Những lời dối trá vĩnh cửu của người

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Tập 01 - Chương 02 Sự hạ nhục

“Rosen.”

“Cô Walker!”

Cửa xà lim mở ra, và cô bị đẩy vào trong. Những giọng nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Cô cố mỉm cười, nhưng cảm giác buồn nôn và chóng mặt áp đảo cô.

Khoảng 30 tù nhân nữ bị nhồi nhét vào một không gian nhỏ không có thông gió. Họ không chỉ không thể đi vệ sinh đúng cách, mà nhiều người còn bị say sóng. Căn phòng đầy chất thải của con người. Sau khi hít thở không khí trong lành một lúc, mùi này thật kinh tởm.

Cuối cùng, cô nôn mửa, khiến căn phòng càng thêm dơ bẩn.

“Cô thấy sao?”

Maria vỗ lưng cô và hỏi nhỏ. Họ đã ở cùng nhau từ Al Capez. Thời điểm cô bị bắt và thời điểm người phụ nữ đó nhận bản án lưu đày đến Monte trùng khớp với nhau. Cô nên gọi đây là sự trùng hợp hay một hành động có chủ đích?

Cô lau miệng và cau mày.

“Về cái gì?”

“Ian Kerner. Chẳng phải cô nói anh ta gọi cô đến thẩm vấn sao?”

“…Tôi có nói.”

“Anh ta nói gì?”

“Tôi nghĩ tốt nhất là đừng nghĩ đến việc trốn thoát.”

Maria cười. Hàm răng ố vàng lộ ra qua đôi môi nứt nẻ. Răng cần được chải để không bị sâu, nhưng tù nhân không thể có được sự xa xỉ như vậy. Rosen hỏi liệu cô ấy có muốn nhổ những chiếc răng sâu bằng kìm không, nhưng Maria nói dù sao cô ấy cũng sẽ chết, và từ chối.

“Cô mong đợi điều gì?”

“Cái gì? Một tù nhân trẻ, xinh đẹp đến phòng của chỉ huy, người cũng rất trẻ và đẹp trai… trí tưởng tượng của tôi cứ không ngừng bay xa. Ý tôi là, kể chi tiết cho tôi nghe đi.”

“Tôi? Trẻ và xinh đẹp ư? Cô nói vậy ngay cả khi tôi đã thành ra thế này sao?”

Cô vén mái tóc rối bù ra sau tai và cười khúc khích. Maria nhún vai.

“Dù sao đi nữa, cô là người trẻ nhất trong số chúng tôi. Thực sự không có chuyện gì xảy ra sao?”

“Ian Kerner là một người đàn ông rất nổi tiếng. Liệu anh ta có thực sự chạm vào một tù nhân bẩn thỉu nếu anh ta cần một người phụ nữ không?”

“Sao cô không nghe lời tôi? Giống như ở Al Capez ấy. Dù sao thì tôi cũng đã sống đủ lâu rồi. Tôi đã già đến mức chấp nhận sống trong xà lim và đi ra ngoài bằng tư cách của một xác chết, nhưng cô thì không, phải không?”

Maria luôn như thế này. Rosen biết rằng họ sẽ mục rữa trong tù suốt quãng đời còn lại, nhưng với lý do Maria đã già và Rosen còn trẻ, cô ấy luôn thúc giục cô làm điều gì đó. Maria là người đã thúc ép cô mỗi lần cô cảm thấy yếu lòng hoặc muốn bỏ cuộc.

Việc đào đường hầm trong năm năm ở Al Capez sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy. Cô thở dài khi nhìn Maria và những tù nhân khác đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

“…Có quái vật dưới biển.”

“Vậy cô muốn bỏ cuộc sao?”

Maria nhìn cô sắc lạnh. Đầu ngón tay cô ấy sớm bắt đầu run rẩy. Rosen liếc nhìn cô ấy. Cô không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Maria quan tâm hay yêu thương cô, và đó là lý do cô ấy giúp cô trốn thoát.

Cô được gọi là phù thủy của Al Capez, nhưng Maria mới là người phù hợp với cái tên đó hơn. Nếu lính gác kiểm soát nhà tù, thì cô ấy là người kiểm soát các xà lim. Bất cứ ai làm Maria phật ý đều chết trước khi họ kịp thụ án xong.

Ngay từ đầu, Rosen đã là người được Maria yêu thích. Lý do rất đơn giản. Cô trốn thoát khỏi Nhà tù Phụ nữ Perrine, và sau đó cô bị bắt và chuyển đến Al Capez. Maria phát hiện ra vụ vượt ngục thứ hai của cô trong khi cô đang đào dưới bồn cầu ở Al Capez.

Sau khi tạo dựng được tên tuổi là một kẻ vượt ngục, cuộc sống của cô trở nên khá nhàm chán. Trớ trêu thay, cô đã sống tốt hơn ở Al Capez, nơi còn tồi tệ hơn Nhà tù Phụ nữ Perrine. Các tù nhân đối xử tốt với cô. Sự ưu ái của họ lúc đầu thật kỳ lạ, nhưng bây giờ cô đã hiểu tại sao.

“Cô sẽ bỏ cuộc sao?”

“Không.”

Rosen kiên quyết lắc đầu. Có sự nhẹ nhõm trong mắt Maria.

“Tôi đã trốn thoát hai lần. Không có lý nào tôi không thể làm được ba lần. Ít nhất tôi sẽ cố gắng.”

Họ muốn cô thành công. Họ hy vọng rằng cô có thể sống một cuộc sống yên bình ở đâu đó và phá hủy niềm kiêu hãnh của Quân đội Đế chế. Cô bị buộc tội giết chồng và trốn thoát hai lần. Cô là thần tượng của họ.

“Tôi đã nghĩ vậy mà. Làm một hơi đi.”

Maria đưa cho cô một điếu thuốc lá. Rosen mỉm cười trước món quà bất ngờ. Hẳn là rất khó tìm, vì không có vật tư nào trên tàu. Cô quẹt diêm và đưa điếu thuốc lên miệng.

Khói xám bốc lên từ đầu thuốc. Cô nghĩ đến Hindley khi nhìn không khí mờ ảo. Cô chưa từng hút thuốc cho đến sau khi hắn ta chết. Hắn thường cố đưa thuốc lá cho cô, nhưng cô ghét mùi đó và luôn từ chối.

Nhưng bây giờ cô lại thích nó.

Sau khi thưởng thức mùi vị một lúc, cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Chỉ huy, Ian Kerner. Anh ta vốn là phi công phải không?”

“Đúng vậy.”

Maria trả lời. Cô hỏi một cách tò mò.

“Anh ta hẳn đã làm những điều tuyệt vời trong chiến tranh. Anh ta đang làm gì ở đây? Đây thậm chí không phải là công việc trong Không quân.”

“Ừm… Không phải anh ta bị giáng chức vì anh ta bị ‘hỏng’ sao?”

“Anh ta trông vẫn ổn mà.”

Cô cau mày. Trông Ian Kerner và ‘hỏng’ không liên quan gì nhau. Tay chân anh ta vẫn nguyên vẹn, và anh ta thậm chí không có chân tay giả vướng víu hay chiếc mũi trông giả tạo. Mặc dù có rất nhiều binh lính tàn tật trên đường phố Đế chế, Ian Kerner đứng trước mặt cô với vẻ ngoài hoàn hảo.

“Không cần phải bị cắt mất bộ phận nào đó mới là ‘hỏng’.”

“Vậy thì?”

“Tôi không biết chính xác. Làm sao tôi biết được? Nhưng chiến tranh làm người ta bị biến chất bằng cách này hay cách khác. Không có nhiều người có thể sống sót qua sự hỗn loạn. Tôi đã thấy rất nhiều. Tôi không thể luôn xác định được khi nào họ trở nên kỳ lạ, nhưng họ thay đổi.”

Maria đặt tay lên trán và thở dài. Cô ấy đã ngoài sáu mươi tuổi. Điều đó có nghĩa là cô ấy đã sống qua tất cả các cuộc chiến tranh diễn ra trước khi Rosen ra đời. Nhưng những điều cô ấy nói đều khá khó hiểu.

“Không phải Ian Kerner. Người đàn ông đó dũng cảm. Anh ta có tài năng, và anh ta có nhiều thành tích. Mọi người đều nói vậy.”

“Điều đó không liên quan. Anh ta bị ‘hỏng’ rồi.”

Maria cười khúc khích. Sau đó cô ấy bắt đầu chọc vào sườn cô lần nữa.

“Tâm trí tôi thấy nhộn nhạo rồi đây… Cô có nghĩ sau khi cô ngủ với anh ta một lần, anh ta sẽ cho cô một phiên tòa khác không?”

Liệu mục đích duy nhất của hy vọng có phải là để con người có những ảo tưởng vô lý như vậy? Hơn nữa, cô không hề hy vọng rằng mình sẽ được trả tự do. Cô hét lên trong sự bối rối.

“Đó là Ian Kerner. Ian Kerner!”

“Tất cả đàn ông đều như nhau cả thôi.”

Tất nhiên cô đồng ý với điều đó. Trên thực tế, cô đã có những suy nghĩ tương tự cho đến khi cô được gọi đến khoang tàu của anh ta để thẩm vấn. Tất cả những gì cô đã lên kế hoạch là đánh lạc hướng anh ta và đánh cắp chìa khóa từ thắt lưng anh ta.

Nhưng cô nhận ra một điều sau khi gặp trực tiếp người đàn ông đó. Anh ta là một người đàn ông không thể bị lừa theo cách đó. Ngay cả khi cô xoay sở để ngủ với anh ta, anh ta cũng sẽ không cho cô bất cứ thứ gì giống như những lính gác ngu ngốc ở Al Capez.

“Cô sẽ trông đẹp hơn sau khi tắm rửa đúng chứ? Cô quá bẩn rồi.”

Maria nắm lấy cơ thể gầy gò của cô và xoay nó xung quanh. Cô bĩu môi. Thật khó chịu, nhưng hình ảnh của Ian Kerner khiến cô không còn năng lượng để khó chịu với Maria nữa.

“Anh ta không phải loại người đó. Tôi đã nói với cô rồi.”

“Thật sao? Cô có kế hoạch nào khác không?”

“…Thành thật mà nói, tôi không biết phải làm gì.”

Giả sử cô thành công trong việc lấy được chìa khóa. Không thể vượt qua biển đầy quái vật trên một chiếc thuyền cứu sinh không có động cơ. Cô không nghĩ có cách nào khác. Maria cứng mặt lại và bắt đầu vuốt tóc cô.

“Nghĩ đi, Rosen.”

“Tôi đang nghĩ. Vậy nên, làm ơn để tôi yên.”

Maria lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Rosen và phà khói. Maria thông minh, nhanh chóng đưa ra quyết định, và khả năng thực hiện của cô ấy tốt, nên cô ấy có năng khiếu về chính trị trong tù. Tuy nhiên, tính nhẫn nại của cô ấy quá thấp. Cô ấy không phải là kiểu người sẽ vượt ngục.

Nếu cô ấy ít nóng tính hơn một chút, tù nhân nổi tiếng nhất Đế chế sẽ là Maria, chứ không phải Rosen.

“Tôi chắc chắn mình vẫn sẽ—”

“Tôi không nói gì cả.”

Maria nhìn cô, bối rối. Hóa ra âm thanh đến từ bên ngoài, chứ không phải bên trong. Rosen nhìn quanh với vẻ mặt khó hiểu.

Một đứa trẻ lấp ló bên ngoài xà lim. Hết chạy sang bên này, rồi lại chui vào góc kia, lén lút nhìn xung quanh như đang chơi trò điệp viên. Những người lính canh gác không nán lại quá một giây sau giờ làm việc. Lính canh hẳn nghĩ rằng không sao vì xà lim đã bị khóa. Điều này thường xảy ra vào lúc thay đổi ca trực.

Đứa trẻ lén lút đến trong khoảng trống giao ca…

“Con của ai vậy? Sao nó lại ở đây?”

“Tôi không biết. Nó đã mang thuốc lá cho tôi.”

“Cô đã đe dọa nó bằng cái gì? Cô có thể làm vậy với nó sao?”

“Nó thậm chí còn không sợ. Cô đang nói về lời đe dọa nào vậy? Tôi chỉ hỏi xin thôi.”

Tóc cô bé được chải và tết gọn gàng. Cơ thể sạch sẽ và không bị thương. Cô không nghĩ đứa trẻ bị bỏ bê. Cô sớm nhận ra rằng quần áo đứa trẻ đang mặc khá sang trọng.

Cô bé là con nhà thượng lưu. Nếu vậy, cô bé có lẽ là con của một trong những du khách.

‘Người giám hộ của nó là ai? Sao họ có thể để nó đến một nơi nguy hiểm như vậy?’

Cô nắm lấy song sắt và gọi nhỏ.

“Này, cô bé!”

Đứa trẻ tóc vàng, đang nhảy nhót, quay lại. Với một âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, cô bắt đầu nói chuyện với đứa trẻ.

“Cháu không thể ở lại đây. Cha mẹ cháu đâu?”

“Hả?”

Cô ra hiệu cho cô bé rời đi, nhưng đứa trẻ không nghe lời. Ngược lại, khi nhìn thấy cô, cô bé còn phấn khích hơn và chạy đến cửa xà lim. Rosen lo lắng liếc nhìn sàn nhà bẩn thỉu. Cô bé có thể nhiễm bệnh, hoặc mùi hôi có thể bám vào quần áo.

Trái ngược với sự lo lắng của cô, đứa trẻ líu lo, như thể cảnh tượng này không làm cô bé khó chịu. Trẻ con khác người lớn, nếu có điều gì thú vị, chúng không quan tâm liệu nó có bẩn hay không.

“Cháu là Layla Reville, chào cô! Cháu có thể hỏi cô vài điều không?”

Đó là một cái tên cô biết.

“…Cháu có biết Henry Reville không?”

“Cô đang nói về chú cháu sao? Cô quen chú à?”

“Cô có thể nói là cô biết chú ấy rất rõ.”

Cô vừa gặp anh ta trong thân phận một tù nhân.

Tên khốn ngu ngốc đó nên chăm sóc cháu gái mình tốt hơn khi đến lượt anh ta trông chừng cô bé. Rosen thề sẽ xé toạc miệng anh ta vào lần tới khi cô gặp anh ta. Cô tạo ra một biểu cảm đáng sợ và lắc đầu.

“Cháu không biết là cháu không thể đến đây sao? Đây không phải là sân chơi của trẻ con. Quay lại chơi trên boong tàu hoặc về phòng đi. Hoặc gọi chú cháu đến.”

“Nhưng cháu đã khoe khoang với bạn bè rồi. Nếu cháu đến đây, cháu có thể gặp Rosen Walker.”

“Rosen Walker?”

“Vâng, Rosen Walker. Kẻ vượt ngục nổi tiếng nhất Đế chế! Phù thủy của Al Capez! Mọi người nói cô đang ở trên thuyền của chúng cháu.”

Tất nhiên, tên cô xuất hiện trên báo vài lần, nhưng cô không biết cô nổi tiếng đến mức trẻ con cũng biết. Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, đứa trẻ bắt đầu tiết lộ thông tin về bản thân.

“Không ai tin cháu vì ông nội cháu là thuyền trưởng, nên cháu phải đi xuống xà lim. Cháu cần gặp Rosen Walker và nói với các bạn trước khi ông nội tìm thấy cháu.”

Cháu gái của thuyền trưởng. Cô bé là một đứa trẻ quý giá hơn cả Rosen đã nghĩ. Cô lo lắng hơn cho đứa trẻ. Cô không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô dính líu đến một đứa trẻ như thế này, nên cô muốn đuổi cô bé đi càng sớm càng tốt.

“Cô là Rosen Walker. Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, cháu quay lại và khoe khoang đi. Đừng ở đây lâu.”

“Cô là Rosen Walker ư? Thật sao?”

“Đúng vậy.”

Đứa trẻ kêu lên. Cô bé nghe như một con cá heo. Âm thanh cũng đủ lớn để một lính gác chú ý và đi vào. Nếu cô không bị trói, cô đã bịt miệng cô bé lại.

“Cháu có thể giữ im lặng được không? Nếu cháu bị bắt ở đây, cô sẽ bị đánh đòn mất.”

Cô đưa ngón tay lên môi. Đứa trẻ che miệng lại và gật đầu. Đôi mắt cô bé vẫn sáng ngời. Cô muộn màng nhận ra rằng cô đã phạm sai lầm khi tiết lộ danh tính của mình. Rosen lẽ ra nên nói rằng cô không có ở đây.

“Có thật là cô ra khỏi tù bằng cách đào đường hầm không?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Bằng một chiếc muỗng? Điều đó có thể sao?”

“Chỉ cần cháu có đủ thời gian và sự kiên nhẫn.”

“Tuyệt vời! Mọi thứ trên báo đều là sự thật!”

Cô cố gắng trả lời một cách khô khan để đứa trẻ cảm thấy nhàm chán. Thật không may, những gì cô đã làm lại quá thú vị. Ngay cả khi bạn ghi lại những sự thật đơn giản về cuộc đời Rosen, đó cũng là một câu chuyện ly kỳ.

“…Vậy cô có thực sự sử dụng được ma thuật không?”

Khuôn mặt đầy mong đợi thật chân thành. Cô định nói không, nhưng Maria, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, nhẹ nhàng thúc cô. Cô cau mày và mấp máy môi hỏi: ‘Gì thế?’. Maria thì thầm.

“Cô ngốc à? Nói là cô có thể dùng đi, và lấy cái gì đó từ đứa trẻ. Nó đã mang thuốc lá đến rồi đấy.”

“Cô chắc là tự hào khi xin đứa trẻ mang thuốc lá cho cô.”

“Cô thực sự là người phụ nữ đã trốn thoát hai lần sao? Khi có cơ hội đến, cô phải nắm lấy.”

“Nếu là Al Capez, tôi đã hỏi xin một công cụ, nhưng chúng ta đang ở trên biển. Vô dụng dù đứa trẻ đó mang đến thứ gì. Trừ khi tôi bảo nó đi ăn cắp chìa khóa từ tay sếp của chú nó.”

“Sao chúng ta không thể hỏi xin?”

Nhà tù làm người ta phát điên. Cô cũng đã ở trong tù lâu rồi, nhưng cô có đủ lý trí để nhận định rằng giấc mơ của Maria là không thể. Nhưng vì đứa trẻ này đã đi xuống tận đây, hỏi một vài câu hỏi cũng không sao. Sau khi lườm Maria, Rosen hạ giọng.

“Cháu nói tên cháu là Layla?”

“Vâng, cháu là Layla Reville!”

“Cô có vài câu hỏi, cháu có thể trả lời không?”

Đứa trẻ, đang hào hứng trả lời, bất ngờ dừng lại. Rosen hiểu. Thật bình thường khi sợ hãi khi cháu nghĩ một trò chơi đơn giản có hậu quả thực sự. Cô nhẹ nhàng an ủi đứa trẻ.

“Cháu muốn xem ma thuật không?”

“Điều đó…”

“Hả? Cô sẽ không hỏi bất cứ điều gì kỳ quặc đâu. Cô chỉ tò mò thôi.”

“…Cháu sẽ cố gắng trả lời.”

Rosen cố gắng trông vô hại nhất có thể. Không cần nhiều công sức lắm, cô biết mình trông khá yếu ớt. Cô không giống một mối đe dọa với bất cứ ai. Sau khi do dự, đứa trẻ gật đầu.

Rosen hơi nhếch khóe môi. Mọi người đều nói rằng vẻ ngoài dễ dãi là một điểm yếu chí mạng trong thế giới khắc nghiệt này, nhưng cô lại nghĩ khác.

Bạn sử dụng công cụ như thế nào là tùy thuộc vào khả năng của bạn.

“Cháu biết Kerner chứ?”

“Vâng, chú ấy là cấp trên của chú Henry. Anh hùng Chiến tranh! Phi công giỏi nhất! Tên chú ấy là Ian.”

“Cháu có thân với anh ấy không?”

“Ừm, cháu không thích chú Ian. Chú Ian cộc cằn và nghiêm khắc. Chú không để ý đến cháu. Nhưng chú Henry lại nói rằng chú ấy chỉ không thể hiện ra, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm cháu. Bởi vì chú ấy biết cháu từ khi cháu còn trong bụng mẹ. Cháu nên coi chú Ian như một người chú khác… Nhưng cháu cũng không chắc.”

“Anh ấy đã kết hôn chưa? Anh ấy có người yêu không?”

“Chú ấy không có vợ. Chú ấy thậm chí còn chưa có vị hôn thê… Những người xung quanh đang nhao nhao đòi chú ấy kết hôn sớm. Nhưng chú Ian dường như không cân nhắc gì về điều đó.”

‘Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến phụ nữ sao?’

Cô điều chỉnh câu hỏi cô muốn hỏi, và nói ra dưới dạng thích hợp với tai trẻ con.

“Cháu đã bao giờ thấy phụ nữ bước ra khỏi phòng Ian chưa? Hay có lẽ cháu thấy anh ấy đi cùng ai đó.”

“Một người phụ nữ ư? Không. Tại sao?”

May mắn thay, dù không nhận ra ý định của cô, Layla đã cho cô chính xác câu trả lời cô cần.

‘Chết tiệt, đàn ông thượng lưu đều đạo đức và sạch sẽ.’

Chỉ còn lại một lựa chọn.

“Ian Kerner… anh ấy có phải là một người giàu lòng trắc ẩn không?”

“Lòng trắc ẩn là gì?”

Có lẽ đó là một từ khó đối với một đứa trẻ, và Layla mở to mắt.

Cô đã dùng cả nửa đời vật lộn để được người ta ban phát lòng trắc ẩn, nên khi đứa trẻ hỏi nó là gì, cô không nói nên lời. Lòng tốt khiến người ta bất cẩn, và cô đã đi được đến đây bằng cách lợi dụng vô số tấm lòng. Đó là tất cả những gì cô lý giải.

“Một cảm giác thương hại cho ai đó, bé cưng à.”

Maria cắt ngang sự im lặng, và trả lời bằng một giọng vui vẻ.

“Cho một con chó vào nhà khi trời mưa. Nắm tay một đứa trẻ bị sốt và cầu nguyện. Bật khóc khi người khác đang khóc. Đó là lòng trắc ẩn.”

“…Đó là sự thương hại, phải không?”

“Tất nhiên, đó cũng là sự thương hại.”

Lời giải thích dài dòng của Maria được tóm gọn lại bởi lời nói của đứa trẻ. Maria gật đầu với một nụ cười quan tâm, nhưng Rosen chỉ cười cay đắng.

Không phải Layla không biết lòng trắc ẩn là gì, mà là cô.

Lòng trắc ẩn mà Maria và Layla trải nghiệm khác với cô. Mặc dù chúng được gọi bằng cùng một từ và nằm trong cùng một phạm trù…

Mảnh đất nuôi dưỡng tâm hồn của những người khác nhau cũng khác nhau. Những người cô đã gặp không ai có tâm hồn thuần khiết. Những gì họ có quá xấu xí đến mức không thể gọi là một tâm hồn.

“Ian… cháu không nghĩ chú ấy thích ai nhiều đến vậy. Anh ấy không thân thiện lắm đâu.”

‘Đúng như dự đoán.’

Cô nhớ lại đôi mắt xám vô cảm ngay cả khi cô khóc. Ian Kerner là một người lính và một chiến binh. Có lòng trắc ẩn là một khuyết điểm đối với những người lính. Nếu anh ta là một người như vậy, anh ta đã không thể sống sót qua chiến tranh.

Layla, người đang dõi theo từng biểu cảm của cô, vội vàng nói thêm. Có lẽ cô bé có sợ rằng cô sẽ nghĩ xấu về anh ta phải không?

“Tuy nhiên, cháu nghĩ Ian là một người tốt.”

“…”

“Chú ấy là một anh hùng đã cứu tất cả chúng ta…”

Layla lo lắng vô ích.

‘Ý tôi là, tôi nghĩ gì về Ian Kerner không quan trọng.’

Ngay cả khi cô nguyền rủa Ian Kerner cho đến khi cổ họng cô rách, danh dự của anh ta cũng sẽ không bị hoen ố.

Ai lại đi tin lời một phù thủy.

Bên cạnh đó, cô không ghét Ian Kerner. Cô khá thích anh. Ian là một anh hùng đối với cô. Chỉ vì anh không tốt bụng như cô nghĩ cũng không làm thay đổi suy nghĩ của cô.

Lý do duy nhất cô lên kế hoạch lừa dối anh là vì anh là một cai ngục. Nếu không phải vì tình huống này, có lẽ cô sẽ làm điều gì đó ngớ ngẩn để thu hút sự chú ý của anh và trò chuyện cùng anh.

“Cảm ơn cháu, Layla. Thế là đủ rồi. Bây giờ đến lượt cô giữ lời hứa.”

Cô luồn tay qua song sắt. Mặc dù các thanh sắt được đặt cách nhau rất gần, vẫn có đủ không gian để một cổ tay cô lọt qua. Layla nhìn bàn tay cô và giật mình. Rosen cố gắng trấn an đứa trẻ.

“Tay cô có nhiều vết sẹo sao? Chỉ là cô bị bỏng khi làm việc trong bếp thôi.”

“…Chúng có đau không?”

“Bây giờ không sao rồi vì chúng là sẹo cũ. Hơn thế nữa, vì cô không có gì cả, cháu có thể cho cô thứ gì đó không? Ngay cả một vật nhỏ cũng được.”

Đôi mắt to của Layla ướt đẫm. Cô bé là một đứa trẻ giàu lòng trắc ẩn.

Tất cả trẻ con đều như vậy sao?

Layla lục lọi túi và lắc đầu.

“Cháu không có gì cả. Chỉ có vài đồng xu.”

“Một đồng xu? Thế là đủ rồi.”

Layla đặt một đồng xu vào lòng bàn tay cô. Rosen nhìn chằm chằm vào đồng xu đồng hơi gỉ sét.

“Cô sẽ làm gì với nó?”

“Ma thuật luôn cần một vật trung gian.”

Cô trả lời như một người kể chuyện lành nghề, và Rosen xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô bé. Nhìn lòng bàn tay trống rỗng của cô, đứa trẻ kêu lên.

“Đồng xu biến mất rồi!”

“Không, nó không biến mất.”

Cô mỉm cười và duỗi hai tay bị xiềng xích ra xa nhất có thể, đưa chúng đến gần Layla. Cô giả vờ kéo thứ gì đó từ sau tai, khiến đồng xu xuất hiện trở lại.

Layla thậm chí không thể thốt ra một tiếng kêu thán phục. Rosen hơi ngạc nhiên trước khuôn mặt ngây thơ, miệng há hốc của cô bé. Cô mỉm cười.

“Nào, cầm lấy. Đó là một đồng xu may mắn.”

“Vâng, vâng!”

“Đây là bí mật, nhưng nó sẽ biến thành vàng vào lúc hoàng hôn.”

Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để đưa đứa trẻ quay lại. Layla phấn khích bỏ đồng xu vào túi và rời khỏi phòng. Rosen lấy lại điếu thuốc từ Maria và hít một hơi thật sâu.

“Cô thực sự đã dùng ma thuật sao?”

Maria hỏi một cách tinh nghịch.

Rosen cười ranh mãnh.

“Cô biết là tôi không làm mà. Đó là một mánh lới đơn giản. Thậm chí không bằng một ảo thuật gia đường phố. Khi mặt trời lặn, cô bé sẽ nhận ra, ‘Ôi, mình bị lừa rồi.’ Nhưng lúc đó đã quá muộn. Tôi đã có được tất cả thông tin tôi cần.”

“Chẳng phải lập luận nhất quán của Walker là cô không thể nói dối sao?”

“Thế à?”

“…Sao mà trơ trẽn thế. Nếu tôi là một phù thủy thực sự, tôi đã gây ra một cuộc nổi dậy của tù nhân và trốn thoát rồi.”

“Khắp nơi đều là nước. Tôi sẽ đi đâu?”

“Sẽ là phi lý khi chèo thuyền cứu sinh, nhưng có một nơi để đi. Hòn đảo của phù thủy, Walpurgis. Nó không xa đảo Monte.”

Maria biết cô ấy đang nói những điều điên rồ, nên cô ấy bật cười sau khi nói xong.

Cô ấy chèn những sự thật lạnh lùng vào giữa nụ cười rộng của mình.

“Ngay cả khi sức mạnh của phù thủy đã suy giảm, đến đó cũng không dễ dàng gì. Đó là nơi ẩn náu cuối cùng của họ. Nếu bất kỳ ai từ bên ngoài tiếp cận, cơ thể họ sẽ bị xé nát trước cả khi đặt chân lên đảo.”

“Tôi biết, tôi chỉ đùa thôi.”

“Ừ, vui đấy.”

Cô cười khẽ. Maria nheo mắt và cố nói thêm điều gì đó, nhưng Rosen xua tay ngăn lại. Cô ấy sắp bắt đầu một cuộc trò chuyện đã được lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt.

– Cô thực sự đã giết chồng mình à?

– Tôi không giết anh ấy.

– Cô thực sự là một phù thủy nhỉ?

– Cô nghĩ tôi là phù thủy sao?

– Cô có vẻ tuyệt vọng. Tôi không phải là thẩm phán, sao cô không thành thật với tôi? Nói cho tôi biết, cô đã giết chồng mình đúng không?

– Cô nghĩ tôi đã giết chồng mình sao?

– Những người khác đều nghĩ vậy.

– Tôi thực sự không giết anh ấy.

– Ai cũng nói mình vô tội trong tù.

Maria luôn mỉm cười đầy ẩn ý với vẻ mặt như thể cô ấy biết tất cả. Cô ấy không nhất thiết phải phủ nhận hay tin lời cô. Không cần phải rơi nước mắt như cô đã làm ở phòng xử án. Nó không có ý nghĩa gì. Dù cô nói dối Maria hay không, sẽ không có gì thay đổi.

Không cần phải thay đổi lập luận của cô.

“Lời nói dối có tác dụng tốt với trẻ con, Rosen.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Tôi ước cô có thể làm điều tương tự với Ian Kerner. Cô nghĩ sao?”

Rosen nhận ra rằng Maria đã biết suy nghĩ của cô về anh ta.

“Maria, tôi đã nghĩ…”

“Ừ, chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với Kerner.”

Ian sẽ không muốn ngủ với cô. Nói cho cùng, cũng chỉ là "có lẽ" thôi. 

Anh ta là một người lính mà, một anh hùng, một phi công.

Điều đó có nghĩa là… anh ta đã quen với việc nhìn xuống mọi thứ. Cảm giác hít thở không khí trên đầu mọi người là như thế nào? Thế giới trông nhỏ bé và không đáng kể đến mức nào khi nhìn từ trên trời?

Cuộc đời anh là một chuỗi chiến thắng. Ian Kerner đã nghiện điều đó.

“Phù thủy của Al Capez bất lực, dễ dàng và vô dụng đến mức nào. Thật dễ dàng để có được cô ta. Một đêm của cô ta trao cho anh có thể thú vị đến mức nào.”

Đàn ông thích những người đàn bà nghèo khổ. Đáng ngạc nhiên là ngoại hình không quan trọng nhiều đến vậy. Họ bị thu hút bởi những cô nàng có hàng mi ướt đẫm nước mắt hơn là những người phụ nữ xinh đẹp và tự tin. Thật là nghiệt ngã…

Họ yêu vị thế, chứ không yêu đàn bà. Đó là lý do họ muốn một người phụ nữ mà họ có thể vuốt ve và ôm ấp, rồi tùy ý thao túng và chà đạp.

Đó là lòng trắc ẩn của đàn ông. Nó có một ý nghĩa hoàn toàn khác với những gì Layla và Maria biết. Cô chỉ cần chứng minh điều đó. Cô là loại phụ nữ không bao giờ có thể đánh bại bất cứ ai, và người sẽ chỉ mang lại cho họ cảm giác chinh phục.

Cô có thể phù hợp với nhu cầu của Ian. Cô có thể là một người bị sỉ nhục vĩnh viễn. Thực ra, đó là sở trường của cô.

Cô có thể là một con chuột cống nghèo khổ, khúm núm, nước mắt lưng tròng, tay chân run rẩy.

‘Làm ơn cứu tôi. Mặc dù tôi trông thô kệch, nhưng thực ra tôi rất yếu đuối. Hãy thương hại tôi và ban cho tôi bất cứ ân huệ gì. Tôi cần anh chinh phục tôi. Khi đó, lần này cũng sẽ trở thành chiến thắng của tôi.’

Cô tin rằng chinh phục là một cảm xúc ngọt ngào và gây nghiện hơn tình yêu.

Và đó là một cảm xúc dễ chịu hơn tình yêu nhiều.

Một khoảnh khắc nhục nhã là điều có thể chịu đựng được.

Bởi vì sau tất cả, cô sẽ chiến thắng, và là người cười đến cuối cùng.

.

.

.

“Tôi đã nhận một nhiệm vụ khó nhằn, chết tiệt. Một kẻ vượt ngục.”

“Hãy coi như đây là một kỳ nghỉ. Xem đó là bước ngoặt của cậu. Đây là một chuyến đi xa và phong cảnh cũng rất đẹp.”

“Anh thay đổi sau khi chiến tranh kết thúc sao? Đi qua một biển quái vật đến đảo Monte thú vị hơn là ngắm cảnh. Những người chưa từng đi lính không biết cuộc sống hòa bình quý giá đến mức nào.”

“Sau chiến tranh, cậu trở thành một kẻ kỳ lạ, Henry.”

“Nếu thế này gọi là kỳ lạ, thì tôi là kẻ lập dị.”

Henry khịt mũi trước chỉ trích của Ian. Khi họ lần đầu vào học viện quân sự, các sĩ quan già luôn nói ‘Nhìn xem, mấy đứa nhóc chưa từng nếm mùi chiến tranh kìa!’. Lúc đó thật khó chịu, nhưng sau chiến tranh, anh ta đã nhìn nhận mọi thứ rõ ràng.

Sao một người chưa từng thoát khỏi một chiếc máy bay đang rơi có tư cách để nói về giá trị cuộc sống? Giữa việc chết đuối giữa biển khơi và sống sót mười hai giờ chỉ với một chiếc áo phao cứu sinh, đâu là việc khó khăn hơn?

Ian đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.

“Quân đội gọi chúng ta là những đứa trẻ. Họ cho rằng: Phi công-những người chỉ nhìn xuống chiến trường thì biết gì? Làm sao có thể gọi một người là lính, nếu anh ta chưa từng bò qua đống xác chết đồng đội trên mảnh đất hoang đầy thuốc súng và vỏ đạn.”

“Mấy tên khốn mất trí đó dám nói chuyện như thế với ngài Kerner sao? Họ gần như mất hết tất cả nếu không có chúng ta! Những lão già ngu dốt thậm chí không biết bầu trời quan trọng thế nào trong chiến tranh… Chúng ta đã làm việc bán mạng để cứu họ, mà họ còn không có chút lòng biết ơn nào cho chúng ta!”

Henry nắm lấy lan can sắt khi họ đi xuống cầu thang. Cầu thang được xây dựng kỳ lạ rung lên và lắc lư không ổn định. Ian thở dài khi Henry lại lớn tiếng, không thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình.

“… Cậu phải học cách nhìn nhận vấn đề từ vị trí của người khác.”

“Tôi sẽ không học điều đó. Việc đó có ý nghĩa gì cơ chứ, trong thế giới này, chỉ tự sống phần của mình cũng đã là quá sức rồi.”

Henry nghiến chặt hàm và nhìn chằm chằm một cách vô hồn quanh phòng động cơ. Than chất đống trên băng chuyền được ném vào một lò lửa khổng lồ đang cháy. Than tạo ra lửa, lửa đun sôi nước tạo ra hơi nước, và hơi nước tạo ra năng lượng cung cấp nhiên liệu cho động cơ.

Đó là một cảnh tượng nhàm chán.

Henry nhìn sang cấp trên của mình, người đang đứng thẳng như một cây cột.

Ian Kerner dành phần lớn thời gian trong phòng động cơ. Nếu anh không ở trong khoang của mình, anh sẽ ở trong không gian ẩm ướt và đầy hơi nước này. Đôi mắt anh luôn dán chặt vào trái tim của con tàu; động cơ phát sáng đỏ rực như một mặt trời khổng lồ.

‘Anh đã nhìn chằm chằm vào cái này bao nhiêu giờ rồi?’

Thành thật mà nói, Henry ghét phòng động cơ. Anh ta sẽ không bao giờ đến đây nếu không phải để tìm Ian. Sau chiến tranh, chỉ cần nhìn thấy màu đỏ là anh thấy buồn nôn. Anh ta thậm chí còn vứt bỏ quần áo màu đỏ và chỉ mặc màu xanh lam. Hơn nữa, điều gì hấp dẫn ở một động cơ khổng lồ tạo ra tiếng kêu ken két?

Tất nhiên, Henry không phải lúc nào cũng như thế này.

Đã có lúc anh ta cũng bị mê hoặc bởi nguồn năng lượng mới cung cấp sức mạnh cho thế giới. Trong một thế giới mà bạn có thể bay mà không cần ma thuật… Thật tuyệt vời làm sao! Trước đó vài thập kỷ, đã có phi thuyền, nhưng phù thủy là điều kiện cần thiết để phóng chúng lên trời.

Đương nhiên, chỉ có một hoặc hai phi thuyền ở mỗi quốc gia. Chúng dành cho các sự kiện, không phải chiến đấu. Mỗi năm một lần, chúng được phóng trong lễ hội thu hoạch. Tuổi thơ của Henry xoay quanh những chiếc phi thuyền tuyệt đẹp mà anh ta thấy ở các lễ hội, những sự kiện anh ta đi cùng cha mẹ.

– Con có thể lái một chiếc phi thuyền như thế không?

– Tương lai, ngay cả khi con không phải là phù thủy, con cũng có thể lái phi thuyền. Đến khi con trưởng thành, tàu sẽ không di chuyển bằng ma thuật, mà bằng hơi nước.

– Thật sao?

– Kỷ nguyên ma thuật đã kết thúc. Bây giờ mọi người sẽ có thể bay. Chúng ta không cần phù thủy nữa.

“Người phụ nữ đó, phù thủy của Al Capez.”

Ngay khi anh ta nói ‘phù thủy’, Ian nhìn Henry với ánh mắt thương hại. Cứ như thể anh đang nói ‘Lại chuyện này nữa sao?’.

Anh có nghĩ cô ta bất lực chỉ vì bị xiềng xích không?

Henry không quan tâm. Cẩn thận thì có gì sai? Ngay cả với khuôn mặt thờ ơ như vậy, anh ta biết cấp trên của mình không thể loại bỏ sự bất an còn sót lại trong góc khuất trái tim. Học viện quân sự đã tôi luyện trong họ họ nỗi sợ hãi vĩnh viễn về một cuộc tấn công.

“… Cô ta nói cô ta cũng đến từ Leoarton.”

Leoarton.

Ian ngay lập tức phản ứng với tên thành phố. Anh cau mày, lùi khỏi lan can, và quay người hoàn toàn về phía Henry.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Leoarton, Leoarton, Leoarton. Bây giờ tôi ổn rồi, chết tiệt.”

“…”

“Dù sao đi nữa, phải. Rosen Haworth đến từ Leoarton. Cô ta hẳn đã phạm tội khi sống trong khu ổ chuột gần đó.”

“Vâng, bởi vì nó có trong tài liệu của cô ta. Vì vậy, tôi đang nói với anh, tôi nghĩ đó là lý do anh quan tâm đến cô ta. Anh thậm chí còn thẩm vấn riêng cô ta.”

Leoarton.

Đó là tên thành phố đã bị tàn phá bởi bom trong cuộc chiến cuối cùng. Họ thậm chí không thể gọi nó là một thành phố nữa. Tất cả những gì còn lại là tàn tích của những tòa nhà đen sạm, và vô số xác chết bị chôn vùi dưới lòng đất, sâu đến mức không bao giờ có thể được thu hồi.

Đó là quê hương của Ian Kerner và Henry Reville, và nơi họ theo học học viện quân sự. Đó cũng là nơi anh lần đầu tiên bay trên phi thuyền.

“Theo một nghĩa nào đó, cô ta là một cô gái may mắn đến khó chịu. Cô ta trốn thoát khỏi thành phố, thoát khỏi cái chết.”

“Dù sao đi nữa, cô ta là một tù nhân. Án chung thân.”

[“Anh đã cứu mạng tôi hồi đó. Nhờ có anh mà tôi còn sống ngay lúc này. Anh đã trở thành một người nổi tiếng, còn tôi đang trên đường đến đảo Monte dưới sự hộ tống của ngài Kerner.”]

“Đúng vậy, Henry. Đảo Monte. Cậu không hiểu điều đó có nghĩa là gì sao?”

Ian nói một cách sắc bén và trừng mắt nhìn Henry. Monte là một hình phạt tồi tệ hơn cả án tử hình. Đế chế không cứu phù thủy, mà đẩy cô ta vào một cái hố tồi tệ hơn địa ngục. Lao động khổ sai và tra tấn vì những sai lầm nhỏ, đói khát và điều kiện tồi tệ. Các tù nhân ở đó không bao giờ thụ án đủ, và chỉ có thể ra đi khi đã trở thành những xác chết.

“Dù sao đi nữa, cô ta còn sống!”

Không thể kiềm chế cảm xúc bùng lên trong khi nói, Henry lại bắt đầu lớn tiếng. Henry đôi khi bộc lộ cảm xúc một cách bạo lực, không nhằm vào bất cứ ai cụ thể. Đó là một thói quen từ chiến tranh.

Ian cẩn thận lắng nghe Henry mỗi lần như thế. Anh không nói nhiều cho đến khi nó kết thúc, trừ khi Henry hỏi trực tiếp.

“Anh hùng chiến tranh hộ tống phù thủy của Al Capez đến đảo Monte. Tôi rất hào hứng.”

“Tôi không thể làm gì khác. Một người lính phải tuân lệnh.”

“Ngài Kerner, sau công việc này, anh sẽ ngay lập tức tiến lên một vị trí chủ chốt, phải không? Có lẽ là một bộ trưởng? Có nhiều thành tích như vậy, đặc biệt là trong quân đội, không phải là chuyện đùa.”

“Ừm…”

“Đừng nói mơ hồ. Những người duy nhất trong Đế chế ghét ngài là những người vô gia cư và Leoarton. Chúng ta đang chiến đấu chống lại cái quái gì ngay lúc này?”

“…”

“Tôi biết. Tại sao họ lại giao loại công việc này cho anh?”

Ian liếc nhìn Henry, người đang nói một cách đầy nhiệt huyết thay cho anh. Thật trớ trêu, nhưng sau chiến tranh, những người phản đối Ian Kerner lại là những người ủng hộ anh nhiệt thành trong suốt cuộc chiến. Cuộc sống của họ bị hủy hoại, họ nghiến răng và trút cơn căm ghét vào Ian Kerner.

“Nói tóm lại, anh không thể bảo vệ Leoarton, nên họ yêu cầu anh trừng phạt một phù thủy xuất thân từ đó. Họ nói rằng nếu anh kéo con chó cái đó đến đảo Monte ghê gớm, họ sẽ ủng hộ anh lần nữa.”

“…”

“Quân đội và chính phủ biết điều đó và đưa ra mệnh lệnh này. Ian Kerner phải là người hùng hoàn hảo của Đế chế. Không tì vết.”

Ian nheo mắt. Lời nói của anh ta thật nặng nề. Anh cố gắng ngăn chặn sự lắm lời của Henry, nhưng anh do dự, suy ngẫm về lời khuyên của nhà tâm lý học.

“Chỉ cần hoàn thành việc này, và sống một cuộc sống thoải mái. Sẽ có ánh sáng cuối đường hầm.”

“Một tia sáng…”

Anh là anh hùng của cuộc chiến, và mọi người ngưỡng mộ anh. Sau chiến tranh, anh nhận ra sự thật đó chỉ khi anh đi qua Khải Hoàn Môn trong bộ đồng phục. Mọi người tụ tập thành đám đông, hô vang tên anh. Những cánh hoa đầy màu sắc được rải đầy trên con đường anh đi qua.

Nhưng anh có hạnh phúc trong khung cảnh sống động đó không? Trái tim anh có trọn vẹn không?

Anh trông như thế nào khi đi qua Khải Hoàn Môn?

Đột nhiên, sự lo lắng bò vào ngực anh.

Anh lẽ ra phải mỉm cười. Anh có làm thế không?

Một chỉ huy nên luôn có một nụ cười tự tin trên môi. Nhưng anh không thể nhớ biểu cảm anh đã tạo ra. Henry vội vàng nói, như thể anh ta đã nhận thấy những suy nghĩ đen tối của cấp trên.

“Anh không thể bảo vệ tất cả mọi người. Ai đạt được chiến thắng hoàn hảo? Ngài không phải là Chúa. Chỉ huy luôn phải chọn cái ít thiệt hại hơn, và mọi người đều biết điều đó. Họ không thực sự ghét anh đâu.”

“…”

“Mọi người đã kỳ vọng quá nhiều vào ngài Kerner… chỉ vậy thôi.”

Ian ngẩng đầu lên, gạt bỏ những suy nghĩ. Anh leo lên cầu thang sắt một cách chậm rãi, bỏ lại Henry phía sau.

Anh phải ra khỏi phòng động cơ. Khi anh nhìn vào động cơ hơi nước, những suy nghĩ vô ích chiếm lấy tâm trí anh. Nghĩ quá nhiều không tốt. Những quyết định tồi tệ đến từ sự mê muội. Nếu bạn bắt đầu suy nghĩ, đào bới và dồn tâm trí vào một cái gì đó, bạn sẽ không thể tiến thêm một bước nào.

Một chỉ huy không nên như vậy. Vì vậy, anh cố gắng không nghĩ về chiến tranh. Điều đó có tác dụng ở một mức độ nào đó. Anh đã thoát khỏi con đường địa ngục đó và đứng đây hôm nay với một cơ thể khỏe mạnh.

Nhưng anh không còn là một chỉ huy hay một phi công nữa.

Khoảnh khắc anh cảm nhận trọng lực của trái đất, và khoảnh khắc anh nhận ra mình không còn cầm cần điều khiển trong tay… chân anh di chuyển ngoài tầm kiểm soát và đưa anh đến động cơ hơi nước.

Ian Kerner không còn là bất cứ thứ gì nữa.

“Chỉ huy.”

“Đừng gọi tôi là vậy. Chiến tranh đã kết thúc, tôi không còn là một chỉ huy nữa.”

“… Nó đã trở thành một thói quen, ngài Kerner. Dù sao đi nữa, đừng lo lắng về Rosen Walker. Tự tôi sẽ đe dọa cô ta nhiều hơn.”

“Tôi sẽ làm, Henry. Đừng lo lắng về điều đó. Tập trung vào việc chữa bệnh đi.”

Ian dừng lại và lắc đầu kiên quyết. Henry cắn môi, ngăn mình nói thêm. Dù sao thì Ian cũng biết Henry sẽ nói gì.

– Tôi không còn là bệnh nhân nữa. Anh không cần phải chăm sóc tôi như một đứa trẻ sơ sinh. Tôi sẽ tự xoay sở, vì vậy, thưa ngài, hãy quay lại phi thuyền của anh. Hãy hướng về nơi đầy ánh sáng.

Không, Henry là một bệnh nhân. Anh ta là một con bướm với đôi cánh gãy. Dù Henry có khăng khăng thế nào, sự thật đó vẫn không thay đổi. Phi công trẻ tài năng không còn được phép bước lên phi thuyền nữa. Không phải vì chân tay anh ta bị thổi bay, mà vì ký ức chiến tranh đã phá vỡ tâm trí anh ta.

Các học viên của Leoarton không còn cười đùa và bay ở độ cao 35.000 feet nữa. Thứ còn lại chỉ là những người lính trẻ bị thương không thể leo lên ba tầng cầu thang do tim đập nhanh và khó thở. Tất cả những gì họ có thể làm là ngồi trên boong tàu với băng tay biểu tượng hải quân không khác gì xiềng xích, rồi đắm mình trong khói thuốc.

Và chính anh là người đã hủy hoại Henry Reville đến tận cùng. Ian Kerner. Anh không chỉ hủy hoại Henry. Tất cả thành viên từ các phi đội anh dẫn dắt đều được phép trở lại bầu trời ngoại trừ một người, Henry Reville.

Nhiều người nói đó không phải lỗi của anh, bao gồm các nhà khoa học và chiến lược gia quân sự. Tất cả các chiến dịch mà quân đội giao cho phi đội của anh đều là những canh bạc điên rồ, và nếu không có anh, chính phủ đã lãng phí tất cả tài nguyên của họ vào một cuộc chiến mà họ không thể thắng.

Nhưng những lời đó hoàn toàn không an ủi chút nào.

Leoarton. Thành phố anh không thể bảo vệ.

Ian Kerner nhắm mắt khi cơn đau đầu không thể chịu đựng ập đến. Anh nhớ lại nhiệm vụ của mình.

– Vận chuyển tù nhân đến đảo Monte. Đặc biệt, hãy để mắt đến Rosen Haworth.

Tên của Rosen Haworth dường như làm đầu óc anh minh mẫn. Thật buồn cười, anh nghĩ thật may mắn khi Rosen là kẻ vượt ngục rắc rối nhất Đế chế. Không có gì làm anh phân tâm tốt hơn một sự phiền toái.

Anh cố tình chú ý. Lời biện minh hoàn hảo. Rosen Haworth là một tội phạm đã trở thành tâm điểm chú ý của Đế chế. Hơn nữa, cô ta xảo quyệt đến mức đã trốn thoát hai lần.

Anh đào sâu, ghi chép, hỏi thăm, thẩm vấn, và phớt lờ. Anh chặn cơ hội cô trốn thoát. Anh thẩm vấn cô ta riêng và thậm chí còn đe dọa cô ta.

Nếu Rosen cảm thấy bản án của mình không công bằng, anh không có gì để nói. Đúng là anh có rất nhiều cảm xúc cá nhân về vấn đề này, và đúng là có một nỗi ám ảnh trỗi dậy trong anh.

Anh cảm thấy dễ chịu nhất khi nhìn thấy khuôn mặt của Rosen trong số những người trên tàu. Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Tất nhiên, Haworth là một kẻ giết người tàn nhẫn không hề hối hận khi giết chồng mình, cô ta trơ trẽn khóc lóc, nói dối lố bịch, và thường làm anh bực mình, nhưng…

Tuy nhiên, chịu đựng tất cả những điều đó vẫn dễ chịu hơn là phải đối diện với Henry. Nó thoải mái hơn nhiều so với việc đối diện với những người tiếp cận anh như một anh hùng.

Rosen Haworth, người mặt đối mặt với anh, người hỗn loạn, phù phiếm, và nói nhiều. Ngoài ra, anh không biết cô ta thông minh hay ngu ngốc, nhanh trí hay chậm chạp… Cô ta kỳ lạ hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Thời gian trôi qua nhanh chóng khi anh quan sát cô ta.

Anh nhìn chằm chằm vào Rosen Haworth như một đứa trẻ đang xem cua ẩn sĩ trong bể cá. Cách chúng ngọ nguậy, vùng vẫy, và di chuyển giữa những chiếc vỏ ốc lớn. Rosen đến từ Leoarton, nhưng cả hai đều không ở Leoarton vào ngày kinh hoàng đó.

Anh đến từ Leoarton và còn sống.

Anh sống sót qua ngày đó bằng cách đơn giản thay đổi hướng phi thuyền của mình. Chỉ riêng điều đó đã là lý do đủ để anh quan sát Rosen Haworth.

Quan sát những người sống sót của thành phố anh đã phá hủy luôn mang lại cho anh một cảm giác an toàn kỳ lạ. Ngoài ra, Rosen Haworth tràn đầy năng lượng. Với một khuôn mặt thanh tú không nản lòng hay suy sụp, anh thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười khi cô ta cố gắng lừa anh.

Anh cảm thấy như mình đang cầm một con cua ẩn sĩ và khoe khoang nó, hét lên như một đứa trẻ.

– Nhìn này. Nó còn sống!

Cuối cùng của những suy nghĩ vô tận, Ian đi đến một kết luận đáng xấu hổ. Anh nhìn xuống đồng hồ và nín thở trong giây lát.

“Có ai đang đưa Haworth đến khoang của tôi ngay bây giờ không?”

“Gì cơ? Tôi nghĩ là có. Anh nói anh sẽ thẩm vấn cô ta vào giờ này, và anh đã bảo họ đưa cô ta đến đó.”

Ian cảm thấy bực bội. Có thứ gì đó còn sót lại trên bàn làm việc của anh. Henry, nhận thấy vẻ mặt cứng rắn của anh, kêu lên kinh ngạc.

“Anh để quên chìa khóa sao?”

“Không.”

“Vậy thì tại sao?”

Ian Kerner không trả lời. Henry gọi theo anh khi anh quay người và đi vội vã.

“Ngài Kerner!”

“Đã đến giờ thẩm vấn. Tôi quên mất.”

“Vâng? Cần phải chạy sao? Anh cũng lo lắng, phải không? Bởi vì Rosen Walker đến từ Leoarton!”

Cuối câu, sự nghi ngờ vẫn còn đọng lại. Bất cứ khi nào Ian nói về Rosen, Henry trở nên lo lắng như một chú chó con. Ian biết anh ta đang lo lắng điều gì. Anh muốn dội một gáo nước lạnh vào đầu Henry.

“Đừng lo lắng. Dù anh đang lo lắng về điều gì, nó không phải là điều anh đang nghĩ đâu.”

“…”

"Ngoài ra, đây là lần cuối cùng.”

Anh thở ra như một lời hứa và vội vã quay trở lại khoang của mình, nơi Rosen đang chờ đợi. Đúng là một buổi thẩm vấn với tù nhân là một sự giải thoát cho anh. Nhưng anh không nên trút cảm xúc vào công việc của mình. Nó giống như một cuộc chiến; một buổi thẩm vấn cần phải kết thúc trước khi nó trở nên lê thê.

Anh không biết mình đang nghĩ cái quái gì, mà lại mang cảm xúc của mình đến tận đây.

Ian nhặt nhạnh những cảm xúc đã chất đống và quét chúng vào cái hố trong trái tim mình.