Chapter 1:「Những cô gái bị tôi gây chấn thương tâm lý」
Đừng có chơi cờ bạc online đừng có chơi cờ bạc online đừng có chơi cờ bạc online tuyệt đối không chơi cờ bạc online!
Đời nào tôi lại chơi chứ. Vừa phạm pháp, hơn nữa tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên. Chắc chắn chỉ có nước thân bại danh liệt.
Đua ngựa, đua thuyền, đua xe đạp, Pachinko, Slot game, vân vân và mây mây, cờ bạc là thứ ngôn ngữ đạo đoạn, tự sướng tự khen!
Tôi tự răn đe bản thân một cách nghiêm khắc bằng gia huấn của nhà Kokonoe đã được truyền lại qua bao thế hệ. Tương truyền, vị gia chủ đời thứ tư của nhà Kokonoe, ngài Kokonoe Setsu Sengoku Jyuro, lúc lâm chung đã trăn trối rằng: “Cờ bạc là cái thứ tào lao”.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy là điêu toa, nhưng có vẻ sự thật là tổ tiên tôi đã từng nếm mùi đau khổ vì cờ bạc.
Dù cho Nhật Bản có mở sòng bài đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ bén mảng tới. Bởi lẽ, tôi là kẻ xui xẻo siêu cấp vô địch.
Tuy tôi vốn nổi tiếng là đen đủi, nhưng cái sự đen của tôi nó nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Tôi chưa bao giờ trúng xổ số hay bốc thăm trúng thưởng thiệp mừng năm mới, thậm chí mấy cái chương trình “ai tham gia cũng có quà” tôi còn trượt vỏ chuối một cách ngoạn mục cơ mà (vụ này tôi đã đi khiếu nại đàng hoàng). Đi rút quẻ đầu năm thì chưa bao giờ thấy mặt mũi quẻ Đại Cát đâu. Có lần tôi cay cú rút đến khi cạn cả thùng, nhưng rút ba mươi que mà số lượng Đại Cát vẫn là con số không tròn trĩnh. Lừa đảo chắc luôn. Trả bố ba ngàn yên đây.
Một đặc điểm nữa là xác suất thống kê đối với tôi hoàn toàn vô dụng. Tỉ lệ chính xác 90% thì bị đối phương né được, còn tỉ lệ né tránh của tôi là 90% thì vẫn bị đạn găm trúng người. Đến Pascal cũng phải cạn lời.
Tuy tôi có chút tinh nghịch như vậy, nhưng cuộc đời này thực sự được sắp đặt rất khéo léo. Hình như thế giới này có cài đặt hệ thống cân bằng thì phải. Hay còn gọi là bù trừ ấy.
Bất ngờ thay, tôi cũng có một thứ duy nhất có thể tự hào về vận may của mình. Đó là gacha Mẹ, gacha Chị gái và gacha Dì.
Nói gì thì nói, tôi đã quá được ưu ái rồi. Không ngoa khi nói rằng ngay từ lúc sinh ra tôi đã nắm chắc phần thắng, dùng hết sạch vận may của cả đời người. Thế nên việc tôi trở thành một đứa con cuồng gia đình cũng là điều hiển nhiên thôi.
Lẽ ra, một gánh nặng như tôi có bị đuổi khỏi nhà Kokonoe cũng chẳng dám ho he nửa lời. Dĩ nhiên, bị đuổi cũng đáng thôi, nên tôi sẽ chẳng bao giờ có màn vả mặt ngược lại đâu. Chỉ việc họ chấp nhận kẻ như tôi là gia đình và cho tôi một chỗ đứng ở vị trí thấp kém nhất trong nhà Kokonoe thôi, cũng đủ để tôi biết ơn vô cùng tận rồi. Tôi nguyện sẵn sàng ủ ấm dép cỏ của mẹ trong ngực áo.
Chính vì thế, tôi luôn trân trọng gia đình mình. Xin gửi lời cầu nguyện chân thành nhất đến lòng từ bi ấy.
Và, những người mà tôi công nhận là gia đình chỉ có mẹ, nee-san và Setsuka-san. Đơn giản vì trong tôi, chỉ tồn tại ký ức và thời gian sống cùng họ với tư cách là gia đình mà thôi.
Người ta thường nói giữa các cặp song sinh có thần giao cách cảm, vậy còn cha mẹ con cái hay anh em ruột thịt thì sao?
Ví dụ, nếu là anh em ruột nhưng từ khi sinh ra chưa từng gặp mặt, liệu có nảy sinh tình cảm nam nữ hay không? Hoặc giả như, ngay cả trong trường hợp đó, liệu bản năng sinh học có phủ định điều đó không? ※Trường hợp bà chị lúc nào cũng gặp mặt nhưng chẳng chịu phủ định chút nào thì tính là ngoại lệ.
“Vào một ngày nghỉ hè, khi vừa đi chạy bộ về, bỗng nhiên chạm mặt một kẻ khả nghi tự xưng là bố minh. Giữa mùa hè nóng nực mà y lại mặc sơ mi thắt cà vạt. Người ta bảo mấy tay lừa đảo hay mặc vest lắm. E là cả cái tên cũng là giả nốt. Cảnh giác trước mô hình Ponzi, mình định báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng mà——”
“Con đang giải thích cho ai đấy?”
“Là phần giới thiệu (Introduction) ấy mà. Cháu nghĩ thời đại này cũng cần phải có chút chu đáo như thế.”
“Chu đáo với ai mới được? Với lại tên ta không phải là giả.”
“Nghe vậy càng thấy đậm mùi điêu toa……”
Chà, ông chú đang ngồi trước mặt tôi trong quán cà phê lúc này. Một kẻ khả nghi với cái tên nghe phát ớn là Touren Shuugi, tự xưng là bố tôi, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Giả sử ông ta có từng gặp tôi đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện xa lắc xa lơ từ cái thời tôi chưa biết gì, và trong ký ức của tôi hoàn toàn không tồn tại kẻ khả nghi này. Tóm lại, nói trắng ra thì ông ta chỉ là người dưng nước lã, dù có quan hệ huyết thống đi chăng nữa, nhưng nếu không có chút tình cảm hay sự gắn bó nào, thì tôi chẳng thể cảm nhận được dù chỉ một mảnh nhỏ cái gọi là “tình phụ tử” hay “máu mủ ruột rà” ấy.
“Con biết bao nhiêu về ta?”
Ánh mắt sắc lẹm của kẻ khả nghi chiếu thẳng vào tôi. Ông chú này cũng tự ý thức bản thân quá nhỉ. Tôi trả lời ngắn gọn.
“Đồ dở hơi.”
“——Hự! Hừ, thôi được. Nếu là từ phía Ouka thì chắc đúng là như vậy.”
Giữa hai lông mày ông ta giật giật. Nhìn kiểu gì cũng thấy là đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Dù sao thì đối phương cũng chẳng dành cho mình chút tôn trọng nào mà.
Vốn dĩ tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến gã đàn ông này dù chỉ một lần. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi về sự tồn tại của người bố, nhưng người cho tôi biết người này là một tên khốn nạn chính là Setsuka-san.
Tuy nhiên, cũng chỉ là Setsuka-san lỡ miệng thốt ra lúc say rượu thôi, chứ không kể chi tiết.
Nên tôi không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, và cũng không muốn biết. Chỉ là, vì mẹ và Setsuka-san đều ghét cay ghét đắng y, nên tôi cũng coi ông ta là kẻ địch như một phép lịch sự tối thiểu.
“Ta đã chịu mọi trách nhiệm có thể. Tiền bạc, nhà cửa, thậm chí cả cái tên, dù phải mất tất cả.”
“Biết thế quái nào được. Im đi đồ cặn bã.”
——Viên đá trong cốc cà phê đá va vào thành ly kêu lanh canh.
“Hửm? Hình như con vừa buông lời thóa mạ gì đó kinh khủng lắm phải không?”
“Chắc chú tưởng tượng thôi. Người ta bảo có tuổi rồi thì thính giác cũng kém đi mà.”
“Không, ta đã già đến mức đó đâu……”
“Là hiểu lầm thôi. Quan trọng hơn, cháu biết lý do chú đến đây.”
“……Cái gì?”
Trước câu trả lời ngoài dự đoán, đôi mắt ông chú mở to kinh ngạc.
Suy luận đơn giản thôi. Giả sử ông chú không phải là kẻ lừa đảo mà thực sự là bố tôi, thì lý do đột nhiên vác mặt đến đây vào lúc này cũng dễ đoán.
Kể từ khi đi tái khám ung thư vú, mẹ tôi đã thay đổi một chút. Tuy chưa đến mức sắp xếp hậu sự, nhưng bà đang cố để lại nhiều thứ cho nee-san và tôi phòng khi bản thân có mệnh hệ gì.
Mẹ chú trọng sức khỏe hơn trước, nhưng đời người đâu ai biết trước chữ ngờ. Không chỉ bệnh tật, khả năng gặp tai nạn cũng đâu phải bằng không. Chính vì thế, việc bàn bạc trước là rất quan trọng. Vì đó là gia đình mà. Nếu vậy, câu trả lời chỉ có một.
“Nói thẳng ra là chuyện thuế thừa kế và bảo hiểm nhân thọ đúng không?”
Như dùng dao sắc chém đứt mớ bòng bong, tôi vạch trần ý đồ của ông chú.
“Sai bét nhè rồi……”
“Vậy à, thế cháu về đây. Cũng đói bụng rồi.”
“Khoan đã! Đừng có tự tiện hiểu sai rồi định bỏ về. Câu chuyện của ta vẫn chưa kết thúc mà.”
Ông chú hoảng hốt giữ tôi lại. Phiền phức thật đấy…… Cái người này bị sao vậy?
“Nếu có việc cần với mẹ thì hãy nói trực tiếp với bà ấy đi. Cháu không liên quan.”
“Không phải Ouka. Ta có chuyện muốn nói với con…… Hơn nữa, Ouka tuyệt đối sẽ không chịu gặp ta đâu. Cô ấy sẽ từ chối nói chuyện ngay. Hừ, cũng may là không bị đuổi ngay từ cửa.”
Ông chú cười tự giễu.
“Với cháu á?”
Quan sát kỹ lại ông chú một lần nữa, tôi có thể thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt đó.
Có thể là do sốc nhiệt mùa hè, nhưng liệu lý do khiến ông ta tiều tụy thế kia có phải là đáp án không?
“……Ta đã nhận quả báo. Dù vậy, ta không hề hối hận. Những việc ta làm chắc chắn sẽ không được tha thứ. Dù thế nào thì hành động của ta cũng là tận cùng của sự tồi tệ. Có bị chửi là rác rưởi cũng không tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Nhưng mà, Tsubaki lúc đó cần một chỗ dựa. Ta không thể bỏ mặc cô ấy khi cô ấy đang tổn thương, tơi tả và tự hủy hoại bản thân. Cả Tsubaki và ta đều quá non nớt, chúng ta đã lướt qua nhau và nhìn nhận sai về nhau.”
“A, nhân viên ơi. Cho em thêm ly cà phê đá. Tiện thể cho một đá bào luôn nhé.”
Ông chú tiếp tục độc thoại đầy đau khổ, nhưng với kẻ chẳng biết đầu đuôi câu chuyện như tôi thì nó chẳng khác gì ngôn ngữ dị giới.
Mở điện thoại lên, tôi thấy tin nhắn từ Leon-san, anh trai của Tristy-san, người được mệnh danh là soái ca đẹp trai nhất hệ ngân hà. Hình như anh ấy muốn mời Mio-san đi hẹn hò. Là tin nhắn hỏi tư vấn địa điểm hẹn hò.
Sao không đi mà hỏi chính chủ ấy? Trái với vẻ ngoài, Leon-san ngây thơ gớm.
Cũng có tin nhắn từ Himiyama-san. Một bức ảnh đáng ngờ chụp cô ấy mặc đồng phục nữ sinh cấp 3 xộc xệch, tay che mắt được đính kèm. Himiyama-san thì chẳng ngây thơ tẹo nào. Đam mê nhập vai gớm.
“Ta đã có khát vọng. Một thứ mà ta khao khát từ tận đáy lòng. Nói ra thì nghe sến súa, nhưng đó là tình yêu đích thực. Vứt bỏ tất cả, chỉ cần duy nhất điều đó là đủ. Ta cảm thấy có lỗi với các con. Ta sẽ không biện minh. Cơn giận, nỗi căm hờn đó ta xin gánh chịu tất cả. Dù có bị oán hận đến mức nào cũng là điều đương nhiên.”
“Giờ có hỏi cháu có thích tất lỏng (loose socks) hay không thì…… Cần thiết phải lỏng lẻo thế không? Có giấu ám khí bên trong à? Nhắc mới nhớ, hình như Himiyama-san từng bảo xuất thân từ trường nữ sinh. Có một nữ sinh cấp 3 yêu nghiệt thế này thì phong kỷ nát bét là cái chắc. Đúng là mỗi người một quá khứ…… nhỉ.”
“Đúng vậy. Ta và Tsubaki đã có một quá khứ. Ngày đầu tiên gặp gỡ, đó là tình yêu sét đánh. Ôm ấp một mối tình ngỡ như chẳng thể nào thành hiện thực, nhưng ta vẫn không thể từ bỏ và đã theo đuổi Tsubaki.”
Ông chú bơ đẹp tôi rồi tự biên tự diễn câu chuyện của mình. Xin lỗi nhé, nhưng tôi không có hứng thú!
“Cháu không quan tâm lắm đâu……”
“Ta đã hy sinh các con. Biến các con làm bàn đạp để mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình. Không, không phải. Dù ta có ra sao cũng được, ta chỉ muốn Tsubaki được hạnh phúc. Dù cho điều đó có khiến những người xung quanh bất hạnh đi chăng nữa——”
Ông ta nhả từng chữ như vắt kiệt ruột gan. Tôi hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái quái gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được quyết định đó đòi hỏi sự giác ngộ lớn đến thế nào đối với ông chú.
“Nhân quả báo ứng, kết cục là thế này đây. Không nói nhảm nữa. ——Ta sẽ nói thẳng.”
Một sự nhiệt tình sôi sục. Ông ta nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt ẩn chứa sức mạnh không hề có chút mệt mỏi nào.
“Người phụ nữ đó đang ngược đãi con đấy. Yukito. ——Hãy đi cùng với ta.”
Vừa ăn đá bào, tôi vừa nghiền ngẫm lời ông chú. Dù có ngẫm nghĩ bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn chỉ có một.
“Ơ, không thích.”
Người ta bảo siro đá bào vị nào cũng giống nhau. Chỉ khác mỗi màu sắc và mùi hương thôi.
Ngày xưa, Setsuka-san đã dạy tôi điều đó, nhưng chính Setsuka-san lại rưới siro trắng lên rồi xịt thêm loại nước hoa yêu thích của dì ấy vào và nói: “Thế này là thành vị Setsuka nhé♪”.
Setsuka-san ngon tuyệt. Đó là cảm nhận của bé Yukito tiểu học.
“Ta đã điều tra kỹ lưỡng về con. Thời gian qua, con đã vất vả lắm rồi nhỉ. Bị thương nặng không biết bao nhiêu lần. Nghe như chuyện người dưng thì chắc con bực mình lắm, nhưng sự thật là ta đang lo lắng. Ta không thể đứng nhìn hoàn cảnh của con được. Lựa chọn đó sẽ gọi mời bất hạnh, và khiến con bất hạnh. ——Giống hệt như ta vậy.”
Gọi mời bất hạnh, và khiến người ta bất hạnh. Những lời đó găm vào tôi một cách kỳ lạ.
Nếu bảo không chột dạ thì là nói dối. Từ trước đến nay tôi đã làm rất nhiều người phải khóc.
Ngay cả bây giờ, chỉ vì tôi trì hoãn câu trả lời mà tôi đang cướp đi thời gian quý báu của Hinagi và Shiori.
Điều đó chẳng khác nào tôi đang khiến các cô ấy bất hạnh cả.
Ra là vậy, cơ địa của tôi là do di truyền rồi.
“Và hơn hết, Ouka đối với con——”
“——Coi như đồ thừa thãi, chứ gì.”
Ông chú làm bộ mặt như vừa nhai phải bọ xít. Đến tận đây để nói chuyện này cơ mà. Chắc là dùng thám tử tư hay gì đó, nên ông ta nắm được tình hình ở một mức độ nào đó. Ông ta nghĩ rằng một đứa bị mẹ ghẻ lạnh như tôi chắc chắn sẽ đồng ý chăng.
Thực tế thì, về điểm đó đúng là như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã sa ngã mất rồi. Từ bao giờ tôi lại có những suy nghĩ ngây thơ đến thế này. Dù bị ghẻ lạnh cũng được. Dù vậy, tôi đã có thể thân thiết hơn một chút với mẹ và nee-san. Được họ nói rằng muốn tôi ở bên cạnh, tôi đã rất vui.
Chỉ một thời gian trước thôi, lúc nào tôi cũng định sẽ bỏ nhà đi. Bị mẹ ghẻ lạnh, bị chị ghét bỏ, tôi không có chỗ dung thân trong ngôi nhà đó. ——Tôi đã tin là như vậy.
Nhưng mà, không phải thế. Căn phòng của tôi được sửa sang lại không phải vì mẹ hay chị có ý đồ xấu xa gì. Họ đã thực sự tạo ra một nơi chốn cho tôi.
Nỗ lực, hy sinh, nhượng bộ, và thấu hiểu lẫn nhau sâu sắc hơn. Chúng tôi đã cùng nhau tiến bước như thế.
Ở đó, chắc chắn có tình yêu thương. Dù mơ hồ, nhưng chắc chắn là có.
Đó không phải là ngược đãi. Chúng tôi đã vừa chịu đựng nỗi đau, vừa xây dựng một mối quan hệ mới.
Nếu là tôi của ngày xưa, có lẽ tôi đã gật đầu đồng ý lời ông chú ngay tắp lự.
——Nhưng, bây giờ thì. Tôi không thể gật đầu được nữa. Những suy nghĩ ngọt ngào như vị siro đá bào.
“Đúng như ông chú nói. Lựa chọn khiến người ta bất hạnh. Chính là cái này đây. Nếu cháu chọn đi cùng chú, chắc chắn mẹ và chị sẽ rất buồn.”
Ít nhất tôi cũng có quyền tự mãn đến mức đó chứ. Ít nhất tôi cũng có quyền làm nũng đến mức đó chứ. Bởi vì chúng tôi, chắc chắn là một gia đình. Dù có quan hệ huyết thống, ông chú vẫn là người ngoài, không phải gia đình.
Thời gian đủ để tin tưởng, mối dây liên kết, những thứ đó không tồn tại giữa tôi và ông chú.
“Con không thấy đau khổ sao? Không sợ hãi lựa chọn đó sao? Việc chính mình là nguyên nhân khiến ai đó bất hạnh, việc nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của họ? Ở tận cùng của sự cô độc, hiện tại, con có hạnh phúc không?”
“Tham lam quá là bị trời phạt đấy. Với lại, cháu không hề cô độc.”
Gì chứ tài khoản mạng xã hội của tôi có tận hai vạn người theo dõi đấy nhé! Ơ kìa, lại tăng nữa rồi!?
Hơn nữa bạn bè tôi cũng nhiều vô kể. Giờ mà còn tự xưng là tên u ám cô độc thì nghe cứ như mấy đứa khoe “tao chưa học bài gì đâu” trước giờ kiểm tra ấy, ngứa mắt lắm, nên tôi quyết định không nói thế nữa. Tôi sẽ trưởng thành.
“……Vậy sao, nếu con đã nói thế, thì được rồi. Nếu con nói con hạnh phúc. Vốn dĩ ta không có tư cách xen vào. Nhưng, nếu vậy, không, chính vì vậy mà ta cần con.”
Ông chú cúi đầu thấp đến mức trán sắp chạm mặt bàn. Tôi nín thở trước vẻ mặt liều mạng của ông ta.
“Làm ơn, hãy cho ta mượn sức của con! Không phải là con thì không được. Ta biết đây chỉ là việc đi dọn rác giùm ta thôi. Cả sự ngu xuẩn khi phải cầu xin con cái điều này, tất cả đều do ta, là ta tự làm tự chịu. Gì cũng được. Ta sẽ chấp nhận mọi yêu cầu. Con có đánh ta cho hả giận cũng được. Đến nước này rồi, ta cũng chẳng còn dư dả gì để mà giữ thể diện nữa. Nhưng, cứ đà này, cả Tsubaki và Kikyo sẽ vỡ nát mất. Nếu chuyện đó xảy ra, sẽ không thể cứu vãn được nữa. Người duy nhất có thể cứu họ khỏi vực thẳm tuyệt vọng, chỉ có con mà thôi!”
Nếu ông chú là kẻ lừa đảo, thì kỹ năng diễn xuất của ông ta đúng là thiên tài. Trước lời khẩn cầu bi thương của ông chú, tôi đang suy tính xem nên làm thế nào. Một ý nghĩ lóe lên về điều tôi vẫn thắc mắc nãy giờ.
Cái này, là Quest! Nhiệm vụ đã phát sinh từ lúc nào không hay.
Vì nghĩ ông chú là khách của mẹ nên tôi chỉ nghe tai nọ qua tai kia, nhưng xem ra đối tượng lại là tôi. Đây là kiểu mẫu phát sinh nhiệm vụ điển hình thường thấy dạo gần đây. Ai đó mang rắc rối đến chỗ tôi, và tôi phải vật lộn để giải quyết nó, cái mô típ quen thuộc ấy mà.
Hơn nữa, theo cách nói của ông chú, thì có vẻ đây là nhiệm vụ sai vặt kiểu bắt tôi phải đi đâu đó.
“Cháu hoàn toàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, tại sao lại là cái tên chẳng liên quan gì sất như cháu chứ? Dù chú có bảo là đang gặp rắc rối, nhưng cháu nghĩ một đứa học sinh như cháu thì làm được gì cơ chứ……”
“Lời nói của kẻ trong cuộc, cũng là kẻ đầu têu như ta sẽ không tới được. Đó là vì Tsubaki đã—— con”
“——Ông đang nói cái gì với thằng bé thế?”
Như một vết nứt chạy dọc không gian, một giọng nói cứng đanh xé toạc bầu không khí.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nhận ra giọng mẹ chậm một nhịp. Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp như bò trườn trên mặt đất.
Định cất tiếng gọi, nhưng tôi vội ngậm miệng lại. Đôi mắt ấy sâu thẳm, đen ngòm đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ, cứ như là một người khác vậy. Mẹ xuất hiện với vẻ mặt nhuốm màu phẫn nộ.

◆
“Tính sao đây tính sao đây tính sao đây…… Toang rồi, toang thật rồi, siêu toang. Toang hoác luôn.”
Tôi xoay khối puzzle lập phương kêu lạch cạch trong phòng mình. Bình thường thì chưa đầy một phút là tôi xếp xong, thế mà giờ mãi chẳng hoàn thành nổi. Tình hình nghiêm trọng đến mức từ toang cũng phải chia ở ba cấp độ.
Một cuộc khủng hoảng chưa từng có trong lịch sử. Bởi vì, ai mà ngờ được mẹ lại nổi cơn tam bành đến thế chứ.
Ném khối puzzle lên giường, tôi hồi tưởng lại thảm kịch vừa diễn ra.
Mẹ xuất hiện ở quán cà phê trong bộ đồ công sở, có lẽ là vừa mới đi làm về.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đáng sợ đến vậy. Trông mẹ cực kỳ khó ở.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn cộp cộp, mẹ đứng sừng sững trước mặt ông chú.
“Cái ông chú này, nói rằng mẹ ngược đãi con và nếu không cần nữa thì ông chú muốn nhận nuôi.”
“Đồ ngốc, lựa lời mà nói chứ! ……Lâu rồi không gặp, Ouka.”
“Thế, mẹ thấy sao? Con thì từ nay về sau vẫn muốn cùng——”
“Đừng có giỡn mặt!”
Giọng nói chứa đầy nộ khí vang lên sắc lẹm. Mẹ tiến lại gần, nắm lấy tay tôi.
“Về thôi. Không cần phải nghe những lời của kẻ như hắn. Đừng bao giờ lại gần hắn nữa!”
“Khoan đã! Tôi cũng có quyền thăm nuôi với tư cách là bố chứ. Tôi vẫn còn chuyện muốn nói với Yukito——”
“Ông đã vứt bỏ tất cả rồi mà. Rằng sẽ không bao giờ vác mặt đến nữa. Ông quên rồi sao?”
Mẹ nhổ toẹt ra từng lời đầy cay nghiệt.
“Chậc…… Ouka. Tôi nhất định sẽ giành lại con trai. Dù có phải khởi kiện để thay đổi người có quyền giám hộ đi chăng nữa.”
“——Xuống địa ngục đi. Đồ rác rưởi.”
“Đúng đó đúng đó!”
Là đứa con trai đang mượn oai hùm của mẹ, tôi bắn yểm trợ từ phía sau. Kèm theo động tác đưa tay lên cứa cổ.
Không để ông chú kịp nói thêm lời nào, mẹ kéo tay tôi bước đi. Không một lần ngoảnh lại, mẹ cứ thế mang theo cơn giận đùng đùng, hai mẹ con kiệm lời đi thẳng về nhà.
Phải nghĩ cách đối phó thôi. Về đến nhà rồi mà cơn giận của mẹ vẫn chưa nguôi.
Trông thế này thôi chứ tôi chưa từng bị mẹ mắng bao giờ. Mẹ đang giận tím mặt.
Cơ mà tôi cũng đâu có làm gì để bị mắng đâu. Vì không tự nhận thấy mình đã làm gì sai nên bảo tôi xin lỗi thì cũng hơi kỳ. Xin lỗi không thật lòng thì cũng chỉ vô ích mà thôi.
Tuy nhiên, chuyện mẹ đang giận là sự thật. Hay là phen này cứ bất chấp nịnh nọt một chút nhỉ……
Người ta bảo trong xã hội Nhật Bản, so với người có thực lực thì kẻ biết nịnh nọt cấp trên để được lòng sẽ dễ sống sót hơn, đúng là chuyện nan giải hết sức. Lựa chọn còn lại chỉ có nước đút lót mà thôi.
Đang mải suy nghĩ những chuyện như vậy thì có tiếng gõ cửa cốc cốc. Trong cái nhà này, người có đủ thường thức để gõ cửa phòng chỉ có mỗi mẹ. Còn bà chị tôi thì……
“C-C-C-C-Có, có chuyện gì không ạ?”
“Mẹ muốn nói chuyện một chút. Con run lẩy bẩy thế kia, chắc là sợ lắm nhỉ. ——Gã đàn ông đó, mẹ không tha thứ đâu.”
Chắc là mẹ vừa tắm xong, người cứ hây hây đỏ trông đầy quyến rũ. Nguy rồi, nguy to rồi.
Nhưng mà, không còn thời gian để suy tính nữa. Tôi quyết định nịnh nọt không khoan nhượng.
“Dạo này mẹ đẹp thật đấy. Con cũng thấy vui lây.”
“V-Vậy sao? Sao tự nhiên con lại nói thế?”
“※Đây là cảm nhận cá nhân.”
“Thì đúng là vậy nhưng mà……”
“Xinh đẹp quá mức cũng là cái tội, đau cả tim.”
“Phì. Con định tán tỉnh mẹ để nhờ vả chuyện gì à? Hôm nay mẹ đã để con phải chịu những chuyện không hay, xin lỗi con nhé. Mẹ phải tạ lỗi mới được. Được thôi, mẹ sẽ làm bất cứ điều gì cho con.”
“Thôi xong. Hình như vừa đạp trúng bãi mìn nào đó rồi.”
“Có toát mồ hôi hay lấm bẩn thì chỉ cần tắm lại lần nữa là được chứ gì.”
“Đáng sợ đáng sợ đáng sợ quá! Mẹ định làm gì thế!?”
“Cái đó thì để sau khi nói chuyện xong…… nhé?”
“Mẹ nói giọng dễ thương thế con cũng khó xử lắm…… Ah, không chỉ dạo gần đây đâu, mà lúc nào con cũng thấy mẹ đẹp hết. Chẳng lẽ mẹ có người mình thích ở công ty rồi sao?”
“……Làm gì có ai.”
Mẹ ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Vị trí cố định của cư dân trong nhà này.
“Hôm nay, gã đó đã nói gì với con?”
“Cũng chẳng có gì hơn những chuyện đã nói lúc nãy đâu. Chỉ là ông ấy muốn nhận nuôi con thôi.”
“Gã đó nói vậy sao?”
“Vâng.”
Tôi đã quên không hỏi chi tiết nội dung nhiệm vụ, nhưng chắc hiểu như vậy cũng không sai đâu.
Gương mặt mẹ lộ rõ vẻ giận dữ, rồi ngay lập tức chuyển sang vẻ u buồn.
“Trước đây con đã từng gặp hắn chưa?”
“Đây là lần đầu tiên con gặp, nhưng giờ ông ấy có xuất hiện thì cũng chẳng khác gì người dưng cả.”
“Xin lỗi con. Lẽ ra mẹ phải nói rõ ràng cho con biết ngay từ đầu.”
“Con không quan tâm lắm nên không sao đâu ạ.”
Dù có hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa mẹ và ông ta thì giờ cũng muộn rồi. Cũng giống như việc ông ta xưng danh là bố vào lúc này thì quá khứ vẫn là quá khứ, chẳng thể làm gì được nữa.
Thấy mẹ có vẻ bận tâm, tôi nhớ lại những lời ông chú nói và kể lại chi tiết. Chuyện ông ta đã điều tra về tôi, chuyện người tên Tsubaki đang đau khổ, và chuyện ông chú đang cầu cứu. Nếu là mẹ, có thể mẹ biết sự tình gì đó.
“Cái gì vậy chứ. Chỉ là muốn lợi dụng con thôi. Với lại Tsubaki là, người của gã đó……”
“Con thì vẫn sẽ theo ý muốn của mẹ thôi. Thời gian qua con đã gây quá nhiều phiền phức rồi.”
Tôi có nguyện vọng ở lại câu lạc bộ gia đình này, nhưng nếu mẹ muốn chuyển nhượng tôi đi thì đành chịu. Chỉ còn cách ngoan ngoãn tuân theo thôi.
“Không chịu đâu…… Con muốn đến chỗ gã đàn ông đó sao?”
“Cũng không hẳn là vậy nhưng mà……”
“Mẹ tuyệt đối không cho con đi đâu. Chúng ta cứ sống cùng nhau như trước giờ được không? Hay là con ghét mẹ?”
Ánh mắt mẹ dao động đầy bất an. Mẹ bám víu lấy tôi một cách ngọt ngào, dịu dàng như thể đang van xin.
Vốn dĩ ngồi ngay bên cạnh đã gần rồi, nay mẹ còn nép sát người vào, khoảng cách trở về con số không.
Bàn tay mẹ chậm rãi vuốt ve má tôi, gần đến mức cảm nhận được cả hơi thở.
“Làm sao có chuyện mẹ nghĩ con là đồ bỏ đi được chứ? Nếu con định đến chỗ gã đó, nếu hắn định cướp con khỏi mẹ, mẹ sẽ giết kẻ đã gieo rắc những điều đó vào đầu con.”
“Mẹ nói quá rồi.”
Eeeeeeeh, là nói đùa đúng không!? Nói là đùa đi Ouka-chan!
Phát ngôn sặc mùi nguy hiểm khiến tôi sợ điếng người. Đôi mắt mất đi ánh sáng kia như đang khẳng định đó không phải là lời nói đùa. Cơ thể mẹ đang run lên bần bật. Là đang kìm nén cơn giận, hay là do đau buồn đây, bây giờ đang là mùa hè mà. Chắc chắn không phải do lạnh rồi.
Không biết phải làm sao, tôi đành xoa lưng mẹ để trấn an trước đã.
“Nếu mẹ bảo đừng đi thì con sẽ không đi đâu. Như thế được chưa ạ?”
“Khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với nhau thế này, mẹ không thể chịu đựng được việc con lại biến mất nữa đâu. Mẹ biết là mẹ sai. Mẹ đã hắt hủi con. Mẹ không muốn rời xa con khi chưa chuộc lại lỗi lầm.”
Tôi lại làm mẹ khóc rồi. Cứ đà này chắc ngày tôi ghi vào mục sở trường trong sơ yếu lý lịch là khiến mẹ khóc cũng không còn xa. Nhưng mà, có một điều khiến tôi bận tâm hơn cả. Tôi cảm thấy hơi buồn một chút.
“——Mẹ muốn sống cùng con vì mẹ nghĩ đó là tội lỗi sao?”
“Khô-không phải! Không phải thế đâu. Xin lỗi vì đã khiến con hiểu lầm! Không phải vậy. Không phải thế, mà là vì mẹ muốn ở bên cạnh con——”
“Con hiểu, con hiểu rồi mà, mẹ dùng lực ít thôi…… Độ đàn hồi của bộ ngực……”
“Mẹ chỉ muốn ba người, mẹ, Yuri và Yukito sống cùng nhau thôi…… Mẹ không hề muốn lợi dụng con vì bản thân mình…… Mẹ sẽ không biến con thành công cụ để chuộc tội. Mẹ khác với gã đó!”
“Sao tự nhiên mẹ lại leo lên đùi con ngồi thế!? Mông mẹ cũng mềm thật. A, chết dở.”
Tiếng lòng lỡ tuôn ra ngoài mất rồi. Mẹ cứ thế rướn người ôm chặt lấy tôi cứng ngắc.
Nuoaaaaaa, cửa trước là ngực, cửa sau là mông. Lý trí của tôi đang lâm nguy! Tôi là thằng biến thái hay sao.
“Để mẹ liên lạc với luật sư, xin lệnh cấm tiếp xúc. Mẹ sẽ không để hắn lại gần con hay Yuri. Gã đàn ông đó không xứng đáng để con bận tâm.”
Có vẻ như vấn đề này còn thâm căn cố đế hơn tôi tưởng. Phải gọi là mối di hận mới đúng.
Nhưng nhìn thái độ của ông chú, tôi không nghĩ ông ta sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Bị mẹ ghét đến mức này mà vẫn vác mặt đến, chắc hẳn ông ta phải có mục đích và sự giác ngộ tương xứng.
“Con cứ nghĩ kết hôn là để trở nên hạnh phúc chứ.”
Lời nói ấy tự nhiên buột ra khỏi miệng. Dành tình cảm cho nhau, quyết định cùng bước đi trên một con đường, trở thành bạn đời. Đáng lẽ kết hôn là để hạnh phúc cơ mà.
“……Xấu xí thật nhỉ, chúng ta ấy. Nếu là kết hôn vì tình yêu, có lẽ mọi chuyện đã khác hơn một chút chăng.”
“Mẹ không yêu ông ấy sao?”
“……Ai biết được. Dù có yêu hay không thì có lẽ cũng chẳng thay đổi được gì. Rốt cuộc thì gã đó, dù là ai đi nữa cũng sẽ làm cho người ta bất hạnh thôi…… Tsubaki. Trong mắt gã đó chỉ phản chiếu hình bóng cô ta thôi. Thế giới của gã chỉ có điều đó. Những người xung quanh bị cuốn vào chỉ thấy phiền phức mà thôi.”
“Nghe nói ông ấy đang gặp rắc rối. Hình như là cần sự giúp đỡ gì đó.”
“Đáng đời lắm…… Nhưng mà, quả nhiên Yukito hiền lành thật đấy. Trái ngược hẳn với gã đó. Trong thế giới mà con nhìn thấy có rất nhiều người. Lúc nào con cũng mang lại hạnh phúc và soi sáng cho mọi người. Sau này nếu có người mình thích, hãy yêu thương người đó thật lòng nhé. Vì con có thể làm được điều đó.”
“Vậy sao ạ?”
“Đúng vậy. Bởi vì bây giờ, mẹ đang rất hạnh phúc.”
Tôi thật hèn hạ. Tôi cũng chẳng khác gì ông chú cả. Gieo rắc bất hạnh, và lần nào cũng phải chứng kiến những giọt nước mắt. Tôi đã làm mẹ khóc rất nhiều. Cả chị hai nữa, rồi cả Hinagi và Shiori. Có lẽ cả Himiyama-san và Sanjouji-sensei cũng vậy. Ký ức ùa về toàn là những gương mặt đẫm lệ.
Tôi đã cố gắng vùng vẫy. Nhưng đó chỉ là cái lý thuyết “chó con và tên du côn” mà thôi. Kẻ có hạnh kiểm xấu chỉ cần làm một việc tốt nhỏ nhoi là được đánh giá cao hơn hẳn bình thường. Vốn dĩ tôi đâu phải là người đáng được khen ngợi.
Mối quan hệ giữa tôi và các cô gái ấy, từ bao giờ đã không còn bình đẳng nữa. Chỉ là một mối quan hệ hèn hạ mà tôi là kẻ hưởng lợi duy nhất.
Một trò chơi một chiều. Lấy cảm giác tội lỗi làm lá chắn để tha hồ quấy rối tình dục hay lạm quyền.
Nếu tôi mong muốn điều gì, họ buộc phải chấp nhận. Trái ngược với ý muốn của bản thân họ.
Cho nên, tôi không được phép động vào họ. Không thể động vào.
Nhưng mà, điều đó, thứ đó liệu có phải là『Yêu』không?
Cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Lý do tôi từng thích Hinagi là vì chúng tôi là những người bạn thuở nhỏ bình đẳng. Không chút câu nệ, chúng tôi chỉ đơn giản là chia sẻ thời gian cùng nhau. Một mối quan hệ công bằng với cô bạn thuở nhỏ đặc biệt.
Yêu đương là phải công bằng. Nếu không phải thế, thì đó là sự『Phụ thuộc』.
Ông chú nói đã vứt bỏ tất cả vì người tên Tsubaki. Nhưng rồi lại xuất hiện trước mặt chúng tôi thế này. Ông ta chưa hề vứt bỏ được hết. Ông ta đang ôm ấp một mâu thuẫn to lớn.
Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì cho các cô gái ấy? Liệu có điều gì tôi làm được không?
Việc cứu rỗi những cô gái mà tôi đã gây ra tổn thương tâm lý, liệu kẻ trong cuộc như tôi có thể làm được không?
Họ đang cầu xin sự tha thứ từ tôi. Nhưng tôi đã tha thứ cho họ ngay từ đầu rồi, người không tha thứ cho họ chính là bản thân họ.
Vì thế tôi tự hỏi.
Cảm xúc ấy là “Tình yêu” hay là “Tội lỗi”?
◇
“Biết làm sao bây giờ nhỉ……”
Thở dài một hơi thật mạnh, tôi ngồi xuống ghế. Hôm nay cũng gặp được cậu ấy. Một ngày thật tuyệt vời.
Tình cờ gặp Yukito-kun ở nhà sách, em ấy đang ôm cả đống sách viết về bất động sản.
Nghe cậu ấy kể ở quán cà phê thì hình như mẹ em ấy, Ouka-san, đang cân nhắc việc mua nhà riêng.
Dẫu vậy, việc em ấy tự mình bắt đầu tìm hiểu về bất động sản khiến tôi thực sự kinh ngạc trước khả năng hành động đó.
Tôi dùng khăn lau nhẹ làn da đang rịn mồ hôi. Hay là đi tắm trước nhỉ?
Có lẽ tôi đã hơi quá khích rồi. Dạo gần đây tôi thấy rất mãn nguyện. Mỗi ngày đều rất vui. Cảm giác như đang thực sự sống. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại có thể cảm thấy như thế này.
Chẳng còn tâm trạng chuẩn bị bữa tối, tôi loay hoay tìm nơi để gửi gắm những cảm xúc dư thừa này.
Khoảng thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua trong chớp mắt, để lại phía sau chỉ toàn là nỗi cô đơn.
Trở về phòng, cũng chỉ còn lại một người phụ nữ độc thân đáng thương là tôi đây.
Hai chiếc cốc sứ đặt trên bàn. Tôi khẽ chạm tay vào. Cái lạnh của gốm vô tri mang lại cảm giác dễ chịu. Tôi mong chờ đến ngày được dùng cặp cốc đôi này biết bao.
Bất chợt, tôi tỉnh lại. Rốt cuộc mình đang làm cái gì thế này.
Tôi đã nghĩ thời gian bên cậu ấy thật vui sao? Tôi đã ảo tưởng rằng mình được tha thứ sao?
Em ấy không nhớ ra tôi. Nếu vậy, chẳng phải thế là tốt rồi sao.
Không phải là một giáo sinh thực tập non nớt và ngu ngốc Himiyama Misaki, mà chỉ là một người hàng xóm, xây dựng mối quan hệ mới từ con số không. Đó cũng có thể là một câu trả lời.
“Quả nhiên, mình không có tư chất của một nhà giáo……”
Ryouka-sensei đã thú nhận với Yukito-kun. Hơn nữa còn chân thành xin lỗi. Đó không phải là việc dễ dàng. Chắc hẳn cô ấy đã rất sợ hãi. Có thể sẽ lại vấp ngã một lần nữa. Dù vậy, cô ấy vẫn chọn tiến về phía trước. Ryouka-sensei đến tận bây giờ vẫn giữ vững hình tượng nhà giáo mà tôi hằng ngưỡng mộ.
Đâu đó trong lòng, tôi cảm thấy day dứt khi không nói cho em ấy biết mình là ai. Về việc cứ tiếp tục lừa dối, về việc sống với cái vỏ bọc giả tạo. Nếu sau này em ấy biết được sự thật thì lúc đó——.
Yukito-kun của ngày xưa và Yukito-kun của bây giờ.
“Đối với Yukito-kun, mình vẫn là kẻ địch ư? Hay là——”
Sau chuyện đó, kể cả khi tôi đã rời khỏi trường, em ấy vẫn cứ là em ấy.
Vì lo lắng cho em ấy nên tôi thường xuyên liên lạc với Ryouka-sensei, nhưng kết cục lại quá đỗi bi thảm. Địa ngục đã chờ đợi tất cả mọi người.
Rốt cuộc, cho đến khi lên lớp, em ấy không nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp. Kể cả giáo viên chủ nhiệm là Ryouka-sensei.
Và em ấy cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào. Hội thao, thi hợp xướng, dã ngoại. Không một thứ gì.
Tại hội thao, lẽ ra với thành tích của mình, em ấy thừa sức được chọn vào đội chạy tiếp sức.
Các bạn cùng lớp cũng nhận thức được điều đó. Nhưng em ấy không nói gì cả. Em ấy không quyết định mình sẽ tham gia môn thi đấu nào. Và cũng chẳng ai dám nói gì với em ấy. Cực chẳng đã, Ryouka-sensei đành điền tên em ấy vào danh sách chạy tiếp sức, nhưng đến ngày hội thao, em ấy đã không xuất hiện.
Nghe nói Ouka-san, người đã đến cổ vũ để xem con trai thi đấu, chỉ biết đứng thẫn thờ.
Một mình em ấy phớt lờ cả lớp.
Giống với kiểu bắt nạt tập thể cô lập một người, nhưng lại ở thái cực hoàn toàn trái ngược.
Hợp tác với bạn bè để đạt được điều gì đó. Em ấy phủ định tất cả những thứ như vậy.
Lý do rất đơn giản. Chính em ấy đã nói. Đối với em ấy, họ không phải bạn cùng lớp, mà là kẻ địch.
Chuyện hợp tác với tư cách bạn bè cùng lớp là không thể nào xảy ra. Một kết luận cực kỳ súc tích.
Hết sức hiển nhiên. Dễ hiểu đến tận cùng. Thậm chí có thể nói là thành thật.
Không có gì sai cả. Sự thuần khiết trong suốt tựa như thủy tinh.
Thế nhưng, tôi vẫn không khỏi thắc mắc.
Liệu con người có thể sống theo cách như vậy được chăng?
Cực đoan đến mức độ đó, huống hồ lại là một đứa trẻ tầm tuổi ấy, tại sao có thể rạch ròi đến vậy? Dù có nghĩ thế nào đi nữa, trái ngược với cái kết luận súc tích em ấy đưa ra, tôi hoàn toàn không hiểu gì về nội tâm bên trong đó. Một tinh thần tách biệt hoàn toàn. Điều đó thật sự rất buồn.
Thời gian trôi đi khi tôi vẫn chưa có câu trả lời, ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Cuộc gặp gỡ chỉ là tình cờ. Bao gồm cả việc em ấy không nhớ tôi là ai, tất cả chỉ có thể gọi là trò đùa trớ trêu của thượng đế.
Người ta thường nói thời gian sẽ giải quyết mọi thứ, nhưng liệu thời gian trôi qua thì có được tha thứ không?
——Trong khi vẫn tiếp tục lừa dối người nắm quyền phán xét ấy.
Tiếp cận em ấy rồi tôi mới nhận ra một điều.
Yukito-kun không cần bất kỳ ai cả.
Dù tôi có vươn tay ra bao xa, dù có cố gắng thu hẹp khoảng cách đến đâu, em ấy cũng sẽ không bao giờ vươn tay lại. Em ấy không mưu cầu điều gì. Em ấy chẳng mong muốn thứ gì cả.
Ít lâu trước, em ấy bị đình chỉ học. Nghe tin đó, tôi đứng ngồi không yên, vội vã đưa tay ra định giúp đỡ. Tôi đã sợ hãi. Tôi không thể tha thứ. Rằng lại có kẻ nào đó định làm tổn thương em ấy. Một cơn phẫn nộ mãnh liệt. Tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng, bình tĩnh lại mà nghĩ, với khả năng của em ấy thì dù tôi không làm gì, em ấy cũng tự giải quyết được.
Em ấy thậm chí chẳng bận tâm đến án phạt đó. Trái ngược với tâm trạng phẫn nộ của tôi, em ấy bình thản như thể muốn nói rằng chuyện đó quá đỗi bình thường.
Đến lúc đó tôi mới vỡ lẽ. Câu trả lời cho thắc mắc tôi ôm ấp bấy lâu nay.
Yukito-kun đã quá quen với việc bị tổn thương.
Cứ như thể đó là chuyện thường ngày vậy.
Nhưng em ấy không khuất phục. Không biết em ấy làm thế nào để có được, nhưng em ấy sở hữu một tinh thần thép đến khó tin. Em ấy tự mài dũa bản thân. Để chống lại ác ý, em ấy trở nên giống như một lưỡi dao sắc bén làm tổn thương bất cứ thứ gì chạm vào. Một con nhím không có nghịch lý.
Chính vì thế tôi nghĩ rằng. Dù em ấy không cần ai cả, nhưng em ấy cần một vỏ bao kiếm.
Một đồng minh không phải kẻ địch. Một tồn tại không phản bội. Mặc dù tôi đã không thể trở thành người như thế.
Kẻ gây ra vụ việc khiến em ấy bị đình chỉ học đã hốt hoảng tìm đến tôi xin lỗi.
Mặt cắt không còn giọt máu, lộ rõ vẻ bi thương như thể ngày tàn của thế giới đã đến.
Là thủ phạm mà thật nực cười nhỉ. Trong khi nạn nhân vốn dĩ phải là em ấy.
Chỉ nghe chuyện thôi mà tôi không kìm được sự bực bội trong lòng. Càng nghe càng thấy ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Em ấy không hề can dự dù trực tiếp hay gián tiếp. Chỉ đơn phương bị cuốn vào dù chẳng liên quan gì. Không tồn tại dù chỉ một mảnh lỗi lầm. ——Giống hệt những gì tôi đã làm năm xưa.
Chỉ chăm chăm hạ bệ một Yukito-kun hoàn toàn vô can.
Tuy nhiên, kết cục sau đó lại không giống như tôi.
Em ấy đã tha thứ. Em ấy đã hành xử như một người lớn? Có thể là vậy, cũng có thể không.
Nếu Yukito-kun trực tiếp ra tay, có khả năng kết quả là tất cả mọi người đều bị tổn thương. Nếu mọi chuyện đã êm đẹp, thì có lẽ những gì tôi làm cũng không hoàn toàn vô ích. Liệu tôi có đóng góp được chút gì cho em ấy không? Liệu tôi đã có thể vươn tay tới em ấy chưa?
“Một mình cô đơn lắm đấy…… Yukito-kun.”
Có thể em ấy chẳng mảy may nghĩ đến điều đó đâu.
Nhưng tôi thì chịu thôi. Khoảng thời gian ở bên em ấy lúc nãy thực sự rất vui.
Sự tiếp xúc giữa người với người là liều thuốc chữa lành, sưởi ấm trái tim. Có lẽ một phần do tôi sống một mình đã lâu. Cũng có thể do vừa chuyển nhà, ít người quen nên lúc nào cũng phải căng mình lên. E rằng tất cả những điều đó đều là lý do.
Tôi yêu trẻ con, nhưng không được ban phúc để có con, rồi bị trẻ con phủ nhận và đánh mất ước mơ.
Tôi quyết định chuyển nhà vì muốn thay đổi tâm trạng dù chỉ một chút. Làm lại từ đầu, rũ bỏ quá khứ. Tôi đã định dấn thân vào một con đường hoàn toàn khác so với trước đây.
Nhưng, việc gặp lại Yukito-kun đã khiến tôi quyết định đối diện với quá khứ một lần nữa. Nếu không gặp lại em ấy, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm giáo viên dạy thêm. Dù không thể trở thành giáo viên trường học được nữa, nhưng nếu có thể trở nên tích cực như ngày xưa dù chỉ một chút……
“Liệu em có tha thứ cho cô không?”
Việc tiếp tục lừa dối, tiếp tục che giấu đã đến giới hạn rồi.
Dẫu có phải thương tích đầy mình khi đến gần con nhím xù lông ấy, tôi vẫn muốn hiểu em ấy nhiều hơn. Tôi buộc phải hiểu. Để không lặp lại sai lầm của ngày hôm đó, cái ngày mà tôi đã làm tổn thương em ấy mà không chịu tìm hiểu, không chịu lắng nghe điều gì. ——Vậy nên nhé, Yukito-kun. Hãy cho cô dũng khí.
——Rè rè
Chiếc điện thoại đặt trên bàn bất chợt rung lên.
Xác nhận người gửi tin nhắn, tôi nhíu mày. Chắc là việc liên quan đến cuộc gọi hôm trước đây mà.
Unabara Mikiya. Người thừa kế của lữ quán lâu đời “Unabara Ryokan”. Là người có duyên nợ sâu sắc với tôi, nhưng đồng thời cũng là người đã dứt tình đoạn nghĩa. Đã hơn mười năm không gặp. Tôi gần như đã quên sạch mọi thứ về người này.
Kể từ khi chia tay, chúng tôi hoàn toàn không liên lạc. Còn lại chỉ là những ký ức đắng cay và khổ sở.
Anh ta cũng là một phần quá khứ của tôi, nhưng điểm khác biệt mang tính quyết định so với Yukito-kun là quá khứ đó đã được thanh toán xong xuôi. Đến tận bây giờ rồi, người chồng chưa cưới cũ rốt cuộc còn chuyện gì để nói nữa chứ.
Chẳng phải anh là người đã vứt bỏ tôi sao——.
◆
Tối qua, nhà Kokonoe đã tổ chức giải “Vô địch tháo móc áo ngực bằng một tay” và tôi đã xuất sắc giành ngôi quán quân. Tuy nhiên, cái danh hiệu ngón tay vàng kia thì xin phép trịnh trọng được trả lại. Chả ham.
Luật chơi đã được quy định nghiêm ngặt, thí sinh chỉ được phép mặc áo ngực nhỏ hơn 2 size, nhưng khi Setsuka-san xuất hiện với vòng một bị chèn ép đến mức đáng ngờ, mọi ánh mắt nghi hoặc đã đổ dồn về phía chị ấy. Dù có tiếng phản đối vang lên, nhưng vốn dĩ làm quái gì có trọng tài, nên rốt cuộc cuộc thi đã biến thành một cái động thác loạn vô pháp vô thiên, mạnh ai nấy phạm luật. Mẹ tôi thì chưa kịp tháo móc, áo đã tự bung ra rồi. Păng! Bưnggggg!
Tuần sau sẽ là môn thi “Thi nhìn nhau nghiêm túc”.
Hai người sẽ nhìn chằm chằm vào mắt nhau ở cự ly cực gần và tỏ tình “Tớ thích cậu”, ai xấu hổ và lảng tránh ánh mắt trước sẽ thua. Một môn thi cực kỳ ngọt ngào nhưng cũng không kém phần chua chát. Với thành tích bất bại trong các cuộc thi nhìn nhau từ trước đến nay, chiến thắng chắc chắn nằm trong tay tôi. Nghe đâu nếu không kiềm chế được mà lao vào hôn hít các kiểu thì sẽ bị xử thua.
Luật kiểu gì vậy, làm gì có ai manh động đến mức đó chứ. Kyahahaha.
Mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc ai là người nghĩ ra mấy môn thi đấu bí ẩn được tổ chức định kỳ này vậy nhỉ……
Lần nào cũng thế, Yukito toàn thắng!
Hiện tại tôi đã có mười danh hiệu quán quân. Cửu Trọng Vương vĩnh cửu không ai khác chính là tôi, Kokonoe Yukito.
“Vì vậy, cuộc họp về 『Kế hoạch ngôi nhà mơ ước của gia đình Kokonoe』 xin được phép bắt đầu.”
Mẹ và chị hai vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng. Người chủ trì là tôi đây.
Trong phòng khách đã chuẩn bị sẵn các loại tài liệu và bảng trắng.
“Gần đây mẹ cứ suy nghĩ mãi. Rằng với tư cách là một người mẹ, mẹ có thể để lại gì cho các con. Gã đàn ông đó đúng là rác rưởi, nhưng cả mẹ nữa, mẹ cũng đã khiến con phải chịu nhiều đau khổ. Mẹ đã không tạo ra được những kỷ niệm đẹp cho con. Mẹ xin lỗi vì đã chẳng làm tròn bổn phận của một người mẹ.”
Mẹ ôm chầm lấy tôi thật dịu dàng. Chỉ riêng việc một món nợ xấu như tôi được sống không thiếu thốn gì đã chứng tỏ mẹ chẳng có lỗi lầm gì cả. Người phải xin lỗi chính là sự tồn tại của tôi mới đúng.
“Rồi một ngày nào đó các con sẽ rời xa vòng tay mẹ để tự lập. Mẹ muốn xây dựng một nơi chốn để các con có thể an tâm trở về. Khi gặp khó khăn, khi có chuyện buồn, hay bất cứ lúc nào cũng được. Mẹ sẽ luôn ở đó. Mẹ sẽ luôn cầu nguyện cho hạnh phúc của các con tại nơi đó.”
Tình yêu thương ngập tràn khiến tôi thấy ghét bản thân mình. Một đứa từng nghĩ mình bị mẹ ghẻ lạnh như tôi đúng là đồ khốn nạn. Cũng giống như lão già đó, tôi đã liên tục mang lại bất hạnh cho mẹ.
“Nhà bố mẹ đẻ mà là chung cư thì nghe cũng hơi thiếu phong vị nhỉ?”
Mẹ lau đi đôi mắt ầng ậng nước, cười tinh nghịch.
“Ừ thì, câu “con xin phép về nhà bố mẹ đẻ” là kinh điển mà.”
Nhà bố mẹ đẻ. Ra vậy, mẹ định xây dựng “nhà bố mẹ đẻ” cho tôi và nee-san.
Cơ mà, tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Yuri-san cãi nhau với chồng rồi bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Có mà ông chồng bị Yuri-san làm cho khóc thét rồi bỏ nhà đi bụi thì có lý hơn ấy chứ?
“Tên kia, phạt hôn đá lưỡi hai tiếng liên tục nhé.”
“Em đã nói gì đâu!?”
Hình phạt tra tấn tàn khốc quá mức cho phép. Công ước Geneva cũng bó tay. Chắc chắn sẽ tắc thở cho xem.
“Thôi nào, Yuri!”
Thấy hành động bạo ngược của chị hai, mẹ không thể đứng nhìn nên phải can thiệp. Con sẽ đi theo mama suốt đời!
“Một tiếng thôi. Còn người khác đang chờ nữa.”
“Mọi người thôi ngay cái trò xếp hàng chờ đến lượt được không ạ?”
Nee-san lẩm bẩm gì đó kiểu như “Đành chịu thôi vậy”. Cái gì? Này, cái gì chịu cơ?
“Hôn hít để sau đi, thế căn chung cư này thì tính sao?”
“Ừm. Có thể dùng làm tiền đặt cọc, hoặc để làm nơi ở cho Yuri hay Yukito sau này khi kết hôn. Mẹ cũng có thể dùng làm văn phòng khi ra ở riêng, dù sao cũng không còn nợ nần gì. Chuyện đó để sau hãy tính. Cũng đâu phải chuyển đi ngay đâu.”
Đúng vậy, căn chung cư này không phải nhà thuê mà là do mẹ mua mới. Là căn 3LDK nên có phòng riêng cho tất cả mọi người, khá rộng rãi. Nợ vay mua nhà cũng đã trả hết.
Dù mẹ có là người phụ nữ thành đạt đi nữa thì việc mua đứt một lần cũng rất khó khăn, nhưng ở đây lại có sự xuất hiện của ông chú kia. Theo lời mẹ, bố mẹ chồng (ông bà nội tôi) và bố mẹ của người phụ nữ tên Tsubaki mà ông chú nhắc đến đã vô cùng tức giận trước hành động ngu xuẩn của ông ta nên đã chi trả một khoản tiền bồi thường khổng lồ. Dĩ nhiên, bản thân ông chú cũng phải nộp một khoản tiền bồi thường lớn. Đó chính là nguồn vốn để mua căn chung cư này.
Vì thế, căn hộ này vẫn còn mới và có giá trị tài sản cao. Dù sắp tới đợt tu sửa quy mô lớn, nhưng nếu tính cả lạm phát, thì khi bán đi chắc cũng thu về được số tiền tương đương lúc mua.
“Vậy thì làm nhà tân hôn cho chị và Yukito cũng được đấy chứ. Hai chị em mình sẽ cùng nhau sống một cuộc sống dâm dục nhé.”
“Không có đâu.”
“Thế không được. Mẹ bị cho ra rìa một mình thì buồn lắm.”
Sống chung với Yuri-san thì có bao nhiêu phòng trẻ em cũng không đủ đâu.
“N-Này. Chuyện chung cư tính sau, giờ quyết định chuyện ngôi nhà trước đã!”
“Xin lỗi. Mẹ lạc đề mất rồi.”
“Đầu tiên là chọn nhà xây sẵn hay nhà thiết kế riêng, mẹ tính chọn cái nào?”
Tôi viết ưu nhược điểm của từng loại lên bảng trắng.
Nhà xây sẵn, đúng như tên gọi, là nhà được bán khi đã xây xong. Chỉ việc mua sản phẩm hoàn thiện nên ký hợp đồng xong là có thể dọn vào ở ngay. Không cần chờ đợi thi công, giá cả cũng rẻ. Tất nhiên, không có chỗ cho việc yêu cầu thay đổi thiết kế hay công năng ngôi nhà.
Ngược lại, nhà thiết kế riêng đúng như tên gọi là sẽ quyết định mọi thứ từ con số không. Phức tạp, tốn thời gian và chi phí hơn nhiều, nhưng bù lại có thể tùy ý tùy chỉnh để xây nên ngôi nhà lý tưởng. Đó chính là cái thú của việc xây nhà riêng.
“Chắc là nhà thiết kế riêng nhỉ. Mẹ cũng ao ước có một căn như vậy, các con có nguyện vọng gì thì cứ nói nhé?”
Mẹ đã chọn con đường chông gai. Chướng ngại vật chất đống. Có vô vàn thứ phải quyết định.
Tôi nêu ngay ý kiến đầu tiên nảy ra trong đầu. Chỉ có lúc này thôi!
“Dạo gần đây ý thức về an ninh tăng cao, con nghĩ phòng riêng cũng cần có khóa.”
Đây là ý kiến dựa trên quan điểm phòng chống tội phạm. Không thể gạt bỏ được đâu. Fuhahahahaha.
“Làm được thì làm nhé.”
“Cảm ơn câu trả lời không có lấy một chút đáng tin cậy nào.”
Xem ra khả năng thành hiện thực là cực thấp. Ý thức bảo mật kém y hệt mấy ông quản lý trung niên dán mật khẩu máy tính lên màn hình vậy.
“Chị thích bồn tắm rộng rãi, chắc là cỡ hai người vào vừa ấy.”
Trước yêu cầu của nee-san, tôi kiểm tra tài liệu lấy từ các công ty xây dựng lớn và nhà thầu.
“Chị định sống thử với bạn trai à? Hay là tính đến chuyện tắm cho em bé hoặc chăm sóc người già——”
“Hả? Đương nhiên là tắm cùng em rồi.”
“!?”
“Đúng ha. Tuy tốn tiền điện nước một chút nhưng duỗi chân ra được thì cũng thư giãn, mẹ cũng muốn bồn tắm rộng rãi để có thể tắm chung.”
“Mẹ có dự định tái hôn hả? Mẹ vẫn còn trẻ chán, đẻ đứa thứ ba vẫn ngon lành mà.”
“Con nói gì vậy. Mẹ tắm cùng con cơ.”
“!?”
Tôi ngạc nhiên đến mức mệt mỏi rồi nên cố tình không thèm Tsukkomi nữa. Đây là thành quả của sự nhẫn nại như sắt thép đấy.
“……Ra là vậy. Bồn tắm nguyên khối (Unit bath) là phổ biến, nếu lớn hơn một tsubo (3.3m2) thì có các kích thước chuẩn như 1624. Còn bồn tắm xây tự thiết kế thì cả vật liệu lẫn kích thước đều có thể đặt làm hoàn toàn.”
Tôi buột miệng trầm trồ. Chỉ riêng phòng tắm thôi đã thâm sâu thế này rồi. Nếu quyết định hết từ toilet, bếp, phòng khách, phòng ngủ, tường ngoài, đường nước, cách nhiệt, ngoại thất, thì không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian đây.
Tuy nhiên, tôi là Kokonoe Yukito, người đàn ông không tha thứ cho những ngôi nhà kém chất lượng. Tôi sẽ thiết kế chú trọng công năng hơn là mẫu mã, và trong quá trình thi công, tôi định sẽ không quên mang cà phê lon hay kem đến biếu các bác thợ đâu.
“Phải rồi, hay là lắp kính một chiều ở một góc phòng tắm đi? Em chắc cũng có lúc muốn nhìn trộm chị tắm mà đúng không.”
“Có cái khỉ khô ấy.”
Trước đề xuất không thể hiểu nổi dù chỉ một milimet của bà chị, tôi không nhịn được mà phải bật lại ngay.
“Muốn nhìn, hay là miệng nói không muốn nhưng trong lòng thì muốn, chọn cái nào!?”
“Em muốn nhìn.”
“Hư quá nha. Cứ chờ đấy mà tận hưởng.”
“Vâng.”
Thua rồi. Tôi thua rồi. Mẹ vừa uống trà lúa mạch vừa ngán ngẩm nhìn. Dạo này trời nóng thật đấy.
“Hai đứa này thật là…… Ngoài ra, tầng một mẹ muốn có phòng khách và một phòng kiểu Nhật (Washitsu). Có tủ quần áo không gian lớn để đồ thì tiện lắm. Tầng hai, có thể Setsuka cũng sẽ đến ở, nên mẹ muốn có bốn phòng. Có thêm gác mái nữa thì vui.”
Tôi phác thảo sơ đồ mặt bằng để hiện thực hóa kế hoạch của mẹ, người đang mơ màng kể về ngôi nhà lý tưởng.
“Phòng ngủ chính là phòng của em nhé.”
“Chị tính chiếm đóng phòng em lần nữa mà không biết chừa à, bái phục thật đấy.”
Dự tính là rộng hơn 8 tatami. Sân vườn thì sao nhỉ? Có thể dùng để làm vườn hoặc nướng BBQ, có thì tiện thật đấy, nhưng việc dọn cỏ dại hay quản lý cũng phiền phức.
“Nếu là nhà riêng cho bốn người ở, thì chắc cần khoảng 40 tsubo (khoảng 132m2). Nếu trên 200m2 thì thuế tài sản cố định sẽ tăng, nên tối ưu nhất là làm nhà dưới 60 tsubo (khoảng 198m2).”
Nếu muốn đảm bảo chỗ đậu xe, phòng tắm, phòng khách và phòng ngủ rộng rãi thì diện tích lớn hơn 40 tsubo là tốt nhất. Tuy nhiên, điều đó lại tiềm ẩn một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Giá cả thì chưa bàn tới, nhưng tìm đất có vẻ khó đây……”
Tôi thử tra cứu, nếu ở vùng quê thì đất rộng 200m2 tìm đâu cũng có mà giá lại rẻ, nhưng ngặt nỗi ở khu vực lân cận đây thì đất dưới 100m2 cũng nhiều mà giá lại cực chát.
Hèn gì trung tâm thành phố toàn chung cư. Trước tiên phải kiếm được đất đã.
“Chắc mẹ cũng thử hỏi thăm ở công ty xem sao.”
Tự nhiên thấy hăng hái hẳn lên. Đây là một nhiệm vụ trọng đại. Tôi là gia chủ đời hiện tại của nhà Kokonoe mà lị.
Đối với một tội nhân đại nghịch như tôi, kẻ đã liên tục làm mẹ khóc, thì để báo đáp tình yêu thương đó, tôi sẽ thực hiện ước mơ của mẹ. Đó chính là sự chuộc tội, cũng có thể coi là trách nhiệm mà tôi phải hoàn thành.
Mẹ đã chuẩn bị sẵn căn chung cư này rồi. Mẹ đã tạo ra nơi chốn để tôi thuộc về.
Vậy thì, từ giờ trở đi, việc xây dựng nhà bố mẹ đẻ là nhiệm vụ của tôi. Là sứ mệnh mà tôi phải chinh phục.
Tôi đặt tay lên hai vai mẹ thật mạnh. Ah, tuột rồi.
“Sao vậy Yukito?”
“Nhà thì để con xây cho. Gia chủ đời thứ năm trước của nhà Kokonoe, ngài Kokonoe Garasha Oboromaru, cũng để lại gia huấn là 『Nhà là trụ cột của gia đình』 mà, từ giờ đến lúc đó mẹ và chị cứ nghĩ ra kế hoạch lý tưởng đi!”
“Tổ tiên nhà mình cũng sành điệu gớm nhỉ.”
Tính sơ sơ, cả tiền đất và tiền nhà phải chuẩn bị tầm 200 triệu yên (khoảng 40 tỷ VNĐ). Thấp nhất cũng phải 50 triệu yên (khoảng 10 tỷ VNĐ).
Nếu chọn đất ngoại ô thì giá sẽ giảm mạnh, nhưng chuyện đó cũng cần phải xem xét kỹ lưỡng sau này.
Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ sự thỏa hiệp nào. Tôi nhất định sẽ hiện thực hóa ngôi nhà lý tưởng đáp ứng mọi nguyện vọng của mẹ và nee-san (tiện thể cả Setsuka-san nữa). Bởi vì đó là bản lĩnh của đàn ông mà.
“Cứ tin tưởng giao cho gia chủ nhà Kokonoe là con đây!”
“Hể. Nhà mình có cả hệ thống gia chủ cơ đấy.”
Yuri-san lại đi ấn tượng ở cái điểm kỳ quặc.
“Dạo này sống những ngày tháng hơi buông thả, nên cuộc đời con phải hardcore cỡ này mới thấy yên tâm được. Đời nào con lại để Đại Thánh Mẫu như mẹ phải gánh khoản vay mua nhà suốt 35 năm chứ!”
Nào, sao hả? Cứ thoải mái nhào vô đi, lãi suất thả nổi!
“Ah, tại sao con lại đáng yêu thế này chứ……”
Tôi lại bị ôm chặt cứng. Mới đó mà đã mấy tháng trôi qua kể từ khi tôi nghĩ mẹ sắp chán tôi rồi.
“Ơ kìa, mẹ? Sao thế? Cái này chẳng phải là mô típ quen thuộc——ưm!”
“Này, chị trước chứ. Đừng có chen ngang!”
Trong lúc ý thức mơ hồ vì thiếu oxy, đầu óc tôi vẫn đang xoay vần tính kế kiếm tiền.
◇
“――Đó, chuyện là vậy, mới 16 tuổi đầu mà đã nợ 200 triệu yên rồi. Buồn cười thật.”
“Thu nhập cả đời của một người làm công ăn lương cũng chỉ có ba trăm triệu yên thôi, anh dùng từ nghe uy lực quá đấy Onii-chan!”
Hiori-chan trong bộ váy liền thân đang tròn mắt ngạc nhiên thốt lên “Ghê thậtttt!”.
Ở điểm này, đúng là chị em có khác, đâu đó vẫn thoáng thấy bóng dáng của Hinagi-chan.
“Nếu có thể thì anh muốn kiếm đủ số đó trước năm 20 tuổi.”
“Bình thường thì đó là độ tuổi bắt đầu kiếm tiền mà Onii-chan!?”
Việc tốt chớ chần chừ. Kế hoạch xây nhà đã bắt đầu rồi. Không thể cứ lề mề chờ đến lúc tôi trưởng thành được.
Hiện tại là thời cơ tuyệt vời. Cơn sốt giá gỗ kéo dài từ vài năm trước đang dần hạ nhiệt. Mặt khác, cơn sốt giá sắt thép vẫn chưa thấy hồi kết, nên có lo ngại rằng giá nhà ở sẽ còn tăng cao hơn nữa trong tương lai. Binh pháp có câu tốc chiến tốc thắng, chuyện nhà cửa cũng y như vậy.
“Onii-chan, cảm ơn anh vì hôm nay nhé. Em sẽ trân trọng chiếc ly này!”
Hiori-chan cười tít mắt, giơ chiếc ly lên trước ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu lấp lánh bảy sắc cầu vồng.
Mới vài tiếng trước, khi tôi đang định đi trải nghiệm làm gốm Edo Kiriko thì Hiori-chan liên lạc bảo “Em có chuyện muốn nhờ tư vấn”. Tiện thể nên tôi đã rủ em ấy đi cùng luôn.
Có vẻ Hiori-chan cũng rất thích thú, em ấy đang ngắm nhìn chiếc ly với vẻ đầy cảm xúc. Chính tay mình làm nên chắc hẳn cảm động hơn nhiều. Trên đường về sau khi mua đồ lưu niệm Edo Kiriko cho gia đình, tôi quyết định ghé vào khu ẩm thực của trung tâm mua sắm nghỉ ngơi và nghe chuyện của Hiori-chan.
“Hinagi-nu vẫn khỏe chứ?”
“À. Hình như là sửa bản thảo? Chị ấy có vẻ bận rộn với công việc lắm. Thiếu ngủ nên tóc tai bù xù, ngày nào cũng rên rỉ đến tận đêm khuya. Onee-chan bây giờ xấu xí cực kỳ.”
Hiori-chan buông lời cay đắng mà không hề có ác ý. Cách đây ít lâu Hinagi bị Hiori-chan tuyệt giao, quan hệ tồi tệ vô cùng, nên có lẽ khúc mắc đó vẫn còn sót lại.
“Phải rồi! Onii-chan, lát nữa anh đến nhà em không? Nếu bị anh nhìn thấy bộ dạng lúc này, chắc onee-chan sẽ phun hết mọi loại dịch thể trong người ra rồi quằn quại mà chết mất. Đến tiễn vong chị ấy đi!”
“Kể ra thì anh cũng muốn xem thử đấy, nhưng mà Akane-san đáng sợ lắm nên chắc không được đâu.”
“Eh—”
Xin lỗi Hiori-chan đang có vẻ không phục, nhưng tôi chỉ có thể cầu mong tình cảm chị em họ được cải thiện mà thôi.
Hiori-chan vừa bảo “Bí mật nhé?” vừa cho tôi xem bức ảnh chụp trộm Hinagi hiện tại.
Vì danh dự của Hinagi-nu, tôi quyết định giữ im lặng. Hãy sống mạnh mẽ lên nhé.
“Onii-chan, cảm ơn anh lần nữa nhé. Onee-chan đã tươi tỉnh hơn trước nhiều rồi. Ở nhà chị ấy cũng bắt đầu cười nói. Bố mẹ em đều thấy nhẹ nhõm. Nếu không có anh, chắc chị ấy vẫn còn ủ dột lắm…… Tuy là, tất cả đều do chị ấy tự làm tự chịu.”
“Không hẳn đâu. Hinagi mạnh mẽ lắm. Ít nhất là hơn anh nhiều.”
Cô ấy chỉ một lòng mài giũa tình cảm của mình. Mài mòn trái tim đến cực hạn, đủ để xuyên thủng cả đá.
Những gì tôi làm chỉ là đạp phanh trước sự nguy hiểm đó mà thôi. Hinagi đã định vứt bỏ tất cả. Đuổi theo tôi, chỉ nhìn về phía tôi. Nhưng điều đó còn lâu mới là hạnh phúc.
Nhắc mới nhớ, gần đây tôi cũng vừa nghe một câu chuyện như thế. Câu chuyện về một gã đàn ông ngu ngốc đã vứt bỏ tất cả, nhưng rốt cuộc vẫn không có được thứ mình khao khát.
“Việc onee-chan bắt đầu viết tiểu thuyết cũng là do anh gợi ý nhỉ? Em ấy mà, em cảm giác mình lờ mờ hiểu được những gì anh đang suy tính. Anh là——”
Hiori-chan không nói nốt phần còn lại. Từ xưa đã vậy, Hiori-chan là một cô bé thông minh, có khả năng đồng cảm cao và rất nhạy bén với những thay đổi nhỏ trong cảm xúc.
“Thực ra thì, câu trả lời đã có từ lâu rồi. Không phải là anh đang trốn tránh đâu.”
“Onii-chan……”
Việc gợi ý Hinagi viết tiểu thuyết, hay việc điều Shiori sang đội bóng rổ nữ, về bản chất đều giống nhau.
Việc hướng ánh mắt của các cô gái ấy sang hướng khác, những ánh mắt nhất kiến chung tình đến mức đôi khi như muốn tự hủy hoại bản thân, là vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Việc họ chấp nhận đề xuất đó, có lẽ là do đâu đó trong thâm tâm, họ đã cảm nhận được. Cảm nhận được câu trả lời của tôi đối với lời tỏ tình của họ.
Nhận lấy quả bóng chứa đựng lời tỏ tình, tôi gửi gắm tâm tư vào đó và chuyền đi.
Tôi không thể đáp lại tình cảm của họ. Ít nhất là tôi của lúc này.
Thế nhưng, được tỏ tình và từ chối. Mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn giản đến mức mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ như thế.
Dù có bị từ chối, họ cũng tuyệt đối không bỏ cuộc. Điều đó giống như nước cờ lặp (Sennichite) trong Shogi vậy, cứ lặp đi lặp lại một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Vì thế, cần phải có một con đường khác, một khả năng mới.
“Anh chẳng thể làm được gì cả đâu.”
Tôi hoàn toàn bất lực, và việc có chấp nhận câu trả lời hay không là tùy thuộc vào họ.
“Không đâu. Không phải thế. Không phải thế đâu! Có rất nhiều việc chỉ có Onii-chan mới làm được, chính vì thế xung quanh anh lúc nào cũng náo nhiệt, bọn em thấy điều đó thật chói lọi, muốn được đến gần dù chỉ một chút, nên mới đuổi theo. Bởi vì, Onii-chan là một người anh trai đáng tin cậy mà.”
Sự tin tưởng của Hiori-chan đè nặng lên vai tôi. Tôi không biết. Ngay cả manh mối để giải quyết cũng không.
Phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì? Câu trả lời cho lời tỏ tình vốn đã được đưa ra rồi.
Nếu từ chối mà quan hệ thay đổi, thì đó là điều đương nhiên. Nếu họ đến với người khác, tôi sẽ thật lòng ủng hộ. Nhưng nếu họ tuyệt đối không bỏ cuộc thì sao? Liệu có tồn tại giải pháp nào cho chuyện đó không?
Một bài toán nan giải rối rắm không lời giải. Liệu sẽ có ngày giải được nó chăng?
Khi tôi đang thẫn thờ suy nghĩ, Hiori-chan mở lời như thể vừa hạ quyết tâm.
“――Onii-chan. Làm ơn, hãy cứu bạn của em với!”
