Iori vừa xen kẽ nhìn màn hình và tài liệu, vừa thoăn thoắt gõ phím.
Có vẻ như cô thao tác chủ yếu bằng các phím tắt và hạn chế dùng chuột đến mức tối thiểu.
“Iori này, cậu quen dùng PC thật đấy.”
“Cũng không hẳn. Mà, đúng là nó dễ dùng hơn smartphone.”
Iori lộ vẻ hơi khó xử.
Trông cô có vẻ ngượng ngùng khi được khen, nhưng vì gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng nên thật khó nhận ra.
“Cha mẹ tớ đều là lập trình viên. Nghe nói bây giờ họ làm quản lý rồi, nhưng từ xưa đã thích máy tính. Nhà tớ có bao nhiêu là máy, từ máy bàn đến laptop, nên tớ cũng dùng từ bé.”
“Thật là một môi trường đáng ghen tị.”
Cô nàng Serina mê PC chắc cũng sẽ ghen tị lắm đây.
“Tớ lại không giỏi lập trình hay gì cả, chỉ có mấy kỹ năng văn phòng thôi. PC với tớ là máy chơi game thì đúng hơn.”
“Ồ, thật á? Tớ cũng toàn chơi game trên PC.”
“Hể, mà giờ cũng ít game độc quyền cho máy console rồi. Có PC là đủ hết. Mà này Mina, cậu đang chơi game gì thế?”
“Giờ thì chắc là Leje. Legendis, game FPS ấy.”
“Aa, tớ cũng có chơi một chút. Nhưng mà aim kém quá. Bạn bè xung quanh cũng ít người chơi nên toàn phải đi pub thôi.”
“Ể, nhưng Leje nhiều người chơi lắm mà… à, ra là vậy.”
“Nn?”
“Không, chỉ là đi pub thì chuyện thắng thua đúng là hên xui thật.”
Đi pub, là thuật ngữ trong game online chỉ việc lập đội với những người không quen biết.
Nếu lập đội với người quen, ta sẽ biết thực lực của đồng đội, hơn nữa thường sẽ kết nối cuộc gọi nên có thể trao đổi để phối hợp với nhau.
Còn khi đi pub, ta chẳng biết đồng đội mình chơi hay hay dở, nhiều trường hợp họ còn tắt cả voice chat nên rất khó phối hợp.
Nhưng trường hợp của Iori, vấn đề còn nằm ở chỗ khác…
Bạn bè xung quanh Iori hầu hết đều là con gái.
Những game FPS cực nổi tiếng như Legendis tuy không thiếu người chơi nữ, nhưng số lượng người chơi nam vẫn đông hơn nhiều.
Việc một cô gái như Iori không có bạn bè để cùng chơi Legendis cũng là điều dễ hiểu.
“Mà thực ra, tớ thích game hành động thông thường hơn là game đối kháng.”
“Nói gì thì nói, chẳng phải loại game đó nhiều hơn sao? Tớ cũng chơi game hành động suốt mà.”
Dù hiện tại Minato đang mê mẩn Legendis, nhưng cậu cũng thích những tựa game có cốt truyện, nơi người chơi tiêu diệt quái vật.
“Hồi trước tớ có chơi ‘Fansure’. Ban đầu chơi trên phiên bản Shuotch, sau đó chơi lại trên bản PC.”
“‘Fantasy Slayer’ à. Game đó cũng nổi tiếng nhỉ. Tớ hiểu rồi, bản PC có tốc độ khung hình cao hơn, chơi mượt hơn bản console mà.”
“Đúng đúng, cậu rành ghê.”
Iori đúng là một game thủ thực thụ, và Minato cảm thấy vui mừng như gặp được tri kỷ.
“Nhưng mà, thật ra t-tớ…”
“Nn?”
“Tớ thích game retro.”
Không hiểu sao, mặt Iori bỗng đỏ bừng.
Quả thật, thích game retro có lẽ là một sở thích hiếm có ở con gái.
Nhưng đó cũng đâu phải sở thích gì đáng xấu hổ.
“Mà, nói chính xác thì cũng chưa hẳn là retro. Cũ nhất chắc cũng chỉ khoảng mười lăm năm thôi.”
“Mười lăm năm là đủ cũ rồi còn gì. Lúc đó chúng ta mới có một tuổi thôi đấy.”
Nói vậy chứ Minato cũng không chắc.
Game retro có thể dùng để chỉ những game từ thời sơ khai của máy chơi game gia đình.
“Thôi, định nghĩa thế nào cũng được. Iori thích game nào?”
“Ví dụ như… ‘Grand Noir’ chẳng hạn.”
“Gran-Noir! Thật á! Tớ cũng từng mê tít game đó!”
“Thật không!? Mina, cậu đã chơi Gran-Noir rồi á!?”
“Chơi rồi, chơi rồi! Hồi tiểu học, nhà bạn tớ có! Chỉ đến đó mới chơi được thôi. Nhưng mà ngày nào tớ cũng qua nhà nó, chơi nhiều đến mức bị cấm cửa luôn!”
“Cái đó thì tớ không chắc là nên…”
Iori không khỏi cười gượng.
Grand Noir là một game hành động 3D lấy bối cảnh một thế giới kiểu châu Âu trung cổ, với nhân vật chính là “cặp song sinh kiếm sĩ” đi khắp nơi tiêu diệt quái vật, tập trung chủ yếu vào các trận chiến bằng kiếm.
“Hồi đó tớ còn là trẻ con mà. Cậu thông cảm đi. Nghĩ lại thì, đó có lẽ là game đầu tiên tớ chơi trên PC.”
“Nghe nói game đó vốn định phát hành trên cả máy console, nhưng cuối cùng lại không ra mắt.”
“Ừm, sau này tớ mới biết chuyện đó.”
Nhà sản xuất của Grand Noir là một công ty trong nước.
Nghe đồn họ có một vị đạo diễn thiên tài, và game được phát triển dưới sự chỉ đạo của ông.
Chỉ là, ngay sau khi phát triển xong Gran-Noir, vị đạo diễn đó đã nghỉ việc, và kế hoạch chuyển thể lên console cũng tan thành mây khói.
“Bản thân công ty sản xuất cũng phá sản, phiên bản tải về cũng biến mất luôn. Với lại, nó vốn không tương thích với hệ điều hành hiện tại, nên dù có được phần mềm thì cũng chẳng chơi được.”
Minato bùi ngùi nói.
Với người chơi game PC, vấn đề không tương thích hệ điều hành là một chuyện nghiêm trọng.
Đôi khi, việc chơi một game cũ còn khó hơn cả việc chơi những game mới nhất đòi hỏi cấu hình siêu khủng.
“Tớ cũng từng thử tìm cách chơi lại Gran-Noir, nhưng thấy lằng nhằng quá nên bỏ cuộc.”
“Mina, nhà tớ có máy tính chơi được Gran-Noir đấy!”
“Ể!?”
“Hệ điều hành của máy đó đã hết hạn hỗ trợ từ lâu rồi, nên tớ cho nó chạy độc lập hoàn toàn! Hay nói đúng hơn, nó đã trở thành cái máy chuyên để chơi game PC cũ rồi!”
“V-Vậy thì đỉnh quá. Đúng là xa xỉ thật.”
PC vừa tốn diện tích, việc bảo trì để giữ tình trạng tốt cũng phiền phức.
Chỉ có những người thực sự đam mê mới giữ lại một chiếc PC cũ chỉ để chơi game.
“Gran-Noir giờ không thể tải lại được nữa, nhưng dữ liệu game đã được lưu trong máy rồi!”
“T-Thật á! Cứ tưởng là không còn cách nào chơi được nữa rồi chứ…!”
Minato nhớ lại cảm giác phấn khích của thời thơ ấu.
Gran-Noir là một game có độ khó khá cao, ngày đó cậu cùng mấy đứa bạn tụ tập lại, vừa chơi vừa muốn khóc, cố gắng hết sức để qua màn.
Nhớ đến đó, Minato đột nhiên…
“Nn? Gì vậy, Mina? Sao cậu cứ nhìn tớ chằm chằm thế?”
“Ờm, tớ chỉ nghĩ Iori lúc nào cũng lạnh lùng. Thấy cậu phấn khích như vậy lạ thật.”
“… T-Tớ cũng là con người mà. Nói về chủ đề mình thích thì đương nhiên phải sôi nổi rồi.”
“Haha, xin lỗi. Tớ trêu hơi quá.”
Chàng hoàng tử đẹp mã lạnh lùng lại đỏ mặt, phấn khích khi nói về game…
Không hiểu sao, Minato có cảm giác rằng, rất ít người biết được bộ mặt này của Iori.
“Thiệt tình, Mina xấu tính thật. Thôi được rồi, quay lại làm việc đi.”
“Tớ biết rồi.”
Minato gật đầu, tiếp tục công việc nhập liệu.
Thế nhưng, ngay cả khi đang làm việc…
“…………”
Iori cứ lộ liễu liếc mắt đầy ẩn ý về phía Minato.
Từ chỗ Minato ngồi, có thể nhìn thấy bàn làm việc của hội trưởng hội học sinh.
Trong mấy tháng qua, Minato cũng đã kết bạn được với vài cô gái, và nhờ giao tiếp với họ mà kỹ năng xã hội của cậu cũng được cải thiện.
Ít nhất, cậu không còn hướng nội như trước nữa.
Vì thế…
“… Này, Iori.”
“G-Gì thế?”
“Tớ ấy, muốn chơi thử Gran-Noir quá. Tớ dùng nhờ cái máy tính chơi game nhà cậu có được không?”
“V-Vậy à, Mina muốn chơi Gran-Noir đến thế cơ à. Đúng là hết cách với cậu.”
Iori lộ rõ vẻ mặt vui mừng không thể che giấu.
Xem ra, đề nghị của Minato đã đi đúng hướng.
“Vậy thì Mina, cậu đến nhà tớ không? Gran-Noir ấy, thật ra tớ… chưa bao giờ chơi hai người cùng lúc cả.”
“À, game đó không có chế độ chơi phối hợp online nhỉ.”
“Mina đã chơi ở nhà bạn đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng mà, thật ra tớ chưa phá đảo game đó bao giờ. Hồi đó, cả tớ và bạn bè đều còn là con nít, game đó khó quá.”
“Tớ thì đã phá đảo từ lâu rồi, nhưng những chỗ khó đều là nhờ papa… nhờ cha tớ chơi hộ.”
“Hể.”
Cha của Iori chắc hẳn là một game thủ hạng nặng.
Minato không trêu chuyện Iori gọi bố là “papa”.
Cậu đã nhận ra Iori thỉnh thoảng lại thay đổi cách nói chuyện.
Nhưng vì bản thân cô không cố ý thay đổi, nên có lẽ không nên bắt bẻ nhiều lần về chuyện đó.
Quan trọng hơn là… đối với Minato, đây là một cơ hội hiếm có.
Tựa game kỷ niệm đang ở ngay trong tầm tay.
Nếu không phấn khích vì điều này, cậu không phải là một game thủ.
“Nói cách khác, Iori…”
“Đúng vậy, Mina…”
““Cả hai cùng nhau phục thù nào!””
✦✧
Công việc của hội học sinh đã xong đến một mức hợp lý, nên họ quyết định về sớm.
Minato có chút băn khoăn không biết như vậy có ổn không, nhưng khi liếc nhìn công việc của Iori, cậu thấy tiến độ còn nhanh hơn bình thường.
Tiến độ của Minato thì vẫn như mọi khi, nhưng vì khối lượng công việc của cậu không nhiều nên chắc sẽ kịp thời hạn.
Nói cách khác, bắt đầu “cuộc phục thù” cũng không có vấn đề gì.
Nhà của Iori Tsubasa thực sự ở ngay gần trường cao trung Muromiya.
Nói đi bộ ba phút cũng không ngoa.
Nhà Iori là một ngôi nhà hai tầng màu trắng trông rất phong cách, có vẻ như mới được xây dựng không lâu.
Nghe nói nhà cô có rất nhiều PC, có lẽ nhà Iori cũng giàu có… nghĩ vậy, Minato có chút căng thẳng.
“Cứ tự nhiên vào đi. Cha mẹ tớ đều đi làm, tớ lại là con một.”
“À, ra vậy.”
Cơn phấn khích lúc nãy của Iori dường như đã lắng xuống, cô đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
Nhưng, không thể nhầm được, Iori Tsubasa là một cô gái…
Minato sắp sửa bước vào nhà con gái—hơn nữa, là một ngôi nhà không có phụ huynh.
Bảo không căng thẳng trong tình huống này thì quả là vô lý.
Dù vậy, Iori lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, nên cậu cũng không thể để lộ vẻ mặt kỳ quặc được.
“Cậu làm gì thế, Mina. Nhanh lên nào.”
“Biết rồi.”
Iori nhanh chóng mở cổng, đi vào vài mét rồi mở cửa chính bước vào nhà.
Minato cũng đi theo Iori, làm khách nhà cô nàng.
“Hể…”
Bên trong lối vào chính, có trang trí cây cối và tranh ảnh, có vẻ như bên trong nhà Iori cũng rất phong cách.
“Sao cậu cứ dừng lại ở mỗi chỗ thế, Mina.”
“À… nói sao nhỉ, nhà cậu sành điệu thật đấy, Iori.”
“Aa… cha mẹ tớ thuộc dạng đó đấy. Cái dạng thích thể hiện ấy.”
“Ra là vậy.”
Iori trông có vẻ phức tạp.
Thích thể hiện, thường không phải là một lời khen, và có vẻ như Iori không mấy đồng tình với sở thích của cha mẹ mình.
“Toàn là đèn chiếu gián tiếp nên nhà cứ tối om. Tớ thì nghĩ cứ bật đèn bình thường cho sáng sủa là được, cũng chẳng cần mấy bức tranh khó hiểu làm gì, nhưng vì cha mẹ bỏ tiền ra mua nên tớ cũng không phàn nàn được.”
“Không đâu, tớ lại thấy ngưỡng mộ những ngôi nhà như thế này. Nhà tớ chỉ có hai cha con nên chẳng có gì gọi là ấm cúng cả, chỉ toàn những thứ cần thiết thôi.”
“Như vậy mới tốt. Thực tế, một ngôi nhà phong cách chỉ tổ khó ở.”
Iori lấy dép đi trong nhà ra cho Minato, và cậu xỏ chân vào.
Sau đó, Iori đi dọc hành lang, tiến vào sâu bên trong.
“Nhà thì kiểu cách thế thôi, chứ riêng dàn PC thì lại rất thực dụng.”
“Thực dụng?”
“PC của cha mẹ tớ không có đèn LED, chẳng có cái kiểu lấp lánh đang thịnh hành, quạt tản nhiệt khí thì cục mịch, ngoài luồng khí và khả năng mở rộng ra thì chẳng nghĩ đến cái gì khác, case máy thì màu đen to tổ chảng, dây cáp thì lằng nhà lằng nhằng.”
“Đúng là hoàn toàn trái ngược với kiểu thích thể hiện nhỉ…”
PC để bàn dành cho mục đích chơi game thường sử dụng case màu trắng đẹp mắt, và quạt tản nhiệt có đèn LED phát sáng bảy màu đã trở thành xu hướng từ lâu.
Nhưng, nếu muốn xây dựng một dàn PC có cấu hình thực sự cao, người ta thường bỏ qua yếu tố ngoại hình.
Cha mẹ của Iori, về phương diện PC, có vẻ rất coi trọng tính thực dụng.
“Bên này, Mina. Phòng PC ở cuối tầng một.”
“Phòng PC?”
Một từ ngữ hiếm nghe đối với một căn phòng trong nhà ở thông thường vừa được thốt ra.
Minato đi theo Iori dọc hành lang.
“Đây rồi. Cứ tự nhiên nhé.”
“Xin làm phiền…”
Trong một khoảnh khắc, Minato đã tưởng tượng ra một cảnh tượng điên rồ: những bo mạch chủ khổng lồ, những ổ SSD xếp hàng song song, vô số quạt tản nhiệt khí đang gầm rú, và những ống tản nhiệt nước với dòng nước màu xanh lam lưu thông một cách đáng ngờ, tất cả đều được gắn trần trụi trên tường…
Nhưng dĩ nhiên không có chuyện đó.
Trong căn phòng rộng khoảng tám chiếu, hai chiếc bàn máy tính được đặt cạnh nhau, mỗi bàn có hai màn hình tinh thể lỏng.
Dưới mỗi bàn, một chiếc PC để bàn dạng full tower, có lẽ để tản nhiệt nên nắp hông đã bị tháo ra, được đặt ở đó.
Tuy có hình dạng bình thường, nhưng một chiếc PC để lộ nội tạng bên trong cũng khá hiếm thấy.
“Tớ không dùng máy bàn, nhưng mà để hở nắp hông thế có sao không? Bụi bặm chẳng phải sẽ vào đầy sao?”
“À, tại tớ thường xuyên tháo lắp linh kiện, nên mỗi lần như vậy đều phủi bụi luôn.”
“Cậu hay vọc vạch bên trong PC đến vậy à. Tớ đã thấy Serina giỏi rồi, nhưng đúng là núi cao còn có núi cao hơn…”
“Phải rồi, tớ cũng có nghe loáng thoáng Serina-san thích PC. Mà không hiểu sao cô ấy cứ ngại ngùng, chẳng giải thích gì nhiều.”
“Serina có điểm xấu hổ hơi lệch lạc một chút.”
Không chỉ là một chút, nhưng Minato không thể nói thẳng ra điều đó.
“Thôi, chuyện đó để sau đi. Đợi chút nhé, tớ đi lấy đồ uống. Mina, cậu muốn uống gì?”
“Gì cũng được… à không, cà phê hoặc trà thì tốt. Hai viên đường nhé.”
“Đúng rồi, cứ nói gì cũng được là tớ khó xử lắm. Tớ đi pha cà phê đây.”
Nói rồi, Iori rời khỏi phòng PC.
“Hừm…”
Tiếng quạt PC khẽ vang lên.
Dù quạt tản nhiệt khí có vẻ mạnh mẽ đang hoạt động nhưng lại không quá ồn ào.
Nghe nói “Grand Noir” được cài đặt trên một chiếc PC cũ, nhưng chiếc PC đó ở đâu nhỉ, Minato tò mò nhìn quanh.
“Để cậu đợi rồi, Mina.”
“Aa, à.”
Cô trở lại nhanh hơn cậu nghĩ.
Iori cầm trên tay hai tách cà phê đang bốc hơi.
Nhân tiện, cô cũng đã cởi áo khoác đồng phục, bên trên chỉ còn lại áo sơ mi trắng với cà vạt được thắt lỏng.
“Hai viên đường đúng không. Của tớ là cà phê sữa.”
“Hể, cà phê sữa trông cũng ngon nhỉ.”
“Vậy thì, cho cậu cái này.”
“Ể? Được không vậy?”
“Dĩ nhiên. Tớ không thích cà phê đen, nhưng nếu có đường thì cà phê thường tớ cũng thích.”
“Ngại quá, Iori.”
Bình thường cậu sẽ từ chối, nhưng vì Iori quá tự nhiên nên cậu bất giác nhận lấy.
Iori tuy lạnh lùng nhưng không hề lạnh nhạt, ngược lại còn rất tốt bụng.
Việc cô được gọi là hoàng tử có lẽ không chỉ vì ngoại hình đẹp.
Nếu không tốt bụng, người ta đã không đặt cho biệt danh như vậy.
“Vậy, tớ xin phép. Ừm, ngon thật.”
“Cà phê hòa tan thôi. Nhưng có một chút bí quyết khi pha đấy.”
“Cậu là người cầu kỳ trong việc đồ uống à, Iori?”
“Cũng không hẳn. Nhưng khi ngồi vào máy tính, tớ thường ngồi trước bàn rất lâu. Không có đồ uống thì không chịu nổi.”
“Haha, đúng vậy. Tớ cũng thế.”
Minato cũng vậy, dù chỉ là cà phê, trà hay trà Nhật đóng chai, đồ uống là thứ không thể thiếu khi chơi game PC.
“Mà, khi tớ chơi lâu, cà phê sẽ biến thành nước tăng lực…”
“Học sinh cao trung mà phụ thuộc vào nước tăng lực thì không ổn đâu…?”
Iori, người luôn lạnh lùng xử lý công việc ở phòng hội học sinh, có vẻ cũng có một mặt tối ở nhà.
“Không đâu, tớ đùa thôi. Nước tăng lực thỉnh thoảng tớ mới uống.”
“Thỉnh thoảng vẫn uống à. Mà, tớ cũng từng uống thử rồi.”
“Có những lúc, bất giác tớ đã bật nắp lon nước tăng lực rồi.”
“Mở trong vô thức thì đúng là không ổn thật rồi còn gì…?”
Cứ tưởng là đùa, ai ngờ vị hội trưởng hội học sinh này lại nói ra một chuyện đáng lo ngại thật.
“Ấy chết, Gran-Noir. Chơi thôi, chơi thôi, bắt đầu ngay bây giờ đi, Mina.”
“Tự nhiên cậu hăng hái thế, Iori.”
“Có hai máy chạy được Gran-Noir. Tớ sẽ khởi động cả hai. Đợi chút nhé.”
Bỏ qua lời trêu chọc của Minato, Iori chui xuống gầm hai chiếc bàn đang kê cạnh nhau và làm gì đó.
Có vẻ như cô đang cắm lại nguồn và dây cáp.
“Oi, Iori. Tớ giúp gì được không?”
“Không, không sao đâu. Dây cáp ở đây lộn xộn lắm, đến tớ thỉnh thoảng còn cắm nhầm nữa là.”
“Ra vậy… Oái!”
Minato định nhìn xuống gầm bàn thì vội vàng quay mặt đi.
Iori đang chống cả hai tay và hai đầu gối xuống đất, khiến bên trong chiếc váy ngắn của cô suýt nữa thì lộ ra.
Dù đã được chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu lần quần lót của ba người Hazuki, Serina và Honami, nhưng khi sắp nhìn thấy bên trong váy của một cô gái, cậu vẫn luống cuống.
Hơn nữa, Iori chưa cho phép Minato nhìn quần lót của mình.
Cậu không thể tự ý nhìn được.
Dù là hoàng tử lạnh lùng, nhưng khi thấy tư thế này… cậu không thể không ý thức rằng Iori là một cô gái.
“Xong rồi đây, đã kết nối. Mina, cậu dùng bàn bên đó đi.”
“Aa, à.”
Minato che giấu sự bối rối, ngồi xuống cạnh Iori.
“À, Mina, hệ điều hành này cũ rồi nhưng cậu có biết dùng không?”
“Ừm, chắc cũng không khác mấy so với bây giờ, chắc là không sao…”
Nói đến nửa chừng, Minato lại xao động.
Ở phòng hội học sinh, Iori làm việc tại bàn của mình.
Từ chỗ Minato làm việc ở chiếc bàn dài, cậu chỉ có thể nhìn thấy phần từ ngực trở lên của Iori.
Vì vậy, cậu chưa bao giờ để ý đến tư thế ngồi của Iori…
“Sao thế, Mina? Vẫn không biết dùng à?”
“K-Không, không sao đâu mà.”
Minato bất giác suýt nữa thì nhìn xuống phần dưới hông của Iori.
Iori ngồi ngay cạnh, một chân vắt lên như đang ngồi khoanh chân.
Con trai cũng có người ngồi như vậy, và Minato thỉnh thoảng cũng ngồi tương tự ở bàn làm việc tại nhà.
Tuy nhiên…
“Cậu lạ thật đấy. Mà chắc cũng không hỏng được đâu, Mina có vẻ cũng biết dùng máy tính nên không sao đâu.”
Iori khẽ mỉm cười, rồi quay mặt về phía màn hình trên bàn.
Phù, Minato thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Iori đang thả lỏng khi ở nhà, nhưng việc cô ngồi khoanh chân trong chiếc váy ngắn khiến cậu giật mình.
Hơn nữa, chân của Iori lại dài và thon thả, một đôi chân tuyệt đẹp.
Dù có là “hoàng tử”, Iori vẫn là con gái, nên cậu mong cô chú ý đến tư thế ngồi hơn…
Nhưng đó chỉ là mong muốn ích kỷ của Minato, còn ở nhà ngồi thế nào là quyền tự do của Iori.
Tạm thời cô đã quay mặt về phía bàn làm việc nên cậu cũng yên tâm, nhưng cũng có chút tiếc nuối.
“Ố, hệ điều hành này trông quen thật. Hồi nhỏ, máy tính nhà tớ cũng dùng cái này.”
“Cậu dùng máy tính từ nhỏ thế à, Mina. Vậy, cậu khởi động Gran-Noir lên được không?”
“À, là biểu tượng này đây.”
Đây không phải là lúc để xao động vì đôi chân của Iori.
Minato đã thực sự mong chờ được chơi lại Grand Noir sau bao nhiêu năm.
“Ồ…! Màn hình này! Quen thuộc kinh khủng!”
“Thấy cậu cảm động đến vậy, tớ cũng vui lây.”
Bên cạnh, Iori cười gượng.
Có lẽ, Minato còn bị xao động hơn cả tư thế ngồi khoanh chân của Iori.
Trên màn hình tiêu đề, trên một vùng đất hoang tàn, hai hiệp sĩ song sinh trong bộ giáp rách rưới đang đứng đó.
Cảm giác vừa có chút sợ hãi vừa phấn khích của thời thơ ấu ùa về.
“Cái này, điều khiển bằng chuột và bàn phím à?”
“Đúng rồi. Dùng chuột và bàn phím cũng được, nhưng đợi chút.”
Iori nhẹ nhàng bước xuống khỏi ghế.
“À ré, cái thang đâu mất rồi nhỉ. Mà thôi, có Mina ở đây rồi.”
“Nn?”
“Trên cái kệ kia, có một cái thùng carton đúng không. Tớ để tay cầm trong đó.”
“Sao lại để ở chỗ cao thế…”
Sát tường có một cái kệ cao, chứa đầy hộp game và ứng dụng.
Trên nóc kệ, quả thật có một cái thùng carton.
“Chắc cả Mina cũng không với tới. Tớ sẽ đứng lên ghế lấy, cậu giữ ghế giúp tớ để nó không bị trượt nhé.”
“Hiểu rồi.”
Chiếc ghế có bánh xe nên nếu không giữ nó sẽ bị trượt đi.
Minato cũng có thể trèo lên, nhưng nếu người nặng cân trèo lên những chiếc ghế thế này có thể làm hỏng nó.
Không, đúng ra là không nên trèo lên ghế, nhưng với một người mảnh mai như Iori chắc không sao.
“Vậy xin lỗi nhé, giữ giúp tớ. Tớ lấy ngay đây.”
Iori lăn chiếc ghế đến trước kệ, rồi nhanh chóng trèo lên.
Minato vội vàng quỳ xuống sàn, dùng hai tay giữ chặt chiếc ghế để nó không di chuyển.
“Etou, tớ nhớ đã nhét nó vào đâu đây…”
Iori rướn người, vừa nhìn vào trong thùng carton vừa tìm kiếm.
Có vẻ bên trong có nhiều thứ, cô lấy ra những con chuột và bàn phím cũ, đặt chúng vào chỗ trống trên nóc kệ.
“Kyaa!?”
“S-Sao thế, Iori?”
Một tiếng hét dễ thương đến bất ngờ vang lên, khiến Minato giật mình.
“Aa, xin lỗi, không có gì. Chỉ là… có con côn trùng nhỏ.”
“À…”
Iori trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đột nhiên có côn trùng xuất hiện thì ai cũng sẽ giật mình.
Ngay cả một người con trai như Minato, dù không hét lên “kyaa” thì cũng sẽ phát ra một tiếng hét yếu ớt nào đó.
Tiếng hét dễ thương của Iori đã làm Minato xao động một cách bất ngờ…
“Cậu có sao không, để tớ thay cho?”
Minato vừa cười gượng vừa bất giác ngẩng đầu lên.
Và, cậu thoáng thấy bên trong chiếc váy ngắn.
Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng có thứ gì đó màu trắng…
“Không, không sao đâu. Mina, lấy giúp tớ ít giấy ăn được không.”
“Aa, à. Tớ bỏ ghế ra nhé.”
Lần này không chỉ là chân của Iori mà cả bên trong váy cũng bị nhìn thấy…
Lần này thì Minato thực sự cảm thấy có lỗi.
Nhưng, nếu cậu bất cẩn xin lỗi, có thể sẽ làm Iori, người chưa nhận ra mình bị nhìn thấy, cảm thấy tồi tệ hơn.
Minato vừa đi lấy giấy ăn, vừa chợt nghĩ.
Giống như Hazuki, không biết Iori về nhà có cởi quần đùi hay quần bó ra không?
“Aa, không xong rồi!”
“Ể?”
Minato quay lại thì thấy Iori đang đứng một chân trên ghế, một chân dưới đất.
Trên đầu cô nàng, con chuột được lấy ra từ thùng carton và đặt trên nóc kệ đang chực rơi xuống.
“Oái!”
Iori trèo lại lên ghế, nhảy lên và theo phản xạ chộp lấy con chuột…
“Nguy hiểm!”
Minato cũng lập tức hành động, đỡ lấy Iori khi bánh xe ghế quay tròn và cô sắp ngã.
Cảm giác mềm mại của cơ thể truyền đến… Minato ngã ngửa ra sàn trong khi vẫn chống tay.
“Ui da da… Cậu có sao không, Iori?”
“Aa, à, xin lỗi, Mina. Con chuột này, là kỷ vật tớ từng dùng ngày xưa.”
Dù biết là nguy hiểm, nhưng có vẻ cô đã theo phản xạ mà chộp lấy nó.
Iori đang ngồi trên người Minato, người đang nằm ngửa trên sàn.
“Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng phải cẩn thận chứ. Nếu Iori mà bị thương thì không phải chuyện đùa đâu.”
“Ư-ừm, xin lỗi. Không, cảm ơn cậu, Mina.”
“À… Đúng là phải hiểu rằng không dùng ghế đẩu mà lười biếng thì nguy hiểm thật.”
Minato cười gượng.
“Xin lỗi nhé, đã mời cậu đến mà lại lộn xộn thế này.”
“Thì… tớ chỉ cần được chơi Gran-Noir thôi, một chút lộn xộn cũng chẳng sao.”
“Chỉ cần không bị thương là được.”
Iori cũng khẽ đỏ mặt, cười gượng.
Đối với một hoàng tử mà nói, đây quả là một pha hậu đậu đáng kể…
“Aa.”
“Ể? Gì thế, Mina? Sao vậy… Aaa!?”
Chiếc váy ngắn của Iori, người đang ngồi trên bụng Minato, bị tốc lên, để lộ chiếc quần lót màu trắng.
Iori cũng nhận ra, vội vàng kéo vạt váy xuống.

“C-Cậu… đã thấy của tớ?”
“Boku?”
“Aa! K-Không phải thế… Aaa, thiệt tình!”
Iori đứng dậy, không hiểu sao lại lùi đến sát tường phòng.
“T-Tớ biết là cậu đã thấy rồi. X-Xin lỗi vì đã để cậu thấy thứ kỳ cục nhé?”
Iori lại dùng một giọng điệu có phần nữ tính.
“Đâu phải chuyện gì cần xin lỗi… C-Chính tớ mới phải xin lỗi, Iori.”
“Etou… anou nè, Mina.”
Iori rụt rè mở lời.
“Không phải tớ thích khoe khoang gì đâu, chỉ là… nói sao nhỉ, mặc quần bảo hộ để che đồ lót, tớ thấy không hợp với hình tượng của mình. Dù sao thì, tớ cũng là… ‘hoàng tử’ mà.”
“Mặc quần bảo hộ thì cũng có ai để ý đâu…”
Không ngờ Iori lại đột ngột thanh minh về việc không mặc quần bảo hộ.
Nhưng, Minato cũng phần nào hiểu được điều Iori nói.
Có vẻ như vì bị mọi người đối xử như hoàng tử nên Iori đang cố gắng xây dựng hình tượng cho mình.
Việc không mặc quần bảo hộ cũng là một phần trong việc xây dựng hình tượng đó.
“N-Nhưng mà… đây là lần đầu tiên tớ bị con trai nhìn thấy đồ lót đó…”
“… V-Vậy à.”
Iori vẫn bình thường mặc váy ngắn.
Ở trường, có lẽ cô đã rất cẩn thận trong cách cư xử.
“Nè, nè, Mina.”
“Ừm?”
Minato vừa trả lời vừa đứng dậy.
“Chuyện thấy đồ lót… cậu quên đi được không?”
“…………!”
Trong một thoáng, tim Minato như ngừng đập.
Không hề nói quá.
Iori Tsubasa, người vốn là một hoàng tử lạnh lùng, giờ đây chắc chắn đã… mang gương mặt của một cô gái dễ thương.
Không, vốn dĩ cô đã là một mỹ nhân, và vốn dĩ đã là con gái.
Iori khi làm việc ở hội học sinh luôn tỏ ra lạnh lùng, và Minato đã…
Đúng vậy, Minato nhận ra một điều mà cậu đã mơ hồ nhận thấy từ lâu.
Rằng cậu đã xem Iori như một người bạn nam.
Chính vì vậy, từ nãy đến giờ, khi thấy cô ngồi một cách thiếu phòng bị, hay khi nhìn thấy quần lót của cô nàng, cậu đã xao động một cách bất ngờ đến vậy.
Nhưng, Iori của hiện tại, dù ai nhìn vào cũng thấy… là một cô gái dễ thương.
Minato, dù cảm thấy rất có lỗi với Iori…
Trong đầu cậu lại hiện lên một từ ngữ chẳng mấy hay ho: gương mặt thiếu nữ.
✦✧
Hai ngày sau chuyến thăm nhà Iori…
“Xin lỗi nhé, Mina.”
“Không, không sao đâu. Cậu không cần phải khách sáo thế.”
Minato lại đang đi cùng Iori Tsubasa.
Hơn nữa, hôm nay cả hai lại ở ngoài trường.
Nhưng, không phải đi chơi như hai hôm trước, mà là công việc chính thức của hội học sinh.
“Thỉnh thoảng lại có những buổi đi mua sắm như thế này.”
Đúng vậy…
Nhiệm vụ hôm nay là mua sắm đồ dùng cho hội học sinh.
Văn phòng phẩm và các vật tư tiêu hao cho máy tính trong phòng hội học sinh đã sắp hết, nên họ quyết định đi bổ sung sớm.
Dụng cụ viết, bìa hồ sơ, mực và giấy in, hơn nữa con chuột của chiếc laptop mà Minato đang dùng cũng có vấn đề nên phải mua cái mới.
Như thường lệ, không có bóng dáng của các thành viên khác trong hội học sinh, chỉ có Minato và Iori.
Họ sẽ ra phố, đến một cửa hàng tạp hóa và một cửa hàng điện máy.
Cả hai cùng rời trường và đi bộ ra phố.
“Ha, hôm nay lạnh thật.”
Iori nói vậy, rồi đổi vị trí khi đang đi, che cho Minato khỏi làn gió lạnh.
Vai trò nam nữ có vẻ bị đảo ngược, nhưng vì Iori làm điều đó một cách tự nhiên nên cậu cũng khó mà nói đổi lại.
Iori, người luôn được các cô gái vây quanh, có lẽ đã quen với cách hành xử như vậy.
“Nhưng mà, không ngờ lại có nhiều thứ phải mua thế. Lẽ ra nên rủ thêm một người nữa đi cùng.”
Iori nhìn vào danh sách mua sắm, vẻ mặt có chút bối rối.
Quả thật danh sách đồ cần mua có vẻ nhiều…
Cô dường như đã quên mất vụ nhìn thấy quần lót khi đến nhà mình.
Ít nhất, Iori không hề tỏ ra bận tâm.
Iori của ngày hôm đó, với gương mặt của một cô gái dễ thương, hôm nay đã trở lại là vị hội trưởng hội học sinh lạnh lùng thường thấy.
“Nn? Sao vậy, Mina?”
“… Không có gì. Mà, hôm nay có người xách đồ rồi. Cậu cứ mua sắm thoải mái đi.”
Minato nói lảng đi rồi cười.
“Đồ đạc phải chia đều chứ. Tớ cũng khỏe lắm đấy.”
“Nói mới nhớ, Iori có vẻ cũng giỏi thể thao nhỉ.”
“Hồi sơ trung tớ có tập luyện trong câu lạc bộ điền kinh. Tớ là vận động viên chạy nước rút, nhưng đến năm ba thì thành tích không cải thiện được nữa nên lên cao trung tớ không tham gia nữa.”
“Hể, điền kinh à. Nghe hợp với cậu đấy.”
“Hợp à? Mà, tớ cũng hay được khen là hợp với đồng phục điền kinh.”
“Hừm…”
Minato tưởng tượng ra Iori trong bộ đồng phục điền kinh.
Bộ đồng phục tách rời—áo trên là chiếc tank top ngắn và bó sát, quần dưới giống như quần đùi thể thao.
Vòng eo thon gọn, bụng phẳng lì, cặp đùi thon thả và đôi chân dẻo dai…
“Iori trong bộ đồng phục à. Tớ cũng muốn xem thử một lần.”
“… Biến thái.”
“Ể!?”
“Không có gì.”
Iori như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thẳng về phía trước và sải bước.
Có vẻ như, những khoảnh khắc Iori để lộ vẻ dễ thương đang ngày một nhiều hơn—Minato không thể không nghĩ như vậy.
Câu chuyện về điền kinh kết thúc ở đó, họ vừa đi vừa nói về công việc của hội học sinh một lúc thì đến cửa hàng cần tìm.
Đầu tiên là cửa hàng đồ gia dụng, cả một tòa nhà lớn đều là cửa hàng, chủ yếu bán văn phòng phẩm và đồ dùng hàng ngày, ngoài ra còn có cả đồ tự làm (DIY).
“Mina, lưu ý trước nhé. Điều quan trọng là phải lấy hóa đơn cẩn thận. Nếu quên là kế toán sẽ không để yên đâu.”
“Sau này còn phải quyết toán mà. Nhưng nếu lỡ quên lấy hóa đơn, tệ nhất thì tự bỏ tiền túi ra trả là được chứ gì? Văn phòng phẩm cũng không đắt lắm…”
Minato dĩ nhiên không muốn làm việc cho hội học sinh mà phải tự bỏ tiền túi, nhưng nếu phải bị một kế toán viên không quen biết mắng thì thà bỏ tiền ra còn hơn.
“Tớ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng kế toán nói rằng ‘vấn đề không phải ở chỗ đó’. Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc. Trông đáng sợ lắm.”
“Ừm… Tớ sẽ nhớ lấy hóa đơn cẩn thận.”
Minato cảm thấy sợ hãi một kế toán viên hội học sinh mà cậu còn chưa gặp mặt.
Cô gái tên Akane Sayuka có lẽ thuộc loại không nên gây sự.
“Aa, đông quá. Gần cuối năm rồi, cửa hàng nào cũng đông, phiền thật.”
“Biết sao được. Sao đây, Iori? Hay là mình chia nhau ra mua?”
“Mina chắc không rành mấy chuyện lặt vặt này đâu. Cả hai cùng đi đi.”
“… À.”
Không hiểu sao… cậu lại có cảm giác đây giống như một buổi hẹn hò.
Trước khi đến nhà Iori và nhìn thấy quần lót của cô nàng, có lẽ cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này.
“Aa, Toshiya!”
“Ể?”
Khi đang xem đồ dùng văn phòng phẩm, đột nhiên có người gọi cậu.
Một cô gái tóc nâu ngang vai, dáng người không cao cũng không thấp…
Ngực cũng khá lớn nhưng thân hình cân đối, gương mặt có chút trẻ con đang đứng sau lưng họ.
“Gì đây, Azusa à.”
“Lần trước cậu cũng phản ứng y như vậy đúng không? Toshiya, cậu phũ với tớ thật đấy.”
“Làm gì có chuyện đó…”
Azusa Kotone là bạn cùng lớp của Minato—và là cô bạn gái số không.
Minato từng tỏ tình với cô và bị từ chối, nhưng cả hai đã quyết định không nhắc lại chuyện đó.
Không phải là phũ phàng, mà chỉ đơn giản là một người bạn mà cậu không cần phải giữ kẽ.
“Gặp cậu ở đây lạ thật… Aa! Hoàng tử… à không, hội trưởng Iori!”
“Etou… Azusa-san, phải không nhỉ.”
“Ể! C-Cậu biết tên tớ ư? Hay là vì là hội trưởng nên cậu biết mặt và tên của tất cả học sinh trong trường?”
“Không đến mức đó đâu. Chỉ là vì cậu là một cô gái nổi bật thôi.”
Iori mỉm cười lạnh lùng…
Và Azusa, khi thấy nụ cười đó, mặt đỏ bừng.
“T-Tớ đâu có nổi bật gì… nè, Toshiya?”
“Đừng có hỏi tớ.”
Tuy Azusa không phải là quá nổi bật, nhưng vì khá dễ thương nên mọi người xung quanh dễ nhận ra sự tồn tại của cô nàng.
Việc Iori biết đến cô cũng không có gì lạ.
“Ể, nhưng mà… Toshiya là bạn của hội trưởng Iori à?”
“Tớ đang giúp việc cho hội học sinh.”
“Hể, Toshiya á? À, cậu này làm việc nghiêm túc lắm, cậu cứ sai vặt cậu ấy thoải mái đi nha.”
“Bộ Azusa là mẹ của tớ đấy hả.”
“Việc Mina nghiêm túc thì tớ biết. Với lại Azusa-san, chúng ta cùng khóa nên không cần dùng kính ngữ đâu.”
“Ểee, nhưng mà cứ gọi là hội trưởng là tớ lại thấy ngại… với lại cậu còn là hoàng tử nữa.”
Cuối cùng, Azusa lẩm bẩm thêm một câu.
Azusa, người không tự tin lắm về bản thân, có vẻ rụt rè trước một “hoàng tử”.
“Tớ không ép, nhưng cứ tự nhiên là được. À, Azusa-san cũng đi mua sắm à?”
“Vâng, tớ có tiệc sinh nhật bạn. Nên đến đây mua sắm một chút.”
Azusa vui vẻ cầm một chiếc túi giấy, có vẻ đã mua được khá nhiều thứ.
“Tớ vẫn còn muốn mua vài thứ nữa, Toshiya, cậu đi cùng một lát được không? Tiện thể, có thứ tớ muốn nhờ Toshiya xem giúp.”
“Nhờ tớ? Etou…”
“Không sao đâu. Nếu được, tớ đi cùng có được không?”
“Đúng ra là không cần Toshiya cũng được, tớ chỉ muốn nhờ hội trưởng đi cùng thôi!”
“Oi.”
Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu và Azusa đã thực sự trở nên không cần khách sáo nữa rồi.
Minato bất giác nghĩ đến việc yêu cầu Azusa cho xem quần lót…
“Ở đây, tớ muốn mua đồ ở đây.”
Nơi Azusa dẫn họ đến là khu bán đồ dùng tiệc tùng.
Các món đồ trang trí, đồ chơi khăm được bày la liệt.
Azusa vừa đi vừa nhìn quanh quầy hàng…
“Aa, cái này, cái này. Tớ muốn mua thứ như thế này.”
“Nn? Tóc giả?”
“Phải gọi là wig chứ, Toshiya. Tớ định thử cosplay. Lần trước đi quán cà phê hầu gái cũng vui mà.”
“Ra vậy.”
Giống như Honami đã say mê với bộ đồ hầu gái áo tắm, Azusa cũng đã nghiện cosplay.
“Tớ trông nhạt nhòa đúng không? Mấy bộ wig màu hồng hay xanh dương sặc sỡ thì sao nhỉ?”
“Chính vì nhạt nhòa nên mới không hợp chứ?”
“Oi.”
Azusa đấm vào vai Minato một cái.
“Hai người thân nhau thật đấy.”
“Ểee? Đâu có đâu. Cậu ấy còn từng lơ tớ mấy tháng trời đấy.”
“…………”
Cô nàng này, vẫn còn ghim chuyện đó.
Minato nghĩ vậy, nhưng vì việc cậu đã trốn tránh Azusa là sự thật nên không thể phản bác.
“Ể, Mina, cậu từng lờ một cô gái đi à… hình tượng của tớ về cậu hơi thay đổi đấy.”
“Ực…”
Bị Iori nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, Minato cảm thấy khó xử.
“Đùa thôi, cũng có nhiều chuyện xảy ra nên đành chịu thôi. Tớ không còn dỗi nữa đâu.”
“Vậy à, thế thì tớ cũng không có gì để nói. Ra vậy, hai người vẫn thân nhau nhỉ. Mina có nhiều bạn thân là con gái ghê.”
“Ực…”
Không hiểu sao, cậu cảm thấy ánh mắt của Iori còn lạnh hơn lúc nãy.
Thân với Azusa cũng không được mà không thân cũng không xong, thật là vô lý.
“Không biết nữa, có lẽ những điểm yếu của Toshiya lại được các bạn nữ yêu thích chăng. Aa, bộ wig màu tím này cũng đẹp này!”
“… Tớ cũng sẽ cố gắng tìm một bộ hợp với Azusa.”
“Haha, giờ mới quan tâm đến tớ làm gì! Đi xem đằng kia thôi!”
Azusa bắt đầu lục lọi những bộ wig của các nhân vật anime được xếp ở một chỗ hơi xa.
“Nhưng mà, đúng là hội trưởng có khác. Azusa trông như fan hâm mộ của cậu vậy. Hay là tớ đã hỗn láo với Iori rồi?”
“Việc Mina hỗn láo thì tớ không phủ nhận, nhưng được hâm mộ thì cũng phiền lắm. Cứ như bây giờ là được rồi.”
“Mà, giờ mới trở thành fan thì cũng khó.”
Nếu bị phát hiện đã nhìn thấy quần lót của Iori, liệu cậu có bị các fan khác đồ sát không.
Minato lại không biết xấu hổ mà nghĩ về chuyện quần lót.
“Azusa-san… là một người rất nữ tính nhỉ.”
“Ừm? À, kiểu trung bình, hay là tiêu chuẩn nhỉ. Giống như hình mẫu của một cô gái? Nói vậy có hơi thất lễ với Azusa không nhỉ.”
“Hơi thất lễ thật. Nhưng tớ cũng nghĩ là nó có phần đúng.”
Iori khẽ cười gượng.
“… Mina thích cô gái đó à?”
“Ể!?”
“Dù là thân thiết nhưng tớ thấy hai người thân quá mức.”
“K-Không có chuyện đó đâu…”
Ít nhất là bây giờ, Minato không có tình cảm yêu đương với Azusa.
Azusa là cô bạn nữ số không, một sự tồn tại quan trọng, nhưng…
“Mina có lẽ muốn kết bạn với những cô gái nữ tính, dễ thương như vậy nhỉ.”
“C-Cái gì vậy.”
“Nhân tiện lúc nãy, khi được Azusa-san hỏi có phải là bạn của tớ không, cậu đã lảng đi đúng không?”
“B-Bạn bè… tớ nghĩ vậy mà.”
“Vậy à.”
Iori hỏi một câu quan trọng nhưng lại phản ứng hờ hững.
Những lúc như thế này, việc cô giữ được vẻ lạnh lùng thật là phiền phức.
“Ờm, tớ cũng xem Mina là… Nn?”
“Sao thế?”
Iori đang nhìn thẳng về phía trước.
Ở đó có rất nhiều bộ wig được xếp hàng…
“Chỉ là wig thôi mà. Có gì đâu… uwa, cái này đắt thế.”
Minato nhìn những bộ wig ở phía trước Iori và giật mình vì con số trên bảng giá.
So với những cái Azusa vừa cầm, có khi còn đắt hơn một con số không.
“Đắt thế này mà cứ để bừa bãi vậy à. Aa, nhưng mà chất liệu khác hẳn mấy cái rẻ tiền. Trông như tóc thật vậy.”
“Ư-ừm… Đẹp thật nhỉ.”
Iori vừa nhìn chằm chằm vào bộ wig, vừa có vẻ gì đó mê mẩn.
Thứ mà cô đang nhìn là một bộ wig dài dành cho nữ, màu đen với những lọn highlight màu bạc trông rất phong cách.
“Màu tóc sặc sỡ thế này, nếu nhuộm tóc thật thì lúc muốn đổi lại chắc vất vả lắm. Dùng wig thì có thể thử dễ dàng… à mà cũng không hẳn. Giá cả thế kia cơ mà.”
Giá của bộ wig đen highlight bạc cũng khá cao, Minato đến chạm vào cũng thấy sợ.
“Nhưng mà, không ngờ lại hợp với Iori đấy chứ. Với gương mặt của Iori, chắc sẽ không bị mái tóc sặc sỡ này lấn át đâu.”
“Ể? H-Hợp? Với tớ á?”
Iori mở to mắt, nhìn xen kẽ giữa mặt Minato và bộ wig đen highlight bạc.
“V-Vậy sao. Tớ mà đội cái này… à mà, cậu đang nói gì vậy hả, Mina!”
“C-Cũng không cần phải quát lên thế chứ.”
“Aa… Xin lỗi.”
“Không, đúng rồi nhỉ, hội trưởng hội học sinh mà để tóc highlight bạc thì không ổn thật.”
Minato cười ha ha cho qua chuyện.
Việc cậu nghĩ rằng Iori với vẻ đẹp cao quý của mình sẽ hợp với mái tóc dài màu đen highlight bạc là sự thật, nhưng có lẽ không nên nói thêm nữa.
Tóc ngắn rất hợp với Iori, và có thể cô cũng có sự yêu thích đặc biệt với kiểu tóc đó.
“Nè nè, Toshiya, hội trưởng Iori, tớ muốn thử vài bộ wig, hai người xem cùng tớ nhé!”
“À, nếu là tớ thì được thôi.”
Iori đi về phía Azusa đang đứng cách đó không xa.
Và rồi… chỉ trong một khoảnh khắc, cô liếc nhìn lại phía sau, hướng ánh mắt về bộ wig dài màu đen highlight bạc lúc nãy.
Rốt cuộc, chẳng phải nó rất hợp với Iori sao?
Minato vừa nghĩ vậy vừa im lặng đi về phía Iori và Azusa.
Tluc: Iori xưng là “Boku” một cách nam tính. Tluc: Não thằng này hỏng rồi ae ạ.