Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

202 6922

Saijaku Muhai no Bahamut

(Hoàn thành)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

140 2415

Tiểu Mục Sư Sao Lại Là "Bạch Nguyệt Quang" Của Nam Chính Bị Đuổi Khỏi Đội Cơ Chứ!

(Đang ra)

Tiểu Mục Sư Sao Lại Là "Bạch Nguyệt Quang" Của Nam Chính Bị Đuổi Khỏi Đội Cơ Chứ!

小v希

Sống ở thế giới này đã lâu, Letia vẫn luôn đinh ninh rằng đây chỉ là một thế giới giả tưởng phương Tây bình thường như cân đường hộp sữa. Còn cô, cũng chẳng qua chỉ là một mục sư bình thường trong một

40 56

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

(Đang ra)

Góc nhìn thứ nhất toàn tri

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

620 4029

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

(Đang ra)

Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Inukai Anzu

Chúng tôi, có phải là có chút gì đó không ổn rồi không?

18 633

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Tập 02 - Chương 24 : Vậy... cậu ấy có cưới ta không?

Trong sân, Tiểu Thanh ợ một tiếng no nê.

Vừa rồi, Tiểu Thanh đã thỏa cơn thèm một phen.

Mười mấy bé chuột ở gần đó, tất cả đều bị Tiểu Thanh nuốt chửng một hơi.

Ngay lúc Tiểu Thanh ăn no uống đủ, đang thoải mái muốn đi ngủ.

Đột nhiên, Tiểu Thanh thấy tỷ tỷ nhà mình từ trong bóng đêm chạy về.

"Tỷ tỷ, tỷ..."

"Tiêu Thanh, ta đi ngủ đây!"

Tiểu Thanh còn chưa nói xong, Bạch Như Tuyết đã như chạy trốn vào phòng, để lại Tiểu Thanh đứng ngơ ngác trong màn đêm.

Tỷ tỷ bị sao vậy?

Mà Tiêu đại ca đâu rồi?

Không phải cậu ấy đi tìm tỷ tỷ sao?

Tiêu Thanh đợi trong sân, khoảng nửa nén nhang sau, Tiêu Mặc lúc này mới trở về.

Tiêu Thanh vội vàng chạy lên: "Tiêu đại ca, tỷ tỷ sao vậy ạ? Huynh và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừm..." Tiêu Mặc suy nghĩ một chút, "Tỷ tỷ của muội và ta quả thực đã xảy ra một chút chuyện, nhưng không sao đâu, Như Tuyết thật ra mọi chuyện đều ổn, muội không cần lo lắng."

"Dạ vâng ạ."

Nếu Tiêu đại ca đã nói như vậy, vậy thì tỷ tỷ chắc là không có chuyện gì.

"Nghỉ ngơi sớm đi, ta về phòng trước đây." Tiêu Mặc nói với Tiểu Thanh.

Tiêu Thanh gật đầu: "Tiêu đại ca cũng nghỉ ngơi sớm ạ."

"Mình nói ra rồi, mình thật sự nói ra rồi..."

Bạch Như Tuyết nằm trên giường, mắt cá chân duỗi thẳng, đôi chân thon thả không ngừng đập lên đập xuống trên giường.

Nàng dùng gối che chặt lấy đầu mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt hoa đào.

"Ta phát hiện... ta hình như đã thích ngươi rồi."

Nhớ lại câu nói mình vừa nói với Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết lại ngượng đến không chịu được, đôi chân nhỏ trắng nõn đập trên chăn càng nhanh hơn.

Hồi lâu sau, sự ngượng ngùng trong lòng từ từ phai đi, Bạch Như Tuyết mới dần dần bình tĩnh lại.

"Đợi đã... tại sao mình lại ngượng ngùng như vậy chứ? Hơn nữa lúc ở trên núi tại sao mình lại chạy đi?"

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Bạch Như Tuyết lúc này mới nhận ra mình hình như đã làm sai chuyện.

Lúc đó sau khi mình nói xong câu đó, trong lòng ngượng đến không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng chạy xuống núi.

Nhưng trên thực tế, mình không cần phải ngượng ngùng.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Mình chính là thích Tiêu Mặc mà...

Mình chỉ là nói ra sự yêu thích trong lòng mà thôi.

Thậm chí mình còn chưa đợi được câu trả lời của Tiêu Mặc, đã chạy thẳng xuống núi rồi.

"Thật là, tại sao mình lại chạy đi chứ..."

Bạch Như Tuyết tiếp tục chôn đầu vào trong gối, trong lòng có chút bực bội.

Sau khi bực bội một lúc, Bạch Như Tuyết quay người, nằm ngửa trên giường.

Nàng nhìn lên trần nhà, trong lòng ôm gối, suy nghĩ vẩn vơ.

Tiêu Mặc có thích mình không?

Cậu ấy chắc là thích mình chứ?

Lần trước cậu ấy đã nói rồi, đợi mình hiểu ra thế nào là sự yêu thích thật sự, cậu ấy sẽ cưới mình.

Đây chắc là sự yêu thích thật sự rồi nhỉ?

Vậy... cậu ấy có cưới ta không?

Những lời cậu ấy nói lúc đó, có còn tính không?"

Càng nghĩ, trong lòng Bạch Như Tuyết càng thấp thỏm không yên.

Nàng muốn đi tìm Tiêu Mặc, nhưng lại không dám đi hỏi.

Trong lòng nàng, rất mong chờ câu trả lời, nhưng lại rất sợ hãi câu trả lời.

"Phiền quá đi, phiền quá đi, phiền quá đi..." Bạch Như Tuyết như một cây cán bột, lăn qua lăn lại trên giường, "Trước đây mình không phải như vậy mà..."

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Khi Tiểu Thanh bước vào phòng, phát hiện tỷ tỷ nhà mình đang không ngừng lăn lộn trên giường.

"Tiêu Thanh..."

Bạch Như Tuyết ôm gối, ngồi trên giường như một con vịt, đôi mắt hoa đào dao động.

"Ta cảm thấy mình trở nên không giống mình nữa rồi... phải làm sao bây giờ..."

Trong phòng, Tiêu Mặc đốt nến đọc sách.

Trước đây Tiêu Mặc buổi tối đọc sách cần phải nhờ ánh trăng, nếu trăng không sáng thì không có cách nào đọc đêm được.

Nhưng sau khi đỗ Giải Nguyên, Tiêu Mặc đã không cần phải làm như vậy nữa.

Bây giờ, cho dù Như Tuyết không đi nuôi tằm, không đi bắt gà rừng thỏ hoang, Tiêu Mặc cũng sẽ không thiếu bạc.

Nhưng Như Tuyết vẫn tiếp tục nuôi tằm, thỉnh thoảng đi bắt gà rừng thỏ hoang để bán, nói rằng có thêm được đồng nào hay đồng nấy.

Một khắc sau, Tiêu Mặc đặt quyển sách trong tay xuống.

Hắn cảm thấy mình có chút đọc không vào.

Trong đầu toàn là hình bóng của Như Tuyết.

Tiêu Mặc quả thực không ngờ Như Tuyết lại nói ra một câu như vậy.

Tuy trước đây Như Tuyết cũng từng nói "ta thích ngươi".

Nhưng Tiêu Mặc biết, lần này hoàn toàn khác.

Sự yêu thích của Như Tuyết đối với mình, là tình cảm nam nữ thật sự.

Lúc đó Tiêu Mặc ngẩn ra một lúc, còn chưa kịp trả lời Như Tuyết, kết quả Như Tuyết đã chạy mất rồi...

"Con nhóc này..." Tiêu Mặc cười lắc đầu, nhẹ nhàng thổi tắt nến.

Xem ra ngày mai, mình phải lên trấn một chuyến rồi.

Không thể để người ta đợi quá lâu được.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mặc tỉnh lại, đi ra sân.

Vốn dĩ Bạch Như Tuyết đang lau bàn, thấy Tiêu Mặc xong, nữ tử như một con chim nhỏ bị kinh động, vội vàng đi vào trong bếp.

Lúc ăn sáng, Bạch Như Tuyết một câu cũng không nói, cũng không dám nhìn Tiêu Mặc.

Mỗi khi Tiêu Mặc hơi đến gần Bạch Như Tuyết một chút, nàng sẽ ngượng ngùng vội vàng bỏ đi.

Tiểu Thanh cảm thấy giữa tỷ tỷ và Tiêu đại ca chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, không khí giữa hai người họ có một sự kỳ lạ không nói nên lời.

"Không được! Mình không thể tiếp tục như vậy được nữa!"

Buổi chiều, Bạch Như Tuyết vỗ vỗ má mình.

Cô cảm thấy mình không thể cứ trốn tránh Tiêu Mặc mãi, hơn nữa trong lòng cô cũng muốn biết câu trả lời của Tiêu Mặc.

Chỉ là Bạch Như Tuyết thật sự không tiện chủ động đi hỏi.

Vì vậy vào buổi chiều, Bạch Như Tuyết lấy hết can đảm dọn dẹp sân, chủ động đến gần Tiêu Mặc.

Nhưng Tiêu Mặc lại như một người không có chuyện gì, dường như chuyện tối hôm qua căn bản không hề xảy ra, cậu chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết phồng đôi má hồng hào lên, trong lòng có chút tức giận nho nhỏ.

Bạch Như Tuyết tiếp tục đi qua đi lại bên cạnh Tiêu Mặc, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng Tiêu Mặc vẫn không có phản ứng, thậm chí Bạch Như Tuyết còn nghi ngờ Tiêu Mặc có phải đã mất đi ký ức của tối hôm qua không.

"Tiêu Mặc thối, Tiêu Mặc thối! Tối qua người ta đã nói những lời như vậy rồi, hôm nay ngươi lại như một người không có chuyện gì. Tuy tối qua là ta chạy đi, nhưng bây giờ ngươi cũng có thể trả lời ta chứ."

"Tiêu Mặc thối! Ngươi rõ ràng đã nói sẽ cưới ta, bây giờ lại một câu cũng không nói! Trứng thối, trứng thối! Không thèm để ý đến ngươi nữa! Đồ trứng thối lớn!"

Trong phòng, đôi chân tròn trịa đầy đặn của Bạch Như Tuyết kẹp lấy cái gối, sau đó giơ nắm đấm hồng hào lên đấm từng cái từng cái, dường như đang đấm vào ngực của Tiêu Mặc.

"Tỷ tỷ... tỷ không sao chứ?" Tiểu Thanh bước vào phòng, thấy tỷ tỷ đang bắt nạt cái gối, cảm thấy bông gòn sắp bị tỷ ấy đánh bay ra ngoài rồi.

"Không sao!" Bạch Như Tuyết tức giận bĩu môi, lồng ngực phập phồng dữ dội, "Tiêu Mặc thối còn đang đọc sách à?"

"Không có ạ." Tiểu Thanh lắc đầu, "Tiêu đại ca ra ngoài rồi."

"Ể? Ra ngoài rồi?" Bạch Như Tuyết chớp chớp mắt, "Tiêu Mặc thối đi đâu rồi?"

"Đến trấn Thanh Sơn rồi ạ."

Tiêu Thanh nói.

"Tiêu đại ca nói huynh ấy đi làm một món đồ, bảo tỷ tỷ người không cần lo lắng, hai ngày nữa sẽ về."