Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6664

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

VOL 5 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 4: Hội Bạn Nữ Có Vẻ Như Vẫn Có Thể Vun Đắp Tình Bạn Qua Mạng

Phải nói Nanase dường như đã là một tín đồ của game PC từ khi còn sống trên đảo.

Tuy nhiên, ngoại trừ cô nàng, những người dân khác trên đảo đều coi game PC chỉ là một sở thích lập dị.

Cùng lắm thì cũng chỉ có vài đứa trẻ chơi game trên các máy console cố định mà thôi.

“Thật ra, lúc Grallion mới được công bố, Nanase cũng chẳng kỳ vọng gì đâu!”

Nanase tuôn một tràng như súng máy.

“Cậu xem, thời buổi này game FPS nhiều không đếm xuể. Nhưng mấy game mới ra thì cũng toàn chạy theo mấy cái tên nổi tiếng, rốt cuộc chẳng thể nào bằng được những game tiên phong. Thấy UI hay cảm giác điều khiển quen quen, hóa ra là do nhân viên của game nổi tiếng kia chuyển việc hay ra làm riêng. Chung quy cũng chỉ là đồ xào lại thôi. Nanase đã nghĩ Grallion rồi cũng sớm tàn lụi. Vậy mà, đến khi chơi thử mới ‘wow’ đấy. Họ khắc phục hết khuyết điểm của các game cũ, lại còn có cảm giác điều khiển độc đáo, rất chắc tay, kiểu như, ‘Game của bọn này khác biệt hoàn toàn!’.”

“Ờ, ờm…”

Minato chỉ có thể gắng sức gật gù phụ họa.

“Với cả, khoản chống cheat nữa! Họ chống cheat rất triệt để, hễ có hack/cheat là xử lý ngay lập tức, đỉnh thật! Bất cứ game nào mà xuất hiện hack/cheat là khối người nản mà bỏ game! Nanase cũng muốn bỏ lắm! Bọn khốn gian lận, chết hết đi!”

“Ừ, ừ. Hack/cheat là không tốt.”

Minato không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo lắng nghe.

Một phần vì bị khí thế của cô áp đảo, nhưng phần lớn là vì cậu nghĩ để cô nói thỏa thích cũng là một sự dịu dàng.

Chắc hẳn Nanase đã phải kìm nén rất lâu rồi.

“Haa, Nanase nè, thật sự là đói khát được nói chuyện đó.”

“Tớ thì không có nhiều bạn bè chơi game lắm, nhưng xung quanh cũng có vài người, nên cũng có nói chuyện được chút ít.”

“Fuaa, thích thế. Nanase chẳng có ai để nói chuyện game cùng, nên toàn phải vừa chơi vừa độc thoại với cái màn hình! Nanase lảm nhảm nhiều đến mức cha mẹ còn nghi ngờ Nanase có bị bệnh gì không nữa!”

“C-Cậu nên cẩn thận thì hơn. Làm cha mẹ lo lắng là không tốt đâu.”

Xem ra nhà Nanase trên đảo cũng náo nhiệt ra phết.

Giống như nhà Nanase mà Minato đang ở đây, cũng ồn ào không kém.

Nanase và cậu ngồi cạnh nhau trên sofa, cô dùng “Sutotabu”, còn Minato mượn laptop, đăng nhập vào tài khoản của mình và cùng chơi Grallion.

Hai game thủ mà gặp nhau thì không có chuyện chỉ ngồi tán gẫu suông.

Hiện tại, cả hai đang chơi chế độ luyện tập gọi là “Practice”.

Chế độ chính của Grallion là “Rank Match”, nơi điểm số sẽ tăng giảm dựa trên thắng thua, và thứ hạng cũng thay đổi, nên lúc nào cũng phải là một trận đấu nghiêm túc.

Ít nhất thì cả Minato và Nanase đều không phải kiểu game thủ casual có thể vừa thảnh thơi tán gẫu vừa chơi Rank Match.

Mặt khác, với chế độ Practice, điểm số không quan trọng, đúng như tên gọi, họ có thể thoải mái vừa luyện tập vừa chơi.

“Aaaa, tuyệt vời…!”

“Tuyệt vời? Chuyện gì cơ?”

Nanase đột nhiên thốt lên một giọng đầy cảm xúc, khiến Minato nghiêng đầu thắc mắc.

“Vừa chơi game vừa nói chuyện được thế này là nhất. Nanase đã ao ước bấy lâu. Dân trên đảo của Nanase, chẳng ai biết đến cái tên Grallion cả.”

“Mà, kể cả ở trường mình, số người chơi Grallion chắc cũng không nhiều đâu.”

Grallion là một tựa game hoàn toàn mới, không phải phần tiếp theo của một series nào, nên rất khó để thu hút người chơi.

Dù số lượng game thủ PC là rất lớn, nhưng chắc chắn cũng có nhiều người chỉ chơi những tựa game nổi tiếng.

“Không ngờ lại có một người bạn game ở gần mình đến thế này. Thiệt tình, Tonami, phải chi cậu nhận ra Nanase sớm hơn.”

Lần này, Nanase phồng má lên.

“Cậu nói thế thì tớ cũng chịu. Cả hai chúng ta đều không nhận ra mà.”

“Ừm, cũng đúng… Nếu lúc đó không tình cờ nhìn thấy màn hình game của Tonami, có khi cả đời này cũng chẳng nhận ra. May mà Haa-chan dẫn Nanase đến nhà Tonami!”

“Phải cảm ơn Hazuki nhỉ. Nhưng mà, tớ hiểu cậu muốn nói chuyện về game, nhưng trên mạng thì thiếu gì chỗ để nói chứ?”

Ví dụ, Minato đang dùng một ứng dụng gọi thoại tên là “Distalk”, gọi tắt là “Dist”.

Game thủ thường có xu hướng vừa gọi điện cho bạn bè qua Dist vừa thưởng thức game.

“Đương nhiên, trên Dist thì nói bao nhiêu chả được… nhưng Nanase muốn ‘trực tiếp’ cơ, ‘trực tiếp’!”

“Tr-Trực tiếp?”

“Nanase muốn nói chuyện trực tiếp với người thật! Nhìn mặt nói chuyện với gọi qua Dist nó khác nhau một trời một vực!”

“Ừm, mà, tớ cũng hiểu là nó khác nhau thật.”

Minato cũng biết rất rõ cái cảm giác vui vẻ khi được nói chuyện game với bạn bè ở trường.

“Chết mất, nói chuyện otaku game vui quá, Nanase sắp khóc rồi…”

“Nè, khóc rồi kìa, khóc rồi kìa! Đừng có khóc nữa, nhìn đằng trước đi, đằng trước!”

“Tonami, thấy con gái khóc mà cậu phũ phàng thế!”

“Game thủ chỉ được khóc khi thắng thôi!”

“Ngay cả nước mắt cay đắng cũng không được phép à!?”

“Đương nhiên!”

Minato không phải là game thủ try-hard, nhưng cậu thuộc tuýp người luôn muốn giành chiến thắng.

“Nhưng mà, Grallion lúc mới ra mắt cũng bị phàn nàn nhiều mà. Nhớ không, cái vụ điểm mở khóa phụ kiện vũ khí cày chua loét ấy.”

“Nanase thì thấy thế là vừa rồi. Thời nay, vũ khí hay phụ kiện mở khóa nhanh quá, chẳng còn thấy quý giá nữa. Tốc độ hay sự thoải mái cũng quan trọng thật, nhưng Nanase nghĩ hardcore thêm chút nữa cũng tốt.”

“Làm thế thì người chơi ‘enjoy’ sẽ bỏ đi, game vắng hoe. Game không thu hút được người chơi mới là chết đấy.”

“Không không, chính vì không dễ dàng có được vũ khí mới nên người ta mới đắm chìm vào nó chứ. Cày xong hết rồi thì chán ngay. Mọi người lại quay về Legendis hay mấy game cũ thôi. Người dùng muốn nhiệt huyết hơn nữa— Aaa, vui quá! Nói chuyện với Tonami vui vãi!”

“Ơ, này này.”

Nanase vẫn cầm cái Sutotabu, cọ cọ người vào Minato.

Mùi hương ngọt ngào từ mái tóc cô thoảng đến, cảm giác mềm mại từ vai và cánh tay cũng truyền qua.

“Kiểu gì nhỉ, cậu đúng là game thủ hơn tớ tưởng đấy, Nanase-san.”

“Cũng không đến mức try-hard đâu. Nếu không vui thì Nanase bỏ chơi ngay, mà Nanase cũng nghiên cứu chưa đủ nữa.”

“Game FPS thời nay phải tìm hiểu thông số vũ khí, nhân vật, rồi phải biết cả meta mới thắng được. Trên mạng cũng có thông tin, nhưng thông tin thật giả lẫn lộn nhiều lắm.”

“Đúng đó, thông tin rác siêu nhiều! Dám lừa một người nhà quê trong sáng như Nanase, không thể tha thứ!”

“Tớ nghĩ thông tin trên mạng thì liên quan gì đến thành thị hay nhà quê đâu.”

“...Tonami đừng lừa Nanase nhé?”

Nanase bỗng rời mắt khỏi màn hình, nhìn Minato chằm chằm.

Đôi mắt long lanh sau cặp kính trông đẹp lạ thường, khiến Minato thoáng rung động.

“À, thì, tớ cũng có lúc bị thông tin rác dắt mũi mà.”

“Mấy vụ đó thì chịu thôi. Nanase sẽ cùng bị lừa với cậu.”

“Cảm ơn nhiều nhé…”

“Chia sẻ thông tin và bàn luận trực tiếp ngoài đời thế này cũng dễ hơn nhỉ. Tonami, Nanase muốn cậu ở bên cạnh Nanase mãi mãi.”

“M-Mãi mãi... À thì, tụi mình cứ chơi vui vẻ với nhau nhé.”

Minato biết Nanase nói không có ý gì, nhưng bị một cô gái nói “muốn ở bên cạnh” cũng khiến cậu không khỏi xao động.

“Aa, Tonami, một chút…”

“Hửm?”

Nanase vẫn dính sát vào người Minato, từ từ ghé sát mặt lại.

Khuôn mặt thanh tú của Nanase ở một khoảng cách gần đến kinh ngạc khiến Minato giật nảy mình.

“Anou, chuyện Nanase là một con otaku game như thế này… n-nếu được, cậu giữ bí mật giùm nhé. Với Haa-chan thì không sao, nhưng với mọi người trong lớp thì…”

“Tớ nghĩ dù mọi người có biết cậu là otaku cũng chẳng sao đâu. Tớ cũng bị lộ rõ mồn một mà có bị phân biệt đối xử gì đâu.”

Dù mức độ có khác nhau, nhưng số bạn cùng lớp chơi game chắc chắn còn nhiều hơn không.

“Ch-Chuyện đó Nanase biết, nhưng mà, cứ thấy sao sao ấy…”

“Vậy à. Thế thì, ở lớp hai ta bớt nói chuyện game lại. Khi nào chỉ có hai đứa, mình nói chuyện thỏa thích.”

“Wa, cảm ơn cậu! Thật may mắn vì Tonami học cùng lớp!”

“Cũng không cần phải vui mừng quá đáng thế đâu.”

Minato cười gượng.

Tuy nhiên, việc chỉ có mình cậu được thấy dáng vẻ vô tư thưởng thức game này của Nanase—nghĩ đến đây, cậu cũng không thấy tệ chút nào.

“Không quá đáng chút nào đâu. Với Nanase, người có thể nói chuyện game cùng là rất quý giá. Hơn nữa, nếu là Tonami thì cả chuyện kia nữa— Uwaa, C-có địch! Một mình Nanase không cân được! Qua đây mau!”

“À, ừ.”

Hình như cậu vừa bị ngắt lời khi Nanase đang nói điều gì đó quan trọng, nhưng Minato không có lựa chọn nào là bỏ mặc game trước mắt. Chắc Nanase cũng vậy.

“Etou, phải xem map đã. Mấy người chơi random kia di chuyển thế nào rồi?”

Random là những người chơi tham gia một mình mà không lập team.

Grallion là game 5 người một đội, nên ngoài Minato và Nanase, ba người còn lại là người chơi random.

Hiện tại, họ đang chơi luật “Three Flag”, chiếm ba cứ điểm A, B, C được bố trí trên bản đồ.

“Ồ, mọi người đang đi theo mình này.”

Minato kiểm tra bản đồ, thấy ba đồng đội (trừ Nanase) đang bám theo sau cậu.

“Tốt, bỏ rơi Nanase-san ở C. Mọi người, cùng tôi củng cố phòng ngự ở B.”

“Ểểể!”

Minato đưa ra một quyết định tàn nhẫn, dẫn theo ba người chơi random để thực hiện chiến thuật chắc chắn. Đôi khi, đây là một trò chơi đòi hỏi sự dũng cảm để bỏ rơi đồng đội.

“Uwaa, địch qua đây rồi! Chết Nanase, chết Nanase!”

“Không xong rồi, Nanase-san, ráng cầm cự đi! Cậu cầm cự được bao lâu thì bên này càng khỏe bấy nhiêu!”

“Bảo Nanase phải liều mạng vì bọn Tonami đã bỏ rơi mình á!? Eei, làm thì làm!”

Nanase hét lên như thể đã tuyệt vọng, có vẻ cô đang một mình cố gắng thu hút kẻ thù.

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Nanase cũng là một cái thú khi chơi trực tiếp ngoài đời thay vì online.

À không, không nên thấy thú vị mới phải.

“Tốt, tốt… Tốt rồi, hết giờ! Chúng ta thắng!”

“Phù… Nanase, tay Nanase đổ mồ hôi quá trời! Tưởng chết đến nơi rồi!”

“Ể, Nanase-san vẫn còn sống à. Không ngờ cậu cầm cự được lâu thế.”

Nanase, người đáng lẽ đã bị Minato bỏ rơi, dường như đã vừa thu hút địch vừa sống sót đến cuối cùng.

“Cái tội bỏ rơi Nanase lúc nãy, Nanase sẽ ghim thù cậu cả đời!”

“Chỉ là Practice thôi mà, cậu hận thù gì ghê thế. Nhưng Nanaura— à không, Nanase-san, cậu chơi lên tay hơn hồi nghỉ xuân đấy.”

“Ể, thật không? Hehehehe.”

Nanase, người vừa mới tức giận vì bị bỏ rơi, ngay lập tức giãn cơ mặt.

“Quả nhiên là cậu nhận ra hả? Dù bận chuyển nhà nhưng nếu dùng Sutotabu, Nanase có thể tranh thủ 30 phút rảnh rỗi để chơi một trận. Dù là cái máy hơi kén người dùng, nhưng may mà Nanase có nó.”

“Khỉ thật, thích thế. Cho tớ đi?”

“Không được! Nhưng mà Sutotabu tuyệt lắm đó. Có thể thoải mái luyện tập Practice. Cứ đà này, có khi rank của Nanase với Tonami sẽ cách xa nhau mất. Aa, cậu biết không? Nếu chênh lệch rank quá hai bậc là không chơi Rank Match cùng nhau được đâu. Aa~, nếu Nanase mạnh lên là không thể leo rank cùng cậu được rồi~?”

“Kuh, cà khịa à…! Nanase-san, không ngờ cậu cũng xấu tính phết!”

Ai mà biết được một Nanase luôn tươi cười rạng rỡ ở lớp, giờ lại có thể vừa cười nhếch mép vừa cà khịa người khác như thế này?

Có lẽ, ngay cả Hazuki cũng không biết.

Đây có lẽ là bộ mặt mà cô chỉ thể hiện trước mặt Minato, người có cùng sở thích và cùng chiến đấu với cô nàng.

“Yosh, Tonami, thêm vòng nữa nào. Tiếp theo chơi Rank luôn không? Chơi cạnh nhau thế này cũng không ảnh hưởng gì, vẫn chiến tốt!”

“Tớ cũng nghĩ vậy, tớ đã nghĩ chơi cạnh người khác sẽ hơi khác, nhưng cũng giống như mọi khi nhỉ. Thậm chí, vì có thể nhìn mặt nhau khi chơi nên còn dễ phối hợp hơn.”

“Đúng không. Aa, thế này có bị tính là cheat không nhỉ?”

“Không đâu, chắc cũng có trường hợp chơi cùng gia đình mà, nên không phải cheat hay gì đâu.”

Việc Nanase có ý thức cao về chơi fair play khiến Minato, với tư cách là một game thủ, có cảm tình với cô nàng.

Minato và Nanase vào Rank Match và bắt đầu trò chơi.

“Tonami, lần này Nanase nhường cậu ‘Naseria’ đấy.”

“Ể, được không?”

Grallion có hệ thống pick một nhân vật từ mười nhân vật có sẵn.

Và trong cùng một đội, không thể chọn nhân vật giống nhau.

Mỗi nhân vật có đặc tính riêng, được thiết lập để thực hiện các vai trò cần thiết trong chiến đấu như trinh sát, cận chiến, tầm trung, hoặc bắn tỉa.

Naseria là một nhân vật chuyên về chiến đấu tầm trung, một mỹ thiếu nữ tóc vàng dài mặc trang phục giống như quân phục.

Với thiết lập là một nữ binh sĩ, cô có khả năng chiến đấu cao, trái ngược với vẻ ngoài của mình.

Cô vừa dễ sử dụng cho người mới bắt đầu lẫn người chơi nâng cao, và trên hết, ngoại hình dễ thương và quyến rũ, nên đây là nhân vật được yêu thích nhất trong Grallion.

Minato có luyện tập nhiều nhân vật, nhưng Naseria là nhân vật cậu chọn nhiều nhất.

“Được chứ, Nanase vừa dùng Naseria rồi mà.”

“Vậy Nanase không khách sáo nhé.”

“Đổi lại, Tonami, lần này cũng nhờ cậu chỉ huy nhé.”

“Tớ không giỏi làm IGL (chỉ huy trong game) lắm đâu.”

“Không, cậu làm tốt mà, tốt mà. Giỏi hơn Nanase. Tonami nè, Nanase có cảm giác cậu rất quen với việc ‘đối phó’ với nhiều người cùng lúc!”

“V-Vậy à?”

Minato thầm giật nảy mình.

Dù gì thì, cậu cũng có khi "chiều" cả bốn cô bạn nữ cùng một lúc.

Được đựu ngực Hazuki, được Serina bún cua, được Iori cho mút ngực, được Shirayuki cho sờ mông—

Cũng có thể nói là cậu đang ra chỉ thị cho bốn cô gái cùng lúc.

Giờ có thêm Akane, và nếu tính cả Honami, cậu có thể làm tình với tối đa sáu người cùng lúc, 7some trong truyền thuyết.

Dù là “yêu cầu” chứ không phải "chỉ thị", nhưng đúng là cậu đã quen với tình huống này.

“Ồ, hạ được một tên. Tốt, tốt, tốt lắm, Tonami. Giờ làm gì tiếp?”

“Vòng ra sau chiếm B đi. Nếu thuận lợi, chúng ta có thể đánh úp. Aa, cẩn thận, ở góc rẽ đằng kia có thể có sniper camp sẵn đấy.”

“Roger, cảm ơn đã chỉ huy!”

Nanase có vẻ không giỏi trong việc suy nghĩ khi di chuyển, nhưng việc di chuyển theo đúng chỉ thị cũng không phải là điều ai cũng làm được.

Có vẻ như cô cũng cày game không kém gì Minato.

Đội của Minato và Nanase cẩn thận giao tranh với kẻ thù, chiếm cứ điểm và—

“Yosh, lại thắng nữa rồi!”

“Aa, ừm.”

Nanase một tay cầm Sutotabu, tay kia ôm chầm lấy Minato.

Minato đã quen với việc tiếp xúc với con gái, nhưng Nanase khác với Hazuki và những người khác, những người cho phép cậu sếch.

Dù biết cô chỉ đang vui mừng vì chiến thắng, nhưng bị cô vô tư ôm chầm lấy cũng khiến cậu tim đập thình thịch.

“Ahaha, cùng nhau tận hưởng chiến thắng cũng là đặc quyền khi chơi trực tiếp nhỉ! Ể, Tonami, trông cậu không vui lắm à?”

“K-Không, đương nhiên là tớ vui chứ.”

“Đúng không~”

Nanase càng ôm chặt Minato hơn.

Cảm giác mềm mại của lồng ngực truyền đến khiến Minato càng thêm bối rối.

“Haa, chiến thắng này oách thật! Đội địch vừa rồi hình như là đội đủ 5 người quen đấy!”

“Ừm, thắng được full party như vậy thì sướng thật.”

Full party, viết tắt là "fullpa", có nghĩa là tất cả các thành viên trong đội đều là người quen.

Họ phối hợp dễ dàng hơn và thường mạnh hơn các đội có người chơi random.

“Phù, nghỉ chút đi. Đấu Rank căng thẳng thần kinh mệt thật. Nhất là khi đối đầu với fullpa.”

Nanase cuối cùng cũng buông Minato ra, đặt Sutotabu lên bàn.

“Lần tới bọn mình cũng lập fullpa đi. Serina cũng chơi được đấy. Iori chắc dạy cũng chơi được. Cô ấy chuyên game retro nhưng cũng là game thủ.”

“Ồ, đội hình trong mơ! Thế còn Haa-chan và Shirayuki-chan thì sao?”

“Shirayuki chuyên game đối kháng, nhưng dạy chắc cũng chơi được… Nhưng Hazuki thì chịu rồi. Dạy con bé đó chắc cũng vui, nhưng tớ không muốn ép cô ấy làm điều nó không hợp.”

“Hàa, Tonami đúng là trân trọng Haa-chan thật nhỉ.”

“Tr-Trân trọng? Cậu nói thế nghe dễ gây hiểu lầm lắm… Mà, là bạn bè thì đương nhiên là quan trọng rồi.”

Tự mình nói ra, Minato thấy ngượng ngùng.

Bạn bè quan trọng là điều không cần phải nói, và Hazuki là một trong những người bạn đặc biệt quan trọng cũng là sự thật, nhưng thật khó để nói ra điều đó với vẻ mặt nghiêm túc.

“Quả nhiên~ Haa-chan là ‘oshi’ của Tonami nhỉ.”

“Hả? Bạn bè thì làm gì có ‘oshi’ hay không.”

Minato chợt nhận ra mình chưa thoát game, liền vội vàng di chuột.

“Ưmm… Nói luôn thôi nhỉ.”

Nanase liếc nhìn Minato đầy ẩn ý.

“Thật ra, Nanase đã nhận ra một chuyện…”

“Hả? Nanase-san nhận ra? Chuyện gì cơ?”

Minato từ nãy đến giờ không thể đoán được Nanase đang muốn nói điều gì.

Nanase dùng ngón tay gõ gõ vào màn hình Sutotabu đặt trên bàn.

“Nanase nè, vốn dĩ chơi game không giỏi lắm đâu.”

“Hửm?”

“Sutotabu có ‘chức năng ghi hình’ đấy. Bộ nhớ để ghi hình tận 1TB lận!”

“Nhiều thế? Đúng là hàng xịn có khác.”

Cái Sutotabu đó có giá tương đương một chiếc laptop, nhưng nó sở hữu những tính năng xứng đáng.

Dung lượng 1TB tương đương với ổ cứng chính của chiếc máy tính để bàn hiệu suất cao mà Minato vừa nhờ Serina lắp ráp cho hôm trước.

“Nanase hay xem lại các đoạn ghi hình để nghiên cứu cách chơi của mình. Khi xem lại được pha highlight thì sướng lắm, nhưng lỡ xem phải pha ngu ngốc thì chỉ muốn chết thôi.”

“Aa, tớ cũng muốn lắp cái card capture để ghi hình lắm.”

Thời nay, không chỉ các streamer mà nhiều người chơi cũng ghi hình lại quá trình chơi game, và hầu hết các máy chơi game console mới đều có chức năng ghi hình.

Minato cũng luôn muốn xem lại cách di chuyển của mình để nghiên cứu.

“Thế nên, lúc Nanase xem lại đoạn ghi hình trận đấu chơi cùng Tonami lần trước, Nanase đã nhận ra.”

“Hửm? Nhận ra gì?”

"Lần trước" ở đây có nghĩa là trước khi Minato và Nanase gặp nhau ngoài đời.

“Etou, là cái nào nhỉ… Đây rồi.”

Nanase lại cầm Sutotabu lên, thao tác gì đó rồi đưa cho Minato.

“Aa, đúng là có tớ thật này. Uwa, lúc này di chuyển vẫn còn non nớt quá.”

Trên màn hình là một trận đấu Grallion từ hồi Minato vẫn chưa hiểu rõ cách di chuyển.

Trong danh sách người chơi, có thể thấy hai cái tên Tonami và Nanaura.

“Hôm đó, hình như Tonami cũng chơi mấy tiếng đồng hồ rồi nên chắc đã mệt lử. Chắc vì thế nên cậu mới mất cảnh giác đúng không.”

“Mất cảnh giác?”

“Aa, sắp đến rồi đó. Nghe cho kỹ nhé.”

“Nghe?”

Minato tăng âm lượng của Sutotabu và ghé tai lại gần. Và rồi—

‘Này, đừng có cắm mặt vào game nữa! Xem này, xem này, bộ đồ hầu gái cậu thích đây! Tớ đã làm cho cái váy ngắn này nó còn ngắn hơn nữa, nên dễ bị lộ hàng lắm đó!’

“…………”

Minato đứng hình khi nghe thấy giọng nói phát ra từ Sutotabu.

Cậu thường đeo tai nghe có dây kèm mic khi chơi game, và dĩ nhiên nó cũng thu cả âm thanh xung quanh.

“C-Cái này…”

“Lúc đầu Nanase cũng không nghĩ gì. Nanase cứ tưởng là cậu vừa chơi game vừa bật anime bên cạnh hay gì đó. Nanase không nghĩ là có cô gái nào ngoài đời thật lại chịu làm mấy dịch vụ này.”

“…………”

Quả thực, nó nghe giống như lời thoại trong một bộ anime romcom phi thực tế, nhưng—

Bây giờ thì Nanase đã biết đó là giọng của ai.

“Là Haa-chan, đúng không. Ngay khi Nanase nhận ra Minato là Tonami, Nanase đã biết ngay.”

“N-Nanase-san, đây là!”

“Nè, Haa-chan có chơi cosplay hả!?”

“Ể, đó mới là trọng tâm à!?”

Nanase chồm người về phía Minato—cậu ngạc nhiên trước những lời thốt ra từ miệng cô nàng.

“Thì, cosplay của Haa-chan đó? Cái cô gái xinh đẹp, gyaru, ngực khủng đó... cosplay hầu gái miniskirt! Có tồn tại loài người nào trong vũ trụ này không muốn xem cái đó không!?”

“Vũ trụ!?”

Câu chuyện đã đi quá xa rồi.

“Đồ hầu gái miniskirt của Haa-chan… lộ hàng… Thôi chết, mới tưởng tượng thôi đã chảy máu mũi rồi! Nanase Uraha, tử vong vì mất máu quá nhiều! Thủ phạm là Hazuki Aoi!”

“Oan cho cô ấy quá rồi đấy!”

Chắc Hazuki cũng không thể ngờ được cú lộ hàng trong bộ đồ hầu gái miniskirt của mình lại có sức sát thương đến mức đó.

“K-Không, bộ hầu gái miniskirt của Hazuki thì cả lớp đều thấy rồi mà. Chắc Nanase không biết, nhưng lễ hội văn hóa năm ngoái, lớp tớ đã làm quán cà phê hầu gái. Có cả hầu gái váy dài và hầu gái váy ngắn—”

“Chuyện đó tớ nghe Haa-chan kể rồi. Nhưng tại sao Haa-chan lại mặc đồ hầu gái trong phòng của Tonami? Hơn nữa, cái váy ngắn đến mức lộ hàng như thế, chắc chắn là không thể mặc ở lễ hội văn hóa được nhỉ? Điều đó có nghĩa là… Haa-chan đã cá nhân mặc cosplay đồ hầu gái miniskirt trước mặt Tonami! Bùm!”

“‘Bùm’ là sao chứ!?”

Nanase giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Minato.

“C-Chuyện đó… chỉ là tình cờ hôm đó Hazuki đến nhà tớ chơi thôi. Là bạn bè thì đến nhà nhau chơi cũng đâu có gì lạ—”

“Chắc không cần phải nói, nhưng mà, dữ liệu ghi hình này có cả thời gian ghi nữa đấy nhé? Gần 3 giờ sáng, là lúc Haa-chan xuất hiện.”

Một cô bạn nữ bình thường, mặc đồ hầu gái miniskirt xuất hiện ở nhà một cậu con trai, quyến rũ bằng lộ hàng, và quan trọng hơn, lúc đó là 3 giờ sáng—

Liệu còn tình huống nào đáng ngờ hơn thế này nữa không?

“Tonami và Haa-chan, hai người có mối quan hệ mờ ám đúng không? Đến mức chịu phô diễn cả đồ cosplay khiêu gợi như thế.”

“C-Chuyện đó…”

“Chơi ăn gian! Nanase cũng muốn xem cosplay khiêu gợi của Haa-chan! Nếu được xem, chắc chắn Nanase sẽ phun máu từ mọi lỗ trên cơ thể mà chết! Thủ phạm là Hazuki Aoi và Minato Toshiya, đồng phạm!”

“Tớ cũng thành nghi phạm luôn à!?”

Bỏ qua câu chuyện nhảm nhí đó—

Có vẻ như cậu không còn cách nào khác ngoài việc nói thật cho Nanase.

✦✧

“Th-Thì ra là vậy. Tonami không chỉ ở cùng chung cư với Haa-chan, mà còn có mối quan hệ thân thiết đến mức được xem cosplay riêng tư nữa à…!”

“Ừ, ừm.”

Nanase đã biết chuyện Minato và Hazuki ở cùng chung cư.

Vì cô đã biết đến mức đó, nên câu chuyện cũng dễ dàng hơn.

Tất nhiên, cậu đã giấu nhẹm chuyện mình được làm tình họ—

Cậu giải thích rằng mình không chỉ được xem đồ hầu gái mà còn cả trang phục Santa, trang phục Vu nữ, và cả thời trang Jirai.

Cậu cũng đã xin phép Hazuki qua LINE.

Hazuki phản ứng khá hời hợt: “Nếu là Uraha thì có vấn đề gì đâu.”

Việc Hazuki thản nhiên dẫn Nanase đến nhà Minato, cộng thêm chuyện này, có vẻ như bí mật giữa những người bạn đang trở nên dễ bị lộ hơn. Cậu cần phải cẩn thận hơn.

“Thích thế…”

“Thích thế? Nanase-san, cậu nói gì vậy?”

“Nè, Tonami. Cũng không hẳn là tiếp nối câu chuyện cosplay, nhưng mà, chỉ một chuyện thôi…”

“Hửm?”

“Nanase sợ không dám hỏi, nhưng—cậu biết chuyện của Nanaura đúng không?”

“…………”

Minato khẽ gật đầu.

Nanase Uraha, chính là game thủ Grallion “Nanaura”.

Việc xác nhận điều đó có nghĩa là cậu đã biết đến một bộ mặt khác của Nanase Uraha.

Minato đã giả vờ không nhận ra, vờ như đang mải mê với Grallion, nhưng cậu không thể giả vờ mãi được.

Vì chính Nanase cũng biết rằng Minato đã biết về bộ mặt khác của Nanaura.

“Nhưng, Nanase không biết mình có nên chủ động nói ra chuyện đó hay không… Nanase đã hơi phân vân.”

“Cậu không cần phải bận tâm đâu. Hay đúng hơn, Nanase mới là người khó nói ra.”

Nói đến đó, Nanase khoanh tay lại và rên rỉ một tiếng “Ưư~n”.

“Nhưng mà, phải rồi. X-Xấu hổ lắm… nhưng Nanase muốn Tonami xem!”

“X-Xem… cái đó á?”

“Đ-Đúng vậy! Cho cậu xem! Thật ra… Nanase cũng hơi muốn cho cậu xem!”

“Vậy à…”

“Xin lỗi, Nanase nói dối đấy! Không phải ‘hơi hơi’ muốn, mà là CỰC KỲ muốn cậu xem!”

“Đ-Đến mức đó á!?”

“Đến mức đó đấy! Chờ Nanase một chút, Tonami!”

Nanase bật dậy khỏi ghế sofa.

Chiếc váy quá ngắn khẽ đung đưa, để lộ chiếc quần lót màu trắng, nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra điều đó.

Nanase có vẻ đang vô cùng phấn khích.

Thậm chí còn có vẻ vui hơn cả lúc nói chuyện otaku game.

“Nanase về phòng đây. Sẽ mất chút thời gian, nên cậu cứ chơi Grallion đi!”

“À, ừ.”

Nanase lao ra khỏi phòng khách—

Nhưng rồi quay lại ngay lập tức.

“Cậu tuyệt đối không được nhìn trộm phòng của Nanase đâu đấy…”

“Gì mà y như ‘Cò Hạc trả ơn’ thế…”

“Tóm lại, ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, Tonami!”

Nanase nói vậy, rồi lần này mới thật sự rời khỏi phòng khách, tiếng cửa phòng nào đó đóng lại vang lên.

Nanase đã trở về phòng riêng của mình, và dường như sẽ làm gì đó ở đó.

Minato cũng đoán được phần nào cô định làm gì.

Điều mà cậu đã từng định nói với Serina khi nói về những người bạn chơi Grallion—

Có một câu chuyện mà bất cứ người chơi Grallion nào, đặc biệt là những người chơi hardcore, đều biết.

Nữ sinh cao trung đến từ hòn đảo, Nanase Uraha. Game thủ Grallion, Nanaura. Và, cô còn có một bộ mặt thứ ba.

Người biết tất cả những bộ mặt đó, hiện tại, có lẽ chỉ có một mình Minato.

Minato vừa chơi Practice của Grallion một cách lơ đãng vừa chờ đợi khoảng ba mươi phút—

✦✧

“C-Chờ lâu nhé! Qua đây đi, Tonami!”

“À, ừ.”

Minato đáp lại tiếng gọi lớn từ phía bên kia phòng khách, đứng dậy khỏi sofa và bước đi.

Giữa hành lang, có một cánh cửa hé mở, bàn tay của Nanase thò ra từ đó, vẫy vẫy.

Minato tiến lại theo lời mời, gõ cửa tượng trưng rồi mở cửa.

“Xin phép… làm phiền?”

“Nào, hãy cùng nhau xông pha, nhanh hơn cả đạn bay!”

“…………!”

Minato bước vào phòng và bất giác lùi lại một bước.

“Đ-Đó là… Nanase-san…!”

“Đ-Đừng gọi Nanase là Nanase-san! Nanase đã cất công nhập vai ngầu thế này mà!”

“Ể? Etou… Uraha?”

“K-Không phải! Nhìn là biết mà!”

Đúng vậy, nhìn là biết.

Minato nhận ra mình vừa nói một điều ngu ngốc.

“Không, tớ bất ngờ quá… nói đúng hơn là, tớ đang sốc thật sự…”

Người đứng trong phòng, là Nanase Uraha, nhưng cũng không phải là Nanase Uraha.

“N-Naseria…!”

Nanase Uraha đang trong trang phục cosplay của Naseria.

Tên người chơi Grallion, Nanaura—cô vừa là game thủ, vừa là một cosplayer.

Đó là một câu chuyện nổi tiếng trong cộng đồng người chơi Grallion.

“Nào, hãy cùng nhau xông pha, nhanh hơn cả đạn bay!”

0f5eabed-dce6-4f2a-ae17-316ffc28a9ed.jpg

“Không cần lặp lại lần thứ hai đâu.”

Đến giờ cậu mới nhận ra, nhưng giọng của Nanase Uraha rất giống với nhân vật nổi tiếng “Naseria” trong Grallion.

“Bình thường, giọng cậu có giống diễn viên lồng tiếng của Naseria đâu…”

“Ể, giọng cũng giống à? Cái đó thì Nanase không biết! À không, ‘Tôi không biết đấy chứ’.”

“Ặc, não tớ loạn hết rồi…!”

Minato bất giác ôm đầu.

Cậu xác nhận lại một lần nữa.

Người đứng trước mặt cậu, không phải là Nanase Uraha—

Mà chính là nhân vật nổi tiếng của Grallion, “Naseria”.

Mái tóc vàng dài đội chiếc mũ nồi, áo khoác màu xanh navy cùng chiếc váy ngắn bó sát màu đen.

Cứ như thể nhân vật vừa bước ra từ màn hình game vậy—

“Chết rồi, có khi nào mình chơi game nhiều quá nên không phân biệt được thực tế nữa không? Phải đi khám bác sĩ thôi?”

“Thôi thôi! Quay về thực tại một chút, Nanase là Nanase Uraha đây! Nữ sinh chuyển trường từ hòn đảo đây!”

“…Ừm, não tớ đỡ loạn hơn một chút rồi.”

Minato trấn tĩnh lại, nhìn vào dáng vẻ của Naseria, chứ không phải Nanase.

Không, nhìn kỹ lại, não cậu lại sắp loạn nữa rồi.

“Mái tóc đó, là tóc giả đúng không?”

“Đương nhiên rồi. Tóc ngắn mà làm thành tóc dài thì khó lắm.”

“Cậu có thể nói chuyện bằng giọng Naseria trong mọi tình huống à?”

Giọng nói và cả ngữ điệu gần như y hệt Naseria, khiến Minato càng thêm bối rối.

“C-Cosplay mà cũng giống được đến mức này à?”

“Cosplay của tôi là đặc biệt mà!”

Nanase bắt chéo hai tay trước ngực, làm động tác nâng ngực.

Đây là một trong những tư thế của Naseria trong game.

“Thật á… Tớ biết Nanaura là cosplayer, nhưng không ngờ đến mức này…”

“Ư, Tonami, cậu đừng nhìn chằm chằm thế, Nanase ngại…”

Nanase thả lỏng tư thế, rồi ngồi bệt xuống sàn.

Naseria là một nhân vật mỹ thiếu nữ lạnh lùng, nhưng khuôn mặt đỏ ửng và tư thế ngồi bệt này lại hợp một cách kỳ lạ.

“Tớ chỉ thấy Nanaura qua ảnh trên mạng thôi… Ngoài đời thật, đỉnh đến mức này cơ à.”

Trên SNS của Nanaura có đăng tải rất nhiều ảnh cosplay Naseria.

“Cậu nổi lên nhờ tấm ảnh ở ‘hòn đảo’ đó nhỉ.”

“Iya, cái vụ đó đúng là Nanase cũng không ngờ tới.”

Vào một ngày nọ, khi Grallion đang dần trở nên nổi tiếng—

Một bức ảnh mà Nanaura đăng lên SNS đã gây chấn động không chỉ trong cộng đồng người chơi Grallion mà còn cả một phần cộng đồng mạng.

Nanaura—Naseria, với mái tóc vàng dài tung bay, ôm một khẩu súng lớn, tạo dáng y hệt trong game, trên nền là bãi cát trắng xinh đẹp.

Phong cảnh của hòn đảo lại giống đến lạ lùng với bản đồ nổi tiếng “Island” trong Grallion, khiến bức ảnh đó trở nên vô cùng ấn tượng.

“Thật ra bức ảnh đó, Nanase tự chụp một mình đấy. Cố định điện thoại lên tripod, rồi chụp mấy chục tấm liền. Tấm nào trông giống Naseria nhất thì Nanase đăng lên SNS, thế là gây bão. Chính Nanase cũng bất ngờ.”

“Tớ cũng thấy ảnh đó và lưu về ngay lập tức.”

“Ugyaa, ngại quá, ngại quá!”

Nanase đỏ mặt, xua tay lia lịa.

Nanaura ngay lập tức trở nên nổi tiếng nhờ bức ảnh đó, và không còn là một người chơi bình thường nữa.

Grallion vẫn còn mới, số lượng người cosplay chưa nhiều, nên bộ cosplay của Nanaura rất được người chơi yêu thích.

“Nhân tiện, hồi Tonami còn chơi chung đội với Nanase, cậu không hề đả động gì đến chuyện cosplay nhỉ.”

“Iya, tớ không biết có nên nói hay không. Cả ‘HAL’ và ‘Fuyyu’ chơi cùng lúc đó, khi Nanaura ra ngoài đi vệ sinh, họ cũng thì thầm kiểu, ‘Đó là cosplayer Nanaura-san đúng không?’, ‘Hơi bị gợi cảm nhỉ…’, trông họ cũng khó xử lắm.”

“C-Cái gì! Hóa ra trong lúc Nanase không biết, Nanase bị mọi người đối xử như cục nợ à!”

“Không phải cục nợ. Mà kiểu, giống như gặp người nổi tiếng thì không nên làm ồn, kiểu giữ phép lịch sự ấy.”

“Nanase có phải người nổi tiếng đâu? Mọi người cứ trêu chọc thoải mái Nanase cũng không phiền đâu.”

Nanase nói với vẻ mặt khó hiểu.

“Mà cơ bản, Nanase đã bao giờ thấy người nổi tiếng đâu! Cái đảo nhà Nanase, vừa quê vừa ít người, đáng lẽ là chỗ lý tưởng để quay phim mà chả có đoàn phim hay drama nào đến! Bọn làm drama mắt mũi để đâu vậy!?”

“Cậu có ý kiến với đoàn làm phim thì tớ cũng chịu.”

“Nhân tiện, nếu có quay drama Grallion, chỗ đó cũng là địa điểm lý tưởng đấy.”

“Cảnh đó đúng là giống hệt bản đồ Island… Khi tớ nhận ra Nanase-san có thể là Nanaura, tớ đã thử tìm kiếm hòn đảo quê hương của cậu, và tớ đã sốc vì nó quá giống.”

Hòn đảo của Nanase mang một không khí nhiệt đới không giống ở Nhật Bản, đó cũng là một yếu tố lớn giúp Nanaura trở nên nổi tiếng.

“Ra là Tonami dựa vào đó để xác nhận danh tính của Nanase à. Có khi nào Nanase bị lộ thông tin cá nhân không nhỉ?”

“Chắc là không sao đâu. Lúc Nanase-san cosplay, trông cậu khác hẳn mà.”

“Ừm, cũng đúng. Nhưng mà không ngờ lại khiến các đồng đội phải giữ kẽ như vậy. Nanase có nên xin lỗi các friend không nhỉ…?”

“Chắc không cần đâu? Mọi người tự quyết định giữ kẽ thôi mà, giờ cậu xin lỗi chắc họ lại khó xử hơn đấy.”

“R-Ra là vậy.”

Nanase gật gù.

“Vậy nên, Tonami này.”

“Ể?”

“Nãy giờ rồi, cho Nanase xin cái nhận xét về bộ đồ này đi. Nhận xét chi tiết PLZ (please)!”

Nanase ngẩng phắt mặt lên, nhìn cậu với ánh mắt như van nài.

Đúng thật, cosplayer Nanaura nổi tiếng đang trình diễn cosplay ngoài đời thật cho cậu xem, nếu không đưa ra một lời nhận xét tử tế thì quả là thất lễ.

“Iya, phải nói là, tuyệt đỉnh. Tớ xem ảnh nhiều rồi, nhưng không ngờ nó giống đến mức này. Thiết kế nhân vật của Grallion khá là phi thực tế, vậy mà cậu vẫn tái hiện được.”

“Quaoo…!”

Nanase thốt lên một tiếng đầy cảm động, rồi bật dậy.

“Đ-Được khen thế ngại quá— Ngại ghê nhỉ, Boy!”

“Đừng có quay về chế độ Naseria đột ngột thế. Loạn não thật đấy.”

Nanase không chỉ có ngoại hình giống Naseria, mà khả năng diễn xuất của cô cũng rất cao.

“Nếu Grallion được chuyển thể thành drama, có khi nên quay ở hòn đảo của cậu, và để Nanaura đóng vai Naseria luôn là vừa.”

“Ể, có khi nào Nanase nhận được lời mời thật không? Ra mắt Hollywood, đi trên thảm đỏ luôn chăng!”

“Cậu dễ đắc ý quá đấy, Nanase-san…”

“Ừm, Nanase dễ đắc ý lắm! Nanase sống chỉ nhờ vào sự bốc đồng thôi!”

“Giờ tớ đã hiểu vì sao cậu hợp cạ với Hazuki rồi đấy.”

Nhỏ bạn thân nhất của Minato cũng sống bằng sự bốc đồng và cảm hứng.

Có lẽ vì thế nên cô ấy mới có thể tận hưởng những trò chơi quái đản của Minato.

“Mà, danh tính thật thì cũng chỉ là một con nhỏ đeo kính mọt sách tóc vàng không hợp tí nào… Haha!”

“Vừa mới đó lại đột ngột quay về con người thật à. Bận rộn thật đấy.”

“Cosplayer là những người luôn phải chiến đấu với danh tính thật của mình. So sánh ảnh cosplay với ảnh mặt mộc là chỉ muốn chết thôi!”

“C-Cũng không đến mức đó… Nanase-san, mặt mộc của cậu cũng dễ thương mà.”

“Hể…?”

Nanase ngơ ngác.

“À, không. Bọn con trai trong lớp cũng bàn tán nhiều đấy. Kiểu, có học sinh chuyển trường dễ thương đến, lớp chúng ta bị bọn con trai lớp khác ghen tị lắm.”

“L-Làm gì có chuyện đó! Nanase chỉ là debut khi chuyển trường thôi, chứ không trang điểm, không cosplay thì chỉ là một con nhỏ mọt sách đeo kính thôi!”

Nanase ngượng ngùng vặn vẹo, mặt đỏ bừng.

Có vẻ như cô không quen được khen ngợi vẻ đẹp tự nhiên của mình.

Minato không hề nói khách sáo, Nanase là một mỹ thiếu nữ, đó là sự thật không thể chối cãi.

“Nhưng mà, bây giờ Nanase là Naseria! Aa, xem này, thế này thì sao?”

“Uồ!”

Nanase lấy một vật từ gầm giường ra.

“Súng trường à…!”

“Phát hiện kẻ thù! Tiêu diệt!”

Nanase hét lên lời thoại trong game, giương khẩu súng trường lên.

Minato thích chơi game bắn súng, nhưng không rành về quân sự.

Khẩu súng mà Naseria của Grallion sử dụng dường như được mô phỏng theo khẩu FA-MAS, một loại súng trường được quân đội Pháp sử dụng.

“Khẩu súng trường này, đắt vãi linh hồn… hàng cũ cũng mất toi hai vạn yên rồi…”

“Đắt thế á!”

Minato không có hứng thú với súng airsoft, nhưng cũng phải ngạc nhiên trước cái giá đó.

“Nhưng mà, cosplay thì đạo cụ cũng quan trọng! Nanase muốn sửa khẩu súng này lại cho giống hệt vũ khí trong game! Nghe nói là phải dùng tấm nhựa rồi cả bột bả nữa!”

“Đây là thế giới của nghệ nhân rồi còn gì nữa…”

Không rõ là do vấn đề bản quyền hay để tạo cảm giác tương lai, nhưng vũ khí trong Grallion dù dựa trên súng thật nhưng có nhiều chi tiết khác biệt.

“Aa, mải nhìn tổng thể mà quên nói, chất lượng trang phục đỉnh thật. Tớ cứ nghĩ đồ cosplay nó mỏng và ọp ẹp lắm…”

“Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à, Tonami! Nanase cứ lo cậu lơ đi luôn thì biết làm sao!”

Nanase rạng rỡ hẳn lên.

Xem ra, Nanase rất muốn được chú ý đến cả bộ trang phục.

“À, bộ đồ hầu gái mà Haa-chan mặc thì sao?”

“Sao là sao… Bộ cổ điển thì trông như hàng thật. Còn bộ miniskirt thì có vẻ rẻ tiền. Hay là đồ cosplay rẻ tiền là tà đạo?”

“Không đâu, tận hưởng một cách thoải mái cũng quan trọng mà, nên rẻ tiền cũng không sao cả!”

“Ra là vậy…”

Thời nay, trang phục cosplay được bán ở cả những cửa hàng bán lẻ lớn như Donki.

Những bộ trang phục vu nữ hay y tá, chắc chắn chất liệu vải hoàn toàn khác biệt so với “hàng thật”.

“Nhưng mà, trang phục của Nanase là hàng xịn đấy. Nè, sờ thử đi, sờ thử đi.”

“Cậu nói xịn thì tớ cũng không biết trang phục Naseria thật nó thế nào… Á, xịn thật!?”

Minato làm theo lời Nanase, cầm lấy tay áo của bộ trang phục và kinh ngạc.

Chất liệu vải chắc chắn hơn cậu tưởng, gần giống với cảm giác mà cậu tưởng tượng khi nhìn trong game.

Trang phục của Nanase không chỉ giống về ngoại hình, mà dường như còn được làm ra sau khi đã tính toán cả về chất liệu.

“Naseria là nữ binh sĩ trong quân đội mà! Áo khoác có thiết lập là chống đạn, có thể đỡ được cả đạn súng trường, nên Nanase đã chọn chất liệu dày và cứng cáp! Váy ngắn thì trông bó sát và có vẻ chật chội, nhưng Naseria chạy rất nhanh, nên Nanase đã chọn chất liệu mềm mại và dễ cử động! Nanase đã tham khảo hình ảnh trong game, dĩ nhiên rồi, cả những bản storyboard phát triển ban đầu trong artbook chính thức, rồi cả key visual nữa, để chọn ra loại vải có chất liệu gần giống nhất!”

“Q-Quá đỉnh. Trang phục cosplay mà cũng phải làm công phu đến mức đó à.”

Nanase hễ nói về game và trang phục là lại nói nhanh như bắn.

Đúng là đặc điểm của otaku. Minato cũng thấy quen quen.

“Aa, Nanase nói nhiều quá. Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà, áo khoác và váy là đỉnh nhất đấy!”

“Đúng là đỉnh thật. Váy cũng vậy, cảm giác trơn láng này trông như thật. Áo khoác cũng… Ồ, lúc chạy thì cái phần này nó bị tốc lên này. Chất liệu này thì có vẻ cũng tốc lên y như vậy.”

“Ồ, Tonami, cậu hiểu được chỗ đó, Nanase vui quá!”

“Hể, bên dưới áo khoác thì trong game không thấy rõ, nhưng mà ra là thế này à. Thỉnh thoảng lúc cúi xuống, vòng một được nhấn mạnh—”

“Anou, Tonami? Cậu vui thì Nanase cũng vui, nhưng mà…”

“Hửm?”

“Hình như… cậu đang sờ chỗ nào hơi lạ thì phải?”

“Ể? Aa, xin lỗi!”

Minato mải mê sờ trang phục quá nên đã vô tình nắm lấy ngực của Nanase.

Cảm giác đầy đặn hơn cậu tưởng truyền đến tay.

Minato vội vàng rụt tay khỏi ngực cô nàng.

“K-Không, không sao. Mà, cậu thấy thế nào?”

“Ể? Thấy thế nào là…”

“Dữ liệu chính thức của Naseria là F-cup. Thật ra, Nanase cũng là F… Nanase nghĩ là độ lớn chắc cũng tương đương, cậu thấy sao!?”

“C-Cậu hỏi tớ thấy sao… chắc là cỡ Iori.”

“Hể? Hội trưởng hội học sinh á? Hahaha, cô ấy thì làm gì có ngực bự thế. Nanase thấy cô ấy mảnh mai, kiểu giống hoàng tử thì hợp hơn.”

“Ừ, ừm, đúng nhỉ.”

Iori vẫn đang dùng áo nịt ngực để che đi bộ ngực F-cup của mình, nên việc Nanase không nhận ra hội trưởng là một mỹ nữ ngực bự cũng là điều đương nhiên.

Minato cũng thấy hơi lãng phí, nhưng cậu cũng muốn giữ bộ ngực lớn đó làm của riêng mình, nên không xen vào.

“Nh-Nhưng mà Nanase-san cũng F-cup à. Tớ không nhận ra đấy.”

“Đương nhiên rồi. Nếu Tonami mà biết Nanase F-cup thì Nanase cũng sốc lắm. Nanase còn chưa nói cho Haa-chan biết nữa là.”

“Chuyện đó… cũng đúng.”

Cậu suýt quên mất, Nanase chỉ vừa mới chuyển trường.

Dù Nanase có tính cách thoải mái đến đâu, cô cũng không đi rêu rao với bạn bè rằng “Nanase F-cup đấy!” được.

“Thật tình, ngực bự chỉ thấy vướng víu phiền phức, Nanase đã muốn xé nó đi mấy lần rồi, nhưng mà khi cosplay thì nó lại hữu dụng. Nanase có thể tái hiện được bộ ngực của Naseria mà không cần độn!”

“Tớ nghĩ ngoài cosplay ra nó còn nhiều công dụng khác mà…”

“Ví dụ như?”

“Thì, để xoa bóp hay kẹp— à không!”

Cậu lỡ miệng, cứ như đang nói chuyện với Hazuki và những người khác.

“Hửm? Bóp bóp kép kẹp? Là sao cơ?”

“Đừng bận tâm. M-Mà, cũng có nhiều nhân vật ngực bự mà. Trong Grallion thì có Hardie chẳng hạn.”

“Hardie hình như là G-cup. Con gái G-cup thì hiếm thật. Chắc ít người cosplay Hardie mà giữ nguyên được.”

“…………”

Minato biết rất rõ một cô gái G-cup.

Nanase chắc chắn cũng biết cô gái đó, nhưng có lẽ không biết đến cup size.

“Ể, sao thế? Hay là Tonami biết ai G-cup à? Nanase thật ra đang muốn tìm ai đó cosplay Hardie để ‘awase’ chung.”

“A-Ai biết? Tớ không rành về kích cỡ ngực của con gái lắm. ‘Awase’ là sao?”

“Vậy à, tiếc thế. Awase đơn giản là hai hay nhiều người cùng cosplay nhân vật trong cùng một tác phẩm rồi chụp ảnh chung. Mà cosplay Grallion vẫn còn ít quá nên hơi khó.”

“Ra là vậy.”

Hazuki hoàn toàn không biết gì về Grallion, nên chắc cô ấy sẽ không cosplay.

“Trên mạng cũng ít cosplay Grallion thật. Tớ hay tìm kiếm ‘Grallion’ trên SNS, mà gần như không thấy ảnh cosplay nào. Toàn ra ảnh của Nanaura.”

“C-Cái đó, Nanase ngại ghê. Mà, chắc là sắp tới Tuần lễ Vàng hoặc hè là sẽ nhiều lên thôi.”

“Aa, đúng là sắp có sự kiện nhỉ. Nếu dân số Grallion tăng lên, dù là từ cosplay, tớ cũng vui lắm.”

“Đúng đó! Nói gì thì nói, số lượng người chơi vẫn không thắng được mấy game nổi tiếng như Legendis hay CS64. Nanase muốn game cố gắng hơn nữa!”

“Biết đâu cosplay của Nanaura thu hút được sự chú ý thì người chơi sẽ tăng lên.”

“M-Một mình Nanase thì chắc không đủ. Phải cần thêm nhiều cosplayer khác cùng cosplay Grallion nữa.”

“Nanase-san, cosplay Grallion khó lắm à? Nãy giờ mới hỏi, bộ trang phục này cậu lấy ở đâu thế?”

Minato cũng nhận ra bộ trang phục cosplay mà Nanase đang mặc có chất lượng rất cao.

Khẩu súng trường đã là hai vạn yên, bộ trang phục Naseria này có khi còn đắt hơn cũng không chừng.

“Cậu mua ở cửa hàng chuyên đồ otaku nào à? Hay là hàng đặt may?”

Minato không rành về cosplay nên cũng không đoán được trang phục được bán ở đâu.

“Nghe rồi đừng sốc nhé! Bộ đồ Naseria này, là do chính tay Nanase Uraha làm đấy!”

“Thật á!?”

“Cosplay của Nanase, là bắt đầu từ công đoạn may vá trang phục! Nanase dồn hết tình yêu vào đường kim mũi chỉ, và khoác lên mình tình yêu đó để thể hiện tình yêu với nhân vật!”

“Nhiều tình yêu thế!?”

Minato cũng nghĩ đây không phải là hàng bán ngoài tiệm, nhưng không ngờ lại là đồ tự làm.

Cậu có lẽ đã đánh giá thấp niềm đam mê mà Nanase Uraha dành cho cosplay.

“Nhưng mà, tình yêu đó cũng chỉ có thể thể hiện qua mạng là chính… Hôm nay, được cho Tonami xem trực tiếp thế này, Nanase vui lắm. Nè, Tonami.”

Nanase dang rộng hai tay trước mặt Minato, để cậu có thể nhìn rõ bộ trang phục.

“Nanase muốn cậu xem nhiều hơn nữa. Tình yêu của Nanase, của Nanaura. Nanase muốn Tonami, người bạn game ngoài đời thực đầu tiên của Nanase, chiêm ngưỡng nó.”

“À, ừm. Tớ cũng muốn xem nhiều hơn. Cosplay của Nanase, tớ có thể ngắm mãi không chán.”

Minato lại một lần nữa bị áp đảo bởi dáng vẻ cosplay của Nanase, cố gắng đáp lại.

Nanase cũng vui vẻ mỉm cười—

“Nanase sẽ tạo dáng bao nhiêu cũng được! Cậu thích Naseria tạo dáng nào, cứ nói đi!”

✦✧

“Nè, đây là tấm ảnh đầu tiên.”

“Hể, đống vải này mà trở thành trang phục của Naseria á.”

Nanase ngồi trên giường của mình, còn Minato thì mượn chiếc ghế ở bàn học của cô để ngồi.

Do mải chú ý đến bộ cosplay Naseria, Minato đã không đặc biệt quan sát phòng của Nanase.

Mà nói vậy chứ, căn phòng cũng rất ít đồ, chỉ có bàn học, giường, và một cái kệ sách.

Vài cái thùng carton chồng chất ở góc phòng có vẻ như vẫn chưa được dỡ ra.

Dường như vì cô mới chuyển đến nên đồ đạc còn ít và cũng chưa sắp xếp xong.

Nanase đã làm theo mọi lời Minato nói, liên tục tạo dáng Naseria, hoàn toàn hóa thân thành Naseria.

Cả Minato và Nanase đều hưng phấn, tái hiện lại các tư thế và lời thoại trong game suốt khoảng ba mươi phút, cuối cùng Nanase thấm mệt nên họ mới ngồi nghỉ thế này.

“Lúc đầu, Nanase cũng thấy mệt muốn xỉu luôn á. Nhưng mà hễ bắt đầu là Nanase lại mải mê may, may, may miết, rồi tự dưng bộ đồ hoàn thành lúc nào không hay.”

Nanase vừa ngồi trên giường vừa chìa điện thoại ra cho cậu xem ảnh.

Đó là vài loại vải cô thu mua để làm trang phục Naseria.

Thật khó tin được những mảnh vải đơn thuần này lại có thể trở thành bộ trang phục Naseria trước mắt cậu.

“Đúng là kỹ thuật phi thường mà...”

“Hehehe, cũng không đến mức đó đâu.”

Nanase trông không có vẻ gì là khiêm tốn, khuôn mặt cô như đang nói “Khen nữa đi”, “Khen nữa đi”.

“Thật ra á, bà của Nanase là một cao thủ may vá đó. Bà là người có thể may quần áo từ A đến Z luôn.”

“Hể, ra là kỹ thuật may vá được bà cậu truyền thụ à.”

“Trình của bà là dùng máy may siêu xịn của dân chuyên nghiệp, may xong đồ đơn giản trong một ngày luôn đó. Ngầu lắm, bà già nhà Nanase.”

“Đừng gọi là 'bà già' chứ. Mà khoan, không phải là may tay à?”

“Không không, thời buổi này ai lại may đồ bằng tay chứ. Thiệt tình, may tay tốn thời gian lắm. Thành phẩm dùng máy may cũng đẹp hơn hẳn.”

“Ra là vậy à...”

Minato cứ ngỡ đã là bậc thầy thì phải tưởng tượng đến cảnh cặm cụi khâu từng đường kim mũi chỉ.

“Nn? ‘Là người đã từng...’ chẳng lẽ...”

“À...”

Nanase rụt điện thoại về phía mình, thở dài.

“Bà của Nanase á... khỏe đến mức ồn ào luôn! Bà may đồ cosplay cũng siêu như dân chuyên nghiệp rồi, nên bà chê bai trang phục của Nanase dữ lắm!”

“Bà cậu vẫn còn sống à, nói dễ gây hiểu lầm quá!”

“Aa, Nanase có nói gì lạ không? Bà thật sự khỏe lắm. Chắc tại ở đảo rảnh rỗi quá nên giờ niềm vui sống của bà là bắt bẻ trang phục của cháu gái mình.”

“Thế thì... chẳng phải nên thấy biết ơn sao?”

“Mà, cũng đúng. Nanase được bà tư vấn từ xa đó. Bà Nanase dùng PC thành thạo lắm, còn tự làm rập bằng phần mềm nữa cơ.”

“Ngầu quá...”

Thi thoảng cậu cũng thấy trên mạng có mấy cụ già dùng đồ kỹ thuật số rành rọt, nhưng không ngờ người nhà của Nanase lại có người giỏi đến vậy.

“Bộ Naseria này Nanase tự làm từ A đến Z, nhưng nếu không có lời khuyên của bà thì chắc đã không thể hoàn hảo đến mức này. Ngay từ khâu chọn vải đã đau đầu rồi. Phải chọn vải nào mới tái tạo được cảm giác chân thật gần với đồ họa trong game. Cậu biết không, vải vóc có nhiều loại kinh khủng khiếp luôn đó?”

“V, vậy luôn à.”

Minato chỉ quan tâm đến chất liệu vải... à không, loại vải khi giặt đồ là cùng.

“Nhưng mà, vẫn chưa đủ đâu. Để trở thành Naseria thực thụ, Nanase phải tu luyện nhiều hơn nữa.”

Nanase nhìn về một hướng vô định, lẩm bẩm như thể đang nói một mình.

Từ góc nhìn của Minato, trông cô không khác gì nhân vật game bước ra ngoài đời thực, nhưng có vẻ bản thân Nanase vẫn chưa hài lòng.

Cậu thấy việc nâng cao chất lượng hơn nữa dường như là bất khả thi...

“Nanase-san, cậu tâm huyết với cosplay thật đấy.”

“Tại Nanase chỉ là một con bé nhà quê tẻ nhạt từ một hòn đảo xa xôi. Nanase cứ lo lắng không biết mình cứ thế này, cứ tẻ nhạt mãi hay sao. Dù Nanase có học may vá từ bà, cũng thích chơi game, nhưng mà mấy thứ đó thì làm được gì chứ.”

“Tớ nghĩ có tài lẻ là đủ tốt rồi mà.”

Minato cũng thích game, nhưng không đến mức trở thành game thủ chuyên nghiệp.

Nếu nói về điểm đặc biệt của bản thân, chắc chỉ là có nhiều cô bạn nữ dễ thương.

Mà đó cũng chẳng phải do cậu có gì ghê gớm, chỉ là vì các bạn như Hazuki quá tốt bụng và thân thiện nên mới làm bạn với cậu thôi.

“Ừm, chắc Tonami khó mà hiểu được mặc cảm của dân nhà quê nhỉ. Nhưng mà, Nanase đã yêu Naseria của Grallion ngay từ cái nhìn đầu tiên, và muốn may thử bộ trang phục đó. May xong rồi, Nanase lại muốn mặc nó, muốn cosplay và cho mọi người thấy.”

“Các player cũng đang bàn tán rần rần còn gì, như vậy không phải là quá đỉnh rồi sao.”

“Vẫn chưa đủ đâu mà. Chắc tại bây giờ có ít player Grallion nên Nanase mới được ưu ái chút thôi.”

Nanase cười khổ.

Cô bạn học mới chuyển trường này vốn đã rất dễ thương, lại có nét gì đó hao hao Naseria.

Có lẽ chính vì vậy mà Nanase đã nghĩ đến việc thể hiện tình cảm của mình với Naseria thông qua hình thức “cosplay”.

Phải chăng vì tình yêu với Naseria và cosplay quá mãnh liệt mà cô vẫn chưa thấy thỏa mãn?

“Tớ thấy cậu đỉnh thật mà. Mấy tấm ảnh cậu đăng lên SNS cũng được 'like' quá trời, trả lời bình luận không xuể luôn còn gì.”

“Ahaha, Nanase biết ơn vì điều đó lắm. Nhưng mà, được khen trên mạng Nanase cứ thấy không thật sao á. Chắc cũng do Nanase là dân nhà quê, sống trong thế giới nhỏ hẹp quen rồi. Kiểu như không có cảm giác thực tế với những người ở bên kia màn hình.”

“...”

Để làm thỏa mãn sự tâm huyết của Nanase xem ra không dễ.

“Vì vậy, hôm nay Nanase vui lắm! Nanase nhìn mắt cậu là biết! Cậu thật sự đang nhìn Nanase như là Naseria! Qua mạng thì làm sao cảm nhận được ánh mắt. Aa, Tonami, hãy nhìn Nanase bằng ánh mắt nồng nhiệt hơn nữa... Nanase muốn cậu chỉ nhìn mình Nanase thôi!”

“...”

Cứ như là một lời tỏ tình.

Chắc Nanase không có ý đó, nhưng đôi mắt cô mới đắm đuối làm sao, cứ như đang hướng tình yêu về phía Minato.

Tất nhiên, người Nanase yêu là Naseria, và chính bản thân việc cosplay.

“Đúng rồi nhỉ, nói tóm lại là cosplayer Nanase đang mang Naseria, người vốn chỉ tồn tại bên kia màn hình, ra ngoài đời thực.”

“Ố, diễn đạt chuẩn luôn! Động lực để Nanase cosplay có lẽ chính là muốn mang Naseria trong game đến với chiều không gian này! Naseria của Nanase còn có thể chạm vào được đó!”

“Uooa.”

Nanase đứng dậy khỏi giường, nắm chặt lấy tay Minato bằng cả hai tay.

Quả thật, việc có thể “chạm” được mang ý nghĩa rất lớn.

Bản thân Nanase dường như cũng rất tâm huyết với việc “mang nhân vật game ra ngoài đời thực”.

Chính vì thế, cô mới vui sướng khi được Minato xem trực tiếp ngoài đời, chứ không phải qua mạng.

“Cứ như Naseria đang ở đây thật vậy...”

“Đó là câu mà cosplayer sung sướng nhất khi nghe đó! Tonami, cậu hiểu thật đấy! Nói nữa đi, nói nữa đi! Khen Naseria của Nanase nữa đi!”

Không cần đợi cô nói, Minato cũng muốn truyền tải sự cảm động khi nhân vật game mình yêu thích đang ở ngay trước mắt.

Cậu đã được chiêm ngưỡng một bộ cosplay chứa đựng tình yêu thương sâu sắc tuyệt vời đến nhường nào, và giờ còn được nắm tay thế này.

Nhìn Nanase như vậy, điều cậu nghĩ là──

“Tớ muốn được làm tình với bộ cosplay Naseria này...”

“Hể?”

“Nn?”

“Tonami, cậu vừa nói gì thế?”

“Ể.”

Minato cảm thấy máu như rút khỏi mặt mình.

Đúng như dự đoán, cậu đã quá quen với việc được sếch cùng các cô bạn của mình.

Nhưng tại sao bây giờ lại lỡ lời──

Dạo gần đây cậu mải mê Grallion đến mức đã giữ khoảng cách với các cô bạn rồi cơ mà.

“Ờm, chính vì thế nên mới...”

Trước đây ngày nào cậu cũng được chjt với các bạn như Hazuki, nhưng gần đây lại hoàn toàn “nhịn”.

Nhiều nhất cũng chỉ hai, ba lần với Hazuki, hoặc hai lần với ai đó trong số Serina, Iori hay Shirayuki.

Có lẽ vì vậy, dù tâm trí Minato hướng về Grallion, nhưng cơ thể cậu lại không được thỏa mãn.

Thế nên, dục vọng đã vô tình trào dâng──

“Xin lỗi! Tớ đã nói điều kỳ lạ! Tớ biết là ích kỷ, nhưng mong cậu hãy quên đi!”

“Ể, nh, nhưng mà... làm... ý là ‘làm’ theo nghĩa đó...?”

Nanase vừa nói vừa vội rụt tay lại khỏi tay Minato.

“Etou, dù Nanase là dân nhà quê thật, nhưng không đến mức ngây thơ không hiểu nghĩa đâu nhé...?”

“À, ừ nhỉ. Dù cậu không hiểu thì tớ cũng không nên nói ra.”

Nanase là bạn game, mối quan hệ vẫn còn khá mơ hồ để gọi là “nhỏ bạn thân”.

Bằng chứng là cậu vẫn còn gọi cô với kính ngữ “-san”.

“Ch, chẳng lẽ Tonami, cậu phấn khích với cosplay của Nanase... theo nghĩa đó...?”

“Cái đó... tớ không thể phủ nhận được. Tớ là game thủ, tớ yêu Grallion, và tớ cũng thích Naseria... Xin lỗi, nghe có vẻ biến thái, nhưng tớ đang phấn khích!”

“Cosplay của Nanase không biến thái!”

“Không phải cosplay của Nanase-san biến thái, mà là tớ biến thái! Cosplay của Nanase-san là tuyệt nhất, rất gợi cảm! Tớ, tớ đang có ham muốn!”

“Cậu nói hết ra với khí thế hừng hực luôn kìa, Tonami!”

“Aa, làm sao mà dừng lại được nữa!”

Thành thật mà nói, Minato đã phấn khích không ngừng kể từ khi thấy Nanase trong bộ cosplay.

“Đ, đã nói đến mức đó thì Nanase cũng sẽ nói thật... Nanase phải nói ra điều này!”

Nanase lại nắm chặt lấy tay Minato── không, còn mạnh hơn lúc nãy, và rướn người về phía trước.

Khuôn mặt giống Naseria y đúc đang tiến lại gần Minato.

“Th, thật ra Nanase cũng... muốn thử ‘làm’ khi đang cosplay!”

“Ểể!?”

167cd471-ca6c-4adf-aa1e-83c85a94e7b8.jpg

Đến cả Minato cũng không thể phản ứng ngay lập tức bằng câu “Vậy thì cho tớ ‘làm’ đi!”.

Tiếng hét của Nanase quá đỗi bất ngờ.

“T, tớ cứ nghĩ nhìn cosplay bằng ánh mắt đó là thất lễ với một cosplayer chân chính chứ...”

“Ể? Hoàn toàn không phải vậy đâu. À, chắc cũng có những player như thế, nên đừng nghĩ ai cũng vậy. Nếu cậu nghĩ thế thì không được đâu, Tonami.”

“Đ, đành rồi.”

Về phía Minato, cậu cũng không muốn làm gì xúc phạm đến tâm huyết của người khác.

“Trường hợp của Nanase, nếu cậu công nhận cosplay của Nanase, thấy nó dễ thương và gợi cảm, và... đương nhiên phải là người Nanase tin tưởng mới được, nếu cậu nghĩ vậy thì Nanase sẽ vui, lắm.”

“V, vậy à.”

Minato ngạc nhiên vì không ngờ Nanase lại vui đến thế.

Cứ nghĩ là mình lỡ lời, ai ngờ câu chuyện lại rẽ sang một hướng kỳ lạ.

Nanase bắt đầu đưa hai ngón trỏ vào nhau, bẽn lẽn.

“Nanase thấy hợp với Tonami từ hồi còn chơi game chung trên mạng rồi, gặp ngoài đời cũng thấy cậu là người tốt, lại còn công nhận cosplay của Nanase nữa...”

“Không phải công nhận, mà là tớ bị sốc vì nó quá đỉnh.”

“Không phải chuyện đó! Nanase vốn nghĩ đó là mục tiêu cuối cùng rồi, nên giờ được Tonami nói vậy, Nanase thấy vui thì đúng hơn!”

“V, vui à...”

Cuối cùng Minato cũng đứng dậy khỏi ghế, loạng choạng.

Diễn biến này quá sức tưởng tượng của cậu.

Ai mà ngờ được Nanase cũng có suy nghĩ muốn “làm” khi đang cosplay chứ.

“Nế, nếu ‘làm’ khi đang cosplay... Nanase muốn đó là Tonami!”

“Tớ cũng... Nanase-san, cho tớ ‘làm’ khi cậu vẫn mặc đồ cosplay nhé!”

Dù loạng choạng, Minato vẫn đứng vững lại và đáp trả theo phản xạ.

Cứ thế, cả hai nhìn nhau──

Mặt Minato và Nanase đều đỏ bừng.

“Ch, chờ chút, thật á...? Khoan, chính tớ là người nói ra mà...”

“N, Nanase không bao giờ đùa cợt khi nói về cosplay!”

“...”

Minato nhìn Nanase, nghẹn lời.

Không ngờ diễn biến bất ngờ này lại kéo dài đến thế──

Chỉ riêng việc được xem Nanase cosplay đã là một bất ngờ, giờ lại còn được “làm” khi cô đang cosplay?

Đến cả Minato cũng khó mà tin nổi.

“V, vậy thì... trước đó, tớ xác nhận một chuyện được không, Nanase-san?”

“Bấ, bất cứ điều gì!”

“Cái khí thế gì vậy... không, cho tớ hỏi. Nanase-san, tớ và Nanase-san... là bạn bè đúng không?”

“Hả?”

Nanase vẫn mặt đỏ bừng, nghiêng đầu.

“Ừm... ngược lại Nanase hỏi cậu nhé, Tonami có coi thường dân nhà quê không?”

“Không, hoàn toàn không.”

“Biết ngay mà. Nanase biết Tonami không phải người xấu tính như vậy. Nè, dù Nanase là dân nhà quê và hơi thiếu cảnh giác, nhưng Nanase không dẫn một thằng con trai không phải bạn bè về nhà đâu.”

“Ừm, cũng đúng...”

“Nanase với Tonami đã là bạn từ hồi còn chơi game chung trên mạng rồi mà. Giờ gặp mặt ngoài đời, được cậu xem cosplay, được cậu khen, chúng ta là bạn thân nhất rồi còn gì.”

“...Xin lỗi, câu hỏi của tớ thật thất lễ. Tớ đã hỏi một điều quá rõ ràng.”

Minato cúi đầu, thật lòng xin lỗi.

Tuy nhiên, đối với Minato, việc xác nhận Nanase có phải là “nhỏ bạn” hay không là vô cùng quan trọng.

Chính vì Nanase là “nhỏ bạn”, cậu mới có thể đưa ra yêu cầu này──

“Vậy thì, tớ xin nhắc lại... tớ muốn được làm tình khi cậu vẫn mặc đồ Naseria!”

“Khoan khoan, tóm lại là cái màn hỏi đáp vừa rồi để làm gì thế hả, Tonami!”

“Dù sao đi nữa, tớ không thể yêu cầu làm tình với một người không phải là bạn nữ của mình được nhỉ?”

“R, ra là vậy?”

Dù còn bối rối, Nanase có vẻ đã chấp nhận.

Cậu đã nhận được sự cho phép từ Nanase── từ nhỏ bạn của mình.

Giờ thì, chỉ việc “làm” thôi. Mãnh liệt hơn mọi khi.

“Đầu tiên... tớ muốn xem bộ trang phục đó kỹ hơn.”

“Ồ, ôô... ngược lại Nanase muốn cậu xem kỹ mà không cần ngại ngùng.”

Nanase lại nhẹ nhàng ngồi xuống giường.

“Uôôô, cảm giác vải đã thật. Khác hẳn mấy bộ cosplay bán sẵn. Mấy bộ đó mỏng tanh.”

Minato nắm lấy áo khoác của Nanase, vuốt ve.

“Để tăng độ phân giải ngoài đời thực, sự tỉ mỉ về chất liệu vải và chi tiết là rất quan trọng đó!”

Nanase trông thực sự vui sướng.

“Vậy... tiếp theo tớ cởi áo cậu ra được không?”

“Bước tiếp theo nhanh quá!”

“Những người thích Naseria đều muốn lột đồ của bộ trang phục dâm dục này!”

“Nanase hiểu mà! Tonami, Nanase hiểu cảm giác đó lắm!”

“Cậu hiểu luôn à!”

“Nanase cũng thích Naseria nên mới cosplay mà! Nhưng Nanase không thể tự cởi đồ Naseria của mình, nên Nanase muốn được người khác cởi!”

“Nghe loạn quá, dù tớ cũng chẳng hơn gì.”

“Đúng là Tonami không có quyền nói câu đó. Nhưng cậu cứ tự nhiên. À, nhưng mà, đồ tự may cởi ra mặc vào hơi khó nên cậu nhẹ tay nhé?”

“À, à, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cẩn thận.”

Khác với đồ may sẵn, những bộ đồ này ưu tiên tái hiện vẻ ngoài nên việc mặc vào cởi ra đã bị xếp xuống hàng thứ yếu.

Minato cẩn thận cởi áo khoác của Nanase ra──

Bên dưới lớp áo khoác Naseria là một chiếc áo sơ mi trắng có thắt cà vạt.

Vì thiết kế theo phong cách quân phục nên dù là trang phục chiến đấu vẫn có cà vạt.

“Aa, cái áo sơ mi này là đồ bán sẵn bình thường thôi, nên cậu cứ tự nhiên...”

“À, à, tớ biết rồi, Nanase-san.”

Dù là cô bạn, nhưng cậu vẫn đang cởi áo của một người mà mình vẫn còn gọi bằng “-san”.

Hơn nữa, đó lại là một cô gái giống hệt nhân vật nữ xinh đẹp trong tựa game cậu đang mê mẩn──

Minato phấn khích đến mức tay run lên.

“Uô...”

Khi cậu tháo cà vạt và mở khuy áo sơ mi, chiếc áo ngực màu đen bao bọc lấy bộ ngực cỡ F cup hiện ra.

“Đ, đồ lót màu đen à...!”

“C, cậu thấy có hợp lý không? Nanase nghĩ là hợp lý đó.”

“Naseria thuộc hệ sexy mà. Màu đen là hợp lý, quá hợp lý.”

Minato phấn khích đến lạc cả giọng.

Hơn nữa, chiếc áo lót màu đen đó có thiết kế rất cầu kỳ và sang trọng, hoàn toàn xứng với vẻ sexy của Naseria.

“Nanase cũng đã phân vân liệu ‘no bra’ có hợp không...”

“Không, có áo ngực vẫn hơn. Tớ cũng muốn xem áo ngực của Naseria lắm.”

“Nanase cũng muốn cho cậu xem áo ngực của Naseria!”

Dù người khác nhìn vào có thể thấy kỳ quặc, nhưng cả Minato và Nanase đều đang rất nghiêm túc.

“Hơn nữa... c, còn là cài trước!”

“Cài trước!”

Trên đời này vẫn còn tồn tại từ ngữ khiến người ta hưng phấn đến vậy sao.

Minato vừa cảm động đến run rẩy, vừa đưa tay về phía cái móc cài phía trước đó.

“C, cái này mở sao đây?”

“B, bị mở ra... Á♡”

Nanase vừa xấu hổ, nhưng cũng có vẻ đang phấn khích.

“Cậu nắm lấy phần cứng đó... đúng rồi, kiểu như bẻ gập nó lại... rồi, cậu kéo ra thử xem.”

“Quaoo…”

Một tiếng “cách” vang lên, móc cài áo lót bật ra, bầu ngực F cup căng tròn lập tức trào ra ngoài.

“Ôi, núm vếu này... Nanase-san, cậu nhỏ nhắn nên núm cũng đúng như tưởng tượng.”

“Naseria tuy sexy nhưng thực ra cũng có thiết lập là nhỏ con đó. Chắc là núm cũng nhỏ, nhưng mà màu hồng dễ thương.”

Nanase giải thích trơn tru.

Núm vếu của cô cũng nhỏ, và có màu hồng rất đẹp.

“C, cái này... tớ mút được không?”

“M, mút á! Ư, ưm... n, nhẹ nhàng nhé? Naseria mà bị đối xử thô bạo là phản đòn đó.”

“T, tớ biết rồi.”

Minato ghé miệng vào, liếm nhẹ đầu vếu một cái rồi bắt đầu mút chùn chụt.

e4b0e7c4-20a9-4b8f-9fec-9dfe4416ef23.jpg

“Đến đi. Hãy bắn xuyên qua tôi♡”

✦✧✦✧

“Đ, đã lao đi nhanh hơn cả đạn bắn...!”

“Ể, c, có nhanh đến thế à!?”

“Không phải nghĩa đó!”

Nanase đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.

Sau đó, cô kéo lại chiếc áo sơ mi đang bung hở để che ngực, lườm Minato.

“C, cứ tưởng chỉ một lần, ai ngờ, b, ba lần... l, lần đầu của Nanase đó, mà tự dưng... h, hơn nữa hai lần đầu còn liên tục...!”

“À, ừ, một lần tớ thấy không đủ.”

Minato đã quên béng mất đây là lần đầu của Nanase, nên đã “chiến liên tục” không ngừng nghỉ.

Lần thứ ba thì cậu có nghỉ một chút, đổi tư thế rồi mới chjt tiếp──

“Tớ đã vồ vập và vội vã quá... Tớ cũng muốn Nanase-san được vui vẻ nữa.”

“Cậu nghĩ lần đầu tiên của Nanase mà có tâm trí để vui vẻ à?”

“Ừ nhỉ...”

“Nhưng mà, Naseria là nhân vật sexy, gợi cảm nên... được vồ vập như thế Nanase cũng thấy vui...chăng...”

Nanase mỉm cười, vẻ mặt không hề có ý ghét bỏ.

Được làm tình với một cosplayer giống hệt nhân vật nữ xinh đẹp mà mình yêu thích, giống đến mức ngỡ như là hàng thật.

Chắc hẳn game thủ otaku nào cũng từng mơ về điều này.

Dù có hơi lệch lạc, nhưng Minato đã phấn khích tột độ với hiện thực như mơ này, nên ba lần đối với cậu trôi qua nhanh như chớp.

“Tớ đã tận hưởng cosplay nhiều lần, nhưng không ngờ lại có kiểu tận hưởng thế này.”

“N, nhiều lần? V, vậy à. Nanase hiểu rồi... đối với Tonami, Haa-chan cũng là cô bạn đúng không?”

“...Ừm.”

Nanase dường như đã nhận ra Minato cũng “làm” với Hazuki.

Chắc có lẽ chẳng mấy chốc cô cũng sẽ nhận ra chuyện về Serina, Iori, Shirayuki, Honami và Akane.

“Nh, nhưng mà, người cho tớ tận hưởng kiểu cosplay này chỉ có Nanase-san thôi đúng không.”

“D, dĩ nhiên, cosplay nhân vật game là rào cản khá cao với người bình thường mà.”

“Thường thì chỉ là hầu gái hay y tá thôi nhỉ.”

“Aa, Nanase cũng thích mấy kiểu đó! Miễn là cosplay thì Nanase thích hết! Yêu luôn!”

“Tình yêu vô hạn quá...”

Minato xem ra đã đánh giá thấp tình yêu cosplay của Nanase.

Nhưng nghĩ lại thì, Minato tuy thích cosplay Naseria, nhưng cậu cũng rất thích trang phục hầu gái, santa hay jirai của các bạn như Hazuki.

Thích game không có nghĩa là cosplay cũng phải giới hạn trong game.

“Tất nhiên bây giờ, Naseria là số một. Tonami cũng thích mà ha?”

“Ừm, tuyệt nhất.”

“Hì hì, cảm ơn nha♡”

Nanase ngồi dậy, hôn chụt lên môi cậu.

“Vậy, thêm hiệp nữa nhé? Lần này tớ muốn xem cả sau lưng, nên từ phía sau──”

“V, vẫn ‘làm’ nữa à! Aa, hay là từ bên hông... với cả, Nanase muốn cậu ngắm kỹ từ chân đến mông nữa, nên làm hai lần nữa được hông?”

“Vậy thì thêm năm lần nữa đi. Cho tớ vừa ngắm vừa ‘làm’ nhé!”

“Tăng rồi! Được ngắm nhiều thế Nanase vui quá!”

Xem ra, Nanase không chỉ muốn một hai lần, mà cô sẵn lòng cho cậu “làm” bao nhiêu cũng được, miễn là cậu tận hưởng bộ trang phục.

“Aa, nhưng mà, chờ chút.”

“Hửm? Sao vậy, Nanase-san?”

“Tonami, Nanase có cái này muốn cậu xem.”

“Gì vậy?”

Nanase cứ thế trong bộ dạng chỉ mặc quần lót, bước xuống giường, đi đến tủ quần áo ở góc phòng và mở ra.

Sau một hồi lục lọi──

“Đây rồi!”

Cô cầm một bộ trang phục trên tay, quay lại phía Minato.

Minato vừa nhìn đã nhận ra ngay.

“Đ, đó là... của Hardy!?”

Đó là trang phục của “Hardy”, một nhân vật nữ nổi tiếng khác trong Grallion.

Thậm chí có thể còn sexy hơn cả Naseria.

Bộ đồ trông như một bộ bodysuit kiểu high-leg, khoác thêm áo jacket bên ngoài, một kiểu trang phục gần như không thể thấy ngoài đời thực.

Nó hở hang đến mức các player phải xì xào rằng “liệu trang phục này có bị nerf bớt độ hở ở vài quốc gia hay không?”.

“Cậu làm xong cả đồ của Hardy rồi à. Nhưng mà bộ đó còn kén dáng hơn cả Naseria, chỉ người có vóc dáng siêu chuẩn mới mặc được... Aa! Ch, chẳng lẽ, Nanase-san, cậu định mặc bộ đó...?”

“Unn, cái này, Nanase muốn Haa-chan mặc thử... không biết được không ha?”

Tluc: Tsuru no Ongaeshi - Tiên hạc đền ơn là một truyện dân gian Nhật Bản nói về một con hạc đã quay về để đền ơn cho người cứu nó. Tluc: Trảm 622 từ (๑´ڡ`๑)