☆
Tôi lần đầu gặp đàn chị Sakura là vào một đêm ở bệnh viện.
Trên sân thượng của tòa nhà bệnh viện, nơi bóng tối đã phủ kín mọi thứ. Tôi vẫn nhớ rất rõ đêm hôm đó, hôm mà ba mẹ tôi bị quên mất.
Sau khi nhận Giấy chứng nhận đã bị quên của họ tại bệnh viện thành phố, tôi cứ ngồi thẫn thờ trong phòng chờ.
Và khi ngẩng lên, tôi tình cờ nhìn thấy cô, người con gái đang đi về hướng cầu thang dẫn lên sân thượng.
Không hiểu sao…tôi thấy tò mò.
Dù cô ấy đang ở đó, nhưng lại có cảm giác như cô không thật sự thuộc về thế giới này. Một bầu không khí kỳ lạ, mong manh bao quanh lấy cô.
Vì thế, tôi đã bước theo sau mà chẳng nghĩ gì thêm.
Khi mở cửa ra, tôi thấy cô đang đứng một mình trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Chị…đang làm gì vậy ạ?”
“Ừm? Chị đang ngắm sao đó.”
Cô đáp lại khi tôi vô thức cất tiếng hỏi.
“Chỗ này là nơi lý tưởng lắm đó. Trong khu vực này, đây là chỗ gần bầu trời nhất. Biết đâu, ngay cả trong mùa này, mình vẫn có thể thấy được Thất Nữ.”
“Thất Nữ…?”
“Ừ. Còn gọi là chòm sao Thất Nữ. Mùa này mà thấy được nó thì hiếm lắm đấy. Nè, em cũng thử nhìn xem?”
Cô vẫy tay gọi tôi lại gần. Lúc đó, lần đầu tiên tôi thấy rõ gương mặt cô.
Một khuôn mặt thanh tú, ánh lên nét mong manh như sắp tan vào đêm tối. Mái tóc cô phản chiếu ánh đen mềm như tơ.
Tôi nhận ra, đó là người tôi từng thấy ở trường.
“Công chúa của phòng y tế.”
Dĩ nhiên, cô không hề biết tôi là ai.
“Thế nào, không thấy à? Sáu ngôi sao màu lam nhạt ấy, ở hướng kia kìa.”
“Em…không thấy gì cả.”
“Ừm~ cũng đúng thôi, mùa này khó thấy lắm. Dùng ống nhòm thì chắc sẽ thấy được. Nè.”
Cô đưa cho tôi chiếc ống nhòm. Tôi nhìn vào, và ở phía bên kia ống kính nhỏ xíu ấy, sáu ngôi sao xanh lấp lánh hiện ra.
“Đẹp thật đấy.”
“Thấy chưa? Chị nói rồi mà, đó chính là Thất Nữ đó.”
“Ra là vậy…”
Tôi thật sự thấy đẹp, nhưng lúc đó, trong lòng vẫn chưa có cảm xúc gì sâu sắc hơn.
Sau khi ngắm thêm một lúc, tôi định trả lại ống nhòm.
Ngay khoảnh khắc ấy, tay tôi trượt đi.
“Á…”
Tôi vội với theo, nhưng đã muộn.
Chiếc ống nhòm rơi thẳng xuống nền xi măng, phát ra một tiếng choang chói tai.
“X-xin lỗi! Em xin lỗi ạ!”
Tôi vội cúi xuống nhặt lên, nhưng thứ tôi cầm trong tay đã méo mó, vỡ vụn, ống kính nứt, thân gập lại, toàn bộ biến dạng thảm hại.
“…”
“Em thật sự xin lỗi! Tay em trượt mất, em không cố ý đâu…”
“…”
“Xin hãy cho em đền lại, được không ạ…!”
Tôi cúi đầu thật sâu, nói gần như hét lên.
Một lúc im lặng trôi qua.
Rồi cô khẽ cất lời:
“Cái này…là món quà mà ba mẹ chị đã mua cho chị đấy.”
“Ơ…?”
“Ba mẹ chị đã biến mất vì bệnh Lãng Quên. Đây là món đồ kỷ niệm cuối cùng mà họ để lại cho chị.”
“Vậy…vậy ra là thế…Em thật sự xin lỗi! Nếu có gì em có thể làm để chuộc lỗi thì…bất cứ điều gì cũng được!”
Tôi đã làm vỡ một vật kỷ niệm vô giá như thế sao…
Nếu vậy, dù bị mắng thế nào tôi cũng không dám phản bác.
Nếu có thể làm gì để bù đắp, tôi sẽ làm tất cả.
“Bất cứ điều gì ư?”
Giọng cô bỗng thay đổi, hơi khẽ run lên.
“V-vâng!”
“Thật chứ?”
“T-tất nhiên rồi ạ!”
“Fufu~ nghe rõ rồi nha. Em nói ‘bất cứ điều gì’ đó nhé?”
Khuôn mặt cô đột nhiên rạng lên một nụ cười tinh nghịch, như thể đang giấu một trò đùa bí mật nào đó.
Cô chỉ thẳng vào tôi, nói vui vẻ:
“Vậy thì, coi như hình phạt, chị sẽ bắt em hứa với chị một điều nhé?”
“H-hứa…ạ?”
“Ừ, một lời hứa đấy.”
Giọng cô vang lên nhẹ nhàng, trong trẻo.
Và như thế…
Đó chính là khoảnh khắc tôi gặp đàn chị Sakura lần đầu tiên.
