Nuôi dưỡng Yandere: Mối quan hệ cộng sinh giữa tôi và hội học sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nawagami-san chỉ muốn bị trói

(Đang ra)

Nawagami-san chỉ muốn bị trói

Kurokagi Mayu (黒鍵繭)

Chủ thớt: Vâng, mô-típ phát triển mối quan hệ rất quen thuộc thưa các độc giả.

4 71

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

37 1786

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

830 75711

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

248 10210

Legends

(Đang ra)

Tập 01: Vậy thì… hãy bắt đầu xé cắn lẫn nhau đi - Chương 02: Thế tội

Chương 02: Thế tội

Hoàng hôn buông xuống, Lilo đúng hẹn đứng bên con phố đông đúc người qua lại, bộ đồng phục trên người thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.

Dù sao thì đã sống ở thành phố này, cái tên「Saint Thias」có thể nói là không ai không biết, không ai không hay. Đó là học phủ đế quốc mà vô số người chen chúc đến sứt đầu mẻ trán đều muốn gửi con mình vào học.

Vùng đất trong mơ, nơi cơ hội và tiền tài chảy tràn.

Lilo cảm thấy cách nói này thật ngu ngốc. Nếu thực sự như vậy, vì cớ gì mình lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì kế sinh nhai như một thằng ngu thế này?

“Cơ mà... có lẽ bản thân mình vốn dĩ đã là một thằng ngu rồi…”

Cậu đẩy gọng kính trên sống mũi, tự giễu cợt.

Nghe nói có cơ hội kiếm tiền là chạy tới, hoàn toàn không màng đến rủi ro tiềm ẩn phía sau. Cái tên Kenchi kia thực sự có lòng tốt như vậy? 

Rõ ràng bài học đầu tiên được dạy là trên trời sẽ không có bánh bao rơi xuống, kết quả thì… Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần là cơ hội kiếm tiền, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cậu cần tiền.

Rất nhiều rất nhiều tiền, dù có nguy hiểm đến đâu cũng…

Ầm—

Một chiếc xe hơi màu đen đắt tiền dừng lại trước mặt Lilo đúng giờ như đã hẹn, cửa sổ xe hạ xuống, chính là tên công tử bột đã chủ động tìm đến cậu lúc trưa.

“…… Ừ, tối nay tôi có chút việc cần giải quyết với bạn cùng lớp, bữa tối cứ tự mình giải quyết đi.”

“……”

“Ai quan tâm chứ, tôi cũng đâu phải quản gia của bà, tự ra vườn rau đào chút rễ cây mà ăn.”

“……”

Mặc kệ những lời phàn nàn ở đầu dây bên kia, Lilo cúp điện thoại, bỏ vào túi rồi lên xe.

Trong xe nồng nặc mùi hương trầm kỳ quái mà Lilo không thể nào cảm thụ nổi. So với loại nước hoa đắt tiền không rõ nguồn gốc đó, cậu lại thấy nước hoa chống muỗi mùa hè còn dễ ngửi hơn.

“Người nhà quản mày cũng nghiêm khắc nhỉ?”

Ngồi bên cạnh Lilo, Kent làm ra vẻ thân thiết quàng tay lên vai cậu. Dù rất kháng cự, nhưng đôi mắt bị bao phủ bởi quầng thâm dày đặc trên mặt Lilo vẫn không hề dao động.

“Bà ấy không phải người nhà tôi, chỉ là chủ nhà thôi.”

“Ồ? Vậy… người nhà của mày đâu?”

“……”

Sự im lặng của Lilo khiến Kent nhận ra mình dường như đã chạm đến một bí mật nào đó. Để không ảnh hưởng đến việc hợp tác tiếp theo, hắn chủ động chọn cách im miệng.

Suốt chặng đường không ai nói thêm lời nào.

Dù sao Lilo cũng là kẻ nổi tiếng「u ám」và「quái thai」trong lớp. Tuy năng lực học tập xuất chúng, nhưng vòng tròn giao tiếp lại vô cùng khép kín, ba tháng qua gần như không chủ động bắt chuyện với bất kỳ ai trừ khi có người tìm đến làm ăn, nếu không thì hầu như chẳng thấy biểu cảm trên mặt cậu thay đổi.

Bóng đêm sắp buông xuống, hàng ngàn tòa nhà chọc trời bằng kính hóa thành lăng kính khổng lồ, khúc xạ ánh hoàng hôn còn sót lại thành dòng sông vàng nóng chảy.

Thành phố lúc này tựa như một viên pha lê được cắt gọt tinh xảo, bề mặt trơn bóng phản chiếu sự giàu có, còn khe hở lại kẹp lấy dã tâm đang bành trướng.

Chiếc xe chạy lên cầu vượt, ánh đèn xe hội tụ thành hai dòng sông ánh sáng chảy ngược chiều nhau, tiếng ma sát của lốp xe và tiếng gầm gừ của động cơ trở thành bản hòa âm của thành phố dưới màn đêm.

Nơi đây từng đứng bên bờ vực tan vỡ bởi cuộc chiến tranh giữa hai thế giới, nhưng giờ đây, lại trở thành đại từ thay thế cho sự phồn vinh và xa hoa.

“……”

Lilo nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài.

Rõ ràng đang ở ngay trong đó, cậu lại cảm thấy mình cách xa thành phố này hàng vạn dặm. Cảm giác ngăn cách không thể hòa nhập, trong ba tháng ở đây cậu đã cảm nhận một cách chân thực nhất.

Xe cộ qua lại trên đường ngày càng ít, nhưng chủng loại lại ngày càng đắt tiền hơn. Cuối cùng, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa một khách sạn.

“Chúng ta đến rồi, xuống xe đi.”

Cửa xe phía Kent được tài xế mở ra, trước khi xuống xe hắn còn không quên mỉa mai bồi thêm một câu.

“Tao nghĩ, chắc mày chưa từng đến đây bao giờ đâu nhỉ?”

Xuống xe nhìn khách sạn cao chọc trời, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lilo nhỏ bé như con kiến là…

Người sống ở đây, không sợ độ cao sao?

“Thiếu gia Kent!”

Hai tên đàn em gặp lúc trưa đã đứng đợi Kent ở đây từ sớm, tiến lên cúi chào hành lễ.

Thấy cảnh này, Lilo lại không thể không nhìn Kent thêm một cái, điều này vô hình trung khiến lòng hư vinh của Kent càng thêm phình to.

Chỉ là…

Hóa ra tên của cậu ta không phải là Kenchi à?

Lilo thầm nghĩ trong lòng.

“Ở tầng này mày có thể đi lại tùy ý, vì lý do công việc nên cả tầng này đều đã được cha tao bao trọn.”

Có vẻ như là đang giới thiệu một cách thiện chí, nhưng phần nhiều lại là khoe khoang, Kent kiêu ngạo nói.

“…… Ồ.”

Lilo phối hợp gật đầu.

Nghe hai tên đàn em vừa rồi bốc phét, khách sạn này dường như nổi tiếng bất ngờ, có vẻ là nơi không thua kém gì「Học viện Saint Thias」. Đã có thể bao trọn cả một tầng, xem ra gia đình người bạn cùng lớp tên Kent này hẳn là rất giàu có?

Cảm thấy tối nay chắc sẽ bội thu, Lilo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Xin dừng bước.”

Khi Kent dẫn Lilo đến trước cửa một căn phòng, lại bị hai vệ sĩ ở cửa chặn lại.

“Vui lòng giao nộp các thiết bị điện tử mang theo bên người.”

?

Lilo cảnh giác nhìn Kent, hắn lại xua tay tỏ vẻ không liên quan nói.

“Là quy định ở đây, muốn vào thì phải làm theo. Đương nhiên, nếu mày không muốn kiếm khoản tiền này thì cứ quay về theo đường cũ là được, nhưng phí đi lại phải tự trả đấy?”

Kent chuyển tầm mắt sang cái túi mà Lilo đã bỏ điện thoại vào trước mặt hắn lúc trước.

“…… Được rồi.”

Lilo cuối cùng chọn cách ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng khi các vệ sĩ nhận lấy chiếc điện thoại, dù là những người mặt lạnh như tiền cũng suýt bật cười thành tiếng, Kent và hai tên đàn em thì càng không chút kiêng dè mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Cái… cái gì thế này!?”

“Cái thứ như đồ cổ đó, mày… mày lại dùng cái thứ đó để gọi điện à?”

“Quê mùa chết đi được.”

Trong xã hội hiện đại này, vậy mà vẫn còn người dùng điện thoại bàn phím!?

Cái loại hàng bị đào thải từ thế kỷ trước đó, moi ra từ trạm thu mua phế liệu nào vậy?

Lần này cũng hoàn toàn đóng đinh cái mác「nghèo kiết xác」cho Lilo, nhưng bản thân cậu thì đã sớm quen với sự chế giễu này rồi, dù sao chủ nhà của cậu cũng đã làm thế không chỉ một lần.

“Haha… được rồi, vậy thì mau vào đi.”

Lau đi giọt nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, Kent đích thân đẩy cửa phòng cho Lilo.

“Tao nghĩ chuyện này sẽ khiến mày nhớ cả đời.”

Trước khi bước qua cánh cửa này, Lilo đã tính toán rất nhiều khả năng trong lòng, ví dụ như sòng bạc, hay là một ngành công nghiệp xám nào đó, phỏng vấn tổ chức bí ẩn, đáng sợ hơn thậm chí có thể là buôn bán nội tạng người, nhưng mà…

Trong phòng đã có người đợi từ sớm.

Tuy không mặc đồng phục như Lilo, nhưng xét theo tuổi tác thì đều là người đồng trang lứa. Còn về chủng tộc, ở thành phố này gặp phải dị tộc nào cũng chẳng có gì lạ, nên Lilo không để ý.

Số lượng khoảng năm sáu người, tính cả nhóm Lilo nữa, người trong phòng này cũng đông thật đấy.

Nhưng họ đều có một điểm chung.

Đó là ăn mặc vô cùng xa xỉ.

“Ồ? Đến rồi sao, Kent?”

Một trong số đó, một thiếu niên dị tộc có làn da đốm báo, rõ ràng không giống như hình xăm, chỉnh lại quần áo xộc xệch, thân thiết đón tiếp.

“Cái gì vậy, bọn mày xong hết rồi à?”

Kent hơi nhíu mày, phàn nàn.

“Đây đều là tài sản của tao đấy, làm loạn tự tiện như thế lỡ rước lấy rắc rối không cần thiết thì sao? Nhất là bên phía Saint Thias đã nghe phong phanh rồi, nếu chúng phái hội học sinh đến thì chúng ta tiêu cả lũ.”

Nhưng đối phương dường như chẳng bận tâm, chỉ khoác vai Kent cười nói.

“Thế nên nên bọn tao mới trả tiền cho mày đấy? Hơn nữa chẳng phải chính bản thân mày cũng rất hưởng thụ đấy à?”

“Hừ…”

Thôi, đi về thôi.

Lilo cảm thấy mình dường như thực sự đã dính vào rắc rối rồi. Cuộc đối thoại tồi tệ này nghe đã thấy không đứng đắn, cậu lập tức đánh trống lui quân trong lòng.

“Hửm? Tên bốn mắt này là… ồ hô, là hắn sao?”

Sự tồn tại của Lilo cuối cùng vẫn bị chú ý.

“Tao đang định giới thiệu với mày đây, vị này là「nhiếp ảnh gia」tao mới mời đến.”

Dứt lời, Kent ra hiệu cho đàn em giao một chiếc máy quay phim vào tay Lilo.

Nhiếp ảnh gia?

“Nhưng tôi không biết…”

Chưa đợi Lilo mở miệng thanh minh, cậu đã bị người ta lôi xềnh xệch vào phòng ngủ bên cạnh. Lilo đang nghĩ đám người này không phải là đồng tính luyến ái lại còn có sở thích đặc biệt nào đó chứ, thì cảnh tượng trong phòng khiến bước chân cậu khựng lại.

“……”

Trên giường là một thiếu nữ đang run lẩy bẩy ôm ga trải giường cuộn tròn lại, xung quanh còn vương vãi những mảnh vụn bị xé rách, thứ đáng lẽ được gọi là「quần áo」.

Nhận thấy lại có người vào phòng, nỗi sợ hãi trong mắt thiếu nữ lại một lần nữa bị phóng đại vô hạn.

Dù thường xuyên bị gọi là「bốn mắt」và「mọt sách」, nhưng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, rồi liên tưởng đến nội dung cuộc đối thoại của đám người kia lúc nãy, dù Lilo có ngốc nghếch đến đâu cũng không thể không đoán ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Cái gọi là「chụp ảnh」, hóa ra là chỉ cái này sao?

“Cứu, cứu tôi…”

Thiếu nữ dường như nhận ra Lilo và đám người kia không phải cùng một giuộc, ít nhất thì cái vẻ nghèo kiết xác kia là không thể che giấu được, vì vậy theo bản năng cầu cứu Lilo.

“Công việc rất đơn giản, mày chỉ cần quay lại những gì sắp xảy ra là được, sẽ nhận được một khoản thù lao kha khá đấy? Đương nhiên nếu mày cũng muốn sướng một chút thì cũng được.”

Kent dẫn người bước vào phòng, chặn kín cửa ra vào.

“……”

Lilo im lặng không nói, còn thiếu nữ trên giường dường như muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.

“Báo cảnh sát, cầu xin cậu, làm ơn báo cảnh sát đi!”

“Tôi từ chối.”

Nhưng Lilo lại từ chối lời cầu cứu của thiếu nữ một cách rất dứt khoát, và điều này chắc chắn khiến sự tuyệt vọng trong mắt cô ta không ngừng lan rộng. Trong khi đó, đám người Kent bên cạnh thì huýt sáo vẻ thoải mái, dường như có cái nhìn khác về Lilo.

“Tại, tại sao…”

“Nhìn rõ hiện thực đi, bọn họ đông người, nếu tôi chọn báo cảnh sát họ sẽ đánh chết tôi mất. Tôi không thể lấy sự an toàn tính mạng của mình ra đánh cược với cô được, thật xin lỗi.”

Phớt lờ sự tuyệt vọng và nỗi căm hận ẩn hiện trong mắt thiếu nữ, Lilo lại quay người trả máy quay phim cho đàn em của Kent.

?

“Xem ra công việc làm thêm này không hợp với tôi, tôi xin từ chức.”

Nói xong, Lilo vậy mà coi như không có chuyện gì, lách người khỏi đám đông ở cửa định đi ra ngoài!

“Đợi đã…”

Kent đột nhiên thay đổi hình tượng thân thiện trước đó, túm chặt lấy vai Lilo một cách thô bạo.

“Mày muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

Lilo thành thật trả lời.

“…… Ý tao không phải thế!”

“Rõ ràng là cậu hỏi tôi muốn đi đâu mà.”

Khóe mắt Kent giật giật, hắn cảm thấy sự sỉ nhục mình nhận được trong ngày hôm nay đã vượt quá tổng số của cả năm nay rồi!

“Mày nghĩ sau khi nhìn thấy những thứ này còn có thể toàn mạng rút lui? Tưởng tao sẽ cứ thế để mày về sao?”

“Cũng đúng.”

Lilo trầm ngâm một lát rồi gật đầu.

“Vậy thế này đi, lần sau tôi giúp cậu làm bài tập hay chép ghi chú chỉ lấy nửa giá, thế nào?”

“……”

Đồng bọn phía sau khẽ bật cười, khiến gân xanh trên trán Kent nổi lên cuồn cuộn.

Tên, tên này…

Là đang nghiêm túc sao?

Hắn không có ý thức về nguy hiểm? Hắn không biết sợ? Đã đến nước này rồi mà còn mở miệng nói đùa nhạt nhẽo kiểu đó!?

Mày, là đang trêu tao đấy à?

Bốp!

Kent đang bừng bừng lửa giận đấm một cú vào má Lilo, cơ thể mất thăng bằng đập vào chiếc bàn trà bằng pha lê bên cạnh, mặt bàn mỏng manh vỡ tan tành theo tiếng động.

“……”

Lờ đi cảm giác tay hơi là lạ, Kent bực tức nói với Lilo đang nằm trên mặt đất.

“Mày tưởng tao tìm mày đến để kiếm tiền làm thêm thật à? Tao ghét nhất là loại khốn nạn tự cho mình là thông minh như mày, cậy não linh hoạt một chút là coi thường người khác. Nhưng ở đây, ở thành phố này, kẻ có quyền có thế mới là người trên vạn người!”

Hắn nhân cơ hội trút hết những ấm ức phải chịu ở nhà lên người Lilo.

“Thằng ngu! Tao tìm mày đến là để làm dê thế tội! Bị tao lừa mà còn không biết, yên tâm đi, lát nữa mày sẽ ngoan ngoãn nhận hết tội lỗi này về mình thôi, tao có đủ kiên nhẫn cho cả một đêm.”

Lilo còn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng Kent lại không định cho cậu cơ hội đó.

Ở đây, ít nhất là trong căn phòng này, hắn chính là chúa tể, là đế vương nắm giữ vận mệnh của tất cả mọi người!

“Nếu mai đi học muộn, cô giáo Họa sẽ mời phụ huynh đấy.”

Dường như Lilo vẫn chưa nhận rõ tình hình hiện tại.

“Đến lúc đó chúng ta đều sẽ gặp rắc rối…”

“Hừ, rắc rối? Mày có biết bố tao là ai không!?”

Kent cười lạnh.

“Sao vậy, mẹ cậu chưa từng nói cho cậu biết à?”

“……”

!!!

Kent đã bị cơn giận làm mờ mắt, giờ hắn chỉ muốn cái tên nghèo kiết xác ngông cuồng, dám sỉ nhục mình trước mặt người khác này phải trả giá cho lời nói và hành động của mình!

Tao phải khiến mày quỳ xuống đất, dùng cái bản mặt poker đó mà khóc lóc cầu xin tao tha thứ!

Cốc! Cốc!

Đúng lúc này, ngoài cửa lớn phòng khách lại vang lên tiếng gõ dồn dập.

“Đừng có làm phiền tao!”

Kent gầm lên.

Cốc! Cốc!

Nhưng vệ sĩ ngoài cửa dường như phớt lờ mệnh lệnh của Kent, tiếp tục gõ cửa, khiến hắn càng thêm bực bội.

“Bảo mày cút đi, mày điếc à?”

Đàn em của Kent vừa chửi bới vừa đi ra cửa, định mở cửa chửi tên vệ sĩ bên ngoài một trận.

Rầm!

Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, cả cánh cửa đã bị một lực cực lớn từ bên ngoài bóc tách khỏi tường, tên đàn em xui xẻo kia cứ thế bị cánh cửa hất văng ra sau, đập mạnh vào tường.

Trong làn khói bụi bốc lên, một bắp chân săn chắc có làn da màu lúa mì từ từ thu lại.

“Quả nhiên mở cửa thế này vẫn là nhanh nhất!”

“Tài sản bị hư hại sẽ ghi vào tài khoản cá nhân của cậu.”

“Hả? Sao lại thế…”

Hai thiếu nữ chậm rãi bước vào phòng.

Kiểu dáng đồng phục giống hệt Lilo, điểm duy nhất khác biệt là trên quần áo họ có viền vàng vô cùng nổi bật, và một trong số đó thậm chí còn từng có duyên gặp mặt Lilo một lần.

“Chết tiệt! Là hội trưởng hội học sinh Saint Thias!”

Đám người đang xem kịch trong phòng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ đi đầu, đừng nói là phản kháng, cơ thể cứ như bị rút hết linh hồn, vô lực ngồi bệt xuống đất, như thể nhìn thấy viễn cảnh tận thế trong tương lai.

Từ bỏ rồi.

“Xong rồi, xong hết rồi…”

“Tại sao lại ở đây, sao lại bị phát hiện chứ?”

Rõ ràng từ trước đến nay đều ngụy trang rất hoàn hảo mà, nếu nói đến biến số duy nhất…

Kent đang ngồi bệt dưới đất ngỡ ngàng nhìn về phía Lilo đang nằm trên đống mảnh vỡ bàn trà.

Là hắn!?

Nhưng mà, tại sao?

Loại người như hắn làm sao có liên hệ với Hội học sinh được?

Và như để giải đáp thắc mắc trong lòng Kent, Lilo từ từ đứng dậy, dùng tay trái lấy ra chiếc điện thoại từng bị bọn họ chế giễu là「đồ cổ」, là「rác rưởi」, từ một chiếc túi khác.

“Cái…”

“Không ai quy định chỉ được mang một chiếc điện thoại cả, đây là điều bình thường mà.”

Lilo vô cảm phát biểu「cảm nghĩ chiến thắng」.

“Bạn học Axel.”

Nữ sinh bị hại cùng tất cả các thành viên tham gia vào hành vi phạm tội này đều bị cảnh sát đến sau đó đưa đi.

Nữ sinh bị xâm hại ném ánh mắt biết ơn về phía hai thành viên hội học sinh, nhưng đối với Lilo thì chỉ có sự căm hận. Đương nhiên, Lilo đang ngồi trên đống mảnh vỡ cũng chẳng hề bận tâm, cậu chỉ vì muốn sống sót mới gọi điện cho Hội học sinh, chỉ có vậy thôi.

Chỉ có mình phải sống sót…

Suy nghĩ ích kỷ như vậy đã luôn cắm rễ sâu trong tận đáy lòng Lilo.

Vì mục đích đó mà không từ thủ đoạn.

“Kết quả điều tra thì hãy gửi dưới dạng email cho hội đồng quản trị, còn về hình phạt của bọn họ… cứ giao cho hội học sinh trong trường xử lý đi.”

Hội trưởng hội học sinh sau khi dặn dò xong việc, nhân cơ hội quay đầu nhìn thoáng qua Lilo đang bị mọi người lãng quên.

“……”

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau trong ngày hôm nay.

Nên nói là duyên phận? Hay là ngẫu nhiên đây?

Nhưng dù là loại nào, hôm nay cô cũng không định dính dáng thêm chút nào với người đó nữa.

Đúng vậy, ít nhất là cho đến hôm nay…

Khi mọi người lần lượt rời đi, Lilo thấy ngoài một số cảnh sát ra thì cơ bản đều đã đi hết, lúc này mới định đứng dậy về nhà.

Nhưng đúng lúc này…

“Gì chứ, cậu vẫn chưa về à?”

Dù Lilo không cho rằng mình là một kẻ dung tục, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt cậu, quả thực là bộ ngực đầy đặn đến khó quên của thiếu nữ.

Thiếu nữ có làn da màu lúa mì khỏe khoắn đang trợn tròn đôi mắt tò mò, hai tay chống cằm ngồi xổm bên cạnh Lilo, bộ ngực bị đầu gối ép vào hơi biến dạng.

Là kiểu thiếu nữ thể thao điển hình…

Mái tóc ngắn màu nâu ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn điểm xuyết những đốm vàng, tựa như hạt cà phê được rang dưới ánh nắng. Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sự tò mò đặc trưng của thiếu nữ, từ cổ áo còn có thể thoáng thấy một chút làn da trắng nõn chưa bị nắng sạm.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất vẫn là đôi tai đầy lông lá ở hai bên đầu thiếu nữ, cùng cặp sừng bò nhỏ xinh trên đỉnh đầu.

Thiếu nữ này chắc chắn cũng là một dị tộc hình người.

Dị tộc được người đời gọi bằng cái tên「Minotaur」…

“Ừ.”

Vì không thân quen lắm, Lilo cũng không nói gì nhiều.

Nhưng thiếu nữ lại nhìn chằm chằm vào Lilo đang lúng túng, đột nhiên nhe răng cười hì hì.

“Gì chứ, hóa ra là vậy à~”

Cô tự lẩm bẩm một mình.

“Vốn dĩ tôi còn định quan sát thêm chút nữa, nhưng xem ra cậu có vẻ thực sự rất phù hợp đấy.”

Thiếu nữ đột nhiên ghé sát vào tai Lilo, thì thầm khẽ.

「Vậy thì mong chờ màn thể hiện của cậu nhé, bạn học cuồng bạo lực.」

!?

Đợi sau khi xác nhận thiếu nữ đã thực sự rời đi, Lilo lúc này mới lấy bàn tay phải vẫn luôn giấu sau lưng, và ném một mảnh thủy tinh sắc nhọn vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay vào thùng rác không ai để ý.

“…… Bị chú ý rồi sao?”

Do dùng lực quá mạnh, cạnh sắc đã cắt rách lòng bàn tay, máu chảy ra khá nhiều.

“Cơ mà… sau này cũng sẽ chẳng có giao tiếp gì với loại người như mình, chắc không có vấn đề gì đâu… nhỉ?”

Lilo vô cảm nhìn vết thương trên lòng bàn tay.

Không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì…

Sáng sớm hôm sau, Lilo đi học bình thường như mọi ngày.

Nhìn lớp băng gạc dày cộp được băng bó thành hình cái nơ trên tay phải, Lilo vừa bất lực lại vừa cảm thấy chút an ủi.

“Không biết làm thì đừng có tự tiện xung phong chứ, đồ ngu…”

Ngoài ra, trong lòng cậu phần nhiều là oán trách.

Bởi vì hành vi tự tung tự tác của Newt tối qua hôm qua đã khiến cậu trắng tay, lãng phí một buổi tối làm thêm, lại còn làm tay phải tạm thời bị phế.

“Haizz, cũng là do mình tự làm tự chịu thôi…”

Vừa nghĩ, Lilo vừa bước vào lớp học.

Vì bình thường buổi sáng cậu cũng phải đi làm thêm, nên đều đến trường sát giờ, cũng là người vào lớp cuối cùng. Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, đám học sinh ngày thường ồn ào hôm nay lại yên phận đến lạ thường.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lilo, bọn họ đều đồng loạt chuyển tầm mắt về phía cậu.

?

Lẽ nào chuyện tối qua bị lộ rồi?

Vậy thì mình được coi là thấy việc nghĩa thì hăng hái? À mà nhưng cô gái kia có vẻ không có ý định cảm ơn mình…

Đúng lúc này Lilo mới nhận ra.

Trên bàn học của mình, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một vật chứa hình trụ thon dài.

Trên đó được khảm viền vàng hoa lệ, và kiểu dáng cùng phong cách này…

Dường như cậu đã gặp ở đâu đó rồi?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!