Chương 03: Bệnh nữ
“Chuyện này là thế nào?”
Học viện Saint Thias được chia thành năm khu vực chính.
Ngoài khu giảng dạy nằm ở trung tâm, nơi tập trung đông học sinh nhất chính là khu hoạt động câu lạc bộ nằm ở phía Tây, đây là nơi diễn ra các hoạt động ngoại khóa của học viện.
Giữa những tòa nhà san sát, tòa kiến trúc cao lớn và nổi bật kia chính là nơi ở của hội học sinh.
Đứng trên tất cả các câu lạc bộ, là đỉnh cao của tổ chức học sinh…
Không có những trang trí lòe loẹt phô trương, phòng hội học sinh được thiết kế theo phong cách gỗ gụ cổ điển. Đẩy cửa bước vào, lập tức ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của vụn gỗ và giấy tờ, chỗ ngồi của hội trưởng đối diện ngay cửa ra vào, như thể bất cứ ai bước vào phòng đều phải chịu sự soi xét của cô.
Và hội trưởng Hội học sinh, Livia, đang ngồi ở đó.
Trong cuộc bầu cử toàn trường một tháng trước, cô đã giành được danh hiệu hội trưởng với lợi thế áp đảo. Nhân tiện nhắc lại, lúc đó Lilo đã bán lá phiếu trong tay mình cho ứng cử viên đứng thứ ba với giá thị trường.
“Tôi không hiểu câu hỏi của cậu.”
Đối mặt với sự tra hỏi của Lilo, Livia nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, trên mặt cô luôn treo nụ cười tự tin và tao nhã.
Giả ngu?
Lilo lấy ra vật chứa hình trụ nhận được sáng nay, mở nắp đổ ra một cuộn giấy bổ nhiệm bằng lụa bên trong.
“Tại sao tôi lại được chọn làm phó hội trưởng?”
Nội dung trong giấy bổ nhiệm vô cùng ngắn gọn, chỉ có vài dòng chữ, tên đầy đủ của Lilo cùng con dấu của Hội trưởng và Hội đồng quản trị, nhưng đây là thứ tuyệt đối không thể làm giả.
Đúng vậy…
Lilo V. Watch lại được chọn làm phó hội trưởng Hội học sinh!
Mức độ nực cười và hoang đường của chuyện này chẳng khác gì việc Lilo đột nhiên nhận được di sản của người giàu nhất thế giới, và người giàu nhất thế giới đó lại chết sặc vì uống nước ở nhà.
“Tôi vẫn không hiểu.”
Nhưng Livia vẫn không chịu trả lời thẳng.
“Cô còn định giả…”
“Lý do tôi không hiểu, là vì cậu đặc biệt chiếm dụng thời gian cá nhân cũng như suất hẹn trước của tôi, lặn lội đường xa đến đây chỉ để hỏi một câu hỏi nực cười đến cực điểm như vậy.”
Cô đột nhiên ngắt lời chất vấn của Lilo.
…… Cái gì?
“Vị trí phó hội trưởng vẫn luôn bỏ trống, có lẽ cậu không đoán được, mỗi ngày rốt cuộc có bao nhiêu người chen chúc sứt đầu mẻ trán muốn giành lấy chỗ trống này, có người thậm chí không tiếc quỳ liếm làm chó.”
“Còn cậu tự dưng lại trở thành người được chọn cho vị trí nóng bỏng tay này, lúc này cậu không nên chạy đến chất vấn tôi, mà nên đi tắm mình trong ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của đám người kia, thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân mới đúng chứ?”
Livia vắt chéo chân phải lên chân trái, một tay chống lên tay ghế đỡ lấy má, liếc nhìn Lilo với ánh mắt như nữ hoàng.
“……”
Tuy lời cô nói không phải không có lý, hay nói đúng hơn, đổi lại là người khác e rằng đã làm như vậy rồi.
Dù là kẻ mọt sách như Lilo cũng từng nghe nói quyền lực của hội học sinh Saint Thias còn cao hơn cả đám giáo viên và lãnh đạo cấp trung của trường, là tổ chức học viện chỉ đứng sau hội đồng quản trị.
Phó hội trưởng, dưới một người trên vạn người, sự đáng sợ của chức vụ đó không hề khó để tưởng tượng
Chỉ là…
“Đa tạ ý tốt của cô, nhưng vị trí này tôi không đảm đương nổi.”
Lilo tiến lên định trả lại giấy bổ nhiệm cho hội trưởng.
Cho dù không có bài học từ chuyện tối qua, Lilo cũng không định vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác, ít nhất là…
Ở thành phố này, thậm chí là trong đế quốc này, cái gọi là thiện ý miễn phí ấy, thường đòi hỏi bạn phải trả cái giá đắt hơn và khủng khiếp hơn nhiều.
Nhưng quan trọng nhất là…
「Vị trí này không kiếm ra tiền」
Đúng vậy, Lilo chính là người thực tế như thế. So với việc nhận vị trí này, nếu có thể bán lại cho người khác thì cậu sẽ không do dự mà làm ngay lập tức.
Bốp!
Nhưng ngay khi Lilo định đặt giấy bổ nhiệm lên bàn làm việc của Hội trưởng…
Livia lại nhanh tay chặn mu bàn tay Lilo lại.
Lilo đã không nhớ nổi lần cuối cùng chạm vào tay con gái là từ bao giờ, nhưng lần này lại để lại ấn tượng rất sâu sắc cho cậu.
Mềm quá, mượt quá…
“Là tôi suy nghĩ chưa chu đáo rồi, quả thực khi đối đãi với cậu thì không thể dùng logic của người bình thường được.”
Livia ấn chặt tay Lilo, không để cậu giãy ra.
“Vậy thì, tôi đổi cách nói khác nhé…”
“Lilo V. Watch, dù cậu có nỗ lực thế nào, dù là hiện tại hay tương lai, cậu đều định sẵn là không nhận được khoản học bổng kia đâu.”
?
Thấy Lilo khựng lại một chút, Hội trưởng mỉm cười.
“Nếu cậu cho rằng chỉ dựa vào thành tích học tập là có thể giành được suất học bổng thì ngây thơ quá rồi đấy. Tuy gọi là「học bổng」, nhưng trên thực tế, nó chỉ được trao cho những người mang lại lợi ích thực tế cho học viện này thôi.“
“Những người có thể vào học viện này, hầu hết đều là người có gia thế, ví dụ như con cháu của tập đoàn nào đó, hay là con cái của giới chính trị, tệ nhất cũng là ngôi sao màn bạc, ca sĩ, hoặc ngôi sao tương lai trong lĩnh vực nào đó.“
“Thứ học viện coi trọng là「giá trị lợi dụng」 trên người kẻ đó…“
“Bởi vậy, so với một con mọt sách chỉ có thành tích mà không mang lại lợi ích thực tế gì cho học viện, thì việc công bố danh sách những người kia ngược lại càng thu hút được sự chú ý của bên ngoài hơn. Nói một cách đơn giản hơn, so với bọn họ, cậu chẳng「ăn ảnh」chút nào cả.”
“……”
Lilo không còn lời nào để nói, dù sao đây cũng là sự thật.
“Chỉ dựa vào chút tiền lương làm thêm đó của cậu, liệu có thể chống đỡ được bao lâu? Có kiên trì được đến khi tốt nghiệp không? Ít nhất trong mắt người khác, những gì cậu nỗ lực kiếm được chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt vài ngày của họ, thế mà lại suýt hại bản thân phải ngồi tù, không thấy nực cười sao?”
Lời nói của Livia tựa như lời thì thầm của ác ma. Không ngừng đâm chọc và thăm dò giới hạn của Lilo.
Hóa ra là vậy, không hổ danh là Hội trưởng, trình độ ăn nói quả thực khiến người ta rợn tóc gáy…
“Vậy, tôi gia nhập hội học sinh thì có lợi ích gì?”
“Có chứ.”
Thấy Lilo cuối cùng cũng「hiểu chuyện」, nụ cười của Livia càng thêm rạng rỡ.
“Ngoài học bổng ra, nhà trường còn có đủ loại trợ cấp ở những khoản khác. Trong đó, nếu có thể trở thành cán bộ hội học sinh, mỗi học kỳ đều có thể nhận được một khoản「trợ cấp đặc biệt」không thua kém gì học bổng.”
“……”
Thực ra nói nhiều như vậy, chỉ có câu cuối cùng này mới thực sự khiến Lilo dao động.
“Xem ra hai ta trò chuyện rất thuận lợi~”
Livia đứng dậy như một người chiến thắng, đặt lại tờ giấy bổ nhiệm trên bàn vào lòng bàn tay Lilo.
“Trước khi chính thức tiếp nhận vị trí này, còn rất nhiều thủ tục phải làm, cậu cứ về đợi thông báo đi, Lilo V. Watch… phó hội trưởng.”
“……”
Suốt cả cuộc đối thoại Lilo đều không thể chiếm thế chủ động, và ngay khi cậu trầm tư định mang theo giấy bổ nhiệm rời khỏi phòng Hội học sinh…
“Tại sao…”
Cậu dừng bước.
“Tại sao cô lại hiểu rõ chuyện của tôi như vậy? Hơn nữa… tại sao nhất định phải là tôi?”
Hề~
Livia vuốt ve mặt bàn làm việc của Hội trưởng, cười khẽ.
“Vì thành tích của cậu rất xuất sắc mà, Hội học sinh chúng tôi cần nhân tài. Còn về chuyện tôi biết rõ về cậu… là vì cảm thấy rất「thú vị」.”
“Đều là nói thật?”
“Một nửa một nửa…”
“……”
Mang theo nghi hoặc, Lilo định mở cửa trở về lớp học của mình.
Nhưng tay chưa chạm vào nắm cửa, cửa đã tự mở ra.
Hình như đã gặp tình huống tương tự ở đâu rồi thì phải, thời điểm cũng trùng hợp quá nhỉ?
“Hửm?”
Một tiếng nghi hoặc vang lên.
Thoạt nhìn Lilo không thấy ai đứng ngoài cửa, nhưng khi cậu lần theo tiếng nói nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện ra đối phương.
Không phải là dị tộc bán nhân như cô giáo chủ nhiệm Tiểu Họa, cũng không phải đơn thuần là vóc dáng thấp bé, bởi vì đối phương…
Đang ngồi trên xe lăn.
Và ấn tượng đầu tiên của Lilo về cô gái này là… kín mít.
Đúng vậy, dù đang ở trong cái thời tiết nóng bức chưa hoàn toàn tan đi của cuối hạ, cô gái ngồi trên xe lăn này cũng bọc mình kín mít. Từ cổ trở xuống gần như không nhìn thấy chút da thịt nào lộ ra ngoài, ngay cả cổ áo cũng là kiểu cao cổ bó sát.
Tay đeo găng tay lụa trắng bó sát, dưới váy thì mặc quần tất đen không thấu quang.
Nói thật, Lilo mà mặc thế này thì đã ngất xỉu vì nóng từ lâu rồi.

“……”
Mái tóc dài có màu pha giữa đỏ và vàng, tùy ý xõa sau lưng, nhưng không che giấu được khí chất cao quý phả vào mặt người khác.
Thế nhưng không hiểu sao sau khi nhìn thấy Lilo, cô ta lại hơi nhíu mày.
“Thất lễ rồi, không ngờ lại có khách.”
Người nói câu này không phải là thiếu nữ ngồi trên xe lăn, mà là cô hầu gái vừa đẩy cửa bước ra từ bên cạnh.
Lilo lần đầu tiên nhìn thấy hầu gái trong học viện…
Cô gái này rốt cuộc có thân phận gì? Trong nội quy rõ ràng cấm người ngoài vào trường mà.
Cậu chủ động tránh đường, lúc này cậu mới để ý, đồng phục trên người thiếu nữ vậy mà cũng có viền vàng hoa lệ, chẳng lẽ cô ấy cũng là…
“Hecate, xem ra cửa phòng làm việc của hội trưởng đại nhân chúng ta phải thay cái mới rồi.”
Lúc Lilo rời khỏi phòng chưa được bao xa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như nước suối băng va vào ngọc vang lên từ phòng Hội học sinh, có thể cảm nhận rõ ràng một tia chán ghét kẹp trong giọng điệu.
Hóa ra biết nói à?
Lilo thầm nghĩ.
…
…
…
Cuộc họp thường lệ của các thành viên hội học sinh vẫn diễn ra bình thường trong tình trạng thiếu vắng phó hội trưởng.
Lúc này trong phòng hội học sinh tập hợp đầy đủ bốn thành viên của Hội học sinh đương nhiệm.
“Chuyện này là thế nào?”
Thiếu nữ ngồi trên xe lăn hỏi Hội trưởng câu hỏi giống hệt Lilo, dù đối mặt với hội trưởng, cô cũng không hề che giấu ý tứ trách móc trong giọng điệu.
“Như cậu thấy đấy, cậu ta đã được chọn.”
Livia mỉm cười đáp lại.
“Mắt tôi không mù, cái tôi muốn hỏi là cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì thuyết phục cô ấy…”
Thiếu nữ xe lăn chuyển hướng câu chuyện, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ có sừng bò bên cạnh, chính là người tộc Minotaur mà Lilo gặp tối qua.
“Hửm? Tớ á? Thuyết phục?”
Thiếu nữ sừng bò dường như vừa vận động xong một trận, cởi bỏ đồng phục chỉ giữ lại bộ đồ thể thao, để lộ mảng lớn làn da rám nắng cùng vết tích cháy nắng, đang thản nhiên lau mồ hôi.

“Không có chuyện đó đâu, là tớ chủ động bỏ phiếu đấy…”
“Đùa cái gì vậy!”
Thiếu nữ xe lăn đập mạnh tay lên tay vịn xe lăn, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn tinh xảo cũng vì cảm xúc quá khích mà vặn vẹo.
“Cậu rõ ràng biết bệnh của tôi mà… tại sao lại tự ý quyết định như vậy? Để loại người đó gia nhập hội học sinh, cái thứ hàng thay thế như hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi thậm chí có thể bắt cóc một tên từ「Giáo Quốc」,「Đô Thị」,「Liên Bang」 hay thậm chí là「Tổ」về cho cậu, tại sao cậu cứ nhất quyết chọn hắn!”
Dáng vẻ kích động như vậy của thiếu nữ thì ngay cả thành viên hội học sinh cũng hiếm khi nhìn thấy.
“Ara ara…”
Người thứ tư vẫn luôn im lặng nãy giờ chỉ đứng ngoài quan sát tất cả.
「Bởi vì là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó」
Thiếu nữ sừng bò tộc Minotaur đột nhiên dừng động tác lau mồ hôi trên tay.
“Hả?”
Thiếu nữ trên xe lăn không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
“Bởi vì tớ đã nhìn thấy mà. Đêm hôm đó, chỉ có tớ chú ý đến thôi…”
Khẽ siết chặt chiếc khăn trong tay, thiếu nữ sừng bò thì thầm đến quên cả bản thân.
Ánh mắt đó…
Cô sẽ không nhìn nhầm đâu.
Đêm qua, thiếu niên nhân loại bị đám đông thỏa sức sỉ nhục, cuối cùng lại bị lãng quên và coi thường ấy. Vào lúc cô xông vào trong phòng, cái khoảnh khắc mà ngay cả Livia cũng không chú ý tới, cô lại nhìn thấy.
Ánh mắt đó tuyệt đối không sai…
Bốp!
Cô gái sừng bò đột ngột đứng dậy lao đến trước mặt thiếu nữ xe lăn, đặt hai tay lên vai cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hai khuôn mặt đáng yêu chỉ cách nhau vài tấc.
“Cậu ta tuyệt đối có tài năng đó!”
Trong đôi mắt hổ phách trong veo, lại chảy qua thứ dị chất đen ngòm mang tên「Điên Cuồng」!
Khác với vẻ ngỡ ngàng trên mặt thiếu nữ xe lăn, trên mặt thiếu nữ sừng bò lại hiện lên vẻ cuồng loạn hoàn toàn trái ngược với vẻ chất phác vừa rồi…
Cô trợn to đôi mắt, ngũ quan không biết là vì hưng phấn hay cảm xúc nào khác mà vặn vẹo một cách khoa trương, thể hiện ra tư thái vượt xa thiếu nữ cùng trang lứa!
“Cậu ấy chắc chắn là người tớ muốn tìm.”
“Cậu ấy chính là kẻ nằm ngoài「quy chuẩn」đó.”
“Cậu ấy… tuyệt đối có thể thỏa mãn tớ!”
Hai gương mặt hoàn toàn khác biệt của thiếu nữ, khiến người ta hơi rợn người…
“Tớ, tớ biết rồi.”
“Tóm lại thì cậu lùi lại trước đã, gần quá…”
Mà biểu hiện của thiếu nữ xe lăn cũng vô cùng quỷ dị, hoàn toàn trái ngược với sự mạnh mẽ và cơn thịnh nộ vừa rồi, lúc này cô lại có chút e thẹn đỏ mặt, cố gắng đẩy thiếu nữ điên cuồng chỉ cách mình vài tấc ra.
“Xem ra là không còn dị nghị gì nữa nhỉ.”
“Vậy thì căn cứ theo số phiếu, ba phiếu tán thành, một phiếu phản đối…”
Livia xoay ghế quay lưng lại với mọi người, qua khe cửa chớp nhìn xuống phong cảnh học viện Saint Thias bên ngoài.
“Lilo V. Watch, chính là tân…”
Cửa chớp chia cắt ánh nắng bên ngoài, bóng râm chiếu lên mặt Livia khiến ngũ quan của cô lúc tỏ lúc mờ.
Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là…
Cô đang cười.
Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười của vị hội trưởng hội học sinh mà Lilo nhìn thấy, cũng khác với nụ cười của vị hội trưởng đoan trang uy nghiêm mà tất cả học sinh trong trường nhìn thấy.
Đó là nụ cười gằn với góc độ cực kỳ khoa trương.
Khóe miệng toác ra có thể bị gọi là bệnh hoạn méo mó.
Nhưng sâu trong đôi mắt híp lại hoàn toàn không có ý cười.
Một linh hồn dơ bẩn tột cùng lại đang mỉm cười một cách điên loạn!
“Phó · hội · trưởng~”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
