứt ra, vô số chiếc răng sắc nhọn mọc ra hai bên vết nứt như một cái miệng khổng lồ, chuẩn bị nuốt chửng anh.

Muen thậm chí không thèm liếc nhìn nó, chỉ khẽ cử động ngón tay.

Một ngọn lửa đen kỳ quái lặng lẽ xuất hiện và rơi xuống đất.

"Aaa—"

Khối thịt máu, vốn không hề hấn gì khi bị Muen cắt đứt vô số lần, đột nhiên gầm lên một tiếng chói tai. Tất cả các đồng tử bật lên như một bầy rắn hổ mang bị chọc giận, phẫn nộ nhìn Muen.

Muen không thèm liếc nhìn những bóng ma này. Hắc hỏa trong nháy mắt bao trùm một khu vực rộng lớn, và Muen đáp xuống biển lửa đen, hướng về nơi anh vừa trốn thoát.

Nơi đó đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những tạo vật méo mó, lối vào ban đầu không còn có thể nhận ra được nữa.

Nhưng, nếu không còn đường, anh sẽ tự tạo ra một con đường.

"Mở."

Anh bình thản nói.

Sau đó, anh vung dao.

Bách Trảm (Trăm nhát chém) được tích lũy qua nhiều năm, kết hợp với hắc hỏa bao bọc lưỡi kiếm sắc bén, vẽ nên một đường cong trăng lưỡi liềm lạnh lùng.

Những sinh vật đột biến với sức sống méo mó dường như đã đồng hóa toàn bộ khu vực chỉ trong vài hơi thở... không, còn nhanh hơn thế.

Tường, sàn nhà, trần nhà, và thậm chí cả nhiều ma cụ ẩn giấu bên trong, đều đã trở thành một phần của nó.

Với sự ban phước của sức sống kỳ lạ đó, nơi vốn đã vững chắc này, đã biến thành một cái lồng khiến ngay cả Bakvi cũng phải tuyệt vọng.

Ông ta, người thường ngày ồn ào như vậy, lúc này cũng im bặt, không nói một lời, cũng không bắn một phát đạn nào.

Ông ta biết điều đó là vô nghĩa.

Đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, một tình huống tuyệt vọng.

Nhưng...

Khi Muen vung kiếm, và vầng trăng khuyết tuyệt đẹp đó hòa vào cảnh tượng, toàn bộ không gian đột nhiên im lặng.

Cái lồng được chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đợi con mồi, đã bị phá vỡ một cách dễ dàng ngay trước mắt hai người. Với một vết cắt nhanh gọn, tất cả thịt đều bị tách ra hai bên một cách gọn gàng.

Mắt Bakvi mở to.

Nhìn thấy cảnh này, ông ta bất giác nhớ đến một gã đồ tể lành nghề mà ông ta từng thấy, làm thịt gia súc.

Một nhát dao.

Thịt và máu bị rách.

Giải phẫu màng cơ.

Xương trắng lộ ra.

Nội tạng bị loại bỏ.

Mọi thứ... thật tự nhiên, và mang một vẻ đẹp không tốn chút sức lực.

"Đi."

Muen vẫn túm cổ áo Bakvi, giẫm lên vùng đất bị hắc hỏa bao phủ, lao về phía lối vào dường như vừa được phẫu thuật mở ra một cách dễ dàng.

Cả hai nhanh chóng lọt vào.

Sinh vật máu thịt gầm lên, tự phục hồi và tiếp tục tấn công cả hai.

Muen không quay đầu lại, chém thêm một nhát nữa.

Cứ như vậy, biển thịt và máu lại bị chia cắt.

Không thể ngăn cản.

"Ừm... này... người bạn thân mến, tôi đã muốn hỏi cậu một điều từ lâu rồi."

Môi Bakvi run rẩy.

Ông ta đã từng thấy những động tác của gã này trước đây, nhưng uy lực lần này dường như mạnh hơn nhiều so với lần trước.

Có phải là do con dao găm màu trắng tuyệt đẹp trong tay cậu ta?

"Hửm? Ông muốn hỏi gì?"

"Cậu là người ủng hộ Phân khoa Hóa học, đúng không?"

"Phải."

"Cậu..."

Bakvi liếc nhìn con dao găm trong tay Muen, rồi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đen vẫn đang cháy sau lưng. "Đây... cũng là ma thuật Tăng cường à?"

"Đúng vậy."

Muen không hề lay động. "Ma thuật Tăng cường của tôi đã đạt đến đỉnh cao. Có thêm một vài hiệu ứng đặc biệt thì có vấn đề gì?"

"Hiệu ứng đặc biệt?"

"Ông không thể tưởng tượng được một gã lăng nhăng nào đó khi ở trạng thái 'quá tải' sẽ gây ô nhiễm ánh sáng chói mắt đến mức nào đâu. Tôi thế này đã được coi là khiêm tốn rồi."

"Tôi hiểu... tôi hiểu, tôi hiểu rồi."

Bakvi gật đầu, cố gắng tự thuyết phục mình.

Đây chắc chắn phải là ma thuật Tăng cường. Ma thuật là một nghệ thuật sâu sắc và khó đoán, khi đạt đến một trình độ nhất định, việc trải qua một số hiệu ứng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra cũng là điều hợp lý.

Phải, điều đó hợp lý.

"À, phải rồi, e là chúng ta phải nhanh lên một chút," Muen đột nhiên nói.

"Hả?"

"Nó vẫn chưa kết thúc đâu."

Trước khi Bakvi kịp phản ứng, ông ta đột nhiên cảm thấy lạnh buốt trên da.

"Trời mưa à?"

Ông ta theo bản năng đưa tay ra, và thấy một giọt nước từ trên trời rơi xuống lòng bàn tay, nhuốm một màu đỏ thẫm.

Sai rồi...

Đây không phải là mưa...

Đây là... máu!

"Oa—"

Đột nhiên, tiếng khóc sắc nhọn của một đứa trẻ sơ sinh vang lên.

Đột nhiên, thứ trút xuống lối đi không chỉ là một cơn mưa máu.

Mà còn là những mảnh nhau thai, được bao bọc bởi màng cơ và thịt dày đặc!

________________________________________