Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

VOL 5 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 3: Nhỏ Bạn Thân Bất Mãn Về Số Lần

“Oi, Minato. Dậy điii.”

“Nn, nn…… Aa, Hazuki à…?”

Cậu mở mắt, ngẩng mặt lên.

Hazuki đang duỗi chân, dùng đầu ngón chân thúc thúc vào vai Minato.

“Rồi rồi, Hazuki-chan đây. Oi, kora, cậu tính ngủ tới bao giờ hả.”

“À, à… Xin lỗi. Uuuh, người tớ ê ẩm hết rồi.”

“Là do cậu không chịu ngủ trên giường đó. Ngủ gục trên bàn thế kia, ngốc à?”

“Uuuh… Chắc vậy.”

Minato đang ở trong phòng mình, dù giường ở ngay bên cạnh, nhưng có vẻ như cậu đã ngủ gục trên bàn trong khi vẫn ngồi bệt dưới sàn.

“Game đang tới hồi gay cấn mà. Tớ chỉ định gục xuống bàn nghỉ một lát, ai ngờ ngủ luôn tới sáng… Chết thật, tớ còn muốn chơi thêm hai, ba trận nữa.”

“Đồ ngốc. Cả chơi game mà cậu cũng hăng máu gớm nhỉ, Minato.”

Hazuki trưng ra vẻ mặt cạn lời.

Cô nàng đang mặc đồng phục, và giờ thì đang dùng mũi chân ấn ấn vào lưng Minato.

“Hôm qua cha cậu ở nhà nên tớ không qua ngủ ké được, nhưng có vẻ tớ mà không trông chừng là không được nhỉ. Dạo này cậu chơi game quá đà rồi đấy.”

“Uuh…”

Những gì Hazuki nói hoàn toàn là sự thật.

Kể từ khi được Serina lắp cho bộ PC để bàn, Minato đã miệt mài cày “Grallion” ở nhà.

Dù từ sau giờ học đến chiều tối, cậu cũng đã “chơi” qua loa với Hazuki, Serina, Iori và Shirayuki, nhưng sau đó, cậu lại đắm mình hoàn toàn vào game.

Vào cái ngày Akane cho cậu làm tình lần đầu tiên, Minato đã nói rằng chơi đùa với các cô bạn nữ là quan trọng nhất—

Nói là nói vậy, nhưng rồi cậu lại nghiện game nặng.

Serina có kể lại là Akane đang hơi giận, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa làm lành được với cô ấy.

“Lúc nãy, tớ gặp cha cậu ở chỗ thang máy đấy. Ông ấy bảo nếu cậu không biết điểm dừng là ổng cắt mạng internet đó.”

“Cá, cái gì!? Thế này là bạo hành mà!?”

“Tỉnh ngủ hẳn luôn nhỉ.”

Lúc này Minato mới chịu đứng dậy.

Dù là một người cha hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của con trai, nhưng có vẻ ông cũng đã nhận ra Minato đang biến thành một con nghiện game.

Ông ấy chỉ về nhà để ngủ, nên dù có cắt mạng internet thì chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Cha cậu chắc cũng nghĩ phải làm tới mức đó mới trị được chứng nghiện game của cậu. Thẳng thắn mà nói, tớ cũng nghĩ vậy.”

“Uuuh…”

Từ nãy đến giờ Minato không thể cãi lại Hazuki câu nào.

“Minato, cậu sắp thành hikikomori rồi đó. Không chấn chỉnh lại lối sống là không tái hòa nhập xã hội được đâu?”

“T-Tớ vẫn đi học đều đặn mà…”

“Nhưng lại ngủ gật trong lớp. Giờ giải lao thì cứ như người trên mây.”

“Không ngờ có ngày tớ bị Hazuki mắng về thái độ học tập ở trường…”

“Aaa, cảm giác này thích thật. Tớ sắp nghiện cảm giác lên lớp dạy đời người khác rồi.”

“Cậu bỏ ngay cái ý định đó đi. Hình tượng gyaru ‘thân thiện, năng động’ của cậu sụp đổ bây chừ.”

Hazuki là một gyaru nổi bật, một nữ hoàng năng động, nhưng lại rất dễ gần, một sự tồn tại hiếm có.

Với Minato thì không sao, chứ nếu cô đi dạy đời hết người này đến người khác, chắc chắn sẽ bị ghét.

“Chà, mà tớ thì cũng chẳng thích dạy đời ai. Nhưng mà, vụ cha cậu ấy…”

“Không hiểu sao, nghe từ ‘cha’ thốt ra từ miệng Hazuki tớ lại thấy giật mình.”

“Đừng có nói ba cái đồ ngốc nghếch. Mà nè, chuyện tớ qua lại nhà cậu, chắc chắn cha cậu biết tỏng rồi nhỉ.”

“Chắc thế. Mẹ cậu chắc cũng biết rồi.”

Minato ngồi bệt lại xuống sàn, vén váy Hazuki lên.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi bó màu đen, nhưng khi kéo nó xuống, chiếc quần lót màu hồng dễ thương lộ ra.

“Tớ không nghĩ họ biết tới mức này đâu… N-Này, kora, đừng có cởi luôn cả quần lót của tớ!”

“Biết rồi.”

Minato dừng việc cởi, chỉ kéo nhẹ chiếc quần lót màu hồng sang một bên.

Nhìn quần lót của một gyaru xinh đẹp lúc vừa ngủ dậy đúng là tuyệt nhất. Tỉnh cả ngủ.

“Cậu nhìn đi đâu thế hả, thiệt tình… Mà, dù cha mẹ bọn mình có thoải mái tới đâu. Cứ qua lại nhà nhau miết thế này thì…”

Minato và Hazuki qua lại nhà nhau như cơm bữa.

Điều kỳ diệu là họ gần như không bao giờ chạm mặt phụ huynh của nhau, nhưng chắc chắn họ cũng đã nhận ra mối quan hệ của cả hai.

“Mà, có khi họ hiểu lầm cũng nên. Kiểu như tớ với Hazuki đang hẹn hò…”

“H-Hẹn hò!?”

Hazuki giật nảy mình.

Chiếc quần bó bị kéo xuống đến đùi khiến cô mất thăng bằng và ngã ngồi xuống giường.

“T-Tớ với Minato chỉ là bạn bè thôi mà! Ừ thì thân, với cả bạn khác giới tớ cũng chỉ có Minato… Ê, hiểu lầm kiểu đó phiền lắm nha.”

“Ừ nhỉ. Hazuki là bạn nữ mà ha. Bọn mình đâu có hẹn hò.”

“Đ-Đúng vậy… Nn, nmu…♡”

Minato đè Hazuki xuống giường, vừa hôn vừa lẩm bẩm.

Hazuki cũng đưa lưỡi của mình ra, quấn lấy lưỡi cậu.

Hôm trước, cái ngày cậu sếch với Serina và Akane, vấn đề cosplay có được dấy lên, nhưng ngay cả bây giờ, bộ đồng phục của Hazuki vẫn đủ sức khiến cậu phấn khích.

Một gyaru xinh đẹp, lại còn sở hữu thân hình bốc lửa trong bộ đồng phục, làm sao mà không phấn khích cho được.

Cơ thể mệt mỏi vì chơi game như được đánh thức ngay lập tức, dục vọng trào dâng.

Minato cởi cúc áo sơ mi của cô nàng, luồn tay vào trong và xoa nắn bộ ngực cup G qua lớp áo lót.

Cảm giác mềm mại truyền đến khiến cậu không thể thỏa mãn nếu chỉ dùng tay.

Minato áp môi mình lên, mút lấy ngực cô qua lớp áo lót.

“Kya, nn♡ C-Còn Minato thì có nhiều bạn nữ quá ha. Ruka-chan, Tsubasa-kun, Main-chan, Mugi-chan, Azusa-chan, Akane-san. À, tớ cũng tò mò, cậu cũng biết liên lạc của Ena đúng không?”

“Ừm, tớ có gặp trực tiếp mà.”

Koharu Ena là bạn thân thời sơ trung của Hazuki, hiện đang học trường khác.

Trước đây, Minato đã trực tiếp đến gặp cô ấy và trao đổi thông tin liên lạc.

“Đừng bảo là cậu yêu cầu luôn cả Ena rồi nhé…?”

“K-Không có không có! Tớ cũng mới ‘làm’ được với Akane đây thôi!”

“Cái đó tớ cũng mới nghe lần đầu đấy. Cậu ‘làm’ luôn được với cả Akane-san cứng nhắc đó á? Cậu tính tăng số lượng bạn nữ lên bao nhiêu nữa vậy?”

“D-Dự kiến là sẽ không tăng thêm nữa ạ.”

“Sao lại dùng kính ngữ. N-Này… T-Tạm thời chỉ một lần thôi nhé? Đây không phải là nói kháy đâu. Tớ cho cậu làm một lần, nên là dậy rồi thay đồ đi?”

“Tớ biết rồi mà… Guh.”

Minato, trong khi vẫn kéo chiếc quần lót màu hồng của Hazuki sang một bên, lập tức đút vào—

Tiếng rên ngọt ngào dễ thương của Hazuki vang vọng khắp phòng, và lần này họ đã bỏ qua dùng bao.

Khi Minato xong xuôi, Hazuki ưỡn người, rồi—thở hắt ra một hơi thật dài.

“Hauu… Đ-Đã bảo… Tớ biết tỏng rồi nhé? Vừa xong một lần mà cậu vào luôn hiệp hai, đúng không!?”

“H-Hazuki tinh ghê.”

“Biết ngay mà.”

Hazuki lườm Minato, rồi chủ động hôn chùn chụt lên môi cậu.

“Aaa, nhiều quá… Nhìn thế này là biết tỏng hai hiệp rồi còn gì.”

Hazuki bước xuống giường, vội vàng “dọn dẹp hậu quả” của mình.

Sau đó, cô ngồi xuống sàn, bên cạnh giường.

“Đây, bonus cho Minato mệt mỏi nè, tớ ‘dọn dẹp’ nốt phần của cậu cho.”

“Ồ, may thế…”

“Nn, nmu… Nn, nn… Hai lần với tớ… làm chuyện đó xong mà vẫn còn thế này á? Cậu bảo mệt vì chơi game mà sao ‘khỏe’ thế…”

Hazuki vừa lẩm bẩm, vừa dùng miệng “dọn dẹp”—và dẫn dắt cậu đến hiệp thứ ba.

Minato cảm nhận được cơn khoái cảm chạy dọc sống lưng đến run rẩy—

“Mà nghĩ lại, lâu rồi tớ mới làm ba lần với Hazuki vào buổi sáng đó.”

“Hôm qua, tớ chỉ làm một lần buổi sáng, buổi tối cậu chỉ làm với Ruka-chan một chút thôi đúng không? Hồi trước, cậu làm với tớ năm, sáu lần là bình thường, dạo này giảm còn một nửa rồi.”

“Uuuh… Xin lỗi vì lơ là cậu…”

“Thì cũng được thôi nhưng mà…”

Hazuki hôn nhẹ lên đỉnh thằng em lần cuối rồi ngồi khoanh chân trên sàn. Chiếc quần lót màu hồng lại thấp thoáng lộ ra.

“Aa, lại nhìn quần lót tớ. Đồ dê xồm. Nhưng mà, vụ Akane-san thì tớ không nói làm gì.”

“Hửm?”

“Thật lòng mà nói, cậu chơi bời với đám bạn nữ còn đỡ. Chứ giờ cậu cứ cắm đầu vào game thế này, tớ biết xen vào kiểu gì!”

“Cậu nói thế thì tớ cũng chịu…”

Đối với Minato, game chính là lẽ sống.

Bảo cậu đừng chơi nữa là điều không thể.

“Mùa rank mới của Grallion vừa bắt đầu… Nhân vật mới, vũ khí mới, và nhất là map mới đỉnh của chóp… Chơi mãi chơi mãi vẫn thấy cái mới.”

“Cậu seeding cho nhà phát hành à?”

“Tớ có phải streamer đâu.”

Cậu đâu có nhận tiền quảng cáo.

Seeding, đây không giống cách nói của Hazuki, chắc cô nghe từ Serina hoặc Iori.

Khi Minato đang nghiêng đầu thắc mắc—

“Ể, chuông cửa kìa. Ai tới vậy?”

“Aa, tới đây.”

Hazuki kéo lại chiếc quần bó, chạy ra khỏi phòng Minato.

“‘Tới đây’? Hazuki cuối cùng cũng gọi khách của cậu ấy tới nhà mình luôn rồi à?”

Tiếng Hazuki nói chuyện với ai đó vọng vào từ cửa trước.

Khi Minato đang thắc mắc—

“C-Chào cậu! Minato-kun, chào buổi sáng!”

“Woa!? N-Nanase-san!?”

Xuất hiện từ phía cửa phòng đang mở là Nanase Uraha với mái tóc bob ngắn màu vàng.

Hazuki đứng ngay sau lưng cô ấy.

“S-Sao Nanase-san lại ở đây?”

“Uraha hôm qua ngủ lại nhà tớ. Tớ đã chiêu đãi cậu ấy món mì yakisoba ly và okonomiyaki đông lạnh nhà làm đó.”

“Cậu dám đãi khách nữ cái combo đó à…”

Hazuki không ngần ngại gọi combo mì ly và đồ đông lạnh là đồ nhà làm.

“Chuyện tớ với Minato ở cùng chung cư, nói ra chắc cũng không sao rồi nhỉ?”

“Tớ thì không phiền…”

Ở trường, Minato và Hazuki đang dần được công nhận là “bạn thân” hơn là chỉ bạn bè.

Việc sống cùng chung cư, Minato cũng không có ý định giấu giếm nữa.

“Không ngờ Minato-kun sống cùng chung cư với Haa-chan. Ái chà, nghe dâm dục ghê.”

Nanase cười ha hả.

Chuyện là, đáng lẽ Hazuki phải đánh thức và lôi Minato ra ngoài, nhưng vì thấy lâu quá nên Nanase đã qua xem thử.

Chắc Nanase cũng không thể ngờ rằng Minato và Hazuki vừa mới làm tình hai lần, và một lần bằng miệng.

“À, cậu ngủ lại phòng Hazuki à. Nanase-san, cậu ổn chứ?”

“Ý cậu là sao hả.”

Hazuki bước vào phòng, vỗ nhẹ vào vai Minato.

“Chà… Phòng của con gái thành thị, lại còn là gyaru, thơm thật đấy. Cả bé mèo Momo-chan cũng ra dáng thành thị, khác hẳn lũ mèo ở quê.”

“Mèo thì ở đâu chả giống nhau?”

“Mèo ở đảo hoang dã hơn nhiều! Cậu mà xách túi cá đi ngoài cảng là bị chúng nó lao vào tấn công túi đồ luôn, hung dữ lắm!”

“Vẫn còn giữ bản năng săn mồi à…”

Đúng là khác hẳn Momo, con mèo của Hazuki.

“À, mà này Nanase-san. Hazuki không gây phiền phức gì cho cậu chứ? Kiểu như nói liến thoắng không cho cậu ngủ ấy?”

“Minato, cậu lại đóng vai phụ huynh của tớ nữa rồi!”

“Đâu đâu, đêm của các cô gái thành thị dữ dội lắm…”

“Uraha cũng đừng nói mấy câu gây hiểu lầm thế chứ!”

“Nanase-san, cậu nhanh chóng nắm bắt được cách trêu Hazuki ghê. Học hỏi nhanh thật.”

“H-Hai cái người này…”

Hazuki có vẻ sắp nổi giận thật. Có lẽ cậu đã trêu hơi quá.

“Mà này, Uraha, cậu định đứng ngoài hành lang mãi à? Vào đây đi? Phòng hơi bừa nhưng mà.”

“Hazuki nói gì kỳ vậy. Đâu có bừa.”

Dù mới làm tình ba hiệp, nhưng Minato và Hazuki đã quá quen thuộc, không làm bẩn ga giường hay sàn nhà.

Dù đôi khi cũng “dữ dội”, nhưng nếu cẩn thận thì không có vấn đề gì.

“Nh-Nhưng mà…”

“Cũng không có mùi gì lạ đâu?”

“Cậu nói cái gì thế!”

Bị phủ nhận, cậu lại cảm thấy hình như có mùi thật.

Thực ra, phòng Minato có cả máy lọc không khí nên không khí luôn trong lành.

“K-Không phải. Thật ra, Nanase chưa vào phòng con trai bao giờ. H-Hồi hộp quá…”

Nanase đỏ mặt, nấp sau cánh cửa.

“Oa, ngây thơ đáng yêu ghê, Uraha.”

“Ở đảo không có bạn nam nào bằng tuổi… X-Xin lỗi. Không phải Nanase ghét phòng của Minato-kun đâu nhé?”

Nanase vẫn nấp sau cửa, bối rối.

Giọng nói cũng yếu ớt hơn bình thường, âm lượng nhỏ đi đáng kể.

Đúng như Hazuki nói, phản ứng thuần khiết này thật đáng yêu.

“Thế thì nhân đây trải nghiệm luôn đi? Có tớ ở đây mà. Yên tâm, nếu Minato dám vồ lấy Uraha, tớ sẽ tung cho cậu ấy một cú ‘Mèo vả’ học từ Momo-chan.”

“Cậu học cái gì từ mèo nhà cậu thế.”

Minato xen vào.

“À, Hazuki nói bậy đó, Nanase-san. Mới quen mà vào phòng con trai thì ngại là đúng rồi.”

“Không, Nanase đã quyết sống ở thành thị thì không thể chùn bước trước phòng con trai được!”

“Wa!”

Nanase như nhảy bổ ra từ sau cánh cửa, bước vào phòng Minato.

“...Aa, cũng bình thường nhỉ?”

“Thì bình thường mà.”

Minato cười khổ.

Chỉ là chiếc giường có hơi to hơn bình thường một chút, chứ đây là phòng của một nam sinh cao trung hết sức bình thường.

Nếu bỏ qua việc đã có không ít mỹ nhân cấp cao làm tình với Minato trong căn phòng này.

Nanase bước từng bước vào trong—

“Hừm, bàn học cũng gọn gàng… Aa! Đây là PC của Minato-kun! Dùng case thời trang ghê!”

“Cái này là Serina chọn đó. Con nhà giàu có khác, gu thẩm mỹ cũng tốt.”

“Ồ, Serina-san chọn à! Không lấp lánh mà vẫn ngầu!”

“Với tớ thì cái PC này, tớ chỉ muốn ném nó qua cửa sổ thôi. Nguyên nhân khiến Minato thành hikikomori đây mà.”

“Đừng mà mẹ! Đừng vứt đồ quan trọng của con!”

“Ai là mẹ cậu hả!”

Tất nhiên Minato hiểu rằng Hazuki sẽ không bao giờ vứt bỏ đồ quan trọng của bạn mình.

“Hô hô, ngoại hình đẹp rồi, không biết cấu hình thế nào— Ể?”

Nanase nhìn về phía màn hình 24 inch đặt bên cạnh bộ PC.

Trên đó, màn hình menu của “Grallion” vẫn đang hiển thị.

“G-Grallion…”

“Ồ, Nanase-san cũng biết à... mà game này đang hot trên mạng, biết cũng không lạ.”

Ngay cả những người bạn không chơi game của Minato cũng biết tên game này.

“U-Un… Rank A+ à. Mới reset rank mùa mới mà đã A+ thì mùa trước là S3… Chơi cũng ghê đấy.”

“Ể? Nanase-san, sao cậu rành thế?”

Grallion xếp hạng người chơi dựa trên thành tích, cao nhất là S, dưới đó là A đến C.

Khi mùa giải mới bắt đầu, rank sẽ bị hạ xuống một bậc, Minato cũng từ S3 rớt xuống A+, nhưng… chuyện này thì game thủ mới biết.

“Đừng bảo là, Nanase-san cũng chơi Grallion nhé?”

“K-Không! Nanase không có chơi Grallion! Nanase không có chuyện cày chết bỏ lên S1 đâu, không bao giờ!”

“Cậu lên S1 á!? Tớ cày S2 mệt bở hơi tai, còn bị rớt xuống S3 đây này!”

“Này, hai người đừng có hăng say nói chuyện chuyên môn nữa!”

“Hả!?”

Nanase như bừng tỉnh—

“X-Xin lỗi! Tới phòng con trai mà! Nanase còn chưa kịp lục tìm sách ảnh 18+ nữa, Nanase đi học trước đây! Thôi, phần còn lại dành cho hai bạn trẻ!”

Nói rồi Nanase quay người chạy đi—rồi khựng lại.

Cô lại nhìn vào màn hình PC của Minato.

“...Tonami?”

“Hửm?”

Trên màn hình menu của Grallion, tên người chơi của Minato cũng được hiển thị.

Nanase nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây.

Lần này, cô ấy chạy đi thật nhanh.

Giống như lần trên đường tối hôm trước, chiếc váy ngắn bị hất lên, để lộ chiếc quần lót màu xanh lam hôm nay.

“...Hôm nay màu xanh à.”

“Hoàn cảnh nào cậu cũng nhìn trộm quần lót được nhỉ, Minato.”

Hazuki bất lực, đấm nhẹ vào vai Minato.

“Mà này, cái game bắn súng bùm chíu mà Minato đang nghiện, Uraha cũng chơi à?”

“Chắc chắn rồi. Chẳng hiểu sao phải chối.”

“Chắc cô ấy không muốn bị nghĩ là otaku?”

“Thời buổi này ai quan tâm chứ. Serina, Iori cũng chơi game mà.”

“Cũng phải. Chắc là có lý do khác muốn giấu. Minato, cậu biết không?”

“Đừng có đẩy hết cho tớ. Tớ cũng mới biết Nanase-san đây thôi.”

“Sao tớ thấy hai cậu hợp cạ thế... Hay là lén lút gặp nhau sau lưng tớ?”

“Việc gì tớ phải làm thế. Tớ luôn công khai các mối quan hệ bạn nữ mà.”

“Cũng đúng. Khoan, nhưng mà. Mấy cái bí mật của Uraha mà tớ không biết, Minato mà biết thì cũng không lạ. Cậu toàn nhìn thấy quần lót của mấy bạn nữ mà tớ không hề biết. Khai phá bí mật của con gái là sở trường của cậu mà?”

“...Có vẻ cậu đang hiểu lầm tớ.”

Hazuki, Serina, Iori và Shirayuki đều có những mặt mà người khác không biết, và Minato hiểu rõ điều đó.

Nhưng không phải là cậu cố tình tìm hiểu.

“Thôi, dù sao thì chuyện Nanase-san là game thủ Grallion tớ sẽ giữ bí mật ở trường.”

“Tớ cũng chẳng đi rêu rao làm gì. Nhưng có cần phải giấu không? Tớ không rành game lắm. Cái này có gì vui?”

“Giải thích bằng lời khó lắm.”

Với một người gần như không biết gì về game như Hazuki thì càng khó.

“Nhưng nó hot lắm đó. Xung quanh tớ nhiều người chơi lắm. Streamer cũng cày, thiết kế thì ngầu, lại còn hơi hở hang, nên mấy cosplayer nổi tiếng cũng tham gia.”

“Hể, cosplay à. Minato cũng thích cái đó lắm nhỉ.”

Hazuki nheo mắt nhìn cậu.

Hazuki đã từng mặc đồ hầu gái, đồ Noel, trang phục vũ nữ và cả đồ phong cách Jirai, và Minato đã làm tình với cô trong tất cả các bộ trang phục đó, tận hưởng hết mình.

Cậu không thể nói là mình không thích.

“Trong số đó, có một cosplayer cực kỳ nổi tiếng, và tớ đã từng—”

“Hửm? Sao thế, Minato?”

“...Nanase-san, đến từ một hòn đảo đúng không?”

“Giờ này cậu còn hỏi? Lần trước đi Stapa cô ấy chả kể bao nhiêu chuyện cười về hòn đảo rồi còn gì. Nghe bảo còn giấu nhiều chuyện vui lắm.”

“Cũng không cần phải giấu, mà, đảo à…”

Minato khoanh tay suy nghĩ.

Tại sao, tại sao đến tận bây giờ cậu mới nhận ra—

✦✧

“Aa, Minato-kun! Sau giờ học, cho Nanase ‘mượn mặt’ chút!”

“...Được thôi, Nanase-san.”

Giờ nghỉ trưa, sau khi ăn trưa cùng mấy người bạn nam, Minato một mình rời khỏi lớp học.

Cậu đang đi dọc hành lang sau khi mua nước ở máy bán hàng tự động tầng một của trường.

Đúng như dự đoán, Nanase gọi cậu lại.

“Aa, thích ghê. Trong trường có máy bán hàng tự động. Uống thả ga!”

“Cái đó gọi là uống thả ga à. Đừng bảo trường của Nanase-san ở đảo không có máy bán hàng tự động nhé?”

“Đừng nói là trường, cả hòn đảo không có cái nào luôn, ý kiến gì không?”

“Dạ không, không có gì.”

Một thế giới không có máy bán hàng tự động, với Minato, người lớn lên ở thành phố, thật khó tưởng tượng.

“À, không phải chuyện nước nôi. Nanase-san, sau giờ học tớ đến đâu?”

“Nhớ là đi một mình! Không được báo cảnh sát!”

“Ai bị bắt cóc à!”

“Nanase đã bắt giữ Shirayuki-san rồi!”

“Sao lại là Shirayuki!”

“...Nya? Sao lại?”

“Dạ không, không có gì.”

Minato lặp lại câu nói y hệt lúc nãy.

Với một người từng bị Shirayuki chích điện ngất xỉu và giam giữ, trò đùa này mang lại một cảm giác khá phức tạp.

“Vì Nanase thấy Shirayuki-san là dễ bắt nhất.”

“Tớ nói cậu nghe này, Shirayuki là một nhân vật ‘khó nhằn’ đó. Cậu mà bất cẩn là không biết bị phản đòn thế nào đâu?”

Đây là lời của người từng trải.

“T-Thật á. Con gái thành thị, đáng sợ thật…!”

“Đúng vậy, với đám bạn của Hazuki thì cậu nên hơi sợ một chút là vừa.”

“Nanase đùa mà cậu cũng hùa theo!”

“Thì tớ cũng đùa mà.”

Tuy đám bạn của Hazuki có hơi khác người, nhưng họ không phải là kiểu người sẽ bắt nạt học sinh mới chuyển trường—chắc là vậy.

“Chà, lạc đề rồi. Sau giờ học gặp ở đâu?”

“Hay là, qua nhà Nanase nhé? Nanase mời cậu đó.”

“M-Mời tớ?”

Được mời đến nhà của bạn của bạn mình, mà lại là nhà của một cô gái—

“V-Vậy câu chuyện là…”

“Đến nhà rồi nói. Xin lỗi nhé, nhờ cậu.”

“...Ừm.”

Nanase tháo chiếc kính gọng đen ra, để lộ khuôn mặt thật của mình.

Ra là vậy, càng nhìn cậu càng thấy—thật sự, tại sao đến hôm nay cậu mới thấy có gì đó không ổn.

Minato ngạc nhiên về sự ngu ngơ của chính mình.

Nanase Uraha—một cô gái chưa phải là bạn nữ, cậu vẫn chưa biết nhiều về cô nàng.

Nhưng, có lẽ cậu sắp biết được bí mật của cô ấy.

✦✧

Sau giờ học—

Minato từ chối lời rủ đi chơi của Hazuki, một mình rời trường.

Hazuki càu nhàu “Lại game à!”, nhưng khi cậu nói là đi chơi với bạn thì cô ấy liền thả cậu đi.

Hazuki không phàn nàn về các mối quan hệ bạn bè của Minato—cũng không hẳn, nhưng có vẻ cô ấy nghĩ rằng thà để cậu đi chơi với bạn còn hơn là ở nhà một mình chơi game.

Minato đi trên con đường quen thuộc, rồi rẽ vào một lối khác.

Đi bộ một lúc—

“Ể, đó?”

“Aaa, Minato-kun! Nhanh ghê!”

Nanase đang đứng vẫy tay lia lịa trước một cửa hàng Gyarama khác với cái mà Minato và Hazuki hay đến.

“Nanase-san cũng nhanh mà. Tớ vừa hết giờ sinh hoạt là ra khỏi lớp luôn đó.”

“Cậu còn mải nói chuyện với Haa-chan đúng không. Nanase tranh thủ chuồn trước. Dù gì thì Nanase cũng lớn lên ở đảo không có xe buýt, nên chân cẳng khỏe lắm.”

“Thế thì tốt quá…”

Cửa hàng Gyarama này là nơi Nanase hẹn cậu.

Lần trước cậu có đưa Nanase về nhà và đi qua đây nên vẫn còn nhớ.

“Vậy, đi thôi. Aa, cậu có muốn mua gì ở cửa hàng tiện lợi không?”

“À, nước uống hay gì đó…”

“Này này, mấy thứ đó nhà Nanase có mà. Dù lớn lên ở đảo nhưng Nanase cũng biết lễ nghĩa đó nha!”

Nanase cười sảng khoái, rồi đột nhiên nắm lấy tay Minato.

Sau đó, cô kéo tay cậu đi.

“À, này, Nanase-san? Cái tay đó…”

“Hửm? Ô, xin lỗi! Ở đảo, Nanase không có bạn bằng tuổi, nhưng có nhiều đứa nhóc lắm. Nanase quen tay dắt chúng nó đi rồi.”

Nanase đỏ mặt, buông tay Minato ra.

“Lần này đi thật nhé! Nhà Nanase ở ngay kia thôi!”

Minato có chút tiếc nuối, lững thững đi theo sau Nanase đang bước đi đầy năng lượng.

Rất nhanh, họ đã đến khu chung cư mới xây, sạch đẹp mà cậu đã thấy hôm trước.

Nó không phải là một tòa nhà chọc trời, nhưng Minato nhớ rằng ở đây có nhiều khu chung cư thấp tầng cao cấp.

“Chung cư xịn đúng không? Nhà nội của cha Nanase ở quê nhà làm ăn khấm khá lắm. Ông ấy phất tay mua luôn một căn ở đây cho con trai và cô con gái đáng yêu của mình.”

“Ghê thật.”

Dù không phải trung tâm thành phố, nhưng một căn hộ hạng này cũng có giá gần cả tỷ yên.

Dù không giống kiểu của Serina, nhưng có lẽ Nanase cũng có thể được gọi là tiểu thư.

Cậu theo Nanase đi qua sảnh đợi yên tĩnh, vào thang máy và lên tầng năm.

Tòa nhà này có mười tầng, tầng năm là loại phòng không quá cao cũng không quá thấp.

Nhưng với dân thường, dù là tầng một hay tầng hai thì cũng đã là phòng hạng sang rồi.

Nanase dẫn đường, cả hai bước vào căn hộ.

“Ồ, bên trong cũng mới quá.”

Minato bất giác thốt lên.

Nội thất nhà Nanase cũng rất đẹp, đơn giản nhưng sang trọng.

Nếu nhà Serina gây ấn tượng bởi lịch sử và sự trang nhã, thì nhà Nanase lại khiến cậu ngạc nhiên vì sự mới tinh.

“Fufufu, xịn không? Nanase cho cậu xem phòng khách xịn nhất của Nanase!”

“Ể?”

Nanase nhanh nhẹn đi dọc hành lang, rồi đẩy mạnh cánh cửa cuối đường.

“Nhìn nè! Đặc biệt là sàn nhà!”

“Sàn nhà… Uoa! K-Không lẽ là đá cẩm thạch!?”

“Trượt chân đập đầu là chết tươi đó!”

“Đừng có nói gở!”

Dù sao thì, độ cứng của nó chắc chắn khác hẳn sàn gỗ hay chiếu tatami.

“Vừa thời trang, vừa dễ lau chùi, với Nanase, người đã sống quen với phòng trải chiếu tatami, thì đây là tuyệt nhất! Cha của Nanase, ngoài bốn mươi rồi mà còn nhảy nhót trên sàn đá cẩm thạch này đấy!”

“Ông ấy có vẻ vui tính ghê.”

Minato một lần nữa nhìn quanh phòng khách.

Có bàn, sofa, và một cái kệ trông rất thời trang, nhưng về cơ bản là rất ít đồ.

“Vì bọn Nanase mới chuyển đến mà. Vẫn còn đẹp chán. Nanase tự tin là chưa đến nửa năm là bừa bãi ngay.”

“Tự tin mấy cái đó làm gì. Mà tớ cũng mới chuyển nhà hồi xuân năm ngoái, lúc đầu cũng sạch sẽ lắm. Giờ thì bừa bộn rồi…”

“Ồ, Minato-kun cũng là đồng hương chuyển nhà à!”

“Tớ chỉ chuyển từ gần đây qua thôi.”

“Chà, không có đồng hương nhà quê nào khác à. Vẫn thấy hơi cô đơn.”

“Vậy à…?”

Ở lớp, Nanase trông như đã ở đó từ lúc nhập học, hòa đồng với mọi người.

“À, phải lấy nước cho cậu. Nhà Nanase, cha Nanase chưa về, còn mẹ thì không có.”

“À…”

“Aa, Nanase chưa kể chuyện mẹ à? Mẹ Nanase mất rồi, nhưng từ lúc Nanase còn nhỏ, nên cậu không cần áy náy!”

“V-Vậy à.”

Không thể không để tâm, nhưng đây cũng không phải là chuyện Minato nên nói gì.

“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé! Cái sofa kia êm lắm, ngồi xuống là không muốn đứng dậy đâu!”

“À, à. Cảm ơn.”

Minato làm theo lời khuyên, ngồi xuống sofa.

Đúng là rất êm, ngồi cực kỳ thoải mái. Nó cũng đủ lớn, có thể dùng thay giường mà vẫn ngủ ngon.

“Đây, mời cậu. Cà phê đá đầy ắp. Vị thì thua Stapa, nhưng lượng thì thắng chắc!”

“Cậu hơn thua cái gì thế. Nhưng, tớ xin phép.”

Tuy mới tháng tư nhưng hôm nay trời khá ấm, nên có đồ uống lạnh thật tuyệt.

Minato cắm ống hút vào, uống cà phê.

Nanase cũng ngồi xuống bên cạnh Minato, uống một ngụm.

“Vậy, chuyện cậu muốn nói là?”

“Minato-kun, vội vàng ghê. Đây, nhìn đi.”

“Ồ, Storm Tab. Ngầu thế, tớ cũng muốn cái này.”

Nanase đưa cho Minato một thiết bị chơi game PC cầm tay.

Nó được gọi là Storm Tab, viết tắt là SutoTabu.

Màn hình chỉ lớn hơn smartphone một chút nhưng dày và nặng khoảng 700-800 gram.

Với kích thước này, hiệu năng của nó rất cao, có thể chơi được hầu hết các game PC, nhưng giá khá chát.

“Ừm, đây. Để Nanase mở cho.”

“Ồ, LegenDis à.”

Nanase thao tác, và LegenDis khởi động.

Màn hình hiển thị “Trường bắn”, nơi có thể luyện tập thao tác súng và di chuyển.

Minato cầm lấy SutoTabu, thử thao tác.

“Ồ, không khác gì chơi trên PC. Mà hình như màn hình còn đẹp và dễ nhìn hơn.”

“Xịn không. Cái này là đồ cũ của cha Nanase đó. Ông ấy mua để chơi game lúc đi làm, nhưng lại bắt đầu bị lão thị, nhìn không rõ nên cho Nanase luôn.”

“Game thủ phải giữ gìn mắt cẩn thận…”

Minato không biết rằng ngoài bốn mươi là bắt đầu bị lão thị.

Màn hình nhỏ nên mắt kém sẽ khó chơi.

“Nanase thì chơi thoải mái, nên chiếm luôn. Nanase cũng có laptop gaming, nhưng chơi bằng cái này còn dễ hơn.”

“Hể, mà đúng là kích thước này chơi vẫn ổn.”

Có lẽ vì độ phân giải cao và màn hình OLED sắc nét, nên Minato có thể nhìn rõ cả những mục tiêu nhỏ ở tít xa.

Minato điều khiển nhân vật, bắn hạ hết mục tiêu này đến mục tiêu khác trong trường bắn.

“Ồ, Minato-kun, ngắm tốt ghê. Lần đầu dùng SutoTabu mà bắn chuẩn thế.”

“Tớ cũng cày LegenDis nhiều mà. Bắn ở trường tập thì nhắm mắt cũng trúng.”

“Nghe đáng sợ quá!”

“Đùa thôi. Cảm ơn cậu. Tớ vốn đã muốn có cái này, giờ lại càng muốn hơn, chết thật.”

“À há, truyền đạo thành công. Thôi, vào chủ đề chính.”

Nanase nhận lại SutoTabu từ Minato, tắt LegenDis và mở một game khác.

Tất nhiên, đó là Grallion—

“Player name, ‘Nanaura’—Đúng là cậu thật à.”

“Ừm, không thể tin được nhỉ.”

Nanase cầm SutoTabu, ngả người sâu vào sofa.

Cô không hề bối rối khi Minato gọi tên đó.

Có vẻ cô đã biết Minato nhận ra—đó là lý do cô gọi cậu đến nhà.

“Ra là ‘Tonami’-kun. Hết hồn. Nanase có nghe nói thỉnh thoảng người ta vô tình gặp lại bạn trên mạng ngoài đời thực, nhưng không ngờ lại xảy ra với mình.”

“Đúng là…”

Minato biết cái tên “Nanaura”.

Họ gặp nhau vài ngày sau khi Grallion ra mắt vào tháng Hai.

Tình cờ, trận đấu đó diễn ra suôn sẻ nên họ đã nói chuyện qua voice chat.

Ngay sau đó họ kết bạn, và mỗi khi online cùng lúc, họ lại gọi nhau, cùng chơi chung đội rất nhiều lần.

Tuy nhiên, kể từ khi laptop của Minato hỏng vào kỳ nghỉ xuân, cậu đã không liên lạc lại.

Dù có phương thức liên lạc, đáng lẽ cậu nên báo cho bạn bè biết mình sẽ không đăng nhập một thời gian—

Nhưng Minato đã quá sốc vì laptop hỏng nên không nghĩ được đến đó.

“‘Nanaura’ à. Từ ‘Nanase Uraha’ mà không nhận ra... Tên rõ ràng như thế mà tớ lại không nhận ra, đúng là ngốc thật.”

“‘Tonami’ mà không nhận ra cũng là bình thường mà? Tên cậu bị đảo ngược còn gì.”

“Hai đứa mình như nhau cả thôi.”

Minato đúng là chậm tiêu, nhưng Nanase cũng chậm tiêu không kém.

“Dù gì thì tụi mình cũng nghe giọng nhau bao nhiêu lần rồi mà.”

“Uuuh, vậy mới nói! Giọng Nanase đặc biệt lắm mà! Sao cậu không nhận ra!”

“Giọng nghe qua mạng với giọng thật khác nhau lắm. Giờ tớ mới biết.”

“Kuuuh, Minato-kun, dẻo miệng ghê! Nanase sắp bị trai thành thị lừa rồi!”

“Đừng nói nghe sợ thế…”

Thực lòng, Minato cũng thấy lạ là mình không nhận ra giọng nói đặc trưng của Nanase chính là Nanaura.

Có lẽ là do định kiến rằng không thể nào gặp bạn trên mạng ngoài đời thực.

“Dù sao thì, gặp được cậu vui thật. Không ngờ lại học cùng lớp ngoài đời. Tớ cũng có PC mới rồi, Nanaura—à không, Nanase-san, nếu cậu không phiền, hai ta lại chơi chung nhé?”

Khi lập đội, sự tương thích giữa những người chơi là rất quan trọng.

Về điểm đó, Nanaura là người xông lên tuyến đầu chiến đấu, còn Minato hỗ trợ phía sau, chiến thuật này đã nhiều lần “ăn tiền”, mang lại những chiến thắng sảng khoái.

Nanaura là một đồng đội không thể chê vào đâu được của Minato.

“Tất nhiên, Nanase cũng định nhờ cậu—nhưng mà, Tonami!”

“T-Tonami... Bị gọi bằng tên game ngoài đời, hơi ngại nhỉ.”

“Không sao, quen rồi mà! Nanase có một việc nữa muốn nhờ!”

“Ể?”

Nanase đột ngột nhoài người về phía Minato, nắm chặt cả hai tay cậu.

Cô kéo tay cậu lại, khiến tay cậu áp thẳng vào ngực cô qua lớp đồng phục.

“N-Này, Nanase-san...? Tay, tay tớ chạm ngực cậu rồi.”

“Chuyện đó không quan trọng! Cứ tận hưởng đi!”

“Cậu bá đạo quá đấy!”

Minato đã chạm vào ngực con gái nhiều đến mức phát chán—

Nhưng dù vậy, cảm giác mềm mại này vẫn khiến cậu phấn khích.

“Nè Nanase-san. Cậu không cần nắm tay tớ chặt thế đâu, tớ không chạy.”

“Không, Nanase không thả!”

Nanase Uraha, hóa ra là một người như thế này.

Minato cảm thấy mình bị áp đảo.

“Tonami... Làm ơn, tớ nhờ cậu đấy!”

“Wa!?”

Nanase bỗng buông tay Minato ra, rồi bất ngờ ôm chầm lấy cậu.

“C-Cậu muốn gì tớ cũng nghe, thả tớ ra đã.”

“Không! Tới khi cậu đồng ý Nanase không thả!”

Nanase ôm Minato thật chặt.

Cô dí sát mặt vào cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn cầu.

“Hãy đàm đạo Grallion với tớ đi!”