“Ồ, Hoàng tử kìa.”
“Hôm nay trông vẫn oai phong lẫm liệt ghê.”
“Mà nói chứ, được cả đám con gái vây quanh như thế, đến con gái cũng phải ghen tị...”
“...”
Đúng là phản ứng y như trong sách của đám nhân vật quần chúng, Minato thầm nghĩ điều khá thất lễ về đám bạn mình.
Giờ giải lao, cậu vừa ra khỏi lớp và đang đứng tán gẫu với bạn bè ngoài hành lang.
Đúng lúc đó, Iori dẫn theo vài cô gái đi ngang qua──và đám bạn cậu đang nhìn theo với vẻ ghen tị.
“Minato, cậu đang phụ Hội học sinh đúng không? Chẳng phải đấy là vườn hoa à?”
“Vườn hoa cơ à, cách nói xưa quá đấy.”
Minato cười gượng, khẽ lắc đầu.
“Chẳng phải bị Hội trưởng thu hút nên cả đống con gái kéo đến à?”
“Làm gì có. Bọn tôi làm việc hẳn hoi đấy. Iori cũng nghiêm túc lắm.”
“Gì chứ, chán phèo. Chẳng có gì mộng mơ cả.”
“Tụi bây mộng mơ cái gì ở Hội học sinh thế. Nếu muốn thì, tôi đổi chỗ cho bọn bây nhé?”
“Đùa à, tụi này cực kỳ hứng thú với dàn harem của Hội trưởng Iori đấy, nhưng làm việc cho Hội học sinh thì chịu.”
Đám bạn cười phá lên trước lời nói đùa của Minato.
Nhưng người đang làm công việc đó chính là Iori mà, Minato cảm thấy có chút bất bình.
Cơ mà, cũng không đến mức phải cố nói ra mấy lời đó làm hỏng bầu không khí.
“Nhưng mà này, hình như...”
“Hửm?”
Một người bạn của Minato lẩm bẩm.
“Hội trưởng, không thấy dạo này hơi khác à?”
“Hả? Vẫn như mọi khi mà. Còn đẹp trai hơn mấy thằng ikemen nửa mùa ấy chứ.”
“Cái đó thì đúng rồi... nhưng mà, không thấy chân trần hơi gợi cảm à?”
“À, Hội trưởng chân dài mà. Mùa đông rồi vẫn để chân trần nhỉ.”
“Nghe cậu nói mới để ý, cũng hơi...”
“...gợi cảm thật...”
“...”
Đám bạn đồng loạt nhìn về phía Iori đang bước đi ở cuối hành lang.
Không cần phải nói, tất cả đều đang dán mắt vào cặp chân thon dài lộ ra dưới váy của Iori.
Về phần Minato, cậu thấy hơi khó chịu... nhưng bảo bạn mình “Đừng nhìn chân bạn thằng này” thì cũng kỳ quặc thật.
“Oi, Minato!”
“Minato-kun.”
“Ồ, Hazuki, Serina.”
Lần này, Hazuki kéo theo Serina xuất hiện.
Đám bạn xung quanh cậu thoáng xôn xao.
Đáng lẽ đám bạn này phải quen với việc Hazuki và Serina tìm đến chỗ Minato rồi chứ, nhưng xem ra họ vẫn còn bối rối.
“Anou, hôm nay tan học, tụi tớ cũng sẽ đến phòng Hội học sinh đấy nhé.”
“Vâng, bọn tớ xin phép làm phiền nhé.”
“Ể, vậy à...”
Minato chợt thấy lạnh sống lưng.
Không lẽ chuyện mình ứ hự với Iori hôm qua đã bị đánh hơi thấy rồi sao──
Nghĩ vậy xong, cậu lập tức nhận ra điều đó là không thể.
Chuyện này chỉ có Minato và Iori biết, cả cậu và Iori đều không đời nào đi kể cho người khác.
“Thế nhé. Cậu báo trước với Hoàng tử Iori giùm tớ. Về vụ tiệc Giáng sinh ấy mà.”
“Tớ toàn chỉ liên lạc với Hội trưởng-san vì việc chung thôi... nên hơi khó mở lời.”
“À, ừm, tớ biết rồi.”
Minato gật đầu, Hazuki và Serina liền quay về lớp học.
“Hazuki và Serina...?”
Cậu không ngờ họ lại cất công đến tận phòng Hội học sinh.
Dù cả hai cũng là học sinh trường này, nên việc ra vào phòng Hội học sinh là hoàn toàn tự do.
Kể cả chuyện chỉ đích danh Iori mời dự tiệc Giáng sinh, cậu vẫn chẳng tài nào đoán được ý đồ của Hazuki.
✦✧
Hôm nay lịch học rút ngắn, nên mới trưa đã tan học──
Minato và mọi người hôm nay lại được thưởng thức hộp bento ngon tuyệt do Serina mang đến. Sau khi ăn uống no nê.
Cả ba người cùng nhau tiến về phòng Hội học sinh.
Minato đã gửi LINE cho Iori và nhận được tin nhắn OK.
“Chào mừng, Mina. Hazuki-san và Serina-san cũng đến rồi à.”
Khi Minato mở cửa bước vào phòng Hội học sinh, Iori đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Khó mà tin được mới hôm qua cô còn để lộ vẻ mặt gợi cảm đáng yêu như thế trên giường và trong phòng tắm với Minato.
“Serina-san, lâu rồi cậu mới đến phòng Hội học sinh nhỉ. Lúc nào cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
“Ờm không, gần đây tớ không phụ giúp được gì, tớ xin lỗi. Bắt đầu từ học kỳ ba tớ sẽ lại tham gia hỗ trợ.”
“Cảm ơn cậu, thật sự giúp tớ rất nhiều.”
Iori mỉm cười, Serina liền đỏ mặt cúi gằm.
Nụ cười của Hoàng tử Ikemen xem ra có tác dụng tuyệt vời ngay cả với cô tiểu thư thanh thuần.
“Còn với Hazuki-san... hầu như là lần đầu hai ta gặp mặt nhỉ?”
“À vâng, cảm ơn đã chăm sóc cho Minato nhà tớ nhé.”
“Cậu là cái gì của tớ thế?”
“Ể? Tớ tưởng cậu là con gái tớ?”
“Cậu vẫn còn nhớ cái trò đùa đó à!”
Vì Minato hay lỡ chăm sóc Hazuki quá đà, nên thỉnh thoảng cậu bị coi như mẹ của cô.
“Mà cái kiểu chào hỏi vừa rồi chẳng khác nào Hazuki là phụ huynh của tớ cả. Đừng nói vớ vẩn nữa, Iori bận lắm đấy, tụi mình phải giải quyết nhanh việc cần làm đi.”
“Aa, đúng rồi. Nè, Iori-kun── à nhầm, Iori-san.”
“Cứ gọi tớ là -kun cũng không sao. Nhiều bạn nữ khác cũng gọi vậy. Thậm chí còn tốt hơn là gọi Hội trưởng.”
Iori, người vốn dĩ muốn được đối xử như con gái, lại trả lời không chút do dự.
Xem ra, ở trường Iori vẫn định hành xử như một Hoàng tử.
“Vậy thì, Iori-kun. Tớ có việc muốn nhờ cậu.”
“Việc gì?”
“Ba mươi phút thôi cũng được, đi chơi với bọn tớ đi!”
“Hả?”
Iori buột miệng kêu lên một tiếng ngớ ngẩn, chẳng giống với “Hoàng tử Ikemen” chút nào.
“Đi, đi chơi á? Ừm, khoảng ba mươi phút thì không sao, nhưng mà...”
“Sắp tới cậu sẽ đến tiệc Giáng sinh đúng không? Nhưng mà, nếu đột nhiên kéo cậu vào nhóm bọn tớ, sợ sẽ có đứa bị sốc ấy mà.”
“Không biết là đang nói ai đây ta...”
Minato vờ như không thấy ánh mắt đầy ẩn ý Hazuki vừa liếc sang.
Có vẻ như Hazuki cũng đã rút kinh nghiệm.
Trước đây, cô từng kéo Minato vào nhóm gyaru của mình, lôi cậu đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác──
Nhưng đối với Minato, việc đó chỉ khiến cậu thấy lạc lõng, thú thật là chẳng vui vẻ chút nào.
Hazuki cũng nhận ra điều đó và không ép rủ cậu nữa, xem ra cô vẫn nhớ thất bại lần đó.
Bữa tiệc Giáng sinh mà Iori tham gia tuy chỉ là một nhóm nhỏ nội bộ, nhưng vẫn là một nhóm lạ lẫm, nên có vẻ cô quyết định tổ chức một buổi đi chơi nhẹ làm quen trước.
“Chơi thì cũng được, nhưng tớ không thể rời phòng Hội học sinh. Dù sao tớ cũng là người chịu trách nhiệm ở đây.”
“Aa, vậy à. Ừm, tớ đang định đi karaoke hoặc Spotty gần đây, nhưng... làm sao giờ.”
Kế hoạch của Hazuki vừa mới đề xuất đã phá sản.
Đúng là kiểu tùy hứng cũng phải có mức độ thôi chứ.
“Nếu mọi người không phiền, tớ có chuẩn bị cái này. Thử cái này xem sao?”
Serina vừa cười vừa nói, rồi lấy một chiếc laptop từ trong cặp ra.
Bất ngờ là, vỏ máy được trang trí khá dễ thương, có cả sticker hình gấu.
Serina cũng là một cô gái đang tuổi cập kê, nên việc trang trí đồ dùng cá nhân cũng là bình thường.
“Game à? Iori-kun có chơi game không?”
“Tớ cũng có chơi chút đỉnh. Đa phần là game cũ, nhưng game mới tớ cũng có thử qua một ít.”
“Ch, chơi chút đỉnh? Thôi kệ đi, vậy chơi chung nhé. Chắc chắn Ruka đã mang game nào mà tớ cũng chơi được nhỉ?”
“Vâng, có một game rất hay, chỉ cần ba mươi phút là xong thôi.”
Serina xin phép Iori, rồi đặt laptop và con chuột nhỏ lên chiếc bàn dài trong phòng Hội học sinh và ngồi xuống ghế.
Cô đánh thức máy tính khỏi chế độ sleep, nhanh tay thao tác gì đó──
“Đây, thao tác cũng đơn giản, chỉ cần dùng bàn phím và chuột thôi.”
“...”
Minato nhìn vào màn hình laptop mà suýt nữa thì bật ra tiếng kêu kỳ quặc.
Laptop của Serina khá lớn, màn hình chắc khoảng 14 inch.
Trên màn hình đó, giao diện game đang hiển thị toàn màn hình──
“‘Chuyến tàu ma Dạ Quang’... Chẳng phải là game kinh dị sao!”
Màn hình tiêu đề là hình ảnh một bóng ma nữ mặc váy liền thân màu trắng đang đứng sững giữa lối đi của một đoàn tàu giường nằm kiểu cũ.
Nếu thế này mà không phải game kinh dị thì mới là chuyện đáng ngạc nhiên.
“Nghe nói đây là một game đơn giản, có thể kết thúc trong vòng ba mươi phút. Tớ cũng chưa chơi thử nữa.”
Gương mặt Serina khi giải thích trông rạng rỡ lấp lánh.
Cô bạn hiền lành này xem ra đã chọn game kinh dị với một tấm lòng hoàn toàn thiện chí.
Chắc chắn Serina không hề có ý định “dọa người khác cho vui”.
Thật ra thì Minato cũng gần như không chơi game kinh dị.
Thể loại cậu thích là game hành động hoặc game có cốt truyện hoành tráng, và cái tựa game “Chuyến tàu ma Dạ Quang” này có lẽ chẳng thuộc loại nào trong số đó.
“Hửm, game kinh dị à. Tớ ít khi chơi thể loại này. Nghe nói dạo này game kinh dị độc lập (indie) cũng được đầu tư 3D rất công phu.”
“Vâng, nghe nói ‘Chuyến tàu ma Dạ Quang’ này cũng sử dụng hình ảnh 3D với chất lượng tuyệt vời để tạo ra nỗi kinh hoàng tột độ đấy.”
Serina nói với vẻ mặt vui vẻ, miệng cười toe toét.
Minato từng nghi ngờ rằng Serina không sợ đi đường tối là do cảm giác sợ hãi của cô bị tê liệt.
Giờ thì cậu có cảm giác mình đã tìm ra câu trả lời.
“Thôi, dù sao Serina cũng cất công mang đến rồi, chơi thử xem sao... Ơ, Hazuki?”
“...”
Rõ ràng, ánh mắt của Hazuki đã chết lặng.
“Aa, à à, tớ chơi game dở lắm, nên phần thao tác cứ giao cho mấy cậu. Tớ đứng đây xem thôi.”
Hazuki vội vàng nói rồi đứng lùi ra xa chỗ Serina đang thao tác trên laptop.
“Vậy tớ bắt đầu nhé. Minato-kun, Hội trưởng-san, đến đoạn nào thích hợp chúng ta sẽ đổi người chơi nhé.”
Serina di chuyển chuột, bắt đầu trò chơi.
Trò chơi diễn ra dưới góc nhìn thứ nhất của người chơi, bắt đầu bằng việc bước lên một chuyến tàu giường nằm cũ kỹ vừa trờ tới một sân ga vắng tanh, sau đó là khám phá bên trong con tàu.
Đương nhiên, vì là game kinh dị──
Nên sẽ có thứ gì đó trắng trắng lướt vèo qua cửa sổ ngay chỗ người chơi ngồi.
Hay tiếng dao thớt rợn người vang lên ở toa ăn.
Rồi lúc vào nhà vệ sinh thì thấy một người phụ nữ tóc dài đen bí ẩn đứng đó, rồi biến mất trong chớp mắt.
Vô số cạm bẫy được cài cắm ở khắp nơi để hù dọa người chơi vào những thời điểm hiểm hóc nhất.
“Gyaaa! V-Vừa có gì đó ngoài cửa sổ kìa!”
“G-Gì vậy? Sao lại có tiếng dao thớt? Đang cắt cái gì thế?”
“Khôngggggg! Đã gõ cửa rồi sao còn đi vào!”
Cứ thế, cô nàng gyaru tóc màu trà sữa hét ầm lên một mình.
“Ch-Chờ đã! Ruka, đừng đi hướng đó! Thôi đi ngủ đi! Ngủ một giấc là mọi chuyện kết thúc ấy mà!”
“Nó hiện thông báo ‘Chưa thể đến toa giường nằm’. Có vẻ như chúng ta chưa khám phá đủ.”
“Tại saoooo!?”
Serina bình tĩnh đáp lại, còn Hazuki thì rơm rớm nước mắt mà hét lên.
“Game nó thế mà. Không kích hoạt ‘flag’ thì không đi tiếp được đâu.”
“...Thế, nhảy khỏi tàu thì sao? Tạm biệt đám ma quỷ luôn?”
“Game này làm gì có độ tự do đến mức đó.”
Mà kể cả có làm được, nhảy khỏi một đoàn tàu đang chạy thì cũng tan xương nát thịt, game over thôi.
“N-Nhưng mà... Gyaaa! Vừa có gì đó cử động ở góc màn hình!”
“Có gì động đâu... N-Này, Hazuki?”
“Gì!?”
“K-Không có gì.”
Từ nãy đến giờ, Hazuki cứ bám chặt lấy cánh tay Minato, ép bộ ngực cup G của mình vào đến mức biến dạng.
Lúc mới bắt đầu game, cô còn đang đứng cạnh Iori, vậy mà ngay pha hù dọa đầu tiên đã nhảy bổ sang bám lấy Minato, rồi dính luôn ở đó.
Nhưng xem ra bản thân cô không ý thức được việc đó, nên cậu cũng khó mà bảo cô buông ra.
Họ tiếp tục khám phá con tàu, nỗi sợ hãi ập đến không ngừng, khi thì thấy ghế ngồi dính đầy máu, lúc lại có bàn tay đen ngòm rợn người thò vào từ cửa sổ.
“Ư ư...”
“Hửm? Serina, sao thế?”
Minato nhận ra Serina đang rên rỉ.
“Ờm không, cái này... thật quá. Tớ bắt đầu thấy hơi ghê ghê rồi...”
“Ể? Serina á? Cậu cũng biết thấy ghê cơ à?”
“Anou, Minato-kun? Cậu nghĩ tớ là loại người gì vậy?”
“Kh-Không có...”
Minato vội lắc đầu trước ánh mắt đáng sợ Serina vừa quay sang lườm.
Ánh mắt của Serina còn đáng sợ hơn cả game này.
Dù sao thì, có vẻ như cậu đã lầm khi nghĩ Serina bị tê liệt cảm giác sợ hãi.
Quả thực, game này có bối cảnh được vẽ rất chi tiết, và cách dàn dựng không khí rùng rợn cũng rất tài tình.
Thú thật, ngay cả Minato, người không sợ game kinh dị, cũng bắt đầu thấy sợ rồi.
“Nếu vậy, để tớ đổi chỗ cho, Serina-san.”
Một giọng nói đĩnh đạc vang lên.
“Ể... C-Có được không, Hội trưởng... Iori-san?”
“Cũng vừa đến đoạn thích hợp rồi. Tớ hoàn toàn không sao cả.”
Iori dứt khoát nói, nở một nụ cười lạnh lùng với Serina.
“Aa, cảm ơn cậu...”
Serina cười ngượng ngùng, đứng dậy nhường chỗ cho Iori.
Serina mà cũng có lúc lộ ra vẻ mặt mê mẩn như thế──
Nếu Iori là con trai, có lẽ ngay cả Minato, người không phải bạn trai cô nàng, cũng sẽ thấy ghen tị.
“Tớ cũng đã xem Serina-san thao tác và nhớ rồi, chắc không vấn đề gì.”
Iori ngồi xuống trước laptop và cầm lấy chuột.
“Ể, Iori-kun? Cậu chơi thật à? Ruka vốn dĩ có hơi... thiếu dây thần kinh sợ hãi, tớ cứ nghĩ cậu ấy không biết sợ mấy thứ kinh dị, thế mà đến Ruka cũng chịu thua thì mức độ kinh khủng cỡ nào chứ?”
“Cậu vừa nói điều mà tớ không thể bỏ qua rồi đấy, Aoi-san...”
“Nè, nếu không thích thì dừng cũng được mà? Ma quỷ thì ai mà chẳng sợ.”
“Không sao đâu. Tớ cũng sợ, nhưng chính cái cảm giác sợ đó mới là thứ thú vị, không phải sao?”
“Ểểể...”
Nghe Iori cười nói vậy, Hazuki nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang nhìn một sinh vật không thể nào hiểu nổi.
“Vậy, chơi tiếp thôi. Serina-san, đi hướng này là được phải không?”
“Vâng. Aa, lập tức có bầu không khí nguy hiểm rồ──”
“Gyaaaaaa! Lại là con mụ đáng sợ đó! Đủ rồi mà!”
“H-Hazuki, người tớ gãy mất...!”
Hazuki không còn bám tay Minato nữa, mà ôm chầm lấy người cậu mà hét.
Hét lớn đến mức này, không biết bên ngoài có nghe thấy không nữa.
Nữ hoàng của nhóm gyaru mà lại hét lên như thể vừa xảy ra án mạng thế này có ổn không vậy?
“M-Minato-kunn...!”
“Này, Serina! Tay, cậu đang bẻ khớp tay tớ đấy!”
Đến cả Serina cũng bám lấy tay Minato, không biết là vô tình hay cố ý mà bẻ ngược khớp khuỷu tay cậu.
Xem ra việc Serina sợ hãi không phải là diễn.
“Vậy thì, vì hai cậu, tớ sẽ nhanh chóng vượt qua đoạn đáng sợ này.”
“Ồ, Iori-kun, đáng tin cậy quá...!”
“Iori-san... ngầu quá đi...!”
Hazuki và Serina buông Minato ra, quay sang bám chặt lấy Iori.
“Cứ để tớ lo. Không sao, tớ thấy đường đi đúng rồi. Sẽ nhanh chóng phá đảo và kết thúc thôi.”
“Wow, Iori-kun, đỉnh quá! Cậu ấy vượt qua vèo vèo! Tay di chuột nhanh không thấy luôn!”
“Cách chơi dứt khoát của cậu ấy tuyệt vời quá, tớ hết sợ luôn rồi.”
“...”
Minato cảm thấy tâm trạng thật phức tạp.
Việc Hazuki và Serina bớt sợ thì tốt thật, nhưng việc họ dựa dẫm vào Iori chứ không phải cậu khiến cậu thấy hơi...
Dù Iori không phải con trai, cậu vẫn suýt thấy ghen tị──
“Mina, câu đố này cậu có biết──”
“Ể?”
Iori đột nhiên quay lại, nhìn thấy mặt Minato thì sững người.
“Không, không có gì. Tớ biết câu trả lời rồi, không sao đâu.”
“...”
Vừa nghĩ vậy, Iori lập tức quay lại nhìn màn hình laptop.
Vừa rồi... mình bị cậu ấy thấy vẻ mặt ghen tị với Iori sao──?
Minato hoảng hốt, nhưng không đời nào cậu dám hỏi Iori.
“Rồi, thế này chắc là đúng rồi. Giờ chỉ còn chờ kết thúc thôi.”
“Đúng là Iori-kun!”
“Quả nhiên là Iori-san.”
“...”
Quả nhiên, cậu vẫn thấy hơi ghen tị.
Ngay cả với bạn bè mà mình cũng ghen tị được cơ à── Minato nhận ra một khía cạnh bất ngờ của bản thân.
Nhưng dù có ghen tị, Minato cũng chẳng có cửa thắng.
Bởi vì, Iori Tsubasa chính là Hoàng tử của trường học──
✦✧
“Hôm nay, nói gì thì nói, tớ sẽ ngủ chung ở phòng khách.”
“...Tớ biết mà.”
Buổi tối tại nhà Hazuki, trong phòng khách.
Hazuki dõng dạc tuyên bố với Minato, người vẫn đang ở chung nhà với cô nàng.
Cả hai đều đã tắm xong, Minato mặc áo hoodie với quần nỉ, còn Hazuki mặc tank top với quần short.
Nhà Hazuki có bật máy sưởi, nên dù là tháng Mười Hai mà mặc đồ mỏng cũng không vấn đề gì.
“Không phải là tớ sợ đâu nhé? Nhưng mà mấy cái trò đó, nếu không sợ thì mất vui lắm á.”
“...Iori có sợ đâu.”
“Iori-kun là Hoàng tử mà. Không sợ mới là đúng.”
Hazuki quả quyết.
“Nhưng con gái như tớ thì khác. Phải sợ hãi thì mới dễ thương và làm không khí sôi nổi lên được. Quả nhiên, thâm niên làm gyaru lâu năm như tớ thì ngay cả cách sợ hãi cũng có đẳng cấp riêng, hiểu hông?”
“Vậy, thật ra cậu không sợ à, Hazuki?”
“Đương nhiên. Chỉ là game thôi mà. Phải giả vờ sợ cũng mệt lắm đấy.”
“Hừm... Vậy thì, cũng đâu cần ngủ chung làm gì?”
“Ồn ào. Im đi.”
“...”
Có vẻ như tối nay không thể nói lý lẽ với Hazuki.
Minato cũng rất muốn ngủ chung, nên cậu quyết định không trêu cô nữa.
“May mà Iori-kun phá đảo nhanh gọn... Chứ nếu kéo dài hơn, chắc tớ phải gọi hết bạn bè đi hát karaoke thâu đêm luôn quá...”
Hazuki lẩm bẩm.
Là vị thành niên, dù Hazuki và mọi người có quậy ở karaoke thì cũng chỉ đến khoảng mười giờ tối là cùng.
Xem ra Hazuki đã muốn lấp liếm nỗi sợ hãi của mình đến mức bất chấp cả luật pháp.
“Nhưng mà, Iori rõ ràng là đang tận hưởng trò chơi mà. Dù không sợ.”
“Tớ thấy ai mà tận hưởng được game đó cũng có vấn đề rồi. Chắc Iori-kun làm Hội trưởng nên gan dạ thật.”
“Gan dạ thì chắc là có, nhưng mà...”
Minato có một điều hơi bận tâm.
Cậu cảm thấy Iori hôm nay cư xử oai phong hơn cả những lúc được các cô gái vây quanh.
Có thể là do Hazuki và Serina đã quá sợ hãi, nhưng──
“Sao thế, Minato? Có chuyện gì à?”
“Không... Tớ chỉ nghĩ Iori là một người đáng tin cậy.”
“Đúng không. Tớ trở thành fan cứng của Iori-kun luôn rồi. Ngầu thật sự. Quả nhiên mời cậu ấy đến tiệc Giáng sinh là đúng đắn.”
“Hừm.”
“Gì thế, Minato~? Ghen tị à~?”
“Ghen cái gì, sao tớ phải ghen tị với bạn bè chứ.”
Minato giật thót, nhưng cố lảng đi lời trêu chọc của Hazuki.
Thực tế là cậu đã ghen tị thật, nên cậu thấy hơi chột dạ.
Ghen tị với bạn bè là chuyện không thể nào, huống chi là cảm thấy thua kém như một thằng đàn ông khi thấy Hazuki và mọi người dựa dẫm vào Iori──
“Mà này, phòng khách chỉ có sofa, ngủ dưới sàn khó chịu lắm.”
“Ư-Ừm... Nhưng phòng khách vừa rộng vừa sáng... Không phải tớ sợ đâu nhé!”
“Thế thì, về phòng Hazuki vẫn tốt hơn đúng không?”
Hazuki có vẻ định bật đèn sáng trưng ở phòng khách để ngủ, nhưng dù có bớt sợ thật thì chắc chắn cũng khó mà ngủ được.
“Ư-Ừm... Về phía Minato thì... có giường vẫn tốt hơn à?”
“Thì, cậu muốn đứng ngủ hay nằm lăn lóc dưới sàn cũng được, nhưng tớ nghĩ có giường vẫn hơn chứ?”
“Cậu định ‘làm’ gì hả, định ‘làm’ gì!”
Đương nhiên, Hazuki thừa biết “làm” ở đây nghĩa là gì.
“Th-Thôi được rồi. Aoi-chan tốt bụng hiền dịu này, tối nay sẽ── cho cậu ‘làm’ thoải mái. Dù là bằng miệng hay bằng ngực... tớ sẽ ‘làm’ cho cậu thật đã đời ♡”
Hazuki dùng hai tay ép mạnh phần ngực áo tank top vào giữa, tạo ra một khe ngực.
Bộ ngực cup G cực khủng bị ép lại, dồn vào giữa, phô diễn sự đầy đặn của chúng.
Minato nuốt nước bọt ừng ực.
“...Tối nay, cậu định không ngủ à?”
“T-Tớ đang nói là sẽ không cho cậu ngủ đấy! Được một đứa con gái nói thế chẳng phải là diễm phúc lớn nhất rồi sao!”
“Ừ thì...”
Tạm thời, cậu quyết định về phòng Hazuki.
“Ở phòng khách tớ thấy yên tâm hơn. Hồi xưa, lúc mẹ không có nhà, tớ toàn ngủ một mình ngoài phòng khách.”
“Hôm nay có tớ ở đây rồi, không sao đâu.”
“C-Cần gì? Không có Minato tớ vẫn ổn, nhưng vì tớ tốt bụng nên mới cho cậu ‘làm’ thôi!”
“Ra thế...”
“‘Ra thế’ cái gì mà ‘ra thế’. Thiệt tình, cái tên này chẳng hiểu được sự dịu dàng của tớ gì cả──”
Hazuki mở cửa phòng mình, vừa bước vào một bước──
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Minato vội vàng đỡ lấy Hazuki đang ngã ngửa ra sau.
“M-Min-Minato! C-Con mụ đáng sợ lúc nãy! Con mụ tóc đen đáng sợ đó ở cả đây nữa!”
“B-Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng hét to thế!”
Minato vội lấy tay bịt miệng Hazuki lại.
Tiếng hét lớn hơn cả tưởng tượng, đến Minato cũng phải giật mình.
“X-Xin lỗi cậu, Aoi-san. Tớ không ngờ cậu lại giật mình đến mức này...”
“Hả? R-Ruka...?”
Trong phòng của Hazuki── Serina Ruka đang ở đó.
Mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt, mặc một bộ váy liền thân không tay màu trắng chẳng hợp với mùa đông chút nào.
Hay nói đúng hơn, cô trông giống hệt con ma nữ trong game “Chuyến tàu ma Dạ Quang” lúc nãy.
“Tớ thật sự xin lỗi. Cậu ổn không, Aoi-san?”
“T-Tớ ổn... nhưng sao Ruka lại... Aa!”
Hazuki quay phắt lại, lườm Minato bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Mi~na~to~! Cậu là chủ mưu đúng không!”
“Serina thì làm sao nghĩ ra trò xấu xa này được.”
“Tên khốn, kora! Tớ tưởng mình muốn xụi lơ luôn rồi! Mà xụi thật rồi này!”
“Đ-Đến mức đó luôn à. Ừm, tớ xin lỗi.”
Minato ngoan ngoãn cúi đầu.
“Chỉ là... Serina nói hôm nay có thể ở lại, nên tớ nhờ cậu ấy làm một pha hù nhẹ thôi.”
“Nhẹ cái đầu cậu! Khỉ thật, cậu cũng ghê gớm thật đấy, Minato. Dám bày trò chơi khăm tớ.”
“Tớ chẳng thấy đây là lời khen tí nào.”
Serina đã về nhà một chuyến để lấy bộ váy trắng.
Minato đã chỉ thị cho cô trốn trong nhà cậu, rồi canh thời điểm thích hợp để lẻn vào nhà Hazuki.
Cậu đã đưa cho Serina chiếc chìa khóa dự phòng của nhà Hazuki mà cậu đang giữ.
“Mà nói chứ... ngay cả tớ, người biết trước kịch bản, nhìn cũng thấy hơi sợ.”
“...Váy trắng hợp với cậu đấy, Ruka.”
“Aa, cảm ơn cậu. Mùa hè tớ hay mặc bộ này lắm.”
Bộ váy trắng này là đồ Serina vốn đã có sẵn.
Nếu không có nó, Minato có lẽ cũng không thực hiện kế hoạch này.
“Mà này Aoi-san, ban nãy cậu có nói ‘con mụ tóc đen đáng sợ’ đúng không?”
“T-Tớ đâu có nói Ruka?”
Hazuki nhận ra mình vừa lỡ lời.
“Mà hai cậu về muộn quá... Tớ đợi một mình cũng hơi sợ đấy?”
“Ặc... X-Xin lỗi, Serina.”
Xem ra Serina vẫn còn hơi sợ.
Khác với Hazuki, Serina có vẻ đã hoàn hồn sau vụ game kinh dị, nên cậu mới tiến hành kế hoạch.
“Nhưng mà, công nhận Minato trưởng thành thật... Dám trêu cả tớ thì không phải dạng vừa đâu?”
“Cậu không giận à?”
Nghe tiếng hét của Hazuki ban nãy, Minato đang tự kiểm điểm xem mình có hơi quá tay không.
“Giận thì có giận, nhưng tớ cũng hơi nể cậu đấy. Minato dám chơi khăm── Aa, đúng rồi, tớ nhớ ra rồi!”
Hazuki chợt sực nhớ, đột ngột mở tủ quần áo, bắt đầu lục lọi gì đó.
Sau đó, cô nhanh chóng lột đồ ngay trước mặt Minato, chỉ còn lại bộ đồ lót màu đỏ gồm áo ngực và quần lót──
“Đây, xem cái này đi!”
“Cậu thay đồ bán khỏa thân trước mặt tớ tự nhiên ghê nhỉ.”
“Cậu nên giữ ý tứ một chút như con gái chứ.”
“Hai người bây giờ không có tư cách phàn nàn tớ đâu nhé?”
Hazuki lườm Minato và Serina.
“Quan trọng hơn, cái này thế nào! Nào, Ruka, lại đây đứng cạnh tớ!”
“V-Vâng.”
Hazuki nắm tay Serina kéo mạnh lại gần.
Bộ đồ Hazuki đang mặc là một chiếc váy đen── không, không phải.
“Đừng nói đó là... babydoll nhé...?”
“Minato rành ghê nhỉ.”
Hazuki ưỡn ẹo khoe bộ đồ trước mặt Minato.
Đó là một bộ đồ mỏng tang màu đen chủ đạo, viền ren hồng nhạt, để lộ hoàn toàn phần ngực và đùi, gần như không có tác dụng che đậy gì cả.
Dù cô mặc nó bên ngoài áo lót và quần lót, nhưng cũng chẳng khác gì đang mặc nội y.
“Lần trước đi mua sắm với Mugi, tớ hứng lên nên mua, nhưng cuối cùng lại thấy ngại nên chẳng mặc... Nhưng mà nè, đứng cạnh Ruka mặc váy trắng, trông tương phản ghê không?”
“Công nhận...”
Hazuki trong bộ babydoll đen lòe loẹt và gợi tình.
Serina trong bộ váy trắng tinh khôi và quyến rũ.
Hai người đứng cạnh nhau, đối lập, nhưng vô cùng gợi cảm.

Đã thế thì──
“Làm ơn, cho tớ chjt cả hai đi.”
“Đừng có thản nhiên yêu cầu thế chứ!”
“T-Tớ biết thế nào cũng vậy mà...”
Dù bị mắng hay bị cạn lời, Minato cũng không phải kiểu người có thể ngoan ngoãn rút lui khi nhìn thấy cảnh này.
“Cả hai cậu, được chứ?”
“Oa, kora!”
“Kya, á...”
Minato ôm cả hai cô gái, ngồi xuống giường.
“Hazuki, Serina...”
“M-Mau... Aa… Này, đừng có mút đột ngột thế...!”
“M-Minato-k... Nn... Tự nhiên cậu bóp ngực tớ mạnh thế...!”
✦✧
“Ưư, buồn ngủ quá...”
Minato vừa ngáp vừa rảo bước trên hành lang trường học.
Bây giờ mới bảy giờ sáng.
Giờ này chỉ có học sinh tham gia câu lạc bộ hoặc ủy ban là đến trường, còn lại thì vẫn đang ngủ cũng không có gì lạ.
Đối với Minato, người không tham gia câu lạc bộ hay ủy ban nào, việc đến trường vào giờ này thật là mới mẻ.
“Rốt cuộc, mình chỉ chợp mắt được hai, ba tiếng...”
Vui vẻ cả đêm trên giường với Hazuki và Serina, hai cô gái đang hừng hực khí thế, quả thực là một công việc nặng nhọc.
Hai người trong bộ babydoll và váy liền thân, hai thái cực đối lập giữa quyến rũ và trong sáng, trông gợi cảm đáng yêu hơn thường lệ, khiến dục vọng của Minato cũng không thể kìm hãm──
“Thác loạn đến mức, cuối cùng mình cũng không biết là đang chơi ai nữa...”
Tuy nói ra hơi thất lễ, nhưng ngay cả khi không quan hệ với Minato, cả hai cô gái đều phát ra những tiếng rên ngọt ngào, nên có lẽ họ cũng cảm thấy như vậy.
“Kiểm tra lại thì, bao cao su không giảm cái nào... Đúng là loạn hết cả lên...”
Toàn bộ đều bắn ra ngoài ── Đa phần là bắn trên ngực Hazuki và trong miệng Serina.
Đương nhiên, cậu cũng ra trong miệng Hazuki và trên ngực Serina.
Tóm lại, vì cả ba đã chơi đùa thỏa thích, nên Hazuki có vẻ đã quên luôn vụ game kinh dị, vụ bị Serina dọa, và cả trò chơi khăm của Minato.
“Ối, suýt đi lố...”
Đến trước phòng Hội học sinh, Minato gõ cửa nhẹ rồi mở ra.
“Chào buổi sáng, Mina. Xin lỗi vì sáng sớm đã gọi cậu.”
“Đúng là thế thật, lần đầu tiên tớ đến trường giờ này đấy.”
Minato vừa nói đùa với Iori đang ngồi ở bàn làm việc, vừa bước vào phòng Hội học sinh.
“Mà Iori này, hiếm khi cậu gọi tớ ra từ sáng sớm tinh mơ thế này.”
“Hôm nay có buổi chào cờ, nên tớ phải chuẩn bị bài phát biểu. Giờ tớ đang chỉnh sửa một chút. Tớ muốn Mina đọc qua nó, và...”
“Tớ thì cũng chẳng cho ý kiến gì hay ho được đâu. Còn chuyện gì khác à?”
“Thật ra, chuyện đó... Tớ muốn Mina nói hộ tớ.”
Iori ngừng gõ bàn phím laptop.
“Tớ nói hộ? Chuyện gì?”
“Bữa tiệc Giáng sinh mà Hazuki-san mời, tớ không tham gia được.”
“Ể?”
“Phiền cậu báo lại với Hazuki-san là tớ xin vắng mặt.”
“Ể?”
Rõ ràng là đã cất công đi mua bộ suit để cosplay.
Rõ ràng là Iori trông rất mong chờ cơ mà.
Tại sao lại đột ngột đổi ý như vậy──
“Có chuyện gì vậy, Iori? Cậu nói lý do cho tớ biết được không?”
“Tớ biết là có lỗi với Mina, và cả Hazuki-san nữa. Mọi người đã cất công mời tớ tham gia một bữa tiệc nội bộ như vậy.”
Iori cười gượng, vẻ mặt có chút khó xử.
“Tớ cũng muốn tham gia lắm, nếu có thể. Thật ra đây là lần đầu tớ dự tiệc Giáng sinh. Mấy năm trước tớ nhận được quá nhiều lời mời, nên rất khó để chọn tham gia một bên.”
“Nhưng năm nay cậu đã định tham gia rồi mà? Nếu cậu bận việc thì đến giữa chừng hay về sớm cũng được. Không ai giận cậu vì chuyện đó đâu.”
Dù là chuyện của người khác, nhưng Minato có thể khẳng định chắc nịch điều đó.
Hazuki, Serina, và cả Honami, tuy họ có hơi khác người, nhưng đều không phải người xấu.
“Ừm, không phải chuyện đó... Chỉ là, kiểu gì nhỉ.”
“Unn?”
“Tớ có lẽ, không thể trở thành bạn bè (với tư cách là con gái) với họ được.”
Tluc: Trảm 692 từ (。ŏ﹏ŏ)