Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 4

Vol.4 (LN) - Chapter 2:「Kẻ xâm nhập Mùa Hạ」

Chapter 2:「Kẻ xâm nhập Mùa Hạ」

——Đang dần tan chảy.

Cái ngày thường vốn đã đóng băng. Những tháng ngày mà tôi ngỡ sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Tôi đã bỏ cuộc. Ước mơ không thành, nguyện cầu không đơm trái.

Lẽ ra thời gian của tôi đã dừng lại từ lâu, trong cái lạnh lẽo tê tái.

Từ lúc nào, cảm xúc đã hao mòn, những nụ cười hay nỗi buồn từ tận đáy lòng cũng vơi dần đi.

Lạc mất tương lai, tôi đã sống những ngày tháng vô vị khá lâu rồi. Chắc chắn sau này cũng sẽ như vậy thôi, tôi đã chấp nhận sự thật đó như một điều hiển nhiên. Thế mà. Chỉ một cuộc gặp gỡ duy nhất.

Không, là “tái ngộ”.

Một ngọn lửa rực cháy âm ỉ đang dần dần làm tôi tan chảy, những tháng ngày đáng lẽ phải đình trệ lại bắt đầu tăng tốc.

Biến đổi khí hậu đột ngột xảy ra trong kỷ băng hà. Chu kỳ Dansgaard-Oeschger.

Cứ như thể một sự thay đổi dữ dội đến mức điên cuồng như vậy đang ập đến với tôi.

Người ta nói rằng thứ đã chấm dứt kỷ băng hà chính là lượng khí carbon dioxide bị giam giữ dưới đáy biển. Và thứ gây ra điều đó dường như là các dòng hải lưu. ——Cuộc đời tôi đang cuộn trào sóng dữ.

Ngọn lửa sục sôi. Cuộc tái ngộ với cậu ấy đã mang lại sự thay đổi cho tôi ư?

Nếu vậy, ngọn lửa này chắc chắn là thứ đã ngủ yên trong tôi. Thứ mà tôi đã giam cầm.

Tôi đã bỏ cuộc, đã nghĩ rằng mình vứt bỏ nó rồi. Nhưng không phải. Tôi vẫn còn giữ nó.

Giống như CO2 bị nhốt dưới biển sâu, bên trong tôi, ngọn lửa ấy vẫn còn sót lại. Vẫn âm ỉ cháy. Nó vẫn kiên nhẫn đợi chờ tận sâu thẳm trái tim, chờ ngày làm tan chảy lớp băng giá.

Lớp băng dày đang tan ra. Kỷ băng hà sắp kết thúc.

Liệu tôi có thể mơ thêm lần nữa, có thể theo đuổi ước nguyện thêm lần nữa được không?

Thời khắc băng tan. Tôi, người đáng lẽ đã dừng lại.

——Kim đồng hồ bắt đầu chuyển động, phát ra âm thanh kẽo kẹt gỉ sét.

“Lâu rồi không gặp…… nhỉ. Em vẫn khỏe chứ Misaki?”

“Vâng, tôi vẫn khỏe. Trông Mikiya-san có vẻ hơi mệt mỏi đấy.”

Cảm nhận đúng như những gì nhìn thấy. Lời đầu tiên thốt ra không phải là niềm vui tái ngộ mà là lời hỏi thăm sức khỏe.

Có lẽ điều đó chứng tỏ chúng tôi đã có tuổi rồi. Mọi thứ đều khác xa so với cái thời còn sống hết mình tuổi trẻ. Khoảng thời gian trôi qua quá dài khiến tôi bất giác chìm vào hồi ức.

Tôi mời anh ta vào nhà từ cửa. Đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Việc người đó đang ở ngay trước mắt khiến tôi chưa quen, cảm thấy có chút không thoải mái.

Người hôn phu chưa cưới cũ lâu ngày mới gặp, Unabara Mikiya, có vẻ bận rộn công việc nên gương mặt trông khá hốc hác. Khuôn mặt trong ký ức của tôi trông tinh anh và hoạt bát hơn nhiều, nhưng tôi tự nhủ chắc anh ta cũng đã trải qua nhiều chuyện. Tôi không định hỏi cặn kẽ từng chút một, nhưng khi gặp lại thế này, những kỷ niệm về những ngày tháng hoài niệm bên anh lại ùa về.

Giám đốc đương nhiệm của lữ quán Unabara lâu đời. Hồi đó, anh vẫn chỉ là người học việc.

Là con trai của bà chủ, nhưng anh ta đã kết hôn rồi, và vợ anh ta chắc hẳn là bà chủ hiện tại. Kể từ khi chia tay, tôi không biết rõ chi tiết, nhưng mẹ anh ta chắc giờ đã trở thành Đại bà chủ rồi nhỉ.

Liệu có bao giờ tôi được gọi như thế không nhỉ…… Đến giờ thì ngay cả tưởng tượng cũng khó.

Đó có thể là tương lai đã từng tồn tại, nhưng là tương lai tôi không thể nào với tới.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. Duyên phận với anh ta đã đứt đoạn từ lâu rồi.

“Tôi đã nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại nữa cơ.”

“Em khắt khe thật đấy.”

Anh ta cười khổ. Đã một khoảng thời gian khá dài trôi qua. Có những tình cảm vẫn âm ỉ cùng với sự hối tiếc và luyến lưu, nhưng cũng có những tình cảm đã được sắp xếp và rạch ròi dứt khoát.

Cảm xúc tôi dành cho Mikiya, giờ đây dù tốt hay xấu cũng đã trở nên bình lặng.

Không còn xao xuyến, cũng chẳng còn bực dọc. Đặc biệt là, không còn ôm ấp tình cảm đặc biệt nào nữa.

“Nhưng mà, tôi ngạc nhiên đấy. Không ngờ Mikiya-san lại liên lạc với tôi.”

“Anh muốn gặp em mà.”

Nghe những lời không tưởng, tôi nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Câu trả lời mơ hồ chẳng biết là thật hay giả. Tôi không còn là trẻ con để mà tin ngay những lời đó.

“Anh không nghĩ xem tôi cảm thấy thế nào sao?”

“Anh có nghĩ chứ! Dù vậy anh vẫn muốn gặp em. Nên anh mới đến đây.”

Vẻ mặt căng thẳng của anh ta cho thấy anh cũng đã trải qua không ít gian khổ.

Vài ngày trước, anh ta gọi điện cho tôi. Anh ta nói muốn gặp mặt nói chuyện một lần.

Nói cái gì ngốc nghếch vậy. Nếu là tôi của trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện gặp mặt.

Cả giận dữ, đau buồn, lẫn những kỷ niệm vui vẻ, tất cả đều đã trở thành quá khứ nhuốm màu phai nhạt.

Đến tận bây giờ, tôi chỉ tò mò tại sao người đã vứt bỏ tôi lại muốn gặp mặt mà thôi.

Dù có chút do dự, nhưng tôi đã quyết định gặp.

Và rồi vừa nãy, anh ta đột ngột liên lạc bảo: “Anh đang ở gần đây, gặp nhau được không?”.

Lẽ ra gặp ở ngoài thì tốt hơn, nhưng vì lát nữa tôi có hẹn nên không thể ra ngoài, đành phải gặp tại nhà thế này. Mấy cái khoản này, Mikiya-san vẫn kém tinh tế như ngày nào.

“Vậy rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay tôi có hẹn. Không dành nhiều thời gian cho anh được đâu.”

“Ra là vậy à. Xin lỗi em nhé. Anh bận tối mặt tối mũi, liên lạc bảo muốn gặp em là thế nhưng mãi chẳng sắp xếp được thời gian. Đúng lúc có việc gần đây nên anh nghĩ tranh thủ ghé qua gặp em một chút thôi cũng được.”

Cười khổ, anh ta nhấp một ngụm cà phê. Tôi đã pha hơi đậm một chút theo sở thích của anh.

“Hương vị hoài niệm thật.”

“Vị giác của anh, vẫn không thay đổi nhỉ.”

Hồi đó, tôi cũng hay pha cà phê thế này. Thời gian bên nhau lại hiện về.

Lời nói của Mikiya-san không phải là câu trả lời tôi cần, nhưng có vạch trần cũng chẳng để làm gì nên tôi bỏ qua, hùa theo câu chuyện. Vừa nói chuyện vừa chìm đắm trong chút hoài niệm.

“Mẹ anh vẫn khỏe chứ?”

“À. Bà ấy khỏe re. Dù anh đã làm giám đốc rồi mà ngày nào cũng bị bà ấy rèn giũa nghiêm khắc lắm.”

“Vẫn không thay đổi nhỉ. Thế thì yên tâm rồi.”

Cuộc trò chuyện cứ vòng vo tam quốc mãi. Thực ra, cả hai đều chẳng muốn nói mấy chuyện này. Dẫu vậy, vẫn cứ thấy cần thiết. Người lớn thật phiền phức. Không thể sống mà thiếu những lời xã giao.

Giờ tôi cũng chẳng muốn báo cáo tình hình gần đây làm gì, nhưng đây cũng là phép lịch sự. Dù đã tan vỡ, nhưng họ là những người đã suýt trở thành gia đình của tôi một lần. Gặp lại thế này mà bảo không bận tâm thì cũng khó.

“Em sống một mình ở đây à?”

“Chung cư dành cho một người mà. Đương nhiên rồi.”

“Thì đúng là vậy nhưng mà…… hửm?”

Ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc cốc đặt ở góc bàn.

Đó là thứ tôi chuẩn bị cho vị khách chính thức dự kiến sẽ đến sau đây. Việc Mikiya-san đến là một sự cố bất ngờ, nên tôi không kịp dọn đi.

“Cái này là……?”

Anh ta đưa tay định cầm lấy nó. Thấy hành động đó, tôi buột miệng quát lớn.

“——Đừng chạm vào!”

Chính tôi cũng bối rối trước âm lượng giọng nói của mình.

Anh ta giật mình phản ứng lại, đặt chiếc cốc xuống bàn. 

“X-Xin lỗi! ……Lát nữa em có hẹn gặp bạn trai à? Hôm trước em bảo vẫn độc thân mà. Nếu không phải thế thì anh đã chẳng thể đến gặp em như thế này.”

“Không phải đâu. Kìa, anh thấy cái thùng các-tông đằng kia không? Hôm nay máy tính mới được giao đến. Tôi mù tịt về máy móc nên nhờ một người bạn đến cài đặt giúp thôi.”

“Ra là vậy. Anh yên tâm rồi.”

Có lẽ ngạc nhiên trước thái độ dữ dội của tôi, anh ta vừa nhìn dò xét vừa lắp bắp giải thích.

Bạn bè. Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi không nghĩ em ấy coi tôi là bạn. Vốn dĩ tuổi tác chênh lệch quá nhiều. Vậy rốt cuộc, là mối quan hệ gì đây.

Có nghĩ bao nhiêu cũng chẳng ra đáp án. Em ấy, Yukito-kun, hiện tại đã quên tôi, mối quan hệ bây giờ rốt cuộc chỉ là giả dối. Lừa gạt, giả vờ, che giấu, chỉ như một người hàng xóm không biết gì cả.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy gợn gợn trước lời nói của Mikiya-san.

“Yên tâm? Tại sao Mikiya-san lại yên tâm? Đâu có liên quan gì đến anh. Hơn nữa việc anh đang gặp tôi thế này vợ anh có biết không đấy? Chắc cô ấy sẽ không vui vẻ gì đâu nhỉ.”

Unabara Mikiya là người đã có gia đình. Sau khi vứt bỏ tôi, anh ta đã kết hôn với người phụ nữ quen qua mai mối do mẹ anh, bà chủ Satoko-san, sắp đặt. Con cái đề huề, thuận buồm xuôi gió. Không phải lo lắng về người thừa kế.

Tôi không hận, nhưng gia đình, con cái, công việc. Anh ta có tất cả những thứ tôi từng khao khát.

Chính vì thế, có thể nói tôi quyết định gặp Mikiya-san cũng vì lẽ đó.

Tất cả đã kết thúc trong quá khứ. Giờ có làm gì cũng chẳng thay đổi được gì.

Tuy nhiên, đó chỉ là quan điểm của tôi, còn đối với vợ anh ta, sự thật chồng mình đi gặp người yêu cũ chắc chắn chẳng vui vẻ gì. Có bị nghi ngờ ngoại tình cũng không cãi được.

Là phụ nữ với nhau, tôi không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có. Tôi không biết anh ta có chuyện gì, nhưng xong việc thì tôi chỉ muốn anh về sớm cho.

Thế nhưng, lời tiếp theo anh thốt ra lại vượt xa tưởng tượng của tôi.

“Anh và Sachiko đã ly hôn ba năm trước rồi. Đến tận phút cuối, cô ấy và mẹ vẫn cơm không lành canh không ngọt. Đứa bé đi theo Sachiko. Ngu ngốc thật. Nếu thế thì, anh vứt bỏ em để làm cái gì chứ……”

“Hả?”

Anh ta, Unabara Mikiya nhìn thẳng vào tôi.

Như ăn năn, như hối hận, anh thốt ra từng lời khó nhọc.

“——Misaki, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”

Tự hào là một nam sinh trung học khỏe mạnh và lành mạnh, nhưng dù có là kỳ nghỉ hè đi chăng nữa, liệu một nam sinh trung học đàng hoàng có đến nhà một quý cô rảnh rỗi giữa thanh thiên bạch nhật không? Không đời nào! Ah, vốn dĩ Himiyama-san chưa kết hôn nên không phải là quý bà (madame) mà là quý cô (mademoiselle) mới đúng, suýt thì nhầm, nguy hiểm quá.

Mấy chuyện này mà lỡ miệng nói sai là chạm ngay vào vảy ngược của phụ nữ. Lúc đó thì chỉ có nước hứng trọn sát thương cực lớn từ họ thôi. Còn đối phương sau đó sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn (thực ra là không đâu).

Nói gì thì nói, đối với tôi, Himiyama-san là thiên địch ở mức độ X-rated (cấm trẻ em).

Đối với một kẻ chỉ dừng lại ở mức R-rated (hạn chế khán giả) như tôi thì cô ấy đúng là đối thủ ở đẳng cấp hoàn toàn khác, kể từ khi gặp nhau đến giờ tôi toàn thua liểng xiểng. Một cuộc chiến cầm chắc thất bại. Mà vốn dĩ tỉ lệ chạm trán cũng cao quá mức quy định.

Tôi đã từng nghĩ hay là đánh dấu số lần thua liên tiếp lên đùi cô ấy bằng chữ “chính” (正), nhưng vì là nam sinh trung học lành mạnh nên tôi quyết định thôi. Yuri-san thì chẳng lành mạnh chút nào nên đã viết bằng bút dạ dầu rồi.

Dù phải dấn thân vào vùng nguy hiểm như vậy, nhưng hôm nay tôi lại thấy khá thoải mái.

Chuyện là, chiếc máy tính tôi đặt hôm nọ hình như hôm nay đã được giao đến. Tuy là Himiyama-san nhờ, nhưng người chọn cấu hình BTO và đặt hàng là tôi. Đã nhận lời cài đặt giúp thì phải hoàn thành đến cùng mới là có trách nhiệm chứ.

Mỗi lần đến chơi đều được chiêu đãi bánh ngọt hay cookie, thấy ngại quá nên hôm nay tôi có mang theo Mizuyokan làm quà. Này, Mizuyokan ngon mà.

Một trong số ít sở thích của tôi là đi ăn đồ ngọt, nhưng vì quá đam mê cộng thêm đang nghỉ hè nên dạo gần đây tôi chuyển sang tự làm bánh kẹo. Cũng một phần do chuyển sang làm việc tại nhà, mẹ tôi đã đảm nhận việc nấu nướng nên tôi đâm ra rảnh rỗi, nhưng khổ nỗi hễ ngửi thấy mùi là bà chị tôi lại sán đến, đúng là đau đầu. Mà thôi kệ chuyện đó đi.

Bên ngoài trời nắng vẫn chói chang như mọi khi. Chỉ ra ngoài một chút thôi mà mồ hôi đã rịn ra rồi. May mắn là hàng xóm láng giềng, căn chung cư Himiyama-san sống chỉ cách có một quãng ngắn.

Dù trời nóng thế nào, Kokonoe Yukito tôi đây vẫn quyết tâm không dùng thang máy mà đi thang bộ để rèn luyện sức khỏe. Mồ hôi vã ra như tắm nên tôi phải dùng khăn giấy ướt lau người và điều hòa lại nhịp thở.

Chết dở, biết thế để lúc về hẵng tập. Có thằng ngốc nào lại để mồ hôi nhễ nhại trước khi vào nhà người khác thế này không chứ. Vốn dĩ Himiyama-san đã là một đối thủ khó nhằn với khoảng cách vật lý bằng không, nay cô ấy còn trang bị thêm cả phong cách nữ sinh trung học nữa. Tôi sẽ không thua trước sự cám dỗ đâu. Oh—!

Lấy lại tinh thần, khi đến trước cửa phòng Himiyama-san, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông.

Nghe những lời đó, trong tôi chỉ toàn là những dấu hỏi.

Tại sao anh lại nói những điều như vậy? Làm lại từ đầu. Rốt cuộc là làm lại cái gì?

Mối quan hệ giữa hai chúng ta ư? Vào lúc này sao? Sau khi đã đường ai nấy đi, rồi gặp lại nhau chỉ trong vài phút ngắn ngủi?

Rốt cuộc có thể làm lại được gì đây. Tôi không còn trẻ đến mức dễ dàng gật đầu đồng ý trước những lời nói đó. Dù cho hai bên có tình cảm với nhau, thì cũng có những chuyện lực bất tòng tâm.

Tôi đã nếm trải điều đó đến mức chán ngấy rồi. Nếu chỉ là người yêu thì không nói làm gì, nhưng khi tính đến chuyện kết hôn, mối quan hệ không chỉ dừng lại ở hai người. Khi trở thành gia đình, tư cách đó sẽ bị đem ra soi xét.

Đó là điều hiển nhiên. Và tôi đã không có tư cách đó.

“Tôi không ngờ đến nước này rồi anh lại nói ra những lời như vậy đấy……”

“Anh xin lỗi. Nhưng anh nghiêm túc đấy! Nếu hiện tại em chưa có ai, thì hãy suy nghĩ lại được không. Một lần nữa, cùng với anh, chỉ hai chúng ta thôi.”

Lời nói đó vang lên nghe thật sáo rỗng. Trái ngược với lời lẽ đầy nhiệt huyết của anh ta, cảm giác khó chịu bủa vây lấy tôi trước cả niềm vui hay hạnh phúc. Tôi không nghĩ anh ta đang nói dối. Nếu đã ly hôn và thanh toán xong mọi quan hệ, thì từ giờ anh ta có đến với ai cũng là quyền tự do của anh.

Và người được chọn đó là tôi sao?

Tại sao——? Vì——thích ư? Nhưng, nhưng mà, nhưng mà!

Chính vì thế, tôi không thể tin anh ta được.

“Tại sao?”

Câu nói y hệt suy nghĩ trong lòng buột ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên.

“Bởi vì, anh thích em. Anh không thể quên được Misaki——”

“Nếu vậy, tại sao!”

Tôi suýt nữa thì to tiếng, may mà kìm lại được.

Tôi đã sắp xếp xong cảm xúc từ lâu rồi. Vậy mà, lòng tôi lại dậy sóng đến thế này. Tôi đã chấp nhận rồi mà. Tôi tưởng mình đã cam chịu rồi. Một tương lai mà tôi đã từ bỏ.

Sở dĩ tôi suy nghĩ như thế này, cũng là do gần đây tôi đã gặp lại cậu bé đó.

“Tại sao, lúc đó Mikiya-san không chiến đấu vì tôi?”

“Chuyện đó là……”

“Lúc đó anh đã không bảo vệ tôi mà.”

Tôi hiểu. Anh ta có cách sống của mình. Anh ta là người thừa kế của lữ quán. Là giám đốc tương lai, anh ta có rất nhiều thứ không thể vứt bỏ. Chính vì thế, đành chịu thôi. Tôi đã tự thuyết phục bản thân như vậy. Chỉ có thể làm vậy thôi. Vốn dĩ lỗi là do tôi. Tôi không thể trách anh ta được.

Chia tay thôi. Lúc đó, tôi chỉ biết gật đầu trước lời nói ấy. Gạt bỏ tất cả để đến với nhau. Tôi không còn đủ ngây thơ để chọn con đường như vậy.

Làm sao có thể so sánh được. Dẫu vậy, tôi vẫn lỡ suy nghĩ.

Về cậu bé đã một mình chiến đấu chống lại cả thế giới. Dù thương tích đầy mình, em ấy vẫn ngoan cố giữ vững lập trường. Bị chính lưỡi dao đó băm vằm trái tim đến tan nát.

Bình thường không ai có thể hành xử như vậy. Một thứ gì đó quan trọng, một thứ gì đó không thể vứt bỏ, những thứ ấy cứ dần dần trói buộc con người ta. Con người ai cũng có nỗi sợ mất mát. Chẳng lẽ em ấy không có nỗi sợ đó sao?

Nhưng mà, có một cậu thiếu niên như vậy đấy. Dù một mình không thể chiến đấu, nhưng biết đâu đấy, nếu có hai người cùng nhau, thì có lẽ đã vượt qua được. Vậy mà chúng tôi lại chọn con đường chia ly.

Tin rằng đó là lựa chọn tốt nhất. Không chiến đấu, tuân theo sự sắp đặt của mọi người. Đã hùa theo như vậy rồi mà.

“C-Cái đó, không phải! Lần này sẽ ổn thôi. Ngay cả mẹ anh cũng——với em!”

“Bà ấy đối với tôi ư?”

Không thể nào. Trực giác mách bảo tôi có điều gì đó không tự nhiên.

Tôi không được mẹ anh ta chấp nhận. Bà phản đối cuộc hôn nhân, và tôi không thể thay đổi được lý do đó. Không thể sinh con nối dõi. Đó là khiếm khuyết chí mạng hơn bất cứ điều gì. Tôi là hàng lỗi, vô phương cứu chữa. Chính vì thế mới lạ. Nếu anh đã ly hôn, thì anh nên tìm người khác mới đúng. Tôi không nghĩ mẹ anh sẽ bận tâm đến một người phụ nữ không thể sinh con như tôi đâu.

Vậy mà, tại sao chứ?

Suy nghĩ của tôi lại quay về điểm đó.

Nhắc mới nhớ, 『Lữ quán Unabara』 đã chuyển hướng sang phục vụ khách du lịch nước ngoài và gia tăng lợi nhuận.

Số lượng khách nước ngoài đến Nhật đã vượt qua con số 30 triệu, các địa điểm du lịch tràn ngập người nước ngoài. Dự kiến con số này sẽ còn tăng, Tổng cục Du lịch còn đặt mục tiêu vượt mốc 40 triệu khách, tình hình đang rất khả quan.

Tuy nhiên, thế giới đã thay đổi chỉ trong chớp mắt. Việc đi lại với nước ngoài bị hạn chế, tình hình trở nên nghiêm trọng đến mức có lệnh cấm nhập cảnh, sự giao thương bị cắt đứt. Chắc chắn lữ quán cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.

“Việc kinh doanh của lữ quán vẫn ổn chứ?”

Hơn nữa, nghe nói một khi đã chuyển hướng sang khách nước ngoài thì khách Nhật sẽ dần rời xa. Do sự khác biệt về văn hóa nên việc phân chia đối tượng khách hàng là điều hoàn toàn hợp lý, nhưng những nơi càng phụ thuộc vào khách nước ngoài thì không chỉ hưởng lợi mà còn ôm cả rủi ro.

“À, ừ. Cũng khá khó khăn. Nhưng nhu cầu đang dần hồi phục rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa là có thể vực dậy được. Anh đã có biện pháp rồi. Cũng đang nhờ ngân hàng cho vay thêm vốn……”

Trong tình cảnh như vậy mà anh ấy lại cất công đến đây để nối lại tình xưa với tôi sao?

Sự bất thường ngày càng gia tăng. Và rồi, tôi nhận ra điều không ổn đó.

“Không lẽ, Mikiya-san. Anh đến đây là do mẹ anh bảo sao?”

“——! Không, không phải. Làm gì có chuyện đó!”

“Anh định lợi dụng tôi sao?”

Tôi hiểu rõ giá trị của quyền lực qua chính trải nghiệm của bản thân. Theo nghĩa đó, có lẽ từ xưa tôi đã được ưu ái. Cũng có nhiều người tiếp cận tôi với toan tính nào đó. Phải chăng vì thế mà từ bao giờ tôi trở nên nhạy cảm với những chuyện như vậy.

“Anh vốn đâu phải người như thế, thật đáng thất vọng.”

“Việc anh vẫn còn thích em là thật lòng! Chỉ là anh muốn mượn sức em một chút thôi.”

“Thứ anh muốn đâu phải là tôi, đúng không?”

“Không phải! Anh thực sự đối với Misaki——”

Bính boong.

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời Mikiya-san.

“Xin lỗi. Đang lúc bận rộn thế này.”

“Em đang có khách à. Hay để hôm khác nhé?”

“Không sao đâu. Được rồi. Xong chuyện rồi mà.”

Himiyama-san nở một nụ cười thoáng chút buồn bã và mời tôi vào.

Ở cửa ra vào có một đôi giày nam. Bảo là đang có khách, không biết là người quen nào đây?

Hoặc có thể là người mời chào tôn giáo, hay nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ cũng nên.

Nhắc mới nhớ, hôm trước có ông chú nào đó lảng vảng trước chung cư, mà Himiyama-san lại sống một mình. Cẩn thận vẫn hơn. Dạo này xã hội loạn lạc lắm.

“Cậu là……?”

Khi bước vào trong, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Bầu không khí toát lên vẻ nghiêm trọng. Tuyệt đối không giống kiểu vui vẻ hòa thuận chút nào. Giữa người đó và Himiyama-san cũng phảng phất sự căng thẳng. K-Khó xử quá! Ơ, tình huống gì đây?

Chẳng hiểu mô tê gì, tôi bèn đưa ra câu trả lời ít bị nghi ngờ nhất.

“Cháu là thợ điện của khu phố này ạ.”

“Thợ điện?”

“Cháu đến để lắp đặt PC ạ (nói kiểu thợ).”

“Sao tự nhiên đổi cách nói chuyện thế Yukito-kun?”

“Tại cháu nghĩ thế cho giống thợ điện khu phố ấy mà.”

“Cũng không giống lắm đâu.”

“A, vậy ạ. Thế thôi ạ.”

Gác chuyện giống hay không sang một bên, người đàn ông kia có vẻ đã chấp nhận lời giải thích của tôi.

“Ra là vậy, cậu là người mà Misaki bảo có hẹn à.”

“Cháu là thợ điện. Xin lỗi vì đã làm phiền lúc hai người đang bận. Cháu thì lúc nào cũng được ạ.”

“Không sao đâu Yukito-kun. Cô cũng muốn sớm dùng được máy tính mà. Đã mất công đến tận đây rồi mà để cháu về thì ngại lắm. Mikiya-san, hôm nay anh về cho được không?”

“À, ừ. Nhưng mà Misaki, anh nghiêm túc đấy. Anh thật lòng muốn cùng em——”

“Mikiya-san, anh thôi đi!”

Himiyama-san lớn tiếng ngắt lời, giọng nói sắc lạnh.

Có lẽ ngạc nhiên trước thái độ đó, người đàn ông đứng dậy đi ra cửa.

“Lần sau anh sẽ lại đến, Misaki.”

“Mikiya-san cũng hiểu mà. Chúng ta đã kết thúc rồi.”

Hai người họ đang nói chuyện gì đó ở cửa ra vào. Chưa đến mức cãi vã, nhưng bầu không khí rất đáng lo ngại.

Không thể tùy tiện xen vào, tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy chiếc cốc đặt trên bàn. Bộ cốc đôi trông quen quen. Trông họ khá thân thiết, điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất.

Hoho, ra là vậy. Hóa ra là hiện trường ngoại tình à?

Ra là vậy cái con khỉ! Sao mình lại chui đầu vào chỗ này thế hả trời?

Liệu mình có bị thủ tiêu vì là nhân chứng không đây. Xin kiếu thế giới phim truyền hình buổi trưa nhé. Tôi muốn về nhà.

Himiyama-san quay lại, nhận ra ánh nhìn của tôi liền luống cuống.

“Đừng hiểu lầm nhé? Cái này không phải chuẩn bị cho Mikiya-san đâu mà là——”

“Không sao đâu ạ. Cô không cần nói hết cháu cũng hiểu mà.”

“Trông mặt cháu là biết chắc chắn không hiểu rồi nên cô phải nói, là thật đấy. Việc Mikiya-san đến hôm nay chỉ là tình cờ thôi, cái này là chuẩn bị cho Yukito-kun đấy.”

“Cháu là người khá tinh ý mà, nên cô đừng bận tâm.”

“Cái đó không gọi là tinh ý đâu. cHÁU có hiểu không đấy?”

Tôi cũng hiểu cảm giác tội lỗi mà. Nhưng mà, tôi nghĩ ngoại tình là không tốt đâu nha……

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bắt đầu xé bao bì kêu soạt soạt để bắt đầu công việc.

BTO là viết tắt của Build To Order (sản xuất theo đơn đặt hàng), nằm ở khoảng giữa hàng bán sẵn và hàng tự lắp ráp. Chỉ cần tùy chỉnh linh kiện theo nhu cầu, không cần phải tự lắp ráp. Vì thế, chỉ cần một tiếng là xong cả cài đặt máy tính lẫn lắp đặt các thiết bị ngoại vi như máy in. Nhân tiện thì đây là loại máy tích hợp cả máy quét. Himiyama-san thuộc kiểu người không tiếc tiền đầu tư ban đầu. Hào phóng y như sự bao dung của CÔ ấy vậy.

“Thế này là tạm ổn rồi ạ. Cô có nắm được cách sử dụng không?”

“Cảm ơn cháu nhé. Bản thân máy tính thì cô dùng nhiều rồi nên không sao đâu.”

Himiyama-san pha cà phê vào cốc cho tôi. Theo sở thích của tôi nên có rất nhiều sữa và đường. Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa thì như mọi khi, cô ấy lại sà ngay xuống ngồi sát sạt bên cạnh.

K-Không chạy được…… Ở đó là kỹ thuật của dân chuyên nghiệp bịt kín mọi lối thoát đấy.

“Cơ mà cô đầu tư ra trò đấy nhỉ.”

“Thì cô cũng bắt đầu nghĩ là mình nên cố gắng thử xem sao mà.”

“Vậy ạ.”

“Ừ.”

Tôi không hỏi sâu thêm. Ai cũng có một hai điều không muốn người khác chạm vào.

Nhắc mới nhớ, cô ấy bảo sẽ bắt đầu làm giảng viên trường luyện thi. Nếu là Himiyama-san thì chắc chắn sẽ trở thành một cô giáo tuyệt vời được học sinh yêu mến nhỉ. Ít nhất là tôi sẽ đăng ký học ngay và luôn☆

Dù vậy, tôi quyết định phải nói điều này cho bằng được, dù có phải đóng vai ác.

“Tuy có hơi xía vào chuyện người khác, nhưng cháu nghĩ cô nên dừng chuyện ngoại tình lại thì hơn.”

“Quả nhiên là cháu hoàn toàn không hiểu gì cả nhỉ, Yukito-kun.”

Tiếng cười ufufufu thật đáng sợ.

Tuy nhiên, nếu không nói thẳng ra ở đây thì người cuối cùng chịu tổn thương sẽ là chính cô ấy. Tôi mang ơn Himiyama-san đã giúp đỡ lần trước, nên dù có bị ghét ở đây thì tôi cũng phải nói cho ra ngô ra khoai.

“Ngoại tình sẽ dẫn đến bất hạnh đấy.”

“Đã bảo không phải ngoại tình mà……”

“Himiyama-san!”

Tôi quay phắt sang bên cạnh, nắm chặt hai tay Himiyama-san theo kiểu nắm tay tình nhân, rồi cứ thế đẩy cô ấy ngã xuống ghế sofa. Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên nhưng tôi không thể bận tâm được.

“Cháu không muốn Himiyama-san trở nên bất hạnh!”

“V-Vậy sao. Ừ, cô cũng nghĩ thế. Nhưng không phải ngoại tình đâu nhé.”

“Chắc chắn cô sẽ tìm được người tốt trong tương lai thôi.”

“Sao thế nhỉ. Yukito-kun, hôm nay cháu tích cực lạ thường đấy……”

“Cháu đang lo lắng cho cô đấy!”

“R-Rồi, cô hiểu rồi. Cô hiểu rồi mà. Đừng làm tim cô đập nhanh hơn nữa. Cô không kìm chế được đâu. Chuyện với Mikiya-san chị sẽ giải quyết ổn thỏa. Cái đó——cảm ơn cháu nhé.”

Liệu tôi có cứu được Himiyama-san khỏi thế giới phim truyền hình buổi trưa không đây. Ngoại tình hay bắt cá hai tay là không tốt.

Tôi biết rằng sẽ chẳng ai hạnh phúc cả. Nếu cứ tiếp tục mối quan hệ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Cả đối phương lẫn bản thân đều sẽ lâm vào cảnh không thể cứu vãn.

Vì thế, dù bây giờ có bị tổn thương cũng phải dừng lại. Dù có đau đớn đến đâu đi nữa.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Himiyama-san, nhưng chẳng hiểu sao má cô ấy lại ửng hồng.

“Cô không nghĩ là cháu lại quan tâm đến cô như thế. Kiểu cưỡng ép này cũng tuyệt lắm.”

Chậm rãi, tay Himiyama-san vòng ra sau lưng tôi. Đôi môi thoa son lấp lánh đầy quyến rũ.

Ơ kìa, hình như có gì đó sai sai?

Gương mặt nóng bừng như lửa đốt. Cơn hồi hộp vẫn chưa chịu lắng xuống.

Em ấy đã về rồi, nhưng tôi chẳng còn tâm trí làm gì cả, cứ thế buông mình xuống ghế sofa.

Tôi cứ mãi nghiền ngẫm những lời nói đó trong đầu. “Cháu không muốn Himiyama-san trở nên bất hạnh”, em ấy đã nói như vậy. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn từ bỏ. Cả ước mơ lẫn chuyện yêu đương. Chẳng đạt được bất cứ điều gì. Đành chịu thôi. Tôi không có tư cách đó. Điều đó đã trở thành lẽ đương nhiên, và chẳng biết từ bao giờ, tôi đã sống một cách vô định và lười biếng cho đến tận bây giờ.

“Liệu mình có thể trở nên hạnh phúc, có thể khao khát một điều gì đó được không……”

Không phải ai khác. Chính em ấy, không ai khác ngoài em ấy đã nói với tôi như vậy.

Nếu vậy, đó là một lời tuyên thệ không thể làm trái.

Tôi đã nghĩ là quá muộn rồi. Không. Vẫn chưa muộn đâu.

Sợ hãi. Kể từ ngày đó, tôi trở nên sợ hãi khi phải đứng trước mọi người với tư cách là một nhà giáo. Những ánh mắt nhìn vào tôi như muốn nói rằng họ không cho phép tôi đứng ở nơi đó. Chân run rẩy, giọng nói lạc đi, đầu óc trở nên trống rỗng. Với trạng thái như vậy, làm sao tôi có thể hướng đến việc làm giáo viên được chứ.

Tôi đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong tủ quần áo.

Bên trong đó là lá thư mà tôi đã không thể trao gửi vào lúc ấy.

“Cho cô thêm một cơ hội được không?”

Sẽ thú nhận tất cả. Đã đến giới hạn rồi. Trái tim tôi không thể chịu đựng thêm việc cứ mãi che giấu sự thật khi tiếp xúc với em ấy nữa.

Dù sau đó em ấy có nói gì đi chăng nữa, tôi sẽ chấp nhận tất cả và bước tiếp. Thanh toán quá khứ, vượt qua nó, và rồi nắm lấy hạnh phúc. Bởi vì nếu không vươn tay ra, sẽ chẳng thể nắm lấy được bất cứ thứ gì cả.

Thời gian của tôi, tưởng chừng như đã dừng lại, đang chuẩn bị chuyển xoay.

Lời nhờ vả của Hiori-chan, chuyện ngoại tình của Himiyama-san, kiếm tiền, yêu đương, nhiệm vụ.

Tại sao tôi lúc nào cũng ôm đồm toàn những vấn đề nan giải thế này chứ. Thật là đau đầu.

Nghe bảo là bạn của Hiori-chan nên tôi cứ tưởng là bạn cùng lớp, hóa ra là một cô bé lớp 7 sống ở Kyoto quen qua mạng xã hội. Cô bé đang gặp rắc rối chuyện gia đình, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.

Chả là Hiori-chan cứ liên tục đăng mấy bài kiểu “Onii-chan đúng là tuyệt nhất!” lên mạng xã hội, thế là tự nhiên họ trở nên thân thiết. Tôi đã dặn em ấy phải dừng ngay việc đăng bài kiểu đó lại, nhưng hình như tôi nhớ mang máng em ấy gọi cô bé đó là Gikyo-chan thì phải. Cảm giác như gần đây đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi, mà cũng có vẻ như chưa……

“Gugyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Con nhỏ này, vừa tung ra một miếng hài cổ điển mà đến cả nghệ sĩ hài phản ứng (reaction comedian) cũng hiếm khi làm đấy à!?”

Vừa hét lên như một quái nhân sắp nổ tung, Shakadou vừa bị con bọ kẹp kìm kẹp chặt vào mũi.

“Ồ! To thật đấy! Là bọ kẹp kìm dẹt (Hirata Kuwagata) đấy, bọ kẹp kìm dẹt. Ngon lành rồi nhé!”

“Đ-Đừng có bình tĩnh phân loại nữa…… Cứu…… Cứu với……”

Hết cách, tôi đành gỡ con bọ kẹp kìm đang thi triển ngón đòn máy chém lên mũi nhỏ ra. Bỏ vào hộp thôi.

Rừng đêm hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ tĩnh lặng. Ánh đèn pin cầm tay chỉ chiếu sáng được vài mét phía trước. Trong màn đêm dày đặc cây cối, vô số tiếng kêu, tiếng thở của động vật và côn trùng vọng lại.

Trẻ vị thành niên mà lang thang vào giờ này thì bị cảnh sát hốt là cái chắc, nhưng nghe đâu ngọn núi này thuộc sở hữu của ông nội Shakadou, nên nếu có người vào đây thì cùng lắm chỉ là mấy tay đổ rác thải công nghiệp trái phép thôi.

d60a6278-80b5-4bdc-a8a7-931006a3dbdf.jpg

Ở trường, Shakadou đã củng cố vững chắc địa vị nữ sinh u ám của mình, nhưng thực chất nhỏ lại là một đứa rất tomboy. Bố mẹ Shakadou không thể đứng nhìn con gái hăng hái đòi đi bắt côn trùng giữa đêm khuya, nên đã khóc lóc van xin tôi đi cùng dù chỉ một ngày.

Rừng đêm đương nhiên là nguy hiểm, bố mẹ lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Tuy không đến mức có gấu xuất hiện, nhưng vẫn có động vật hoang dã, rồi nguy cơ lạc đường hay trượt chân ngã nữa.

Và người phù hợp nhất để đi cùng, không ai khác chính là tôi, một kẻ đã trượt ngã liên tục trên đường đời. Nhân tiện thì bố mẹ Shakadou đang đợi trong xe ô tô đậu gần lối vào. Dù sợ côn trùng chết khiếp nhưng họ vẫn chiều theo sự ích kỷ của con gái, đúng là những bậc cha mẹ hiền lành. Con gái rượu mà lị, cưng chiều là phải thôi.

Được bao bọc bởi âm thanh của tự nhiên, chúng tôi đi thu hồi những cái bẫy mà Shakadou đã đặt lúc ban ngày.

Cơ chế là buộc trái cây lên men vào thân cây rồi để đó, côn trùng sẽ tự mò đến. Tuy nhiên, vì không thể chọn lọc khách mời nên hiện trường đang là một đại hội tụ tập của cả bướm đêm, rết và đủ thứ hầm bà lằng.

Shakadou không hề tỏ ra sợ hãi trước đám côn trùng bu đầy nhung nhúc, nhỏ đang tìm kiếm con bọ kẹp kìm mục tiêu, nhưng vừa tìm thấy và đang cười tủm tỉm thì bị nó kẹp cho một phát vào mũi. Buồn cười vãi chưởng.

“……Hihi…… Mũi, mũi tớ…… có bị thủng…… lỗ nào không?”

Shakadou rơm rớm nước mắt vì quá đau, thều thào hỏi.

“Tốt rồi còn gì. Giờ cậu có thể xỏ khuyên mũi được rồi đấy.”

“Sao lại thế…… Hết nghỉ hè, tớ sẽ gia nhập hội…… hướng ngoại sao!?…… Đáng sợ quá, chết mất……”

“Tôi thấy cái người dám bắt ong đang bay bằng tay không theo kiểu shadow boxing rồi phán con này là ong đực nên không có ngòi độc như Shakadou còn đáng sợ hơn hội hướng ngoại nhiều đấy……”

“Ihihi…… Thật vinh hạnh.”

“Tôi không có khen cậu đâu.”

Hoang dã quá mức quy định rồi đấy. Shakadou là như vậy đấy, nhưng hiện tại nhỏ đang đội chiếc mũ gấu bông lông xù mà tôi đưa. Chiếc mũ này là sản phẩm tôi lỡ tay làm ra trong lúc bực bội vì may váy cưới quá khó. Định tặng cho mẹ hay nee-san nhưng chí mạng cái là nó lại không hợp mạng nên tôi đưa cho Shakadou.

“……Thế này là bài nghiên cứu tự do hè yên tâm rồi.”

“Cậu là học sinh tiểu học đấy à.”

Theo lời Shakadou, ước mơ tương lai của nhỏ là trang trí phòng mình bằng mô hình cá sấu sông Nile kích thước thật.

Gặp cái đó giữa đêm thì đảm bảo sợ vãi ra quần.

“……Tớ toàn lủi thủi một mình, nên vui lắm…… Có bạn, tớ có bạn bè rồi…… Lại còn là con trai nữa…… Hihi…… À, ừm! ……Nếu được thì, tớ cũng muốn cậu gọi tớ bằng tên…… đấy.”

Hừm, để xem nào…… Shakadou Anya. Cái tên ngầu lòi chỉ thấy trong mấy tác phẩm hư cấu.

“Tên, tên à…… Được rồi, vậy Darkness Knight thì sao?”

“Hí, vừa dễ dãi lại vừa quê mùa kinh khủng……!”

“Không được à. Khoan đã? Shakadou Darkness Knight. Dakunesu, không, Shaka D!”

Vần điệu cũng ổn, lại còn bao hàm cả yếu tố Darkness Knight nữa, đúng là biệt danh hoàn hảo.

“T-Tớ là người thứ tư sao……!?”

“Thế Shaka A đến C đi đâu mất rồi?”

Chúng tôi thu hồi xong tất cả các bẫy đã đặt. Tiện thể bắt được cả bọ cánh cứng nữa. Có thể nói là mục tiêu đã hoàn thành xuất sắc. Ngoài ra còn bắt được nhiều thứ khác nữa, nghe bảo để làm thức ăn cho thú cưng.

“Hôm nay…… cảm ơn cậu đã đi cùng……”

“Đi một mình nguy hiểm lắm, đừng có liều lĩnh quá.”

“À, ừm…… Tớ muốn cảm ơn cậu. Tớ nghĩ thế. Cậu muốn gì nào? ……Cả bố và mẹ tớ nữa…… Bảo là nếu cậu gặp khó khăn gì, cứ nói để họ giúp…… Dù chỉ là sức mọn, dù vô dụng nhưng mà…… hihi.”

“Mấy chuyện cỏn con này thì cứ ới tôi lúc nào cũng được.”

“Hiiiiiii! Th-Thần linh ơi. Tấm lòng, bao la quá.”

Shakadou chắp tay cầu nguyện với giọng nói lắp bắp.

“Chuyện khó khăn thì lúc nào tôi chẳng gặp khó khăn, vấn đề chất đống đây này. Trước mắt là đang thiếu tiền trầm trọng.”

“……Thiếu tiền? ……Hihi…… Nếu ít thì, tớ cho vay. Tớ không tiêu tiền tiêu vặt mấy…… Thói quen của kẻ u ám đáng thương mà. Vì chẳng đi chơi đâu cả…… Cậu cần…… bao nhiêu?”

“Hai trăm triệu yên.”

“Quy mô cấp độ Na Do Tha (Nayuta - đơn vị số cực lớn trong Phật giáo) luôôôôôôôôôôn!? ……Không với tới nổi……”

Shakadou lại chắp tay cầu nguyện. Cậu thích trò đó nhỉ.

“Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.”

“P-Phải rồi! ……Đợi chút…… Hihi…… Minh chứng của tình bạn……”

Shakadou lấy từ trong túi ra cái gọi là minh chứng tình bạn.

“Cầm cái này, tài vận sẽ lên hương đấy. Cái này…… cho cậu.”

“Da thằn lằn?”

“Hôm trước con thằn lằn Kanahebi lột xác…… Bóc ra nghe roẹt roẹt thích lắm. Tớ có nhiều lắm……”

“Cảm ơn nhé Shaka D.”

“Nghe như Oha D ấy…… Biệt danh đau lòng quá…… Dù tớ ở Kanto…… Gục ngã……”

Trong phong thủy, da bò sát nổi tiếng là có tác dụng chiêu tài. Tôi xin nhận với lòng biết ơn.

Dù sao mục tiêu cũng là hai trăm triệu yên. Cũng phải dựa dẫm vào vận may tài lộc thôi.

“À, ừm…… Cái đó! ……Mấy cái tinh xảo cậu hay làm ấy…… Bán đi chắc lời lắm…… Giá cao.”

“Cậu nghĩ ra gì à?”

Mắt lấp lánh, Shakadou mở miệng nói.

“Nhà tạo hình (Zoukeishi).”

“……Nn…… Aah…… Ahn…… Haa…… Fuu……”

“Không, cái đó……”

“Gì?”

“Dạ không có gì.”

Tôi vờ như không nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy khiêu gợi đó mà cắm đầu tiếp tục công việc. Trên làn da mịn màng không tìm thấy dù chỉ một điểm chết pixel. Bàn tay lạnh lẽo lướt trên da thịt, và khi tôi khẽ thổi nhẹ, cơ thể chị ấy lại giật bắn lên phản ứng. Có lẽ do nhột, chị ấy vặn người như thể đang cọ hai chân vào nhau, khiến chiếc váy bị tốc lên. Trước đôi chân trần lộ ra, tôi cố quay mặt đi tự nhủ không được nhìn trực diện, nhưng tư thế hiện tại lại không cho phép điều đó.

Tôi nhất tâm bất loạn tiếp tục thêm vài phút nữa.

“……Uu…… Ch, chỗ đó…… Sướng quá…… Nn…… Ahh……”

“Xin lỗi vì đã cắt ngang lúc chị đang rên rỉ, nhưng xong rồi đấy ạ.”

“Nhóc đúng là bậc thầy kỹ năng nhỉ. Tuyệt thật đấy.”

“Câu đó nhiều hàm ý quá, cảm giác nếu hỏi cái gì tuyệt thì mình thua chắc.”

“Tuyệt thật đấy.”

“Sao chị phải nói hai lần làm gì!?”

Lần thứ hai là chị ấy thì thầm ngay sát tai tôi. Yuri-san là thiên thần nên trong giọng nói cũng chứa đựng thần khí.

Một buổi sáng kỳ nghỉ hè. Nếu hỏi tôi đang làm cái quái gì với Yuri-san ở nhà, thì tuyệt đối không phải là chuyện bậy bạ đâu nhé. Tôi xin nhắc lại lần nữa, tuyệt đối không phải chuyện bậy bạ.

“……Đẹp quá. Em khéo tay thật đấy.”

“Cỡ này thì đơn giản thôi.”

“Cảm ơn nhé.”

Tôi cẩn thận quét lớp sơn bóng hoàn thiện lần lượt từ ngón cái. Màu sắc có chiều sâu trở nên bóng bẩy và tỏa sáng lấp lánh. Tôi lau kỹ cả kẽ ngón chân, và thế là hoàn thành.

Chăm chú ngắm nhìn những đầu ngón chân vừa được sơn xong, bà chị tôi lẩm bẩm vẻ đầy vui sướng.

Chỉ cần chị ấy vui dù một chút thôi thì công sức bỏ ra cũng xứng đáng. Trước giờ tôi đã gây ra biết bao phiền phức không tưởng cho gia đình, nên tôi phải đền đáp lại từng chút một như thế này.

Những đầu móng chân được nhuộm màu tím nhạt, màu của hoa long đởm, đang tỏa sáng lấp lánh.

Rốt cuộc tôi đang làm gì, thì là tôi đang làm móng chân (pedicure) cho chị hai.

Vốn đã giải quyết xong bài tập hè từ sớm, tôi định học thêm cái gì đó mới mẻ, và một trong số đó là làm nail. Không phải học hành bài bản đến mức lấy chứng chỉ hành nghề, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng chất lượng cũng đủ để làm cho người nhà. Thôi thì cứ vừa ngắm nhìn đôi ngọc túc của Yuri-san, vừa tự sướng khen ngợi tay nghề của mình vậy.

“Nhân tiện thì em muốn hỏi một chút.”

“Gì cơ?”

“Tại sao chị lại cất công thay váy làm gì vậy?”

“Cái đó đương nhiên là dịch vụ rồi. Em đã bảo không lấy tiền mà, chị phải làm thế này chứ. Sao, sướng quá còn gì?”

“Đại thiên thần Yuriel ơi, xin cảm tạ sự quan tâm của người.”

“Không có gì. Ánh mắt của em làm chị thấy dễ chịu lắm.”

“Chị đang nói cái quái gì thế hả.”

Là cố tình sao! Lúc làm móng chân, tôi cứ thấp thỏm không yên vì nhìn thấy bên trong váy.

Tôi đã thấy lạ vì bình thường ở nhà chị ấy ít khi mặc váy, hóa ra là có chủ đích cả. Thiệt tình…… xin cảm ơn rất nhiều!

“Cơ mà, không ngờ em lại đi học làm nail thật đấy. Chị chỉ nói đùa thôi mà……”

“Eh, là đùa thôi á?”

“Đương nhiên rồi. Ai mà ngờ em lại tưởng thật chứ.”

“Trời ạ……”

“Mà, mẹ chắc cũng sẽ vui lắm, lúc nào mẹ về thì em làm cho mẹ đi?”

“Cái đó thì đương nhiên rồi…… Ủa, a?”

Nhìn đồng hồ thì đã quá mười hai giờ trưa. Có lẽ phải vội một chút. Thật ra lát nữa tôi có hẹn. Không ngờ tôi lại nhận được lời mời từ tên ikemen xán lạn đó.

“Em ra ngoài một chút đây.”

“Ừm, đi nhé. Nhớ cẩn thận mấy đứa con gái kỳ lạ đấy. Lúc nào về, chị sẽ tặng cho một món quà cảm ơn nồng nàn sướng rên luôn.”

“Em không cần đâu.”

“Hả?”

“Yatta.”

Tôi dọn dẹp đồ đạc kêu lạch cạch rồi nhanh chóng sửa soạn, bước nhanh ra khỏi nhà.

Trong căn nhà chỉ còn lại một mình, Yuri nhìn theo bóng lưng đang rời đi, lẩm bẩm đầy nặng nề.

“Học cái gì chứ. Lúc nào, lúc nào cũng làm mọi thứ một mình. Em cứ như thế thì——”

Mặt trời chói chang, tên ikemen xán lạn đứng chờ ở vòng xoay nhà ga cũng chói lòa không kém, chẳng hề chịu thua kém ánh nắng chút nào. Hình như hắn còn đang bị một nhóm con gái tán tỉnh nữa chứ. Tên này là ong chúa chuyên đi rắc pheromone đấy à?

“Mù mắt tôi rồi.” 

“Mới gặp nhau mà đã buông lời cay đắng thế hả. Nếu đến rồi thì cứu tớ với, đang khó xử muốn chết đây. Mà sao cậu lại ăn mặc như nhân viên công ty IT vào buổi xế chiều thế kia?”

Hả, có gì kỳ lạ sao? Chỉ là phong cách casual cổ điển với áo khoác và quần dài thôi mà, nhưng đúng là giữa cái nóng đỉnh điểm của mùa hè thế này thì nóng thật. Tiện thể nói luôn, tên ikemen xán lạn đang ăn mặc khá bụi bặm với áo phông và quần jeans.

“Tạm thời thì trong bất kỳ tình huống nào, ăn mặc kiểu bán trang trọng (semi-formal) cũng đều ổn cả mà nhỉ?” 

“Cậu bị ngốc hả. Tớ chỉ rủ đi chơi thôi mà.” 

“Nói sớm đi chứ. Tôi lấy dao khắc gỗ móc mắt cậu bây giờ.” 

“Ngược lại thì cậu nghĩ tớ rủ cậu đi có việc gì hả!”

Cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi thế này dưới cái nắng mùa hè chỉ tổ tốn thể lực.

“Tạm thời di chuyển đã...” “Thế đi.”

Sau khi hội quân trước nhà ga, chúng tôi nhanh chóng sơ tán vào bên trong các cơ sở gần đó.

“Yukito này, bình thường cậu hay chơi mấy trò gì?” 

“Để xem nào... Chắc là đi khiếu nại mấy tiệm game center cài đặt máy gắp thú không thể nào gắp trúng quà, hoặc là—” 

“Thôi, hỏi cậu là sai rồi.” 

“Giờ mới nhận ra à? Một thằng (đã từng) cô độc như tôi làm gì có chuyện đi chơi với bạn bè chứ.” 

“Câu trả lời nghe khó đỡ quá đấy! Thoải mái hơn chút đi, thoải mái lên.” 

“Nói thì nói vậy. Nhưng trời nóng quá, tôi cũng ngại ra ngoài lắm.” 

“Vậy, qua nhà tớ không? Cũng gần đây thôi.” 

“Hả?”

Tôi qua nhà tên ikemen xán lạn này ư? Mấy chuyện kiểu như nam sinh trung học bình thường thế này...

“Được, đi thôi!” 

“Sao tự nhiên hứng chí thế. Có chuyện gì à?” 

“À, chờ chút nhé.” 

“Này, ê. Đi đâu đấy?”

Nếu đã đến làm phiền gia đình người khác, trước tiên phải chuẩn bị những thứ cần thiết đã. Sau khi hoàn thành mục đích, chúng tôi hướng về nhà của tên ikemen xán lạn. Đúng như lời hắn nói là gần, quả thực rất gần. Chắc chỉ mất khoảng mười phút đi bộ từ nhà ga. Cổng ngõ bề thế. Một ngôi nhà riêng uy phong đường bệ có treo biển tên 『Mihou』 rất trang trọng.

“Đúng là y như tưởng tượng. Thế này bảo sao nhân vật chính lại chẳng...” 

“Đừng có tự nhiên phun nọc độc nữa. Tớ chả hiểu cậu đang nói gì cả.”

Vừa mở cửa bước vào, một chị gái xinh đẹp lộng lẫy từ bên trong bước ra. Nghe xong đừng có sốc nhé. Chị gái xinh đẹp này, tin được không, thực ra là mẹ của tên ikemen xán lạn kia đấy. Trước đây, tôi từng chào hỏi một lần trong buổi tham quan lớp học, nhưng chẳng hiểu sao lại được bác ấy cực kỳ yêu quý.

“Ara, Kou-chan. Chẳng phải con bảo đi chơi sao?” 

“A, mẹ. Tại trời nóng quá, nên con nghĩ rủ về nhà chơi cũng được.”

“Ra là vậy. Chào cháu Yukito-kun. Nhưng mà, sao cháu lại ăn mặc như nhân viên bán hàng thế kia?”

Thấy bác ấy có vẻ bối rối, nhưng đây cũng là lễ nghi mà. Tôi quyết định giới thiệu bản thân lại một lần nữa.

“Cháu là Kokonoe Yukito ạ. Vì không mang theo danh thiếp, nên xin gửi bác cái này ạ.” 

“Ara, cái này, cái này quý hóa quá. Ờ thì... danh thiếp ư?” 

“Mẹ cứ nghe một nửa những gì tên này nói là được rồi. Hoặc hai phần thôi cũng đủ.”

Tên ikemen tươi rói này thất lễ thật. Tôi đưa hộp bánh nướng đã mua trước nhà ga cho mẹ cậu ta. 

(Cậu làm gì có danh thiếp mà đòi đưa!) 

(Đồ ngốc. Người ta bảo ấn tượng bề ngoài chiếm chín phần đấy. Mấy chuyện này thì first contact là quan trọng nhất, first contact ấy! Nhưng mà, nói thẳng ra thì cái câu đó chẳng phải phân biệt đối xử sao?) 

(Đừng có tự nhiên đưa ra mấy thắc mắc mang tính xã hội học thế chứ.)

“Lần đầu gặp bác, vì bác trẻ quá nên cháu cứ tưởng là chị gái của cậu ấy đấy ạ.” 

“Thôi nào, cháu khéo miệng quá. Với lại cái này. Có đắt không cháu? Ngại quá. Cháu không cần phải bận tâm thế đâu mà.” 

“Dạ không không, chỉ là chút lòng thành thôi ạ. Xin bác cứ nhận cho.” 

“Vậy sao? Fufu, thế thì cùng ăn nhé. Để bác đi chuẩn bị, các cháu chờ một chút.”

Nói rồi, chị gái xinh đẹp (mẹ) quay trở vào trong.

“Cậu đấy nhé. Đã bảo không cần cất công chuẩn bị mấy thứ đó đâu mà?” 

“Đi tay không thì thất lễ lắm.” 

Nhưng mà, tôi lại thích “tay không” (không mặc áo lót) cơ. 

“Đến nhà bạn bè chơi, làm gì có đứa nào khách sáo thế chứ.” 

“...Bạn... bè...?” 

“Đừng có nói mấy câu buồn thiu kiểu như “chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè” đấy nhé.” 

“Soda-ne.” 

“Này!” 

“Đùa thôi, đùa thôi.”

Vai tôi bị lay mạnh. Đúng rồi ha, tên ikemen xán lạn này là bạn tôi mà.

“Hừm. Hay là chơi game cho an toàn nhỉ?” 

“Nghe ra dáng học sinh đấy.” 

“Thì tụi mình là học sinh mà.”

Bước lên cầu thang rẽ phải ngay, căn phòng được dẫn vào của tên ikemen xán lạn quả nhiên cũng rất sảng khoái. Ngoài giường ngủ còn có TV 32 inch, và cả máy tính để bàn nữa. Ngoài ra còn có poster NBA dán trên tường, trên giá sách thì xếp đầy truyện tranh và tiểu thuyết, phản ánh đúng cá tính của chủ nhân, trông khá thú vị. Ha, khác hẳn phòng tôi.

“Không có poster mẹ cậu à?” 

“Dán cái đó thì kinh dị quá còn gì. Cái vật phẩm trông nguy hiểm gì kia... không lẽ cậu!?” 

“Khoan, đừng hiểu lầm. Tôi cũng dán poster chị mình đàng hoàng mà!”

Hiện tại đang dán là poster khổ lớn B1 (Phiên bản hầu gái phục vụ). Tôi cứ khen “dễ thương, dễ thương” với bà mẹ hầu gái đeo kính giả trí thức mãi, thế là bà ấy tuyên bố: “Mẹ sẽ nghỉ việc để trở thành hầu gái chuyên dụng của con!”, báo hại nhà Kokonoe rơi vào đại hỗn loạn.

“Cái hướng hiểu lầm của cậu sai trầm trọng rồi đấy.”

tên ikemen xán lạn khởi động chiếc máy chơi game cầm tay loại để bàn đặt trên dock. Tách. Nhắc mới nhớ, tôi chợt nhớ ra chuyện hôm nọ đi đến “Rừng Shakado”.

“Yukito đã đến đây rồi, thì chơi cái này đi.” 

“Vậy hả. Thế thì tình bạn với cậu đến đây là chấm dứt.” 

“Đúng là game phá hoại tình bạn thật. Tạm thời set 3 năm thôi nhỉ?” 

“Hãy nếm mùi quyết toán tháng Ba đi.” 

“Sao lại gắt thế?”

Trò mà tên ikemen xán lạn chọn là tựa game đường sắt đi vòng quanh toàn quốc, nổi tiếng là game hủy diệt tình bạn. Đây là một party game mà thắng bại được quyết định bằng việc làm sao để cản trở đối phương và đến đích trước tiên.

“Trò này chị tơ chơi giỏi lắm đấy.” 

“Gì cơ Kouki, cậu có chị gái à?” 

“Sinh viên đại học rồi. Nay bả đi vắng, chứ bình thường tớ toàn bị bả hành cho ra bã.” 

“Cậu cũng vất vả nhỉ. Tự nhiên thấy đồng cảm ghê gớm.”

Ra là tên ikemen xán lạn cũng có chị gái. Vì hiếm khi nói chuyện kiểu này nên tôi thấy khá mới mẻ.

“Cậu thì sướng rồi. Yuri-san hiền lành thế cơ mà. Người tuyệt vời như vậy tớ chưa thấy ai khác đâu.” 

“Mắt cậu là kính mờ à. Ngay hôm nay đây quần lót chị ta còn—” 

“Ê, khoan! Quần lót làm sao!?”

Buồn thay là hắn lại tỏ ra hứng thú, đúng là tên ikemen xán lạn cũng ra dáng nam sinh trung học tuổi dậy thì đấy chứ.

“Là màu xanh biếc.” 

“Đừng có nói ra! Đúng là tơ muốn nghe thật, nhưng đó là thứ không được nói đâu!” 

“Thôi thì, cứ nghĩ là có mặc đã là may mắn lắm rồi đi.” 

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy! Tớ tò mò lắm đấy, đừng có ném ra đó rồi bỏ lửng thế chứ!” 

“Ồn ào quá. Mau đổ xúc xắc đi nhen.” 

“—Cái thằng này, mới đó mà đã thành thánh khịa rồi!?”

Và thế là, tình bạn của chúng tôi vỡ tan tành.

“A, Yukito. Đừng có trộm thẻ của tớ!” 

“Có đứa không có thẻ kìa lêu lêu wwwwwwww” 

“Cái tính cà khịa của cậu cao quá đấy! Đi chỗ khác chơi.” 

“Đừng có dụi sang đây! Áaaaa nó biến thành King rồi.” 

“Bakabaka!” 

“Làm ơn đừng bán tài sản của tôi mà.” 

“Nhân lúc này rớ chuồn đây. Bye nhé.” 

“Thằng khốn, cái danh xán lạn chỉ là hư danh, đồ ikemen địa ngục kiaaaaaa!” 

“Cái kết của kẻ ác đấy.” 

“Đừng có tự tiện giết tôi chứ.”

Tình bạn tuy đã bị xé nát tơi tả, nhưng ván game lại diễn ra rất sôi nổi. Không phải đấu tay đôi mà là đấu bốn người có cả CPU tham gia, có lẽ đó là điều tốt. Sau màn party game, tôi định quyết một trận sống mái với tên ikemen địa ngục bằng game đối kháng, nhưng lại thua vì bị hắn ép góc tấn công dồn dập lúc vừa đứng dậy. Tôi không muốn nhìn thấy mấy cú đá thấp vô hình nữa đâu. Thằng này có khi nào ghét mình không nhỉ? Nhìn độ chính xác khi nhập lệnh Shoryu của cậu ta, tôi không thể không cảm nhận được ý đồ “quyết giết Kokonoe Yukito" trong đó. Tên ikemen địa ngục trong game tỏ ra khá là thâm hiểm. Tôi sẽ lặng lẽ ghi vào sổ tay trong tim vậy.

“Nhắc mới nhớ Yukito. Chuyện của Kamishiro ấy, như thế có ổn không?” 

“Như thế là như nào?”

Vừa chơi game, tên đẹp trai địa ngục vừa thong thả mở lời. Chuyện của Shiori á? Nói đến manh mối thì, là chuyện tự ý quyết định cô ấy làm vũ công, hay là vì làm vũ công nên đã tăng độ hở của trang phục, hay là chuyện Shiori bị sốc khi đo kích thước chân để làm giày bóng rổ thì thấy chân to lên 2 size?

“Không ngờ Kamishiro lại ngoan ngoãn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ nữ như vậy.”

Tên ikemen đổi tên từ địa ngục về lại xán lạn đặt tay cầm xuống, vẻ mặt trông có vẻ áy náy.

“A, chuyện đó hả. Đúng là tôi có khuyên, nhưng quyết định là ở ý chí của chính cô ấy thôi.”

Đâu phải tôi ép buộc đuổi khéo cô ấy sang đội bóng rổ nữ đâu.

“...Chuyện đó, xin lỗi nhé.” 

“Sao tự nhiên lại thế? Lượng điện phát ra từ mặt cậu tụt dốc không phanh kìa.” 

“Chuyện đó... nói sao nhỉ, tớ cũng đã kiểm điểm lại rồi. Gặp lại Yukito, tớ đã muốn chơi bóng rổ cùng cậu. Nhưng đó là điều tớ muốn làm, chỉ là mong muốn của tớ thôi. Tớ chỉ đang áp đặt cái tôi của mình. Kamishiro, và có lẽ cả Suzurikawa nữa, cũng nhận ra điều đó. Rằng khi gặp cậu, bọn họ đã ưu tiên cho những gì bản thân muốn làm. Vì thế, tớ nghĩ có lẽ Kamishiro đã chấp nhận chuyện vào đội bóng rổ nữ êm thấm là do đó.”

Tâm trạng của Shiori thế nào tôi không rõ. Nhưng, cô ấy cũng cần một con đường khác. Cần phải hướng mắt ra thế giới rộng lớn hơn. Có những người cần Shiori, có những người yêu mến Shiori, và thế giới mà cô ấy tạo ra cùng những người đó, chắc chắn đang chờ đợi Shiori. Điều đó với Hinagi cũng vậy.

“Yukito, điều cậu muốn làm là gì? Mong muốn của cậu nằm ở đâu?”

Cái gã tên Mihou Koki này, hình như tính cách có phần cứng nhắc quá mức. Đến mức có thể coi là còn non xanh.

“Vì vậy, lần này tớ sẽ đi cùng cậu. Gì cũng được. Bất cứ việc gì. Cứ áp đặt những gì tớ muốn làm mãi thì không công bằng chút nào. —Bởi vì chúng ta, là bạn bè mà.”

Hắn có thể nói ra câu thoại xấu hổ thế này một cách trơn tru. Đây là tài năng hiếm có của cái gã thẳng tính này.

“Điều tôi muốn làm... à.” 

“Không có gì sao?”

Tự nhiên bị hỏi thế cũng khó nghĩ, nhưng tôi cũng thử suy nghĩ xem sao. A, đúng rồi!

“Đang túng thiếu, nên phải kiếm tiền.” 

“Hả? Tụi mình cũng kiếm được kha khá rồi mà? Tớ còn ngưng nhận tiền tiêu vặt rồi đấy.”

Đúng là với tư cách học sinh cấp ba thì chúng tôi đang có thu nhập quá khủng, nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với mục tiêu.

“Túng thiếu, thế cần bao nhiêu? Vốn dĩ là khoản thu nhập không ngờ tới mà. Tớ sẽ hợp tác.” 

“Hai trăm triệu.” 

“Quy mô cấp độ Nayuta luôn hả! Túng tiền kiểu gì mà cần số tiền đó hả thằng ngốc.”

“Cái đó đang trend à?”

Từ Shakado cho đến tên ikemen xán lạn, phản ứng y hệt nhau làm tôi thấy buồn cười. Đương nhiên rồi, hết tiền là hết tình. Tôi sẽ không làm mấy chuyện như vay tiền người khác đâu. Tạm thời tôi giải thích sơ qua đầu đuôi câu chuyện. Lý do tôi hào hứng đến nhà tên ikemen xán lạn là để tham khảo cho việc xây nhà theo yêu cầu. Tôi đã tranh thủ check sơ qua sơ đồ bố trí các thứ.

“Vẫn là một gã với những ý tưởng đột phá như mọi khi nhỉ. Mà mới lớp 10 đã xây nhà là sao. Với lại, đó không phải là điều Yukito muốn làm, mà là do mẹ cậu đề xuất đúng không?”

“Mong muốn của mẹ cũng là mong muốn của tôi mà. Cả chị tôi cũng thế.”

Tôi đã sống một cuộc đời bất hiếu với cha mẹ. Cũng bất hiếu với cả chị gái. Một cuộc đời đáng bị trừng phạt. Ít nhất cũng phải chuộc lỗi. Tôi chỉ có thể làm được việc dốc toàn lực để thực hiện mong muốn của gia đình thôi.

“...Không phải ai khác. Không có điều gì mà chính Yukito muốn làm sao?” 

“Của tôi?”

Không hiểu sao tên ikemen xán lạn lại có vẻ lo lắng. Tôi cũng không hiểu rõ ý đồ của câu hỏi lắm.

“Hm, không nghĩ ra gì đặc biệt cả.”

Việc cần làm thì có bao nhiêu là việc, nhưng việc muốn làm thì chẳng nghĩ ra được gì. Nhìn lại thì, việc làm gì đó vì ai đó đã trở thành lẽ đương nhiên, còn bản thân tôi thì chẳng có gì cả. Một chiếc bình rỗng tuếch.

Ánh sáng và bóng tối. Tôi luôn là cái bóng. Nếu không có mối quan hệ với người khác, tôi thậm chí còn chẳng hiểu được chính mình. Nhưng, như thế cũng được. Theo nghĩa đó, có lẽ tôi đúng là một tên u ám không sai chạy vào đâu được.

“Này, Yukito. Tớ nghĩ cậu có thể sống tự do hơn nữa cũng được mà.” 

“Người xung quanh thì toàn bảo tôi hãy tự trọng lại đi... Như Sayuri-sensei chẳng hạn.” 

“Chuyện đó thì đúng là vậy nhưng mà...” 

“Không phải lúc đi giảng giải về cuộc đời với Tristy-san đâu.”

Rốt cuộc thì tôi cũng đang lạc lối thôi. Không, hay đây chính là hành trình tìm kiếm bản thân đặc trưng của giới trẻ? A, nhắc mới nhớ, tôi cũng từng có. Chỉ một điều duy nhất tôi từng mong ước. Tôi đã từng thích Hinagi. Vì vậy tôi đã định tỏ tình. Đó chắc chắn là mong muốn tôi ấp ủ, mong muốn của riêng tôi. Kể từ ngày đó, tôi chẳng còn gì cả. Cứ thế sống mà chẳng có gì trong tay.

Đến bây giờ, tôi vẫn không thể nhớ lại cảm xúc lúc đó. Chắc là, nó đã nguội lạnh rồi. Không phải với Hinagi. Mà là với cái thế giới phi lý này. Tôi đã hiểu ra rằng nó là như vậy. Dù vậy, tôi vẫn may mắn. Thế nên, tôi luôn không quên biết ơn. Gia đình dịu dàng đã không bỏ rơi tôi, những người đã cố gắng giúp đỡ tôi. Tất cả những điều đó—.

“Mà nói chứ, ông cố vấn đó thiếu động lực quá thể.”

Ây chà, không thể để tên ikemen xán lạn u ám thêm nữa. Tên này cứ chói lòa là vừa đẹp. Tôi quyết định cưỡng ép đổi chủ đề. Trong số rất nhiều câu lạc bộ thể thao ở trường cấp ba Shoyo, kỳ vọng dành cho câu lạc bộ bóng rổ do tiền bối nhiệt huyết dẫn dắt là thấp nhất. Nếu nói theo Tứ Thiên Vương thì là kẻ yếu nhất. Nói khéo thì là tập hợp của những người chơi hệ casual (vui là chính), nhưng vào rồi mới giật mình, đúng là một câu lạc bộ thể thao yếu nhớt. Nhờ thành quả của chuyến tu hành các kiểu mà giải đấu mùa hè đã đạt được thành tích lớn bất ngờ, nhưng người đang bối rối trước tình huống này không ai khác chính là thầy cố vấn Ando.

Mặc dù là cố vấn nhưng thầy ấy hoàn toàn tránh mặt chúng tôi. Đặc biệt là không thèm nhìn vào mắt tôi luôn. Dù nói với Ando-sensei là “Em muốn chơi bóng rổ”, thầy cũng chỉ bảo “Vậy à. Thầy bận lắm nên các em cứ làm gì tùy thích. Giao cho các em đấy”, và hiếm khi ló mặt đến câu lạc bộ. Chẳng cảm thấy chút động lực nào, mà trước đó thấy lượng thành viên tăng đột biến, người đó còn làm cái mặt hơi ghét nữa chứ. Chắc là vốn dĩ bị ép làm cố vấn đây mà. Tôi đã thoáng thấy bóng tối của người đi làm rồi.

“A— chán quá. Sự kiện lần tới, có cách nào không Yukito?” 

“Ai mà ngờ được là đến cả Unit đối thủ cũng xuất hiện chứ.”

Quang phổ trên mặt cậu ta đang chán nản tột độ, tôi hoàn toàn đồng ý. “Về chuyện chuyển sinh thành thành viên CLB bóng rổ”, gọi tắt là “Chuyển Bóng”, đã trở nên sôi động ngoài dự kiến, và lần này quyết định sẽ làm một bộ phim drama ngắn, nhưng nội dung thì bí ẩn quá thể: trước mặt những Bunny Man đã giải lời nguyền, làm hòa và trở thành đồng đội, nay lại xuất hiện những thích khách đến từ dị giới cản đường. Thích khách được chọn là Hyakuma-senpai và các senpai có gương mặt lăng kính. Thêm vào đó là sự hỗn loạn khi có cả Nữ thần-senpai và Thánh nữ-senpai tham gia nữa.

Cộng thêm sự kiện quảng bá cũng đã được lên lịch, chúng tôi chắc chắn sẽ bị lôi ra làm việc. Lại còn bị bắt làm mấy chuyện như đám riajuu, đúng là bóc lột sức lao động. Muốn khóc quá.

“Nghe nói còn dự định bán cả ảnh bromide Nữ thần-senpai thật là Nữ thần như vật phẩm khai vận nữa.” 

“Thế nào Soma-senpai điên tiết lên cho xem.”

Đã qua 15 giờ, trong lúc chúng tôi đang nghỉ giải lao và trò chuyện thì cùng với tiếng gõ cửa, okaa-sama (trắng sáng) của tên ikemen xán lạn mang bánh kẹo và đồ uống bước vào.

“Mời các con ăn nhẹ. Chơi vui vẻ nhé.” 

“Cháu cảm ơn ạ.” 

“Mẹ cất công quá, cảm ơn mẹ.”

Okaa-sama (trong veo) của tên ikemen xán lạn nở nụ cười hiền hậu rồi rời đi.

“Bánh Warabi-mochi, cũng cổ điển ghê.” 

“Mẹ tớ thích bánh kẹo Nhật lắm. Bà ấy hay mua về lắm.”

“Ừm, ngon. Cơ mà, được quan tâm thế này thấy cũng ngại thật.” 

“Không ngờ cậu cũng để ý mấy chuyện đó đấy.” 

“Tôi là kẻ nhát gan chuyên đi nhìn sắc mặt người khác mà.” 

“Đừng có nói dối trơ trẽn thế.”

Vừa ăn bánh Warabi-mochi với tên ikemen xán lạn, trong đầu tôi chợt Pikon lóe lên một ý tưởng. Con sếu được cứu cũng vậy, con rùa cũng thế. Có ơn phải trả ơn, đó chính là tôi, Kokonoe Yukito.

“Giờ này mà có nhà, nghĩa là okaa-sama làm nội trợ toàn thời gian hả?” 

“Đúng vậy. Có chuyện gì không?” 

“Fufufufufu.” 

“Lại đang toan tính chuyện gì đen tối rồi...” 

“Quỷ thì cần dùi cui, người đẹp thì cần trang điểm. Mihou, đến chỗ okaa-sama thôi!” 

“Khoan! Cậu định làm gì mẹ tớ hả!?”

Hồi tham quan lớp học, hiếm lắm mới thấy tên ikemen xán lạn tỏ ra không thoải mái. Cậu ta bảo gặp mẹ ở trường thấy ngại. Còn tôi thì, được gặp mẹ ở trường là chỉ có vui sướng thôi. Giờ nghỉ giải lao mà gặp được Yuri-san thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Với tôi thì chuyện đó hoàn toàn xa lạ, nhưng nói đến học sinh cấp ba là nói đến tuổi dậy thì rực lửa. Nghe đâu bị mẹ phát hiện sách đen là không khí trở nên khó xử ngay. Chẳng hiểu xấu hổ chỗ nào nữa. Chờ đấy tên ikemen xán lạn. Tôi sẽ gắn kết tình cảm giữa cậu và mẹ cho!

“Thế này có được không nhỉ?” 

“Vâng. Xin lỗi ạ. Đã bắt bác phải hợp tác thế này.”

Xuống phòng khách, tôi mời mẹ của tên ikemen xán lạn, Chisa-san, ngồi vào ghế.

“Trước tiên chúng ta sẽ làm sạch bằng khăn ủ nóng nhé. A, khăn này là khăn mới vừa bóc tem nên bác đừng lo ạ.” 

“Bác hay giặt giũ, rửa bát đụng nước nhiều, nên bình thường ít khi làm mấy cái này lắm.” 

“Vậy ạ? Thế thì chúng ta đừng làm quá lòe loẹt mà hãy làm đơn giản thôi ạ.”

Chuẩn bị khăn ủ nóng hổi rất đơn giản. Chỉ cần làm ướt khăn, vắt khô rồi cho vào lò vi sóng quay là xong. Mượn lò vi sóng, chờ khoảng 30 giây. Làm nguội bớt chiếc khăn đang nóng, rồi lau cẩn thận từng ngón tay, kẽ tay. Tay Chisa-san không hề bị thô ráp mà rất đẹp. Lau xong thì bôi một lớp kem dưỡng tay mỏng.

“Tay bác đẹp thật đấy ạ.” 

“V-vậy sao? Được bạn của Kou-chan khen thế này, bác thấy xấu hổ quá.”

Chisa-san đỏ mặt, nở nụ cười như thiếu nữ.

“Sao cậu lại đi tán tỉnh mẹ tớ thế hả.”

tên ikemen xán lạn đứng bên cạnh lên tiếng càm ràm với vẻ mặt chán nản, nhưng mà chán ghê. Mang tiếng là đẹp trai sảng khoái mà chẳng hiểu gì cả.

“Nghe này, Kouki. Mấy cái này không phải cứ làm là được đâu. Quan trọng là cái tâm. Phải làm cho đối phương thấy thoải mái và trở nên xinh đẹp thì mới có ý nghĩa chứ?”

“Ờ, ờ... Sao những lúc thế này tên này lại nói lý lẽ thế nhỉ.” 

“Kusukusu. Rồi Kou-chan cũng sẽ hiểu thôi.” 

“Mẹ đừng có bị tên này lừa! Yukito bị làm sao ấy! Cậu là cái thằng ngày nào cũng gây ra bất ổn và náo loạn ở trường, phát ngôn thì toàn bay vút lên trời chẳng ai đỡ nổi cơ mà! Sao tự nhiên lại ra dáng người tử tế thế hả! Yukito mà tớ biết đâu rồi!?” 

“Kouki...”

Ừm. Đánh giá về tôi tệ hại đến mức đó à?

“Gì?” 

“Kokonoe Yukito Ver. β đấy.” 

“May quá, vẫn là Yukito mọi khi.”

tên ikemen xán lạn gật gù thuyết phục. Thế mà cũng được à?

“Yukito-kun, cháu định làm thợ làm móng à?” 

“Dạ không, không có chuyện đó đâu ạ.” 

“Lúc trước khi đến, tự nhiên tên này ghé vào quầy mỹ phẩm làm con giật mình đấy.” 

“Tôi định mua màu hợp với mẹ cậu để sẵn ấy mà.”

Tôi đã mua khoảng sáu màu mới. Thế này thì có thể làm cho mẹ cậu ta đẹp hơn nữa rồi! Vừa xếp những lọ nhỏ đã mua ra, tôi vừa hỏi Chisa-san.

“Xin lỗi bác. Hiện tại cháu chỉ có mấy màu này thôi, bác có thích màu nào không ạ?” “Để xem nào... cái này được không nhỉ?”

Cái mà Chisa-san rụt rè chọn là màu hồng nhạt. Đúng là màu này thì không quá nổi bật. Rất hợp với khí chất dịu dàng của Chisa-san.

“Vậy trước tiên cháu sẽ mài bớt móng đi một chút nhé.” “Ừ. Nhờ cháu cả đấy.”

Dùng bấm móng tay cắt bớt, dùng dũa chỉnh lại dáng móng, rồi dùng khăn ướt lau sạch. Xong xuôi thì sơn lớp lót và chờ khô.

“Hể—. Khéo tay thật đấy. Mà Yukito này. Sao tự nhiên cậu lại bắt đầu làm mấy cái này vậy?” 

“Chuyện đó xảy ra vào một ngày nóng nực như hôm nay.” 

“Eh, cái kiểu dẫn chuyện gì đấy. Hồi tưởng à?”

Powa powa powa (Tiếng hiệu ứng hồi tưởng)

“Học cũng chán rồi, học thôi.”

Tôi ném sách giáo khoa lên bàn. Soạn bài trước cũng xong hết rồi, chẳng còn gì để làm. Phạm vi sách giáo khoa cũng học hết cả rồi. Kỳ nghỉ hè. Thời gian dư dả một cách vô ích, dù có chăm chỉ học hành nhưng cứ làm mãi một việc thì cũng chán.

“Em định đi đâu đấy?”

Vừa bước ra khỏi phòng, tôi bị Yuri-san đang thư giãn ở phòng khách gọi lại.

“Em định ra thư viện mở ra những cánh cửa mới.” 

“Hưm. Chị cũng đi nhỉ.”

Chị gái với vẻ mặt đang suy tính, nhưng móng tay lại vô tình móc vào ghế sofa.

“Đau... Lại gãy móng rồi.” 

“Chị không sao chứ?” 

“Chỉ bị mẻ một chút thôi. Đúng rồi, em đó. Nếu rảnh thì thử học làm móng xem sao?” 

“Làm móng?” 

“Đùa thôi. Chị nói giỡn đấy, đừng để tâm. Chỉ là chị nghĩ nó khá tiện lợi thôi. Vậy đi cẩn thận nhé. Không được lại gần mấy đứa con gái lạ đâu đấy. Chị đi cắt móng tay đây.”

Chị Yuri hôn nhẹ lên má tôi rồi quay về phòng mình. Trong đầu tôi, lời của chị Yuri cứ lặp đi lặp lại.

“Làm móng... nail... tiện lợi...”

Powa powa powa

“Là như vậy đấy.” 

“Hả, có thế thôi á!?” 

“Thì rảnh mà. Lý do thế là đủ rồi còn gì.” 

“Cái kiểu hồi tưởng đầy ẩn ý đó để làm gì vậy...” 

“Nếu mẹ và chị tôi thấy tôi có giá trị nhờ việc đó, thì cái giá đó quá rẻ.” 

“Cháu...”

Không hiểu sao giọng Chisa-san trầm xuống một chút. Nếu họ vui thì thế là được rồi. Thực tế, so với những lo lắng tôi đã gây ra bấy lâu nay, chút chuyện này chẳng bõ bèn gì để gọi là trả ơn. Phương châm của tôi là không làm trái lời mẹ và chị gái.

“Nào, chắc là khô rồi đấy ạ. Giờ mình bắt đầu sơn nhé.” 

“Hôm nay thực sự cảm ơn cháu. Bác không ngờ lại được bạn của Kou-chan làm cho thế này. Lần sau lại đến chơi nữa nhé? Bác lúc nào cũng hoan nghênh.”

“Là quà cảm ơn nên bác đừng bận tâm ạ. Vậy cháu xin phép về. Kouki, gặp lại sau nhé.” 

“Ừ. Về cẩn thận. Lần sau đi hồ bơi bơi lội gì đó đi.” 

“Bơi... Night pool... ự, ký ức ùa về!” 

“Sao thế Yukito?” 

“Tự nhiên nhớ lại quá khứ đen tối. Y như rằng SNS cũng bốc cháy tưng bừng rồi.” 

“Cũng muốn nghe xem đã có chuyện gì, nhưng chắc chắn là chẳng có gì tốt đẹp rồi...” 

“Thôi, về đây.”

Ngắm nhìn bóng lưng cậu bạn thân rời đi ở cửa ra vào, Chisa cất tiếng gọi con trai.

“Cảm giác cậu bé ấy là một đứa trẻ kỳ lạ không thể bỏ mặc được nhỉ.” 

“Ai cũng nói thế cả.”

Đối với Chisa, đây cũng là một khoảng thời gian vui vẻ bất ngờ. Người bạn mà con trai lúc nào cũng nhắc đến. Lần gặp ở buổi tham quan lớp học thì không nói chuyện được bao nhiêu, nhưng ra là vậy. Một cậu bé rất dịu dàng, và đầy sức hút. Nhưng, có chút gì đó đượm buồn.

“Kou-chan, trông con vui lắm. Mẹ cảm giác lần đầu tiên thấy con như vậy đấy.” 

“Vậy ạ?” 

“Trước giờ con ít khi dắt bạn về nhà mà đúng không?” 

“Thì, là kiểu... nói sao nhỉ. Đúng, là đứa không thể bỏ mặc được.” 

“Kusukusu. Giống nhau nhỉ.”

Bị nhìn thấu khiến Kouki hơi xấu hổ quay mặt đi, nhưng Chisa mỉm cười nhìn dáng vẻ đó của con trai. Cô nghĩ quan hệ mẹ con vẫn tốt đẹp, nhưng đã bao lâu rồi cô mới có thể nói chuyện thoải mái thế này với cậu con trai đang tuổi dậy thì? Bình thường ở cái tuổi khó chiều này, con cái hay tỏ ra ngại ngần, nhưng bầu không khí lúc này thật dễ chịu. Sự dịu dàng mà cậu bé ấy để lại là điều đáng quý hơn cả. Chisa nheo mắt trước ánh chiều tà rực rỡ, đưa bàn tay lên che.

“Mấy cái này, làm xong thấy vui lắm hả mẹ?” 

“Đúng vậy. Mẹ nghĩ phụ nữ ai mà chẳng thế.” 

“Con cảm giác đã hiểu lý do tại sao Yukito luôn miệng bảo số cậu ta xui xẻo với phụ nữ rồi.” 

“Vậy sao?”

Trông cậu bé đâu có vẻ như vậy. Trông đào hoa thế kia mà.

“Là do tự làm tự chịu thôi.”

Cười khổ, Kouki và Chisa quay trở vào nhà. Đã đến giờ cơm tối. Các thành viên khác trong gia đình cũng sắp về rồi. Chồng mình có nhận ra không nhỉ? Nếu nhận ra, anh ấy sẽ phản ứng thế nào đây. Vừa nghĩ vẩn vơ, Chisa vừa bước vào bếp với tâm trạng có chút phấn khởi.

“Ủa, sao thế mẹ, cái đó?” 

“Gì vậy, Hikari-chan?”

Cô con gái lớn Hikari hiếm khi về nhà đúng giờ cơm tối, tinh mắt phản ứng ngay.

“Mẹ làm móng cơ à, hiếm thấy ghê. Có chuyện gì thế? Mà khoan, không lẽ mẹ ngoại tình!?”

“............!”

Kouki không bỏ lỡ khoảnh khắc người cha vốn luôn điềm tĩnh bỗng khựng lại một nhịp.

“Sao nhỉ. Nè, Kou-chan?” 

“Sao mẹ lại lảng sang chuyện khác...” 

“Kou. Em biết gì không?”

Trong khi Kouki bị Hikari dồn ép, cậu liếc nhìn sang thì thấy bố đang dồn ép mẹ.

“Không nhận ra thì em buồn lắm đấy.” 

“...Anh có nhận ra. Thế, sao tự nhiên lại...?” 

“Thật không đấy.” 

“Lỗi tại anh. Đúng là gần đây anh có hơi lơ là em thật.” 

“Kusukusu. Sao thế anh. Sao lại bối rối vậy?” 

“À thì cái đó...”

Bàn ăn nhà Miyoshi vốn luôn yên tĩnh, nay chẳng hiểu sao lại biến thành cái tu la tràng ồn ào. 

(Cái tên đó, dù có mặt hay không cũng gây ra náo loạn được...) 

Cậu thầm oán trách đứa bạn thân không có mặt ở đây, nhưng dường như sự tò mò đã bị kích thích, Hikari tiếp tục truy vấn.

“Kou, khai mau.” 

“Hôm nay, bạn em đến chơi. Cậu ta mới học làm móng nên thử làm cho mẹ thôi.” 

“Gì, thằng bé đó. Định làm thợ làm móng hả?” 

“Không phải thế, nhưng mà chuyện này cũng chẳng đáng để giải thích, hay nói sao nhỉ...” 

“Thế, mẹ có ngoại tình với thằng bé đó không?” 

“Đã bảo là không mà!”

Chẳng hiểu sao bà chị cứ khăng khăng nghi ngờ ngoại tình, cậu ôm đầu không biết làm sao.

“Thiệt tình! Cứ mập mờ mãi.” 

“Thôi, được rồi mà. Quay lại ăn cơm đi?”

Với bà chị thích mấy thứ thú vị này, nếu gặp chắc chắn sẽ ưng ý cậu ta cho mà xem, Kouki nghĩ vậy, nhưng chỉ riêng việc bị bà chị xoay như chong chóng đã đủ mệt rồi, giờ thêm ông nhõi kia nữa thì khổ gấp đôi. Tuyệt đối không thể để họ gặp nhau.

Cậu cố gắng đánh trống lảng để kết thúc câu chuyện.

“Có vẻ thú vị đấy. Chị muốn gặp thử xem sao.” 

“Vâng, câu chuyện đến đây là hết.” 

“Lần sau lúc nào chị ở nhà thì dắt nó tới.” 

“Chẳng nghe người ta nói gì cả. Chị không để tâm đến kiểu người như nó đâu. Giản dị, mờ nhạt, lại còn u ám. Với lại gì nữa nhỉ. Tên đó hay nói... À đúng rồi, đã từng cô độc.”

“Không phải bạn của Kou à?” 

“Thì đúng là bạn, nhưng mà...” 

“Căn bản là chuyện Kou dắt bạn về nhà cũng hiếm rồi còn gì. Hồi cấp hai hoàn toàn không có chuyện đó nhỉ. Kou nhìn bề ngoài thì sáng sủa thế thôi chứ bất ngờ là cũng ấy lắm đấy nhé.”

“Tên đó là đứa sống theo ý mình chẳng quan tâm gì sất đâu.” 

“Người muốn gặp là bên này mà lại bắt người ta đến thì cũng kỳ cục nhỉ. Để chị xem lúc nào rảnh chị tự đi gặp vậy. Mà quan trọng hơn, Kou này, em lén lút sau lưng chị làm mấy chuyện thú vị phết nhỉ.”

Vừa nói, Hikari vừa lấy ra một cuốn tạp chí. Trên bìa là một quái nhân đeo mặt nạ thỏ quen thuộc, đang khoanh tay tạo dáng ngầu lòi như chủ tiệm mì ramen.

“Kou có hứng thú với cosplay từ bao giờ thế? Lại còn tập hợp toàn mấy em dễ thương nữa chứ.” 

“Chỉ là dòng đời xô đẩy nên thành ra thế thôi chứ em có giấu đâu...” 

“Không lẽ nào, là cậu bé này hả?” 

“Ực.”

Chẳng có gì đen tối cả, nhưng Kouki lại bối rối như bị chọc đúng điểm yếu.

“Xem ra là đoán trúng rồi nhỉ… Thú vị đấy.” 

“Xin lỗi nhé, Yukito. Tớ có vẻ không cản nổi rồi.”

Cảm nhận mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Kouki quyết định đi tắm quách cho xong để quên đi sự đời.

“……Chụt……fuu……nn……haa……aah……” 

“Không, à thì……” 

“Có chuyện gì sao?” 

“Thật tình, phản ứng y hệt nee-san.” 

“Mẹ con mà.”

“Di truyền thật đáng sợ.”

Trước khi đi ngủ, tôi đang làm móng cho mẹ trong phòng mình, nhưng kẹt một nỗi là bà ấy đang mặc đồ lót. Thú thật, cảnh tượng này quá hại mắt. Thế này thì chẳng còn là nửa kín nửa hở nữa rồi, mà là phô bày toàn tập (Dynamism) luôn.

Đã buông xuôi tất cả, tôi quyết định ưỡn ngực đường hoàng mà ngắm nhìn. Không khách sáo gì nữa. Khắc sâu vào đáy mắt. Như đi mổ Lasik luôn. Chăm sóc da cũng hoàn hảo, nên làn da đẹp thật đấy!

“Bị con nhìn chằm chằm như thế, mẹ thấy xấu hổ…… đấy.”

“May quá. Vẫn còn chút lý trí để không tỏ ra vui sướng.”

Trong lòng gào khóc thảm thiết. Mong là Yuri-san học tập được chút sự e ấp này của mẹ. Tiện thể, khi tôi hỏi tại sao lại ăn mặc như vậy thì nhận được câu trả lời vô cùng chính đáng: “Quần áo có thể bị bẩn mà?”. Dù vậy, tôi nghĩ cũng đâu cần phải cởi đến mức đó, nhưng vì không nghĩ ra lý lẽ phản bác nào để lật lại nên đành chấp nhận.

“Thế này được chưa nhỉ?”

Sơn xong đến ngón út chân, tôi thở phào mãn nguyện. Tôi đã thử kỳ công tạo hiệu ứng gradient một chút, và có vẻ đã thành công. Phải luôn tích lũy điểm kinh nghiệm kỹ năng mới được.

“Đẹp quá…… Cảm ơn con.”

Giọng nói mê mẩn chứa đựng sự nồng nhiệt. Chắc là mẹ vui lắm. Tôi đã chọn màu thiên thanh cho mẹ, vốn thích màu xanh. Sắc màu trong trẻo ấy rất hợp với bà. Khi phải đi làm thì không thể chọn màu quá sặc sỡ, nhưng dạo này làm việc tại nhà nhiều hơn, và chỗ làm của mẹ cũng sắp bước vào kỳ nghỉ hè. Điệu đà cỡ này chắc không thành vấn đề đâu.

“Nè con, về địa điểm du lịch mẹ nói trước đó, mẹ quyết định rồi. Là Kyoto đấy.”

Tôi từng đến đó một lần. ——Vào một ngày tuyết rơi rất lạnh.

“Tuyết phủ ở chùa Kiyomizu đẹp lắm.”

——Đẹp đến mức khiến người ta muốn nhảy xuống ngay lập tức. Lúc đó tôi đang khủng hoảng vì gặp chuyện rất tồi tệ, hình như tôi đã nghĩ như thế. Khoảnh khắc ấy, việc Setsuka-san ôm chặt lấy tôi có lẽ là vì dì cảm thấy bất an.

“Lần này hãy đi cùng mẹ và mọi người. Nhé?”

Không phải khoe đâu, nhưng tôi chưa từng tham gia chuyến du lịch dã ngoại nào của trường cả. Hồi tiểu học, địa điểm dã ngoại là Kyoto, nhưng tôi đã không tham gia. Có lẽ mẹ để tâm đến chuyện đó. Hoặc là ghen tị với Setsuka-san chăng. Nhưng dù là lý do gì, vì đây là lần đầu tiên tham gia một chuyến du lịch gia đình nên tôi cũng thấy có chút háo hức mơ hồ. Phải làm sổ tay du lịch mới được.

“Về lữ quán, có vẻ mẹ đặt được phòng sang trọng nhất đấy.”

Nói rồi, mẹ đưa điện thoại cho tôi xem cơ sở lưu trú đã đặt.

“Phong cảnh tuyệt vời, lại còn tự hào có suối nước nóng tự nhiên nữa. Mong chờ ghê.” 

“Sao mẹ đặt được phòng hay vậy?” 

“Chuyện là thế này, vốn dĩ chỗ đó là lữ quán hướng đến khách du lịch quốc tế, nhưng giờ đang là thời điểm nhạy cảm này mà? Khách nước ngoài không đến, nên nghe nói phòng ốc cứ bỏ trống suốt.”

Cũng có thể có chuyện đó. Một khi đã phân chia phân khúc rõ ràng, rất khó để lấy lại nhu cầu cũ. Các trung tâm thương mại cũng vậy, nghe nói Ginza hay Akihabara đã biến thành điểm du lịch cho người nước ngoài, nên ngược lại, những người bản địa vốn hay lui tới đó đã rời đi. Lữ quán này chắc cũng rơi vào tình trạng đó chăng. 

Phong cảnh hữu tình, dáng vẻ toát lên nét lịch sử lâu đời. Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ『Lữ quán Unabara』.