Chương 1: Nguy Cơ
“Lilo V. Watch?”
Học sinh trực ban của phòng tuyển sinh xác nhận đi xác nhận lại thông tin danh tính, cố nén ý định trêu trọc cái tên kỳ quặc như teencode này, rồi lập tức tuân thủ quy trình đã định để làm thủ tục nhập học.
“Ở nội trú không?”
“Đi về trong ngày.”
“Làm thẻ ăn uống không?”
“Không.”
“…… Cần đăng ký dịch vụ xe buýt trường không?”
“Có.”
Được rồi, tên này cũng là một kẻ nghèo kiết xác đến từ vùng quê hẻo lánh nào đó. Cậu học sinh trực ban thầm dán nhãn cho người bạn mới nhập học trước mặt, đồng thời gạch tên hắn khỏi danh sách những kẻ cần làm quen.
“Được rồi, nhớ vào trong nhận đồng phục, nếu bị rách hoặc mất thì có thể đến đây nhận bộ mới. Tất nhiên, đều là「miễn phí」, nhưng đừng có vì lười giặt mà cố tình chạy tới đây xin bộ khác, sẽ bị mắng đấy.”
Cốp!
Đợi tân sinh kia rời khỏi phòng, bà chị khóa trên bgiiuf bên cạnh liền cốc mạnh vào đầu cậu học sinh trực ban.
“Đau quá… đàn chị làm cái gì thế?”
“Câu「miễn phí」vừa rồi là thừa thãi, cậu lại mỉa mai người ta đấy à?”
Đàn chị lườm cậu ta một cái.
“Thật tình, nơi này dù sao cũng là học phủ cao cấp nhất đế quốc, nếu để người khác thấy cậu hẹp hòi như vậy mà dọa tân sinh chạy mất thì cứ đợi nhận án phạt của ban giám hiệu đi…”
Đàn em bị mắng đến mức không dám cãi lại, ngượng ngùng lè lưỡi, nhìn dữ liệu tân sinh chưa kịp xóa trên máy tính, vội vàng chuyển chủ đề.
“Nhưng, nhưng mà, tên vừa rồi kỳ lạ thật đấy, chị cũng thấy rồi mà? Ảnh chụp với người thật khác nhau một trời một vực, em suýt chút nữa tưởng cậu ta cũng là…”
Lời của đàn em vừa nói được một nửa, bàn tay của đàn chị bên cạnh đã lặng lẽ đặt lên mu bàn tay cậu ta, dẫn dắt lòng bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình, cũng như đôi tai đầy lông lá ở hai bên đầu… tai thú.
“Mạo danh? Làm giả?”
Khác hẳn với hình tượng đoan trang uy nghiêm vừa rồi, trên mặt cô lúc này treo nụ cười tà ác, dùng giọng điệu đầy ẩn ý hỏi ngược lại.
“Đừng quên lúc đầu ai là người vớt cậu từ trong hẻm tối ra, cảm giác dạo này cậu có vẻ hơi không an phận rồi đấy, là do tôi quản giáo lỏng lẻo sao? Hay là… cậu muốn quay lại「nơi đó」?”
“Không, không phải đâu.”
Giọng điệu hơi nhấn mạnh, vừa vặn tạo ra tác dụng răn đe. Cậu đàn em vừa rồi còn chiếm chút chủ động, giây tiếp theo đã hoàn toàn cúi đầu mặc cho đàn chị đùa bỡn sai khiến.
“Ngoan.”
“Nghe lời tôi, làm theo「mệnh lệnh」của tôi, hoàn thành tốt công việc của mình là được, còn những kẻ khác…”
Đàn chị nhẹ nhàng liếc nhìn hồ sơ tân sinh trên màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện bên trên, nói một cách đầy ẩn ý:
“Chó hoang không có chủ nhân xích lại, ở nơi này… không sống được lâu đâu.”
…
…
…
“Oaaaa!”
Cô bé hậu đậu va phải chồng bài thi và giáo trình chất cao như núi bên tay, suýt chút nữa tạo nên cảnh tượng tuyết lở hùng vĩ.
Đừng nhìn cô tuy ngồi trước bàn làm việc, nhưng thực tế có khi còn chưa cao bằng cái bàn, vậy mà cô lại là giáo viên chủ nhiệm danh chính ngôn thuận của lớp mười trong học viện, là một người trưởng thành thực thụ.
Mặc dù thường xuyên bị hiểu lầm là trẻ con cần người lớn dắt tay ở nơi công cộng hoặc phải mua vé trẻ em, nhưng chỉ cần biết chủng tộc của cô thì sẽ không còn thấy lạ nữa.
Bán nhân.
Một dị tộc hình người sẽ ngừng phát triển cơ thể ở một giai đoạn nào đó, tuổi thọ ngắn hơn so với nhân loại bình thường, ở trong học viện này, hay trong đế quốc cũng không phải là hiếm thấy.
“Em làm vậy cô sẽ rất khó xử, trò Lilo.”
Đối diện với cô giáo nhỏ nhắn này, Lilo V. Watch, người đã nhập học được ba tháng, đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Dưới lớp kính dày cộp là quầng thâm mắt cực kỳ nghiêm trọng, cậu ta trông có vẻ thiếu ngủ trầm trọng, đôi mắt cá chết nửa sống nửa chín khiến người ta phải phát hoảng khi nhìn vào, cảm thấy cậu ta nên đi bệnh viện khám hơn là đi học.
“Thưa cô, em chỉ muốn biết danh sách này là thế nào…”
Rõ ràng trông giống một kẻ lầm lì không ai muốn dây vào, nhưng cách nói chuyện lại lịch sự đến bất ngờ, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Cậu đưa danh sách có in dòng chữ「học bổng」đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm của mình. Cô giáo nhỏ sớm đã biết, không, phải nói là sớm đã đoán được, bất lực thở dài.
“Cái này… trò Lilo này, cô cũng đã rất cố gắng tranh đấu cho em rồi, nhưng cô cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, có nhiều chuyện cô không thể quyết định thay người khác được…”
“Hả~ Tiểu Họa vẫn chưa định nói cho cậu ta biết sao?”
Một giáo viên khác thò đầu ra từ khu vực văn phòng, đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện của hai người.
“Đừng, đừng có thêm chữ「Tiểu」vào trước tên người ta chứ, thất lễ lắm đấy có biết không?”
“Vâng vâng vâng, cô Tiểu Họa.”
Phớt lờ cô giáo bé nhỏ dù có xù lông lên vẫn trông rất dễ thương kia, cô giáo viên đó đi đến bên cạnh Lilo, cầm lấy danh sách đó nhét lại vào lòng cậu.
“Nếu Tiểu Họa không muốn làm người xấu, vậy thì để tôi làm. Tên là Lilo đúng không? Tôi có ấn tượng với cậu, học sinh đặc biệt thi đỗ vào học viện này từ thị trấn hẻo lánh, tân tinh đã đứng đầu bảng thi ba tháng liền, cậu nhóc rất lợi hại…”
Lilo ngẩng đầu nhìn cô, dường như cậu đối xử với ai cũng như vậy, ánh mắt không hề né tránh cũng không sắc bén, khiến người ta nghi ngờ liệu người này có thứ gọi là tình cảm không.
“Nhưng rất tiếc, cậu không hợp với nơi này.”
Người giáo viên này đột nhiên chuyển giọng, cô giáo Họa bên cạnh cũng có chút luống cuống.
“Nơi này là học phủ cao cấp nhất đế quốc, tọa lạc tại thành phố chỉ đứng sau thủ đô, nó vốn dĩ không phải là nơi dành cho kẻ không nơi nương tựa như cậu. Chắc hẳn ba tháng qua cậu cũng đã chứng kiến sự xa hoa và trụy lạc ở đây rồi chứ?”
「Nhưng cậu có phúc hưởng thụ không?」
“……”
Trong mắt Lilo vẫn không có chút dao động tình cảm nào.
“Hình như chỉ riêng việc gánh vác học phí nửa học kỳ này chắc cũng đủ khiến cậu sứt đầu mẻ trán rồi? Có từng tham gia buổi tụ tập lớp nào chưa? Cuối tuần có đi câu lạc bộ ăn chơi không? Đã từng ăn món cao cấp nào chưa… ”
“Cho nên cậu mới cần khoản học bổng này. Tôi đã gặp không ít những học sinh như cậu, đều hy vọng dựa vào nỗ lực bản thân để nổi bật ở đây, nhưng hiện thực là… bọn họ không một ngoại lệ đều đã chuyển trường.”
“Biết… tại sao không?”
“Trong danh sách này không có bất kỳ vị trí nào thuộc về cậu, cho dù cậu có cố sống cố chết chen vào cũng vô dụng. Ở đây chỉ biết học thôi là chưa đủ, từ khoảnh khắc cậu bước chân vào ngôi trường này, cánh cửa tương lai của cậu đã bị những kẻ mà cậu gọi là 「công tử bột」 khóa chặt rồi.”
Lời đã nói đến mức này, có ngụy biện thêm cũng vô ích.
Nhưng…
“Dù vậy, em cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Nhưng Lilo lại không hề có chút nản lòng nào, phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của vị giáo viên kia. Dù sao ai cũng tưởng mình là đặc biệt, cộng thêm tuổi trẻ khí thịnh, luôn luôn…
Thế nhưng… cảm giác cậu ta lại có chút gì đó… không giống.
Lilo V. Watch…
Cậu có lý do gì mà buộc phải ở lại đây?
Ngay khoảnh khắc Lilo quay người, tay sắp chạm vào tay nắm cửa định rời khỏi đây, cánh cửa lại bị người từ bên ngoài đẩy vào.
“……”
Người đến tình cờ chạm mặt với Lilo.
Mái tóc dài ngang vai lấp lánh, vừa giống màu vàng lại vừa giống màu bạc, khuôn mặt tuy chưa hoàn toàn thoát khỏi nét ngây thơ, nhưng ngũ quan lại toát lên sự tự tin vượt xa lứa tuổi, khiến cho sống mũi cao thẳng và đôi môi xinh đẹp càng thêm nổi bật, tôn lên vẻ đẹp thoát tục tựa như búp bê sứ.
Chói mắt…
Và điều khiến người ta để ý hơn cả, trên đồng phục của cô gái lại có thêm viền vàng so với những học sinh khác, trông vô cùng khác biệt.
Đôi mắt màu tím kia chỉ dừng lại trên mặt Lilo trong chốc lát, rồi như người xa lạ mà nhìn sang chỗ khác. Lilo cũng không nán lại quá lâu, đi lướt qua người cô.
“Oaaaa, là… là hội trưởng hội học sinh!”
Lần này cô giáo Họa bị giật mình không còn may mắn như trước nữa, ngọn núi nhỏ cuối cùng vẫn đổ sập, suýt chút nữa chôn sống cô.
Trong văn phòng, các vị giáo viên dường như đều rất kiêng dè người được cô giáo Họa gọi là hội trưởng hội học sinh. Rõ ràng họ mới là cấp trên của học sinh, nhưng lúc này tất cả đều im thin thít, ngay cả nhịp thở cũng như nhẹ đi.
Hoàn toàn trái ngược với sự đãi ngộ dành cho Lilo trước đó…
“Hội trưởng Livia, có việc gì không?”
Hội học sinh thế hệ mới vừa thành lập chưa bao lâu, có rất nhiều việc phải đi các nơi xử lý, nhưng không ai biết đội ngũ học sinh chịu sự quản lý trực tiếp của Hội đồng quản trị này rốt cuộc có quyền lực lớn đến mức nào, cho nên chọn cách im lặng là câu trả lời tốt nhất.
“Em đến nhận danh sách câu lạc bộ, sắp đến lúc tân sinh chọn hoạt động câu lạc bộ rồi…”
Giọng nói của hội trưởng Hội học sinh nhẹ nhàng nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, quả không hổ danh là thiếu nữ được chọn, cử chỉ khí chất đều không có chỗ chê, lập tức khiến các giáo viên có mặt thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này…
“Nhắc mới nhớ, hình như hội học sinh vẫn chưa chọn ra phó hội trưởng…”
Người mới vừa vào làm luôn phá vỡ sự im lặng ở những nơi cần giữ yên tĩnh, tuy ý tốt là muốn đề cử vài ứng viên thích hợp cho hội trưởng, nhưng lập tức bị tiền bối bên cạnh ấn đầu đè xuống.
“……”
Hội trưởng hội học sinh chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức mỉm cười đáp lại.
“Đa tạ thầy đã quan tâm.”
“Nhưng ứng viên Phó hội trưởng là do nội bộ hội học sinh quyết định, đây là truyền thống từ trước đến nay của hội học sinh, mong thầy đừng can thiệp quá nhiều thì hơn.”
Vừa là kiến nghị, cũng là nhắc nhở.
Cứ tưởng sự việc sẽ kết thúc như vậy…
Hội trưởng hội học sinh lại đột nhiên đi đến bên cạnh cô giáo Họa vừa bò ra từ đống bài thi.
“Ơ ơ ơ!?”
“La hét om sòm không phù hợp với hình tượng giáo viên đâu. Cô thấy không khỏe ở chỗ nào sao? Có cần em xin nghỉ giúp cô vài ngày không?”
Hội trưởng hội học sinh lễ phép hỏi.
Nhưng cô giáo Họa lại như nhìn thấy viễn cảnh thê thảm lúc mình viết đơn từ chức, vội vàng thẳng lưng.
“Không… không cần đâu, chỉ là hội trưởng tìm cô có việc gì không?”
Chắc hai ta không có quan hệ gì đâu nhỉ?
“Học sinh kia…”
Hả?
Hội trưởng hội học sinh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tờ danh sách bị Lilo vo thành cục vẫn còn vương chút hơi ấm trên bàn làm việc, khẽ nheo mắt lại, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt.
“Chuyện về「nhân loại」kia… có thể kể thêm cho em nghe được không?”
…
…
…
Trở lại chỗ ngồi, Lilo không vì những lời nói đó mà từ bỏ ý định ở lại học viện.
Tuy là giờ nghỉ trưa, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu âm thầm tính toán xem tiếp theo nên thắt lưng buộc bụng thế nào để tiết kiệm tiền học phí.
Bữa trưa hôm nay là bánh mì kẹp xúc xích, kèm theo sữa, đương nhiên đều là đồ miễn phí, cho nên ăn vào vô cùng ngon miệng, đủ để cung cấp năng lượng cần thiết cho buổi chiều.
Và ngay khi cậu đang dùng bữa…
Đám người được gọi là「công tử bột」lại chủ động tìm đến cậu.
“Yo, Watch, bây giờ rảnh không?”
Một công tử tóc vàng mắt xanh dẫn theo hai tên đàn em tìm đến Lilo. Nói thật, đôi giày da lau bóng loáng của hắn làm chói cả mắt cậu.
“……”
Thấy đối phương chủ động tìm mình, Lilo cũng có cách đối phó riêng, dù sao ba tháng nay cậu đều sống như vậy, sớm đã quen với chuyện này rồi.
Cậu thành thạo lôi từ trong hộc bàn ra「vũ khí bí mật」của mình, trải ra trước mặt tên quý công tử kia.
「Làm hộ bài tập, chép ghi chú, mô phỏng hoàn hảo nét chữ chính chủ, đảm bảo tỷ lệ chính xác, tính phí một lần một đêm, có thể bao tuần, bao tháng, khách quen không có ưu đãi, từ chối mặc cả」
Đúng vậy.
Lilo dù ở trường cũng sẽ vì kế sinh nhai mà kiếm chút tiền lẻ, và loại dịch vụ này rất được những「công tử bột」thích sự tiện lợi hoan nghênh, nếu không thì muốn gom đủ học phí học kỳ này quả thực là xa vời vợi.
Tục ngữ có câu "thời gian giống như nước trong bọt biển", càng vắt càng có, nếu quy đổi thời gian ra tiền, thì đó là một khoản của cải kha khá.
Nếu thực sự có phép thuật biến thời gian thành tiền, Lilo sẽ không do dự mà ứng trước năm mươi năm thời gian tương lai của mình để đổi lấy.
Cậu chính là người thực tế như vậy.
“Hừm…”
Tên công tử hơi nhướn mày, mình hình như bị tên này hiểu lầm thành cái gì rồi, điều này khiến hắn có chút tức giận.
“Mày không biết tao à?”
“Hửm? Trên đó viết rất rõ, khách quen không có ưu đãi…”
“Tao không phải khách quen của mày! Mày thậm chí còn không nhớ mặt bạn cùng lớp sao?”
“Datchi?”
“Là Kent, không đúng chữ nào cả! Lớp chúng ta làm quái gì có ai tên Datchi!”
Tên công tử rõ ràng bị chọc tức rồi, tuy nghe nói Lilo là một kẻ quái gở, nhưng không ngờ ở khoản chọc người ta tức chết lại có thiên phú như vậy.
“Phù…”
Kent bình ổn tâm trạng, liền đưa ra lời mời với Lilo.
“Này, Lilo, tao có nghe nói về chuyện của mày, mày chắc đang rất thiếu tiền nhỉ?”
“Tối nay bọn tao có một hoạt động, có thể giúp mày kiếm rất nhiều tiền, mày… có muốn tham gia không?”
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
