Nó ở đó, như một bức thư bị lãng quên.
Trong phòng y tế, trên chiếc giường ở góc trong cùng, bên trong chiếc gối.
Tôi nghĩ có lẽ mình chỉ tình cờ tìm thấy nó mà thôi.
Hôm ấy, sau giờ học, tôi ở lại một mình để xem xét vài thứ trong phòng y tế. Và rồi, chỉ vì tò mò mà tôi đã phát hiện ra.
Đó là một quyển sổ.
Giữa thời đại mà ai cũng dùng điện thoại hay thiết bị điện tử, việc ghi chép bằng sổ tay thật là hiếm. Nhưng theo một cách nào đó, nó lại có vẻ rất…đúng đắn.
Tôi ngập ngừng. Có nên tự tiện mở ra không nhỉ? Nhưng có lẽ quyển sổ này là thứ tôi cần cho mục đích của mình.
Tôi khẽ nói trong lòng: “Xin lỗi”, rồi mở ra.
Bên trong là những trang chữ tròn trịa, đầy ắp ghi chép.
Nó được viết như một cuốn truyện, và chính điều đó lại là thứ tôi đang tìm kiếm.
Và rồi.
Ở mặt sau của bìa, có một cái tên được viết bằng nét chữ mềm mại: “Takachiho”.
***
Đêm mùa hè luôn mang một cảm giác khác lạ.
Màu của bóng đêm dường như trở nên dịu hơn, và thời gian trôi chậm lại. Như thể cả thế giới tách ra khỏi hiện thực, biến thành một giấc mơ. Chỉ cần chạy là có thể chạy mãi trong giấc mơ ấy. Tôi luôn yêu những đêm hè như thế.
“Ha, mệt thật đấy.”
Người đi cạnh tôi khẽ than.
“Lần này đúng là vất vả nhỉ. Cảm ơn em đã cố gắng.”
“Chính chị mới là người vất vả, cảm ơn chị rất nhiều.”
Chúng tôi đang trên đường về sau khi xử lý xong một vụ của Câu lạc bộ Tư vấn Bệnh Lãng Quên.
Hai đứa đi cạnh nhau dọc bờ sông. Hàng cây anh đào đã rụng hết hoa, chỉ còn lại những tán lá hòa lẫn vào màu đêm, như trở thành một phần của phông nền.
Lần này, có người đến nhờ giúp tìm chủ mới cho con chó cưng của họ trước khi bị mọi người quên mất.
Người ta nói Bệnh Lãng Quên không ảnh hưởng đến động vật. Nhưng người chủ sợ rằng một khi bị thế giới quên đi, bản thân sẽ không còn ai chăm sóc con chó nữa. Vậy nên, họ muốn lo liệu mọi thứ trước khi điều đó xảy ra.
May mắn thay, con chó rất hiền và thân thiện, lại là giống nhỏ dễ nuôi. Thế nên chúng tôi đã hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một gia đình tốt nhận nuôi nó.
“Nhìn kìa, Aki-kun, ngôi sao đầu tiên kìa!”
“Ồ, đúng thật.”
Chị chỉ tay lên bầu trời, nơi sao Kim tỏa sáng rực rỡ.
Nhìn quanh, tôi còn thấy cả Thiên Nga, Thiên Cầm, Đại Bàng, Bọ Cạp, Nam Miện, và cả Xà Phu, Hercules nữa. Nghĩ lại thì, nhờ có chị mà giờ tôi cũng biết được kha khá về các chòm sao.
Dù vậy, tôi vẫn chưa một lần nhìn thấy “Ngôi sao ước nguyện mùa hè” mà chị hay nói, ngôi sao chỉ có thể thấy bằng mắt thường vào mùa này.
“Hừm, không tìm thấy ‘Ngôi sao ước nguyện mùa hè’ nghĩa là Aki-kun vẫn còn phải cố gắng rồi đấy!”. Chị cười.
“Chị thật sự từng thấy nó sao?”
“Ồ, em nghi ngờ chị à?”
“Thì…tại vì em tìm hoài mà chưa thấy.”
Thật đấy. Từ khi nghe chị kể, hễ có thời gian rảnh là tôi lại ngẩng đầu lên trời đêm, hy vọng được thấy nó.
“Ừm, cũng phải thôi. Chính vì hiếm khi thấy được nên nó mới được gọi là ‘Ngôi sao ước nguyện mùa hè’. Nhưng chị thật sự từng thấy đấy. Cũng lâu lắm rồi, chắc hồi còn tiểu học.”
Nói rồi chị nheo mắt, như đang nhớ lại điều gì.
Tôi chợt tưởng tượng hình ảnh chị lúc nhỏ sẽ trông thế nào.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thì chị bỗng như nhớ ra điều gì đó.
“À, phải rồi, Aki này.”
“Gì vậy chị?”
“Chị nghĩ…có lẽ đã đến lúc rồi.”
“Hả? Đến lúc…cái gì ạ?”
Là lịch thi cuối kỳ sao? Hay sắp đến kỳ nghỉ hè? Hay có khi là sinh nhật của chị?
Nhưng điều chị nói sau đó lại chẳng phải điều tôi đoán.
“Là lúc chị bị quên đi.”
Tôi đứng sững, không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra, chị từng nói điều đó rồi. Rằng có lẽ sớm thôi, chị cũng sẽ bị mọi người quên mất. Nhưng vì lâu rồi chị không nhắc lại, tôi cứ nghĩ đó chỉ là một câu đùa, nên chẳng mấy bận tâm.
“Chị…nói vậy là sao ạ?”
“Là Bệnh Lãng Quên đấy.”
Dĩ nhiên, tôi hiểu. Trong thời đại này, nếu ai nói mình sắp bị quên đi, thì chỉ có thể là vì căn bệnh ấy.
Nhưng điều tôi muốn hỏi là khác.
“Chị nói sao cơ? Nhưng chị đâu có…đâu có dấu hiệu gì…”
Thật vậy, chị vẫn bình thường. Chẳng ai quên chị cả. Bản thân tôi cũng không hề cảm thấy sự tồn tại của chị mờ nhạt đi. Thế nhưng, trong lòng tôi chợt dấy lên một linh cảm chẳng lành. Không khí ấm áp của đêm hè bỗng trở nên nặng nề, như đang dính chặt lấy da.
“Ừ, đúng là chưa có dấu hiệu gì. Nhưng chuyện đó chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Chắc sớm thôi, triệu chứng sẽ bắt đầu xuất hiện.”
“Sao chị lại nói chắc như vậy?”
Tôi cố gắng cất lời, giọng run run.
“Vì chị cảm nhận được mà. Là chuyện của chính mình, nên chị biết.”
Có thể sao? Có người nào biết trước được khi nào mình sẽ bị quên đi sao? Những người từng mắc bệnh đó, chưa ai từng nói như thế cả.
Tôi im lặng.
“Không biết nữa…”
Có lẽ đó chỉ là cách nói ẩn dụ của chị, hoặc có thể chị đã hiểu nhầm điều gì.
Dù sao thì, có nghĩ nhiều lúc này cũng chẳng giúp ích được gì.
Tôi khẽ ngước nhìn lên trời. Sao Kim vẫn tỏa sáng với sắc cam dịu, đẹp đến mức như ảo ảnh.
“Đẹp thật nhỉ. Ngôi sao đó, tùy thời điểm mà người ta gọi khác nhau. Giờ đang là buổi hoàng hôn, nên nó được gọi là ‘Sao Hôm’ đấy.”
Chị nói.
“Ra vậy sao…”
Tôi chỉ đáp được thế. Trong lòng, tôi thầm ước giá như những lời chị nói cũng chỉ là ảo ảnh, như ánh sáng mờ rơi từ trên cao xuống.
Nhưng rồi, tôi sớm nhận ra rằng những gì chị nói là thật.
Bởi vì…chuyện đó đã xảy ra, chỉ ba ngày sau.
***
