Ngày hôm sau, cơ thể của Bạch Như Tuyết đã gần như khỏi hẳn.
Đối với việc Như Tuyết bình phục, Tiêu Mặc tự nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, sau khi Như Tuyết khỏi bệnh, Tiêu Mặc luôn cảm thấy nàng có chút kỳ lạ.
Tiêu Mặc phát hiện Như Tuyết thường xuyên nhìn trộm mình.
Khi mình nhìn về phía nàng, nàng lại sẽ nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi ánh mắt của mình dời đi, nàng lại sẽ lén lút nhìn trộm mình.
Ví dụ như bây giờ, Như Tuyết đang ở đó phơi quần áo.
Tuy Tiêu Mặc đang cầm sách lật xem, nhưng hắn đã có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Như Tuyết.
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt của Bạch Như Tuyết.
Bạch Như Tuyết như thể bị điện giật, vội vàng thu lại ánh mắt, quay đầu tiếp tục phơi quần áo, hơn nữa còn làm ra vẻ tiếp tục vuốt cho thẳng những bộ quần áo vốn đã phẳng phiu.
Tiêu Mặc đặt sách xuống, đi về phía Bạch Như Tuyết.
Cảm nhận được Tiêu Mặc đang đi về phía mình, tim của Bạch Như Tuyết dần dần đập nhanh hơn.
Khi Tiêu Mặc càng đến gần, trong lòng Bạch Như Tuyết lại càng căng thẳng, động tác phơi quần áo trong tay cũng nhanh hơn.
"Như Tuyết, sao vậy, ngươi có chuyện gì sao?"
Tiêu Mặc đi đến bên cạnh Bạch Như Tuyết hỏi.
"A? Không... không có mà..." Đôi mắt Bạch Như Tuyết đảo quanh, bàn tay nhỏ trắng nõn mịn màng không ngừng xua xua, "Ta có thể có chuyện gì chứ? Không có, không có đâu..."
"Thật không có sao?" Tiêu Mặc hỏi.
"Không có mà..." Bạch Như Tuyết đảo mắt, trông có vẻ chột dạ, hơn nữa má còn đỏ bừng.
Tiêu Mặc cũng không biết nàng phơi quần áo mà mặt đỏ cái gì.
Và ngay lúc Tiêu Mặc định hỏi thêm.
Một bộ quần áo bên cạnh Tiêu Mặc không được treo kỹ, từ từ trượt xuống khỏi sào tre phơi đồ.
Tiêu Mặc vô thức đưa tay ra đỡ lấy bộ quần áo này.
Cảm giác ẩm ướt cùng với sự mềm mượt của vải vóc trong tay khiến Tiêu Mặc ngây người.
Nhìn vào trong tay, thì ra đây là...
"Đồ dê xồm!"
Gò má của Bạch Như Tuyết đỏ bừng như quả dâu tây, vội vàng giật lấy chiếc áo yếm từ trong lòng bàn tay của Tiêu Mặc.
Ôm chiếc áo yếm vào lòng, Bạch Như Tuyết chạy vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Không đúng..."
Tiêu Mặc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của thiếu nữ, như có điều suy nghĩ.
Như Tuyết nàng...
Lại biết ngượng ngùng rồi?
Phải biết rằng, trước đây có một lần áo yếm bị gió thổi bay vào mặt Tiêu Mặc, Như Tuyết nàng đã cười rất vui vẻ, thậm chí còn muốn nhét thêm vào miệng Tiêu Mặc nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Bạch Như Tuyết vẫn là ăn một miếng cơm, lại liếc trộm Tiêu Mặc một cái.
Tiêu Mặc nhận lấy bát cơm, vô tình chạm vào tay nàng.
Bạch Như Tuyết như bị điện giật, rụt tay lại, cả người có chút mơ màng, vội vàng ngồi xuống lùa cơm trong bát.
Tiêu Mặc và Tiểu Thanh liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vẻ nghi hoặc.
"Tiêu đại ca, tỷ tỷ sao vậy?"
Tìm được một cơ hội lúc tỷ tỷ rời đi, Tiểu Thanh có chút lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết..." Tiêu Mặc lắc đầu, "Như Tuyết sáng sớm nay dậy đã như vậy rồi."
Tiểu Thanh: "..."
Thật ra chuyện này nói thế nào nhỉ.
Nếu Bạch Như Tuyết là một nữ tử bình thường, Tiêu Mặc ngược lại còn cảm thấy biểu hiện hôm nay của nàng rất bình thường.
Nhưng Bạch Như Tuyết vốn ngốc nghếch, đột nhiên sau một đêm lại biết xấu hổ, thậm chí còn có vẻ e thẹn ngượng ngùng của mối tình đầu. Chuyện này thật sự khiến Tiêu Mặc cảm thấy rất kỳ lạ...
Thậm chí có chút không quen...
Tối hôm đó, sau khi Tiêu Mặc tắm xong đi ra, phát hiện Bạch Như Tuyết đã không thấy đâu, chỉ có Tiểu Thanh đang ở trong sân cho tằm ăn.
"Tiểu Thanh, tỷ tỷ của muội đâu?" Tiêu Mặc hỏi.
"Tiêu đại ca, tỷ tỷ nói tỷ ấy ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa sẽ về." Tiểu Thanh bưng lá dâu, ngẩng đầu nói.
"Ừm." Tiêu Mặc khẽ suy nghĩ một chút, "Ta đi tìm thử xem, Tiểu Thanh muội ở nhà một mình có được không?"
"Được ạ." Tiểu Thanh gật đầu, trong mắt thậm chí còn lóe lên một tia vui mừng.
Đợi Tiêu Mặc rời đi, Tiểu Thanh hiện nguyên hình, bắt đầu đi tìm đồ ăn.
Tuy cơm nước tỷ tỷ nấu cũng không tệ, nhưng mình đã lâu lắm rồi chưa ăn chuột, cũng thấy nhớ.
Đi ra khỏi làng, Tiêu Mặc lờ mờ đoán được Bạch Như Tuyết ở đâu.
Tiêu Mặc đi thẳng về phía núi Xà.
Quả nhiên.
Trên tảng đá kia, Tiêu Mặc thấy nàng mặc váy trắng đang ôm gối, ngẩng đầu nhỏ, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
"Lại gặp phải chuyện không vui à?"
Tiêu Mặc gọi Bạch Như Tuyết.
Nghe thấy giọng của Tiêu Mặc, thân thể yêu kiều của Bạch Như Tuyết khẽ run lên, ánh mắt từ trên không trung thu lại: "Không... không có..."
"Thật không có?" Tiêu Mặc đi đến trước mặt Bạch Như Tuyết.
"Lần này thật sự không có." Bạch Như Tuyết cúi đầu, khẽ nói.
"Nhưng hôm nay ngươi rất kỳ lạ, hơn nữa trông có vẻ cứ luôn né tránh ta. Tại sao vậy?"
"Ta nào có... ngươi chắc chắn nhầm rồi..." Bạch Như Tuyết quay đầu đi.
Tiêu Mặc liếc nhìn gò má nghiêng của Bạch Như Tuyết: "Thôi được, vậy có lẽ thật sự là ta nhầm rồi. Trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi, nếu không Tiểu Thanh sẽ lo lắng đó."
"Ồ..."
Bạch Như Tuyết xuống khỏi tảng đá, đi bên cạnh Tiêu Mặc xuống núi.
Hai người đi trên con đường nhỏ trong núi. Ánh trăng như dòng nước lặng lẽ chảy tràn, lọt qua từng tầng lớp cành thông, in lên người hai người những vệt bóng lốm đốm.
Bước chân của Tiêu Mặc vô tình hay hữu ý chậm lại, tà váy của Bạch Như Tuyết liền nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cỏ thấp bên đường, dường như sợ làm kinh động đến những sinh linh đang say ngủ trong đêm núi này.
Hai bóng người đổ xuống mặt đất âm u, lúc thì gần lại, lúc thì tách ra.
Ánh sáng xanh lơ lửng, đom đóm không biết từ lúc nào đã lặng lẽ hiện ra, như những vì sao nhỏ bé nhẹ nhàng bay lượn trong không trung.
Một con đom đóm lững lờ đến gần thái dương của nữ tử, tựa như một hạt sao trôi nổi, nhẹ nhàng đậu lại một lát rồi lại ung dung bay đi.
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn gò má nghiêng của hắn.
Bạch Như Tuyết cảm thấy phần mềm yếu nhất trong tim mình dường như bị khẽ chạm vào.
Giống như có thứ gì đó sắp từ trong lòng mình phá đất mà ra.
Ngọt ngào, chua xót.
Muốn để hắn biết, lại sợ hắn biết.
"Tiêu Mặc..." Bạch Như Tuyết như đã lấy hết can đảm, đôi môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
"Ừm." Tiêu Mặc đáp một tiếng.
"Không... không có gì..." Nhìn vào mắt hắn, nữ tử lại có chút rụt rè, "Ta chỉ là phát hiện đom đóm tối nay cũng khá đẹp."
"Đúng là rất đẹp."
"..."
Bạch Như Tuyết cúi đầu, chìm vào im lặng, bàn tay nhỏ mân mê vạt váy.
Nhưng rất nhanh, Bạch Như Tuyết lại lấy hết can đảm: "Tiêu Mặc."
"Ừm?"
"Không... không có gì... ta phát hiện trăng hôm nay rất tròn."
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn: "Cũng tạm được."
"Tiêu Mặc..."
"Ừm?"
"Ta... ta phát hiện tối nay sao nhiều quá."
"Đúng là rất nhiều."
"Tiêu Mặc... ta phát hiện Vương dì hôm nay hình như đặc biệt vui?"
"Chắc là việc làm ăn của con trai bà ấy ở huyện thành phát đạt rồi."
"Ta phát hiện Tiểu Thanh không thích ăn ớt xanh."
"Ta sớm đã phát hiện ra rồi."
"Tiêu Mặc, ta phát hiện con trâu đen trong làng trở nên lười biếng rồi."
"Bởi vì nó già rồi."
"Tiêu Mặc."
"Ừm?"
"Ta phát hiện... ta hình như đã thích ngươi rồi."
