☆
Giờ nghỉ trưa và sau khi tan học, việc đến phòng y tế gần như đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.
Không phải vì tôi là kiểu người yếu ớt, cũng chẳng phải vì tôi bị nghiện nhìn áo khoác trắng của y tá đến mức một ngày không thấy ba lần là sẽ chết.
Lý do đơn giản thôi, tôi đến đó để gặp công chúa của phòng y tế.
Trường cấp ba Morino có hình chữ “U”, dãy phòng học chính nằm ở phía bắc, còn khu phòng đặc biệt như phòng giáo viên, phòng âm nhạc và phòng y tế thì ở phía nam.
Vì cách xa khu lớp học, nên học sinh chẳng ai có việc gì phải đến đây cả.
Quả thật, hành lang yên tĩnh đến mức ngoài tôi ra, chẳng có ai khác.
“Em xin phép vào ạ.”
Tôi biết chắc sẽ không có ai trả lời, nhưng vẫn lễ phép nói trước khi bước vào.
Như tôi đoán, cô y tá học đường, người lẽ ra phải có mặt để trông coi, không ở đó.
Chỉ có tấm rèm trắng khẽ lay trong gió, phía sau là bóng dáng quen thuộc đang cầm điện thoại bấm bấm như mọi khi.
“Chào chị.”
Nghe tiếng tôi, “công chúa” ló đầu ra từ phía sau rèm.
“À, Aki-kun. Hôm nay em lại đến rồi hả?”
“Tất nhiên rồi. Em đã hứa là sẽ đến mỗi ngày mà.”
“Ừm, đúng ha. Nếu em mà nuốt lời, chị sẽ bắt em nuốt chửng một con cá nóc luôn đấy. Mà là cá thật đó nhé.”
Chị Sakura nói vậy, gật gù với vẻ hài lòng.
Tôi thoáng nghĩ, nếu là cá nóc thì hình như vẫn ăn được, chắc cũng không đến mức không nuốt nổi đâu nhỉ.
“Chị đang làm gì thế ạ?”
“À, chị đang chơi game đó. Cái mới ra tuần trước ấy, thể loại thủ thành. Cũng khá vui đấy. Tính ra là chị đang chơi cùng lúc bảy trò luôn rồi.”
Chị chìa chiếc điện thoại ra, màn hình đầy biểu tượng trò chơi.
“Không, ý em là…”
“À, còn xem dự báo thời tiết tối nay nữa. Trời có vẻ quang, nên chắc hợp để đi ngắm sao đó.”
“Chị định đi ngắm sao à?”
“Ừ. Aki-kun có muốn đi cùng không?”
“Ừm, để em xem đã…”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng y tế mở ra.
Tôi nghĩ có lẽ cô y tá lười nhác kia quay lại, nhưng người đứng ở cửa lại không phải là cô giáo tầm tuổi hai mươi mấy, với chiếc áo khoác y tá mặc hờ hững như mọi khi.
Thay vào đó, là một cô nữ sinh nhỏ nhắn, tóc ngắn, khuôn mặt trông như trẻ con.
Cô gái ấy nhìn quanh, như đang tìm kiếm ai đó.
Hình dáng ấy khiến tôi liên tưởng đến một con sóc nhỏ.
“À, nếu em tìm cô giáo thì giờ cô ấy không có ở đây đâu.”
Cô gái lắc đầu.
“Không ạ, không phải vậy. Cho em hỏi…đây có phải là phòng của ‘Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên’ không ạ?”
“Hả?”
“Em nghe nói những ai muốn tìm ‘Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên’ thì đến phòng y tế này...”
“À…”
Ra là việc đó.
Phòng y tế này có một công dụng khác, không chính thức, nhưng tạm thời nó được xem là phòng câu lạc bộ của “Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên”.
Tất nhiên, lý do rất đơn giản: người sáng lập chính là công chúa của phòng y tế này.
“Ồ, có khách hả. Chào mừng em đến với Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên! Đây là Aki-kun, cậu ấy sẽ giải quyết mọi vấn đề của em một cách hoàn hảo, không sót điều gì đâu!”
Chị Sakura nói với giọng tươi tắn, nhưng cách nói như thể chẳng liên quan đến mình khiến tôi có linh cảm chẳng lành.
Tôi khẽ thì thầm bên tai chị:
“Lần trước thì nội dung cũng nhẹ thôi nên em làm một mình, nhưng lần này chị cũng phải giúp đấy.”
“Hả, vậy hả?”
“Chị đừng làm mặt ngạc nhiên như thế. Chị là người trong cuộc mà, tất nhiên phải cùng tham gia rồi.”
“Ờ…được rồi. Nhưng chị thấy ngồi xem Aki-kun tự xử lý vẫn thú vị hơn cơ.”
Thật ra, nếu được, tôi cũng muốn chỉ ngồi xem thôi.
“Dù sao thì lần này chị cũng phải giúp. Nếu không, em không nhận đâu.”
“Rồi, rồi, chị biết mà.”
Khi thấy chị gật đầu, tôi quay sang cô gái nhỏ.
“Vậy, em đến đây có việc gì?”
“Dạ.”
“Em nói là đến Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên…tức là em có chuyện muốn nhờ bọn anh về căn bệnh đó đúng không?”
“Vâng ạ!”
Cô gái đáp lại với giọng vui vẻ.
Trông cô rạng rỡ đến mức thật khó tin rằng, một ngày nào đó, cô sẽ bị mọi người quên mất.
Sẽ bị quên đi, rồi biến mất khỏi thế giới này.
Sự thật đó khiến hình ảnh nụ cười tươi tắn của cô càng trở nên buồn bã một cách kỳ lạ.
“Ờm…”
Có lẽ thấy tôi im lặng quá lâu, cô gái nhìn tôi với vẻ bối rối.
Tôi vội nói:
“À, ừ. Vậy em muốn nhờ bọn anh chuyện gì? Bọn anh sẽ cố gắng hết sức giúp, nhưng cũng có những việc vượt quá khả năng bọn anh, em hiểu chứ?”
“Dạ, vâng. Thật ra…”
Cô gái đứng thẳng người, nhìn thẳng vào chúng tôi, rồi cúi đầu thật sâu.
Giọng cô vang lên, dứt khoát và run run:
“Xin hãy trở thành gia đình của em…!”
☆☆
Cô gái ấy tên là Harukawa Chisa.
Nhìn vẻ ngoài còn khá trẻ con, cô ấy đúng là học sinh năm nhất, và hình như đang ở trong câu lạc bộ bóng mềm nữ.
Cô nghe bạn bè trong câu lạc bộ kể về tin đồn “Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên”, rồi vì tò mò nên đã tìm đến tận phòng y tế.
Đó là chuyện của ngày hôm qua.
Còn bây giờ, tôi và chị Sakura đang đứng trước nhà của Chisa-chan.
“Wow, to thật đó! Là cả một khu chung cư năm tầng luôn!”
“…”
“Nhìn kìa, ngay cổng có cả máy bán nước tự động nữa. Vậy là nếu nửa đêm hết Coca thì khỏi phải chạy ra cửa hàng tiện lợi rồi nhé~”
“…”
“Ơ? Sao thế, Aki-kun?”
“Tại sao chị lại phản ứng bình thường vậy ạ?”
“Hả? Thì thấy tòa nhà to thì ngạc nhiên cũng đúng mà?”
“Không phải em nói chuyện đó…”
Điều tôi muốn nói không phải về tòa nhà, mà là vì sao chúng tôi lại đến đây ngay từ đầu, tức là vì nội dung buổi tư vấn mà Chisa-chan đã nhờ hôm qua.
“Xin hãy… trở thành gia đình của em…”
“…”
“…”
Trước lời nói ấy, tôi và chị Sakura chỉ biết nhìn nhau.
Chúng tôi không hiểu ý cô bé muốn nói gì. “Trở thành gia đình của em”, nghe vừa mơ hồ, vừa đột ngột, thật khó đoán cô bé đang nghĩ gì.
Khi tôi vẫn chưa biết nên đáp lại thế nào, chị Sakura đã cất tiếng:
“À này, có khi nào đây là cách nói vòng vo của một lời tỏ tình không? Ý em là muốn Aki-kun làm bạn đời của em, tức là ‘gia đình’ theo nghĩa đó?”
“Ơ? À…không, không phải vậy ạ! Không phải như thế đâu!”
“Vậy là chị à? Hmm, chị thấy em dễ thương đấy, nhưng tiếc là chị không có hứng thú kiểu đó nha~”
“Em cũng không có hứng thú kiểu đó đâu ạ!”
Cô bé đỏ mặt tía tai phản bác.
Tôi biết chị đang trêu thôi, nhưng chuyện đó tạm gác lại.
Nếu không phải là theo nghĩa đó, thì cô bé muốn nói gì?
Cô bắt đầu nói chậm rãi, từng chút một:
“Thật ra…em không có gia đình.”
“Hả?”
“Khi còn nhỏ, bố mẹ em mất rồi. Từ đó em sống nhờ hết nhà họ hàng này đến nhà họ hàng khác. Cũng được hơn mười năm rồi…em gọi đó là cuộc sống bị chuyền tay.”
“Ờm…à…”
Tôi không biết phải đáp thế nào.
Cô bé cười gượng:
“À, đừng nhìn em với ánh mắt thương hại thế. Thật ra cũng không đến mức tệ đâu ạ. Mọi người trong họ hàng đều đối xử với em khác với con ruột họ, nhưng cũng chẳng ai bắt nạt hay ghét bỏ em cả. Chỉ là…kiểu sống hơi lạnh lẽo, như ở nhờ một gia đình xa lạ thôi.”
Cô cười nhẹ và đưa tay gãi đầu, nhưng chuyện ấy đâu có nhẹ nhàng như cách cô nói.
“Em ngoan ngoãn nghe lời, cư xử lễ phép, không quá thân cũng không để ai lại gần. Làm vậy thì mọi chuyện đều suôn sẻ. Em quen với điều đó rồi, từ khi có nhận thức về mọi thứ, cuộc sống đã như thế, nên cũng không thấy khổ mấy.”
“…”
“Nhưng rồi một ngày, em chợt nhận ra…em chẳng có chút ký ức nào về việc sống cùng gia đình cả.”
Khi nói đến đây, gương mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Ăn cơm cùng nhau rồi kể chuyện ở trường, hay cuối tuần cả nhà đi mua sắm, hoặc khi có chuyện tình cảm muốn tâm sự mà không biết bắt đầu từ đâu…Mấy điều nhỏ nhặt, bình thường như vậy, em chưa từng có. Nghĩ lại thì thấy buồn thật. Nên…trước khi em bị lãng quên, em muốn được biết, được cảm nhận bằng mắt, tai và cả cơ thể mình, gia đình thực sự là như thế nào.”
Cô nói, ánh mắt hướng về xa xăm.
Tôi có thể hiểu phần nào cảm xúc đó.
Tôi may mắn khi có cô Nanako và Mai bên cạnh, luôn có những bữa cơm gia đình, những câu chuyện ấm áp, một cuộc sống tưởng như bình thường mà quý giá. Nên tôi hiểu, mong muốn được có một gia đình là điều rất tự nhiên của con người.
“Ờm…nhưng mà, phiền thế này chắc là khó lắm nhỉ?”
Cô ngước lên nhìn tôi, cười gượng.
“Không đâu.”
“Ơ…?”
“Được rồi. Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên sẽ nhận lời giúp em. Chị cũng đồng ý chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi. Aki-kun đã đồng ý thì sao chị lại nói không được?”
“Thật ạ…?”
Khuôn mặt cô bé sáng bừng lên, ánh mắt lấp lánh, như thể vừa cất được gánh nặng trong lòng.
Nhưng rồi tôi lại thắc mắc:
“Nhưng, trở thành gia đình thì phải làm thế nào mới được? Chẳng lẽ thật sự kết hôn chắc?”
Cô bé lắc đầu, hai tay nắm chặt lại:
“Không cần đâu ạ, em nghĩ kỹ rồi. Em chỉ mong…hai người đến nhà em, cùng sống với em như một gia đình thật sự!”
Và đó chính là lý do chúng tôi đang đứng ở đây.
Một khu chung cư năm tầng, nằm gần trường học.
Từ hôm nay, ba người chúng tôi sẽ cùng sống ở đây một thời gian.
Khi tôi nhấn chuông cửa, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Chào mừng hai anh chị ạ!”
Và cửa mở ra, Chisa-chan xuất hiện, nở nụ cười tươi rói.
“Các anh chị đến đây ổn chứ? Không bị lạc chứ?”
“À, không sao đâu, tụi chị đến thẳng luôn. Mà này, Chisa-chan, em sống một mình ở đây thật à?”
“Vâng. Từ khi lên cấp hai, em đã rời khỏi nhà họ hàng và bắt đầu sống một mình. Bố mẹ em có để lại ít tiền, với lại em cũng đi làm thêm, nên tạm đủ để xoay xở.”
“Vậy à? Tự lập giỏi ghê đó.”
Chị Sakura mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Chisa-chan.
Cô bé đỏ mặt, khẽ né người đi.
“Đ-Đâu có gì đâu ạ! À, đứng nói chuyện ở cửa cũng kỳ, mời hai anh chị vào trong.”
Cô bé nói rồi dẫn bọn tôi vào nhà.
Bên trong rộng hơn tôi tưởng. Chắc cỡ ba phòng ngủ cộng phòng khách, bếp và phòng ăn, kiểu 3LDK.
Trông chẳng giống nơi mà một học sinh sống bằng tiền làm thêm có thể thuê nổi, nhưng dạo gần đây dân số giảm vì bệnh lãng quên, nên nhiều căn hộ trống, tiền thuê cũng rẻ gần như cho không. Chisa nói tòa nhà này hầu như chẳng có người ở.
“Ờm, hai anh chị có thể dùng hai phòng này nhé. Em đã dọn dẹp sẵn rồi, trước đây em để dành cho khách.”
“Cảm ơn em.”
“Uầy, phòng rộng thật đó~.”
Chị Sakura reo lên thích thú.
“À, mà hai anh chị…để nhà trống một thời gian như vậy có ổn không ạ?”
“À, chị thì không sao đâu. Bố mẹ chị mất lâu rồi, nên chị sống một mình.”
“Nhà anh cũng vậy. Ba mẹ anh cũng không còn nữa, nhưng anh đang sống nhờ người quen, và anh đã nói rõ với họ rồi.”
“Vậy…ra là vậy à…”
Chisa trông hơi ngập ngừng, như không biết nên nói gì.
Phải, cả tôi và chị Sakura đều không còn cha mẹ, nên chuyện rời nhà đi vài hôm không có gì trở ngại.
Khó khăn nhất trước khi đi chính là Mai.
Cô ấy đã hét lên: “Hả!? Cậu với chị Sakura cùng đến nhà một đứa nhỏ khác ở mấy ngày!? Tớ không hiểu nổi luôn đó!”
Sau khi tôi giải thích rõ tình hình, cuối cùng cô ấy cũng chịu chấp nhận, nhưng vẫn giận dỗi mất cả buổi.
“Nghe như vậy…hai anh chị chắc cũng vất vả lắm nhỉ.”
“Ừm, thật ra chị chưa bao giờ nghĩ thế.”
“Em cũng thấy bình thường thôi.”
“Trời, hai anh chị đúng là mạnh mẽ thật đấy…”
Chisa chớp mắt mấy lần, thốt lên như cảm phục.
Nếu nói “vất vả” thì cũng đúng, nhưng có lẽ vì đã quen rồi. Với tôi và chị, việc không có cha mẹ vốn đã là chuyện thường ngày.
“Quan trọng hơn là, cái nệm này dùng được phải không? Hehe, giống như buổi tiệc ngủ ấy nhỉ.”
Chị Sakura cười khanh khách, vừa nói vừa nhảy phịch xuống cái đệm được gấp gọn ở góc phòng.
“Chị à, đây đâu phải đi chơi…”
“Không sao đâu, anh Aki. Ngược lại, em thích mọi người thoải mái như vậy hơn. Như thế mới thật giống gia đình mà.”
“Thấy chưa, Chisa-chan cũng nói vậy còn gì? Aki đúng là cứng nhắc thật đấy, giống ông cụ thời xưa luôn.”
“…”
Một lời nhận xét thật là đau lòng.
Tôi chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc thôi mà…
“Dù sao thì, từ hôm nay mong được Chisa giúp đỡ nhé. Có thể Aki-kun sẽ làm phiền em chút xíu, nhưng chị sẽ lo phần xử lý.”
“Tại sao lại là em chứ! Rõ ràng người vụng về hơn là chị mà.”
“Không có đâu nha~. Chị đây cũng biết làm việc nhà đó. Dọn dẹp, giặt giũ…dễ như ăn bánh thôi……Á!”
“Cẩn thận!”
Có lẽ vì ít vận động, nên khi chị vừa đưa tay làm điệu bộ quét bụi thì mất thăng bằng. Tôi vội đỡ lấy trước khi chị ngã ngửa ra sau, nhưng trong lúc đó, chân chị đá trúng cái túi xách của chính mình.
Miệng túi mở toang, đồ đạc văng tung tóe trên sàn.
“Thấy chưa, em nói rồi mà…”
“Ugh…ánh mắt kiểu ‘người lớn vô dụng’ của em thật khiến chị tổn thương đó…”
Chị nghiến răng, cúi xuống nhặt lại đồ.
Khăn tay, điện thoại, gương, đồ trang điểm, ví đựng thẻ, hộp giấy…và giữa chúng, tôi thấy khá nhiều vỉ thuốc tròn bọc trong vỏ PTP. Tôi hơi để ý, nhưng chưa kịp hỏi.
“Này, chị…”
“Thôi nha! Tất cả là lỗi của Aki đó! Em phải chịu trách nhiệm, cưới chị đi!”
“Cái gì!? Sao tự nhiên lại thành ra vậy?”
“Không cần lý do gì hết! Là vậy đó!”
Chị quay mặt đi, môi chu lên.
Chisa nhìn cảnh đó bật cười khúc khích.
Và thế là, cuộc sống gia đình của ba người. Tôi, chị Sakura và Chisa, chính thức bắt đầu.
Hương thơm dễ chịu lan tỏa trong căn phòng khiến tôi tỉnh giấc.
Mùi hòa quyện giữa miso và nước dùng, dịu dàng, ấm áp.
Mở mắt ra, tôi thấy trần nhà với vân gỗ lạ, mất vài giây mới nhớ ra: “À, đúng rồi, hôm qua mình ngủ lại nhà Chisa.”
Tôi thay đồng phục rồi bước ra phòng khách.
Chisa đang đeo tạp dề, mỉm cười chào:
“Chào buổi sáng, anh Aki.”
“Chào buổi sáng.”
Tôi đáp lại, đưa mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy mình Chisa trong bếp.
Có vẻ chị Sakura vẫn chưa dậy. Chắc lại thức khuya chơi game trên điện thoại rồi ngủ quên.
“Bữa sáng sắp xong rồi, anh đợi chút nhé.”
“À, để anh phụ em.”
“Không sao đâu ạ, gần xong rồi.”
Cô bé cười rạng rỡ.
Theo lẽ thường, là khách ở nhờ, đáng lẽ tôi phải giúp mới đúng. Nhưng nếu đã là gia đình, thì có lẽ không cần câu nệ như vậy. Thật khó nói. Có lẽ nên hỏi rõ ngay từ bây giờ.
Tôi ngồi xuống bàn, nhìn Chisa và hỏi:
“À này, nói về chuyện ‘sống cùng như gia đình’ ấy…thì cụ thể bọn anh phải làm gì? Anh với chị Sakura có nên đóng vai bố mẹ chẳng hạn…?”
Việc đóng vai vợ chồng với chị Sakura…nghe thôi đã thấy có gì đó vướng mắc rồi.
Nhưng Chisa-chan khẽ lắc đầu trước đề xuất đó.
“Không ạ, hai anh chị cứ là chính mình như bình thường là được rồi.”
“Thật à?”
“Vâng! Ờm…nói sao nhỉ, thật ra em cũng không biết rõ ‘một gia đình bình thường có bố mẹ’ là như thế nào. Nên em muốn hai anh chị cứ tự nhiên thôi, không cần gượng gạo đóng vai gì hết. Nếu được thì…giống như anh trai và chị gái thì tốt hơn ạ.”
“Ra là vậy.”
Nếu cô bé muốn thế, vậy thì cứ thế đi là tốt nhất.
Rồi, từ hôm nay, tôi sẽ là anh trai.
Một lát sau, chị Sakura mới ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
Vừa dụi mắt vừa ngáp dài, chị vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Ugh…tối qua đánh trận raid vui quá, lỡ nạp tận XXXX yên luôn rồi…”
Đúng là con người này chưa bao giờ khiến người khác hết ngạc nhiên, theo mọi nghĩa.
Cứ thế, cả ba người chúng tôi ngồi quanh bàn ăn sáng.
“Wow, trứng chiên này ngon thật đó! Em làm hả, Chisa-chan?”
“Vâng, em làm ạ.”
“Giỏi ghê nha~.”
“Bí quyết là cho thêm chút mayonnaise ạ. Làm vậy trứng sẽ mềm hơn. À, nếu anh chị muốn, em có thể làm cơm hộp luôn nhé?”
“Thật hả!? Em nói thật đó chứ!?”
“Khoan đã, chị ơi…mình là người lớn, không nên để đàn em nấu cho vậy đâu.”
“Ơ, tiếc ghê.”
“Hi hi.”
Ba người nói chuyện rôm rả.
Toàn là những câu chuyện bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Vậy mà khuôn mặt Chisa-chan rạng rỡ, ánh mắt long lanh vui sướng. Có lẽ với cô bé, chỉ những khoảnh khắc nhỏ bé, đời thường như thế này thôi cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Bữa sáng kết thúc, cả ba cùng đi học.
Khung cảnh tôi kẹp giữa hai cô gái xinh xắn trên con đường khác hẳn thường ngày, thật sự khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Chị Sakura nghiêng đầu:
“Huh? Sao mọi người cứ nhìn tụi mình mãi thế nhỉ? Có phải ai đó bị bóc phốt trên mạng không?”
“Ơ!? Thật hả ạ!?”
“Không phải…là tại hai người quá nổi bật đó.”
“Hở? Tụi chị hả?”
“Không lẽ tóc chị bị dựng lên à…?”
Hai người họ vẫn thản nhiên nói chuyện, chẳng hiểu nguyên nhân thật sự.
Chuyện đơn giản thôi, cả hai đều quá nổi bật.
Chị Sakura vốn đã nổi tiếng ở trường vì dáng vẻ dịu dàng, mong manh, người ta gọi chị là “công chúa phòng y tế”.
Còn Chisa-chan thì nhỏ nhắn, đáng yêu như một chú thú con.
Và ở giữa hai người đó, là tôi, thằng con trai dắt theo hai cô gái nổi bật nhất trường. Đương nhiên, ai nhìn cũng phải bàn tán.
“Aki, mày…có chuyện gì xảy ra vậy hả?”
“Dẫn theo cả công chúa phòng y tế lẫn cô em dễ thương đó…trúng số độc đắc à?”
Bạn bè tôi nửa đùa nửa thật mà nói vậy.
Còn bạn của Chisa-chan thì thậm chí còn ồn ào hơn:
“Ê, người đi cùng cậu là ai thế?”
“Là bạn trai hả?”
“Thật á!? Chisa có bạn trai rồi sao!?”
“Khoan, cô gái đi với họ chẳng phải công chúa phòng y tế nổi tiếng sao!?”
Giữa những tiếng xì xào đó, tôi chợt nhận ra một điều.
Trong số những người chào hỏi Chisa-chan, có vài người thoáng sững lại khi nhìn thấy cô bé, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Ban đầu là ánh mắt xa lạ, rồi ngay sau đó, họ vội mỉm cười và nói chuyện lại như bình thường.
Tôi hiểu ra.
Chắc hẳn họ đã bắt đầu quên mất Chisa-chan vì “bệnh lãng quên”, nhưng khi nhìn thấy mặt cô bé, ký ức của họ được khơi lại.
Chisa chỉ cười nhẹ, nói:
“Ha ha…cũng đành chịu thôi. Vì bệnh này là vậy mà.”
Nhưng tôi biết, trong lòng cô bé chắc hẳn không thể thoải mái đến thế.
Khi ba chúng tôi tiếp tục bước đi, có tiếng gọi vang lên từ phía sau.
“Ơ, Chisa-chan kìa.”
“Hibino-senpai!”
Đứng đó là Mai, bạn cùng câu lạc bộ với cô bé và cũng là người bạn thân của tôi.
Cô chống tay vào hông, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nửa ngờ vực.
“Chào buổi sáng…mà khoan, sao Aki cũng ở đây vậy? Đừng nói là, cái ‘đàn em mà cậu qua nhà ở nhờ’ chính là Chisa-chan đó nha…?”
“À, ừm…đúng rồi.”
Tôi không ngờ hai người lại quen nhau. Nhưng nghĩ lại thì, Chisa ở câu lạc bộ bóng mềm nữ, nơi Mai cũng từng tham gia, nên việc họ biết nhau là điều dễ hiểu.
“Ra là vậy…hiểu rồi.”
Ánh mắt Mai thoáng buồn trong chốc lát, như đã hiểu ra lý do.
Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười, nói bằng giọng pha chút trêu chọc:
“Nghe Aki nói tự nhiên sẽ ở nhà đàn em vài ngày, tớ còn tưởng phải báo cảnh sát cơ. Nhưng nếu là Chisa-chan thì thôi vậy. Dễ thương thế này, Aki nhớ đừng có làm gì kỳ quặc rồi bị bắt đấy nhé?”
“Cậu nói gì vậy, tớ đâu có làm mấy chuyện đó!”
“Không biết nha~. Cậu quên hồi nhỏ rồi à? Aki từng có sở thích chơi trò ‘bác sĩ khám bệnh’, ngày nào cũng kiểm tra cơ thể tớ đấy.”
“Ơ!? Thật…thật sao hả anh!?”
Chisa-chan đỏ bừng mặt, lấy tay che ngực theo phản xạ.
“Không! Đó là hồi…hồi mẫu giáo cơ mà!”
“Haha, thì cũng có thể gọi là thế.”
“Cũng có thể gì chứ, chỉ có thế thôi!”
Tôi thở dài. Cô gái này đúng là toàn nói linh tinh.
Dù sao thì, nhờ có sự xuất hiện của Mai, bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng bỗng trở nên nhẹ nhõm, vui vẻ hơn hẳn.
☆☆☆
Cuộc sống ba người chúng tôi bắt đầu như thế, và nhìn chung mọi chuyện khá suôn sẻ.
Tất nhiên, cũng có vài chuyện rắc rối xảy ra, không thể nói là lúc nào cũng thuận lợi, nhưng nói chung vẫn rất ổn.
Một hôm:
“Chị ơi, hôm nay mình cùng xem cái này nhé!”
“Cái này là…phim mấy con cá mập bay trong lốc xoáy á?”
“Vâng! Em thích phim kiểu này lắm!”
“Hay đó hay đó, chị cũng mê mấy thể loại như vậy! Còn Aki thì sao?”
“Ơ, à…ờm… với em thì…cũng bình thường thôi…”
“Ơ, sao lại bình thường chứ! Trông vui lắm mà!”
“Đúng đó! Cá mập là niềm mơ ước của cả loài người đó anh ơi!”
“Ờm…à, ừ…”
Thế là cả ba kéo nhau ra tiệm thuê DVD, chọn đúng mấy bộ phim kỳ quặc kiểu đó về xem.
Một ngày khác:
“Rồi, hôm nay chị sẽ nấu bữa tối cho mọi người!”
“Ơ…chị biết nấu ăn hả?”
“Chưa làm bao giờ, nhưng chắc ổn thôi! Lên mạng tra là được mà!”
“Ờm…em thấy hơi lo rồi đó…”
Ba mươi phút sau.
“Ờm…cái âm thanh như tiếng kêu hấp hối này là gì vậy chị…?”
“À, đó là…cá thu nướng muối đó.”
“Vậy…còn cái cục đen sì bên kia là…?”
“À…hamburger kiểu Nhật…chắc vậy.”
“Chắc vậy là sao? Chị còn không chắc mình nấu món gì à…?”
Kết quả là: phòng bếp biến thành chiến trường, và chúng tôi hiểu ra rằng kỹ năng nấu ăn của chị Sakura thật sự đáng sợ.
Rồi có hôm, tôi vừa thở dài bước vào phòng tắm:
“Phù, hôm nay mệt thật…tắm một cái cho khoẻ nào…Ơ, Chisa-chan!?”
“Ơ…S-senpai!?”
“Sao em lại ở đây!?”
“Ơ, ờ, tại em nhớ chị bảo hôm nay có cuộc họp câu lạc bộ nên chị tắm sau cùng mà…”
“Cái đó là…hôm thứ Tư chứ không phải hôm nay! Hôm nay là thứ Năm mà!”
“Ơ!? À…”
Mặt cô bé chợt đỏ bừng như nhận ra điều gì.
“E-em xin lỗi…! (mặt đỏ như cà chua)”
“Không sao, tại anh cũng không để ý lịch…”
Chúng tôi suýt nữa thì đụng nhau trong phòng thay đồ, đầu tôi lúc đó chỉ toàn hiện chữ ‘báo cảnh sát’ và ‘bị bắt’.
Dù vậy, cuộc sống của ba người vẫn trôi qua trong niềm vui.
Tôi, chị Sakura, và Chisa-chan.
Ban đầu, chúng tôi chỉ là gia đình tạm được lập ra để giúp Chisa đối phó với căn bệnh lãng quên.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, tôi thật sự bắt đầu thấy vui khi ở cùng họ.
Chisa là một cô bé tốt.
Vui vẻ, hoạt bát, chu đáo, và rất biết quan tâm đến người khác, có lẽ vì sống nhờ nhà họ hàng nên cô bé sớm biết để ý cảm xúc mọi người.
Nhưng đôi khi, Chisa vẫn để lộ vẻ hồn nhiên đúng tuổi.
Có lần, tôi cùng chị Sakura được mời đến xem trận đấu giao hữu của câu lạc bộ bóng mềm.
Chisa ra sân với vị trí đánh mở đầu, đấu với đội trường bên cạnh.
Trận đấu diễn ra ở sân trường chúng tôi, nên cả hai đứng ngoài cổ vũ.
“Cố lên, Chisa-chan!”
“Ráng lên nha!”
Nhờ sự cổ vũ (và có lẽ cả tài năng), Chisa đánh trúng hai trong ba lượt, một kết quả tuyệt vời với học sinh năm nhất.
Khi trận đấu kết thúc, cô bé chạy lại chỗ chúng tôi với khuôn mặt rạng rỡ.
“Làm tốt lắm, Chisa.”
“Xuất sắc luôn đó!”
“Ehehe, là nhờ hai anh chị cổ vũ đó ạ!”
Cô bé nở nụ cười trong sáng như nắng.
“Thật tuyệt. Vậy thì, thưởng cho em một điều ước đi, để Aki thực hiện cho.”
“Khoan, tại sao lại là em?”
“Vì em là con trai mà. Con gái xin gì thì em chẳng làm, đúng không?”
“Ờ thì…cũng không hẳn là sai…”
Tôi thở dài, nhưng cũng không phản đối.
“Được rồi, em muốn anh làm gì?”
Chisa ngẩng đầu lên, hơi ngập ngừng:
“Vậy thì…anh có thể…xoa đầu em được không ạ…?”
“Xoa đầu?”
“V-Vâng! Làm ơn nhé!”
Tôi chẳng hiểu vì sao, nhưng nếu chỉ vậy thì đơn giản thôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô bé, khẽ xoa.
Chisa nhắm mắt, khẽ cười, cô bé có mùi hương dịu nhẹ, giống như nắng buổi trưa.
“Giống như…em thật sự có một người anh trai vậy đó.”
“Hả?”
“Em luôn ao ước được ai đó xoa đầu như thế này. Ước mơ lâu lắm rồi, hôm nay được toại nguyện rồi ạ.”
Cô bé cười rạng rỡ, ôm chặt lấy tay tôi.
“Cảm ơn anh nhé…anh trai!”
“Ơ, à…không có gì…”
Nhìn thấy Chisa vui như vậy, tôi cũng thấy ấm lòng.
Ừ thì…
Làm anh trai cũng không tệ lắm.
“Ê hê~ tốt quá ha, a-n-h-t-r-a-i~.”
Giọng của chị Sakura vang lên sau lưng, cùng ánh mắt nhìn tôi chẳng khác gì đang nhìn…rác.
“Ơ…chị, sao nhìn em kiểu đó…?”
“Đâu có gì. Em được cô bé dễ thương gọi là anh trai rồi cười tít mắt cơ mà, sao chị phải khó chịu chứ? Chị không bận tâm chút nào đâu, thật luôn đó.”
“Chị đang giận mà…”
“Không hề nhé~. Chị chỉ mong em bị trăm con mèo đen đi ngang, rồi giẫm trúng mấy thứ dơ dáy gì đó thôi.”
Đúng là thảm hoạ.
Mà nghĩ kỹ lại, người đề xuất phần thưởng này là chị ấy, chứ có phải tôi đâu!
Vậy mà vẫn bị trút giận vô cớ…
Thật chẳng công bằng gì cả.
Từ khi bắt đầu sống cùng Chisa-chan như một gia đình, tôi nhận ra nhiều điều về em ấy.
Những điều nhỏ thôi, món ăn em ấy thích, vài thói quen lạ, hay những kiểu buộc tóc khác nhau.
Nhưng ngoài những chuyện đó, có một việc em ấy thường xuyên làm.
Em ấy hay xem lại một cuốn album ảnh.
Cuốn album đó khá mỏng, dày chừng hai phân thôi, nhưng mỗi ngày ít nhất hai lần, cô bé đều mở ra xem.
Khi tôi tò mò hỏi, em ấy mỉm cười đáp:
“Em quen vậy từ lâu rồi ạ. Cứ khi nào nhớ, em lại mở ra xem. Nghĩ đến chuyện sắp bị lãng quên hết mọi thứ, em thấy…những kỷ niệm cũ bỗng trở nên quý giá lạ thường…”
Đó là cuốn album ghi lại khoảng thời gian ngắn ngủi cô bé từng sống cùng bố mẹ, gia đình thật sự của mình.
“Mẹ em mất trong một vụ tai nạn, khi em mới năm tuổi thôi. Lúc đó mẹ đang lái xe đến đón em ở nhà trẻ thì bị một chiếc xe tải đâm trúng. Em nghe nói mẹ mất ngay tại chỗ.”
“……”
“Hồi đó em còn nhỏ, chưa hiểu chết là gì. Em cứ ngồi mãi trong lớp, chờ mẹ đến đón. Em chờ hoài…mà mẹ chẳng bao giờ đến nữa.”
Tự nhiên, hình ảnh ấy hiện rõ trong đầu tôi.
Một cô bé nhỏ xíu, ngồi ôm gối bên cửa sổ lớp học, ngóng nhìn con đường phía trước, chờ một người mẹ đã không thể quay về nữa.
Nếu lúc đó tôi ở đó, có lẽ tôi đã muốn đưa tay ra, xoa nhẹ lên mái đầu nhỏ ấy…
Chisa vội xua tay, cười nhẹ.
“Ơ, đừng làm mặt buồn thế ạ. Chuyện xưa rồi mà!”
“Thật ra, em chẳng còn nhớ rõ lắm về thời sống cùng bố mẹ đâu. Lúc nhỏ thì còn nhớ, nhưng càng lớn, ký ức càng mờ dần. Giờ em chỉ còn nhớ được vài mảnh vụn thôi…nghe cứ giống như bị mắc bệnh lãng quên vậy nhỉ.”
Tôi nghĩ, cô bé nói đúng thật.
Người đã mất, theo thời gian, rồi cũng phai nhạt trong trí nhớ, dần dần bị gió cuốn đi.
Tất cả mọi người, theo một nghĩa nào đó, đều mang trong mình một phần của căn bệnh lãng quên ấy.
“Nhưng dạo này, thỉnh thoảng em lại nhớ ra vài hình ảnh nhỏ khi ở bên gia đình. Có lẽ là nhờ hai anh chị đó ạ. Nhờ mọi người sống cùng em như một gia đình thật, nên em mới nhớ lại được.”
Cô bé nói rồi mỉm cười.
Nếu thật sự nhờ có chúng tôi mà em ấy có thể nhớ lại cha mẹ mình, thì tôi thấy điều đó thật đáng giá.
Tôi ngẫm lại, rồi chợt hỏi:
“À, mà…còn ba em thì sao?”
Chisa kể rất nhiều về mẹ, nhưng chưa từng nhắc đến cha.
Câu hỏi của tôi khiến cô hơi khựng lại, nét mặt chợt cứng lại một chút.
“Ba em…đã ly hôn với mẹ nửa năm trước khi mẹ mất. Từ đó đến giờ, em chưa bao giờ gặp lại.”
“Ra vậy à…”
Cô bé khẽ gật đầu.
“Sau khi em được họ hàng nhận nuôi, cũng không có tin tức gì từ ba nữa. Hồi đó mẹ cũng đã cắt liên lạc rồi, nên chắc ông ấy còn chẳng biết là mẹ em đã mất đâu.”
Giọng cô đều đều, không run, không nghẹn.
Nhưng chính cái thản nhiên quá mức ấy khiến ngực tôi thấy nhói.
Tôi tự hỏi…em ấy có bao giờ muốn gặp lại ông ấy không?
Dù gì đi nữa, đó cũng là người thân duy nhất còn lại.
Chisa lắc đầu.
Gương mặt cô bé thoáng hiện nét lo lắng, như một đứa trẻ bị bỏ lại phía sau.
Rồi cô bé khẽ thở ra, nói nhỏ:
“Chuyện đó…phức tạp lắm ạ.”
“Hả?”
“Hồi ba mẹ ly hôn…đã có nhiều chuyện xảy ra. Không phải toàn là ký ức vui đâu. Nên…”
Cô bé quay mặt sang hướng khác, rồi khẽ nói tiếp:
“Giờ mà gặp lại…em cũng chẳng biết phải nhìn ông ấy với vẻ mặt thế nào nữa.”
Câu nói ấy, tôi không biết phải trả lời ra sao.
Tôi chỉ biết lặng im.
☆☆☆☆
Đêm đó là một đêm thật khó ngủ.
Không khí ẩm thấp của mùa mưa như dính chặt lấy da, khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Tôi trở mình, cố gắng rũ đi cái cảm giác oi bức đó, thì bỗng nghe thấy tiếng kẽo kẹt nhẹ trên sàn hành lang.
“……?”
Tiếng chân ai đó sao?
Phòng tôi nằm ngay gần cửa ra vào, nên không thể là ai đi vệ sinh được.
Tò mò, tôi nhẹ bước ra ngoài thì đúng lúc thấy cánh cửa ra vào khép lại “cạch” một tiếng, có ai đó vừa ra khỏi nhà.
“Giữa đêm khuya thế này, là ai chứ?”
Tôi chần chừ một chút rồi quyết định đi theo.
Tiếng động ấy dẫn tôi đến lối cầu thang thoát hiểm, hình như người đó đang hướng lên sân thượng.
Tòa chung cư này có thể lên sân thượng bằng cầu thang thoát hiểm, cửa không khóa, ai cũng có thể tự do ra vào.
Khi tôi bước ra, cơn gió đêm ẩm ướt khẽ lướt qua người.
Ở phía lan can, tôi thấy một bóng dáng nhỏ đang đứng một mình.
Tôi nghĩ có lẽ là Chisa-chan, nhưng khi đến gần hơn thì không phải.
“Senpai.”
“A, Aki-kun à? Sao em lại ở đây giờ này?”
Là Sakura senpai.
Cô đang tựa tay lên lan can, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Em nghe thấy có người đi ra ngoài nên hơi lo. Còn senpai, sao lại lên đây vào giờ này?”
“À…chị lên ngắm sao đấy.”
Nói rồi, senpai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Và tôi cũng ngước theo.
Trên kia là bầu trời đêm rực rỡ đầy sao, từng chấm sáng lấp lánh như những viên đá quý được rắc khắp màn đêm.
“……Ồ.”
Tôi khẽ thốt lên.
Không thể rời mắt khỏi những vì sao đang tỏa ra vô số ánh sáng với sắc độ khác nhau, nhuộm lên cả khoảng trời đêm.
“Chị biết chắc là ở đây ngắm sao sẽ rõ lắm. Tòa nhà này cao nhất khu này, lại ít đèn đường xung quanh nữa.”
Thì ra, ngoài việc đọc sách, sở thích khác của senpai chính là ngắm sao.
Tôi nhớ, ngay cả lần đầu tiên gặp cô, senpai cũng đang ngước nhìn bầu trời như thế này.
“Nhìn kìa, thấy không?”
“À…kia là…”
“Đúng rồi, là chòm sao Thất Nữ đó.”
Senpai chỉ tay về hướng tây. Ở đó, sáu ngôi sao xanh lam sáng rực đang tỏa ánh lấp lánh.
Giữa vô số ánh sáng trải dài khắp bầu trời, đốm xanh ấy nổi bật hơn cả. Senpai từng nói đó là ngôi sao cô thích nhất.
“Thất Nữ đã được quan sát từ thời Heian rồi đó. Trong Sách Gối Đầu có đoạn ghi:
‘Những vì sao đẹp nhất là Thất Nữ, Ngưu Lang, sao Hoàng Hôn và sao Băng, chỉ tiếc là chúng chẳng có đuôi để nhìn rõ hơn nữa…’”
“Vậy là người ta đã biết đến nó từ xa xưa như vậy à.”
“Ừ. Chắc ánh sáng xanh bí ẩn ấy cũng từng khiến người thời đó mê mẩn như chị bây giờ. À, mà ‘Thất Nữ’ vốn có thể thấy quanh năm, chỉ trừ mùa hè thôi. Vào thời điểm này, nếu may mắn mà vẫn nhìn thấy được, người ta gọi đó là ‘Ngôi sao điều ước mùa hè’, tượng trưng cho may mắn.”
“Thật ạ?”
“Ừ. Chị từng thấy nó một lần hồi nhỏ đấy.”
Cô nói, ngẩng đầu nhìn trời như đang nhớ lại ngày xa xưa ấy.
Ánh sao mờ ảo rơi xuống quanh chúng tôi, dịu nhẹ mà lung linh.
Không có một âm thanh nào khác, chỉ có mùi đêm đậm đặc và ánh sáng xanh tĩnh lặng phủ đầy không gian.
Cảm giác như thời gian đang ngừng lại.
Một lúc sau, tôi khẽ hỏi:
“Này, senpai.”
“Hử?”
“Sao senpai lại lập ra ‘Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên’ vậy?”
Đó là điều tôi đã thắc mắc từ lâu.
Theo những gì tôi nghe, câu lạc bộ này được lập ra sau khi senpai từng nhận lời giúp một học sinh bị căn bệnh đó.
Nhưng lý do thực sự, tôi vẫn chưa từng được nghe.
“Hmm…tại sao nhỉ?”
Senpai nghiêng đầu, mái tóc dài buông xuống, ánh trăng nhẹ nhàng trượt qua từng sợi tóc như những hạt bụi sáng.
“Chắc là…chị muốn biết, những người sắp bị thế giới quên lãng, họ sẽ ước điều gì cuối cùng.”
“Rồi…chị định làm gì với những điều ước đó?”
“Chị sẽ ghi lại. Ghi lại cảm xúc, ký ức, lời nguyện ấy, để dành cho những ai cần đến nó.
Và biết đâu, một ngày nào đó, những điều ấy sẽ tìm được đường đến người cần chúng…
…như ánh sáng của những vì sao, dù đến muộn, nhưng vẫn đến.”
Senpai nói, mắt vẫn dõi lên bầu trời xanh sẫm.
“Aki-kun, em biết không? Có những ngôi sao, ánh sáng của chúng phải mất hàng chục nghìn năm mới tới được Trái Đất đấy.
Nghĩa là bầu trời mà ta đang nhìn thấy hôm nay, thật ra là hình ảnh của hàng vạn năm trước.
Thật lạ đúng không? Nó giống như…một cảm xúc đến muộn vậy.”
“Cảm xúc đến muộn…”
“Ừ.”
“Nghe cũng…đúng thật.”
Những tia sáng ấy, có thể đã bắt đầu hành trình của mình khi chính ngôi sao đó đã biến mất từ rất lâu.
Giờ chỉ còn lại bóng tối vô tận ở nơi ấy, nhưng ánh sáng vẫn đang tiếp tục bay đi và cuối cùng chạm đến mắt ta, vẫn rực rỡ, vẫn hiện hữu.
Đó chẳng phải chính là thông điệp gửi đến từ quá khứ sao?
Senpai khẽ mỉm cười, rồi nói rất khẽ:
“Có lẽ…chị làm tất cả những điều này là để tìm ra điều ước thật sự của chính mình.”
“Ể…?”
Senpai khẽ nói điều gì đó.
Nhưng giọng cô nhỏ quá, những lời ấy tan vào làn không khí xanh nhạt dưới ánh sao, khiến tôi chẳng nghe rõ.
Cô khẽ lắc đầu.
“……Không, không có gì đâu. Này, mà này, về chuyện của Chisa-chan ấy…”
“Chisa-chan?”
“Ừ. Chuyện của ba cô bé…em có nghe rồi đúng không?”
“À, dạ, vâng.”
Tôi gật đầu xác nhận, và senpai khẽ nói tiếp:
“Chị nghĩ…có lẽ Chisa-chan thật ra muốn gặp lại ba mình.”
Giọng chị có chút ngập ngừng, nhưng lại ẩn chứa một niềm tin chắc chắn.
Tôi cũng nghĩ giống vậy.
Người cha mà cô bé đã không gặp kể từ khi bố mẹ ly hôn, suốt bao năm qua.
Dù miệng nói là “không biết nên đối mặt thế nào”, nhưng tận sâu trong lòng, có lẽ cô bé vẫn muốn gặp lại ông ấy.
“Nếu là chị, chắc chắn chị cũng muốn gặp đấy. Vì không giống chúng ta, cô bé vẫn còn một gia đình thật sự, chưa từng bị lãng quên.
Chỉ là…có lẽ Chisa-chan có lý do gì đó khiến cô bé không thể tự mình nói ra mong muốn đó.”
Senpai nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hiểu ý và khẽ gật đầu.
Đó chính là công việc của “Câu lạc bộ tư vấn bệnh lãng quên”. Giúp những người sắp bị lãng quên thực hiện ước nguyện cuối cùng của họ.
Nhưng không chỉ là điều ước được nói ra bằng lời, mà còn cả những ước nguyện ẩn sâu trong trái tim, chưa thể thốt nên.
Và vì thế, sáng hôm sau, tôi đã nói với Chisa-chan:
“Chisa-chan này…hay là thử đi gặp ba em xem sao?”
“Ể…?”
Nghe thấy lời đó, Chisa-chan tròn mắt, ngây người ra như chim bị bắn trúng hạt đậu.
Cô bé rõ ràng chưa hiểu tôi đang nói gì.
Một lát sau, cô bé ấp úng hỏi lại:
“Ơ…ý anh là sao ạ?”
“Ý anh là, hay là mình cùng đi gặp ba của em, được không?”
“E-Em…nhưng mà, giờ gặp lại thì…”
Câu nói dở dang, nghẹn lại.
Tôi có thể thấy cô bé đang do dự, giằng co giữa muốn và sợ.
“Thật lòng mà nói…có phải Chisa-chan vẫn luôn muốn điều đó đúng không?”
“Ể…?”
“Muốn gặp lại ba em, muốn gặp lại gia đình thật sự.
Chính vì có ước muốn đó nên em mới nhờ bọn anh ‘trở thành gia đình’ cho mình, để có ai đó ở bên cạnh.
Nếu thật sự em không muốn nhắc đến ba, em đã có thể giấu chuyện đó đi.
Em chỉ cần nói rằng ‘ba đã mất rồi’ là xong, chẳng ai biết cả.
Nhưng em không làm thế.
Em đã kể cho bọn anh nghe, nghĩa là…trong lòng em, vẫn mong được nhắc đến ông ấy, mong ai đó sẽ giúp em đủ dũng cảm để đối mặt lại.”
“Đ-Đâu có…không phải như vậy đâu…”
Chisa khẽ lắc đầu, giọng run run, nhưng đôi mắt cô đã nói lên tất cả.
Cô bé đang sợ, nhưng cũng hy vọng.
Không phải ý thức rõ, nhưng trái tim cô bé đã quyết định rồi.
Tôi tin chắc rằng, cô muốn gặp lại ba mình.
“Vậy nhé…thử đến gặp ông ấy đi.
Nếu em thật sự không muốn, anh sẽ không ép đâu.”
“……”
Sau một khoảng im lặng dài, Chisa ngẩng mặt lên, đôi mắt hơi ướt, rồi khẽ gật đầu.
“…Vâng.”
Cô bé nói thật nhỏ, nhưng rõ ràng. Ánh nhìn ấy chứa đựng cả nỗi lo lắng lẫn sự quyết tâm.
Và thế là…cuộc hành trình để gặp lại người cha đã bị lãng quên bắt đầu từ đó.
☆☆☆☆☆
Cha của Chisa-chan sống ở một thị trấn cách chỗ chúng tôi khoảng năm ga tàu.
Sau khi đến ủy ban thành phố tra hồ sơ cư trú và vài giấy tờ khác, chúng tôi khá dễ dàng tìm ra địa chỉ của ông.
“E-Em nghĩ…chắc mình không nên đi thì hơn. Ba em có thể đã…xây dựng cuộc sống mới rồi, có gia đình khác cũng nên…”
“Không sao đâu mà~. Anh có kiểm tra rồi, ba em vẫn còn độc thân đấy.”
“Ư…ư…ư…”
Chisa rên khẽ, giọng nhỏ như sắp khóc, trong khi senpai nắm tay cô bé, gần như kéo đi nửa ép buộc.
Nếu cô bé thật sự tỏ ra không muốn, chắc chúng tôi đã quay lại ngay rồi.
Nhưng trong đôi mắt cô bé, không hề có ánh nhìn của sự chối bỏ. Vì thế chúng tôi tiếp tục bước.
“Chắc là đi hướng này đó~.”
Senpai vừa nhìn bản đồ trên điện thoại vừa dẫn đường.
Khu phố đó yên tĩnh như một khu dân cư ngoại ô, hầu như chẳng thấy ai đi lại.
Nhà cửa san sát, nhưng xen lẫn không ít căn bị bỏ trống, mái ngói đã bạc màu, vườn cỏ mọc um tùm.
Dẫu vậy, cảnh tượng này không còn xa lạ gì trong thời đại hiện nay nữa.
Chúng tôi đi sâu vào con đường nhỏ vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân vang lên trên nền bê tông.
Một lúc sau…
“Ah…”
Chisa khẽ kêu, rồi dừng lại.
Trước mặt là một ngôi nhà cũ, kiểu dáng truyền thống, có khu vườn nhỏ phía trước trồng đầy hoa trắng.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô bé và thấy một người đàn ông đang ngồi ở hiên nhà, lặng lẽ ngắm khu vườn.
Tóc ông đã lấm tấm bạc, khuôn mặt mệt mỏi nhưng hiền hậu, ánh mắt xa xăm.
“Người đó…là ba em sao?”
Chisa không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Khuôn mặt cô bé thường ngày dịu dàng, nhưng lúc này cứng lại vì căng thẳng.
“Tốt chứ? Nếu em thấy khó bắt chuyện, để bọn anh nói giúp cũng được.”
“…Không, em ổn.”
Cô bé khẽ gật đầu như tự trấn an chính mình. Rồi, hít sâu một hơi, bước lên phía trước.
Cổ họng khô khốc, cô bé cố gắng cất tiếng.
“Ơm…ch-chào…ạ…”
Người đàn ông quay lại, khẽ mỉm cười.
“À, chào cháu.”
“Dạ…con…con…là…là…”
Giọng cô bé run rẩy, như mắc kẹt trong cổ họng.
Nhưng rồi, ngay khi sắp nói ra điều quan trọng nhất, cô bé bỗng khựng lại.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô bé, ánh mắt ấy…chúng tôi đã nhìn thấy nhiều lần rồi.
Đó là ánh mắt của người đang quên đi một ai đó.
Ánh mắt của “người còn nhớ” dành cho “người sắp bị xóa khỏi thế giới”.
Cả người tôi lạnh ngắt.
Cảm giác như có cục chì nặng trĩu rơi xuống dạ dày.
Miệng tôi khô ran, không còn vị gì nữa.
Không thể nào…lẽ nào…
Và rồi, người đàn ông ấy cất lời, như để xác nhận nỗi sợ trong lòng chúng tôi.
“Ờm…xin lỗi, cháu là ai vậy?”
…Chúng tôi đáng ra đã phải nghĩ đến khả năng này.
Nhưng không ai tin rằng điều đó có thể xảy ra sớm như vậy.
Căn bệnh lãng quên của Chisa vẫn chưa tiến triển đến mức nặng.
Đôi khi cô bé có thể khiến người khác nhầm lẫn, nhưng bạn bè, thầy cô, ai cũng vẫn nhớ cô bé.
Vì thế, không ai nghĩ người cha đã quên con gái mình.
“Thật ra thì…tôi có biết là mình từng có một đứa con.” Giọng ông trầm, buồn.
“Có giấy tờ ghi lại chuyện đó. Tôi từng kết hôn, rồi ly hôn, và có một cô con gái. Nhưng ngoài chuyện đó ra…tôi chẳng nhớ thêm gì cả.”
Ông ngẩng mặt lên, nở nụ cười mệt mỏi.
“Chắc là do căn bệnh lãng quên. Tôi không nhớ nổi tên con bé, tuổi của nó, khuôn mặt, giọng nói, hay bất kỳ kỷ niệm nào.
Giống như…toàn bộ quãng thời gian ấy đã biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của tôi vậy.”
Mười mấy năm đã trôi qua từ khi hai cha con chia tay, chưa từng gặp lại.
Và giờ đây, người cha ấy đã quên mất cô con gái duy nhất của mình.
Tôi nhìn sang Chisa.
Cô bé đang…cười.
“…Ha ha…Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này…”
“Chisa-chan…”
“Em cứ lo lắng không biết phải nói gì khi gặp lại ông ấy. Em còn tưởng mình sẽ khóc hay run vì hồi hộp…
Nhưng hóa ra, em lại bị quên mất đầu tiên. Buồn cười thật, phải không?
Ngay cả khi gặp trực tiếp, ông ấy vẫn chẳng nhớ gì về em…
Vậy ra, với ba em, em chỉ là một người hoàn toàn xa lạ thôi nhỉ.”
“Không…không phải vậy đâu…”
Tôi muốn phản bác, nhưng không biết phải nói gì.
Không, chắc chắn cô bé không phải vô nghĩa với ông.
Chỉ là…căn bệnh ấy vốn luôn bắt đầu bằng cách xóa dần những ký ức xa nhất, những mối quan hệ lâu ngày không còn liên hệ.
Nhưng dù hiểu lý do, điều đó vẫn quá tàn nhẫn.
“…Chúng ta về thôi.”
“Chisa-chan?”
“…Em thấy đủ rồi. Trước khi bản thân bị quên mất, ít ra em còn kịp biết sự thật này…Có lẽ vậy cũng tốt. Cảm ơn mọi người. Nhưng…chắc em không nên đến đây ngay từ đầu.”
Cô bé nở nụ cười gượng gạo, vừa như khóc, vừa như cười. Lòng tôi thắt lại.
Phải chăng chúng tôi đã làm cô bé tổn thương chỉ vì sự nhiệt tình mù quáng của mình?
Nếu chúng tôi chỉ lặng lẽ ở bên cô bé đến tận lúc cuối, để ký ức gia đình ấy vẫn đẹp như mơ, thì có lẽ…mọi chuyện đã dễ chịu hơn.
Nhưng biết thế nào là đúng, thế nào là sai?
Chỉ có thần linh mới trả lời được. Mà thần của thế giới này lại là kẻ đã khóa chặt mọi ký ức của con người, một vị thần thật tàn nhẫn.
Khi bầu không khí nặng nề phủ xuống. Senpai, người vẫn im lặng từ nãy, bỗng cất tiếng:
“Ờm…chú ơi, giờ chú có rảnh một chút không ạ?”
“Ơ?”
Phải mất một lúc tôi mới hiểu được, câu nói đó của senpai là hướng đến ai. Người mà cô đang nói chuyện chính là cha của Chisa.
“Ờm…cô nói tôi sao? Ừ, hôm nay tôi được nghỉ, cũng chẳng có việc gì đặc biệt phải làm cả. Không sao đâu.”
Người đàn ông đáp lại, vẻ hơi ngạc nhiên.
“Vậy à. Thế thì…”
Senpai dừng lại một chút, rồi nở nụ cười tươi, và thốt ra một điều khiến tất cả chúng tôi chết lặng.
“Vậy thì, chú đi chơi cùng Chisa-chan được không ạ?”
“Ể…?”
Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình nghe nhầm. Đó tuyệt đối không phải điều nên nói vào lúc này.
“C-cái gì vậy senpai, chị đang nói cái gì thế!”
“Phải đấy, em…em không…”
“Thôi mà, cứ xem như giúp chị một chút đi. Đã đến tận đây rồi, nể mặt chị chút xíu thôi, nhé?”
“Cái…cái đó thì…”, Chisa lắp bắp.
Dù người đàn ông trước mặt đã quên mất cô bé, ông vẫn là người thân duy nhất còn lại của cô, người cha ruột mà cô vẫn luôn muốn gặp lại.
Nhưng chắc chắn, cô bé không hề mong cuộc gặp này lại thành ra như thế.
Senpai thì vẫn tỏ ra như chẳng có gì to tát.
“Vậy là quyết định rồi nhé. Đi thôi!”
Cô nói bằng giọng vui vẻ, chẳng để cho ai kịp phản đối.
Và thế là chúng tôi, bốn người cùng nhau ra ngoài.
Chúng tôi đi trong im lặng.
Không khí trôi nặng nề giữa hai hàng cây trong công viên nhỏ cách nhà người đàn ông một quãng.
Phía trước là Chisa và cha cô, còn tôi và senpai đi cách họ vài mét, âm thầm quan sát.
Sự im lặng ấy khó tả, không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi trên con đường đầy lá khô.
Tôi ghé sát lại, thì thầm với senpai:
(Senpai, chị đang làm cái gì vậy chứ?)
(Hửm, làm gì là làm gì?)
(Đừng giả ngây! Cái tình huống này…)
Tôi nuốt lời lại.
Dù sao, việc này chỉ khiến Chisa đau thêm mà thôi.
Đã bị cha quên, nay lại phải đi dạo cùng ông, chẳng khác gì bị ép nhìn thẳng vào sự thật đó.
Nhưng senpai chỉ khẽ lắc đầu, thì thầm đáp:
(Không sao đâu. Tin chị đi, Aki-kun, em không nhận ra sao?)
(Hả…?)
Tôi chẳng hiểu chị ấy định làm gì. Ý định thật sự của senpai, vẫn mù mờ như đêm không trăng.
Bốn người lặng lẽ đi hết con đường trong công viên. Không một bóng người khác.
Trên cành, chim sẻ và chim khách hót vang, dưới bóng cây là vài chú mèo hoang đang cuộn tròn ngủ. Ao nước trong veo, mặt nước phản chiếu trời xanh, thấp thoáng bóng cá bơi lượn.
Có lẽ, chính vì vắng người mà nơi đây lại bình yên đến lạ.
Cuối cùng, có lẽ không chịu nổi bầu không khí căng cứng, người cha khẽ lên tiếng:
“Ờm…cháu nói là đến tận đây để gặp ba mình, phải không?”
“À…dạ, vâng…”
“Thật vất vả nhỉ. Đi làm xa nhà vì công việc, lại còn đúng hôm nghỉ mà phải đi làm nên không gặp được ba nữa chứ.”
“Vâng… chắc vậy…”
Tất nhiên, Chisa không nói thật với ông.
Trong tình huống này, làm sao cô có thể nói: “Con là con gái của ba, người mà ba đã quên mất”?
Chỉ nghĩ thôi cũng đau đớn đến nghẹn lại.
Thế nên cô bé đã van chúng tôi đừng tiết lộ.
“Dù không rõ chuyện thế nào, nhưng gặp được nhau cũng là duyên. Hôm nay cứ thoải mái đi, nhé?”
“…”
Chisa khẽ gật đầu, dù môi mím chặt. Khuôn mặt cô bé vẫn cứng lại, không nở được nụ cười.
Công viên lặng lẽ đến mức nghe rõ từng hơi gió. Ngoài tiếng chim và mèo, không còn gì khác. Cả thế giới như bị phủ bởi một tấm khăn yên lặng.
Họ cứ thế đi dọc công viên, chẳng có đích đến nào rõ ràng.
Đôi lúc dừng lại nhìn mấy con bướm, hay chiếc xích đu cũ, trao nhau vài câu nói vu vơ.
Rồi cuối cùng, họ dừng lại trước một bến thuyền nhỏ.
Trên mặt hồ, vài chiếc thuyền gỗ cũ vẫn trôi lững lờ.
Quầy cho thuê chắc đã đóng cửa từ lâu, nhưng những con thuyền ấy vẫn như bất chấp thời gian, khẽ đung đưa trong làn nước.
Chisa đứng lặng, nhìn những con thuyền trôi.
“Muốn đi thử không?”, người cha hỏi.
“Ơ, không…không cần đâu ạ…”
“Thôi nào, có sao đâu. Đi thử nhé.”
Ông nói rồi bước lên một chiếc thuyền, nhẹ nhàng giữ thăng bằng.
“Ổn rồi, vững lắm.”, ông mỉm cười, đưa tay ra.
“Ah…”
Chisa khẽ kêu lên, ngỡ ngàng.
“Sao vậy?”
“Không…không có gì đâu ạ…”
Cô bé hơi do dự, rồi chậm rãi đặt tay vào bàn tay ông. Bàn tay ấy to, ấm và có chút thô ráp, nhưng lạ lùng thay, cô bé lại cảm thấy rất quen thuộc.
Tôi và senpai cũng vội nhảy lên một chiếc thuyền gần đó, lặng lẽ theo sau.
Mặt nước tĩnh lặng như tờ. Chỉ có vài con chim trắng lững lờ lướt qua, làm gợn lên những vòng sóng nhỏ.
Thỉnh thoảng, một con cá quẫy lên, phá tan bầu không khí im ắng.
Thuyền của họ trôi phía trước, cách chừng mười mét. Tôi có thể nghe lờ mờ tiếng họ nói chuyện.
“Ừ, dễ chịu thật đấy.”
“Vâng…”
“Nhìn kìa, đằng kia hình như có mấy cây sen.”
“…”
Họ trao nhau những câu nói ngắn, vụn vặt, nhưng…tôi thấy Chisa đang dần thả lỏng.
Rồi sau một khoảng yên lặng, giọng cô bé khẽ vang lên.
“Ba biết không…hồi nhỏ, con thường được ba cho đi thuyền thế này.”
“Ồ, thật à?”
“Vâng. Mỗi khi được nghỉ, ba lại chở con ra hồ, vừa câu cá, vừa tắm nắng, rồi ăn trưa luôn trên thuyền, mẹ cũng đi cùng. Đó là…ký ức vui nhất trong tuổi thơ của con.”
Cô bé mỉm cười, ánh mắt xa xăm.
“Khi đó, mỗi lần lên thuyền, ba luôn đứng phía sau, đỡ con để khỏi ngã, rồi nắm tay con cùng chèo.
Cảm giác ấy…rất ấm áp và dễ chịu lắm…”
Cô bé dừng lại một chút, giọng trở nên nhỏ hơn.
“Chú rất giống ba con. Từ cách nói chuyện, dáng ngồi, đến cả cách chìa tay ra như thế này nữa. Nên là…con…”
Chisa-chan dừng lại một chút.
Cô bé ngước nhìn khuôn mặt người cha, khẽ gật đầu rồi nói, giọng run run:
"N…nếu được thì…con…có thể được làm lại chuyện đó…như ngày xưa… được không ạ…?"
Cô bé nhắm chặt mắt, nói một cách hết sức dũng cảm.
Người cha chớp mắt vài lần, có vẻ bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, ông mỉm cười dịu dàng:
"À…nếu con không ngại, thì tất nhiên là được rồi."
"A…"
Khuôn mặt Chisa-chan sáng bừng lên.
Cô bé nhẹ nhàng ngả người ra sau, để bản thân nằm gọn trong vòng tay người cha từ phía sau. Hai người cùng cười, cùng nhau cầm mái chèo và đẩy nhẹ con thuyền lướt đi trên mặt nước.
Khung cảnh ấy…thật sự giống như một cặp cha con thật sự, hai người dành cho nhau một tình cảm chân thành, ấm áp, không cần lời nói.
"Tức là…đây chính là điều mà chị muốn sao?", tôi khẽ hỏi.
"Hửm?"
"Ý em là…dù Chisa-chan có bị quên đi, thì ít nhất em ấy vẫn có thể tạo thêm một kỷ niệm vui với cha mình, đúng không?"
Nhìn khung cảnh đó, tôi cũng thấy nó có vẻ đúng. Nhưng senpai chỉ lắc đầu.
"Ừm, đúng là có phần như vậy. Nhưng đó không phải là mục đích chính đâu, chỉ là kết quả phụ thôi."
"Hả…?"
Tôi chớp mắt, không hiểu.
"Thật chẳng giống em chút nào, Aki-kun à. Được gọi là anh trai một chút mà em bay bổng rồi hả?"
"…Không có chuyện đó đâu."
"Vậy thì chị gợi ý cho. Nè, khi ai đó bị bệnh lãng quên, người khác sẽ ra sao?"
"Thì…sự tồn tại của người đó sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người xung quanh…"
"Đúng rồi. Vậy em thử nhớ xem, ban nãy cha của Chisa-chan đã nói gì đầu tiên?"
“Cha của Chisa-chan nói gì…?”
Tôi cố nhớ lại.
Lúc đó ông chỉ chào hỏi sơ qua, rồi bảo rằng mình không còn nhớ gì về cô con gái cả…
“Chắc là do bệnh lãng quên thôi. Tên con bé, tuổi, khuôn mặt, tính cách, những kỷ niệm từng có cùng nhau…tôi chẳng nhớ nổi một thứ gì. Cứ như toàn bộ quãng thời gian ở bên con bé đã biến mất vậy.”
“…‘Chẳng nhớ nổi một thứ gì’…?”
“À…”
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra. Thì ra là vậy.
Nếu nghĩ theo hướng đó, mọi hành động của senpai từ đầu đến giờ đều có lý.
Nếu là tôi trong hoàn cảnh ấy, chắc cũng sẽ làm như vậy.
Senpai quay sang nhìn tôi, nở nụ cười tươi tắn như thể nói “Đúng rồi, giỏi lắm.”
Rồi mặt trời dần lặn, đến lúc phải về.
“Hôm nay thật vui ạ. Cảm ơn chú rất nhiều!”, Chisa-chan cúi đầu.
“Ừ ừ, không có gì đâu. Chú cũng thấy rất vui khi được nói chuyện với cháu.”
“Cảm ơn chú đã cho cháu lên thuyền cùng nữa.”
“Không đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”
Ông mỉm cười hiền hậu, rồi vẫy tay chào Chisa-chan:
“Vậy thì…tạm biệt nhé.”
Ông quay người đi.
Chisa-chan đưa tay ra, như muốn giữ lại dáng lưng đang xa dần ấy, nhưng rồi cô bé khẽ lắc đầu, để cánh tay buông xuống, yếu ớt.
Nhìn cảnh đó, tôi thấy lòng mình như bị ai bóp nghẹt. Và tôi đã quyết định.
"…Senpai."
Tôi gọi khẽ, rồi bước lên một bước:
"Xin hãy đợi một chút!"
"Hửm? Có chuyện gì sao?"
Người cha dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Nhìn khuôn mặt có nét giống Chisa-chan ấy, tôi nói rõ ràng:
"Chú thật sự định rời đi mà không nói thêm gì sao? Chú thấy ổn khi chia tay Chisa-chan thế này à?"
"Ơ? Ý cháu là sao?"
"…"
Chắc hẳn ông ấy có lý do riêng của mình.
Một người cha đi đến quyết định như thế, chắc chắn là đã có nỗi niềm. Vì thế, đáng lẽ tôi nên tôn trọng lựa chọn đó.
Nhưng…
Chisa-chan đang nhìn tôi, ánh mắt bối rối. Nghĩ đến em ấy, nghĩ đến điều cô bé mong muốn thật sự, tôi biết mình phải nói ra.
Tôi hít sâu, rồi cất lời:
"Vì…vì thật ra chú vẫn chưa quên em ấy đâu."
"…"
"Chú vẫn nhớ, đúng không? Em ấy chính là…con gái của chú mà."
☆☆☆☆☆☆
“C-cháu nói gì vậy? Ta…ta không nhớ gì về cô bé ấy cả.”, người cha của Chisa-chan nói, giọng lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Ta đã nói rồi còn gì, là do căn bệnh lãng quên đó. Ta đã quên hết mọi thứ liên quan đến con gái mình…”
“Chính là chỗ đó.”
“Gì cơ…?”
“Chú nói là đã quên mọi thứ về con gái mình. Nhưng nếu là bệnh lãng quên, chuyện đó là không thể.”
Tôi nhìn thẳng vào người cha và nói rõ từng lời.
“Người mắc bệnh lãng quên sẽ chỉ quên con người đó, chỉ quên sự tồn tại của người ấy thôi. Những ký ức về thời gian đã cùng ở bên nhau, những việc đã làm cùng nhau, cả mùi không khí khi đó…tất cả vẫn còn trong đầu. Chỉ là…người đó là ai, tên gì, giọng nói, khuôn mặt, hơi ấm, cảm giác từng ở bên cạnh họ, tất cả những điều đó sẽ biến mất khỏi ký ức. Cứ như có một lỗ hổng sâu hoắm, chỉ riêng nơi người ấy từng tồn tại.”
Bởi thế mà bệnh lãng quên còn được gọi là bệnh nuốt chửng ký ức. Nói cách khác, như ông ấy đã bảo, việc “quên hết mọi thứ”, kể cả các chi tiết liên quan, là điều không thể xảy ra nếu chỉ do bệnh lãng quên. Điều này chỉ có thể được hiểu rõ bởi những ai từng thực sự bị ai đó quên đi vì căn bệnh ấy.
Và vì thế, senpai đã nhận ra ngay. Rằng người đàn ông này…chỉ đang giả vờ quên Chisa-chan mà thôi.
“…”
Người cha im lặng hồi lâu.
Rồi ông thở dài, như thể đã chịu thua.
“Ta cứ nghĩ mình đã che giấu được rồi cơ đấy…”
“Vậy tức là…”
“Phải…đúng như các cháu nói. Ta chưa từng quên. Ta vẫn nhớ rõ Chisa, và cả những ngày tháng đã cùng con bé sống bên nhau.”
“Ơ…?”
Chisa-chan bật ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Ba…ba vẫn nhớ con sao…?”
“Ừ…”
“Tại sao…tại sao ba lại làm vậy…?”
“Ta…chỉ là…không biết phải nói thế nào nữa.”
Người cha nói, giọng nặng trĩu, như đang trút ra những điều ông giấu kín bao năm.
“Ta là một người cha tồi. Nguyên nhân khiến ta ly hôn với mẹ con là vì ta mải mê với công việc mà chẳng còn đoái hoài gì đến gia đình. Mỗi ngày chỉ về nhà để ngủ, chẳng mấy khi nói chuyện với vợ, với con. Lúc đó ta cho rằng điều đó là bình thường, ta thậm chí còn không hiểu nổi vì sao họ lại oán trách ta. Ta nghĩ mình làm việc vất vả như thế là vì gia đình, vậy mà họ lại nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, trách móc. Thế nên, việc ly hôn…cũng là điều tất yếu.”
Ông thở dài, ánh mắt xa xăm.
“Trong những ngày cuối cùng, ta đã cư xử thật tệ hại. Ta quát rằng ‘Đừng có cản trở công việc của tao!’, ‘Chúng mày ăn cơm được là nhờ ai hả?’, ‘Nếu không vừa lòng thì tự mà kiếm tiền đi!’ Mỗi lần gặp nhau là chỉ toàn lời cay nghiệt. Ta chắc chắn…đã nói nhiều điều khủng khiếp với Chisa nữa. Nên ta nghĩ có lẽ, đó là lý do con bé luôn do dự khi gặp lại ta.”
“Cái đó…không phải…”
Chisa-chan siết chặt vạt váy, cúi đầu. Ánh mắt cô bé run rẩy, giống hệt ánh mắt của đứa trẻ từng bị bỏ lại năm xưa. Người cha thoáng quay đi, như không dám nhìn thẳng vào con gái.
“Thế nên…ta thấy mình chẳng còn tư cách để làm cha nữa. Ta biết con bé bị bệnh lãng quên. Sau khi Chisa bắt đầu sống một mình, ta vẫn luôn âm thầm theo dõi nó từ xa. Ta đã suy nghĩ rất nhiều…Có lẽ, trong trí nhớ của nó, ta chỉ còn là một người cha tồi tệ, một kẻ đáng sợ. Vì thế, ta nghĩ…thà cứ giả vờ quên hết đi, rồi đóng vai một người cha tốt còn hơn. Nếu có thể để nó nhớ ta như một người cha hiền lành, biết quan tâm, thì đó sẽ là cái kết nhẹ nhõm cho nó. Ta định sẽ tự mình gợi ý một buổi đi chơi, giống như cô bạn đi cùng cháu hôm nay đã làm. Rồi để Chisa có thể ra đi…mang theo một ký ức đẹp về người cha của mình. Ta nghĩ…như thế sẽ tốt hơn cho con bé…”
Nhưng ông không thể nói hết câu.
“Đừng…đừng nói những điều ích kỷ đó nữa…!”
Tiếng hét của Chisa-chan vang lên, át cả giọng ông.
“Đừng có tự ý quyết định thay con! Vì con, vì con cái gì chứ…Không phải như vậy đâu!”
“Ch-Chisa…”
“Nếu ba thật sự thấy có lỗi về những chuyện ngày xưa, thì chỉ cần nói xin lỗi là được rồi…! Chỉ cần nói ‘Ba muốn làm lại từ đầu’ thôi cũng đủ rồi…! Vậy mà…tại sao ba lại nói ra những điều như thế…tại sao lại trốn tránh như vậy chứ…!”
“…”
“Ba từng dịu dàng với con. Ba từng chơi cùng con, từng cười với con…con vẫn nhớ hết. Vậy mà bây giờ ba lại làm như tất cả chưa từng tồn tại, gạt bỏ cả những kỷ niệm đẹp lẫn xấu, rồi cố tỏ ra như một người cha hoàn hảo…Thật không công bằng chút nào…!”
Phải, người lớn lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều. Nào là “ta không còn tư cách”, nào là “ta làm thế là vì con”.
Nhưng đối với người đang chịu tổn thương, những lý do đó chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Nếu thật sự là vì con…thì hãy ở bên con đến phút cuối cùng đi! Cho đến khi con bị mọi người quên hết, cho đến khi con biến mất khỏi thế giới này…Hãy ở cạnh con, với tư cách là một người cha! Và…”
Chisa-chan nghẹn ngào, rồi bật khóc.
“Và…hãy trở lại làm gia đình của con đi…!!”
Cô ôm chặt lấy ngực ông, gào lên trong nước mắt.
Đó hẳn là…ước nguyện thật sự, sâu thẳm nhất trong trái tim Chisa-chan.
“Làm ơn…hãy trở thành gia đình của con đi…!”
Trong lời nói ấy chứa đựng biết bao cảm xúc mà bấy lâu nay cô bé không thể giải tỏa được.
“Ch…Chisa…Con thật sự ổn chứ? Với một người như ba sao? Một người cha hèn nhát và đáng xấu hổ như thế này…”
“Ổn mà. Thật ra con vẫn còn nhiều chuyện muốn trách ba lắm, nhưng con sẽ nén lại cho lần này.”
“Xin lỗi…xin lỗi con…Chisa…”
Người cha ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của con gái.
“Cả khi ấy…lẫn bây giờ…ba thật sự chẳng hiểu gì cả. Ba chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ biết tự tưởng tượng xem mình muốn được đối xử thế nào, mà chưa từng nghĩ đến cảm xúc thật của con…Ba đúng là một thằng ngu…”
“Ba…”
“Chút nữa thôi, ba đã suýt đánh mất thứ thật sự quan trọng…Suýt đánh mất sợi dây nhỏ nhoi nối giữa hai cha con mình…”
Nhìn cảnh hai người ôm nhau, Senpai khẽ gật đầu.
“Ừ, thế là xong vụ này rồi nhỉ.”
Và như thế, vụ việc lần này đã đi đến hồi kết.
☆☆☆☆☆☆☆
Gia đình là gì nhỉ?
Có lẽ đó là sợi dây được giữ nhờ cùng chung dòng máu, hoặc nhờ việc sống dưới cùng một mái nhà. Nhưng đến cuối cùng, điều quyết định vẫn là tấm lòng.
Chỉ cần còn quan tâm và nghĩ cho nhau, đó mới chính là ý nghĩa thật sự của gia đình.
Vì thế, giữa chúng tôi và em ấy, chắc hẳn cũng có thể gọi là gia đình.
Và giữa cô bé với người cha đã xa cách bao năm, họ vẫn là gia đình theo một cách rất riêng.
Nghe nói cho đến tận những giây phút cuối cùng, cô bé vẫn được ở bên cha mình.
Họ cùng nhau làm những điều chưa từng có cơ hội thực hiện trước đó…Và rồi, trong khoảng thời gian quý giá ấy, cô bé dần được cha mình quên đi.
Liệu việc chúng tôi làm có thật sự đúng không?
Hay đó chỉ là sự ép buộc, để lại những vết thương và luyến tiếc trong tim cô bé và cha cô?
Thế nhưng, vào ngày trước khi Chisa bị lãng quên hoàn toàn, tôi đã gặp lại em ấy.
“Giờ thì, hầu như mọi người đều đã quên em rồi.”
Cô bé nói vậy, vừa đi dạo cùng cha, vừa ho nhẹ rồi nở một nụ cười buồn.
“Giờ chỉ còn ba và hai anh chị là vẫn còn nhớ em thôi. Nhưng chắc cũng chẳng còn lâu nữa đâu…”
“Chuyện đó…”
“À, đừng làm vẻ mặt đó mà. Em thật sự biết ơn hai người đấy chứ. Nhờ có anh chị, em mới được sống trọn vẹn đến tận giây phút cuối cùng.”
“Nhưng…”
“Em…là một người hạnh phúc mà. Vì em có được một gia đình là anh chị, và còn được ở bên gia đình thực sự là ba nữa.”
Nói rồi, cô bé nở nụ cười thật tươi, siết chặt cánh tay tôi.
“Ơ…gì vậy?”
“Anh Aki, em…”
“Em thích anh, Aki-senpai ♪”
Cô bé nhẹ nhàng nói thế, khẽ nhón chân, và một thứ mềm mại thoáng chạm vào má tôi.
“Xin lỗi nhé, chị Sakura. Em lén đi trước một bước rồi.”
“Hừm~ Chị có nhiều điều muốn nói lắm đấy, nhưng thôi, lần này cho qua. Chỉ lần này thôi đó nhé?”
“Vâng ạ.”
Cô bé đáp vui vẻ, rồi bước ra, đứng cạnh cha mình.
“Thế thì bọn em xin phép đi trước. Hai cha con còn hẹn đi siêu thị mua ít đồ nữa.”
“Cảm ơn anh chị vì tất cả.”
Hai cha con cúi đầu chào, rồi vừa nói cười vừa rảo bước vào giữa dòng người nơi phố xá.
Đó là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy về em ấy.
“Em nghĩ, Chisa đã hạnh phúc rồi đấy. Vì em ấy đã có được khoảng thời gian ở bên những người mà mình gọi là gia đình.”
“Thật vậy sao…”
Nếu đúng là vậy thì tốt quá.
Nhưng trong tôi, cảm giác về sự tồn tại của cô bé đã không còn nữa. Giờ chỉ còn những dòng ghi chép mà Senpai đã lưu lại, những từ ngữ lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào. Và những thông tin khô khan ấy chẳng mang lại chút an ủi nào cả.
“Aki-kun.”
Senpai khẽ nói.
“Chị đã ở bên những người dần bị lãng quên lâu hơn em một chút. Nên chị nghĩ, mình hiểu phần nào cảm giác của họ.”
“…”
“Em ấy gọi em là ‘anh trai’, nói rằng rất thích em. Em ấy biết ơn vì em đã giúp cô gặp lại cha mình. Em ấy cảm ơn em, rồi rời đi thanh thản. Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ để nói lên mọi điều về cảm xúc của em ấy, đúng không?”
“Chắc…cũng đúng vậy…”
Tôi đưa mắt nhìn ra sân trường từ cửa sổ phòng y tế. Dưới sân là đội bóng mềm nữ đang hăng say tập luyện.
Nhưng dù nhìn thấy, tim tôi chỉ hơi nhói lên một chút, rồi chẳng còn cảm giác gì hơn.
“Nào nào, vui lên chút đi, Aki-kun. Chị hiểu cảm giác của em mà. Nhưng phải nhìn về phía trước chứ.”
“…”
“Nếu em cứ như thế này, chị sao có thể yên tâm giao phó cho em được đây?”
“Giao phó…?”
“Ừ.”
Senpai gật đầu.
Ánh mắt chị nhìn tôi, trong trẻo, nhưng có gì đó thật mong manh.
Và rồi, bằng giọng nhẹ như đang nói về thời tiết hôm nay, chị khẽ cười:
“Bởi vì…có lẽ sắp tới, chị cũng sẽ bị quên đi thôi.”
Kiểu 3LDK: Là viết tắt của một căn hộ có 3 phòng ngủ riêng biệt, 1 phòng khách, 1 phòng ăn và 1 bếp được kết hợp lại thành một không gian chung. Đây là ký hiệu phổ biến để mô tả các căn hộ ở Nhật Bản, nơi chữ số đầu tiên chỉ số phòng ngủ và các chữ cái sau đó mô tả các không gian sinh hoạt chung.