Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6687

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

VOL 5 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 1: Nhỏ Bạn Học Cùng Lớp

Ngọn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ mang theo hơi ấm nhè nhẹ.

Dù mới sang tháng Tư và những ngày lạnh giá vẫn còn tiếp diễn, nhưng cũng có những hôm thời tiết đẹp như hôm nay.

“Xuân rồi nhỉ……”

“Cậu đang u sầu ngắm hoàng hôn cái gì thế hả, Minato?”

Khi Minato Toshiya đang lơ đãng nhìn ra ngoài bên ô cửa sổ, cậu bị ai đó vỗ nhẹ vào đầu.

Sau đó, Hazuki Aoi—một cô nàng gyaru nổi bật với mái tóc dài màu trà sữa ở bàn trên—xoay người lại và ngồi xuống.

Áo blouse của cô mở phanh, cà vạt cũng nới lỏng, để lộ khe ngực đầy đặn.

Minato đã sớm xác nhận từ sáng rằng hôm nay Hazuki mặc áo lót màu đen, nhưng cậu vẫn băn khoăn liệu mình có vô tình liếc thấy nó hay không.

4bd1f90f-b5c4-4211-a760-67264f80d232.jpg

“Này, lần này cậu lại nhìn đi đâu đấy hả?”

“À, không.”

Có vẻ Hazuki đã nhận ra mình đang bị nhìn vào khe ngực.

Vì là một gyaru mỹ nhân nổi bật dù ở bất cứ đâu, nên chắc hẳn cô rất nhạy cảm với các ánh nhìn.

“Tối qua tớ chơi game nhiều quá nên hơi mỏi mắt. Tớ đang nhìn ra xa để mắt đỡ mỏi ấy mà.”

“Nhìn ra xa thì đỡ mỏi mắt thật à?”

“Tớ không biết cơ sở khoa học là gì, nhưng nghe nói vậy. Hình như nhìn xa còn giúp cải thiện thị lực nữa đấy.”

“Hể, tớ không chơi game cũng chẳng học hành gì nên mắt chả bị kém đi tí nào cả.”

“Game thì không nói, nhưng cậu học đi chứ. Dù gì thì tụi mình cũng lên năm hai rồi đấy.”

Phải—Minato và Hazuki, hai người bạn thân thiết, đã cùng nhau lên năm thứ hai.

Minato đã từng lo lắng về việc Hazuki có thể lên lớp nổi không với học lực yếu kém của mình, nhưng xem ra mọi chuyện đều ổn cả.

“Tớ có học bài, và cũng có chơi game một chút, nhưng thị lực vẫn tốt lắm.”

“...Serina thật sự chẳng có khuyết điểm nào nhỉ.”

Người vừa đứng bên cạnh bàn của Minato là Serina Ruka.

Một tiểu thư thanh tú với mái tóc đen dài, dáng đứng cũng thật đẹp. Gần đây, ngực cô đã phát triển từ cup D lên cup E, khiến vóc dáng ngày càng trở nên hoàn hảo.

Dạo này, chỉ cần cố gắng một chút là cô đã có thể kẹp bằng ngực, và Serina, một người luôn chăm chỉ, đang miệt mài luyện tập để kẹp sao cho thật điêu luyện.

Mới hôm qua, Minato cũng đã được kẹp hai lần thật no nê và tận hưởng sự mềm mại đó. Tất nhiên, cuối cùng cậu đã để Serina đón nhận nó bằng miệng.

“Etou……”

Đôi môi luôn ngoan ngoãn tiếp nhận sữa chua của Minato, giờ đây dường như đang ngập ngừng điều gì.

“Tớ, tớ cũng có khuyết điểm chứ bộ. Ờm, ờm... Tớ ăn cơm chậm lắm.”

“Đúng là có khuyết điểm thật. Đó là sự ngây ngô đấy.”

“Đú, đúng vậy. Khuyết điểm... À ré, không phải bọn mình đang nói về tốc độ ăn uống sao?”

Serina trông có vẻ bối rối.

Sự ngây ngô đó càng làm tăng thêm vẻ dễ thương của cô nàng, còn việc cô tự nhận mình ăn chậm thực ra chỉ là do cách ăn uống quá thanh lịch mà thôi.

Rốt cuộc thì Serina vẫn chẳng có khuyết điểm nào cả.

“Tớ cũng chơi game, nhưng thị lực không giảm. Dù công việc ở hội học sinh cũng hay phải dùng đến PC.”

“Đúng vậy, Iori dùng PC cả ở trường lẫn ở nhà mà. Thời gian nhìn màn hình rõ lâu.”

Người xuất hiện từ phía sau là Iori Tsubasa với mái tóc đen ngắn.

Một cô gái có đường nét khuôn mặt lanh lợi, hiện đang giữ chức hội trưởng hội học sinh và đặc biệt nổi tiếng với các nữ sinh trong trường. Cô còn được mệnh danh là cô gái theo phong cách hoàng tử.

Năm nhất họ học khác lớp, nhưng đợt chia lớp khi lên lớp này, cả hai đã vào cùng lớp 2A.

Trông cô mảnh mai thon thả, vòng một gần như không có, nhưng thực chất là cô đang mặc đồ lót định hình cơ thể──

Và bí mật mà đám con trai chỉ mình Minato biết, đó là bộ đồ lót định hình ấy đang che giấu một bộ ngực khủng cup F.

Mới giờ nghỉ trưa hôm qua, cậu cũng vừa được cởi bỏ lớp đồ lót định hình đó, được xoa nắn bộ ngực khủng nảy bật ra và mút lấy cặp núm vếu hào xinh xắn không biết bao nhiêu lần.

“Tớ thì tự tin vào thị lực chuyển động của mình. Game đối kháng quan trọng nhất là mắt tinh và phản xạ nhanh. Nói vậy nghĩa là Minato-san yếu ớt vừa mắt kém lại vừa phản xạ chậm à?”

“Kệ tớ đi, Shirayuki. Lần tới tớ nhất định sẽ phục thù trong ‘Star Bato’.”

Và người vừa ngồi lên bàn Minato là Shirayuki Main.

Một cô gái với bộ dạng quá đỗi nổi bật: tóc hồng buộc hai bím, mặc áo khoác thể thao đen rộng thùng thình cùng với chân váy ngắn.

Về phần Minato, cậu đã mong rằng nhân dịp lên lớp, Shirayuki sẽ ăn mặc kín đáo hơn một chút, nhưng hy vọng đó đã tan tành mây khói.

Ở trường cô lúc nào cũng mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình nên khó thấy rõ vóc dáng, nhưng cup D thì quyết không phải là nhỏ.

Tối qua, sau khi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi xong, Shirayuki đã đến nhà Minato trong bộ dạng đồ thể thao này và cho cậu sếch ba lần trong khi vẫn mặc nguyên bộ đồ.

Shirayuki rất thích bộ trang phục này, nên cô cũng thích làm tình trong khi vẫn đang mặc nó.

“Nhưng mà...”

Minato còn có một điều bận tâm hơn cả chuyện game hay thị lực.

“Cả bốn người này đều học cùng lớp sao. Iori... cậu đã làm gì đúng không?”

“Tớ, tớ không có! Mina, cậu nghĩ hội trưởng hội học sinh là cái gì chứ. Tớ làm gì có quyền can thiệp vào việc chia lớp!”

“Cũng phải... Họ chia lớp dựa trên môn tự chọn mà nhỉ.”

Minato nhanh chóng gạt bỏ mối nghi ngờ vừa nảy ra.

Tại trường cao trung Muromiya mà Minato đang theo học, học sinh năm hai sẽ chọn ban xã hội hoặc ban tự nhiên, và việc chia lớp sẽ dựa theo lựa chọn đó.

Minato và bốn cô bạn thân của cậu đều chọn ban xã hội.

Ngoài ra cũng có một vài môn tự chọn khác, và tùy thuộc vào những lựa chọn đó, việc cố tình sắp xếp để học cùng lớp với ai đó là hoàn toàn có thể.

Dù vậy, ở bậc cao trung, cũng không có nhiều học sinh chọn môn học chỉ vì muốn được học cùng lớp với bạn bè.

Nhóm của Minato cũng vậy, họ không hề bàn bạc trước với nhau.

“Việc chọn môn học rất quan trọng mà. Về cơ bản, học sinh trường mình ai cũng học đại học cả.”

Trường cao trung Muromiya là một trường tầm trung, nhưng tỷ lệ học lên đại học rất cao. Hiếm hoi lắm mới có người học trường chuyên nghiệp, chứ những năm không có học sinh nào đi làm ngay cũng không phải là chuyện lạ.

“Đúng đúng, ngay cả tớ mà cũng định học đại học đây này.”

“Hazuki, cậu ổn thật chứ...?”

“Đừng có làm cái mặt nghiêm trọng lo lắng thế! Có cả đống trường đại học cơ mà! Kiểu gì chẳng có trường mà cái đầu này của tớ vào được!”

“Nghe cậu nói tớ lại càng lo hơn đấy...”

Đúng là các trường đại học cũng có năm bảy loại, nhưng chắc chắn không có trường nào chỉ cần biết viết tên là đỗ.

“Hazuki, hay cậu đặt mục tiêu vào cùng trường đại học với tớ đi. Tớ không nói là phải cùng khoa, nhưng tớ lo quá.”

“Cậu là phụ huynh của tớ đấy à?”

Hazuki lườm Minato với ánh mắt ngao ngán hơn là tức giận.

Minato cũng từng kèm Hazuki học nên cậu biết rõ học lực của cô đến đâu.

Cũng có lúc cậu giao phó việc đó cho Serina, nhưng cuối cùng vẫn là Minato phải kèm Hazuki học. Lý do là vì nhà Minato gần nhà Hazuki, vả lại trình độ học vấn của cậu cũng gần với cô hơn là Serina.

“Etou, Minato, tiện thể cho hỏi? Chỉ là tiện thể thôi, cậu định thi trường đại học nào?”

“À... Mới chỉ là dự tính trong dự tính thôi nhưng mà...”

Minato kể ra tên ba trường đại học mà cậu nghĩ mình có khả năng vào được ở thời điểm hiện tại.

Dù không phải trường danh tiếng gì, nhưng cả ba đều là những trường ít nhiều có tên tuổi.

“Ra vậy, ra vậy... Rồi, không thể nào!”

“Bỏ cuộc nhanh thế! Hazuki, cố lên chút coi!”

Mới là mùa xuân năm hai, bắt đầu rục rịch cho kỳ thi tuyển sinh thì vẫn còn sớm, nhưng với trường hợp của Hazuki, nếu cứ đủng đỉnh thì e là không ổn.

Minato dần dần có cảm giác mình thực sự là phụ huynh của Hazuki.

“Ahaha, Aoi-chan, cậu phải cố gắng hơn nữa mới được.”

“Main, cậu còn nhiều vấn đề hơn tớ đấy, biết không?”

“Ưm, mục tiêu trước mắt của tớ là tốt nghiệp đã. Tớ sẽ kiên định nhắm tới mục tiêu đó.”

“Không phải cứ kiên định là tốt đâu, Shirayuki...”

Chỉ tốt nghiệp mà không suy nghĩ gì cả thì sẽ làm gì tiếp theo đây?

Minato một lần nữa nhận thức rõ ai mới là người rắc rối nhất.

Năm học trước, Shirayuki đã có tiền sử không đến trường, sau vài tháng chỉ lên phòng y tế.

Hazuki tuy học kém nhưng hầu như không nghỉ học, còn trường hợp của Shirayuki, nếu lại thiếu ngày lên lớp nữa thì rất nguy hiểm.

Nghỉ học triền miên hai năm liên tiếp thì không còn ở mức "không ổn" nữa rồi.

“Tớ vẫn chưa thể nghĩ đến chuyện học lên cao được. Tớ muốn bắt đầu lại từ việc làm quen với trường học đã.”

“Trường hợp của Shirayuki thì phải gọi là học lực không xác định luôn rồi.”

Kỳ thi cuối kỳ tháng Hai năm ngoái, Serina đã đoán đề cho Shirayuki, nhồi nhét bằng cách học thuộc lòng nhiều nhất có thể, và bằng cách nào đó đã giúp cô vượt qua được điểm trung bình.

Đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời, không biết các bài kiểm tra sau này cô có đạt được điểm số tử tế hay không.

“Học lực của tớ cũng chẳng có gì ghê gớm. Mà, vào cùng trường đại học với Serina thì chắc là không thể rồi.”

“Ể?”

Có lẽ vì bị gọi tên bất ngờ, Serina ngơ ngác.

Serina Ruka là học sinh ưu tú hàng đầu của khối. Nghe nói vì không muốn gắng sức quá nhiều cho việc học nên cô đã chọn vào trường cao trung Muromiya bình thường này.

Nếu Serina nghiêm túc thi cử, chắc chắn cô đã vào được một trường dự bị đại học có thứ hạng cao hơn nhiều.

“Tớ thì trường đại học nào cũng được, nên tớ có thể vào cùng trường với Minato-kun và Aoi-san đấy?”

“Thôi thôi, thế thì lãng phí quá.”

Không giống như cao trung, việc học đại học sẽ ảnh hưởng lớn đến công việc sau này—hay nói quá lên là cả cuộc đời—nên chọn trường theo người khác thì thật lãng phí.

“Vậy à, nếu là Iori thì có thể vào cùng trường với Serina không?”

“Tớ á? Thành tích của tớ không tốt đến mức đó đâu. Chỉ cố gắng lọt vào top trên thôi, chứ không thể nào so được với Serina-san.”

“Vậy sao...”

Hội trưởng hội học sinh học giỏi thì tốt thật, nhưng cũng không nhất thiết phải đứng đầu về thành tích.

“Về phần tớ, tớ muốn vào trường quốc lập, nhưng tớ lại dốt ban tự nhiên nên có vẻ hơi khó. Thế nên, ở hội học sinh, việc Akane-san xử lý và tổng hợp số liệu thực sự đã giúp tớ rất nhiều.”

“Sayuka-san từ xưa đã giỏi ban tự nhiên rồi. Dù có thời gian bọn tớ học chung bàn tính, nhưng tớ hoàn toàn không theo kịp cô ấy.”

Akane Sayuka, thủ quỹ của hội học sinh, là bạn thuở nhỏ của Serina.

“Không thắng nổi Akane à. Dù Serina cũng giỏi Toán nữa.”

Minato lẩm bẩm. Serina tuy chọn ban xã hội, nhưng cô là một người toàn diện, giỏi cả các môn tự nhiên.

“Mà, hồi lên cao trung cũng đâu có mấy đứa chọn trường giống bạn bè. Hay là bọn mình cũng phải suy nghĩ nghiêm túc nhỉ?”

“Ừ nhỉ, hè đến có khi tớ cũng phải đi học thêm ở lò luyện thi.”

“Lò, lò luyện thi á? Minato, cậu định đi học cái đó á...”

“Tớ cũng có phải học giỏi gì đâu. Tự học thấy hơi ghê ghê. Mà có khi tớ lại lười biếng ấy chứ.”

“...”

“Sao thế, Iori?”

Minato chợt nhận ra Iori đang mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm.

“Không, tớ chỉ nghĩ là các cậu cũng biết nói chuyện nghiêm túc đấy nhỉ.”

“Iori, cậu nghĩ bọn tớ là hạng người gì thế hả.”

Minato bất giác cười gượng.

“Tớ không muốn nói chuyện nghiêm túc đâu.”

“Mai, cậu mới là người tớ mong hãy nghiêm túc một chút. Phải rồi, hay cậu vào phụ giúp hội học sinh đi? Ấn tượng của giáo viên về cậu là tệ nhất── Nn, hơi tệ một chút, nhưng nếu vào hội học sinh, chí ít học bạ cũng sẽ được cải thiện phần nào.”

“So với học bạ (naishin), tớ muốn bảo vệ sự tự do trong nội tâm (naishin) của mình hơn...”

“Chơi chữ chẳng hay tí nào đâu nhé?”

“...”

Lần này, đến lượt Minato nhìn Iori chằm chằm, rồi lại liếc sang Shirayuki.

Minato Toshiya, trong chưa đầy một năm qua, đã kết bạn được với vài cô gái.

Và vài cô bạn đó cũng bắt đầu xây dựng mối quan hệ của riêng họ với nhau.

Minato đã luôn đinh ninh rằng Iori và Shirayuki không hợp nhau, nhưng có lẽ hai người này lại là thân nhất.

Một Iori nghiêm túc và một Shirayuki lông bông, có lẽ vì trái ngược nhau nên họ mới hợp nhau chăng?

“Aa, thôi thôi! Lên năm hai không có nghĩa là cứ phải nói chuyện môn tự chọn với con đường tương lai chứ! Nghĩ chuyện gì vui hơn đi!”

“Mà, cũng phải.”

Minato cười gượng.

Có vẻ như Hazuki bắt đầu thấy đau đầu rồi, nên chủ đề này kết thúc tại đây.

“Được rồi, tan học hôm nay đi chơi đi. Quẩy tưng bừng không cần suy nghĩ gì hết. Minato, được chứ?”

“Tớ thì được thôi, nhưng mà...”

“Xin lỗi nhé, hôm nay tớ có việc nhà mất rồi.”

“Xin lỗi, tớ cũng có việc ở hội học sinh.”

“Tớ hôm nay cũng đi làm thêm.”

“Ực...! Hóa ra rảnh rỗi chỉ có tớ với Minato thôi á!?”

Hazuki nhìn lướt qua mặt Serina, Iori và Shirayuki với vẻ mặt như tuyệt vọng.

Minato muốn nói "Tớ cũng đâu có rảnh", nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của Hazuki, cậu lại khó mà mở lời.

Thật ra, dạo gần đây Minato cũng đang gặp một tình huống khó xử, và nếu có thể, cậu cũng muốn dùng thời gian để giải quyết nó.

“Minato, không lẽ ngay cả cậu cũng định nói lời phản bội tớ đấy chứ?”

“Phả, phản bội gì mà ghê gớm thế.”

Xem ra, việc giải quyết tình huống đó đành phải hoãn lại thôi.

“Gì thế, Haa-chan! Mọi người đang nói chuyện gì thế!”

“Aa, Uraha.”

Thêm một cô gái nữa xuất hiện.

Cô gái nép sát vào bên cạnh Hazuki.

Mái tóc bob ngắn màu vàng nhạt, cùng cặp kính gọng đen.

Dáng người hơi nhỏ nhắn, nhưng phần ngực của chiếc áo len học sinh màu xám lại bị đẩy lên cao.

Dù có mái tóc vàng, nhưng cặp kính giản dị và trang phục nghiêm túc lại tạo nên một ấn tượng mất cân đối.

“Tớ đang rủ mọi người tan học đi chơi, thì mấy người này lại phản bội tình bạn!”

“Haa-chan đã có Nanase ở đây rồi!”

“Uraha!”

Hai cô gái tóc tai nổi bật ôm chầm lấy nhau.

7ea8776d-93b0-4fdc-b735-d9fa84b71f4a.jpg

Dù biết họ chỉ đang đùa giỡn, Minato vẫn cảm thấy như mình không nên nhìn.

“Nanase-san, tuyệt thật đấy...”

Serina nói với vẻ thực sự thán phục.

“Tuyệt là tuyệt cái gì?”

“Không, ý tớ là cậu ấy thân với Aoi-san nhanh thật đấy. Mới chuyển trường được khoảng một tuần thôi mà.”

“À, ừ nhỉ.”

Phải, cô gái đeo kính đang ôm Hazuki—“Nanase Uraha”—là một gương mặt mới, vừa chuyển đến vào tháng Tư này.

Nghe nói cô đến từ một "hòn đảo" rất xa.

Nói ra thì hơi thất lễ, nhưng Minato còn chưa từng nghe đến tên hòn đảo đó.

Theo như lời giới thiệu bản thân vào ngày đầu chuyển trường, đó là một hòn đảo biệt lập giữa biển khơi, kiểu như "chim trời cũng không bay qua".

Minato vẫn nghi ngờ liệu trong thời đại này mà vẫn tồn tại một hòn đảo như đảo lưu đày vậy sao.

“Mà, Hazuki vốn là quái vật giao tiếp, còn Nanase-san có vẻ cũng thuộc tuýp người dạn dĩ.”

Minato vừa cười gượng vừa nói, Serina cũng gật gù đồng tình.

“Haa, người Haa-chan thon thả ghê, mà ngực thì to vãi! Ôm sướng gì đâu á!”

“Đừng có mà gào to cảm nhận về cơ thể người khác lên thế!”

“Nanase khen bạn bè là phải khen đàng hoàng dõng dạc!”

Nanase thực sự đã hoàn toàn thân thiết với Hazuki.

Ai cũng có thể nhận ra cô là một người ngây thơ trong sáng, không có gì che giấu.

Chỉ là, Minato vẫn chưa biết nhiều về cô học sinh chuyển trường này.

Cậu chỉ thấy lạ ở chỗ cô ấy tự xưng bằng họ của mình—“Nanase”.

Hazuki cũng vừa mới thân với cô ấy, nên cậu cũng chưa nghe Hazuki kể gì nhiều.

“Thân thiết với gương mặt mới trong lớp là chuyện tốt mà. Không biết mình có thêm được người bạn nữ nào không nhỉ?”

“...”

“Nn? Serina, Iori, Shirayuki... ánh mắt đó là sao?”

Serina, Iori và Shirayuki đang nhìn Minato chằm chằm đầy ẩn ý. Ánh mắt đó dường như còn hơi lườm nguýt.

0ce8411b-d128-413b-a2b3-f7bd115bfbf8.jpg

“Không, không có gì đâu, Minato-kun.”

Serina mỉm cười nói, như thể đại diện cho cả ba.

Minato cảm thấy Serina lúc này hơi đáng sợ một chút.

“Aa, đúng rồi. Tớ quên sách giáo khoa tiết sau rồi. Tớ qua lớp bên cạnh mượn chút đã.”

Minato đứng dậy, rời khỏi lớp học.

Không chỉ Serina, mà Iori và Shirayuki cũng hơi đáng sợ, nên chạy được là may rồi.

Rốt cuộc là sao chứ, mình có thêm bạn nữ thì họ gặp rắc rối à?

Minato vừa nghĩ vừa bước vào lớp học bên cạnh. Cậu tìm thấy một người bạn cùng lớp cũ đã bị tách ra sau đợt chia lớp và cất tiếng gọi.

Việc giải thích tình hình và mượn được sách giáo khoa.

“Cảm ơn, cậu cứu tôi rồi. Học xong tôi mang trả cho.”

“Chuyện đó thì không sao, nhưng mà Minato...”

Người bạn đang nhìn Minato chằm chằm.

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Vừa nãy tôi có đi ngang qua lớp cậu.”

“Ừm?”

Lớp học ngay bên cạnh, đi ngang qua là chuyện bình thường mà.

“Không, từ năm nhất tôi đã để ý rồi. Giờ học khác lớp thế này, tôi lại càng thấy rõ hơn.”

“Gì chứ, nói úp úp mở mở thế.”

“Cậu... không thấy mình có nhiều bạn bè khác giới quá à?”

“...”

✦✧

Khu vực tủ giày sau giờ học đông nghịt.

Những học sinh năm nhất vừa mới nhập học, nhiều người vẫn mặc đồng phục chỉnh tề, trông vẫn còn non nớt lắm.

“Hazuki thì tầm hè năm ngoái là đã mặc đồng phục phá cách hoàn toàn rồi.”

“Thế á! Quả đúng là Haa-chan! Ngưỡng mộ ghê!”

Đứng bên cạnh Minato ở lối ra tủ giày là cô học sinh chuyển trường, Nanase Uraha.

Nanase có vẻ sẽ đi chơi cùng Hazuki, và Minato xem ra cũng bị lôi theo.

Chỉ là, Hazuki lại đang có chút việc với người bạn khác, nên hai người họ đành đứng đây chờ.

“Cách mặc đồng phục của Haa-chan trông vừa ngầu vừa gợi cảm nhỉ! Nanase cũng muốn mặc đồng phục ngầu như thế!”

“Không, tôi nghĩ cậu không nên bắt chước Hazuki đâu... Cô ấy phá cách quá rồi đấy.”

Minato rụt rè trả lời.

Từ góc nhìn của Minato, cô học sinh chuyển trường này là “bạn của bạn”.

Cậu mới chỉ nói chuyện với Nanase vài ba câu, thậm chí còn nghi ngờ không biết cô có nhớ tên mình không.

Chủ đề đương nhiên xoay quanh người bạn chung của họ, Hazuki.

“Haa-chan mà bị bảo là không được thì chắc lại càng phá cách hơn ấy nhỉ.”

“Mới chuyển trường đến mà cậu hiểu rõ Hazuki ghê.”

“Vì Haa-chan không có gì che giấu mà. Lúc nào cũng thẳng thắn một cách sảng khoái, quả nhiên gyaru thành thị có khác.”

“Chỗ này cũng đâu đến mức gọi là thành thị đâu nhỉ?”

“Chỉ cần đi tàu một chút là đến trung tâm rồi còn gì. Đối với Nanase thì thế này là quá đủ thành thị rồi.”

“À, nếu nói theo nghĩa đó thì cũng thuộc vùng thủ đô thật.”

Minato cũng không nghĩ khu vực mình sống là nông thôn. Nơi đây đủ sầm uất, và hầu hết mọi việc đều có thể giải quyết trong phạm vi đạp xe được mà không cần lên đến trung tâm.

“Nanase-san... đến từ đảo à?”

Minato vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện một cách dò dẫm.

Thật khó giữ khoảng cách, không biết nên hỏi bạn của bạn, người mà mình không thân, đến mức nào.

“Đúng vậy, một hòn đảo quê mùa kinh khủng. Chỉ có biển và rừng thôi, thật đấy.”

“Tôi thì chịu, không tưởng tượng nổi.”

“Ahahaha, đúng nhỉ.”

Nhưng Nanase lại có tính cách thân thiện, cô nói chuyện với Minato rất thoải mái.

“Aa, nói cái này chắc cậu dễ hiểu hơn này.”

“Ể?”

Nanase rướn người về phía trước.

Đỉnh của bộ ngực lớn không tương xứng với thân hình nhỏ nhắn khẽ chạm vào cậu.

“Thật ra, đảo của Nanase── không có cửa hàng tiện lợi.”

“Ngh, nghiêm túc á...?”

Vừa nghĩ vậy, một câu chuyện còn gây sốc hơn cả cảm giác mềm mại thoáng qua ập tới.

“Cậu đang nghĩ ‘thời đại này mà vẫn còn nơi như thế ở đất nước này á’... đúng không?”

“T, tôi đâu có nghĩ đến mức đó.”

“Không không, quê mùa thật đấy. Nói thẳng ra là dân trên đảo ai cũng lấy chuyện đó làm trò cười cả, nên cậu cứ cười thoải mái đi.”

“Sa, sao tôi làm thế được.”

Minato không phải là người quá lễ phép, nhưng cậu cũng không bất lịch sự đến mức đem quê hương của người khác ra làm trò cười.

“Ahaha, Minato-kun hiền thật đấy. Cậu cứ cười thật đi mà.”

Nanase cười khanh khách.

Lớn lên ở một hòn đảo quê mùa thì tính cách sẽ trở nên vô tư lự đến mức này sao...?

Minato vừa nghĩ một điều hơi thất lễ, vừa ngắm nhìn khuôn mặt của Nanase.

“Ờm, ngoài cửa hàng tiện lợi ra thì còn cửa hàng nào khác không?”

“Một cửa hàng bán thực phẩm và nhu yếu phẩm!”

“Mộ, một cửa hàng?”

“Hơn nữa, nếu biển động và tàu không đến được, các kệ hàng thực phẩm sẽ trống trơn trong nháy mắt!”

“Thế thì ảnh hưởng đến tính mạng còn gì...?”

“Ahaha, mọi người đều tích trữ đồ ăn liền với đồ đông lạnh cả, mà cũng có trồng trọt, đánh bắt cá nên rau củ với cá thì nhiều lắm.”

“Ra vậy, tự cung tự cấp à.”

Không cần đến siêu thị hay cửa hàng tiện lợi, chỉ cần ra đất hay ra biển là có cái ăn.

Đó là một thế giới mà Minato, người lớn lên ở thành phố, không tài nào tưởng tượng nổi.

“Aa, nhưng mạng thì vẫn có nhé? Đường truyền còn nhanh bất ngờ luôn. Đừng có coi thường!”

“Không phải cậu bảo tôi cứ cười à!?”

Thái độ đột ngột thay đổi 180 độ khiến Minato giật mình.

“Nhưng mà, chỉ cần có mạng tốc độ cao, và đồ đặt online được giao đến nơi, thì sống ở đâu cũng được nhỉ.”

“Này này, Minato-kun. Cậu mà nghĩ hàng hóa có thể dễ dàng giao đến đảo xa thì nhầm to đấy nhá?”

“Nhá?”

“Không khéo lại thành mồi cho biển cả đấy nhá?”

“Tai nạn là không ổn rồi, tai nạn đấy.”

“Đùa thôi. Mà, những người sống bằng nghề biển lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho những chuyện như vậy, nên thường ngày họ hay đem ra làm trò cười cho qua.”

“Mạnh mẽ thật đấy...”

Đem tai nạn tàu bè ra làm trò đùa đúng là gở mồm, nhưng biến nó thành chuyện cười có vẻ là đặc trưng vùng miền của hòn đảo nhà Nanase.

“Trước mắt, chỉ cần có mạng thì tôi chắc không vấn đề gì. Vì sở thích của tôi là chơi game mà.”

“Ồ, game à! Hay đấy! Thật ra Nanase cũng chơi game nhiều lắm!”

“Hể, bất ngờ ghê... mà cũng không hẳn. Thời nay con gái chơi game cũng là thường mà.”

“Đúng đúng, số lượng nữ game thủ chắc chắn đang tăng lên, tăng lên đó.”

“Ừ nhỉ, nghe thấy giọng con gái trong voice chat cũng đâu có hiếm. Nhiều nữ game thủ còn chơi game thời gian dài nữa. Có khi họ còn trâu hơn cả tôi ấy chứ──”

“Aa, tay cậu bị sao thế?”

“Ể ? À, hơi bị chút.”

Minato nhận ra mình vừa vô thức duỗi cổ tay.

“Chính xác là do chơi game quá nhiều... hay đúng hơn là dùng chuột quá độ nên cổ tay bị hỏng luôn rồi.”

“Ahahahaha! Thế thì đúng là quá độ thật rồi!”

Cậu bị Nanase vỗ bôm bốp vào vai.

“Không, giờ đỡ nhiều rồi. Dạo này tôi có chơi game được đâu.”

“Hừm. Minato-kun, dùng chuột nghĩa là cậu chơi game trên PC à?”

“Tôi chơi trên PC nhiều hơn là máy chơi game. Tôi thuộc hệ FPS, mà hầu hết các tựa game đó đều phát hành trên PC, hay nói đúng hơn là chúng được làm ra để chơi trên PC.”

“Hể, FPS à. Ra là vậy...”

“?”

Cậu có cảm giác đôi mắt đằng sau cặp kính gọng đen của Nanase vừa lóe lên.

“Thật ra Nanase cũng có PC. Là laptop nhưng cấu hình cũng khá khủng đấy.”

“Ồ, không phải máy chơi game gia đình mà là game thủ PC, nghĩa là cũng dạng hardcore à?”

Là một game thủ PC, cậu không thể bỏ qua câu chuyện này.

Gần đây, số lượng game thủ PC đang tăng nhanh, nhưng những người chơi trên PC thường là game thủ "chuyên" hơn so với những người chơi trên máy console.

“Ở trên đảo ấy mà, hồi nhỏ thì không nói, chứ lên sơ trung cao trung rồi ai lại chạy loăng quăng ngoài đường chơi nữa. Thế là đâm ra toàn ở trong nhà thôi.”

“Ra thế.”

Chẳng lẽ học sinh sơ trung cao trung rồi mà vẫn chơi bắt côn trùng hay đuổi bắt?

Thỉnh thoảng chơi thì vui, chứ ngày nào cũng chơi mấy trò đó thì cũng khó.

“Thế là cậu trở thành game thủ à.”

“Phải nói là buộc phải trở thành. Thật ra, ở nông thôn có khi lại nhiều otaku lắm đấy. Nói toẹt ra là dân quê chơi game giỏi! Khác hẳn mấy đứa ‘gà mờ’ thành thị suốt ngày bị cám dỗ xung quanh!”

“Gà mờ á, nghe không lọt tai rồi đấy. Cũng có những người như tôi, sống ở thành thị nhưng vẫn tập trung chơi game mà không bị cám dỗ đấy nhá?”

Minato nhận ra mình đang bị lây giọng điệu của Nanase, nhưng cậu không thể dừng lại được.

“Hô hô. Vậy thì, Minato-kun. Cậu hãy cùng Nanase này──”

“Ya, xin lỗi đã để hai cậu chờ! Xin lỗi, tớ đến muộn... Ể, Uraha, Minato? Gì thế, hai người trông có vẻ đang hăng hái chuyện gì lắm mà?”

Hazuki chạy ào tới, dừng lại trước mặt Minato và Nanase rồi nghiêng đầu thắc mắc.

“Hai người thân nhau từ khi nào thế?”

“Ahaha, mục tiêu hàng đầu của Nanase khi lên thành thị là kết bạn thật nhiều! Chứ ở trên đảo, người đã ít rồi thì làm sao mà kết bạn được!”

“Tớ thỉnh thoảng vẫn không biết có nên cười mấy chuyện về hòn đảo của Uraha hay không đây này.”

“Về cơ bản, Nanase nói gì thì cậu cứ cười là được.”

“Vậ, vậy à.”

Khiến cho một Hazuki Aoi phải chùn bước, cô học sinh chuyển trường này quả không phải dạng vừa──

Minato lơ đãng nghĩ vậy trong khi ngắm nhìn hai người họ.

“À mà, kết bạn được với Minato cũng giỏi đấy. Tên này trông vậy mà ngại giao tiếp lắm.”

“Đấy là so với Hazuki thôi.”

Minato cười gượng.

Trong lòng vẫn tự hỏi liệu mình đã thực sự trở thành bạn với Nanase Uraha hay chưa.

“Không hiểu sao, Nanase cảm thấy rất hợp cạ với Minato-kun. Cứ như là đã quen từ trước vậy.”

“À, kiểu như thật ra hai người đã gặp nhau hồi nhỏ à?”

“Làm gì có chuyện như trong manga thế. Tớ có bao giờ đi đảo nào đâu.”

“Nanase cũng chưa từng rời đảo cho đến khi chuyển trường mà.”

Dĩ nhiên, Minato và Nanase không hề quen biết nhau từ trước.

Chỉ là── Minato cũng cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi với Nanase vui một cách kỳ lạ, và có cảm giác hợp nhau đến khó tin.

“Thế nào cũng được. Cả hai đều là bạn của tớ, nên cứ thân thiết với nhau là tốt rồi. Được rồi, đi thôi!”

Hazuki nói rồi đột ngột rảo bước.

Minato vội vàng gọi với theo bóng lưng của Hazuki.

“Chờ đã, Hazuki. Tớ còn chưa biết bọn mình đi đâu đấy.”

“Tớ chưa nói à? Uraha muốn đến Stapa.”

“Nanase muốn đến thử quán cà phê đọc thần chú!”

Nanase vui vẻ nói, rồi sóng vai đi bên cạnh Hazuki.

Minato lững thững đi theo sau hai cô gái──

Cậu chợt nhớ ra lúc nãy Nanase có nói dở điều gì đó với mình.

Nhưng không khí lúc này không thích hợp để khơi lại chuyện đó.

Nanase và Hazuki đang hào hứng bàn tán về quán cà phê, cậu cũng không nỡ chen ngang bằng một chủ đề khác.

✦✧

“Dù gì thì Nanase cũng đã là một nữ sinh cao trung thành thị rồi, ít nhất cũng phải đến Stapa một lần chứ nhỉ!”

“Đúng đúng, Uraha cũng phải ‘ra mắt’ quán cà phê thôi.”

Hai cô gái rảo bước nhanh trước mặt Minato. Cả hai dường như muốn vào quán cà phê càng sớm càng tốt.

“Tớ cũng có quen đâu. Nói thật là, tớ mới chỉ đến đó với Hazuki hoặc Honami thôi.”

“Cậu từng đi với Mugi á, lần đầu tớ nghe đấy.”

Hazuki quay lại, lườm cậu một cái sắc lẹm.

Cậu không thể nói ra rằng, vào ngày Hazuki đi chơi với đám bạn khác, cậu đã đi cà phê với Honami, và sau khi thưởng thức trà, cả hai đã “vui vẻ” thỏa thích trong phòng Minato.

Nụ hôn lên đôi môi Honami mang vị cà phê latte ngọt ngào, và việc được đôi môi ấy mút tới hai lần thật sự sung sướng tột đỉnh. Đó là một kỷ niệm đẹp.

“Nanase còn chưa từng thấy quán cà phê chuỗi nào chứ đừng nói đến Stapa! Háo hức quá đi mất!”

“Chư, chưa từng thấy?”

Sống bình thường thì ít nhất cũng phải thấy quán cà phê chứ... hay đó chỉ là suy nghĩ áp đặt của dân thành thị?

“Trên đảo chỉ có đúng một quán giải khát của ông già trông đáng ngờ thôi. Đó là tụ điểm của mấy ông chú trốn việc đồng áng, mấy thiếu nữ mỏng manh yếu đuối như Nanase không dám bén mảng đến.”

“Nghe xong tớ lại muốn thử đến đảo của Nanase-san đấy.”

“Á, tớ cũng nghĩ vậy. Cứ mỗi lần nghe Uraha kể chuyện đảo là tớ lại muốn đi.”

“Hè này làm chuyến du lịch đảo nhỉ... Nanase-san, trên đảo có nhà trọ hay khách sạn gì không?”

“Nhà của Nanase vẫn còn ở đó, mọi người cứ thoải mái đến ở! Ở bao lâu cũng được!”

“Ồ, kế hoạch hè thế mà đã chốt được một cái rồi...”

Diễn biến nghe như đùa, nhưng một khi Hazuki đã dính vào thì chuyện này sẽ không dừng lại ở mức đùa giỡn. Minato hiểu rất rõ tính của Hazuki, hễ làm gì là nghiêm túc ngay.

“Tàu bè cũng không cần đặt trước đâu── Á, chẳng lẽ, đây!?”

“Ừm, đến nơi rồi đấy.”

“Ồ, đây là Star Parks... viết tắt là Stapa!”

Nanase chắp tay trước ngực, mắt sáng long lanh. Có vẻ như việc cô nói chưa từng thấy không phải là đùa.

“Vậy vào thôi, Uraha, Minato.”

Hazuki nắm lấy cổ tay Nanase, nhanh nhẹn bước vào bên trong Stapa.

✦✧

“Nào, Uraha. Gọi đồ thử đi.”

“Khó quá đi! Haa-chan, cậu bảo Nanase đi chết đi à!?”

“Gọi nhầm cũng không ai giết cậu đâu. Chỉ cần chọn đồ uống cậu thích, chọn size, rồi chọn topping thôi mà.”

“Đồ, đồ uống yêu thích, size, topping...”

Nanase trông thực sự căng thẳng, mắt cô đảo lia lịa, đầu gối run lẩy bẩy.

“M-Một cà phê sữa đá, thêm sữa, nhiều đá... thật nhiều sốt caramel, được chưa nhỉ?”

“Uraha, cậu quên nói size rồi kìa.”

“Aa, đúng rồi. Ờm... cho tớ cái to nhất!”

“Vâng, tôi rõ rồi ạ.”

Nữ nhân viên mỉm cười đáp lại.

Size đồ uống của Stapa vốn được gọi là S, M, L, nhưng có vẻ như một nhân viên chuyên nghiệp sẽ không hỏi vặn lại.

Minato cũng gọi đồ với một chút bối rối, còn Hazuki thì gọi rất trôi chảy, sau đó cả ba người thong thả thưởng thức đồ uống.

“U ồ, ngon quá! Thành thị lại có món đồ uống ngon thế này sao! Cà phê Nanase uống trên đảo cứ như nước bùn vậy!”

Nanase có vẻ cũng đang thưởng thức món đồ uống mà cô đã căng thẳng gọi.

Đáng lẽ là đang thưởng thức──

“Và thế là, đảo của Nanase có một hủ tục, ngày xửa ngày xưa có một nghi lễ thất bại làm đám vong hồn tràn ra ngoài, rồi cứ đêm đêm là đám nam nữ mặc đồ tang trắng cầm nến đi rảo quanh đảo──”

“Kyaa ! Uraha, mấy chuyện đảo kinh dị kiểu đó là không được kể!”

Những câu chuyện về hòn đảo của Nanase dường như là vô tận, những mẩu chuyện thôn quê mới mẻ liên tục được tuôn ra trước mặt Minato và Hazuki.

Thời gian uống hết một ly size L không tài nào đủ để nghe hết chuyện của Nanase.

Sau khi uống xong, họ ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cả ba mới rời quán.

“Hà... Cà phê sữa đá ngon thật. Haa-chan, lần sau lại dẫn Nanase đi nhé!”

“Được thôi. Mà, cậu đi một mình đến đây thư giãn cũng được đấy? Mọi người toàn làm thế mà.”

“Không thể nào!”

“Không thể á!?”

“Một đứa nhà quê như Nanase mà dám một mình bước vào quán cà phê sang chảnh thế này, mấy bạn nữ sinh cao trung với nữ sinh đại học sành điệu sẽ không để yên đâu!”

“Cậu nghĩ con gái thành thị là cái gì thế hả!?”

“Nanase là nhờ đi cùng một mỹ nhân gyaru như Haa-chan nên mới may mắn được hít thở không khí thành thị đó... không được tự cao tự đại...”

“Cậu làm cái ánh mắt như vừa giác ngộ được chân lý gì thế hả, Uraha.”

Hazuki nhìn chằm chằm Nanase với ánh mắt ngao ngán.

“Mà, cơ mà Minato cũng còn bồn chồn lắm. Lớn lên ở thành phố mà vào quán cà phê thôi cũng run, Minato còn tệ hơn cả Uraha ấy chứ.”

“Ồn ào quá. Mấy quán cà phê kiểu đó cứ có cảm giác cấm cửa con trai thế nào ấy.”

Thực tế, không chỉ Minato, mà cũng không hiếm những đứa con trai cảm thấy khó bước vào những quán cà phê như Stapa.

“Thì cũng được mà, ngược lại mấy quán ramen hay quán cơm thịt bò thì con gái lại khó vào.”

“Hazuki vẫn vào bình thường còn gì.”

“Tớ là trường hợp đặc biệt. Với lại, hầu hết là đi cùng Minato mà.”

“Hazuki thích ramen thật nhỉ.”

Hay nói đúng hơn, Hazuki có xu hướng thích đồ ăn vặt.

“Aa, Ramen!”

“S-Sao thế, Nanase-san?”

“Nanase ấy, lần này Nanase muốn ăn thử ramen hệ Shiro!”

“À, hệ Shiro à...”

Shiro là một chuỗi cửa hàng ramen phát triển quanh khu vực Kanto, nổi tiếng với hương vị đậm đà, thật nhiều giá đỗ và phần mì siêu khủng. Khách hàng có thể tùy chỉnh miễn phí độ cứng của mì, lượng và sự có mặt của tỏi, mỡ lưng hay gia vị nước dùng, và cũng cần phải giải thích dài dòng như khi gọi đồ ở Stapa, nên được gọi là “thần chú”.

Các quán ramen kiểu tương tự cũng mọc lên ngày càng nhiều, và giờ chúng được gom chung vào nhóm “hệ Shiro”.

“Nào là Stapa, rồi sao cậu cứ thích đi mấy chỗ phải đọc thần chú thế nhỉ...”

“Tại đảo của Nanase cũng không có quán ramen! Muốn ăn ramen là chỉ có mì ly hoặc mì gói thôi!”

“Ừm, với người mới thì Shiro có lẽ hơi khó nhằn đấy.”

“Thế nên mới thú vị chứ!”

“Tớ tham gia vụ này. Tớ cũng đi.”

“Hazuki cũng đi á. Mà, thời nay con gái đi ăn cũng không hiếm thật...”

Với hương vị đậm đặc, và suất “Nhỏ” cũng nhiều hơn suất lớn của quán ramen bình thường, ramen hệ Shiro có thể nói là quán ăn dành cho nam giới, nhưng tất nhiên họ cũng chào đón khách nữ.

“Vậy, đi thôi nào, Minato, Uraha.”

Hazuki cười toe toét, vỗ vai Minato và Nanase.

“Hử? Hazuki, cậu còn định tạt vào đâu nữa à?”

“Cậu có nghe tớ nói không đấy, Minato? Đi ăn hệ Shiro, đúng chứ?”

“Ngay bây giờ á!”

“Hành động nhanh lẹ!”

Dù Minato và Nanase có phản đối, Hazuki dường như chẳng bận tâm mà lôi điện thoại ra.

“Ờm, quán Shiro gần nhất mở cửa buổi tối từ 17 giờ. Giờ đi là vừa đẹp luôn. Đúng là chuẩn thời điểm.”

“Cậu ấy định đi thật kìa...”

“Uraha, cậu có bị giới nghiêm, hay là bắt buộc phải ăn tối ở nhà không?”

“K-Không sao đâu, nhưng mà...”

“Vậy thì, đi thôi, lẹt gô!”

Lần này, Hazuki khoác vai Minato và Nanase thật chặt, kéo cả hai đi như lôi.

Minato tuy ngao ngán── nhưng cũng thấy vui vui và hoài niệm khi thấy Hazuki có bạn mới và cũng lôi cô bạn đi khắp nơi như đã từng làm với Minato trước đây.

Dù khác với kiểu “vui vẻ” thường ngày, nhưng cậu nhận ra kiểu vui chơi thế này với các cô bạn gái cũng rất thú vị.

✦✧

“Ư, ư ư... bụng Nanase sắp nổ tung rồi... Thành thị đáng sợ quá...”

“Tớ cũng căng cả bụng đây. Suất nhỏ mà nhiều thế cũng sốc thật. Chắc một thời gian tớ không ăn ramen nổi nữa.”

Họ thực sự đã đến quán Shiro gần nhất, và sau khi ăn xong──

Minato, Hazuki và Nanase, cả ba cùng quay trở về khu phố của mình.

Nhà của Nanase không gần khu chung cư của Minato và Hazuki lắm, nhưng họ ở cùng một ga tàu gần nhất.

Trời đã tối, nên Minato và Hazuki vừa đi bộ cho tiêu cơm, vừa đưa Nanase, người vẫn chưa quen đường, về.

Có vẻ như món ramen của Shiro là quá sức đối với hai cô gái.

“Dù bụng sắp vỡ tung nhưng mà ngon thật. Đó là hương vị lần đầu Nanase được nếm thử đó.”

“Ừ ừ, dù no không ăn nổi nữa mà vẫn không dừng đũa được.”

Nanase và Hazuki trông có vẻ khổ sở, nhưng cả hai đều đã ăn hết sạch, chứng tỏ họ khá thích hương vị đó.

“Mà nè Hazuki, Nanase-san, hai cậu biết gì không?”

“Gì thế, Minato?”

“Món ramen đó, nó gây nghiện đấy. Chưa đầy một tuần nữa là lại thèm đến không chịu nổi cho xem.”

“Cá, cái gì cơ!”

“Ra, ramen thành thị đáng sợ quá!”

Nanase trông có vẻ hoảng sợ thật sự.

“Mi, Minato, món ramen đó, có bỏ thứ gì ghê gớm vào không đấy?”

“Làm gì có. Toàn thành phần hợp pháp thôi.”

“Cách cậu nói ‘thành phần’ nghe đáng sợ quá đi!”

“Nè, nè, lỡ mà Nanase lên cơn thèm, Haa-chan với Minato-kun lại đi cùng Nanase nhé?”

“Khoan đã, Uraha. Nếu lại đi ăn nữa, chẳng phải mình sẽ lại bị nghiện nữa sao...”

“Vòng lặp vô tận rồi. Phải chịu đựng cơn thèm ở một thời điểm nào đó, rồi thải hết ramen ra khỏi cơ thể thôi.”

“Thải ramen ra khỏi cơ thể là cái gì!?”

Lời hù dọa ngớ ngẩn của Minato làm Hazuki giật mình thật sự.

Cả ba vừa đi trên con đường đêm, vừa nói những chuyện không đâu.

“Thành thị đúng là có đủ thứ nhỉ. Nanase có quá trời thứ muốn xem, quá trời nơi muốn đến, thời gian bao nhiêu cũng không đủ.”

“Tớ sẽ cố gắng đi cùng cậu nhiều nhất có thể. Cứ tận hưởng mọi thứ đi. Hôm nay là quán cà phê với quán ramen rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa không?”

“Làm sao đây... Cũng có nơi muốn đến, nhưng mà...”

Nanase liếc nhìn Hazuki. Cô nhìn từ đầu đến chân như thể đang dò xét, rồi lắc đầu.

“N-Nhưng mà, Nanase cũng phải cố gắng để có thể tự đi một mình nữa.”

“Ừ thì cũng đúng. Nhưng cậu không cần phải ngại tớ đâu. Cứ nhờ vả Minato thoải mái đi.”

“Cậu nói thế à. Mà, tớ cũng sẽ cố đi cùng nếu có thể.”

Về phần Minato, cậu vẫn thấy hơi ngượng khi đi riêng với Nanase, nhưng cậu nghĩ mình nên đối xử tốt với học sinh chuyển trường.

“Người thành thị, tốt bụng quá...!”

“Không, tớ lại nghĩ người ở quê mới tốt bụng hơn chứ. Kiểu như mọi người đều thân thiết, tình cảm nồng ấm ấy.”

“Hừ, ngây thơ quá đấy, Minato-kun.”

“Ể?”

“Ở quê ấy, cộng đồng nó nhỏ hẹp lắm. Này nhé, dù có ghét gia đình mình, nhưng một khi đã sống chung dưới một mái nhà thì cũng phải ráng nhịn những chuyện khó chịu đúng không? Ở quê, chuyện đó nó xảy ra ở quy mô cả thị trấn luôn. Nếu cậu gây sự hay lờ đi người nhà mà cậu ghét, có khi chính cậu lại bị những nhà khác tẩy chay đấy.”

“Nghe khó chịu thật!”

“Minato, tẩy chay là gì thế?”

“Đại khái là bị cho ra rìa trong làng xã ngày xưa ấy. Kiểu như bị cả làng cạch mặt.”

“R-Ra là vậy.”

Hazuki gật gù trước lời giải thích cặn kẽ của Minato.

“Tức là ở quê, quan hệ xã giao mệt mỏi lắm à?”

“Đúng vậy, họ còn lạnh nhạt với người lạ nữa. Ở quê toàn là những người quen biết lâu năm tụ lại, có những nơi còn không chấp nhận người chuyển đến từ nơi khác là cư dân nữa. Mà đảo của Nanase thì không đến mức đó.”

“Ể, nghe ghê thế!”

Với một người có kỹ năng giao tiếp thượng thừa và ai cũng chơi được như Hazuki, đó hẳn là một câu chuyện khó tin.

“Nanase ghét cay ghét đắng cái kiểu âm u đó của chốn quê mùa.”

“Nanase-san trông lúc nào cũng vui vẻ mà.”

“Aa, nhưng mà...”

“Hử? Sao thế?”

“Tớ cũng đã lo lắm, nhỡ thành thị cũng có mấy chỗ như vậy thì biết làm sao. Sợ một đứa nhà quê như Nanase sẽ bị tẩy chay.”

“Có tớ ở đây rồi thì không phải lo chuyện đó! Nếu có đứa nào dám tẩy chay Uraha, chính tớ sẽ xử lý nó!”

“Cậu nói nghe như Yankee hơn là gyaru rồi đấy.”

Hazuki là nữ hoàng của nhóm hướng ngoại mạnh nhất trường, nên dù không dùng bạo lực thì tầm ảnh hưởng của cô cũng rất lớn.

“Ahaha, không sao đâu. Nanase biết đó chỉ là lo lắng thừa thãi rồi. May mà Nanase đã chuyển đến đây!”

Uraha có vẻ nghĩ vậy thật lòng, cô cười sảng khoái. Về phần Minato, cậu cũng thấy nhẹ nhõm vì cô học sinh chuyển trường dường như không phải chịu đựng áp lực không đáng có.

“À mà, tớ vẫn chưa hỏi tại sao Uraha lại chuyển đến đây nhỉ.”

“Ara, Nanase chưa kể cho Haa-chan à? Cũng không có gì to tát đâu.”

Nanase cười ha hả.

“Cha của Nanase sinh ra và lớn lên ở đây. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, ông ấy đã vứt bỏ sản nghiệp gia đình để ra đảo sống kiểu ‘slow life’, rồi kết hôn ở đó. Thế nhưng, cuối cùng ông ấy cũng bị gia đình gọi về. Nanase đi theo cha đã chấp nhận số phận quay về quê của mình thôi.”

“Hể, ra là vậy à. Lần đầu tớ nghe luôn đấy.”

“Cha cậu có một cuộc đời đầy sóng gió thật đấy.”

Còn mẹ cậu thì sao? Minato đã muốn hỏi, nhưng cậu và Nanase chưa thân đến mức có thể hỏi những câu riêng tư.

“Nanase cũng chán ở quê rồi, mà nếu muốn học đại học thì đằng nào cũng phải rời đảo. Chỉ là sớm hay muộn thôi, nên Nanase quyết định rời đảo luôn.”

“Cậu cũng quyết đoán ghê nhỉ, Nanase-san.”

“Đúng vậy, Nanase một khi đã làm là làm tới nơi! Đời người chỉ có một lần, không có thời gian mà do dự!”

Nanase dứt khoát nói, rồi chỉ tay lên trời đêm một cách vô nghĩa.

“Mà, Nanase cũng đã cố gắng nhiều để rời đảo đấy.”

“Cố gắng cái gì?”

Hazuki nghiêng đầu thắc mắc.

“Nanase nghĩ mình chắc chắn sẽ bị coi thường, nên Nanase đã cố gắng nhuộm tóc luôn!”

“Màu vàng đó nổi thật đấy. Ở trường mình, nổi đến mức đó chắc chỉ có Mugi thôi.”

“Đúng thế đấy. Nanase thua Honami-san rồi. Da ngăm cũng ngầu nữa. Làm sao để thắng được Honami-san đây...”

“Khoan khoan, đừng có cố ganh đua với Honami. Cô ấy là sinh vật siêu việt, vượt qua cả ranh giới thành thị hay nông thôn rồi.”

“Thế à, Honami-san là trường hợp đặc biệt à.”

Minato vội vàng khuyên can Nanase, và có vẻ cô cũng nhanh chóng chấp nhận.

Honami Mugi, cô nàng gyaru tóc vàng da ngăm, là một học sinh cá biệt luôn vi phạm nội quy trường học một cách thản nhiên. Nếu Nanase mà học theo cô ấy, Minato với tư cách là bạn của Honami cũng thấy áy náy.

“Mà, người Nanase thấy ngầu nhất là Shirayuki-san cơ... Người tóc hồng thật sự tồn tại trên đời này sao... Một đứa nhà quê như Nanase cả đời cũng không địch lại Shirayuki-san được rồi.”

“Đừng có suy sụp thế. Mái tóc hồng của Shirayuki là vi phạm nội quy trắng trợn luôn đấy?”

Iori cũng muốn ngăn cản bằng mọi giá, nhưng mái tóc hồng buộc hai bím đó dường như là bản sắc của Shirayuki Main, nên cổ không thể can thiệp được.

Nếu cố ép cô ấy dừng lại, có khả năng cô ấy sẽ lại nghỉ học, nên Minato đành hèn nhát vờ như không thấy nỗi khổ tâm của Iori.

“Cũng không phải cứ nhuộm xanh lá hay tím là thắng được. Tạm thời, Nanase chấp nhận thua vậy.”

“Ừm, cứ thế đi, cứ thế đi.”

May mà Nanase có tính cách dễ dàng chấp nhận thất bại. Minato thật lòng nghĩ vậy.

“Aa, đến đây được rồi! Tòa chung cư đằng kia kìa!”

Nơi Nanase chỉ tay là một tòa chung cư vẫn còn mới. Không rõ sản nghiệp gia đình nhà cha Nanase là gì, nhưng xem ra cũng không phải dạng vừa.

“Vậy nhé, hôm nay cảm ơn Haa-chan, Minato-kun!”

Nanase xoay người thật nhanh rồi chạy đi hết tốc lực.

Trong khoảnh khắc, chiếc váy ngắn bị tốc lên, để lộ rõ mồn một chiếc quần lót sọc xanh trắng.

Hơn nữa, vì chạy quá nhanh, chiếc váy cứ bị tốc lên liên tục, khiến chiếc quần lót cứ lồ lộ ra.

“Ch-Chờ đã, Uraha!”

“Ể?”

Hazuki hốt hoảng gọi Nanase lại. Nanase chạy lóc cóc quay lại.

“Quần lót! Nãy giờ cậu bị lộ quần lót hết cả rồi!”

“Ố? Kyaa, xấu hổ quá. Đảo của Nanase gần như không có người, nên Nanase quen cái thói chạy hết sức mà không thèm để ý dù bị lộ quần lót! Minato-kun, xin lỗi vì đã cho cậu thấy thứ kỳ cục nhé!”

“Kh-Không, cũng đâu phải thứ gì kỳ cục.”

“Thật à? Không sao chứ? Có dễ thương không? Mặc cái này ở thành phố không bị xấu hổ chứ?”

Không biết Nanase nghĩ gì, cô bỗng tốc nhẹ váy lên, để lộ chiếc quần sọc trong giây lát.

“Kh-Không sao... đâu nhỉ?”

“Vậy à. May quá, tốn công chọn quần sọc. Aa, cậu quên chuyện vừa thấy đi nhé. Đây không phải quần lót để khoe đâu...”

“...Tớ sẽ cố quên.”

Nghe Minato nói vậy, Nanase gật đầu, rồi lần này cô vừa giữ vạt váy, vừa chạy hết tốc lực đi mất.

“Cậu vẫn là gã đàn ông có duyên với quần lót con gái nhỉ, Minato.”

“Có duyên với quần lót là sao chứ.”

Nhưng thực tế đúng là như vậy, gần như không ngày nào Minato không nhìn thấy quần lót của các cô bạn nữ.

Dù việc may mắn thấy được panchira (lộ hàng) như hôm nay thì khá là hiếm.

“Nanase-san không mặc quần đùi bảo hộ bên trong nhỉ.”

“Aa, cái đó tớ nghe nói rồi. Trường học trên đảo không có bạn nữ nào mặc mấy cái đó đâu. Minato, hay cậu chuyển trường ra đảo đi? Mấy ngày gió to chắc là lễ hội panchira luôn nhỉ?”

“Ai lại chuyển trường chỉ vì panchira chứ!”

“Ahaha, đúng là thế thật.”

Hazuki cười, vỗ vai Minato.

“Với lại, cậu lúc nào chẳng được ngắm quần lót của một gyaru dễ thương như tớ ha.”

“Hazuki, cho tớ xem quần lót đi.”

“Đừng có bộc lộ ham muốn mượt mà thế chứ.”

Hazuki đánh “bốp” một cái rõ mạnh vào vai Minato, rồi ngó nghiêng xung quanh──

“Đ-Đã bảo là, tớ có mặc quần bảo hộ mà...”

Hazuki đỏ mặt, tốc chiếc váy ngắn lên để lộ quần bảo hộ màu đen. Rồi cô kéo nhẹ chiếc quần bảo hộ sang một bên, cho cậu thấy thoáng qua chiếc quần lót màu hồng.

“Ch-Chỉ đến đây thôi! Ở ngoài đường thì không thể hơn được nữa!”

“Bình thường thì thế này cũng là không thể rồi... Được rồi, Hazuki, về nhanh thôi.”

“Cậu tính về nhà ngắm quần lót cho kỹ chứ gì!”

“Tất nhiên là tớ muốn ngắm kỹ rồi! Ngắm thật kỹ xong, tớ muốn cởi nó ra! Cho tớ ‘làm’ trong khi quần lót vẫn còn vướng ở đùi cậu đi!”

“Từ panchira mà ham muốn của cậu nhảy vọt quá rồi đấy!”

Hazuki vội vàng kéo quần bảo hộ và váy xuống.

Miệng thì nói vậy, nhưng Hazuki cũng không có vẻ gì là ghét bỏ.

“Thiệt tình... Hôm nay không hôn nhé? Tớ lỡ ăn tỏi mất rồi.”

“Ư-Ừ nhỉ.”

“Đổi lại... tớ sẽ cho cậu dùng ngực thoải mái.”

“Được, tớ sẽ ‘làm’ cho đến khi ra hết chỉ bằng ngực cậu!”

“B-Bằng ngực thôi á? Cậu đúng là mê ngực tớ quá rồi đấy!”

Hazuki đập mạnh vào lưng cậu.

“Đã quyết định vậy thì về thật nhanh thôi.”

“V-Vội gì chứ? Tớ có chạy mất đâu mà.”

Hazuki vừa đi song song với Minato, vừa liếc nhìn về phía sau.

“Không biết Uraha về nhà ổn không nhỉ?”

“Đã thấy chung cư rồi thì lạc sao được.”

Hazuki có vẻ đang lo lắng cho Nanase mới chuyển đến. Cô nàng gyaru này trông có vẻ hời hợt, nhưng thực ra lại rất quan tâm đến bạn bè và hay lo xa.

“Nanase-san mới chuyển đến mà có vẻ đang tận hưởng cuộc sống ở đây nhỉ.”

“Ừm, thật ra có vẻ cũng không hẳn đâu.”

“Ể? Thật á?

Theo những gì Minato thấy, dù ở quán cà phê hay quán ramen, Nanase trông đều rất vui vẻ.

“Cô ấy vui vẻ thật, nhưng vẫn còn khách sáo lắm. Chuyện đi Stapa hôm nay cũng thế, lúc mọi người đang bàn về Stapa, Uraha cứ làm vẻ mặt như muốn nói gì đó.”

“Thế là Hazuki đã khơi ra à. Quả là kỹ năng giao tiếp đỉnh cao.”

“Bạn bè với nhau, cứ nói ‘Dẫn tớ đi với’ là được rồi, nhưng có vẻ cô ấy thấy khó mở lời.”

“Nhắc mới nhớ, lúc vào Stapa hay Shiro cô ấy cũng ngập ngừng.”

“Cô ấy vẫn còn sợ hãi việc bước vào các cửa hàng lắm. Mà, chuyện cô ấy tự giễu mình là dân nhà quê chính hiệu cũng là thật, nên đành chịu thôi.”

“Chuyện đó chắc phải để thời gian giải quyết thôi... Tớ cũng muốn giải quyết cái vụ khó vào quán cà phê của mình.”

“Minato thì mau mà làm quen đi.”

Hazuki lườm Minato bằng ánh mắt nửa con mắt.

“Uraha chắc vẫn còn ngại ngùng chuyện gì đó. Hôm nay tớ đã ép cô ấy đi chơi, không biết cô ấy có vui không nữa.”

“Người bình thường thì ai chẳng ngại. Mới chuyển trường được một tuần mà.”

“Nếu là tớ thì tớ tự tin làm quen trong một nốt nhạc đấy?”

“Hazuki đâu phải người bình thường.”

“Tớ không muốn bị Minato nói thế!”

Có lẽ đúng là vậy.

Minato có rất nhiều cô bạn nữ dễ thương, và ngoại trừ Akane Sayuka và Azusa Kotone, chỉ cần Minato yêu cầu, những người còn lại đều sẵn sàng cho cậu làm tình thỏa thích.

Minato thừa hiểu tình trạng này không hề bình thường.

“Không không, đang nói Uraha cơ. Cứ thế này, chẳng phải cô ấy chuyển đến đây rồi mà cũng không làm được điều mình thích sao? Được rồi, phải lôi cô ấy đi nhiều hơn nữa.”

“N-Nương tay chút nhé?”

Minato cũng là người từng trải qua việc bị Hazuki lôi đi khắp nơi.

Dù là dân thành thị chính gốc, Minato cũng đã kiệt sức khi bị Hazuki kéo lê qua các khu phố sầm uất, nên cậu nghĩ việc này sẽ là gánh nặng lớn cho Nanase, người vẫn chưa quen với không khí thành phố.

“Tớ biết rồi mà. Hay lần tới rủ cô ấy đến nhà tớ chơi nhỉ.”

“Cũng hay đấy. Đối với Nanase-san, đến nhà Hazuki chắc sẽ đỡ áp lực hơn là đến quán cà phê.”

“Đúng không. Uraha, cái tính cách đậm chất dân đảo đó vui phết. Càng đào sâu chắc càng ra nhiều thứ hay ho nhỉ?”

“Đừng có trêu cô ấy quá đấy? Nanase-san trông cởi mở thế thôi, nhưng biết đâu lại nhạy cảm.”

“Minato cũng hay lo mấy chuyện vớ vẩn nhỉ. Nếu nói về cách đối xử với bạn bè, tớ rành hơn cậu đấy?”

“Ừ thì... cũng phải...”

Đặc biệt là với con gái, Hazuki biết cách ứng xử tốt hơn Minato rất nhiều.

Minato thừa hiểu cách cậu qua lại với các cô bạn nữ của mình quá ư là đặc biệt.

“Aa, Minato.”

“Ừm?”

Hazuki chỉ tay về phía cửa hàng tiện lợi đang hiện ra ở gần đó. Đó là Galaxy Mart, nơi Shirayuki đang làm thêm.

“Ghé qua Galama đi. Main bảo món pudding mới ra ngon lắm.”

“...Không phải cậu vừa nói là căng cả bụng à?”

Nanase chắc chắn không thể đọ lại cái dạ dày này của Hazuki.

Minato bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ cậu nên lén cảnh báo trước cho Nanase.